Chương 78: Thiên vấn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Duyệt: "Xem ra chúng ta đều đã rơi vào một thời không méo mó, nơi này tuy rằng có mối liên kết với quá khứ, nhưng lại không hoàn toàn là thực tế, mà ta tất nhiên cũng là ta của quá khứ, nhưng lại không thuộc về quá khứ. Ha, là một kẻ vốn dĩ không nên tồn tại."

Huyền Minh Tử: "Quả thật như vậy, nhưng mà không ngờ ngươi lại chính là vị cao nhân trong di chiếu của tiên đế, người mà tiên đế lập quốc tâm tâm niệm niệm muốn tìm. Ài, Gọi ngươi một tiếng lão hồ li, chi bằng gọi ngươi lão bất tử còn chuẩn xác hơn."

Hồ Duyệt cười: "A ha, thật ra ta đã chết, ta và Sở Giác đều đã chết, các ngươi cũng nhìn thấy rồi mà."

Huyền Minh Tử: "Ừ, ta cũng vậy. Sau khi ngươi dùng chủy thủy đâm vào ngực bản thân, sư muội hoa hồn đó của ngươi cũng nhanh chóng đâm chết bản thân, mà mụ già nhập lên người Hồng Kiều kia cũng cầm đao đưa cho ta. Bảo tiếp theo đến phiên ta, như vậy ta mới có thể nhập Cục. Ta vốn thật thà, liền bắt chước huynh muội các ngươi."

Sau đó, Huyền Minh Tử đem cảnh tượng mà hắn thấy được trong khoảnh khắc cuối cùng kia nói cho Hồ Duyệt.

---

Sau khi Hồ Duyệt ngã xuống đất, Huyền Minh Tử lập tức hành động, nhưng lại bị Tả Nhất Kỳ ngăn cản, Tả Nhất Kỳ lại bị Liễu Cơ quản chế, cả ba tạo nên thế chân vạc, chỉ có Mộng Linh là từng bước từng bước đến gần Hồ Duyệt. Cả người nàng run rẩy vì sợ hãi, gương mặt vốn đã nhợt nhạt hiện tại càng lộ ra vẻ yếu ớt, nàng quỳ trên đất, trong mắt tràn ngập bi thương nhưng lại không cách nào rơi lệ. Nàng quỳ bên cạnh Hồ Duyệt, máu tươi ngấm dần lên người nàng khiến một thân hồng y càng trở nên lạnh lẽo. Nàng run run cầm chủy thủ bên cạnh lên, theo sau quay người, trào phúng nhìn những kẻ còn lại: "Đây...chính là cách nhập Cục, chỉ có thể dùng đao được làm từ Sinh tử phù đâm chết bản thân, mới có thể nhập Cục, Cửu Nguyên Thiên Vấn Trận vốn dĩ không phải là trận pháp dành cho người sống. Sao nào? Quốc sư đại nhân, còn muốn tiếp tục không?"

Khuôn mặt Huyền Minh Tử nhất thời tái nhợt, hắn có chút do dự, lại nhìn qua Hồ Duyệt đã không còn sinh khí nằm trên đất, lại nhìn hai người còn lại, nói: "Chẳng lẽ chỉ còn cách này sao?"

Liễu Cơ cười có chút buồn bã: "Trừ khi ngươi còn cách nào khác? Cửu Nguyên Thiên Vấn Trận vốn dĩ không dành cho con người, nếu là con người, thì không có cách nào để trả lời câu hỏi của trời, cho nên chỉ có hồn phách ngưng tự sau khi chết mới đủ tư cách, mà đối với những hồn phách bình thường, tất nhiên sẽ lập tức tiêu tán trong thiên địa, ba hồn thăng thiên, bảy phách nhập địa, làm gì còn thời gian nhập Cục chứ? Cho nên tác dụng của sinh tử phù chính là ở đây, làm cho thời gian sinh tử ngưng đọng, nhưng như thế vẫn chưa đủ, bởi vì sau khi sinh tử phù mở ra, lực dẫn làm ngưng đọng sinh tử này sẽ thu hút yêu ma quỷ quái ở tứ phía, cho nên tác dụng đầu tiên của Vân chú chính là để ngăn chặn những thứ này. Vân chú, hay nói cách khác Vân tự chính là trận pháp mà Hồ Duyệt thông qua quan thiên trắc vân, tinh chỉnh những những trận pháp cổ xưa, để tạo thành một trận pháp bảo vệ mà thôi.

*Quan thiên trắc vân: quan sát bàu trời, đo đạc mây

Huyền Minh tử sờ cằm, nói: "Bất sinh bất tử, nếu như không thể thông qua Thiên Vấn, vậy..."

Liễu Cơ nhìn sang Mộng Linh, cười: "Ở đây có một minh chứng cho thất bại rồi. Ngươi có thể hỏi thử nàng cảm thấy thế nào."

Huyền Minh Tử nhìn Mộng Linh, lại nhìn Tả Nhất Kỳ. Tả Nhất Kỳ hơi cúi người: "Nghe danh quốc sư đại nhân đã lâu, học sinh nay mới được diện kiến."

Huyền Minh Tử nói: "Ồ? Vậy có nghĩa là tất cả những kẻ nhập Cục thất bại, đều không thể trở lại vòng luân hồi, bất sinh bất tử, phiêu dạt đi tìm một cổ thân thể để nương tựa? Đây lại tựa như một ngôi miếu tạm bợ vậy."

Mộng Linh: "Chỉ có một mình Hồ Duyệt lấy lại được thân thể của bản thân, nhưng cũng trầm luân vào vòng bất sinh bất tử, sống trong trạng thái kí ức đảo loạn đã ba trăm năm."

Mộng Linh đem sinh tử phù đã biến thành chủy thủ ném qua dưới chân Huyền Minh Tử, nói: "Lựa chọn của ngươi là gì? Hay ngươi hiện tại sợ rồi?"

Huyền Minh Tử nhìn những người khác: "Vậy ba người các ngươi làm sao nhập Cục?"

Mộng Linh lạnh lùng nhìn Hồ Duyệt đang nằm trên đất, lấy từ trong miệng ra một hạt hồng châu, nhìn Huyền Minh tử nói: "Chỉ cần dùng sinh tử phù đâm nát nó là ta có thể nhập Cục."

Huyền Minh Tử nhìn hai người khác, Liễu Cơ nhìn Tả Nhất Kỳ, Tả Nhất Kỳ cũng lấy từ trên người ra một miếng bạch ngọc, nói: "Ta cũng giống như vị cô nương kia."

Liễu Cơ thở dài, nói: "Thân thể này thật ra chưa chết, nên ta muốn nhập Cục, cũng phải tự đâm một đao. Đau chết ra rồi."

Liễu Cơ quét mắt nhìn qua ba người, nói: "Nhưng ta có thể thay các ngươi canh giữ một đoạn đường, ta sẽ là người nhập Cục cuối cùng."

Huyền Minh Tử thành khẩn nói: "Ta có thể là người cuối cùng đó, ta không vội tranh giành thời gian chết rồi lại sống, sống rồi lại chết với các vị tiền bối đâu."

Liễu Cơ lắc lắc ngón tay, nói: "Tiểu đạo sĩ ngươi không hiểu, Hồ Duyệt đã vào rồi, nếu ngươi không đuổi theo kịp, hoặc là nói nếu ngươi không tìm được hắn trước khi hắn chính thức bước vào Thiên Cục, ngươi sẽ mất tất cả manh mối, ngươi có lẽ sẽ phải "sống vĩnh viễn" trong trận pháp khổng lồ này, đầu thai chuyển kiếp, bãi bể nương dâu trong cuộc đời ngươi vĩnh viễn chỉ là mộng cảnh do huyễn thuật của trận pháp tạo ra mà thôi. Ài, nhưng mà đời người, chẳng phải cũng chỉ là giấc mộng hoàng lương thôi sao?"

*Giấc mộng hoàng lương: giấc mộng kê vàng. (Trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.)

Mộng Linh nhíu mày, Liễu Cơ nói: "Thật ra vào thời khắc quyết định cuối cùng, sư ca của ngươi không thể bảo vệ được cho ngươi, hắn có được cơ duyên sống lại, còn thất bại của ngươi chính là định số, chỉ trách bản thân ngươi đã sai quá nhiều."

Mộng Linh cười lạnh, không trả lời, nàng quay đầu nhìn Hồ Duyệt đang nằm bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự thê lương.

Tả Nhất Kỳ: "Nếu cả ba vị đều chần chừ như vậy, thôi thì để học sinh đi trước. Tránh kéo dài thời gian, lại lỡ mất thời cơ." Tả Nhất Kỳ nhìn qua Liễu Cơ, trong mắt Liễu Cơ tràn ngập địch ý, nhưng sau cùng vẫn cười nhẹ: "Mời."

Tả Nhất Kỳ nhặt chủy thủ dưới đất lên, ném miếng ngọc bội lên không trung, sau đó lập tức dùng chủy thủ đâm nát bạch ngọc, Tả Nhất Kỳ hừ nhẹ một tiếng, liền ngã ra mặt đất, tuyệt khí.

Huyền Minh Tử ngồi xổm xuống dò xét khí tức của Tả Nhất Kỳ, xác định được hắn ta quả thật đã chết, nhưng trong lòng vẫn còn điểm nghi hoặc. Mộng Linh lúc này cũng nhặt chủy thủ lên đâm nát hồng châu trong tay, ngã ra bên cạnh Hồ Duyệt.

Chỉ còn lại Liễu Cơ và Huyền Minh Tử, Huyền Minh Tử trầm mặc, Liễu Cơ cũng không nói gì thêm.

Huyền Minh Tử nhặt chủy thủ lên, nhìn qua những người đang nằm trên đất, sau cùng nhìn sang Liễu Cơ: "Ngươi rốt cuộc có thân phận gì, có thể nói cho ta biết trước khi ta chết không?"

Liễu Cơ ngồi xổm xuống, ghé vào tai của Huyền Minh Tử, nhẹ nhàng vân vê tóc mai của hắn, thì thầm: "Tiểu đồng tử còn nhớ ta không?"

Huyền Minh Tử ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên có một cổ phẫn nộ từ đâu ập đến khiến hắn lập tức đánh một chưởng qua Liễu Cơ, Liễu Cơ né đi, không tốn chút hơi sức tránh khỏi một chưởng đầy uy lực. Nàng nói: "Tiểu đồng tử, ngươi so với tưởng tượng của ta còn thông minh hơn, lại rất có năng lực, cho ngươi một mẫu Vân chú ngươi lại có thể phát duy được đến bước này, thật sự vượt ngoài dự đoán của ta. Nói không chừng ngươi còn có thể làm tốt hơn hắn nữa?"

Lời nói của Liễu Cơ khiến lục phủ ngũ tạng của Huyền Minh Tử đau đớn, hắn tức giận, hắn hận, nhưng từ trong thâm tâm hắn lại có chút kỳ vọng, quả thực, cục diện trước mắt này là do một tay hắn đẩy đến, mà hiện tại hắn đã không còn đường lui rồi.

Lục phủ ngũ tạng của hắn đau đớn, trong lòng hạ quyết tâm, dùng chủy thủ đâm vào cơ thể. Một khắc cuối cùng hắn nhìn thấy, làm gì còn Liễu Cơ nào, thứ hắn nhìn thấy là một gương mặt trắng bệch, gương mặt mà cả đời này hắn cũng không thể nào quên được.

Gương mặt đó chính là của kẻ đã khiến tất cả gia quyến của hắn trong một đêm đều biến thành đá, mà hắn, kẻ duy nhất còn sống, kẻ duy nhất dựa vào Vân chú mà sống tiếp.

Gương mặt trắng bệnh kia không chút cảm xúc nhìn chằm chằm hắn, sau đó hắn chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên đau đớn, gương mặt vặn vẹo trắng bệnh không chút cảm xúc đó từ từ biến thành bộ dáng của chính hắn, Huyền Minh Tử nhìn Huyền Minh Tử cười, nói: "Có những lúc, hiểu ra quá muộn, chi bằng đừng hiểu thì tốt hơn."

---

Gương mặt Huyền Minh Tử trầm trọng, nói: "Hiện tại, chúng ta thật sự là thoát không ra rồi."

Hồ Duyệt ừ một tiếng, nói: "Nhưng chúng ta vẫn chưa bước vào chủ thể, chỉ mới luẩn quẩn bên ngoài. Thiên, vẫn chưa Vấn. Chúng ta phải tiếp tục chờ đợi, ai biểu lão Thiên là lớn nhất chứ?"

Huyền Minh Tử cực kỳ khoa trương bái lạy: "Hồ đại tiên nhân! Hồ đại tiên! Ta hiện tại đã đâm đầu vào trong trận pháp này, cũng chỉ có thể nương nhờ ngài lại đến dẫn đường rồi. Hơn nữa ngài là ngươi duy nhất lấy lại được thân thể, thật khiến cho tiểu đệ bái phục sát đất!!"

Hồ Duyệt vừa muốn mở miệng, Huyền Minh Tử đã lập tức ghé sát qua, trầm trọng nói: "Nhưng mà lão thần tiên, ngươi đừng quên Hồng Kiều tuy rằng đã bị lão yêu bà đó chiếm lấy thân xác, nhưng Vân chú trên người nàng ấy ta vẫn có thể thu hồi được, còn có tiểu Anh. Ngươi chẳng lẽ định bỏ rơi bọn họ? Tuy rằng chúng ta sinh tử khó đoán, nhưng đừng quên rằng bọn họ vẫn còn một cơ hội sống sót."

Hồ Duyệt không nói, Huyền Minh Tử vỗ vỗ ngực Hồ Duyệt, thay hắn chỉnh lý y phục, nói: "Được rồi, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

Hồ Duyệt nhìn gương mặt Huyền Minh Tử, nói: "Tại sao ngươi lại cố chấp nhập Cục đến như vậy?"

Huyền Minh Tử xoa xoa đầu nói: "Nếu nhất định phải có một lý do, thì là vì ta muốn thắng ngươi, thắng được ngươi của năm đó, chứ không phải là thư sinh sâu rượu nghèo kiết xác hiện tại. Hoặc là nói, một đời này của ta vì Vân chú của ngươi mà hoàn toàn bị thay đổi, cho nên ta muốn khống chế được Vân chú, chứ không phải là bị nó khống chế. Ta muốn thắng được người đã tạo ra chú thuật thay đổi cả cuộc đời của ta. Cũng chính là ngươi."

Hồ Duyệt lắc đầu cười khổ, hắn nhìn về phía ngôi nhà xiêu vẹo đã trở nên mơ hồ ở phía xa, cuộc sống trước kia đã không còn lại gì, hắn trong mắt người khác có bao nhiêu thần thông quảng đại, thật ra cũng chỉ là một u hồn du đãng không còn nơi nào để quay về, là một kẻ không thể có tình mà thôi. Huyền Minh Tử không hề bỏ qua một thần sắc nào trong mắt Hồ Duyệt, Hồ Duyệt chỉnh tay áo nói: "Hiện tại tuy rằng chưa nhập Cục, nhưng cũng không còn đường nào để quay về nữa. Nếu ngươi không muốn nối gót theo sư muội của ta, tốt nhất là hợp tác với ta. Nơi đây tuy rằng có mốt liên kết với quá khứ, nhưng lại không phải là quá khứ, chúng ta chỉ đang kẹt ở kẽ nứt giữa hiện tại và quá khứ, mà thời gian càng lâu, chúng ta càng không thể tìm được lối thoát, qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ triệt để chết đi. Hơn nữa, vĩnh viễn không thể luân hồi, trở thành cô hồn dã quỷ phiêu đãng giữa thiên địa. Mộng Linh chính là một ví dụ."

Hồ Duyệt quăng tấm bản đồ cho Huyền Minh Tử, hai tay chắp sau lưng, bắt đầu tiến về phía trước, nhưng ánh mắt càng ngày càng trở nên thâm sâu. Huyền Minh Tử mở tấm bản đồ ra, hiểu được đây chính là bản đồ địa hình trận chiến năm ấy của tiên đế, mà nơi này cũng chính là nơi nhập Cục thật sự.

Hồ Minh Tử: "Bọn họ đánh trận, chúng ta làm sao nhập Cục? Hai quân xông vào nhau, chúng ta còn chưa nhập Cục thì đã bị chiến mã giẫm thành bùn rồi."

Hồ Duyệt: "Ta có thể nhắc cho ngươi biết, nếu khai Cục, Triệu vương sẽ giành được thắng lợi, nguyên nhân cũng bởi vì địa điểm mà ta đã chọn!"

Huyền Minh Tử liếc mắt nhìn Hồ Duyệt: "Khoa khoang! Tận lực khoe khoang! Biết chiến công hiển hách của ngài rồi! Ngươi không nói ta cũng nhìn ra được huyền cơ bên trong. Ta là hỏi làm sao để nhập Cục?"

Hồ Duyệt nhìn lên trời: "Đến một nơi trước đã, sau đó đợi. Nơi đây bất cứ thứ gì cũng có thể là hư cấu, chúng ta thực tế vẫn đang nằm thẳng trong hậu viện của Sở Giác. Tuy rằng nói Sở Giác đường đường là hầu gia nhưng trong phủ lại chỉ có bốn bức tường, thực tế không phải vì y nghèo nàn, cả phủ đệ của Sở Giác chính là một tuyến phòng ngự kiên cố nhất, mà Sở Giác chủ nhân của nơi đó càng..."

Huyền Minh Tử đánh gãy lời của Hồ Duyệt: "Dừng, dừng, ta biết ngươi thương xót tình nhân của ngươi vì ngươi mà mở đường, nhưng người cũng đã lạnh rồi, có lẽ chúng ta cũng lạnh không kém rồi. Vậy có phải nên tranh thủ thời gian phá trận không? Đợi khi có người đến thu dọn thi thể, đem cả bọn nhập thổ mai táng, bên trên đổ một đống đất, bài vị cắm xuống, đến lúc đó mới xác chết vùng dậy thì đã quá muộn rồi."

Hồ Duyệt thở dài: "Không biết vì sao, ta cảm thấy làm bạn đường với đạo huynh, chính là cảm giác cực kì làm nhục văn nhã..."

Huyền Minh Tử dùng vai huých Hồ Duyệt một cái, Hồ Duyệt theo thói quen rụt rụt cổ, đút hai tay vào ống tay áo, chậc lưỡi: "Quốc sư mời sang bên này, ngài đi sai hướng rồi."

Huyền Minh Tử rùng mình, đi qua bên cạnh Hồ Duyệt: "Ta chỉ quay đầu xem tình trạng ở phía sau có gì biến đổi không thôi, ngươi hấp tấp quá rồi." Nói xong cũng hướng vế phía trước mà đi.

---

Nói đi nói lại, Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử hiện tại đã bước vào mộng cảnh, còn thực tế bọn họ đều đang nằm trên đất, bao gồm cả Liễu Cơ, tất cả đều tuyệt khí trong Sở hầu phủ. Chỉ có Vân chú là lúc ẩn lúc hiện bảo vệ an toàn cho bọn họ. Vào lúc tất cả đều đang bước vào trạng thái không sống cũng không phải chết, Vân chú đột nhiên dừng mọi biến hóa, âm phong nổi lên ở tứ phía.

Bên trong âm phong quỷ dị truyền đến từng tiếng từng tiếng khóc nấc cùng với thanh âm phiêu đãng của quỷ hồn, sương mù dày đặc dần dần bao phủ mọi thứ, bao gồm Vân tự, bao gồm cả những người đang nằm trên mặt đất. Mà trong số những người này, có một kẻ chậm rãi mở mắt ra. Cùng lúc đó, hai nữ quỷ xuất hiện, cúi đầu: "Chủ nhân."

Trong sương mù dày đặc kia, kẻ đó ngồi dậy, không nói gì, một trong hai đồng nữ nói: "Người ấy đã nhập Cục rồi."

*Hai đồng nữ là hai nữ quỷ

"Ta biết."

"Bây giờ chủ nhân có đối sách gì?

"Ha...đối sách? Nhập Cục không phải là đối sách sao?"

Người ngồi dậy kia rốt cuộc là ai? Dưới ánh đèn lồng lục quang le lói, nữ quỷ lộ ra một nụ cười, trong đồng tử của bọn họ, xuất hiện rất nhiều nữ nhân, những nữ nhân này đều là những kẻ mà hai đồng nữ từng giúp đỡ cho hài tử của bọn họ hồi hồn. Sợ hãi, thống khổ, tiếc nuối, bất lực, những đám sương mù bên cạnh đều hội tụ thành thân ảnh của những người mẹ này, bọn họ đứng phía sau đồng nữ, đau khổ giằng xé. Đèn lồng của hai nữ quỷ lóe lên, tất cả những thân ảnh phía sau đều nhập vào thân thể của những người đang nằm. Vân chú bắt đầu bị những linh hồn đau khổ kia gặm nhấm, Cửu Nguyên Thiên Vấn Trận cũng vì vậy mà xảy ra biến hóa. Những linh hồn này được gọi ra từ bên trong trận pháp, nên Vân chú ở bên ngoài nhất thời không thể khống chế được, thành ra Vân chú lúc này lại mất đi khả năng bảo hộ.

Người đó đứng dậy đi đến bên biên giới của Vân chú, nhưng lại không rời đi, hắn đột nhiên quay đầu nhìn thi thể của Hồ Duyệt, cười lớn: "Ha ha ha ha ... Hồ Duyệt ơi Hồ Duyệt, không ngờ ngươi còn có chiêu này? Tuyệt diệu, tuyệt diệu!"

---

Hồ Duyệt dường như cảm nhận được gì, hắn quay đầu nhìn hai người ở phía sau đang dần bước đến, đây vốn dĩ là hai ông cháu đang chạy nạn, hiện tại đã bắt đầu biến hóa, lão nhân đột nhiên trẻ lại không ít, dáng vẻ càng ngày càng giống với người mẹ quỷ điên cuồng giết người lúc trước.

Hết chương 78.

___

*Người mẹ quỷ: trong phần Mẹ của chúng quỷ ở nửa đầu truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro