Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua vài ngày, anh ấy nói với tôi:" Đợi anh nghỉ phép sẽ dẫn em về gặp ba mẹ nhé!"


Tôi mắt tròn xoe kinh ngạc:" Đây.. điều này có chút.. có chút nhanh quá không?"


Khóe miệng Mục Thần khẽ nhếch lên, anh trực tiếp ôm tôi vào lòng.


"Anh đợi không nổi nữa rồi, chỉ khi em thuộc về anh, anh mới có cảm giác an tâm. Anh sợ sau này em sẽ bị người khác cướp mất."


Tôi có chút đau lòng:" Được, chờ chúng ta ra mắt người lớn xong sẽ cho anh một danh phận."


Hôm đó về gặp phụ huynh của Mục Thần, tôi quả thực rất căng thẳng, tôi sợ ba mẹ anh ấy không thích tôi. Nhưng tôi bất ngờ khi vừa gặp mặt mẹ anh ấy đã khá nhiệt tình:" Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi, con trông đẹp hơn trong ảnh khá nhiều đó."


Tôi mỉm cười ngọt ngào:" Con chào bác ạ, cảm ơn bác đã khen ạ."


"Hy Hy đừng khách khí, cháu cứ coi như đây là nhà cháu."


"Sau này Thần Thần mà bắt nạt cháu cứ nói với bác, bác sẽ dạy dỗ nó."


"Anh Mục Thần đối xử với cháu rất tốt, cực kỳ chăm sóc cháu ạ."


"Bác còn nghĩ thằng bé vẫn sẽ trách chúng ta... nhưng nhìn hai đứa hiện tại hòa hợp như vậy bác cũng yên tâm rồi."


Mẹ anh ấy ban đầu còn do dự sau đó thở phào nhẹ nhóm nói.


Tôi có chút không hiểu nhưng cũng không dám hỏi, có lẽ chủ đề này có chút không thích hợp.


Buổi trưa ba Mục Thần làm một bàn đầy thức ăn, tất cả đều là món tôi thích. Tôi nhìn một nhà 3 người của Mục Thần cảm thấy thật ghen tỵ, mẹ anh ấy chỉ phụ trách việc xinh đẹp và làm nũng còn ba anh ấy với khuôn mặt bất lực tràn đầy sự nuông chiều.


Mục Thần bí mật nắm tay tôi ở dưới gầm bàn, tôi vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Sau bữa tối anh dẫn tôi ra ngoài đi dạo sau đó chúng tôi cũng rời đi. Mẹ Mục Thần lưu luyến nắm lấy tay tôi:" Hy Hy nếu con rảnh thì thường xuyên tới đây chơi với bác, bác dẫn con đi mua sắm." 

Bác gái còn lấy ra một chiếc vòng ngọc nói :" Đây là quà cưới bà nội Thần Thần tặng cho bác, nay bác tặng lại cho con, con giữ lấy nó nhé."


"Bác à, vật này quá đắt rồi, con không thể nhận."


Tôi đưa mắt nhìn Mục Thần, anh ấy bình thản nói:" Hy Hy em nhận đi, đây là quà gặp mặt của mẹ tặng em."


Tôi nghĩ ngợi, lát nữa sẽ trả lại cho Mục Thần để anh ấy đem về trả cho bác gái.


"Bảo bối à, vật này sớm muộn cũng sẽ trao cho con, con cứ nhận đi."


Tôi ngượng ngùng đẩy tay Mục Thần, anh ấy liền cười:" Mới vậy đã xấu hổ à, đúng là em gái nhỏ dễ thương."


"Đời này anh đã nhận định sẽ chỉ có một mình em, tuyệt đối không buông tay."


Trong mắt anh ấy là sự kiên định và ánh sáng rực cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro