Chương 7: Cá chép hàn môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hikari2088

Do khoa cử rầm rộ, các môn phiệt dần suy thoái nên những người xuất thân hàn môn trở thành gia đình quan lại tân quý cũng không phải là chuyện gì lạ.
(Môn phiệt: gia đình có quyền có thế)

Nhưng Hứa Tắc lại khác với nho sinh cần cù học hành cực khổ, cũng khác với người theo nghiệp binh lính vì thiện chiến mà được đề bạt thành dũng sĩ. Nàng biểu hiện có chút đặc biệt, thậm chí làm người ta cảm thấy không phải là do hàn môn thông thường có thể dạy ra.
(Hàn môn: gia đình nghèo, bần hàn)

Chuyến đi này khiến cho Vương Phu Nam thu hoạch nhiều nghi vấn, nhưng mọi thứ vẫn chưa rõ ràng nên hắn dĩ nhiên sẽ không nói gì.

Vương Phu Nam ăn cơm ở Hứa gia rồi cáo từ trở về Trường An.

Đợi Vương Phu Nam đi rồi, Hứa Tắc rốt cục nhắc tới phụ thân là Hứa Quang Hanh, nhưng Hứa Sơn chỉ trả lời ngắn gọn:"Cha vẫn ở trong thành Chiêu Ứng, đã lâu không về rồi. "

Hứa Tắc gật đầu:"Còn thân thể mẫu thân thì sao?"

"Vẫn như cũ." Hứa Sơn nói chuyện cũng không tỏ vẻ lo lắng nhiều lắm, chắc hẳn là không có biến đổi gì lớn. Hắn vừa vội vàng gói thức ăn cho Hứa Tắc vừa dông dài:"Nhà họ Vương đối xử không tốt với đệ sao, nhìn đệ gầy hơn trước kia đó. Mở khăn vấn đầu cho huynh xem, có phải tóc cũng bạc nhiều hơn trước không?"

"Tốt mà." Hứa Tắc dĩ nhiên không chịu cho Hứa Sơn mở khăn vấn đầu của mình ra, nói qua loa lấy lệ:"Cũng không phải tóc mới bạc gần đây, có gì đẹp đâu mà xem. Do dạo này cuối năm bận quá, đệ còn phải chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chọn sát hạch, khó tránh khỏi mệt mỏi chút, gầy cũng là chuyện đương nhiên thôi."

"Tuyển chọn quá nhiều à?" Hứa Sơn đã gói xong thức ăn," Ở chỗ kia chịu khổ vài năm rốt cục đệ có thể xoay người rồi nhỉ?"

Dưới ánh nắng chiều mùa đông, Hứa Tắc đang cầm chén trà ngồi dưới hành lang nghe đại ca lỗ mãng xuyên tạc ý nghĩa cuộc tuyển chọn, bỗng nghĩ tới buổi chiều dài đằng đẵng thì không khỏi nheo mắt lại.

"Đệ mang theo cái này rồi mau đi đi, nếu không sẽ không kịp về Trường An đâu."

Ném một túi thịt khô và nấm vào trong lòng Hứa Tắc, nàng cầm gói đồ đứng lên, cười nói:"Vậy đệ không khách sáo nha." Quay đầu lại nhìn về phía chị dâu: "Đại tẩu xin dừng bước."

Hứa Sơn dắt lừa ra, đưa Hứa Tắc một mạch đến cổng chùa Thạch Ung. Đến lúc chia tay, Hứa Tắc lại dặn dò:" Đừng cho phụ thân biết chuyện đệ trở về lần này."

"Sao vậy? Sợ cha nghe nói đệ mang Vương đô úy về cùng thì không vui hả?"

Hứa Tắc lắc đầu phủ nhận, lại không giải thích gì cả, cưỡi lừa dọc theo sơn đạo đi xuống.

Một đường nghiêng ngả lắc lư về Trường An vừa lúc thời gian bế phường, Hứa Tắc cảm thấy cần phải hồi phủ một chuyến liền vung roi thúc lừa đi nhanh, cuối cùng về đến phường Sùng Nghĩa trước khi tiếng trống tan chợ vang lên.

Bầu trời vào mùa đông mau tối hơn, màn đêm trải dài làm cho người ta xuống tinh thần, ngay cả quãng đường đến phường đều im lặng khiến người ta sợ hãi trong lòng.

Nhưng lúc này bên trong Vương gia cũng không an bình như vẻ bên ngoài, chủ mẫu Tam phòng là Thái thị lên án Ngũ phòng trước mặt lão thái thái, vẻ mặt lời nói đều vô cùng đúng tình hợp lý:"Trước đây Ngũ phòng thường ngày không có làm được việc lớn gì, nhưng rốt cuộc cũng là lương thiện hiền lành, không ngờ lại có người là kẻ có thù tất báo làm ra chuyện hất nước bẩn tới......" Dứt lời gấp đến độ lập tức rớt nước mắt: "Phải làm sao mới ổn đây......"

Trong nhà chính, ánh sáng mờ mờ từ đèn lồng tỏa ra làm cho khuôn mặt lẫn lộn nước mắt và son phấn của Thái thị có vẻ quái dị. Cũng may người nhìn chỉ có mỗi lão thái thái kiến thức rộng rãi, nên không đến mức bị hù dọa như trẻ con.

Mặc dù con thứ ba là con ruột của lão thái thái, nhưng tình cảm của bà và Tam phòng thật ra là bình thường. Tính tình đứa con thứ ba không tốt, tính cách Thái thị lại rất ồn ào. Ngày thường lão thái thái vẫn chiếu cố phòng này, cũng không vì con thứ ba không ở nhà mà không tận tâm.
Tam phòng chỉ có một đứa con trai bảo bối là Vương Võ Bình, xếp thứ mười chín, gọi là Thập cửu lang, chính là người "từng va chạm" với Hứa Tắc. Vương Võ Bình kém Vương Phu Nam vốn sinh ra đã có ô dù, do đó chỉ có thể nhậm chức ở Binh tào tòng quân phủ Nam Nha, cũng không tốt hơn so với Hứa Tắc bao nhiêu.
Phủ Chiết Xung sẽ bố trí một linh binh tào, nắm giữ chức vụ lương bổng, tài vụ và thuế khóa

Binh tào chưởng quản binh lại, lương bổng, công đường, tài vụ, ruộng nương, thuế khóa và các việc khác. Hiện nay tuy rằng Phủ binh dần suy thoái, không còn béo bở như trước nữa, nhưng dùng đầu óc một chút là có thể cạo được hai lạng thịt.

Bên này cạo hết thịt, cho nên đến lúc kiểm tra thì không hợp lý. Ai trí nhớ kém thì không sao chứ rơi vào tay người chính trực mắt sắc thì đúng là tự tìm cái chết.

"Cái này không đúng"," Đây rốt cuộc ghi chép đồ đạc gì?,"Xấp lụa này bị ăn à?","Số người dư ra là ai? Không phải đã chết sao chẳng lẽ từ trong mộ nhảy ra lĩnh quân tư à?!"

Trên đây là ví dụ.

Tóm lại, bất kỳ quan viên tận tụy với công việc đều "Tính toán chi li" như vậy cả, lời nói và việc làm càng khoa trương hơn.

Mà Vương Võ Bình lại rơi vào tay Hứa Tắc, ngoại trừ chờ bị bắt đi chất vấn thì chỉ còn có một cách chính là đến Bộ chủ động khai báo sai lầm, hoa ngôn xảo ngữ, và đóng góp một chút "Phí vất vả" để tránh bị chất vấn hung hãn không lưu tình.

Dưới gốc cây liễu trên phố Thuận Nghĩa, Vương Võ Bình sớm chuẩn bị ổn thỏa lời ngon tiếng ngọt và "Phí vất vả" để nói với Hứa Tắc nên trong lòng hết sức thoải mái.

Phải biết rằng Hứa Tắc đã ở rể Vương gia thì cũng coi như một nửa người Vương gia. Đụng phải chuyện nhỏ như vậy thì còn không phải nên mở một mắt nhắm một mắt cho qua sao?

Hứa Tắc từ trong Bộ đi ra, thấy hắn liền vái chào, xem như là lễ nghi dành cho "Người nhà" và "Đồng liêu". Sau đó vẻ mặt trở về nguyên trạng, nàng cầm sổ sách kiên nhẫn bắt đầu tra hỏi.

Nàng còn chưa hỏi xong thì Vương Võ Bình liền nhìn trái ngó phải rồi cười hì hì, cầm "Phí vất vả" được ngụy trang thành thức ăn đặt trong hộp đựng thức ăn đưa cho nàng.

Hứa Tắc nhíu mày hất tay:"Thập cửu lang làm gì vậy?"

Vương Võ Bình cho rằng Hứa Tắc đang làm bộ làm tịch, lại cố gắng nhét vào tay nàng, hạ giọng nói:"Chút tâm ý không tính là gì đâu, tỉ phu mau nhận lấy đi. Lúc huynh thành thân với tỷ tỷ Thiên Anh, đệ cũng chưa tặng quà cho hai người. Cái này thuận tiện là......"

Kết quả là hắn còn chưa nói xong thì Hứa Tắc liền nghiêm khắc vung tay, Vương Võ Bình không đứng vững suýt nữa ngã vào rãnh thoát nước cạnh cây liễu..

Đáng giận đáng giận! Vương Võ Bình căm giận oán thầm:"Chỉ là tiểu quan ở Bộ mà thôi, có gì ghê gớm chứ?!"

Là người dễ bị kích động, Vương Võ Bình về nhà tố cáo Hứa Tắc với mẫu thân là Thái thị. Do đó mới có chuyện đêm đó Vương Phu Nam trở về, Thái thị bắt đầu chế giễu Hứa Tắc và Ngũ phòng.

Bởi vậy đêm đó Thiên Anh hỏi Hứa Tắc vì sao Tam bá mẫu lại chĩa mũi nhọn vào nàng, Hứa Tắc trả lời: "Từng có va chạm với Thập cửu lang".

Nhưng lẽ ra việc này cũng tạm coi như xong, vì sao hiện giờ Thái thị lại than thở khóc lóc lên án Ngũ phòng và Hứa Tắc trước mặt lão thái thái?

Bà đang đau lòng khóc lóc thì gã sai vặt vội vàng chạy đến đúng ở cửa nhà chính thông báo: "Theo phân phó của lão phu nhân, Hứa tam lang trở về thì báo cho người." Nói đến đây liền nâng giọng:"Hứa tam lang đã về rồi!"

Lão thái thái nói:"Gọi hắn đến đây."

"Vâng!" Gã sai vặt xoay người, chạy như điên đi tìm Hứa Tắc.

Hứa Tắc vừa cột lừa xong liền ôm túi thức ăn định về tiểu viện của mình, trước mắt lại thấy một gã sai vặt chạy vội đến.

Gã sai vặt bỗng dừng lại, cố gắng khống chế hơi thở hổn hển vì chạy quá nhanh, nói từng từ một:"Lão phu nhân mời Tam lang đến nhà chính!"

"Bây giờ à?"

Gã sai vặt thêm mắm thêm muối:"Vâng! Bây giờ! Lập tức!"

Hứa Tắc nhíu mày, đưa túi đồ cho hắn:"Ngươi mang đến Ngũ phòng giùm ta, ta tự đến nhà chính."

Gã sai vặt không nhận lấy:"Lão phu nhân bảo tiểu nhân mời Tam lang qua, tiểu nhân không dám tự ý rời vị trí!"

Hứa Tắc đành phải thôi, đi theo hắn về phía nhà chính.

Mà lúc này cửa phòng Thiên Anh cũng bị gõ, Thiên Anh mở cửa chỉ thấy phụ thân Vương Quang Mẫn đứng ở bên ngoài, liền hỏi:"Cha có việc gì sao?"

Vương Quang Mẫn không nói gì, bước vào phòng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ngừng lại nhìn Thiên Anh hỏi:" Túi tiền lần trước Hứa Tắc để lại cho con đâu rồi?"

Vừa nghe là biết lại thiếu tiền xài nữa.

Tuy rằng kiếm tiền cho phụ thân xài là đạo lý hiển nhiên, nhưng Thiên Anh vẫn nhịn không được nói thầm: Trước đây cha còn hừng hực khí thế ra vẻ xem thường mỗi khi Hứa Tắc giao tiền. Bây giờ lại vội vã chạy đến, thân là trụ cột gia đình có thể ngay thẳng chút được không?

Vương Quang Mẫn thấy Thiên Anh không đáp, chỉ tay vào nàng chất vấn:"Con trả lại cho hắn rồi phải không? Có phải lén lút mang tiền cho hắn không?"

Thiên Anh vẫn không trả lời, vì sự thật đúng là thế.

Vương Quang Mẫn chất vấn không có hiệu quả, trực tiếp đi tìm tủ tiền.

Lục lọi đến đồ hồi môn của Thiên Anh thì không đánh đã khai:"Cha, không thể lục chỗ đó được, con không có dư nhiều đâu !"

"Con cất để làm gì, cả ngày ở nhà thì cần gì xài tiền hả?"

Vương Quang Mẫn trừng lớn mắt tràn đầy phấn khởi tìm trong đống đồ hồi môn của Thiên Anh, mẫu thân Thiên Anh là Vi thị vọt vào phòng:"Còn tìm cái gì nữa! Tam lang đã xảy ra chuyện kìa!"

Vi thị luôn hòa nhã mà hiện giờ nói như vậy thì có thể không phải là sự việc bình thường nữa, Thiên Anh và Vương Quang Mẫn đồng thời quay đầu hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đầu óc Vi thị coi như minh mẫn, nhưng lúc này bị hai người cùng hỏi thì bỗng ngập ngừng:"Không rõ ràng lắm, hiện còn đang ở nhà chính......"

Thiên Anh cũng không quản tiền riêng, nhanh chân chạy đến nhà chính.

Lúc nàng chạy đến thì Hứa Tắc đang ở nhà chính bị Tam phòng Thái thị vừa khóc vừa mắng. Bên cạnh không có người nào khuyên giải cả, tất cả đều ngồi xem náo nhiệt.

Lão thái thái ngồi yên, bà căn bản không biết các phòng thu được tin tức từ đâu, cũng không dự liệu được người đến nhà chính xem náo nhiệt càng lúc càng đông.

Công phu mắng chửi của Thái thị rất bình thường, nhưng kỹ năng bẻ cong sự thật lại thâm hậu vô cùng:"Thập cửu lang mới làm việc ở Binh tào, không thể tránh được có chút sai lầm. Tam lang thân là tỉ phu, không muốn giúp đỡ thì thôi ......".

Bà nhíu hai đầu lông mày, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt lẫn son phấn:"Nhưng vì sao Tam lang phải gửi cáo trạng cho Ngự Sử, vu tội Thập cửu lang lợi dụng chức quyền ngầm chiếm của công chứ? Chẳng lẽ là vì đêm đó bị nói đùa mấy câu liền tiến hành trả thù sao ...... Tam bá mẫu sai rồi, Tam bá mẫu sai rồi......"

Nói xong liền chuyển qua khóc lóc thảm thương:"Đêm đó Tam bá mẫu không nên nói đùa như thế...... Ngươi trả Thập cửu lang cho ta......" Càng nói càng khóc thê thảm:"Trả Thập cửu lang cho ta......"

Nếu không phải bị người ngăn cản thì sợ rằng Thái thị không phân già trẻ mà quỳ trước mặt Hứa Tắc rồi.

Mặc dù không quỳ nhưng bà vẫn gắt gao níu tay áo Hứa Tắc, khóc cực kỳ bi thương:"Trả Thập cửu lang cho ta......"

Hứa Tắc có trăm miệng cũng không thể biện bạch, bị gắn cái mũ "Lục thân không nhận","Có thù phải báo", nhưng đó cũng không phải trọng điểm nàng chú ý.

Thành thật mà nói, Thập cửu lang chỉ là một nhân vật tầm thường ở Binh tào, vả lại trên dưới triều đình nay đã không còn thanh liêm như trăm năm trước nữa. Ai sẽ nhàm chán đến mức tố cáo một Binh tào nho nhỏ chứ, Ngự Sử đều rảnh quá không có việc gì làm sao?

Trừ phi là có người muốn nhân vì việc này nên cố tình nhắm vào Binh tào mà khai đao.

Hứa Tắc nhíu mày suy nghĩ, đang lúc phân tâm nàng lại bị người khác đẩy mạnh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro