Chương 54: Đan Lan ( Lan đỏ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khán nhất nhãn nhị hoa tam Sinh tứ quý ngũ hành tự hành
Ngôn nhất khẩu nhị ngôn tam Ngữ tứ cú ngũ mê thành mê"
- Nhất nhất khán hoa thành mê -

"Nơi này đã không còn đường."

"Không đúng, chúng ta đi chính là con đường này."

"Kỳ quái... Hay là gặp phải..."

"A di đà phật! Này tối lửa tắt đèn đừng nói bừa, nhất định... Ngươi xem ở đó có phải có đường xuống núi hay ko?"

"Thật đấy, thật là có đường xuống núi!"

"Đi mau, đi mau..."

"Không... không đúng..."

"A..."

"Ha ha ha ha! Đều đã chết, đều đã chết!"

Dưới những vết nứt, một đạo bạch quang lóe lên, chiếu sáng con đường núi, dưới ánh sáng của khoảnh khắc đó, chỉ thấy một bóng người mờ nhạt, và rồi mọi thứ rơi vào hắc ám, không còn một tiếng động.

...........

"Lan Bội Dung thường cốt tương hàn,

Sơn trung hà nhật đỉnh thành đan.

Xuân thâm phú quý hoa như thử,

Nhất tiếu tôn tiền túy nhãn khán." (1)

"Đây là..."

"Người Tống vì tạ ơn cây Phương nên nghĩ ra thơ thất tuyệt. Ta cảm thấy thời điểm này, quang cảnh này, phương niệm này mới là sảng khoái."

"Hồ công tử quả nhiên phong lưu, mẫu đơn cùng hoa lan, rốt cuộc cái nào mới là họa trung chi quan?"

*Họa trung chi quan: đệ nhất, đẹp nhất khi vẽ lên tranh

"Chu huynh lời này sai rồi, mẫu đơn sở dĩ bị cho rằng ham phú quý, đó cũng là người khác nói thêm. Kẻ không biết thưởng thức, cũng sẽ thấy mẫu đơn chỉ mang lại cảm giác phàm tục. Mà hoa lan xưa nay được so sánh cùng quân tử, nhưng nếu là phàm phu tục tử nhìn, thì cũng chỉ là một gốc hoa cỏ, nào có thể hiểu được nhiều đến như vậy? Cho dù có, cũng chỉ là nói sao nghe vậy. Cho nên hoa cỏ không phân cao thấp, có khác thì chính là tâm người khác biệt mà thôi."

"Lời của Hồ công tử thật là, nói Hạnh hoa nhi là hoa tiểu nhân, đúng là oan uổng quá."

Hồ Duyệt vừa đi vừa nói, không hề có chút mệt nhọc, mà những người đi theo hắn đều có chút quá sức. Trong đó mệt nhất chính là một người có thân hình phúc hậu, ăn mặc một thân cẩm tú. Hắn đã sớm vừa đi vừa thở hồng hộc, liên tục quạt quạt xếp. Người này họ Lý, tên một chữ một Kha, chính là chưởng quầy của một hàng tranh chữ nổi danh kinh thành. Thích kết giao văn nhân, thường xuyên cùng văn nhân mặc khách kết bạn du sơn ngoạn thủy, đến tận nơi xem xét các danh lam thắng cảnh, học đòi văn vẻ.

Mặt khác, hai người tuổi tác hơi nhỏ một chút, cũng một bộ dáng thư sinh, người lớn tuổi hơn tên gọi Chu Kha, chính là huynh. Người tên gọi Chu Nam, vừa qua khỏi nhược quán, chính là đệ. Hai người đều là học sinh của thư viện, trong nhà có chút khó khăn cho nên bọn họ chỉ có thể chuyên tâm đọc sách.

Còn có một người, không giống những người khác, nói nhiều đánh trống reo hò, khi thì vội vàng lên đường, khi thì nghỉ chân suy ngẫm, cùng Hồ Duyệt có chút khí chất tương tự, nhưng lại có vẻ quá tối tăm, là người khó thân cận. Người này địa vị cũng lớn nhất, tên là Quách Hoàn, tự Tử Hồng, là người có tiếng ở kinh thành, những hồng lư danh nho đều muốn lui tới làm quen, nếu không phải bởi vì người này quá mức quái gở. Ba người kia đều quay chung quanh hắn.

Năm người kết bạn mà đi, cũng là do một phen duyên cớ. Hôm đó, Hồ Duyệt ở cửa hàng tranh chữ của Lý Kha nghe Lý Kha nói trên Đan Lan sơn có một việc hay, mấy người còn lại vừa vặn nghe được tin vịt, ở gần Đan Lan sơn có một sơn động, là thần phủ của tiên nhân, tất nhiên là một cảnh đẹp.

Ở bên trong có một loại hoa lan chỉ sinh ra tại đây, lan ở địa phương khác tuyệt không thể so sánh. Chính là tuyệt phẩm trong họ hoa lan, tên gọi là Đan lan. Đóa hoa bày biện ra như tiên nhân luyện đan, lưu lại chu sa đỏ như máu. Nghe nói đây là một tiên dược cực kỳ trân quý, hoa và rễ cây có thể có thể trị bách bệnh hiểm nghèo, thậm chí còn được đồn đại có công hiệu cải tử hoàn sinh. Chỉ cần dùng cành lá hoa lan, lấy sương mai làm dược dẫn, cùng nhân sâm tốt nhất có thể trị nôn ra máu. Năm người đều vì đoá Đan Lan này mà đến. Không phải vì dược hiệu của nó, mà là muốn thưởng thức kỳ hoa chi mạo mà thôi.

*Kì hoa chi mạo: vẻ đẹp kì diệu của hoa.

Hồ Duyệt khóe miệng hơi cong tựa tiếu phi tiếu*, trong tay cầm quạt xếp, một tay chắp sau lưng, thần thái tự nhiên đến căn bản nhìn không ra là đã đi được nửa ngày đường núi, ngược lại càng đi càng là nhẹ nhàng, tựa hồ càng vào trong núi, cảnh sắc này càng làm hắn vui thích.

*Tựa tiếu phi tiếu: như đang cười mà không phải cười.

Hồ Duyệt xoay người dò hỏi Lý Kha: "Lý quan nhi (Lý Kha) lần trước cùng ta đàm đạo, tốt thì tốt nhưng thiếu một chút linh khí."

Lý Kha xoa xoa mồ hôi trên trán, thấy Hồ Duyệt nói đến việc này, vội vàng bước đến gần vài bước nói: "Vậy, Hồ huynh có thể chỉ điểm kẻ bất tài này vài câu?"

Hồ Duyệt quay đầu chỉ vào chỗ rẽ trong núi, chỗ đó có một cái cây chết héo, thân cây xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ khó coi. Hắn nói: "Ngươi xem cây kia, có thể nghĩ đến vật gì chuyện gì?"

Lý Kha nghiêng đầu nói: "Một cái cây... cây chết khô, có nói là.. Cây khô gặp mùa xuân lại phát triển... Cũng không phải, ài, thỉnh huynh chỉ giáo?"

Hồ Duyệt không nói gì, Chu gia huynh trưởng bên cạnh nói: "Cây cối ở nơi này, như thiên nhiên kiều, điêu luyện sắc sảo. Tựa trở tựa nghênh, có lẽ là ý trời?"

Quách Hoàn nhìn thoáng qua, khoé miệng co rút, cũng không nói gì. Hồ Duyệt nhướng mày nhìn hắn một cái, hắn nhàn nhạt mà cúi đầu.

Những người còn lại bị xoay mòng mòng, đem cái cây này khen thành nào là thần tiên đặt ở chỗ này, còn nói gì mà liên quan đến Tam Hoàng Ngũ Đế, thượng cổ di tích.

Hồ Duyệt khép lại cây quạt, cười nói: "Đó chính là một gốc cây chết khô mà thôi, nhưng cây kia đều có nhân duyên, nếu như nói người hữu tình cho nên nhiều vướng bận. Nhưng nếu vô tình liền sẽ không hề vướng bận sao? Cũng không hẳn vậy...... Ngươi xem cây này, tuy thân đã chết, nhưng lại vẫn như cũ che chở tổ ong trên đầu cành. Đời này tuy đã chết, nhưng một thủ một hộ thì làm sao lại có thể vô tình? Cho nên bàn luận cây cối, đối với ngươi ta cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có nội tâm của bản thân mỗi người mới có thể hiểu hết được. Chúng ta đều có hiểu biết, không cần phải nói thêm, nếu cố tình phân tích sâu hơn, ngược lại có vẻ hơi quá đà. Điều này cũng là đạo lý thôi, tùy theo ngộ tính của mỗi người."

Quách Hoàn khẽ gật đầu, có vẻ cũng tán thành lời nói của Hồ Duyệt, mọi người thấy ngay cả Quách Hoàn cũng tán thành, liền vỗ tay khen ngợi. Hồ Duyệt khóe mắt lại loé qua một tia không đành lòng, theo sau hơi hơi giương tay, cây kia hình như có cảm ứng, cũng hơi hơi lay động cành khô, Hồ Duyệt lại nhìn chăm chú, sau thân cây quả thật còn có một con mèo nhỏ.

Hồ Duyệt hiểu ý cười nói: "Lý quan nhi nói cũng không sai, cây khô gặp mùa xuân hãy còn phát triển nha..."

Lúc này Chu Nam giữ chặt Hồ Duyệt nói: "Ai ai ai, hiền huynh a, trừ ngươi ra, người thường đi đường mà không có một chút ít hiểu biết làm sao được?"

Hồ Duyệt cởi bỏ bầu rượu bên hông, rót một ngụm nói: "Có nha."

Hồ Duyệt vừa muốn mở miệng liền nghe được có tiếng người mỏng manh kêu cứu. Hai người đồng thời nghe được, chạy đến vài bước, cúi đầu thì thấy ở bên cạnh sườn núi có một người đang nằm. Hồ Duyệt nhảy nhẹ vài bước, giống như chuồn chuồn lướt nước, mau chóng đã xuất hiện bên cạnh người nọ.

Chu gia huynh trưởng ở bên cạnh thở dài: "Thì ra thân thủ của Hồ huynh tốt như vậy a."

Hồ Duyệt lộ ra một tia thần sắc, nhưng là thực mau liền cúi đầu nhìn người trên mặt đất, người nọ là một nam tử, đầu tóc rối che khuất mặt, thấy không rõ diện mạo. Trên người hẳn là có rất nhiều vết thương, Hồ Duyệt không để hắn hoạt động, ngay sau đó điểm mấy huyệt vị quan trọng của hắn, chậm rãi bế hắn lên, đẩy tóc ra, phát hiện đây là một thiếu niên cực kì tuấn tú. Thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, môi nứt rướm máu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp tựa hồ có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.

Người khác không có cách nào nhảy đến nơi này, chỉ có thể nhìn từ xa hô: "Hồ huynh a, rốt cuộc sao lại thế này? Người này chết hay sống? Còn cứu được không?"

Hồ Duyệt hơi hơi cau mày, đôi mắt phượng vẽ ra một tia biểu tình cổ quái. Hắn lẩm bẩm nói: "Người này vì sao có cảm giác thật quen mặt?"

Hồ Duyệt lại cúi đầu quan sát một chút, xác nhận người này cũng không bị thương xương cốt hay nội thương, chỉ bởi vì ngất lâu ngày không người phát hiện, cho nên đặc biệt suy yếu.

Hắn bế thiếu niên lên, vận khí mà đi, thực mau lại nhảy trở về. Những người khác lập tức tiến lên vây quanh , ngay cả người đạm mạc nhất là Quách Hoàn cũng lại xem, Hồ Duyệt lắc đầu nói: "Khó mà nói, xem ra chuyến đi thưởng lan phải bị việc này trì hoãn."

Chu kha vội vàng nói: "A di đà phật, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa. Vẫn là mau mau đưa trở về đi."

Lý Kha nói: "Hắn có nặng lắm không? Nhìn dáng vẻ còn chưa có chết."

"Hồ Duyệt nói: "Tạm thời không thể xác định, trước đem hắn mang về."

Lý Kha thăm dò lại nhìn vài lần, hô lớn: "Không được! Hắn là đương kim tiểu hầu gia, cháu trai được Thái Hậu thương nhất đó!"

Hồ Duyệt tay run run, lập tức ôm chặt người trong lòng ngực nói: "Tiểu hầu gia? Hầu gia sao lại đến nơi này?"

Lý Kha lại nhìn kỹ vài lần, hắn lắc đầu nói: "Lúc trước tại đại hội Diêu hoa trì, từng gặp qua một lần, nhưng cách khá xa, chỉ là thiếu niên này mặt mày cực kỳ giống cháu trai của đương kim Cát Thái Hậu, Cát tiểu hầu gia."

Hồ Duyệt thở dài, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ là đến ngắm hoa, không nghĩ tới lại nhặt được vương tôn quý tộc, vậy... chỉ còn cách đi hỏi lại một hầu gia khác trong nhà thôi..."

Chu Nam tương đối cẩn thận tinh tế, hắn nói: "Nếu như thật là tiểu hầu gia, vì sao lại ở vùng hoang vu dã ngoại này? Chúng ta tùy tiện đem người này đưa về hầu phủ, có bị quan phủ bắt bớ hay không?"

Chu Kha nghe huynh trưởng nói xong, vẻ mặt nhíu mày nói: "Nhưng không đem trở về thì đưa tới nơi nào?"

Lý Kha ghé sát vào lại nhìn vài lần, nói: "Giống! Thật rất giống, như từ một khuôn đúc ra. Chắc hẳn sẽ không sai. Chính là tiểu hầu gia."

Quách Hoàn ừ một tiếng, bất quá người khác cũng không có tâm để ý hắn, cũng không phản ứng, chỉ vây quanh người trẻ tuổi nửa chết nửa sống kia rôm rả thảo luận, Hồ Duyệt thấy bọn họ còn tiếp tục muốn bàn luận, người sống cũng bị kéo dài thành người chết. Liền ngắt lời nói: "Cứu người về trước rồi tính, trở về thành thì chia làm hai đường, Lý huynh cùng Quách huynh đi thám thính tiểu hầu gia hiện tại có rời phủ hay ko, Chu thị huynh đệ cùng ta cùng tìm lang trung cứu người. Tóm lại ko thể thấy chết mà không cứu?"

Hạ quyết tâm xong, Hồ Duyệt lại cõng thiếu niên lên, huynh đệ Chu thị vội vàng hỗ trợ, mặt khác hai người nhìn nhau một cái, cũng đi theo trở về. Hồ Duyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua đường núi, dường như ở bụi cỏ đường núi đối diện thấp thoáng bóng người, là một đôi chân. Đôi chân ngay sau đó liền lùi vào bóng tối, bụi cây xung quanh hơi rung động rồi tất cả lại chìm vào tĩnh lặng. Dường như có người vẫn luôn theo dõi từ lời nói hành động của bọn họ, Hồ Duyệt liếc mắt về hướng đó, cũng không nói với người khác.

Mấy người vội vàng đi vòng vèo, vị trí thiếu niên kia hôn mê, vốn dĩ nên có cỏ cây mà lúc này toàn bộ đều khô héo, đối lập hoàn toàn với những vùng bên cạnh. Hồ Duyệt cõng thiếu niên, Lý Kha ở phía trước mở đường, còn lại ba người ở phía sau, nhưng đường núi xa xôi, bọn họ vốn dĩ đi bộ đến, giờ đi vòng vèo trở ra lộ trình cũng khá xa. Hồ Duyệt cõng một người hôn mê, cũng không dám đi quá nhanh, mắt thấy sắc trời dần trở nên tối đi.

Hồ Duyệt nói: "Ài, xem ra chỉ có thể tạm qua đêm trước rồi tính tiếp?"

Lý Kha vẻ mặt khổ cả giận: "Nào có dễ dàng như vậy, đây là vùng núi hoang vu? Lại nói chúng ta có thể chịu được, tiểu hầu gia này đang nguy cấp, vạn nhất chúng ta đem xác chết tiểu hầu gia trở về? Hoặc là tiểu hầu gia trở về không bao lâu liền tắt thở...Vậy chúng ta chẳng phải thật xui xẻo sao?"

Chu Nam nói: "Thật sự không được, chúng ta đành tìm xem có chỗ nào che chắn được ko, tốt xấu gì cũng không cần ăn ngủ ngoài trời. Ngươi ta đều là người đọc sách, lý nào thấy chết mà không cứu?"

Chu kha gật đầu phù hợp nói: "Quả thật như thế, ngu đệ nói rất có lý, ta xem vẫn nên tìm chỗ tạm nghỉ một đêm rồi quan sát tình hình."

Hồ Duyệt: "Nếu chưa ra khỏi núi, không chừng có thể tìm thấy sơn động, nhưng hiện giờ đã ra khỏi núi rồi, quả thật không dễ tìm nữa. Chẳng lẽ lại đi ngược trở về?"

Quách Hoàn mở miệng nói: "Ngô (2) biết gần đây có một ngôi miếu hoang, nếu như không trở về, bây giờ đi có lẽ sẽ đến được đó trước khi mặt trời lặn."

Mấy người vội vàng gật đầu, có phiến ngói che đầu, so với ăn ngủ ngoài trời tốt hơn. Mấy người liền nhờ Quách Hoàn dẫn đường, đi tìm ngôi miếu kia. Quách Hoàn đi đầu, nhưng vẫn như cũ đi cạnh Hồ Duyệt, dung mạo hắn không xuất chúng, có chút gầy ốm lại cao ráo, làm người ta nghĩ đến cây trúc. Hồ Duyệt ghé mắt đánh giá hắn, hắn đạm nhiên quay đầu nhìn Hồ Duyệt, dò hỏi có gì muốn nói.

Hồ Duyệt khẽ cười: "Quách tiên sinh vì sao muốn đến tới đây thưởng lan?"

Quách Hoàn vẫn nhìn chằm chằm Hồ Duyệt, đôi mắt ko hề e dè, rồi lại phóng ánh mắt đạm nhiên làm Hồ Duyệt trong lúc nhất thời nghĩ tới một một người, nhưng hắn lại nhớ không nổi là ai.

Quách Hoàn mở miệng nói: "Lúc ấy vừa lúc đang xem chữ, vô tình nghe được các ngươi nói chuyện, gần đây cũng ít có thời gian ngoại du, thứ nhì là cũng muốn viết một điệu nhạc về hoa lan. Liền theo bốn người kết bạn mà đi."

Hồ Duyệt gật gật đầu, cười nói: "Mục đích của tiên sinh và ta đều giống nhau."

Quách Hoàn nói: "Ngô đã xem qua một vài bài thơ của ngươi, có lời ko biết nên nói hay ko."

Hồ Duyệt nghe hắn thẳng thắn như vậy cũng cảm thấy hứng thú hỏi: "Ồ? Thỉnh tiên sinh chỉ điểm?"

Quách Hoàn vẫy vẫy tay nói: "Ngô làm sao có thể chỉ giáo, nhưng chỉ nói một chuyện, ngươi dùng từ quá tình cảm, cho nên vật cực tất phản, hữu tình ngược lại thành có vẻ vô tình. Đáng tiếc."

*Vật cực tất phản: khi một thứ đạt đến giới hạn hoặc vượt quá giới hạn có thể sẽ bị phản tác dụng.

Hồ Duyệt cười ha ha, nếu không phải sau lưng có người bị thương thì hắn đã ngửa mặt lên trời cười to. Mắt phượng thon dài cười thành đường cong mê người, vui vẻ nói: "Bút pháp của tại hạ từ nhiều năm trước, hiện giờ có thể nghe được lời này của tiên sinh, quả thật may mắn! Nếu có rượu, sẽ uống cạn một chén lớn."

Phía sau ba người thấy Hồ Duyệt vui vẻ như thế, cũng đi lên nói: "Chuyện gì mà tiên sinh vui vẻ thế?"

Hồ Duyệt còn đang cười, không trả lời. Quách Hoàn thấy hắn không nói, cũng chỉ cười gượng, tiếp tục đi. Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng chỉ đành đổi đề tài.

Lúc này Chu Nam hỏi Quách Hoàn: "Tiên sinh nói ngôi miếu kia rốt cuộc ở nơi nào?"

Quách Hoàn: "Đi qua cánh rừng phía trước, sẽ nhìn thấy một cây Hạnh già, lại đi tiếp thời gian một nén hương về phía là đến."

Bốn người nghe hắn nói vậy cũng yên tâm, tức khắc phía xa có một mai lâm, cảm giác có thể giải khát. Bốn người không ôm hy vọng, không nghĩ tới đi qua cánh rừng kia thật sự gặp được một cây Hạnh già. Mọi người lúc này mới tin tưởng, qua thời gian một nén nhang, quả thực gặp được một ngôi miếu, miếu đã sớm bị bỏ hoang, lư hương nghiêng đổ, cờ bố rách nát, còn có một bộ câu đối tồi tàn trên vách tường. Nhưng dòng chữ hai bên câu đối lại rất rõ ràng.

Khán nhất nhãn nhị hoa tam sinh,
Tứ quý ngũ hành tự hành,
Ngôn nhất khẩu nhị, tam ngôn tứ,
Ngữ câu năm mê thành mê.

Câu đối này không biết là ý gì, tấm bảng phía trên tựa hồ cho thấy nơi này cung phụng thần Hoa triều, nhưng hiện giờ Hoa thần không thấy, ngôi miếu tàn trống không. Nói đến cũng khéo, khi bọn hắn tới gian miếu kia, một tia ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng từ phía tây rơi xuống.

Phảng phất khi mấy người họ đến nơi, trời đất từ dương liền chuyển sang âm, những con quỷ nằm dưới nơi tối tăm cũng bắt đầu rục rịch. Một trận âm phong thổi qua, làm tất cả mọi người run lên. Nơi xa truyền đến tiếng dã thú gầm gừ, tình cảnh này làm người ta cảm thấy bất an.

Trên tường vẽ mười hai hoa tiên triều bái đồ (4), bởi vì loang lổ rách nát, tiên tử cũng trở nên phi thường quỷ dị khủng bố khiến người xem cũng không dám nhìn lâu. Thậm chí khi mới vừa vào gian miếu cư nhiên mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười tiếng hờn dỗi của nữ tử, nhưng tiến vào lại không có một bóng người. Chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt, làm người không rét mà run.

Chu Kha có chút chột dạ, hắn nói: "Vẫn là mau đi vào, tìm một ít thứ có thể đốt lửa, nếu không dã thú tới, chúng ta cũng không có thứ để phòng thân."

Thiếu niên sau lưng Hồ Duyệt hơi run lên một chút, tựa hồ cũng cảm giác được hàn ý. Hồ Duyệt là người đầu tiên bước vào gian miếu. Miếu không có cửa, đi vào gian trong có thờ phụng một tượng thần bằng đất, nhưng tượng đất thiếu mất một nửa. Một nửa còn lại giấu ở sau mành vải, lộ ra một nửa khuôn mặt tượng đất trắng bệnh, như có ngụ ý mà nhìn mọi người, quỷ dị quái đản nói ko nên lời. Hồ Duyệt m tìm một chỗ sạch sẽ, thả thiếu niên xuống, theo sau lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của hắn. Tức khắc khuôn mặt thiếu niên ban đầu trắng bệch liền có chút khí sắc, tuy rằng rất ít, nhưng là lại làm hắn hô hấp vững vàng hơn.

Lý Kha ánh mắt sắc lẻm, vội vàng hỏi: "Hồ huynh cho hắn ăn cái gì?"

Hồ Duyệt hơi có chút đau lòng, hắn nói: "Thứ tốt nha... Đây là Cửu hoãn tục mệnh đan. Đan này sẽ giúp hắn chịu đựng hàn khí đêm nay, nhưng nếu ngày mai không kịp trở về thành cứu chữa, vậy cũng vô dụng thôi."

Lý Kha chắp tay vội vàng hỏi: "Có còn không? Ta nguyện ra giá cao cầu bán."

Hồ Duyệt bị hắn vừa nói, tâm càng đau, hắn chỉ ra một bàn tay, Lý Kha nhìn nhìn hắn tay, nói: "Năm mươi lượng?"

Hồ Duyệt lắc đầu, Lý Kha ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn là cắn răng nói: "Năm trăm lượng?"

Hồ Duyệt vẫn lắc đầu, Lý Kha sắc mặt cùng thiếu niên kia không sai biệt lắm, hắn run rẩy hỏi: "Năm...Năm ngàn lượng?!"

Hồ Duyệt sợ hắn trúng gió, liền mở miệng nói: "500 năm thạch linh chi a! Có tiền? Có tiền cũng ko mua được... Cũng chỉ có người kia mới có khả năng tùy tay tặng người..."

Huynh đệ Chu thị ở bên cạnh nghe được, hỏi: "Người kia là ai?" Hồ Duyệt ho khan một tiếng nói: "Không có gì, không phải nhân vật quan trọng. Một bạn rượu bình thường thôi."

Cùng lúc đó, ở quán rượu độc chước xa xa, Sở Giác không biết vì sao đột nhiên rùng mình, hắt xì một cái. Tay run lên, một trản Hạnh hoa xuân chiếu lên bàn. Y dừng một chút, gương mặt không cảm xúc nhìn rượu do chính làm đổ ra ngoài. Động tác vẫn như cũ, nhàn nhã mà vân phong đạm mạc.

Hết chương 54.

Chú thích:
(1) *Tạm dịch nghĩa (chém):
"Lan Bội Dung bản chất lạnh lẽo 
Trong núi vì sao như mặt trời đỏ rực
Hoa mùa xuân phú quý như vậy
Một nụ cười làm say lòng kẻ ngắm."

(2) Ngô: 吾 cách tự xưng (tôi, ta ) , tương tự như 'ngã' 我 (tôi, ta)

(3) Hoa tiên triều bái đồ: mấy bức tranh vẽ tiên tử trên cung đình

Sở Giác


Hồ Duyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro