Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác tay anh trơn trượt vào ngực tôi mà bóp xuống thì tôi chợt choàng tỉnh. Tránh môi anh mà thở hổn hển.

- Dịch, bên dưới đ...ang chờ chúng ta. Lần này không thể khướt đâu a! Đây là Duẫn gia, em không muốn mọi người ác cảm đâu~~

Tôi nhăn mày, ra vẻ kiên quyết. Lúc này, anh mới mím môi, ngón tay vuốt ve môi tôi luyến tiếc, rũ mắt đẹp.

- Đều nghe em.

Tôi bật đèn lên, không gian bừng sáng. Có chút không quen khi tiếp xúc bóng tối quá lâu thì khi có ánh sáng chiếu đến, theo phản xạ tự nhiên tôi sẽ nhắm mắt lại để từ từ thích ứng.

Nhìn gian phòng anh, nó hoàn toàn chứa đầy sách, hai bên vách lớn đều chứa sách. Đây khác gì thư phòng a!

Chủ đạo đặc biệt là xám tro u tối, nhưng trang trí ấm cúng lại làm mọi thứ hoà hợp đẹp mắt.

Cứ tưởng tượng, tới lúc tôi sẽ sống ở đây cùng anh thì cười híp mắt. Nghĩ đến chúng tôi sẽ nằm trên giường thơm tho đó mà hoan ái. Aa!!!!! Như muốn tự muốn tát bản thân vì quá biến thái đi.

Cứ cười ngu ngơ, Duẫn Dịch anh đã thay thường phục đi ra, tôi lại không hề hay biết. Anh cú một cái vào đầu, tôi đau điếng vừa xuýt xoa vừa trừng mắt nhìn anh.

- Em không biết đâu, gương mặt của em vừa rồi quả thực rất biến thái, tôi chắc chắn em vừa suy nghĩ điều gì đó không đúng đắn đi.

Bị đoán trúng tim đen nên tôi đỏ lừ má đến vành tai.

- Kh...ông có.

- Đi.

___________________________

- Phu Phu, ăn nhiều vào. Ta hôm nay đặc biệt phân phó hầu nhân làm món con thích.

Tiếng nói bà Duẫn phát ra đầy trìu mến khiến tôi không muốn ăn thì cũng phải bắt buộc bản thân ăn vào.

Tôi ngồi cạnh Quân Phu, cách Duẫn Phàm chỉ một sải tay, nhưng tôi không quan tâm, mắt vẫn ưa liếc đến người bên cạnh toàn thân toả ra hàn khí dày đặc.

Chén cơm này cũng cảm thấy tình hình là nuốt không trôi.

- Phu Phu, đĩa thịt ấy gần em nhất, lấy hộ anh đi.

Duẫn Phàm nhìn thẳng tôi, xoáy thẳng. Tôi nhưng vẫn lấy đĩa ấy đưa cho hắn. Khi trao qua tay cho hắn thì bên dưới hắn gọn gàng vuốt ve tay trắng nõn của tôi. Khiến tôi nhíu mày, ngược lại hắn lại cười tươi như không có chuyện gì.

Tôi nhìn xung quanh, ai nấy cũng chỉ cắm cúi ăn, cả Quân Phu ngồi giữa chúng tôi cũng chẳng để ý nên tôi hạ mắt cho qua.

Hắn nhướn mày, nhìn biểu cảm tôi hiện tại, ngày càng cười lộ rõ, "Em vợ, bửa
cơm này quá tẻ nhạt vì có thứ ngon hơn nhưng tôi lại chưa kịp ăn!"

Bỗng dưng tôi nổi da gà mà méo hiểu vì sao~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro