Chương 56: Đan Lan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồ Duyệt ho khan một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, vừa muốn mở miệng giải thích, liền đột nhiên bị xoay lại. Hắn còn chưa đứng vững đã bị Sở Giác nắm cằm, không hề ôn nhu mà hôn, nụ hôn này như đang phát tiết, cũng là bất đắc dĩ. Hồ Duyệt trợn tròn mắt, Sở Giác mắt lại nhắm chặt, y cau mày. Hồ Duyệt thấy y như vậy, trong lòng vốn dĩ không hề gợn sóng lại như bị một một viên đá rơi xuống làm xao động, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Không chống cự, tùy ý mặc y dây dưa. Tâm tình lại bị một câu làm bừng tỉnh "Ngàn vạn đừng động tình, nếu không, nhất định vạn kiếp bất phục!"

Hồ Duyệt đẩy Sở Giác ra, Sở Giác nhìn Hồ Duyệt, Hồ Duyệt ôm đầu, hắn thở phì phò nói: "Sở huynh hơi quá rồi"

Sở Giác nhắm mắt lại, tâm như bị đao kiếm đâm qua, y tự giễu: "Đây gọi là đau lòng sao?"

Hồ Duyệt: "Ngươi trách ta?"

Sở Giác cười khổ: "Ngươi rốt cuộc vẫn lựa chọn giấu diếm ta, chính mình đi điều tra. Nói đến cùng ta vẫn không thể lưu lại trong tâm ngươi, có lẽ vị trí của ra còn không bằng Hồng Kiều. Ngươi căn bản không tín nhiệm ta."

Hồ Duyệt bị y nói, trong lòng cũng dâng lên một cổ tức giận, hắn hạ giọng, thanh âm lạnh băng vô tình: "Ngay từ đầu ta đã nói qua ta đối với ai đều sẽ không có tình. Ta ủy thân với ngươi là một giao dịch, Sở huynh chớ có quên. Sở huynh năng lực như thế nào không cần ta nhiều lời, đối với ngươi ta không thể không đề phòng."

Sở Giác lùi lại một bước, y nhịn không được mà nở nụ cười, một bên cười một bên nói: "Đúng vậy...Ngươi không hề có tình, cho nên sẽ không cùng bất luận kẻ nào kết duyên. Bất luận sự tình gì trong mắt ngươi đều là nhân quả mà thôi, nhưng nếu thật là như vậy, vì sao ngươi lại lưu lại đây? Giao dịch kia chẳng phải đã sớm kết thúc sao? Ngươi lưu luyến nơi đây làm gì? Ngươi đúng là loại người tự lừa dối mình!"

Hồ Duyệt rũ tay áo, hắn nói: "Ngươi giận ta giấu ngươi đi điều tra, hà tất nói sang việc khác."

*Xưng hô huynh-đệ, ta-ngươi tùy theo tình huống và cảm xúc.

Sở Giác cười lạnh: "Lần này ngươi tra Đan lan sơn, lại có thể tra được cái gì, cư nhiên rơi vào cục diện phải cầu người khác cứu viện? Vẫn là nói ngươi muốn nếm thử rốt cuộc có biện pháp nào để chết hoàn toàn, chẳng lẽ ngươi muốn đau đớn kia lặp đi lặp lại?"

Hồ Duyệt nghe được lời này của Sở Giác, trong đầu chỉ cảm thấy tức giận, hắn quay mắt trừng Sở Giác, nhưng hình ảnh thu vào trong mắt của Hồ Duyệt lại là biểu tình đau khổ bất đắc dĩ của Sở Giác, tuy rằng muốn cười nhạo, nhưng lòng lại đau thắt. Sở Giác tiếp tục nói: "Nếu như biết hiện tại đau lòng như thế này, ta nguyện ngày đó không gặp được ngươi. Ngươi vẫn như cũ là ngươi, ta... vẫn là nguyên bản ta. Ngươi ta liền không liên quan, cũng không dẫn đến nghiệt duyên như bây giờ."

Thân mình Hồ Duyệt run run, những lời này làm ngực hắn đau thắt. Hắn theo bản năng mà ôm ngực. Sở Giác thấy hắn như vậy, muốn tới gần xem xét thương thế của hắn. Hồ Duyệt khụ một tiếng, nghiêng đầu nói: "Lần này là ta không đúng."

Sở Giác lạnh lùng nói: "Ngươi có gì không đúng, chính mình điều tra sự tình. Có gì sai?"

Hồ Duyệt thở dài: "Sở huynh còn giận ta sao?"

Sở Giác không nói, kiểm tra xong, thương thế không nghiêm trọng, Hồ Duyệt liền ngồi trở về, hắn thấp giọng: "Ta không thể yêu huynh... Cũng không dám yêu huynh. Huynh biết rõ, nhưng ta vẫn nguyện ý lưu lại Quan Tình Trai, điều này chẳng lẽ huynh không hiểu?"

Thân mình Sở Giác khẽ run lên, Hồ Duyệt tự giễu: "Có lẽ thời điểm ta thật sự yêu huynh cũng chính là lúc ta chết đi? Thật ra như vậy có thể giải quyết giúp ta hai vấn đề lớn. Huynh nói như thế có tốt không?"

Sở Giác trầm mặc một lát, ngữ khí không hề phản bác: "Ta không cho ngươi chết, ngươi sẽ không phải chết. Không ai có thể khiến ngươi chết, mà ta có tình với ngươi... là việc của ta. Không liên quan gì đến ngươi"

Dứt lời cũng ngồi trở lại. Hồ Duyệt nhìn sườn mặt của y, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ ủ rũ, cũng không biết y đã ở Quan Tình Trai chờ đợi bao lâu, nguyên nhân chỉ vì cảm giác được hắn gặp nguy hiểm. Hồ Duyệt nhắm mắt thở dài nói: "Ta đây đem sự tình hết thảy nói cho Sở huynh nghe có được không? Huynh đừng lại tức giận nữa, nếu không ta thật sự không biết dỗ huynh như thế nào."

Sở Giác hừ một tiếng, nâng bầu rượu rót vào chén đối diện, sau lại rót đầy chén của mình, y ngửa đầu uống một hơi, nói: "Nói, nếu như lại giấu ta, ta khiến cho ngươi mấy ngày liền không xuống được giường."

Hồ Duyệt chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, rụt cổ lè lưỡi nói: "Sở huynh ngươi từng nghe qua thế thân?"

Sở Giác hơi hơi nghiêng đầu, Hồ Duyệt thấy y đã nghiêm túc nghe, tạm thời không còn tức giận, hắn nâng chén rượu Sở Giác đã rót lên, dùng ngón tay điểm điểm mặt bàn nói: "Chuyện này phải nói từ Lý Kha Mặc Uyên trước...."

Vốn dị ngày đó Lý Kha cùng Hồ Duyệt, Chu gia huynh đệ, Quách Hoàn đang bàn luận việc này, bỗng nhiên Lý Kha nói: "Nghe nói Đan Lan hoa kia cực kỳ mỹ diễm, nhưng Đan Lan hoa trung nhất trân phẩm chính là một loại vân đan, mỗi hoa văn tựa như những đám mây, lại tựa như văn tự, làm người mê muội". Vì thế Hồ Duyệt tự nhiên nghĩ tới ' Vân ', hiện tại lại xuất hiện ở đây một loại văn tự phù hoa, mà vân Đan Lan này lại có một sự trùng hợp kỳ lạ. Hồ Duyệt mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng đã biết việc này nhất định có liên quan đến hắn. Cho nên sau đó giả ý đáp ứng bọn họ cùng lên núi xem Đan Lan, chính vì để tìm hiểu đến tột cùng. Chuyện sau đó cũng cùng Sở Giác một năm một mười cẩn thận kể qua. Hồ Duyệt nói xong, đã là là đêm khuya. Hai người một người nói, một người nghe, rượu trên bàn cũng đã uống hết. Hồ Duyệt đốt nến, dùng trâm cài chọt chọt ánh nến, hắn nói: "Mục đích của ta vốn dĩ là muốn thăm dò một chút, ko phải cố ý lảng tránh Sở huynh. Mà lúc sau Huyền Minh Tử xuất hiện ta cũng đã rõ hắn được người khác cố ý chỉ điểm, đi trước tới nơi này. Mà khi chúng ta đều ở trong Đan Lan sơn , ta lại nghĩ thông suốt một việc."

Sở Giác để cho hắn nói cho hết lời: "Vì dẫn đi lực chú ý của ngươi, nhưng mục đích là gì?"

Hồ Duyệt luồn hai tay vào trong ống tay áo , cúi đầu nhìn ánh nến nói: "Ta vốn dĩ cũng không nghĩ tới, sau mới suy nghĩ cẩn thận lại."

Hai người trong gian phòng ngập ánh nến, tuấn lãng trong mắt lóe sáng, Hồ Duyệt lộ ra một tia đắc ý, cười nói: "Mục đích chính là muốn dẫn ta đi Đan Lan sơn, biết ta hôm qua chứng kiến sự việc, vì thế ta liền sẽ tự tới hỏi việc này. Mục đích của hắn chính là muốn làm ta giải đáp bí ẩn Đan Lan."

Sở Giác hơi hơi mở miệng, hắn hiểu ý cười nói: "Cho nên ngươi gợi ý cho Huyền Minh Tử điểm manh mối mấu chốt, là muốn mượn hắn tay, hắn ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối. Việc này chờ ngày mai nhất định sẽ có tiến triển. Lấy bất biến ứng vạn biến."

Hồ Duyệt hơi nghiêng thân mình, gật gật đầu nói: "Đa tạ Sở huynh không nói ra sự tình."

Sở Giác ngữ khí hòa hoãn một chút, hắn nói: "Ván cờ này, ngươi đi đúng rồi."

Hồ Duyệt hơi hơi nhướng mày nói: "Sở huynh quá coi thường ta rồi."

Sở Giác ngữ điệu như cũ, nói: "Quan tâm ắt loạn nhưng đối với ngươi ta không thể không quan tâm."

Hồ Duyệt bị hắn nói có chút ngượng ngùng, nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Xem ra trời sắp mưa, Sở huynh có phải hay không nên đứng dậy..."

Sở Giác thật đứng dậy, đi đến bên người Hồ Duyệt, duỗi tay nâng cằm đối phướng, y hơi cúi người đưa sát môi vào Hồ Duyệt nói: "Ta nhưng chưa nguôi giận đâu, tuy rằng ngươi đã thành thật hơn, nhưng ' mấy ngày không xuống giường được ' đổi lại ' ngày mai không xuống giường được '. Ngươi nói việc này cũng không quá đáng chứ, hiền đệ?"

Hồ Duyệt bị y hỏi đến cứng họng, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Sở Giác ngươi..." Lời còn chưa nói xong, Sở Giác đã duỗi tay cởi đai lưng hắn ra, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Hiền đệ muốn giải quyết tại đây, hay là ngoan ngoãn tự mình đi lên giường. Hửm?"

Hồ Duyệt á khẩu không trả lời được, chỉ phải nhận mệnh gật đầu, vung tay tắt lên, ánh nến nháy mắt tắt đi, trong phòng chỉ nghe được âm thanh cởi bỏ y phục, cùng với tiếng hít thở càng ngày càng dồn dập.

........

Hôm sau, lúc mặt trời lên cao ba sào, cửa gỗ của Quan Tình Trai bị gõ đến sắp hỏng. Huyền Minh Tử ở ngoài cửa, trong lòng nôn nóng, đập càng mạnh. Bỗng nhiên cửa mở ra, Sở Giác nhanh tay lẹ mắt, chặn tay Huyền Minh Tử. Y khẽ cười nói: "Đạo trưởng có việc gì sao?"

Huyền Minh Tử vẻ mặt bị chọc giận, biểu tình nói: "Đem con cáo già lấy oán trả ơn, bất nhân bất nghĩa kia kêu ra cho ta. Ta có lòng tốt cứu hắn một mạng, hắn lại dám sai bảo ta thuộc hạ."

Sở Giác ngăn Huyền Minh Tử đi vào trong, y nói: "Đạo trưởng bớt giận, Hồ Duyệt hiện tại thân thể không khỏe, ngươi có việc gì có thể nói với ta."

Huyền Minh Tử lập tức hiểu ngụ ý của y, hắn hơi lúng túng nói: "Việc này không đơn giản như vậy, cáo già bảo ta tra hai phương hướng, ta đều tra xét, cuối cùng chỉ hướng tới một người. Ngươi đoán xem là ai?"

Sở Giác mắt lóe tinh quang, nói: "Quách Hoàn."

Huyền Minh Tử vẻ mặt bội phục, hắn nói: "Ngươi có thể đoán được sao? Cáo già không hổ khen ngươi như thần. Quả thực không sai."

Sở Giác vẫn không buông tay thả người, ổn định vững chắcchặn ở cửa, y nói: "Cho nên ngươi tới đây, là muốn nói cho Hồ Duyệt, những người này đều còn sống. Bao gồm Lý Kha, cùng Chu thị huynh đệ. Nhưng chỉ duy nhất Quách Hoàn là không thấy. Phải không?"

Huyền Minh Tử trầm mặc xuống, hắn nói: "Ngươi sao lại biết?"

Sở Giác cười nói: "Ha ha, chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nếu thật là theo hướng ta suy nghĩ, sự tình tiếp theo, ta có thể đoán được chút đỉnh."

Huyền Minh Tử vẻ mặt không tin, tà đạo: "Nguyện nghe kỹ càng."

Sở Giác nói: "Nếu ta đoán không sai, rất nhanh có người sẽ tìm đến ngươi cùng với Hồ Duyệt. Mà trong những người này lại có người là quỷ."

Huyền Minh Tử nói: "Quách Hoàn?"

Sở Giác lắc đầu nói: "Có một kẻ khác"

Huyền Minh Tử bị làm cho hồ đồ, hắn nói: "Ngươi nói hết thảy đều là Quách Hoàn tạo thành, nhưng Quách Hoàn lại là người, ngươi lại nói có người sẽ tìm đến ta cùng Hồ Duyệt, trong đó có ác quỷ."

Sở Giác cười nói: "Đúng vậy."

Huyền Minh Tử nhìn Sở Giác, hắn không dám có ý gì với Sở Giác, cũng có chút cung kính, cho nên không giống lúc ở cùng Hồ Duyệt pha trò cãi nhau.

Huyền Minh Tử vuốt cằm, nhìn nhìn vào phòng trong, nói: "Vậy trước cứ như thế đi."

Nói xong chắp tay từ biệt. Huyền Minh Tử đi rồi, cánh cửa mới bị đẩy ra, Hồ Duyệt khoác một kiện áo đơn dựa vào cửa, tóc cũng chưa chỉnh tề, tùy tùy tiện tiện rối tung ở sau người. Cười nói: "Xem ra Sở huynh đã hạ cờ rồi."

Sở Giác đóng cửa lại, hướng vào trong, vừa đi vừa chắp tay nói: "Tạ hiền đệ không nói ra sự tình."

Hồ Duyệt dựa vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi, khóe mắt còn có chút đỏ ửng, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cứ lười biếng dựa vào cửa lại như vậy làm người ta không khỏi động tình.

Hồ Duyệt một tay chống lưng, một tay đỡ ván cửa nói: "Ta không phải là không nói ra mà là không dám vạch trần. Nếu đã như vậy, Sở huynh phải chăng chuẩn bị đi Đan Lan sơn?"

Sở Giác nhìn người bên cạnh, tuy vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng hai chân run rẩy đã bán đứng hắn, phỏng chừng chống đỡ không được bao lâu nữa. Sở Giác nhân đạo đỡ lấy Hồ Duyệt: "Ngươi hãy chờ thêm một ngày, một ngày này có lẽ sẽ phát sinh thêm chuyện ngoài dự đoán."

Hồ Duyệt một bên đấm eo, một bên uống trà nói: "Việc này thật thú vị. Người ban đầu được cho là đã gây nên chuyện này cư nhiên đã chết." Hồ Duyệt liếc mắt nhìn thoáng qua, Sở Giác vẫn tiếp tục xem kì phổ(sách dạy đánh cờ), nói: "Ngươi cảm thấy hắn là người hay quỷ?"

Sở Giác đầu không nâng lên, mắt nhìn sách, tay cầm cờ, nhàn nhạt nói: "Là người hay quỷ, cuối cùng mới có thể biết. Chờ đi." Nói xong hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hồ Duyệt, hơi nhíu mày: "Thân thể có khá hơn chưa?"

Hồ Duyệt bị hắn hỏi, tự nhiên biết hắn ám chỉ điều gì, tức giận, đỏ mặt nói: "Không nhọc huynh quan tâm. Nếu tình huống thoát ly khỏi kế sách của ta và huynh, chúng ta ngày mai nhất định phải đi Đan Lan sơn."

Sở Giác không phản đối, cũng không đồng tình, chỉ đưa ánh mắt lướt trên kì phổ. Quả nhiên người thứ hai đến thăm chính là Chu Nam, hắn tiến vào Quan Tình Trai mặt không huyết sắc, hắn nhìn thấy Hồ Duyệt liền bắt lấy tay áo y nói: " Tiên sinh! Tiên sinh cứu ta!"

Hồ Duyệt nâng dậy hắn hỏi: "Chuyện gì mà hoảng loạn như thế?"

Chu Nam nói: "Chẳng lẽ ngươi quên mất việc hôm qua chúng ta đã gặp ở Đan Lan sơn? Những người khác... Đều đã chết, chỉ còn lại có một mình ta trốn thoát. Vốn tưởng rằng... Tiên sinh cũng gặp đại nạn, Lý Kha cư nhiên cũng xuất hiện, nhưng hắn lại quên mất sự việc hôm qua. Hắn nói hắn đã gặp qua ngươi, ta lúc này mới vội vàng tới, tiên sinh đã quên sự việc hôm qua sao?"

Chu Nam do dự một lát, vẫn nói tiếp: "Ta hoài nghi bọn họ đều không phải là người.... Cho nên mới tới hỏi tiên sinh, xin tiên sinh nghĩ ra một cách cứu ta."

Hồ Duyệt nhìn nhìn Sở Giác, theo sau cười nói: "Vì sao lại nói lời này?"

Chu Nam thở dài một tiếng nói: "Ta đây nói thật vậy, ngày đó ngươi đi tìm nước không về, không nghĩ tới Quách Hoàn kia một mình trở về. Ban đêm, ta vốn muốn đi tiểu một chút, nhưng trong lòng nề hà sợ hãi, cho nên không ngủ được. Bỗng nhiên Quách Hoàn bước đến, trong tay cầm đao, sau đó ta liền liều mạng chạy trốn... Ta nghĩ Lý Kha cũng khó thoát cái chết."

Hồ Duyệt hỏi: "Vậy ca ca ngươi có trở về không?"

Chu Nam sửng sốt, hắn nói: "Ta không có ca ca. Chỉ có ta, tiên sinh, Lý Kha, còn Quách Hoàn ác tâm kia. Nếu như có huynh trưởng, ta tuyệt sẽ không chạy trốn một mình!"

Sở Giác từ đầu vẫn không lên tiếng, buông quyển sách trên tay xuống, khẽ cười nói: "Sao ngươi không nói cho ta, chuyện cứu người trong núi kia, sau lại thế nào?"

Chu Nam hơi hơi sửng sốt, hắn nói: "Ai? Trong núi cứu ai? Chúng ta không phải bởi vì du thưởng quá muộn nên mới ở miếu hoang ngủ lại sao?"

Sở Giác nhìn Hồ Duyệt liếc mắt một cái, theo sau Hồ Duyệt vội nói: "Sở huynh là không hiểu rõ việc này, Chu hiền đệ cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Chu Nam nắm hai tay áo, lắc đầu thở dài nói: "Ta cũng không biết như thế nào cho phải a."

Hồ Duyệt nói: "Nếu hiền đệ cảm thấy việc này chính là quỷ hồn quấy phá, ta đây thật ra có quen một đạo sĩ, rất có pháp lực, lại chân thực nhiệt tình, đệ nếu thật sự cùng đường, có thể đi tìm hắn. Người này đạo hào Huyền Minh Tử, đó giờ vẫn ở trong Thọ Nguyên, ngươi đi hỏi thăm một chút, hắn hẳn là vẫn còn ở đó."

Chu Nam vội vàng nói lời cảm tạ, Thọ Nguyên cách đây khá xa, Chu Nam không dám nhiều lời, liền vội vàng rời đi, hướng Thọ Nguyên tìm Huyền Minh Tử.

Sở Giác đứng dậy, chuẩn bị nấu nước pha trà, hắn nói: "Hiện tại là hai người."

Hồ Duyệt điểm cái bàn nói: "Từ đây có thể thấy được, câu chuyện của mỗi người hoàn toàn bất đồng với nhau."

Sở Giác nói: "Mấu chốt là người cuối cùng."

Hồ Duyệt ừ một tiếng, hắn nói: "Vậy Sở huynh có muốn đánh cược không?"

Sở Giác nhu nhu huyệt Thái Dương, hỏi: "Hiền đệ lại muốn cái gì?"

Hồ Duyệt theo thói quen mà đem cây quạt thường dắt sau cổ gõ xuống, nói: "A ha, Sở huynh nghĩ là ta muốn cái gì chứ, ta chỉ muốn biết suy đoán của hai chúng ta có tương đồng hay không thôi."

Sở Giác nói: "Vậy cược như thế nào?"

Hết chương 56.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro