Chương 168 + 169 + 170 - Thuốc độc & Súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 168 | Thuốc độc và Súng

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

Từ trong những bụi hoa hồng leo lét, bóng đen của những kẻ bị ruồng bỏ lần lượt trồi lên, bộ xương trơ trụi, nhãn cầu rỗng và đôi môi thối rữa được bao phủ bởi những xúc tu màu da thịt uốn éo như dây leo và lá, kéo chúng xuống bùn đất được kết nối với rễ của những bông hồng đang đung đưa. Những kẻ lưu dân này giống như một bầy mực đầm lầy nguy hiểm, dùng hai tay kéo những xúc tu trong đất để tiếp cận Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi trên bờ.

Những chiếc xúc tu tươi tốt tràn ra khỏi mép ruộng giống như một chiếc bát câu đầy giun đất và mồi, một chiếc xúc tu dày như đuôi ngựa chồm lên khỏi mặt đất, vặn cổ chân quấn lấy Bạch Liễu, cố gắng kéo hắn vào trong đất.

Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt quất một nhát roi xương cá, bắt buộc đám xúc tu vặn vẹo này phải buông ra.

Lưu Giai Nghi bên kia cũng phun độc ăn mòn một cái xúc tu muốn quấn lên eo cô bé.

Sau khi bị quái vật tấn công, Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đồng thời kích hoạt Sách Quái Vật cùng một lúc.

Bạch Liễu lướt nhanh qua thông tin đặc điểm của loại quái vật này, sau đó bình tĩnh ra mệnh lệnh: "Lưu Giai Nghi, em dùng khói độc mở rộng phạm vi tấn công, giết nhiều càng tốt, đám lẻ tẻ còn lại anh sẽ kết thúc sau đó."

"Bọn chúng là quái vật cấp A+ hay là nhóm quái vật cấp A+ gì đó." Sắc mặt Lưu Giai Nghi càng ngày càng xấu, cô bé nhanh chóng quan sát hai bên trái phải, khói độc đang tạo thành một vòng vây quanh cô bé và Bạch Liễu để phòng ngừa đám xúc tu tới gần, "Chúng không xuất hiện riêng lẻ mà họp lại thành nhóm, nhìn thì giống như cá thể riêng biệt nhưng chúng được kết nối với nhau bằng các xúc tu trong lòng đất, chúng là một đám sinh vật cộng sinh với hoa hồng ..."

Trong tình huống không có cách nào khôi phục giá trị tinh thần, lại phải chiến đấu với đám quái vật không thể tiêu diệt hoàn toàn như vậy được thì bọn họ dần dần sẽ bị tiêu hao thể lực, lũ quái vật này còn mọc thành từng đám cho nên thua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng Lưu Giai Nghi cũng không nghi ngờ quyết định của Bạch Liễu, chỉ dứt khoát nhanh chóng làm theo.

Lưu Giai Nghi hít sâu: "OK, vậy em nên làm thế nào đây?"

Bạch Liễu quất một roi đem con quái vật ném trở về ruộng hoa, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: "Kéo dài thời gian, thời gian hồi chiêu của em là 1 giờ, vì vậy kéo dài đến lúc đó thì chúng ta sẽ thắng, hơn nữa trong 1 giờ này em phải kiểm soát được liều lượng thuốc độc nữa."

"Kiểm soát như thế nào?" Lưu Giai Nghi hỏi.

Bạch Lưu giương mắt nhìn đám lưu dân đông như kiến, giọng điệu nhẹ nhàng: "Kiểm soát đủ để giữ chân đám lưu dân này hơn 1 giờ, sau khi kỹ năng của em hết cool down, anh sẽ dụ chúng vào trong không gian nhỏ, tiếp đó là dùng kỹ năng kích nổ để thuốc độc của em phát huy tác dụng lớn nhất."
Lưu Giai Nghi ngẩn người ra rồi rất mau hiểu ý Bạch Liễu muốn làm gì, vẻ mặt cô bé thay đổi liên tục, cuối cùng như trút đi gánh nặng rụt rè nói: "Đương nhiên là được."

"Đối với quái vật A+ thì thuốc độc của em không có cách nào chữa được."

Những xúc tu uốn éo liên tục khuấy động trong ruộng hoa hồng, Bạch Liễu đứng bên cạnh, dùng bờ ruộng làm làm tuyến phòng thủ cuối cùng, đồng thời ghim một chiếc bao tải có hoa hồng quanh eo làm mồi nhử, hắn một bên quất đám lưu dân và xúc tu đang muốn leo lên bờ cho bọn chúng quay trở lại nơi cố định —— một bên vừa dụ dỗ, cố gắng lùa bọn chúng đến một không gian cố định để tập hợp lại.

Lưu Giai Nghi bảo vệ Bạch Liễu một cách cực kỳ kín kẽ, ngoại trừ việc Bạch Liễu dùng roi làm thể lực kiệt sức nhanh chóng, phải liên tục uống thuốc phục hồi thể lực khiến mồ hôi lạnh toát ra, thì hắn không hề bị lưu dân hoặc xúc tu chạm vào được —— nhưng từ lúc đầu bị chụp vài cái khiến giá trị tinh thần và giá trị sinh mệnh của Bạch Liễu bị giảm xuống không ít, làm cho đóa hoa hồng trong mắt hắn càng thêm kiều diễm ướt át, vết nứt màu đen trên mặt cũng sâu hơn rất nhiều.

Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi hai người chống lại một số lượng lớn quái vật A +, thông thường, tuyệt đối không thể chống lại đến một giờ —— kỹ năng có cool down, hơn nữa trong tình hình cả đàn quái vật cứ cuồn cuộn cuồn cuộn không ngừng lao tới như thế này thì lực sát thương của Lưu Giai Nghi và cả Bạch Liễu đều có giới hạn, đặc biệt là Bạch Liễu, roi của hắn chỉ có thể đuổi quái vật đi xuống chứ không gây một chút thương tổn nào đáng kể.

Nhưng Bạch Liễu chủ yếu cũng không muốn giết đám quái vật đó, hắn chỉ muốn đuổi chúng xuống, không cho bò lên bờ mà thôi.

Tính ra trò "đuổi vịt" này lại rất đơn giản, dựa trên năng lực của Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi được phát huy tối đa, và Bạch Liễu không mắc sai lầm nào thì hoàn toàn có thể chống đỡ được đến 1 giờ.

Nhưng không may là dưới bờ ruộng đang chờ sẵn một đám lưu dân đen nghìn nghịt —— trong đó không chỉ có những con mà Bạch Liễu đã đuổi xuống mà còn cả đống đang đứng phía sau.

Những xúc tu dày đặc quay cuồng trong lớp bùn đỏ mượt như nhung, tựa như nước sôi, hoặc lông tơ của ruột non đang tiêu hóa thức ăn, những khuôn mặt, xương và tay chân thối rữa chảy ra và tru lên trong bùn đỏ đang lẫn lộn, và những bông hồng trong đó lắc lư không hề hấn gì ——đám lưu dân này dường như cố tình bảo vệ những bông hồng chưa được hái.

Ở một khoảng cách xa cánh đồng hoa, không có mùi thơm nồng của hoa hồng bao phủ, mùi hôi thối tanh tưởi của đám lưu dân đang ẩn náu cùng những xúc tu mọc trên người nồng nặc đến gay mũi, vô số xúc tu túm lấy đất trên bờ muốn lên bờ.

Đối mặt với mật độ xúc tu dày đặc như thế này, cơ hồ chỉ thấy được tàn ảnh màu trắng roi Bạch Liễu lóe lên liên tục.

Hắn vừa uống ừng ực lọ thuốc khôi phục thể lực cao cấp thó được từ giao diện của Mục Tứ Thành để bổ sung thể lực, vừa vung roi tới tấp vào đám quái vật.

Bọn họ đã giằng co khoảng chừng đã hơn bốn mươi phút.

Mồ hôi theo sợi tóc Bạch Liễu chảy xuống nhỏ giọt ướt đẫm bộ đồ bảo hộ lao động, hiện tại cả người hắn như thể mới rớt từ dưới nước ra.

Thuốc độc của Lưu Giai Nghi cũng sắp hết, tuy rằng bản lĩnh cô bé cao hơn Bạch Liễu, nhưng sử dụng kỹ năng với độ chính xác cao và phải bảo vệ cho bản thân cùng Bạch Liễu trong một giờ cũng khiến cô bé sắp đuối sức, hiện tại cô bé cắn chặt răng kiên trì.

Thế nhưng tuy rằng Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đang chiến đấu kịch liệt như thế, 【 người xem 】trước màn hình —— hay nói đúng hơn là những người chơi của Hiệp Hội Quốc Vương đang bao vây trước màn hình Bạch Liễu lại rất thờ ơ vô cảm.

Đa số người chơi mà Hồng Đào mang đến để bao vây TV nhỏ Bạch Liễu đều thuộc cấp thấp và cấp trung trong hiệp hội, bọn này chính là thích cấu kết với nhau đè người dưới mình, ngứa mắt với những người chơi vừa có năng lực lại có kiểu chơi mới lạ như Bạch Liễu, mắt thấy có tương lai tươi sáng hơn bọn họ rất nhiều.

Hơn nữa Hồng Đào đã tỏ rõ thái độ thù nghịch với hắn, vì vậy toàn bộ đám người chơi của Hiệp Hội Quốc Vương ở đây không ngại ngần gì bình luận, châm biếm trước TV nhỏ của Bạch Liễu.

Bọn họ nhìn Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi đang làm chuyện "vô ích", "vô nghĩa" , chỉ biết kéo dài thời gian chống cự thì sôi nổi bĩu môi cười nhạo:

"Trong trò chơi cấp 3 còn muốn kéo dài thời gian? Sợ đầu thai chậm quá hay gì? Gã này lần trước có thể lên bảng xếp hạng Quốc Vương chắc là dựa hơi phù thủy quá."

"Nhìn phân tích thiết lập quái vật trong trò chơi thì nên săn quái vật để lấy hoa hồng. Bốn người còn lại đã bắt đầu săn quái vật rồi, chỉ có nhóm Bạch Liễu là chả có tiến bộ gì." Một người xem bĩu môi chỉ vào TV nhỏ bên cạnh Bạch Liễu, "TV nhỏ này của thợ săn gì đó, chưa nghe qua bao giờ, nhưng nghe nói đó cũng là quân tiếp viện mà Hoàng Hậu chiêu mộ, có vẻ như thực lực khá mạnh, bắt đầu một cuộc đại chiến phản giết nãy giờ rồi."

TV nhỏ bên cạnh Bạch Liễu là của Đường Nhị Đả, trong màn hình má phải Đường Nhị Đả đã nhuộm đỏ máu, một đôi mắt xanh mờ có hoa hồng lơ lửng đỏ tươi ma mị, tựa như ngọn lửa nóng cháy trong địa ngục, tay phải gã cầm một khẩu súng lục bạc, bông hồng khắc trên báng súng đã bị máu thấm vào từng đường nét, biến thành một "bông hồng Càn Diệp" màu đỏ đậm.

Xung quanh Đường Nhị Đả được bao phủ bởi những xúc tu vẫn đang co giật và xác của đám lưu dân bị bắn chết. Vỏ đạn màu bạc nằm rải rác đầy trên mặt đất.

Dưới ánh trăng tròn đầy mê hoặc, đôi mắt xanh đen của gã thợ săn siết chặt súng, liên tục bắn xung quanh cánh đồng hoa, giết một con quái vật cố gắng tiếp cận gã để cướp hoa hồng một cách tàn bạo và chính xác, cả người gã nhuộm đẫm máu tươi và dục vọng không kiểm soát, có cảm giác điên cuồng muốn biến thành người sói bất cứ lúc nào.

Sau một đợt bắn súng nữa, Đường Nhị Đả cúi đầu thở dốc, máu chảy ra từ cánh tay và quần áo, gã ngây người đá bay mấy cái xúc tu đang treo trên chân, nhanh chóng cắn miếng băng để xử lý vết thương chảy ra trên miệng hổ khẩu —— gã không xử lý vết thương ở những nơi khác, nhưng nếu vết thương ở nơi này chảy máu, nó sẽ khiến lòng bàn tay của gã trơn trượt, ảnh hưởng đến cảm giác cầm súng.

Xử lý xong vết thương, Đường Nhị Đả lạnh lùng tiếp tục nạp đạn vào khẩu súng từng viên một.

Xác của đám lưu dân đã chết chất đống thành một ngọn núi nhỏ xung quanh Đường Nhị Đả, mà sau khi bọn chúng chết, những bông hoa hồng bị bọn chúng đánh cắp cũng rơi xuống.

Người xem bên TV nhỏ của Đường Nhị Đả chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt xa lạ kia được hệ thống không ngừng bắn ra giao diện khen thưởng che đi:

【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Đường Nhị Đả đánh chết một quái vật lưu dân, nhận được chiến lợi phẩm là 1.5kg hoa hồng Càn Diệp lưu dân ăn trộm được. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Đường Nhị Đả đánh chết một quái vật lưu dân, nhận được chiến lợi phẩm là 11kg hoa hồng Càn Diệp lưu dân ăn trộm được ......】

Khi Đường Nhị Đả giương đôi mắt nhuốm máu, giết chóc không còn cảm xúc, nhắm vào chiếc TV nhỏ giơ súng và bóp cò, ngay cả khi biết rằng Đường Nhị Đả đang tấn công con quái vật trong trò chơi, khán giả trước TV nhỏ theo bản năng cũng lùi lại một bước.

Sức mạnh bùng nổ thị giác và sự hung hãn đáng sợ của Đường Nhị Đả khiến khán giả đứng ở hàng đầu chiếc TV nhỏ không khỏi nuốt nước miếng, ngay cả thảo luận cũng không dám lớn tiếng, chỉ dám thì thầm:

"...... Người này là ai vậy?! Từ đầu đến cuối bắn phát nào trúng phát đó, mỗi phát đều giết 1 con quái cấp A+ còn được khen thưởng nữa, giá trị tấn công của một phát súng trung bình là A, tuyệt đối phải hơn 6000, kỹ năng còn không bị cool down nữa chứ, sao tui chưa bao giờ nghe nói đến người này?! Khó tin quá thể!"

"Một người có thể dựa vào công kích mạnh mẽ để trấn áp cả đám quái vật trong trò chơi cấp ba ... Đây là thực lực của các tuyển thủ hàng đầu ... Đáng sợ quá, năm nay Hiệp Hội Quốc Vương còn giấu một con bài như vậy sao?!"

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 169 | Hội trưởng Hiệp Hội Dân Cờ Bạc

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

"... Nếu người này thực sự là tuyển thủ của chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương, với kỹ năng và khả năng chiến đấu cá nhân này, thì trận đấu đơn năm nay ước tính hấp dẫn đấy. Tui dự đoán người này hẳn sẽ lọt trong top năm ... "

"Nhưng rốt cuộc gã là ai vậy? Mị tìm kiếm trong toàn bộ thư viện video cũng không thấy video nào của gã, mạnh như thế này mà chẳng thấy tên tuổi gì, mà gã đã chọn hiển thị bảng điều khiển chính mình xem thôi. Móa, mị tò mò thật đấy! Không biết cấp bậc gã như thế nào!"

Một người đàn ông đội mũ chóp, mặc vest chỉnh tề, trên tay đeo vài chiếc nhẫn kim cương lớn sáng bóng, nhưng lạ lùng là lại đeo một lớp găng tay trắng dưới nhẫn đứng giữa đám đông khán giả. Anh ta chống một cây trượng bằng gỗ sơn mài đen, ngẩng đầu nhìn vào chiếc TV nhỏ của Đường Nhị Đả.

Ngón tay của người đàn ông đang cầm đầu nhọn hình bầu dục của quyền trượng nhúc nhích một chút, tựa như đang suy nghĩ, cuối cùng nở nụ cười: "Năm nay nhiều ngựa chiến thật đấy."

Anh ta ngẫu nhiên rút ra một nửa chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ trong ngực, nhưng chiếc khăn ngực màu trắng kia dường như có phép thuật, lần lượt rút ra từng cái, từng cái khác nhau, trên khăn ngực đều in những hoa văn khác nhau, trên đó có rất nhiều ảnh chân dung của nhiều  người chơi, chân dung cuối cùng là của Hắc Đào.

Nếu Vương Thuấn ở chỗ này, hắn nhất định có thể nhanh chóng nhận ra thân phận người đàn ông ăn mặc quái dị, hành vi kỳ lạ, không ai biết rõ kia là ai —— chính là người là Vương Thuấn đang tìm, người mà hắn cho rằng có thể phá giải tình hình bế tắc của Bạch Liễu bị Hiệp Hội Quốc Vương vây khốn —— Charles , hội trưởng hiệp hội thứ năm 【 Hiệp Hội Dân Cờ Bạc】.

Kỹ năng thân phận của hội trưởng Charles tên là 【 Ảo thuật gia trên chiếu bạc】, việc người này thích làm nhất đó chính là tìm kiếm người chơi hắc mã có thể xuất hiện trong giải đấu, sau đó bỏ vốn đầu tư vào đối phương, để đối phương phát triển thực lực mạnh mẽ nhất, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ trong giải đấu.

Đồng thời, vị hội trưởng này sẽ đặt cược cao ngất trời cho 【 hắc mã 】 mà anh ta đã bồi dưỡng và lựa chọn trong suốt giải đấu. Sau đó dựa vào màn trình diễn tuyệt vời của 【 hắc mã 】, vị hội trưởng cũng là người đầu tư này, sẽ thắng cuộc và nhận được một đống điểm từ vụ cá cược.

Nói đơn giản hơn, cách đánh bạc ưa thích của vị hội trưởng 【 Hiệp Hội Dân Cờ Bạc】này đó chính là 【 cược ngựa 】, anh ta cũng có sở thích lưu lại những【 quán quân hắc mã 】mà anh ta thắng hàng năm trên các dụng cụ ma thuật của mình (chẳng hạn như trên khăn lụa).

Ví dụ như hiện tại, vị hội trưởng không ngừng rút chiếc khăn vuông có hình chân dung người chơi từ trong túi áo ngực ra, đó chính là chân dung nhà vô địch mỗi năm của giải đấu.

Trên chiếc khăn cuối cùng là chân dung của Hắc Đào, chính là quán quân giải đấu năm ngoái.

Còn có một chút xuất thân người ngoài đều không biết, khi Hắc Đào còn là người chơi mới, chính là nhờ sự ủng hộ mạnh mẽ của vị hội trưởng này mới  thành công đoạt chức vô địch. Mà lúc Charles chọn Hắc Đào làm hắc mã để đặt cược, anh ta cũng dựa vào biểu hiện xuất sắc của Hắc Đào một đường hạ gục hết tất cả người chơi trong giải đấu mà kiếm cả núi điểm.

Tuy nhiên, tỷ lệ cược của Hắc Đào năm nay quá thấp, hầu như không ai cược Hắc Đào thua, tất cả đều chọn y chiến thắng.
Trong một cuộc đặt cược một chiều như vậy, ngay cả khi thắng, người chiến thắng cũng chả kiếm được bao nhiêu điểm.

Là một tay cờ bạc hy vọng đặt cược một vốn bốn lời, Charles đương nhiên sẽ không hài lòng với một 【 hắc mã 】có tỷ lệ cược thấp. Điều anh ta cần là một con【 hắc mã 】có sự lội ngược dòng ngoạn mục và đầy kích thích.

Chỉ có loại hắc mã như vậy mới đem lại cho anh ta lợi nhuận cao —— đây vốn là bản chất của dân cờ bạc, thế nên vị hội trưởng này mới bắt đầu đi tìm 【 hắc mã 】 mới cho mùa giải năm nay.

Công hội lớn có một số nguồn thông tin mà người ngoài không biết, chẳng hạn như Vương Thuấn ở hiệp hội của Hồng Đào, mà Hiệp Hội Dân Cờ Bạc cũng có nguồn thông tin không thua kém.

Vị hội trưởng ăn mặc quái dị tìm kiếm trong túi áo vest, lục lọi hồi lâu mới rút ra một chiếc khăn lụa màu đỏ hồng rực rỡ, anh ta thở ra một nụ cười: "Tìm được rồi."

Trên mặt trước của chiếc khăn lụa là bức chân dung của Đường Nhị Đả. Trong bức tranh Đường Nhị Đả trông trẻ hơn và nghiêm nghị hơn bây giờ, nhưng tình trạng của gã không tốt lắm. Gã mặc một bộ đồng phục văn phòng hành chính dính máu, trên mặt có vết thương, đôi mắt trống rỗng và tản mác, nhưng trong ánh mắt nhìn thẳng, đôi mắt của gã lại ẩn chứa một nỗi hận thù và tuyệt vọng lơ lửng, có vẻ suy sút và điên cuồng.

Đường Nhị Đả trong bức tranh có một chiếc cúp vàng nhỏ dưới ngực phải của gã, và hai bên trái và phải của chiếc cúp được vẽ những cành nguyệt quế tượng trưng cho nhà vô địch.

Trên mặt sau của chiếc khăn, một số thông tin được viết bằng một ký tự tượng hình rất lạ mà bất kỳ người chơi phổ thông nào trong game cũng không thể hiểu được, nhưng sau khi liếc mắt một hồi, Charles mới thích thú nhìn vào chiếc TV nhỏ của Đường Nhị Đả:

"Hèn chi nhìn thấy thật quen mắt, thì ra là mi, Thợ Săn Hoa Hồng Héo Tàn." Charles hạ mũ và cười đầy ẩn ý, "Nhà du hành thời gian, cựu vô địch của các dòng thời gian khác nhau, để tôi xem thử trong các dòng thời gian đó, những kẻ kia ngu ngốc như thế nào khi cổ vũ mi giành được cúp, vị cứu tinh mà họ nghĩ có thể đưa họ khỏi trò chơi ——"

Ngón tay anh ta chạm vào khăn lụa trượt xuống, liền nhìn thấy khẩu hiệu cổ vũ của Đường Nhị Đả: "—— Thợ săn huyền thoại bách phát bách trúng giết quái vật cứu dân lành, nắm đấm thép, súng thần Đường Nhị Đả. "( Ở đây dùng khẩu hiệu của Lý Thúc Văn, một tay súng thiện xạ của triều đại nhà Thanh)

Khi Charles nhìn thấy khẩu hiệu cổ vũ của Đường Nhị Đả thì nụ cười của anh ta càng trở nên không rõ ràng: " 【 nếu tôi thắng, tôi muốn kết thúc trò chơi này, bảo vệ mỗi một người vô tội để mọi người đều thành công rời khỏi trò chơi 】"

"Thật là ngây thơ." Charles thản nhiên cuộn lại chiếc khăn lụa màu hồng phấn có vẽ Đường Nhị Đả đặt vào lòng bàn tay, chiếc khăn lụa biến mất, "Có bao nhiêu người bước vào trò chơi này là vô tội chứ?"

"Những người chơi không thể đạt được thỏa thuận về mục đích và phương pháp này sẽ phát điên vì cuối cùng họ không thể đạt được mục tiêu của mình, ngay cả khi họ giành chiến thắng."

Tóm lại là không thích hợp làm con ngựa đen của anh ta, anh ta thích một người chơi thực dụng hơn, người hiểu hắn đang làm gì và hắn có thể nhận được gì.

Ảo thuật gia không nhanh không chậm kéo tay xuống, và khi chiếc khăn lụa được kéo ra khỏi kẽ tay anh ta thì nó đã biến thành một bó hoa hồng nở rộ trong lòng bàn tay.

Charles thản nhiên đưa bó hoa cho một khán giả nữ đang đứng trước TV nhỏ cổ vũ Đường Nhị Đả vừa mới giật mình vì hành động của anh ta, nửa thân người của anh ta bị che khuất mỉm cười nói: "Xin lỗi vì mới quấy rầy cô, nhưng TV nhỏ của người chơi này sẽ đẹp hơn với bó hoa hồng, tặng cho cô này, cô gái."

Sau khi nữ khán giả ngơ ngác cầm lấy bó hoa hồng, ảo thuật gia lạ mặt đã biến mất trước khi cô kịp phản ứng, cô nhìn xuống bó hoa hồng trên tay, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Những bông hồng vừa được trao cho cô vẫn còn đang nở rộ giờ đã bắt đầu khô héo.

Nhưng cô đã sớm quên mất con người kì lạ này bởi có chuyện thú vị hơn thu hút sự chú ý của cô, cô căng thẳng nín thở nhìn chiếc TV nhỏ Đường Nhị Đả đang tiến hành tính toán.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi *** ( người chơi lựa chọn không công khai tên họ vì vậy đã bị hệ thống xử lý che đi ) 】

【 Có 10107 người mới like  TV nhỏ của người chơi *** , 0 người theo dõi TV nhỏ người chơi *** ( người chơi này cấm người xem theo dõi TV nhỏ của mình ), có 7003 người donate 10102 điểm cho người chơi ***  】

【 Có 18020 người đang vây xem TV nhỏ người chơi ***, chúc mừng người chơi đạt được một vạn like trong một phút! Một vạn điểm! Bạn được người xem nhiệt liệt yêu thích! 】

【 Chúc mừng người chơi *** đạt được vị trí mở rộng, tiến vào vị trí mở rộng trung tâm của màn hình trung ương, lượng người xem đang tăng nhanh chóng......】

"Thăng cấp! Trò chơi cấp 3 thăng cấp rồi! Khởi đầu tốt đẹp!"

"Người này rốt cuộc là ai vậy, vừa mạnh vừa bí ẩn nữa, giao diện tên họ cũng che giấu, còn không cho phép người khác theo dõi......"

——————

Tầm mắt hướng về TV nhỏ Bạch Liễu.

Bên kia TV nhỏ của Đường Nhị Đả sôi nổi náo nhiệt bao nhiêu thì bên này TV nhỏ của Bạch Liễu ảm đạm thê lương bấy nhiêu.

Không chỉ cùng Lưu Giai Nghi chiến đấu vất vả mà có vẻ như còn muốn câu thêm giờ để chờ kỹ năng của Lưu Giai Nghi hồi chiêu, một chút tự tin chiến đấu cũng không có, như kiểu chỉ miễn cưỡng cố gắng sống sót, tư thế hết sức yếu đuối hèn nhát, cho dù là Bạch Liễu có người xem thì cũng làm cho bọn họ thất vọng bỏ đi.

Chưa kể khán giả đâu không thấy, chỉ thấy một đám người đang hy vọng Bạch Liễu chết càng sớm càng tốt.

"Thật lãng phí năng lực của Phù Thủy Nhỏ, cũng không biết tại sao Phù Thủy Nhỏ lại muốn chạy theo hắn......"

"Không phải nói hắn là người chơi hệ khống chế à? Chắc là đã khống chế được Phù Thủy Nhỏ, nhưng có Phù Thủy Nhỏ mà vẫn chơi tệ như vậy thì cũng quá phế rồi, mấy đội trước giờ trong hiệp hội chưa từng để cô bé vất vả như vậy bao giờ, không hiệu chậm phát triển kiểu gì mới có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian như vậy nữa .. Đừng có bắt Phù Thủy Nhỏ gánh team nữa thằng ngu kia! Đàn ông thì phải đứng ra bảo vệ cô bé chứ !"

Đám người chơi trung cấp trong hiệp hội đang xem quả thật hận không thể chơi dùm cho Bạch Liễu.

Không giống như đa số người chơi cấp thấp âm dương quái khí ghen tị với Bạch Liễu, đám người chơi trung cấp trong Hiệp Hội Quốc Vương rất nhiều người đã nhận được hỗ trợ trị liệu của Lưu Giai Nghi mà thăng cấp.

Lưu Giai Nghi vừa thao tác rất tốt vừa có ý thức đồng đội. Hồng Đào thường không quan tâm lắm đến tính mạng của người chơi trong bang hội, cô ta thường để một số lượng lớn người cùng chơi game cấp 3 chẳng khác nào dưỡng cổ thông qua cơ chế trò chơi tàn khốc, từ người trung trung cấp chọn ra người chơi cao cấp, sau đó lại chọn ra thành viên dự bị cho giải đấu.

( * dưỡng cổ : quăng 1 đám sâu trùng vào chung với nhau, con mạnh sẽ ăn thịt con yếu, dần dần chọn ra được con mạnh nhất )

Cho nên đối với rất nhiều hội viên mà nói, bọn họ sợ hãi vị hội trưởng tàn nhẫn độc ác Hồng Đào này nhiều hơn là kính sợ.

Dưới cách làm dưỡng cổ của Hồng Đào thì sự tồn tại của Phù Thủy Nhỏ cực kỳ quý giá.

Lưu Giai Nghi có khả năng kiểm soát nhóm và ổn định trị liệu rất mạnh, trên cơ sở đảm bảo trò chơi được thành công, cô bé sẽ cố gắng hết sức để đưa mọi người ra khỏi trò chơi.

Đối với nhiều người chơi trung cấp không quá mạnh, mạng sống của họ thực sự là do Lưu Giai Nghi ban tặng, và Lưu Giai Nghi chính là bùa cứu mạng của họ, họ thực sự có tình cảm sâu sắc với cô bé.

Thời điểm lúc còn chưa biết tuổi tác của Phù Thủy Nhỏ, đám người chơi này xem Phù Thủy Nhỏ như nữ thần của mình. Đến lúc biết được tuổi Phù Thủy Nhỏ, đám này lại giành giựt nhau làm anh trai và ba ba của cô bé.

Bây giờ nhìn thấy Phù Thủy Nhỏ đang chạy trốn cùng Bạch Liễu, cảm giác giống như em gái (con gái) cục cưng của họ đã bị bắt cóc bởi tên phản diện độc ác Bạch Liễu vậy, có thể nói là có thù không đội trời chung với Bạch Liễu, nói nôm na chính là ——   hận không thể nghiền Bạch Liễu ra bã rồi cướp Lưu Giai Nghi về.

Nhưng hiện thực phũ phàng, Phù Thủy Nhỏ mà họ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa đang sấp mặt làm culi cho Bạch Liễu, bảo vệ Bạch Liễu một cách nghiêm túc, cạn kiệt thể lực đến mức sắc mặt tái mét cũng không thốt lên một lời than thở, lúc đó tâm trạng của họ chỉ đơn giản là ... ...

Cho dù họ ghét Bạch Liễu đến mức chết đi sống lại, 1 like cũng chả thèm cho Bạch Liễu, nhưng rất nhiều người trong số họ vẫn lặng lẽ xem TV nhỏ của Phù Thủy Nhỏ , lén lút donate, lạy ông lạy bà cho cô bé không gặp chuyện gì.

Edit : Hằng Nguyễn

🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ! 🚫

Chương 170 | Đây là phần đáng sợ nhất trong chiến thuật của Bạch Liễu (bình luận của khán giả)

Hãy like cho tui ! Hãy vote cho tui ! (●'ω●)

【 Có 0 người chơi like TV nhỏ Bạch Liễu, 0 người follow TV nhỏ Bạch Liễu, 0 người donate cho Bạch Liễu】

【 Có 0 người xem TV nhỏ Bạch Liễu, số liệu giảm quá nhiều so với video lần chơi trước, người chơi Bạch Liễu sắp từ ( Khu Trò Chơi  Nhiều Người) chuyển xuống đến ( Khu Nhảy Disco Trên Mộ ), người chơi Bạch Liễu vui lòng nghiêm túc chơi trò chơi! 】

Vị trí mở rộng trò chơi Bạch Liễu bị giảm xuống chỉ là chuyện sớm hay muộn, bị Hiệp Hội Quốc Vương nghiêm khắc khống chế TV nhỏ thì Bạch Liễu rớt đến 【 Khu Vô Danh 】chỉ là chuyện trước mắt mà thôi.

Hồng Đào đứng ở trước TV nhỏ Bạch Liễu, hai mắt như sương mù, phiêu dật dừng trên khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi dày đặc của Bạch Liễu, thật giống như đang thưởng thức một bức tranh miêu tả cảnh tượng chết chóc trong bảo tàng tranh, mang theo một chút nuối tiếc trước cái chết của người trong tranh do mình ban tặng.

Cô ta nâng cao vành mũ rộng của mình, quay lại nhìn các thành viên phía sau, ra mệnh lệnh tàn nhẫn hơn với ánh mắt đầy tiếc nuối dành cho Bạch Liễu: "Xuống Khu Nhảy Disco Trên Mộ dành cho người mới, tiếp tục chặn hắn cho đến khi đảm bảo hắn bị rớt vào Khu Vô Danh."

Cùng lúc đó, trong TV nhỏ Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi cũng cực kỳ chật vật.

Nếu không tiêu diệt được đám lưu dân này, khi số lượng bọn chúng càng lúc càng tăng lên thì thuốc độc sẽ bị tiêu hao nhanh hơn, tám lọ thuốc độc, cho dù dưới sự điều khiển chính xác của Lưu Giai Nghi, hiện tại cũng sẽ sớm thấy đáy. .

Đám lưu dân ký sinh với những xúc tu chồng chất trong cánh đồng hoa gào thét, tuôn trào và sôi sục, giống như một cơn sóng lớn dưới biển sâu nuốt chửng mọi thứ, dựng lên một bức tường cao phủ đầy xúc tu ở bờ ruộng hoa. Lúc này, chỉ dựa vào chất độc của Lưu Giai Nghi và roi của Bạch Liễu để đẩy lùi tất cả quái vật và các xúc tu đã là một điều không thể tin được.

Nhưng hai người kia đã làm được điều ấy.

Khói độc bị kìm hãm kéo thành những sợi tơ vô hình xung quanh Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi, sắc mặt Lưu Giai Nghi tái mét, việc sử dụng kỹ năng cấp cao này khiến cô bé gần như đứng không vững, cô bé nắm chặt lấy chai thuốc độc thở dốc từng hơi.

Nhưng trong nháy mắt vào lúc những xúc tu vặn vẹo dày đặc vươn tới, Lưu Giai Nghi đang thở hổn hển cúi đầu xuống, nắm lấy cái chai trong tay và siết chặt kéo nó ra trước mặt. Khói độc mỏng manh như những sợi tơ rơi xuống như một cái lưới lớn, những xúc tu nằm trong phạm vi cái "lưới" này đều bị "cắt" rơi xuống, trên bề mặt đứt ra là dấu hiệu bị chất độc ăn mòn.

Lưu Giai Nghi lắc lư một hồi, trong cổ họng có mùi máu tanh, nhưng nghiến răng nghiến lợi nuốt trở lại, độc dược trong tay cạn dần thấy đáy.

Một xúc tu bị rớt ngoài lưới từ phía sau xuyên qua, cái đầu sắc nhọn sắp xẹt qua ngực của Lưu Giai Nghi thì một chiếc roi trắng như tia chớp phóng qua rất nhanh, "bốp" một tiếng chạm vào xúc tu đang muốn hướng đến người Lưu Giai Nghi, lại thêm vài tiếng "bạch bạch bạch", mấy cái xúc tu "lọt lưới" đã bị Bạch Liễu xử đẹp sạch sẽ.

Tuy rằng thao tác của Bạch Liễu chính xác đến khó tin, nhưng tình trạng hiện tại của hắn hiển nhiên không tốt lắm, sắc mặt Bạch Liễu so với Lưu Giai Nghi tái nhợt hơn, trắng như màu trắng cây roi xương trong tay hắn, tay cầm roi run lên yếu ớt.

"Thời gian hồi chiêu kỹ năng em sắp hết chưa?" Bạch Liễu liếc nhìn về phía Lưu Giai Nghi đang ngồi xổm phía sau hắn nghỉ ngơi.

Lưu Giai Nghi cố gắng ngửa đầu nhìn về phía Bạch Liễu: "...... Không đến một phút."

"Cố thêm một đợt tấn công nữa." Bạch Liễu nhìn đám lưu dân đen nghìn nghịt, "Sau đó chúng ta có thể bắt đầu thu hoạch."

Những xúc tu bị hỏng tái sinh và cong lên ngay lập tức, trộn lẫn với những xúc tu dày đặc trên cánh đồng hoa, chúng tấn công Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi một cách kín kẽ!

Mà Bạch Liễu thậm chí còn không nhấc roi lên, hắn bình tĩnh nhìn những xúc tu này xoắn lại thành một bức tường và những xác chết vỡ vụn của đám lưu dân gào rống lăn xuống, giống như một con sóng khổng lồ sắp bị sóng thần cuốn đi và nuốt chửng khách du lịch trên bờ.

Trên tay Bạch Liễu bỗng nhiên xuất hiện một khối Rubik xoay tròn.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu sử dụng đạo cụ ( không gian ma thuật  ), không gian được giới hạn trong cánh đồng hoa đối diện (vật phẩm này đã đạt đến độ rộng không gian tối đa và thời gian sử dụng chỉ có 5 phút), bất kỳ lưu dân nào đã vào đều bị cấm ra ngoài】

【 Hệ thống nhắc nhở: Hoàn thành xây dựng không gian】

Một giây tiếp theo, những "làn sóng" cuộn trào này va vào một bức tường trong suốt vô hình, phát ra âm thanh "Ầm ầm" vang vọng trong não, "làn sóng lớn" tạo thành từ những xúc tu màu da thịt chạm vào bức tường cao không thể xuyên thủng từ từ rơi trở lại  vào cánh đồng hoa, ánh mắt phẫn uất của đám lưu dân trong đó nhìn những bông hoa hồng trên mặt đất một cách thèm thuồng.

Đám lưu dân này này nhốt trong một không gian vuông vức vô hình, chúng nó vặn vẹo giãy giụa bên trong, bò khắp các bức tường, giống như một căn phòng đầy rắn mặt người với những khuôn mặt quấn vào nhau, như thể giây tiếp theo sẽ cắn xuyên tường và giết chết Bạch Liễu đứng cách chúng không xa.

Bất quá chúng nó vĩnh viễn không bao giờ chờ được đến giờ phút đó.

Lưu Giai Nghi đứng phía sau Bạch Liễu cắn thuốc khôi phục thể lực từ từ đứng dậy,  những "lưu dân" mà họ dồn hết sức lực cuối cùng cũng đến thời điểm chín muồi để thu hoạch. Cô bé bình tĩnh nhìn cánh đồng hoa có thể không còn được nhìn thấy, và sau đó đưa tay ra.

Cô bé liếc mắt nhìn Bạch Liễu xua tay ra hiệu cho hắn đi xa thêm một chút, Bạch Liễu lập tức thức thời biến đi rất nhanh.

【 Hệ thống cảnh cáo: Người chơi Lưu Giai Nghi có đồng ý sử dụng kỹ năng cá nhân gây nổ ( Đài phun thuốc độc ), gây sát thương ăn mòn từ từ cho tất cả người chơi trong phạm vi hay không? Sau khi sử dụng kỹ năng này, chỉ số thể lực của người chơi Lưu Giai Nghi sẽ về 0. Người chơi Lưu Giai Nghi có chắc chắn sử dụng nó không?

【 Đồng ý. 】

Khói đen dày lượn lờ toát ra từ cổ tay áo của Lưu Giai Nghi tràn vào 【 không gian ma thuật  】trên cánh đồng hoa, sau đó lấp đầy toàn bộ không gian trong tích tắc. Âm thanh của da thịt bị hóa chất đốt cháy ăn mòn "xì xì" kèm theo tiếng hét thảm thiết của đám lưu dân vang lên. Thỉnh thoảng, những xúc tu vặn vẹo trên tường trượt xuống một cách yếu ớt khỏi bức tường trong suốt.

Một phút sau, xúc tu cuối cùng dính vào bức tường trong suốt rơi xuống đất cùng với sắc mặt Lưu Giai Nghi đã tái nhợt.

Nhưng trước khi Lưu Giai Nghi yết ớt ngã xuống đất, Bạch Liễu đã vững vàng bế cô bé lên. Lưu Giai Nghi đang bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của kỹ năng không thể nhúc nhích, tuy rằng cũng không muốn dựa vào người Bạch Liễu nhưng hiện tại cũng không thể làm gì khác, dựa vào vai hắn nhắm mắt thở dốc.

Đương nhiên lúc này Bạch Liễu cũng không thể đứng vững, nên chẳng bao lâu hắn đã mềm nhũn ngã nhào xuống đất như không có xương.

Lưu Giai Nghi vừa ngồi dậy trên mặt đất: " .... = = đã thế lại còn muốn đỡ em làm gì?"

Bạch Liễu sờ sờ tóc mái ướt đẫm trên trán Lưu Giai Nghi mỉm cười: "Anh thấy các phụ huynh khác dùng cách này để khuyến khích con cái của họ ngoan ngoãn nên anh học theo, vừa rồi em ngầu lắm, Phù Thủy Nhỏ."

Lưu Giai Nghi dựa đầu vào ngực Bạch Liễu vi diệu im lặng hai giây, sau đó quay đầu đi: " ... Em chính là top 1 bảng Tân Tinh đó."

Cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây không phải là chuyện đương nhiên à?"

Theo màn sương đen của 【 không gian ma thuật  】tan biến, xác của đám lưu dân đã chết vì bị ăn mòn liên tục tuôn ra hoa hồng, đồng thời giao diện nhắc nhở hệ thống của Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi không ngừng vang lên.

【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Lưu Giai Nghi đánh chết một quái vật lưu dân, nhận được chiến lợi phẩm là 1.5kg hoa hồng Càn Diệp lưu dân ăn trộm được 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu dùng đạo cụ vây giết một quái vật lưu dân, nhận được chiến lợi phẩm là 0.3kg hoa hồng Càn Diệp lưu dân ăn trộm được ......】

【 Hệ thống nhắc nhở:......】

Trên mặt đất vốn đầy nghẹt lưu dân hiện tại rải đầy hoa hồng Càn Diệp, Bạch Liễu đỡ Lưu Giai Nghi ở trên người mình chậm rãi ngồi dậy, nhìn chiến lợi phẩm khắp nơi, khóe miệng co giật:

"Không tồi, xem như được mùa, đêm nay cũng không vô ích."

Người xem Hiệp Hội Quốc Vương trước TV nhỏ Bạch Liễu trợn mắt há hốc mồm nhìn giao diện hệ thống không ngừng bắn ra thông báo khen thưởng.

Bọn họ vừa mới cười nhạo người này nắm được quân bài mạnh như Phù Thủy Nhỏ mà không biết sử dụng, giờ phát hiện ra là không phải không sử dụng được mà còn dùng Phù thủy hồi máu chơi AOE một cách bá đạo nhất!

( * Kỹ năng AOE tức là kỹ năng có tầm ảnh hưởng lên một phạm vi rộng lớn, chứ không chỉ tác động tới một mục tiêu. )

Ấn tượng trước đây của mọi người đối với Phù Thủy Nhỏ đều là 【 người chơi trị liệu duy nhất trong trò chơi】, chưa từng nghĩ rằng lực tấn công của 【 thuốc độc】Lưu Giai Nghi lại khủng khiếp đến như vậy.

Nhưng trong tay Bạch Liễu, hắn lợi dụng vật phẩm 【 không gian ma thuật  】cùng với Lưu Giai Nghi cấp A + hắn cấp C là có thể chống lại một làn sóng lớn quái vật cấp A+ trong trò chơi cấp 3!

Quả thực chính là cái kỳ tích!

Nhưng Bạch Liễu chính là làm được!

Con hàng này mới rồi còn là tân binh suýt bị giết bởi quái vật A+ ở hai trận trước!! Tốc độ phát triển như này cũng quá biến thái đi!

Người vừa mới chế nhạo Bạch Liễu dựa hơi Phù Thủy Nhỏ để lên bảng xếp hạng Quốc Vương lẩm bẩm một mình với vẻ mặt ngáo ngơ: "... Phù thủy trong hội chúng ta ghê gớm như vậy à? Có thể chống đỡ được cả đám quái vật trong trò chơi cấp 3 cùng một lúc luôn?"

Một người khác vẻ mặt cũng đờ đẫn không kém: "Tui nhớ là không có ..."

"Đó là chiến thuật. Chiến thuật của Bạch Liễu đối với phù thủy phát huy được hiệu quả tấn công lớn nhất của cô bé, không để lãng phí một giọt thuốc độc hay kỹ năng nào luôn." Người chơi trung cấp này đã hơi hiểu hiểu chiến thuật của Bạch Liễu nhưng sắc mặt cũng không được vui vẻ cho lắm, "Hắn ta dùng roi để gom những con quái vật này lại với nhau, dùng thuốc độc của phù thủy để kiềm chế những con quái vật này, lùa lũ quái vật vào một cái lồng như vịt,  sau đó nhốt chúng vào lồng, cuối cùng là dùng sự bùng nổ kỹ năng của phù thủy để xóa sổ tất cả những con quái vật bị nhốt trong đó ... "

Người chơi phân tích điều này có cảm giác không thể không phục: "Trước đây chúng ta chưa bao giờ thử khai thác các kỹ năng tấn công của phù thủy, nhưng Bạch Liễu đã sử dụng vũ khí khống chế mạnh của mình là roi xương cá để phát huy tối đa kỹ năng tấn công của phù thủy, hơn nữa hắn kéo dài thời gian đợi kỹ năng của phù thủy hồi chiêu, như vậy vừa gom được cả đống lưu dân nhận đủ khen thưởng, mà sau khi nổ hết quái vật rồi, nếu có quái vật nào lọt lưới tấn công bọn họ, bởi vì hồi chiêu kỹ năng độc dược của phù thủy đã kết thúc nên bọn họ cũng sẽ an toàn ... "

"Bạch Liễu đã xây dựng chiến thuật quá hoàn hảo để hoàn thành nhiệm vụ trò chơi bằng cách tận dụng tối đa các kỹ năng của phù thủy."

Vẫn còn một ít người chơi không phục nhỏ giọng bức xúc:

"Hừ, chiến thuật méo gì chứ .. Nếu tôi có vũ khí giống hắn và phối hợp với phù thủy thì cũng chơi được kiểu này!"

"Chứ gì nữa, cũng chỉ là dụ quái, đặt vật phẩm rồi chờ phù thủy ra tay thôi! Này mà cũng gọi là chiến thuật? Cũng xúc phạm chiến thuật quá rồi!"

"Không chỉ vậy đâu, mấy người suy nghĩ đơn giản quá rồi." Một người chơi cấp trung khác thở dài: "Chiến thuật của Bạch Liễu rất nhẹ nhàng im ắng, mấy người còn nhớ Mục Tứ Thành? Người chơi tân tinh vẫn luôn bị Trương Khôi ở hiệp hội chúng ta đuổi giết đấy."

Mấy người chơi khác dừng một chút, bọn họ đều nhớ tới người chơi cao cấp này của Hiệp Hội Quốc Vương đã bị Bạch Liễu tàn nhẫn phản giết như thế nào, thế nên tâm trạng vốn đang bức xúc với Bạch Liễu cũng nguội đi nhanh chóng, giọng nói yếu ớt hẳn: " .... Nhớ rõ, thì sao?"

"Mục Tứ Thành không hề có cơ hội chiến thắng trước Trương Khôi, có vài lần Mục Tứ Thành còn suýt bị Trương Khôi khống chế, nhưng sau khi Bạch Liễu cầm được con bài của Mục Tứ Thành, lúc đó hắn ta chỉ mới vào game lần thứ hai." Mấy người còn nhớ kết cục của Trương Khôi không?"

Nói đến đây, hội viên Hiệp Hội Quốc Vương đang phân tích Bạch Liễu cho mọi người hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại rồi nói tiếp: "Sau khi Trương Khôi bị Mục Tứ Thành khống chế, Bạch Liễu đã đánh trả thành công, còn Trương Khôi thì bị thiêu sống trong gương chết đi."

"Trước khi Mục Tứ Thành gặp Bạch Liễu, mấy người có bao giờ nghĩ đến ngày mà Mục Tứ Thành có thể giết chết Trương Khôi không?" Người đàn ông liếc nhìn những người khác, "Không ai có thể nghĩ đến ngày đó, đúng không? Tất cả chúng ta đều nghĩ Mục Tứ Thành là con cá trên thớt của Trương Khôi, bắt nó chỉ là chuyện sớm muộn."

Tất cả mọi người không nói chuyện nữa, các người chơi vừa mới phê phán Bạch Liễu lâm vào một loại im lặng quỷ dị.

Bọn họ chậm rãi ngẩng đầu nhìn TV nhỏ Bạch Liễu, đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi cùng sởn tóc gáy tự đáy lòng —— đúng vậy, Bạch Liễu đã lợi dụng Mục Tứ Thành vốn không thể phản kháng Trương Khôi, cuối cùng áp đảo và phản giết Trương Khôi.

...... Nếu bọn họ không nhớ lầm thì lúc ấy tiến trình trò chơi thậm chí còn chưa đến một nửa, Trương Khôi cũng chẳng hề có sức phản kháng Bạch Liễu ...

—— rõ ràng chỉ là một người chơi mới, rõ ràng giao diện mới C cấp, rõ ràng giá trị trí lực cũng không phải đứng đầu, không nói đến Trương Khôi đã chết, ngay cả Phù Thủy Nhỏ đang hợp tác với Bạch Liễu cũng cao hơn hắn.

Tại sao con hàng này có thể dễ dàng lấy yếu thắng mạnh, khống chế mọi thứ như vậy chứ?

Người vừa phân tích Bạch Liễu cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía TV nhỏ Bạch Liễu, từ trong nội tâm của anh ta sinh ra một sự sợ hãi: "Đây là chỗ đáng sợ nhất trong chiến thuật của Bạch Liễu."

"Bạch Liễu không có được những quân bài tốt nhất, hắn cũng không sử dụng những chiến thuật khác thường, nhưng hắn và những quân bài trong tay hắn đều được phát huy với hiệu quả rất cao. Ví dụ như lúc hắn hợp tác với Mục Tứ Thành trong 《 Trạm Cuối Bốc Lửa 》không hề có sai sót nào, trong trò chơi lần này cũng vậy, cùng Phù Thủy Nhỏ giăng bẫy và thu lưới đều rất hoàn mỹ ——  Bạch Liễu chịu trách nhiệm các sai sót có thể xảy ra trong kế hoạch và hoàn thành nó rất hoàn hảo ..."

Người này thần sắc phức tạp mà thở dài: "......Rõ ràng chỉ là lần đầu hợp tác mà ăn ý như thể đã hợp tác với nhau cả ngàn lần, có thể phát huy sức mạnh lớn nhất của mọi người, xem ra tên này năng lực thật sự xuất chúng. Trong thời điểm xây dựng chiến thuật, hắn đã nhìn thấy sự kết thúc của tất cả người chơi ——  quả là người có thực lực tổng hợp trò chơi quá sức kinh khủng ... "

"Chiến thuật của Bạch Liễu chưa bao giờ sai lầm, bản thân hắn cũng chưa từng mắc sai lầm, dưới sự sắp xếp của hắn, hắn cũng tin tưởng 100% bản thân mình ra bài không bao giờ sai. Với loại tự tin điên cuồng như vậy, con bài trong tay người này sẽ gây ra sát thương cho chúng ta không tưởng tượng được đâu."

.... Mà người chơi mới này nếu tham gia giải đấu, nếu trong tay hắn có 5 quân bài tốt, sau đó dựa vào tình huống của địch và ta rồi sắp xếp chiến thuật đối phó tương ứng ...

Người này nghĩ nghĩ không nhịn được rùng mình, anh ta nhìn về TV nhỏ Bạch Liễu ánh mắt kiên định: "Đi thôi, Hoàng Hậu nói nhất định phải phá hỏng chỗ này của Bạch Liễu, đá hắn xuống 【 Khu Vô Danh】, bằng không chờ con hàng này năm sau đánh giải thì chiến đội hiệp hội của chúng ta ăn hành không ít đâu.

Hình ảnh Bạch Liễu trên TV đột nhiên tắt ngúm.

Bạch Liễu dựa theo chỉ thị hệ thống bị rớt vào【 Khu Nhảy Disco Trên Mộ 】.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro