Chương 63: Sinh Tử Phù (Bùa sinh tử)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Ngã kiến sở tư phi sở tư, ngã kiến cố nhân phi cố nhân.
Nhân thị ngã phi phi ngã tương, cố nhân phi cố cố hà nhân.'(1)
------

"Cái gọi là con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, 'tri thác năng cải, thiện mạc đại yên' (2). Hiền đệ ý ngươi nói là như vậy sao?"

"Ha hả, Sở huynh...nói đùa. Nước cờ của huynh cao hơn ta một bậc, kế của ta không thể bằng huynh. Có gì sai?"

"Hiền đệ lời này là sai rồi, ngươi chỉ là đang ở Lư Sơn, nên không nhìn thấy được diện mạo chân thực của nó mà thôi*."

(*Editor: ý là người trong cuộc thì không nhìn ra được mấu chốt, cục diện bao quát)

"Sở huynh đã nhìn thấy diện mạo chân thực của Lư Sơn, vậy có thể chỉ giáo ngu đệ một vài câu không?"

"Không thể."

"Ha ha..."

"Bởi vì thiên cơ còn chưa tới."

"Thiên cơ? Cái gì gọi là thiên cơ?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ..."

"Ha ha..."

"Hiền đệ không cần luôn cười lạnh, sát khí quá nặng."

"Ha ha, huynh có thể trở về."

"Bên ngoài mưa lớn vẫn chưa dứt đâu, hiền đệ."

"Bên ngoài có áo tơi (3), Sở huynh cứ tự nhiên."

"Chúng ta đây dứt khoát đánh cuộc một phen, một ván định thắng thua, ta thắng liền lưu lại trú mưa, nếu ta thua..."

"Sở huynh không cần trở về, chỉ cần nói cho ta biết người nọ cuối cùng là ai."

"Được, một lời đã định."

"Hạ cờ không rút lại!"

Một ván cược vào canh ba, không thắng không thua, nhưng lại làm Hồ Duyệt để cho Sở Giác ở lại Quan Tình Trai một đêm. Luận về tâm cơ, không thể không nói Sở Giác đúng là có phần cao tay, nhưng giữa hai người dường như có điều gì đó đang chậm rãi biến hóa một cách kì diệu. Điều này làm cho Hồ Duyệt càng thêm không rõ. Bởi vì nếu là hắn trong quá khứ, hắn sẽ khảng khái phất tay áo mà đi, lưu lại một lá thư là vẹn toàn lễ nghĩa. Thậm chí Sở Giác ở thời khắc mấu chốt xem hắn như quân cờ, ngang ngược bá đạo mà 'ôm' hắn về Quan Tình Trai. Có lẽ Hồ Duyệt cũng sẽ xem y như một quân cờ như thế, đi thêm một bước càng sâu, càng quan trọng. Căn bản sẽ không để ý đến tính mạng của đối phương.

Nhưng, hắn không bỏ đi. Kế hoạch ban đầu do dự chưa định, Hồ Duyệt cũng tận lực không tiếp tục tự hỏi, bởi vì trong lòng hắn trống rỗng, lại tựa hồ có gì đó nghẹn ngào. Từ trước tới nay, người làm cho hắn nảy sinh cảm xúc sâu sắc như vậy, đích xác chỉ có một mình Sở Giác mà thôi.

Đã nhiều ngày Hồ Duyệt cũng không còn thời gian tự hỏi về những việc này, ngược lại hắn có vẻ cần mẫn hơn rất nhiều, bán không ít tranh chữ, dần dần tích cóp được mười quan tiền, toàn bộ trả lại số ngân lượng Hồng Kiều đã ứng ra mấy ngày trước. Hồng Kiều cũng không từ chối, nàng biết tính tình Hồ Duyệt, tuy ham mê rượu ngon nhưng cũng là một người có ngạo cốt.

Cho dù có thân thiết với Sở Giác, trừ bỏ Quan Tình Trai, hết thảy ăn uống sinh hoạt hàng ngày, đều phải dựa vào chính mình.

Nghèo rớt mồng tơi, y phục giặt lại nhiều lần đã sớm sờn cũ, cũng chưa bao giờ cưỡng cầu thứ gì quý giá với bất kì ai, hết thảy đều dựa vào năng lực của chính mình mà đạt được, có đôi khi thậm chí còn tiếp tế một vài ca nữ khốn cùng đáng thương.

Đương nhiên cũng có vài ca nữ xướng kĩ sẽ tặng hắn áo bông cùng vật dụng hằng ngày, Hồ Duyệt nếu có thể đáp lễ sẽ tận lực đáp lễ. Cho nên những ca kỹ ở đây đều biết, Hồ Duyệt tuy rằng khốn cùng thất vọng đến thế nhưng lại là một quân tử thanh chính. Cho nên trên người Hồ Duyệt tuy rằng không có công danh gì, cũng chỉ là thư sinh nghèo khó, nhưng các nàng đều nũng nịu mà gọi hắn một tiếng "Hồ công tử".

Hồng Kiều muốn lưu Hồ Duyệt lại dùng cơm, nhưng Hồ Duyệt nói có việc không thể ở lâu. Hồng Kiều dặn Tiểu Anh chuẩn bị một ít rượu Hùng Hoàng sử dụng vào ngày hè, lá xương bồ ngải, túi thơm cùng những thứ lễ vật dùng cho tết Đoan Ngọ, lại tự mình tặng một chiếc quạt xếp cho Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt cười nói: "Đoan Ngọ đến, thời tiết càng thêm hanh nóng, Kiều nhi cũng phải chú ý thân thể.".

Hồng Kiều nhẹ nhàng phẩy quạt, nàng nói: "Ở trong thuyền, ngày hè quả thật có chút gian nan, còn có rất nhiều muỗi, mà chúng ta cũng không dám mở cửa sổ, Tiểu Anh chỉ thường đốt một ít ngải thảo, cũng huân thêm một ít dược tra. Nhưng không hiệu quả cho lắm."

Hồ Duyệt: "Này thì không khó, chờ ngày mai ta phối một ít hương liệu mới để nàng đem đi huân, so với đốt mấy loại dược tra đó có tác dụng tốt hơn nhiều."

Hồ Duyệt nói xong, uống thêm một chén trà ô mai, liền đứng dậy bái biệt. Hồng Kiều vội vàng đứng lên, trở về Vạn Phúc.

Hồ Duyệt mang hầu bao cùng những thứ Hồng Kiều tặng đi vào, trong tay ôm một vò rượu Hùng Hoàng, hướng đến một tửu lầu khác.

Vừa đến cửa Hồ Duyệt liền thấy một bóng người lao ra đâm vào hắn, thiếu chút nữa làm rơi hết rượu của hắn xuống đất. Hồ Duyệt nhanh chóng che vò rượu trong tay, tiểu nhị lúc này đứng ở cửa chống nạnh thét to: "Ai quen biết ngươi, nói hươu nói vượn. Còn tự xưng gì mà thiết đoạn sinh tử, ta nghĩ đoán mệnh thì phải nói nhiều lời hay ý đẹp, ngươi lại đi nói mấy lời xui xẻo, chén cơm này của ngươi cũng không dễ ăn nha."

Trước mặt Hồ Duyệt là một lão giả, lão quần áo rách vá, đầu đầy tóc bạc, mặt mày dơ bẩn, Hồ Duyệt duỗi tay đỡ lão, lão giả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hồ Duyệt, sau đó lộ ra thần sắc kinh ngạc, thanh âm lão phi thường khàn, trầm thấp nói: "Ngươi...ta từng thấy ngươi, ngươi cũng đã gặp qua ta."

Hồ Duyệt a một tiếng, vừa muốn mở miệng dò hỏi, lập tức bị tiểu nhị kia giữ chặt, hắn nói: "Đừng đừng đừng, Hồ công tử ngươi ngàn vạn lần đừng trả lời lão! Lão nhân này là một oan hồn nha, chỉ biết mượn nợ uống rượu, mấy tháng tiền cơm tiền thưởng rồi vẫn chưa trả, chưởng quầy muốn nhờ hắn bói cho con trai ông ấy một quẻ. Ai ngờ, lão oan hồn này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Toàn nói mấy lời tồi tệ không may mắn! Phi!"

Hồ Duyệt: "A?"

Tiểu nhị lại đẩy lão giả một cái làm lão run rẩy thối lui. Hồ Duyệt giơ tay ngăn lại, lão giả nghiêng đầu nhìn Hồ Duyệt, nói ra câu thứ hai: "Ngươi một chút cũng không thay đổi... đã nhiều năm như vậy... Một chút cũng không thay đổi."

Ánh mắt Hồ Duyệt trầm xuống, nhưng lão giả đã chống gậy treo vải bố trắng, đi ra bên ngoài. Hồ Duyệt hô một tiếng, lại bị tiểu nhị kéo vào tiệm rượu.

Lão giả vừa đi ra ngoài, vừa thì thầm: "Ngã kiến sở tư phi sở tư, ngã kiến cố nhân phi cố nhân.
Nhân thị ngã phi phi ngã tương, cố nhân phi cố cố hà nhân?"

Hồ Duyệt dừng chân quay lại nhìn, lão giả đã biến mất giữa dòng người nhốn nháo. Tiểu nhị nói: "Hồ công tử hôm nay sao lại đến một mình? Sở gia đâu?"

Hồ Duyệt: "Y có chuyện của y, ta hôm nay tới tìm Mộng Linh cô nương, người xướng khúc ở chỗ các ngươi, để đưa khúc mới cho nàng."

Tiểu nhị sắc mặt lập tức khó coi, hắn nói: "Mộng Linh cô nương..."

Hồ Duyệt ngồi thẳng người, tiểu nhị đứng ở bên cạnh ghé sát vào bên tai Hồ Duyệt thì thầm "Không thấy."

Hồ Duyệt hỏi: "Mộng Linh cô nương vẫn luôn xướng khúc ở đây, sao đột nhiên lại không thấy đâu?"

Tiểu nhị: "Cũng đã lâu rồi chưa thấy nàng, nhưng mà..."

Hồ Duyệt nhìn tiểu nhị, tiểu nhị thấy bốn phía không ai, tiếp tục nói: "Nghe nói vài ngày trước khi nàng mất tích đều có đi múc nước."

Hồ Duyệt mở quạt, điểm điểm lên bàn. Tiểu nhị pha trà cho hắn rồi tiếp tục nói: "Thật sự kỳ quái, nơi này không cần nàng phải làm việc đó, nhưng mỗi khi đêm đến nàng đều sẽ cầm một cái thùng gỗ đi múc nước, mà một lúc sau quả thật lại xách thùng nước đầy trở về. Có tác dụng gì thì không biết, cổ quái chính là người khác hỏi nàng, nàng cũng không nói. Sau đó thì hoàn toàn không còn thấy người nữa."

Hồ Duyệt phe phẩy cây quạt nói: "Nhưng nếu thực sự có việc này, quan phủ chắc chắn phải tiến hành điều tra, mà hiện tại lại không có động tĩnh gì, có thể thấy được lời này cũng không đúng hoàn toàn."

Tiểu nhị sớm dự kiến Hồ Duyệt sẽ nói như thế, lập tức nói cho Hồ Duyệt tin tức cuối cùng: "Nói là như thế, nhưng gần đồn đãi có quỷ hồn đòi mạng! Cho nên mới có nghi hoặc này, nhưng sống không thấy người chết không thấy xác, nha môn cũng không muốn tiếp nhận."

Quả thực lần này hoàn toàn khiến cho Hồ Duyệt hứng thú. Khi Hồ Duyệt định hỏi cặn kẽ hơn, chưởng quầy lại gọi tiểu nhị đi làm việc. Tiểu nhi phẩy phẩy chiếc khăn trắng trên vai, hướng tới Hồ Duyệt làm mặt quỷ, Hồ Duyệt nhìn hắn gật gật đầu.

Hồ Duyệt vốn là muốn đem khúc ca cho Mộng Linh, nhưng Mộng Linh lại đột nhiên mất tích, khúc ca kia tất nhiên cũng không đưa được.

Hồ Duyệt uống rượu một mình, cũng bắt đầu nhớ lại xen rốt cuộc đã gặp lão thầy bói kia ở đâu. Hồ Duyệt liếm liếm môi, nhìn vào bên trong tửu lầu, bỗng nhiên từ trong tửu lầu truyền đến tiếng ca.

Những vị khách khác không nghe được không cảm thấy có gì lạ, chỉ nghĩ rằng đó là giọng hát của ca nữ nào đó ngồi ở bên trong. Nhưng Hồ Duyệt lại lập tức nhận ra đây là thanh âm của Mộng Linh. Có điều, những ca từ này hắn chưa bao giờ nghe qua.

Hồ Duyệt muốn được nghe xướng hoàn chỉnh nội dung của khúc tam than thần thống khổ phát ra từ trong tửu lâu, nhưng ca từ của nàng ngay cả người đã viết khúc nhiều năm như hắn cũng nghe không ra rốt cuộc là đang xướng cái gì.

*khúc xướng tam than thần thống khổ: khúc hát ba tiếng thở dài

Hồ Duyệt vừa tựa đầu lên tay vừa điểm cây quạt, làm như mê mẩn. Ngay thời điểm hắn muốn rót rượu, bỗng nhiên một đôi tay ngọc ngà vươn ra, vừa cầm bầu rượu rót vào ly của Hồ Duyệt. Hồ Duyệt ngẩng đầu thì thấy Mộng Linh đã ngồi đối diện hắn, dịu dàng mỉm cười.

Hồ Duyệt: "Cô nương, đã lâu không gặp."

Mộng Linh không trả lời, nàng chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Hồ Duyệt, sau đó dùng ngón tay dính rượu viết lên bàn một chữ. Hồ Duyệt lại ngẩng đầu, chẳng nhìn thấy ai, mà văn tự trên bàn kia cũng biến mất không dấu vết.

Hồ Duyệt nghiền ngẫm văn tự kia, uống một ngụm hết nửa ly rượu. Hắn nhẹ giọng nói: "Thú vị."

Hồ Duyệt uống rượu suốt hơn nửa ngày, thẳng đến nửa đêm mới đứng dậy rời đi, trong tay cầm theo một vò rượu, còn không ngừng đưa lên miệng uống. Người qua đường thấy thế chỉ cho là một thư sinh uống say.

Hồ Duyệt lảo đảo, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trời, dường như sắp mưa to, trời vốn rất oi bức. Hiện tại cũng không thể quay về ngay, mà hắn kỳ thực cũng có chút không muốn trở về.

Hồ Duyệt cười tự giễu, sau đó đi theo một hướng khác, cũng không tính trở về.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Trú mưa."

Hồ Duyệt dừng chân lại, hắn quay đầu trả lời người nọ, nhưng là phía sau lại không ai. Hồ Duyệt nhẹ a một tiếng, không cho là đúng, tiếp tục đi về phía trước.

Thời tiết oi bức làm người đi mới được vài bước mồ hôi đã ướt đẫm. Nhưng Hồ Duyệt lại không có một chút cảm giác oi bức gì, ngược lại cơn gió nhẹ như có như không thổi đến từ sau lưng, thổi lên cổ hắn, làm hắn sinh ra một loại hàn ý quái dị. Nói lạnh cũng không lạnh nhưng lại làm người ta sởn tóc gáy, lại còn có cảm giác ẩm ướt không thể miêu tả.

Hồ Duyệt thẳng tắp đi về phía, bỗng nhiên nhìn thấy một cái giếng đá, trong trí nhớ của hắn con đường này hình như không có giếng nước nào, bởi vì ngay bên cạnh chính là nhánh sông Kim Thủy.

Hồ Duyệt: "Thực sự có quỷ?"

"Không phải quỷ, cũng không phải người."

Vẫn như cũ chỉ nghe tiếng không thấy người, Hồ Duyệt dừng chân, hắn hỏi: "Vậy cái giếng này có tác dụng gì?"

Hồ Duyệt hỏi lời này, lại không có người trả lời như lúc nãy, Hồ Duyệt tiếp tục nói: "Hay là Mộng Linh cô nương muốn ta tự mình xuống giếng nhìn xem?"

Hồ Duyệt đã nói ra lời này, xung quanh vẫn không có thanh âm trả lời. Nhưng hắn biết, có một người lặng yên không lên tiếng đang đứng sau lưng hắn. Hắn cũng không quay đầu lại bởi vì hắn cảm nhận được huyết khí dày đặc từ người phía sau.

Hồ Duyệt không quay đầu, người nọ cũng bất động, giếng nước nguyên bản không nên tồn tại giống như hiện ra để cản trở đường đi của Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt cảm thấy chân mình hơi ướt, hắn dùng dư quang nhìn lướt xuống, phát hiện ở bên chân hắn cư nhiên có một người đang bò. Người này bắt được chân hắn, có vẻ mới từ trong nước bò lên, đầu tóc ướt đẫm như rong rêu, không nhìn rõ dung mạo, nhưng đôi mắt ngập tràn oán hận lại rõ ràng gắt gao nhìn Hồ Duyệt.

Nếu là người thường, có lẽ sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán, nhưng Hồ Duyệt tuy rằng cả kinh, cũng không làm ra động tĩnh gì, chỉ hơi cử động chân mình một chút.

Người quỳ rạp trên mặt đất cảm nhận được động tĩnh của Hồ Duyệt, tựa như động vật co rụt lại, cùng lúc đó người đang đứng thẳng tắp phía sau kia cũng có động tác, hắn hướng tới Hồ Duyệt vươn tay, muốn bắt lấy cổ Hồ Duyệt.

Một loạt động tác cực kì nhanh chóng, Hồ Duyệt chớp thời cơ né sang bên cạnh, sau khi hắn đứng vững, dời bước quay lại nhìn thì người phía sau người đã sớm biến mất vô tung. Nhưng Hồ Duyệt rõ ràng cảm nhận được trong một chốc kia, người phía sau nọ tràn ngập lệ khí cùng sát ý. Nếu không phải động tác của Hồ Duyệt nhanh chóng, có lẽ cổ đã bị bắt lấy, không còn đường tránh thoát.

Mà hiện tại Hồ Duyệt cũng không bởi vì thân thủ mình nhanh nhẹn mà cảm thấy may mắn. Cái giếng kia đang bắt đầu nổi lên bọt nước, cuồn cuộn không ngừng ra phun ra bên ngoài. Trong nước tràn ngập một mùi tanh hôi khó hình dung, Hồ Duyệt thối lui, nguy cơ phía sau đã biến mất, nhưng Hồ Duyệt lại không xoay người chạy ngay. Hắn phát hiện dọc theo dòng nước, một khối đồ vật trôi đến dưới chân hắn.

Hồ Duyệt dùng chân đá nó, khối đồ vật kia bị hắn đá lên giữa không trung. Ngay sau đó Hồ Duyệt nhảy lên, bắt lấy đồ vật kia, rồi uyển chuyển trực tiếp nhảy vọt qua cái giếng cổ quái. Chờ khi hắn hạ xuống đất, quay đầu nhìn lại, người không thấy mà cái giếng cổ quái kia cũng đã biến mất.

Hồ Duyệt dùng chút ánh sáng nhỏ nhoi, nhìn đồ vật giống như mai rùa trong tay nhưng lại cực kì mềm, còn ươn ướt, khác hoàn toàn với mai rùa bình thường.

Trong mắt Hồ Duyệt hiện lên một tia cổ quái, giống như hắn trước sau gì cũng sẽ nhặt được thứ này. Theo sau cười to: "Thế nhân nói chuyện phiền toái toàn tự tìm đến, ta lại cảm thấy phiền phức đôi khi cũng rất biết chọn người."

Hồ Duyệt đem mai rùa cổ quái kia nhét vào hầu bao, hướng về Quan Tình Trai.

Về đến nhà, người chờ hắn không phải Sở Giác, mà là Huyền Minh Tử. Huyền Minh Tử gác chân, ngồi ở trên ghế, tự mình khai đàn lấy rượu, không hề xem bản thân là khách.

Hồ Duyệt thấy hắn, nhanh chóng tiến đến, đoạt lại vò rượu nói: "Buông! Này là Trạng Nguyên Hồng ta cất giấu biết bao lâu, mới dùng được có một chút. Ngươi sao lại vô lễ như thế?"

Huyền Minh Tử lau miệng, sửa sang lại dáng ngồi nói: "Một vò rượu thôi mà, ta cũng mang đồ đến cho ngươi, so với nó đáng giá hơn nhiều."

Hồ Duyệta m ột tiếng, nói: "Quốc sư có gì chỉ giáo?"

Huyền Minh Tử không hề dao động, hắn vỗ vỗ vạt áo của mình nói: "Quốc sư hay không quốc sư cũng không quan trọng, nói trắng ra là ta có sở cầu. Ngươi suy nghĩ một chút, thời điểm hiện tại, mục đích của chúng ta đều giống nhau. Cho nên ta nguyện ý cung cấp một chút hỗ trợ nhỏ cho vị huynh đệ nghèo ngươi, đừng quá cảm kích ta. Ta là người rất tốt, ta biết."

Hồ Duyệt cười lạnh một tiếng: "A, vậy không biết hỗ trợ của ngươi là hỗ trợ thật hay là chỉ gây thêm trở ngại nữa."

Huyền Minh Tử không để ý đến lời trào phúng của Hồ Duyệt, hắn hướng Hồ Duyệt nghiêng người ra nói: "Cáo già, ngươi còn nhớ 'Vân' không?"

Hồ Duyệt: "Ngươi thẳng thắn, nhưng mà ta không nhớ rõ."

Huyền Minh Tử nhìn đôi mắt Hồ Duyệt, có chút hoài nghi.

Hồ Duyệt: "Ngươi cũng là người lắm mưu nhiều kế, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn tình cảnh bị động như bây giờ sao?"

Huyền Minh Tử trầm mặc một lát, đáp: "Mưu định mà động."

Hồ Duyệt ha ha cười lớn: "Nói đến mưu kế, hiện giờ ta nhiều nhất là giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, làm gì có mưu mẹo. Mà hiện tại ta chỉ là một người bị động, làm sao so với người trực tiếp tham gia là ngươi."

Huyền Minh Tử ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng thực mau phục hồi lại trạng thái cũ, hắn gác chân nói: "Vậy Sở Giác đâu? Y thế nào rồi?"

Hồ Duyệt: "Sở Giác gặp được một người, mà người này là ai y lại không muốn nói cho ta biết. Người này chỉ có y biết, ngươi cũng không biết, ta cũng không biết. Cục diện này bởi vì có Sở Giác nên càng thêm nan giải."

Huyền Minh Tử: "Vậy ngươi có nghĩ tới Sở Giác thật ra cũng không hề gặp qua người kia? Trong giả có thật, trong thật có giả."

Hồ Duyệt: "Nhưng ta có thể xác nhận, quả thật là có người này."

Huyền Minh Tử nhìn Hồ Duyệt, Hồ Duyệt lại nói: "Lý do rất đơn giản, bởi vì người thiết cục này so với ta, so ngươi càng sớm hơn. Mục đích của hắn tuy vẫn chưa rõ ràng nhưng có thể khẳng định hắn biết nguyên nhân ký ức của ta bị phong ấn cùng việc ta không thể chết đi hoặc là có quan hệ mật thiết với 'Vân'."

Huyền Minh Tử xua tay nói: "Đây đều là những thứ trên mặt, điều mà ta muốn trước nay là manh mối ẩn bên dưới."

Hồ Duyệt buông tay nhún vai nói: "Vậy chỉ có thể làm phiền quốc sư tự đi điều tra, ta bất lực."

Huyền Minh Tử: "Ta nếu điều tra được thì đã điều tra rồi, hiện tại còn phải đến nơi này của ngươi sao."

Hồ Duyệt khẽ nhếch môi, nhưng vẫn nuốt những lời muốn vào, mắt hắn chuyển động nói: "Nếu ngươi gây bất lợi với y, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Huyền Minh Tử: "Gây bất lợi với y? Ta có bao nhiêu phân lượng ta tự mình biết, vị Phật Tổ này ta chọc không nổi. Ta không giống ngươi, ta chỉ là một người bình thường, ta sẽ chết. Có thể gây bất lợi với y chỉ có ngươi, bởi vì y gửi gắm tình cảm cho ngươi. Dù cho ngươi có cầm đao đâm vào ngực y, y vẫn sẽ như cũ không bao giờ buông tay ngươi."

Hồ Duyệt trầm mặc một lát, hắn cất tiếng: "Nói kế hoạch của ngươi đi."

Hết chương 63.

Chú thích:

(1) Tạm dịch:
'Ta suy nghĩ lại không suy nghĩ, ta gặp cố nhân lại không phải cố nhân.
Người không phải ta không giống ta, cố nhân không phải người trong quá khứ vậy cố nhân là ai·.'

(2) Tri thác năng cải thiện mạc đại yên (知错能改善莫大焉/zhī cuò néng gǎi shān mò dà yān)
→ Sau khi một người mắc lỗi, biết sai và sữa chữa lỗi lầm, đó mới là điều quan trọng nhất. (Baike.baidu.com)

(3) áo tơi: làm bằng lá cây khô dùng để che mưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro