Chương 2: Tai vách mạch rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Phu Nam im lặng quan sát, nhớ lại biểu hiện cáo già của Hứa Tắc khi đứng trước mặt lính canh, thế rồi lại chờ mong hắn phản kích. Phòng năm đã bị ức hiếp nhiều năm, thân là con rể sẽ đứng mũi chịu sào thay phòng năm?

Nhưng khóe môi Hứa Tắc khẽ cong lên, lúm đồng tiền bên gò má lõm sâu, rũ mắt, không tức giận mà chỉ bật cười, đáp lại: "Cả ngày nay vãn bối cũng chưa ăn gì, đói quá nên bước chân cũng không khỏi lảo đảo, kết quả là bị ngã, quả thật khiến các vị trưởng bối chê cười rồi."

"Nhà bếp Hình bộ hôm nay như vậy là không được rồi, bận bịu suốt cả ngày vậy mà cũng không kịp ăn cái gì?"

"Nghe nói Bỉ bộ đi ăn muộn hơn Hình bộ, tới phiên họ thì còn có cái gì ăn được nữa."

"Thảo nào Thập cửu không muốn tới Bỉ bộ, may mà không đi!"

"Lần trước nghe Lữ Chủ bộ ở đây nói tới đây làm việc còn phải tự mang theo lương khô, không phải bị đói chịu không nổi đấy chứ, không phải Hứa trực quan đi làm cũng mang theo rất nhiều mứt táo đấy sao? Thiên Anh à, con không chuẩn bị cho lang quân nhà con nhiều một chút? Có vẻ như con làm vợ chưa tốt đấy, Bỉ bộ trong nha môn cũng được lắm, Hứa trực quan lại đảm đương chức vị quan trọng nên làm việc vất vả, con phải lo lắng và thông cảm nhiều mới phải."

Hứa Tắc vẫn giữ nụ cười chẳng biết phải làm sao trên mặt, lúm đồng tiền càng sâu hơn, chậm rãi nói: "Nhà bếp chư ti đã sát nhập lại với nhau để cắt giảm tiền vốn hoạt động, việc hơn kém nhau là đương nhiên, nhưng dù sao cũng đã hết sức để duy trì, quả thật không dám mang sự vất vả của bếp công ra coi là không tốt; Bỉ bộ thuộc Hình bộ, có đặc thù công việc bộn bề và vụn vặt, việc hạch toán kiểm tra nửa đường dừng lại rồi sau mới làm tiếp thì không ổn, hàng ngày làm xong hết việc rồi mới nhớ tới chuyện ăn uống là bình thường; cách nói 'cái ăn là cái sau cùng' tới hôm nay vãn bối cũng mới lần đầu nghe thấy; con nghe nói Thập cửu bản lĩnh rất giỏi, võ nghệ hơn người, tới Bỉ bộ đúng là không thích hợp; nhưng mà, Bỉ bộ lại quản chi tiêu trong ngoài, tóm lại là việc thu chi trong thiên hạ, rắc rối lại nặng nề, hết sức quan trọng, quả thật cũng được lắm..."

Rất đúng mực, giọng nói không hề lo lắng, lời nói hết rồi nhưng biểu cảm trên mặt từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi. Mọi người bị câu trả lời quái gở này của Hứa Tắc chọc cho tức chết, nhưng chàng bỗng đổi giọng, gương mặt cũng chứa chang ý cười: "Về phần trách nhiệm làm vợ của Thiên Anh có tốt hay chưa, trong lòng vãn bối vô cùng rõ ràng. Đây là chuyện nhà, con không phiền chư vị trưởng bối lao tâm khổ tứ. Đã dạy rồi ạ."

Thiên Anh vẫn luôn sập mặt ở kia lúc này mới dễ chịu hơn một chút, song Vương Quang Mẫn vẫn tức giận trợn mắt lườm Hứa Tắc, giống như việc cả nhà mình bị mọi người hùa vào trêu đùa giễu cợt đều vì sai lầm của Hứa Tắc.

Người phụ nữ khác lại bới móc: "Trán Hứa trực quan bị ngã rách cả rồi, các người lại ngồi nói mát, mau đi xem sao, tránh để sau này thành sẹo. Quần áo cũng dơ cả rồi, dơ như thế thì nhanh nhanh mang đi giặt đi. Hôm nay vì tới ăn mới thay đổi bản thân như vậy? Trông vẫn còn mới thế mà, thật đáng tiếc."

"Đúng là đáng tiếc." Hứa Tắc tiếp lời: "Vãn bối xuất thân nghèo hèn, quần áo tốt đều để dành việc quan trọng mới mặc, vì hôm này làm tiệc tẩy trần cho Thập thất lang, bản thân cho rằng không thể tùy ý như bình thường, nên mới cố ý đổi lại quần áo thích hợp để đến đây. Nhưng không ngờ lại té ngã làm dơ mất, nếu nói không đáng tiếc mới là nói dối."

Nếu trước sau vẫn có người không quên nói xa nói gần cười người khác nghèo khó, nên đã là đối tượng bị cười chê, thì cứ thế thẳng thắng thừa nhận luôn cho rồi.

Trong cái thẳng thắng của Hứa Tắc làm cho những người đang ngồi xem trò cười ở đây bắt đầu cảm thấy dường như dù đánh thế nào cũng không trúng được chỗ ngứa, không còn chút thú vị gì nữa.

Thường ngày mọi người hay giễu cợt phòng năm, cũng vì thích nhìn mấy khuôn mặt bị làm cho tức giận như một liều thuốc bổ vui vẻ thôi, nhưng không ngờ đứa con rể này lại là cái loại nước đổ đầu vịt, mềm rắn đều không chịu.

Vài khuôn mặt còn dự tính xem trò cười nay thoáng cái đều hết hứng thứ, đồng loạt chuyển ánh mắt đi tiếp tục sôi nổi bàn luận chuyện khác.

Thiên Anh vội vàng đứng lên, kéo Hứa Tắc ngồi xuống, móc ra một cái khăn lau sạch vết thương trên trán, khẽ thì thầm: "Sao lại bị té vậy? Đây là ở trong nhà đấy, chắc là có người kiếm chuyện."

Lúm đồng tiền bên má Hứa Tắc càng sâu hơn, trong đôi mắt ánh lên nét cười, giọng dịu dàng: "Là do ta không cẩn thận."

"Là tính chàng tốt quá thôi." Thiên Anh làm bộ làm tịch trách cứ.

"Đâu có tốt đâu, ở học đường ta cũng đánh nhau với người ta không ít đâu." Hứa Tắc đè chiếc khăn tay xuống, hạ giọng nói, trên mặt vẫn còn nở nụ cười.

Vợ chồng mới cưới, gần gũi trêu ghẹo nhau, lọt vào mắt người khác thật là đáng ghét. Trong bữa tiệc khó tránh vài lời to nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Vương Phu Nam hiếm khi trở về nhà, đã lâu lắm chưa được cảm nhận loại quan hệ kì diệu trên bàn cơm như thế này. Gia tộc nhiều người cho dù có cùng ngồi ăn một nơi thì lòng cũng không đặt cùng một chỗ, đây là đạo lý mà Vương Phu Nam đã hiểu rõ từ khi bảy tám tuổi, hắn cũng đã quen nghe mẹ ở kế bên khẽ nói mấy chuyện vặt vãnh đâu đâu, im lặng không lên tiếng ăn thức ăn trong chén.

Hứa Tắc cũng vùi đầu ăn cật lực, thức ăn của con dòng lớn ngon hơn hẳn trong bếp công mấy lần, không ăn thật nhiều thì thật có lỗi với cái trán bê bết và bộ quần áo nhào bẩn này. Nhưng ăn còn chưa no, thì bà cụ bên kia bỗng mở miệng lên tiếng bảo Thiên Anh đưa Hứa Tắc về trước xử lý vết thương.

Lời bà nội nói không thể làm trái, Hứa Tắc gấp gáp nhét cả cái bánh vào trong miệng, rồi vội vàng hành lễ cùng Thiên Anh rời đi.

Ra khỏi nhà chính, gió đêm khiến người ta thấy lạnh lẽo, họ đi thẳng một nước trở về tiểu viện nhà mình, vào phòng ngồi xuống, rốt cuộc tay chân cũng có thể thoải mái.

"Ta đi nấu nước, muội ngồi nghỉ đi." Thiên Anh nói xong bèn đi ra ngoài lấy nước, Hứa Tắc ngồi trên giường gật đầu.

Ban đêm cực kỳ yên tĩnh, Thiên Anh cảm thấy đêm đông lạnh đến phát sợ, xách một cái ấm đồng cũ đi nấu nước rồi nhanh chóng quay trở về phòng, cài then xong mới đi vào góc trong xem thử, đúng là Hứa Tắc đã dựa vào tường ngủ mất.

Cuối năm là thời gian Bỉ bộ bận rộn nhất, mặc dù Thiên Anh không hiểu nhiều, nhưng nàng cũng đã từng trộm xem sổ sách trong nhà, chỉ từng ấy thôi cũng đã đủ làm nàng đau đầu, mà đối mặt với Hứa Tắc chính là số sách kế toán của cả thiên hạ, những vất vả cực nhọc trong đó khỏi nói cũng thấy. Thiên Anh đổ nước nóng trong ấm vào chậu, nhúng khăn ẩm cẩn thận vắt khô, rón rén tới trước mặt Hứa Tắc, tháo khăn vấn đầu của Hứa Tắc, lộ ra hết phần tóc mai điểm bạc của nàng.

Thiên Anh lắc đầu, định cầm lược chải đầu cho Hứa Tắc, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Nàng quay đầu ra cửa, cửa phòng bị đập mạnh, Vương Quang Mẫn có rượu trong người quờ quạng xông tới, phía sau là mẹ của Thiên Anh, Vi thị.

Hiển nhiên là Vi thị cũng đang muốn ngăn cản Vương Quang Mẫn, nhưng sức bà yếu hơn, muốn cản cũng cản không nổi.

Hứa Tắc bị tiếng động đánh thức, mở mắt ra thì thấy nhạc phụ đã tới sát bên.

"Cái mặt già này bị mày làm cho mất hết mặt mũi rồi, cút cút cút." Sự bực dọc và không cam tâm hiện rõ trên gương mặt của Vương Quang Mẫn, ông ta đá một cái vào chân giường, Hứa Tắc ngồi yên không nhúc nhích.

"Cha, cha làm gì vậy?!" Thiên Anh lập tức lao tới ngăn ông lại, nhưng lại bị Vương Quang Mẫn trừng mắt nhìn. Vương Quang Mẫn trách nàng: "Mày còn đi che chở cho nó làm cái gì? Đi thôi mà cũng té cho được, mắt mọc trên trời hả? Còn tưởng làm ở Bỉ bộ là giỏi? Nếu như là Bỉ bộ lang trung thì còn được, nhưng nó chẳng qua cũng chỉ là một đứa trực quan thấp tè, ngay cả bổng lộc cũng không nhận qua nha môn mình, không tự thấy xấu hổ ngược lại cho là vinh quang lắm, bây giờ mày còn coi trọng cái thứ như nó nữa à?"

"Coi thường." Hứa Tắc thành thật thay phu nhân đáp lời.

Vương Quang Mẫn không ngờ đứa con rể này lại thừa nhận nhanh như vậy, trong lòng cũng ngạc nhiên, nhưng lại bật cười chuyển hướng sang Hứa Tắc: "Còn biết là coi thường đấy, vậy mà mày đã làm chuyện gì? Cũng đâu chịu ngồi yên! Đêm nay mày cũng thật thông minh quá nhỉ?"

"Không thông minh." Hứa Tắc lại thành khẩn nói, tay với vào túi trong tay áo.

"Đi thi chế khoa*!"

*Khác với khoa thi thông thường, ở đây, người đang làm quan (như Hứa Tắc) cũng có thể tham gia, nếu như đỗ, có thể thăng quan, dần dần lên cao.

Nhạc phụ nói dong nói dài, mắng chửi một hồi, rốt cuộc cũng nói ra kỳ vọng tha thiết nơi con rể.
Hứa Tắc lại không phản ứng lại tấm lòng "mong con thành rồng thành phượng" này, từ trong tay áo lấy ra một túi tiền nặng trịch hai tay nâng lên: "Tặng cha."

Khóe mắt Vương Quang Mẫn nhanh chóng liếc về túi tiền, nhưng vẻ mặt như chẳng thèm quan tâm: "Đi đi đi, ai cần thứ tiền dơ bẩn của mày, cũng chẳng biết làm sao mà có!"

Hứa Tắc đặt túi tiền lên chiếc bàn dài, giọng hòa hoãn: "Nhạc phụ đừng nóng, không bằng cứ chờ tới khi có kết quả tuyển chọn năm nay rồi hẳn nói tiếp? Dù sao cũng được thăng cấp mà."

"Đừng chỉ nói cho có lệ! Hai chuyện này có thể coi như nhau được sao? Đỗ chế khoa còn có sĩ diện! Lại còn nhanh chóng hơn cái thứ tuyển chọn kia nhiều, nếu như ngươi muốn nhanh chóng đổi bộ áo xanh này đi, thì con đường là..." Vương nhạc phụ lại chắc như đinh đóng cột nhắc lại:

"Đi thi!"

Nhạc mẫu nhẹ nhàng nói thêm: "Tam lang cứ đi thi thử xem sao, nếu không đậu thì cũng không sao..."

"Nó không đậu?" Vương Quang Mẫn chỉ vào Hứa Tắc: "Với năng lực của nó thi không đậu mới là lạ! Phải thi! Không thi thì cút đi!"

Hứa Tắc giống như một trái hồng mềm dựa người trên giường, Vương Quang Mẫn nhìn thấy dáng dấp không có chí tiến thủ của Hứa Tắc, không đến xỉa đến Thiên Anh ngăn cản, bắt lấy cánh tay lôi ra ngoài: "Cút ra ngoài, cút về chỗ khỉ ho cò gáy của mày đi!"

"Cha say rồi!" Thiên Anh chạy lên che chắn, thì bị Vương Quang Mẫn đẫy ngã xuống đất. Vương Quang Mẫn nhanh tay lôi cả người gầy gò của Hứa Tắc ném ra ngoài, lại kéo lấy Vi thị, vừa đến cửa đã trở tay khóa luôn cửa phòng lại. Thiên Anh đập cửa liên hồi, nhưng Vương Quang Mẫn cũng không thèm quan tâm mà chỉ chăm chăm kéo Hứa Tắc ra cổng viện, ném ra ngoài, sau khi lùi về sau, phút chốc đã đem chốt cài xuyên qua cổng lớn trong sân.

Hứa Tắc ngồi bệt dưới đất, tiếng đập cửa, tiếng tranh cãi và đổ vỡ vang lên loạn xạ, bên ngoài lại là tiếng gió lạnh thổi ù ù. Hứa Tắc run cầm cập, ôm vai đứng lên.

Buổi tiệc đằng trước dường như đã tàn, không có một chút tiếng động. Đèn lồng trên hành lang ngày càng tối, Hứa Tắc vừa đói vừa lạnh, chầm chậm đi về phía cổng, tên hầu trực đêm đang ngủ gật.

Hứa Tắc gõ nhẹ lên cửa sổ.

Tên hầu nghe tiếng động trợn mắt nhảy dựng lên, khi biết là Hứa Tắc thì mới lên tiếng đáp lại: "Trễ thế này, Tam lang còn có chuyện gì sao?"

"Ta có thể vào ngồi một chút không?"

Tên hầu mời Hứa Tắc vào căn phòng nhỏ, cũng đem chậu than dời về phía Hứa Tắc, cuối cùng mới thấp thỏm chà chà hai tay: "Tam lang, chuyện này...có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có gì." Hứa Tắc ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có vài cái bánh hấp đã lạnh, trong bụng càng thêm đói.

Tên hầu không hiểu vì sao chàng lại tới đây, lại cũng chẳng biết làm sao để nói chuyện, bèn ngồi bên cạnh, cảm thấy chán ngắt lại không được tự nhiên, đang rầu rĩ như vậy, bên ngoài chợt lại vang lên tiếng gõ cửa, tên hầu chớp mắt đứng lên, ném một câu "tiểu nhân tới ngay" thì nhanh nhẹn chạy tới cửa.

"Ồ, Chu phó suất sao lại tới giờ này?"

"Tìm Thập thất lang nhà ngươi ấy." Chu Đình Tá lạnh đến chau mày: "Về rồi cũng không nói với ta một tiếng, còn bắt ta tới tận đây tìm."

"Vậy ngài..."

Chu Đình Tá rảo bước qua cửa, đi thẳng vào trong: "Ta ở đây chờ, đỡ phải vào phủ có người nhìn thấy không hay, ngươi đi thông báo một tiếng cho ta."

"Vâng." Tên hầu lên tiếng đáp lại rồi đóng cửa, co cẳng chạy.

Đến khi vào phòng Chu Đình Tá mới nhìn thấy Hứa Tắc, hắn hứng thú đưa mắt nhìn, nhưng không ngờ Hứa Tắc lại không thèm ngẩng đầu lên, đi lướt qua bên cạnh hắn, mở cửa đi thẳng ra ngoài.

"Kì lạ." Chu Đình Tá nhủ thầm rồi ngồi xuống, còn Hứa Tắc thì cũng đã ra khỏi phủ.

Trong Sùng Nghĩa phường cũng có nhà trọ để người ta ở qua đêm, có phục vụ cơm nước. Lúc này, chỉ sợ cũng chỉ có nơi này mới có thể giải quyết chuyện tối cấp bách bây giờ của Hứa Tắc...là ăn và ngủ.

Khác với đường phố yên tĩnh bên ngoài, trong quán trọ vẫn náo nhiệt như vậy. Nhưng khi Hứa Tắc ngồi xuống ăn vài miếng cơm thì vô thức sờ sờ tay áo, mới nhớ là vừa nãy mình đã mang túi tiền nộp đi rồi. Nhưng lúc này vừa mệt vừa đói, nhất thời nàng cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, chỉ lo vùi đầu ăn, ăn no rồi nghĩ cách.

Đang ăn cật lực, thì sau bình phong vang lên giọng nữ quen thuộc: "Cho ta hỏi một chút, vừa rồi có người nào trông còn trẻ nhưng tóc đã hoa râm tới đây không?" Hứa Tắc quay lại nhìn, thoáng thấy bóng lưng Thiên Anh, vội vã đứng dậy kéo nàng sang.

Thiên Anh ngồi xuống bên Hứa Tắc, bỗng thở phào: "Cũng may trong phường còn có chỗ để trọ lại, nếu không thì thật khó tìm."

"Sao lại ra đây?"

"Lúc đó cũng không phải không chạy được, cái khóa nhỏ xíu đó có thể nhốt ta được sao? Cửa sổ lại lớn như vậy." Thiên Anh lấy tiền trong túi ra: "Không có tiền cũng dám nghênh ngang tới đây ăn uống, chàng đúng là gan dạ."

"Cùng lắm thì bị cho ăn đánh." Hứa Tắc không quan tâm, nói cũng không suy nghĩ, đưa một cái bánh rán cho Thiên Anh: "Chắc nàng cũng chưa no."

Thiên Anh gật đầu, dứt khoát gọi tiểu nhị mang thêm chén đũa lên cùng ăn với Hứa Tắc.

Vợ chồng hai người không được ăn no bữa cơm của phòng lớn, cuối cùng cũng bù lại trong quán trọ này. Vì ăn quá chú tâm, nên có người quen đi qua bên cạnh họ cũng không để ý.

Các bàn ăn trong quán không quá xa nhau, ngăn cách bằng bình phong, cơ bản cũng ngăn được tầm nhìn nhưng không thể cách âm.

Vương Phu Nam bị Chu Đình Tá bắt từ trong phủ ra đây uống rượu, lúc này đang ngồi phía sau tấm bình phong trước mặt vợ chồng Hứa Tắc, sau khi ngồi xuống không bao lâu, chén rượu còn chưa kịp rót đầy, đã nghe thấy tiếng em họ Vương Thiên Anh nói chuyện.

Thiên Anh nói: "Không phải chế khoa nghiệm thân rất nghiêm à?"

"Hỏi cái này làm gì?" Hứa Tắc hỏi ngược lại.

"Không phải vì chàng sợ nên mới không chịu đi thi đó chứ? Đầu óc chàng lẽ nào còn sợ kiểm tra này sao."

Thiên Anh vừa dứt lời, Chu Đình Tá bên kia đã kinh ngạc nhướng mày.

Gần như cùng lúc, Hứa Tắc và Vương Phu Nam hai bên bình phong đều dựng ngón tay, đặt lên môi ý bảo người trước mặt chớ có lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro