Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi chỉ là đơn giản muốn gọi em xuống dùng bửa sáng.

Tôi nuốt nước mắt trở lại, máu họng bắt đầu dồn lên.

- Liệt gia thiếu người hầu hạ? Sao phải phiền anh lên đến đây gọi tôi, thực ngại quá!

- Em nên nhớ cho rõ...tuyệt đối không nên đối cứng mềm với tôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở đâu.

Lúc này, tôi mới đẩy hắn ra, mặt tái mét. Định xuống giường thì một tay bị gì chặt lại.

- Anh buông ra!

Tôi cố dùng sức giật tay khỏi bàn tay ma quỷ hắc ám kia, nhưng hắn như cũ nắm chặt. Tôi thân thể mệt mỏi liền không có sức kháng cự, mới có một chút đầu óc đã ong ong lên khó chịu.

- Sự tồn tại của đứa bé kia...ha ha...tôi không hề thích đâu Khiết Phu.

Nói xong, tôi vùng vẫy, dùng chân đá vào hắn, hắn vẫn không buông, nụ cười vẫn vang lên khắp tai tôi, khiến tôi sợ hãi.

- Phu Phu, tôi sẽ giúp em...tiễn nó đi được không?

Gương mặt phúc hắc kia cười rộ như cũ. Hắn một tay đem tôi sát đến gần, đề cả thân hình rắn chắc lên tôi, cự vật bên dưới hất tung váy mà đưa vào mạnh bạo.

Đau đớn truyền khắp hạ thể làm tôi hét lên. Đôi mắt đẹp hạ liễm xuống.

...

- Khôngggggg.........đừng...tôi xin anh...Phàm...xin...anh..aaaa

Tiếng khóc xen lẫn cầu xin, nước mắt rơi xuống dung nhan mỹ mạo càng động lòng người.

...

Tôi giật mình, nắm chặt mền đắp toàn thân mà tỉnh dậy.

Cả trán ướt sũng, cả thân thể nóng hổi như lửa đốt, trên má ẩm ướt vì nước mắt. Tôi sợ hãi mà run rẩy, co cả người vào trong mền bông ấm. Mắt vẫn đề phòng nhìn xung quanh.

Liếc mắt đến bên cạnh, anh đã rời đi. Sự an toàn của tôi đã rời đi. Khiến tôi một mình ở Liệt gia, quá là bất an. Không nói lời thứ hai, tôi vẫn không dám ra khỏi mền mà đánh một cuốc điện thoại cho anh, mặc dù sợ anh bận nhưng tay vẫn gọi chỉ là không kịp ngăn lại thì anh đã bắt máy.

- Alo.

- Dịch...e...m...

- Cứ nói.

Nghe giọng anh như đang ngồi ở văn phòng xử lý văn kiện, thoải mái nên tôi mới tiếp lời.

- Trưa nay anh có về dùng...cơm không?

- Thiếu hơi tôi? Em ăn không nổi? Hay em muốn tôi bón cho em...

- Đánh chết anh, anh đừng về nữa đồ khốn!

Tôi liền cúp máy, tức giận mà thở hồng hộc nhưng lại dùng tay trắng nõn che miệng lại hốt hoảng, mình đã nói gì thế này? Mình mắng Duẫn Dịch? Chết rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro