$64. Gặp mặt con trai!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được."

"Đi thôi."

Vừa đi vào gập Diệu Đình, Ngọc Vy liền kìm nén dục vọng mupons nhéo má nó của cô. Trông Diệu Đình giống như bản sao của Triệu Nhã Hân vậy, à không, là Lý Nhã Hân mới đúng, nhưng nó nhỏ hơn, dễ thương hơn nhiều.

Sau khi thăm xong, Ngọc Vy đi về trước.

Do phải đi mua thức ăn, Lý Nhã Hân phải mang Diệu Bảo đi mua thức ăn.

Tiểu Bảo Bảo nhìn thấy một viên bi xinh xắn lăn qua chân, sau đó nhanh chóng đuổi theo viên bi kia. Nào ngờ khi tóm được viên bi thì quay lại... đã không nhìn thấy mẹ... Diệu Bảo đang đứng một nơi xa lạ. Diệu Bảo cứ thế mà đi, đi mãi đi mãi vẫn không thể quay về vị trí cũ... Diệu Bảo bắt đầu lo lắng mà chạy nhìn xung quanh tìm mẹ... vừa đi vừa gọi... không ngờ đụng trúng một người đàn ông cao lớn... gương mặt đầy nét phong trần.

Diệu Bảo té ngã xuống, vừa lạc mẹ vừa bị đau, Tiểu Bảo Bảo oà khóc " ô ô"

"Bé con, không sao chứ." Lâm Dương ngồi cúi xuống, hỏi.

"Cháu bị lạc mất mẹ rồi... huhu..."Tiểu Bảo Bảo oà khóc lớn hơn.

"Bị lạc sao? Được rồi, chú sẽ giúp cháu tìm mẹ." Lâm Dương vốn rất không thích trẻ con, nhưng nhìn thấy Diệu Bảo liền cảm thấy quen thuộc, thân thương đến nỗi, anh nhớ đến Triệu Nhã Hân.

Anh nhanh chóng bế Tiểu Bảo Bảo trên tay...

"Con tên gì?" Anh ân cần hỏi rất nhẹ nhàng, ôn nhu cực kì.

"Tên Diệu Bảo ạ, Lý Diệu Bảo, chú có thể gọi cháu là tiểu Bảo Bảo." Diệu Bảo nhìn thấy sự ôn nhu trong mắt anh, nhất thời động lòng, quên lời mẹ dăn là không được tiếp xúc với người lạ, trong lòng thầm nghĩ nếu người này là cha mình thì tốt biết mấy!

"Con bao nhiêu tuổi rồi." Lâm Dương nhẹ nhàng hỏi Diệu Bảo.

"Con đã hơn 4 tuổi rồi ạ!"

"Nhà con ở đâu?" Lâm Dương vừa hỏi vừa bế Diệu Bảo đến khu vực bảo vệ để bọn họ thông báo cho người nhà cậu bé.

"Nhà con ở rất xa nơi này, một nơi có rất nhiều cây xanh., còn có mẹ, có rất nhiều người nữa." Diệu Bảo mỉm cười nói.

Lâm Dương khẽ cười, cậu bé quá đáng yêu, nhìn kĩ lại lại có cảm giác nó chính là bản sao mini của mình, quả rất dễ thương.

"Lâm tổng, đến giờ xuất viện rồi ạ." Một tên vệ sĩ từ phía sau nói.

"Ừ, chúng ta đi thôi." Lâm Dương đưa Diệu Bảo cho một người bảo vệ... nhưng cậu bé nằng nặc không chịu... ôm chầm lấy người anh.

Không biết thế nào, Diệu Bảo lại có cảm giác rất thân thương, lại không muốn xa chú này. Cậu bé lại thích chú này hơn chú Thời Dư.

"Chú hứa là sẽ tìm mẹ cho con mà..." Diệu Bảongấn lệ đáp.

"Ngoan ngoãn... những chú này sẽ tìm mẹ giúp con." Lâm Dương nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn Diệu Bảo tuy gương mặt đẹp trai, đáng yêu nhưng trang phục trên người khá tạm bợ... Lâm Dương liền nói.

"Dù sao mẹ con cũng để lạc mất con, nên phạt bà ấy một chút... ta đưa con ra ngoài chơi."

"Lâm tổng, như vậy không hay lắm." Một tên vệ sĩ của anh xen vào, mắt không cảm xúc, nói.

"Cậu đi làm thủ tục đi... tôi sẽ nhanh chóng quay về." Lâm Dương nói xong, bế Diệu Bảo rời khỏi bệnh viện.

Lý Nhã Hân phát hiện lạc mất Diệu Bảo thì vô cùng lo sợ mà cuống cuồng đi tìm con gái... sau đó thông báo cho cả bệnh viện nhưng không có một chút tin tức nào.

Cô cứ thế đi từng ngóc ngách mà tìm, đến lúc lo lắng đến phát khóc. Cô không thể mất đứa con này, bằng mọi giá phải tim ra con gái, Lý Nhã Hân không ngừng nghĩ chạy khắp bệnh viện lớn mà tìm kiếm.

Lâm Dương đưa Diệu Bảo ra một trung tâm thương mại gần bệnh viện mà mua cho cậu bé rất nhiều quần áo và đồ chơi.

Diệu Bảo tất nhiên rất thích... đó là những thứ đó đa số đã được chú Thời Dư, nhưng chú này tặng cho nó, nó lại cảm thấy rất phấn khích. Nó còn muốn chú này hằng ngày đến chơi cùng nó nữa cơ.

Nhìn nụ cười trên môi Diệu Bảo, khiến anh nhớ đến Triệu Nhã Hân... vì sao cậu bé này lại có nụ cười giống cô ấy như vậy.

"Con có thích không?"

"Rất thích ạ." Diệu Bảo cười tươi khi ôm một chú gấu bông vào lòng. Con gấu này, nhất định Diệu Đình sẽ rất thích.

Lâm Dương một tay bế Diệu Bảo, một tay xách một túi lớn quay lại bệnh viện... có lẽ giờ này gia đình cậu bé đang cuốn lên vì sự mất tích của đứa trẻ đáng yêu này.

"Đứa trẻ này bị lạc, tôi giao lại cho các anh..." Lâm Dương đặt Diệu Bảo xuống ghế ngồi.

Diệu Bảo không còn nhận được mùi thơm bạc hà từ người Lâm Dương nữa, lại cảm thấy có chút mất mát.

"À, cũng có một cô gái đến báo bị lạc mất con trai... nhưng theo miểu tả quần áo thì không phải bé gái này." Vị bảo vệ nhìn Diệu Bảo liền nói.

"Tôi đã mua cho cậu bé quần áo mới này, còn đây là trang phục cũ." Lâm Dương đưa túi đựng trang phục cũ cho bảo vệ.

"Vậy thì đúng rồi." Vị bảo vệ reo lên, nhanh chóng thông báo để mẹ đứ bé đến nhận.

Lý Nhã Hân nghe loa thông báo đã tìm được con trai thì vô cùng vui mừng nhanh chóng chạy đến đội bảo vệ. Nhìn thấy Diệu Bảo đang ngồi chơi thú bông trên bàn, trên người mặc một bộ quần áo khác lạ liền đi tới ôm chầm lấy Diệu Bảo khóc ngất lên.

"Con đã đi đâu hả... mẹ rất lo cho con... trang phục này ai thay cho con hả?" Lý Nhã Hân hỏi.

"Có một chú rất đẹp trai và tốt bụng đã cho con những thứ này.." Diệu Bảo chỉ vào một túi xách đồ lớn phía dưới chân bàn.

"Người đó là ai... ?" Lý Nhã Hân khẽ hỏi, cô phải trả lại cho người đó những thứ nayf, cô không muốn nợ ai thứ gì hết.

"Chú ấy đi về phía kia rồi." Diệu Bảo chỉ phía sau lưng cô.

Lý Nhã Hân nhìn phía sau lưng mình, nhanh chóng chạy theo... cô đưa tay lên vai người đàn ông kia mà gọi.

"Anh...gì...ơi!"

——————
Hayyyaaa tui chỉ định viết truyện 10 chương hay 20 chương thôi, sao càng viết lại càng dài vậy nè!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro