Chương 38: Bá đạo như anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách, bên cạnh bàn ăn, hai người mẹ vừa mới sôi nổi bàn bạc về hôn sự, thế nhưng hiện tại lại vô cùng an tĩnh ưu nhã ngồi vào vị trí, chờ hai người đi đến.

Nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Hạ Du Huyên, lại nhìn vào khuôn mặt lạnh băng của Lãnh Liệt Hàn đang ôm lấy cô, đó chính là khuôn mặt dục vọng chưa được thoả mãn, hai người thoáng nhìn nhau một cái.

Tạ Mẫn lên tiếng trước nói: "Đến đây đến đây, hai đứa vợ chồng trẻ này, mau đến đây, toàn thế giới đều đang đợi hai người rồi đó."

Ngả Lệ cũng cười híp mắt nhìn Hạ Du Huyên và Lãnh Liệt Hàn: "Bảo bối Huyên Huyên qua đây, dì và mẹ con vừa mới tự tay làm chút canh gà rất bổ cho cơ thể, mau tới nếm thử xem."

Hạ Du Huyên đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, thoáng cái đã nhảy xuống, Lãnh Liệt Hàn ôm cô còn chưa xuống hết bậc thang, cô liền trực tiếp từ trên bậc thang phi xuống.

Điều này đã khiến mọi người xung quanh sợ hết hồn.

Dường như cảm thấy không ổn, cái miệng nhỏ nhắn còn chưa chạm đến mép chén, liền nhìn nhìn xung quanh một chút, lại nhìn thấy con ngươi Lãnh Liệt Hàn lạnh đến cực hạn.

Nguy rồi, đại thiếu gia anh tức giận rồi!

Cô nhanh chóng bưng bát canh gà của mình lên, đi đến đầu cầu thang, lấy lòng nói: "Hàn, đến nếm thử một chút canh gà của mẹ và dì Lệ làm xem. Thơm quá nha."

Đúng vậy, mùi hương thơm đến mức cô sắp không chịu nổi rồi, bàn tay bưng bát canh gà giơ lên cũng sắp mệt chết rồi.

Lãnh Liệt Hàn liếc mắt nhìn cô gái nhỏ này một chút, tình cảnh mới vừa rồi đã doạ anh sợ chết khiếp.

Nếu như cô sơ sẩy một chút bị thương ở đâu, anh còn không đau lòng đến chết sao.

Nhận lấy bát canh gà, không có uống, nhìn thoáng qua nữ giúp việc bên cạnh, nữ giúp việc hiểu ý nhận lấy bát canh gà.

Lãnh Liệt Hàn một lần nữa ôm lấy Hạ Du Huyên, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Mà Hạ Du Huyên lại ngồi trên đùi của anh. Điều này khiến cho cô ở trước mặt hai vị trưởng bối vô cùng xấu hổ.

"Cái đó. . .Hàn. . ."

Vừa định nói muốn anh thả mình xuống, liền chạm phải ánh mắt của anh, vì vậy cô chỉ có thể nuốt trở lại lời mình muốn nói.

Ngả Lệ cau mày: "Hàn, không cho phép bắt nạt Huyên Huyên."

Tạ Mẫn thế nhưng lại cười cười vui vẻ: "Không sao không sao, nha đầu bướng bỉnh này chính là đang thiếu một bài học từ người khác. Đúng lúc, Hàn phải giúp ta giáo huấn đứa nhóc bướng bỉnh này thật tốt nha."

Hạ Du Huyên bất mãn hừ một tiếng, rõ ràng mình cũng rất thục nữ đó thôi, bướng bỉnh ở đâu ra?

"Nhất định."

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn Hạ Du Huyên, giống như muốn nói: Nhìn xem, mẹ của em cũng bảo anh giáo huấn em thật tốt rồi đó, buổi tối em nên ngoan ngoãn rửa sạch tiểu PP (cái mông nhỏ) chờ anh.

Hạ Du Huyên biết tối nay cô chạy không thoát rồi.

Bữa cơm lại tiếp tục trong khi tâm trí của Hạ Du Huyên vô cùng sợ hãi.

Buổi tối Bốn người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.

"Ta nói hai vợ chồng son các con nha, khi nào mới sinh cho chúng ta một đứa bé đẹp trai và một đứa bé xinh xắn đáng yêu đây?" Tạ Mẫn nhìn bọn họ nói.

"Mẹ, tại sao mẹ có thể nói như vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên khẽ ửng hồng, đầu vùi vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn.

"Đúng vậy, Mẫn nhi không thể nói như vậy nha."

Ngả Lệ mang theo một chút trách cứ, đúng lúc Hạ Du Huyên dùng ánh mắt cảm kích nhìn bà, câu nói tiếp theo khiến cho Hạ Du Huyên thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro