Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, bạn của Lâm Hác hẹn hắn đi chơi.

Mới qua một mùa hè, đám bạn cấp ba từng cúp học đi chơi phơi đen cả người đều thay đổi rất nhiều. Thanh niên hơn mười tám tuổi đều cao to hơn, cường tráng hơn. Lâm Hác nhớ năm mình mười bảy đã cao 1.84m, cao hơn Thẩm Niệm một chút. Bây giờ Lâm Hác mười chín tuổi lại cao thêm không ít, hôm qua ở trong phòng bếp, hắn muốn hôn Thẩm Niệm cũng phải cúi thấp đầu.

Vài đứa bạn đưa bạn gái đi cùng, có nhiều người lén yêu sớm từ thời cấp ba, có vài người vừa lên đại học đã yêu. Ở độ tuổi này, các nam sinh có xúc động và khao khát cực kỳ với tình yêu và tình dục.

Lâm Hác ngồi yên nghe đám bạn trêu bạn gái, hầu như toàn sex joke bình thường, đám xử nam này còn đang lên kế hoạch khai trai thế nào, còn hắn đã đè mẹ kế của mình từ ngày đầu tiên thành niên, nghĩ lại cũng chó má thật.

Cả hội cùng đến quán ăn bọn họ thích nhất hồi còn học cấp 3, nói là hoài niệm về tháng ngày thanh xuân, nhưng thanh xuân ấy cũng mới qua được ba tháng, không có kỷ niệm nào đáng giá. Mấy tên con trai nâng chén rượu ra vẻ nhớ nhung năm tháng nằm gai nếm mật, bắt đầu to tiếng ồn ào.

Người lớn nhất tên Lý Siêu, có ba làm bất động sản, Lâm Lập nhờ vào quan hệ của Lâm Hác và Lý Siêu để làm quen với ba của người ta. Lý Siêu tự phong cho mình làm đại ca, giơ chén rượu mở miệng: "Mấu đứa, mẹ nó anh nhớ bọn mày quá, bọn mày lại đây, chúc mừng chúng ta đều thoát được cấp ba, thành công tiến vào cuộc sống đại học!"

"Cảm ơn anh Siêu, nào nào nào cụng ly!" – Tên mập mập này là Hồ Vũ Hàm, mỗi lần nhìn thấy cậu ta Lâm Hác đều phải nhẫn nhịn không nói cho cậu ta biết Lâm Lập đã lên giường cùng mẹ cậu ta.

Hai người còn lại là Lý Viễn Hàng và Trần Phong, nhà cũng rất giàu, chắc chắn Lâm Lập có quen biết. Đương nhiên Lâm Lập cũng rất có tiếng ở khu này, không chỉ vì ông ta làm ăn phát đạt, còn vì ông ta cưới một người đàn ông làm vợ. Chuyện này kể ra cũng buồn cười, người khác đều tưởng Lâm Lập là đồng tính, nhưng người đồng tính sao lại đẻ ra Lâm Hác được.

Đột nhiên Lâm Hác cũng hơi tò mò, vì sao năm đó Lâm Lập lại cưới Thẩm Niệm, chẳng lẽ chỉ vì có lợi thế thôi sao?

Một đám người ăn uống no say lại ồn ào kéo nhau đi hát Karaoke. KTV ở tầng cao nhất, hôm nay xui xẻo thang máy bị hỏng, mấy đứa chỉ có thể đi thang cuốn lên. Khi đến lầu ba, Lâm Hác vô tình nhìn thấy bóng dáng Lâm Lập, hắn nhìn thật kỹ để chắc chắn người đó là Lâm Lập, bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi, cô đang khoác tay Lâm Lập muốn kéo ông ta vào cửa hàng trang sức. Đám Lý Siêu đang bàn nhau lát nữa hát bài gì, không ai để ý đến bên này. Lâm Hác lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh Lâm Lập và người phụ nữ kia, hắn cũng không biết vì sao hắn lại muốn chụp, dù sao cứ chụp trước đã.

Ra khỏi KTV đã là sáu giờ chiều, hôm nay ai cũng có việc không thể cùng ăn cơm tối được.

Lâm Hác về nhà, trong nhà chỉ có Thẩm Niệm, xem ra phải đến tối muộn Lâm Lập mới về.

Phòng khách có mở đèn, Thẩm Niệm ngồi trên ghế sofa xem một quyển tranh vẽ, hôm nay anh mặc áo lông màu trắng. Lâm Hác nhớ lại, hình như Thẩm Niệm rất thích màu trắng, hôm đó trong tủ quần áo của anh cũng hầu như toàn là màu trắng. Thẩm Niệm cũng rất hợp với màu trắng, da anh sáng, tính cách trầm tĩnh hướng nội, lại có một khuôn mặt xinh đẹp, Lâm Hác cảm thấy Thẩm Niệm giống như một đóa bách hợp nở rộ, chỉ tiếc là cắm không đúng bình.

Thẩm Niệm đang cúi đầu đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa anh mới ngẩng đầu lên. Tóc anh hơi dài, Lâm Hác để ý thấy hôm nay Thẩm Niệm buộc một ít tóc mái lên thành chùm nhỏ xinh, trông khá đáng yêu. Lâm Hác không biết từ đáng yêu có nên được dùng cho một người đàn ông sắp ba mươi tuổi hay không, nhưng đây là cảm giác Thẩm Niệm mang lại cho hắn vào ngay lúc này.

"Tiểu Hác, về rồi à, em ăn cơm chưa? Dì nấu cơm rồi, đợi anh hâm nóng lại cho em." - Trên mặt Thẩm Niệm hình như lúc nào cũng có ý cười nhè nhẹ.

"Ăn cùng đi." - Lâm Hác biết Thẩm Niệm đang đợi mình, anh sẽ không bao giờ ăn trước. Có một lần hai người lăn giường buổi tối, bụng Thẩm Niệm kêu mấy tiếng, Lâm Hác đâm tàn nhẫn thêm mấy cái mới hỏi được nguyên nhân là Thẩm Niệm không ăn cơm tối, anh không thích ăn một mình. Từ đó về sau, chỉ cần Lâm Hác ở nhà sẽ bắt Thẩm Niệm phải ăn cơm tối.

Đồ ăn đã bày trên bàn, Thẩm Niệm ngồi vào chỗ đầu tiên bên trái, đó là vị trí của người mẹ, nó đã từng trống không, cho đến khi Thẩm Niệm xuất hiện mới lấp đầy khoảng không đó. Lâm Hác không ngồi ở vị trí quen thuộc, hắn ngồi chỗ đầu tiên bên trái, đối diện với Thẩm Niệm.

Hai người ăn tối trong yên lặng, trong lúc Thẩm Niệm múc canh, Lâm Hác thấy chiếc nhẫn trên tay trái anh, trực tiếp hỏi: "Vì sao anh kết hôn cùng Lâm Lập."

Thẩm Niệm bị hỏi bất ngờ mà anh không nghĩ tới, anh nắm tay tự nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Lâm Hác lấy điện thoại ra, mở bức ảnh Lâm Lập đi dạo cùng người phụ nữ khác, sau đó giơ lên trước mặt Thẩm Niệm. Nhưng Thẩm Niệm chỉ nhìn bức ảnh không có cảm xúc gì.

"Anh thấy ông ta đi cùng người phụ nữ khác mà không giận à?" - Lâm Hác bình tĩnh hỏi ra vấn đề này, nhưng lúc này tim hắn đập rất nhanh, chính hắn cũng không phát hiện mình đang khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thẳng tắp với đôi mắt ẩn chứa một chút chờ mong của Lâm Hác, anh thở dài, nói: "Tiểu Hác, anh không yêu ông ta."

Lâm Hác nhẹ nhàng thở ra, cất điện thoại đi, câu trả lời này khiến hắn thấy vừa lòng. Nhưng hắn vẫn không hiểu Thẩm Niệm và Lâm Lập đều không yêu nhau, vì sao vẫn kết hôn.

Thẩm Niệm biết Lâm Hác đang chờ đợi anh trả lời câu hỏi đầu tiên, anh tự nghĩ một chút, nói: "Bọn anh kết hôn vì sự nghiệp hai nhà thôi."

Lâm Hác biết anh sẽ trả lời như thế, hỏi ngược lại: "Nhưng nhà anh còn nhiều anh chị như thế, sao cứ phải là anh?"

Thẩm Niệm vốn dĩ không định trả lời câu này, Lâm Hác cảm giác Thẩm Niệm có nỗi khổ riêng, nhưng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh Thẩm Niệm đã khôi phục lại dáng vẻ bình ổn thường ngày, anh nói: "Có lẽ là vì anh khác đặc biệt."

Thẩm Niệm nói xong đứng dậy về phòng, để lại Lâm Hác ngồi một mình ngẩn ngơ trên bàn ăn. Thẩm Niệm không chịu thẳng thắn mà nói đầy ẩn ý khiến hắn không vui, cũng khiến hắn thấy hơi sợ. Nếu Lâm Lập không cần Thẩm Niệm nữa, bọn họ sẽ ly hôn sao? Thẩm Niệm sẽ vứt bỏ hắn, sau đó xây dựng một gia đình mới sao?

Buổi tối Lâm Hác nằm mơ, hắn mơ thấy thấy cảnh Thẩm Niệm và một người không rõ mặt đi chụp ảnh kết hôn, người bên cạnh Thẩm Niệm không phải hắn. Lâm Hác bị dọa tỉnh ngủ, hắn mở ngăn kéo tủ lấy ra bức ảnh đã bị hắn xé một nửa, đó là ảnh kết hôn của Thẩm Niệm và Lâm Lập, Thẩm Niệm mặc comple màu xám bạc, cười giả tạo cực kỳ.

Lâm Hác rời giường sờ soạng ra khỏi phòng, hắn đi đến cửa phòng của Thẩm Niệm và Lâm Lập trong bóng đêm, cả người như kiệt sức trượt xuống cánh cửa, trong tay bóp nát một nửa bức ảnh rồi lại xoa phẳng nó ra. Hắn cẩn thận nghe, trong phòng có hai tiếng hít thở, một tiếng nhẹ gần như không thể nghe thấy là của Thẩm Niệm.

Lâm Hác cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hai người không yêu lại muốn giả vờ ân ái ngủ chung một giường, rốt cuộc muốn diễn cho ai xem.

Nhưng khi Lâm Hác nghe thấy tiếng ho khan rất nhỏ của Thẩm Niệm, hắn lại thấy may mắn. May mắn vì Thẩm Niệm vẫn còn trong cái nhà này, Thẩm Niệm vẫn là mẹ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro