Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng tuyển tú, kế mẫu nhân lúc phụ thân vắng nhà dâng tranh ứng tuyển cho nàng. Cho đến ngày thánh chỉ truyền đến, tuyên nàng bảy ngày sau tiến cung, mọi người mới vỡ lẽ. Phụ thân nàng ngồi trên ghế cao, khuôn mặt buồn bã đầy tức giận. Kế mẫu quỳ sụp một bên khóc lóc. Đầu nàng phủ lớp sương trắng, rối loạn và mù mịt. Nàng không muốn tiến cung, nàng không muốn thành tú nữ phi tần. Nàng chạy vội vàng đến ôm lấy chân người phụ thân thân yêu của mình khóc lóc cầu xin.

- Phụ thân, nhi nữ không muốn tiến cung. Nhi nữ thực không bằng lòng. Không được, nhất định không được.

Kế mẫu nàng cũng không phải khinh ghét gì nàng. Chẳng qua bà ta thấy tiểu thư của những danh gia vọng tộc khác đều muốn tiến cung, trong lúc phu quân vắng nhà lại không hỏi han được ý kiến đành tự mình quyết định. Nào có ngờ đâu, khi thánh chỉ tới, ông lại đờ đẫn rồi tức giận tát bà một cái thật đau. Còn có Nhược Hi, cũng nhất quyết van khóc không muốn đi.

- Thâm cung hiểm ác khó sống. Vô sủng sẽ trở thành bất hạnh, hữu sủng lại bị ganh ghét toan tính. Gần vua như gần hổ, đối nhân xử thế không thuận mất đầu như chơi. Ta giữ nữ nhi của mình bao nhiêu năm lại vì một phút của bà mà hủy hết. - Uyển lão gia giận dữ đập mạnh tay xuống bàn. Rồi im lặng một lúc lâu, đôi mắt xót xa nhìn nữ nhi của mình, đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen huyền như bầu trời đêm đẹp đẽ của nàng. Suy nghĩ một lúc, ông sai Liên Hương dìu Nhược Hi về phòng trấn tĩnh lại tinh thần, thở dài một hơi nặng nề. Vạn sự đã đến nước này, quay đầu đã chẳng thấy bờ xa.

Sáng hôm sau, Uyển lão gia lần đầu bước vào sương phòng của Nhược Hi. Ông ngồi xuống ghế cùng nàng, nhưng một lúc lâu không lên tiếng, như thể đang gắng sắp xếp những câu nói của mình sao cho dễ chịu hợp lí nhất.

- Hi nhi... Chuyện đã đến nước này, ta biết trong lòng con vô cùng ấm ức. Nhưng thánh chỉ đã tới, nếu không tiến cung sẽ phạm trọng tội khi quân, tru di cửu tộc...

Nhược Hi nhìn gương mặt dường như đã già đi mười năm chỉ trong một đêm của cha mình. Lòng xót xa, ngọc thủ mềm mại cầm lấy dương thủ của Uyển lão gia, cười một tiếng trấn an dù trong lòng muôn phần dậy sóng.

- Cha, người không cần lo lắng nữa. Hi nhi sẽ tiến cung, cũng sẽ giữ mình thật tốt.

Đêm qua, Uyển phủ có rất nhiều người không ngủ. Đêm trăng soi sáng, lúc ngây ngẩn chẳng biết đã tới hoa viên từ lúc nào, nàng đã nghe thấy phụ thân cùng kế mẫu trò chuyện. Đại ý, nếu nàng không tiến cung, Uyển Gia chỉ sợ sẽ tuyệt diệt. Thông suốt một đêm, Nhược Hi cũng không còn suy nghĩ sẽ trái lệnh nữa. Số phận đã định, nữ nhi như nàng phản kháng thế nào đây? Chỉ là... bức thư cùng hương sắc hoa cỏ ngày xuân hôm ấy, nàng chẳng nỡ lòng buông. Khốc Hoan... Khốc Hoan... hoa rơi hữu ý, số trời vô tình. Không tỏa sắc trên tay chàng, lại lưu lạc ở chốn cung đình vạn sự mưu tính. Uyển Nhược Hi, chàng còn nhớ hay đã quên?

________________

Ngày nàng lên kiệu tiến cung, tố y thanh khiết, đơn thuần. Phu kiệu từng bước đi, từng bước đem nhung nhớ yêu thương trong lòng nàng cất thật kín đáo. Duyên trời đã cho sao phận đời không thành? Mang trên vai gánh nặng gia tộc, nàng đành thôi buông mối ái tình. Không thể cùng chàng trăm năm sóng bước, không cầu được chàng nhớ nhung một kiếp đời, chỉ mong chàng nhớ trên trần thế, có nữ nhân chàng từng cứu, trong lòng vẫn vấn vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro