Chương 11: Kiểm tra sổ sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hikari2088

Ban đêm, trong Thôi cúc phòng (phòng thẩm vấn) lạnh lẽo ẩm ướt, phảng phất có mùi máu tanh xung quanh. Ngủ ở đây không gặp ác mộng là may lắm rồi, thế mà Hứa Tắc có thể ngủ một giấc sâu đến tận giờ Thìn hai khắc mới tỉnh, trên mặt không có vẻ mỏi mệt chút nào.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Hứa Tắc vẫn ngồi xuống nhắm mắt lại, một tên sai dịch ló đầu vào nhìn:"Ồ, đã tỉnh rồi!" Hắn vội vàng quay đầu ra ngoài nói với tên sai dịch khác:"Mang điểm tâm đến!"

Trên trường án xếp đầy từng chồng sổ kế toán và điểm tâm, ngay cả bàn tính của Hứa Tắc cũng dời tới. Hứa Tắc cắn môi, đưa tay sửa sang lại tóc rồi cột khăn vấn đầu, chưa cột xong thì Luyện Hội cả người đầy tuyết đi đến.

"Tuyết rơi à?"

Luyện Hội vỗ tuyết bám trên vai:"Hôm qua gió thổi mạnh cả đêm, ngươi không nghe thấy sao?"

"Không có."

Có thể ngủ ngon như vậy, thật đúng là tính tình "Ký lai chi, tắc an chi".

(Ký lai chi, tắc an chi: ý là chuyện gì đến sẽ đến, thuận theo tự nhiên)

Luyện Hội ngồi đối diện nàng, thuận tay đưa một quyển sổ kế toán, nhẹ nhàng nói:"Trời chưa sáng mà Chử Ngự sử đã đến Bỉ bộ lấy sổ sách liên quan rồi, nghe nói các đồng liêu ở Bỉ bộ rất nhớ huynh đó."

Hứa Tắc vẫn cúi đầu ăn điểm tâm, không lên tiếng.

Nhìn đống sổ sách bày trên bàn là có thể đoán sáng hôm nay Bỉ bộ chắc chắn bùng nổ rồi. Đám người đó nhất định sẽ mắng nàng thậm tệ cho xem.

"Hứa Tắc ăn hối lộ, Hứa Tắc lại dám ăn hối lộ! Ngày thường nhìn hắn có vẻ thành thật an phận!","Biết ngay đàn ông có má lúm đồng tiền là kẻ không đáng tin mà, bụng dạ đầy mưu tính!","Sổ sách vừa mới chỉnh lý lại bị trưng thu, mỗi lần chỉnh lý là mỗi lần khó khăn. Thôi hãy thông cảm châm chước cho chúng ta đều là người không có phẩm cấp lại không có tiền, còn phải nuôi người già trẻ con nữa. Vất vả cực nhọc lắm......"

Đương nhiên cũng có vị đồng liêu tình nghĩa kiên quyết không bỏ đá xuống giếng:"Ai thì ta ko biết chứ Hứa Tắc chắc chắn sẽ không đòi hối lộ, Chử Ngự sử nhất định nhầm lẫn rồi, hãy tin ta!"

Đối với đám người Bỉ bộ hay nói láo này, Chử Ngự sử chỉ giả điếc và sử dụng quyền lực của Ngự Sử không nể nang trưng thu hết sổ sách kế toán của Bỉ bộ.

Nhưng mà...... cũng không cần đến mức lấy nhiều như thế chứ?

Hứa Tắc buồn bực không vui ăn xong điểm tâm, ngẩng đầu nhìn trên bàn, vừa lúc thấy ánh mắt của Luyện Hội.

"Hứa mỗ phải bắt đầu làm việc, Luyện Ngự sử muốn ở đây kiểm tra sổ sách sao?"

Luyện Hội cúi đầu nhìn chăm chú cuốn sổ thật lâu, khắp nơi trên sổ đều có thể thấy được chữ "Đồng" và những chữ nhỏ đánh dấu, cũng có chỗ không đúng được sửa bởi bút đỏ, nói chung thoạt nhìn quả thật rắc rối phức tạp. Hắn nhíu mày kìm nén kích động, trả lời:"Đương nhiên phải tra, nếu không làm sao hiểu Bỉ bộ vất vả như thế nào chứ."

Hứa Tắc không còn lời nào để nói, chỉ có thể chấp nhận bị giám sát.

Dựa vào nguyên tắc báo cáo, Hứa Tắc phát hiện vấn đề sẽ lập tức chỉ cho Luyện Hội thấy, thí dụ như "Khoản tiệc rượu ban thưởng này của Quang Lộc tự ghi trong sổ kế toán là không phù hợp, nhưng người phê duyệt công văn lại không vạch ra."

(Quang lộc tự: cung cấp, kiểm tra rượu lễ, thực vật trong các buổi tế tự, triều hội, yến tiệc)

Quan lại từ trung ương đến địa phương đều có hệ thống, mà ở trong Bỉ Bộ nếu có người có tâm tư muốn thu hối lộ thì rất dễ bị lộ; Về phần quan lại cấp thấp tham ô, giấu diếm không báo cũng được nội bộ kiểm tra giúp đỡ bao che.

Nếu chỉ là làm việc bất lực, thì bị đánh giá là không làm tròn chức trách; Nhưng nếu là nhận hối lộ mà cố tình không thực thi pháp luật thì phạm vào tội thu hối lộ.

Luyện Hội không có hứng thú với đám tốt thí, hắn muốn bắt là kẻ phía sau. Từ quan cấp thấp đến quan cấp cao, từ kẻ nhận hối lộ đến kẻ đưa hối lộ, điều tra ra được đều "Giết chết".

Trong khi Hứa Tắc ngày đêm miệt mài làm việc thì tuyết cũng sắp rơi phủ toàn thành Trường An. Trận tuyết này quả thực rơi điên cuồng, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại. Các nha môn bên trong hoàng thành cũng chỉ có vài nhân viên làm việc, còn lại những người khác đều nghỉ đông hết.

Ngoại trừ Thiên Anh, không ai quan tâm đến Hứa Tắc vẫn đang ở phòng thẩm vấn.

Từ hôm đó đến nay Thiên Anh không thấy Hứa Tắc trở về thì càng hoài nghi Vương Phu nói dối nàng.

Hôm nay nàng muốn tìm Vương Phu Nam thì gặp Tam bá mẫu. Bà ta hung tợn trừng mắt với nàng kèm theo một tin tức động trời:"Hứa Tắc bị bắt mà còn dám nói bản thân trong sạch! Rõ ràng là hắn nhận hối lộ chưa đủ, trong lòng oán hận bèn vu cáo hãm hại Thập cửu lang! Ngươi cứ chờ xem đi!"

Thiên Anh dĩ nhiên không tin:"Tam bá mẫu không nên nói giỡn."

"Ta cần gì nói giỡn với một tiểu bối như ngươi chứ?" Từ sau hôm ầm ỹ ở nhà chính đến nay, Thái thị hiển nhiên đã ra mặt đối đầu với Ngũ phòng:"Ngươi đi ra ngoài hỏi một chút xem ta có lừa ngươi không? Ngươi cứ chờ làm quả phụ đi, ăn hối lộ là trọng tội đấy!"

Đúng lúc thấy Vương Phu Nam từ chỗ của lão thái thái đang tiến lại đây, Thái thị nhìn thấy hắn liền kêu:"Thập thất lang, Thiên Anh có việc hỏi cháu đó!"

Thiên Anh quay đầu thấy Vương Phu Nam bước tới, nàng chờ hắn dừng lại liền nhíu mày hỏi:"Tam bá mẫu nói Tam lang bị bắt, có thật không? Hôm trước huynh có nói gạt ta không?"

"Bị bắt?" Vẻ mặt Vương Phu Nam khó hiểu,"Ta không nghe được tin tức gì cả, Tam thúc mẫu nghe tin tức ở đâu vậy? Lời đồn đãi toàn tin tức hư hư thật thật, không cần tin. Vãn bối còn có việc, xin phép đi trước."

Hắn dứt lời hoàn toàn không để ý phản ứng của Thái thị, nắm bả vai Thiên Anh xoay lại, ý bảo nàng mau rời đi.

Thiên Anh không hiểu ra sao đã bị hắn mang về trong hành lang, đầu óc còn đang choáng váng mơ hồ.

"Muội tranh cãi với Tam thúc mẫu chẳng phải là tự chuốc lấy phiền sao? Thật là khờ quá, trời lạnh muội mau về đi thôi."

Vương Phu Nam nói xong muốn đi, Thiên Anh kéo hắn lại:"Có lẽ bà ta nói thật thì sao, Thập cửu lang xác thực chính là loại người chuyên vu vạ cho người khác, ta rất lo cho Tam lang! Lần trước huynh nói Tam lang bị Viên ngoại lang ở Bỉ bộ mang về làm việc là thật sao?" Nàng nói xong liền lấy tay đè trái tim đang nhảy thình thịch trong ngực, hoàn toàn đã quên mối "Thâm cừu đại hận" với Vương Phu Nam.

"Lấy giao tình của ta và Tam lang, ta sẽ lừa muội sao?"

Không nhắc chuyện này thì thôi, nhắc tới liền khiến Thiên Anh nghĩ đến việc "Ngủ chung" giữa Hức Tắc và Vương Phu Nam. Gió lạnh thấu xương, từng hạt tuyết bay vào trong hành lang, sắc mặt Thiên Anh lạnh lùng gay gắt chất vấn:"Lần trước huynh nói ngủ chung là thật sao? Khi nào, ở đâu, tại sao lại ngủ chung?!"

"Ngủ chung chính là nằm cạnh nhau ấy." Vương Phu Nam khẽ cười.

Cơn giận của Thiên Anh xông lên hai gò má khiến mặt nàng đỏ bừng:" Là ôm nhau ngủ à?!"

"Không có." Vương Phu Nam phủ nhận, lại bồi thêm một câu:"Nhưng chúng ta cùng nhau ngâm nước nóng ."

"Cái gì!" Thiên Anh không thể tin nổi, tức giận giậm chân:"Ta không tin ta không tin!"

Vương Phu Nam trêu chọc nàng:"Thật đó, ở phía Đông núi Thêu Lĩnh. Nhà bọn họ ở đó, muội phải biết chứ."

Thiên Anh ôm đầu phủ nhận, thật vất vả mới chấp nhận sự thật gào lên:"Nhất định là huynh mang hết thủ đoạn để lừa gạt đùa giỡn chàng ấy!" Lại ngẩng đầu chất vấn:"Huynh không có làm gì chàng ấy chứ?!"

Vương Phu Nam sợ nàng rồi, duỗi tay đè lại đầu nàng để nàng bình tĩnh:"Thiên Anh à, thay vì chất vấn ta thì muội nên dành thời gian để ý một Ngự sử tên là Luyện Hội đi. Ngự sử này với Tam lang có xuất thân giống nhau, gần đây ta mới tra xét thì phát hiện hắn đặc biệt để tâm đến Tam lang nhà muội. Muội phải cẩn thận liệu hắn có thể phát sinh ra chuyện vượt quá tình đồng liêu với Tam lang nhà muội hay không kìa ."

"Vượt quá tình đồng liêu là sao?"

"Ừm, chính là giữa hai người đồng liêu cùng làm chuyện bất chính, hoặc là chỉ một phía thôi"
Thiên Anh giận nhíu mày:"Nếu là thật ta sẽ lột da tên Ngự Sử kia!"

Vương Phu Nam nhịn cười, xoay người bước đi.

"Ôi chao huynh chờ một chút!" Thiên Anh gọi hắn lại,"Giúp ta một chuyện......"

"Khi nãy thì to tiếng với ta, trước đây thì phớt lờ ta, hiện giờ lại muốn ta giúp à?"

Thiên Anh nhăn mặt nhíu mày, ôi chao đâu thể nào cả đời không qua lại với nhau, nàng thật đúng là người không có nguyên tắc cốt khí gì cả.

"Gọi một tiếng Thập thất lang." Vương Phu Nam nghiêng người liếc nhìn xuống, nhân cơ hội thu hồi lại địa vị huynh trưởng cao quý.

Thiên Anh lườm hắn, cuối cùng dối lòng gọi một tiếng "Thập thất lang", rồi ngay lập tức tung yêu cầu:"Huynh vào hoàng thành mang Hứa Tắc về đây đi. Sắp đến lễ mừng năm mới mà chàng ấy vẫn chưa về, muội lo lắm!"

"Ta sẽ hết sức."

Đã đáp ứng với Thiên Anh nhưng họ Vương nào đó cũng không lập tức vào hoàng thành tìm người.

–*–*–*–*–

Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi trong Trường An, tuyết đọng trên mặt đường bắt đầu tan dần thành từng hàng dài ngắn khác nhau trên hành lang đến Ngự sử đài.

Luyện Hội đang từ phòng thẩm vấn đi về hướng công phòng, chưa bước vào cửa đột nhiên bị người cản đường. Hắn lui về sau một bước, đưa tay giấu đồ sau lưng:"Huynh sao thế?"

"Chột dạ chuyện gì?" Vương Phu Nam liếc hắn, một tay chụp lấy cánh tay sau lưng của Luyện Hội.

Luyện Hội thoải mái đưa cuốn sổ kế toán ra, vòng qua Vương Phu Nam tiến thẳng vào công phòng:"Uống trà không?"

"Không uống." Vương Phu Nam dứt khoát từ chối:"Hôm nay ta đến có mục đích rõ ràng là muốn mang Hứa Tắc đi."

Luyện Hội ngồi xuống nhướng mày:"Lần nào cũng đúng lúc, ta thật hoài nghi huynh ở Ngự Sử Đài có hay không......"

"Không cần hoài nghi, ta có nội gián đấy, cho nên tốt nhất huynh nên tra rõ để bắt đi." Vương Phu Nam cũng ngồi,"Thả người nhanh lên, bằng không phía Thượng Thư sẽ có ý kiến."

Ngự sử đài giám sát kết tội bách quan của các Ty, còn Thượng Thư có thể tố cáo Ngự Sử. Cho nên mới nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nhìn tư thế của Vương Phu Nam, Luyện Hội biết chắn hắn đã đoán được chuyện của Hứa Tắc nhưng vẫn hỏi:"Trận này huynh không đến là vì đã biết nội tình hả?"

Vương Phu Nam lạnh nhạt nói:"Chuyện huynh làm không đủ rõ ràng à? Điều tra một đống sổ kế toán, lại giam Hứa Tắc thời gian dài như vậy không cho kết quả. Chỉ là một vụ án đòi hối lộ của tên quan nhãi nhép thôi, có đáng không?"

Luyện Hội cười cười:"Huynh có thể đoán được thì những người khác cũng đoán được. Nhưng thế thì sao?" Hắn vui vẻ nháy mắt:"Chờ bọn hắn phát hiện thì đã không kịp rồi."

"Không cần khoe khoang với ta." Vương Phu Nam cứng rắn nói:"Thả người."

Vương Phu Nam vừa dứt lời, sai dịch bỗng xông vào phòng:"Luyện, Luyện Ngự Sử không xong rồi! Hứa Tắc –"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro