21. Chia ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tại khuôn viên lớn nhất phái Tu Đạo, mọi người cùng nhau mở một buổi tiệc nhỏ, ngồi dưới tán cây anh đào, không khí rôm rả hơn bao giờ hết.

Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười vui vẻ, nhưng đôi lúc thoáng một chút buồn. Vì đây là tiệc chia ly. Sau buổi tiệc này, ngày mai sẽ có những người rời đi, có người ở lại và có người phải trở về.

Lôi Vô Kiệt nhìn Triệu Ngọc Chân một mặt u sầu thì lại gần "Tỷ phu, yên tâm đi. Ta chỉ mượn tỷ tỷ một thời gian ngắn, sẽ trả lại cho huynh mà" y thành công làm Triệu Ngọc Chân phì cười. Lý Hàn Y thì xấu hổ mắng "Đệ nói gì thế? Học hư Tiêu Sắt rồi"

Tiêu Sắt ngồi một bên không nói gì cũng bị vạ lây, mặt u ám kéo tiểu Hồ Ly về châm chọc hai người kia "Rõ ràng hai người cũng thích tiểu Hồ Ly nói thế, còn giả bộ mắc cỡ, rồi nói đệ ấy học hư ta, đệ ấy mắng người giỏi vậy còn cần học ai sao?"

Nói một hồi, Tiêu Sắt càng nói càng hăng, vốn chỉ phản bác hai người kia không ngờ đá xéo luôn Lôi Vô Kiệt. Mà Lôi Vô Kiệt lúc này đang gặm bánh ngọt, bị một câu này của Tiêu Sắt làm suýt mắc nghẹn, trừng mắt nhìn hắn "Huynh mới nói gì ta?"

Tiêu Sắt ý thức được bản thân nói lỡ lời, chầm chậm quay lại nhìn y, lắp bắp "Ta..ta nói đệ giỏi mắng người như vậy.. còn cần học hư ta sao"

"Ngươi cũng thật giỏi, đã nói bọn ta rồi, còn lôi thêm tiểu Kiệt vào, một nhà ba người bị ngươi nói đủ. Muốn chết sao?" Lý Hàn Y bực dọc lên tiếng, tay cầm kiếm lên, hướng Triệu Ngọc Chân và Lôi Vô Kiệt ra hiệu. Ba người nhìn nhau gật đầu rồi từ từ áp sát Tiêu Sắt.

Sau đó cứ Tiêu Sắt lùi một bước, ba người tiến lên một một bước. Vừa tiến vừa lùi, ba người thấy Tiêu Sắt ngó qua ngó lại liên tục thì cất giọng hăm dọa "Không ai cứu được ngươi / huynh đâu"

Nghe thì có vẻ bất khả thi nhưng đó là sự thật. Hắn nãy giờ luôn nhìn mọi người cầu cứu, rồi ôm về nỗi thất vọng nhìn đám người ban đầu còn hóng chuyện bây giờ mỗi người nhìn một hướng nhưng tuyệt nhiên không một ai nhìn hắn. Tiêu Sắt ngó lên trời than thở "Thật đúng là bằng hữu tốt mà." Rồi lại la lên "Ấy, ba người đánh thật à?" Tiêu Sắt vừa chạy vừa hét với đám người kia "Các người thật sự không cứu ta sao? Các người sao lại vô tâm như tên của Vô Tâm vậy chứ?"

"Tiêu Sắt, bọn ta làm gì đệ /huynh?" Bọn họ không muốn cứu sao, cũng tính cứu đó. Nhưng cứu kiểu gì. Ai không biết Lý Hàn Y hung dữ đó giờ và tướng công của nàng một Triệu Ngọc Chân chiều nàng vô điều kiện. Họ mà nhào ra không những không giúp được gì còn vạ lây theo.

Dù sao bất quá hắn cũng bị đánh một chút rồi thôi, nên đành ngó lơ hắn. Nhưng cuối cùng không ngờ là bị Tiêu Sắt lôi vào thành công, chỉ là vị trí có hơi khác. Khác ở chổ lúc đầu chỉ có ba nười đuổi theo Tiêu Sắt, thì giờ là chín người đuổi theo, dí hắn vừa bay vừa chạy vòng quanh phái Tu Đạo.

Lý Phàm Tùng nhìn khung cảnh vi diệu trước mặt không khỏi ngơ ngác, hoang mang. Đây là lần đầu tiên cậu thấy sư phụ nhà mình như thế.

Mắt không rời khỏi nhóm người náo nhiệt kia quay qua người bên cạnh "Phi Hiên, chúng ta nên làm gì?" Phi Hiên nhìn theo ngón tay sư huynh chỉ qua bên đó, không nói gì đưa cho Lý Phàm Tùng miếng dưa hấu hỏi "Huynh ăn không?"

Lý Phàm Tùng khó hiểu nhìn Phi Hiên "Sao lại ăn dưa hấu, không phải nên cản.." Lý Phàm Tùng lần nữa nhìn sang, thấy nhóm người kia đánh còn hăng hơn hồi nãy, thì cầm luôn miếng dưa trên tay Phi Hiên ăn không nói thêm lờ nào.

Các đệ tử đang tu luyện khi thấy cũng đến xem náo nhiệt. Nhìn thấy Lý Phàm Tùng thì chạy đến hành lễ. Hành lễ một hồi nơi tổ chức bữa tiệc biến thành nơi biểu diễn. Một bên là xanh, đỏ, tím, vàng, trắng cứ bay qua bay lại. Một bên là một dàn người tay cầm miếng dưa hấu ngồi xem.

Đánh nhau một hồi cũng dừng lại. Dù mệt nhưng cảm thấy chơi rất đã, thỏa mãn nằm lên bãi cỏ ngắm hoa đào mặc kệ người bị bụi bám bẩn, tóc cũng rối bù vẫn cười muốn chói hơn cả mặt trời.

Sau một buổi chiều giỡn vui vẻ là thế, buổi tối mỗi người một tâm trạng vui có, buồn có, không nỡ có,.. đi về phòng nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau khi đã có mặt đầy đủ trước cổng môn phái, Vô Tâm tay cầm tay nải chuẩn bị rời đi. Vì là chưởng môn nên Vô Tâm phải trở về tu luyện như những chưởng môn khác, một phần là cũng nên về thăm nương tử rồi.

Đối với mọi người, Vô Tâm nói lời tạm biệt. Chuẩn bị bay đi thì Tiêu Sắt nói "Nhớ bảo trọng". Nghe lời này khiến Vô Tâm có dự cảm không lành, định chất vấn Tiêu Sắt một phen thì thấy bóng người bay đến, nhận ra người đó Vô Tâm liền gọi "Minh Hầu, ngươi đến đây làm gì?"

Người tên Minh Hầu đối mọi người chào hỏi, rồi trả lời Vô Tâm "Cẩn Tiên trưởng lão, kêu ta đến đón ngài về"

"Đón ta?" Vô Tâm ngờ vực hỏi, thấy Minh Hầu xác định thì thấy khó tin. Chợt nhớ ra câu nói khi nãy của Tiêu Sắt, Vô Tâm gằn từng chữ "Tiêu Sắt.. đừng nói là huynh.."

Tiêu Sắt nghe Vô Tâm hỏi, tâm không động giơ lên miếng ngọc phù thành công khiến Vô Tâm mặt đen lại quát "Huynh.. sao huynh lại ác vậy chứ? Ta chỉ nói giỡn thôi mà"

"Ta trao huynh bốn chữ: Giỡn cũng không được. Chúc may mắn"

"Huynh chờ cho ta, ta trở lại sẽ đập chết huynh" Vô Tâm bực tức hăm dọa Tiêu Sắt, rồi cùng Minh Hầu rời khỏi. Miệng lầm bầm "Tiêu rồi"

"Huynh làm gì huynh ấy vậy?" Lôi Vô Kiệt nhìn bộ dạng Vô Tâm như sắp đi vào chổ chết thì thắc mắc. Không phải nói là về với nương tử sao. Sao lại trông như sắp chết tới nơi thế.

"Không có gì đâu"

"Sao lại không có gì? Vô Kiệt lại đây Tuyết tỷ nói cho nghe" Lôi Vô Kiệt tai vừa cụp xuống vì Tiêu Sắt không chịu nói cho y nghe thì nhanh chóng dựng thẳng vui vẻ trở lại khi Cơ Tuyết gọi. Một bộ dạng nghiêm túc lon ton chạy lại chổ cô để hóng chuyện

"Chuyện là, Tiêu Sắt của đệ đã đem hết chuyện xảy ra từ lúc Vô Tâm rời khỏi môn phái tới giờ nói cho Cẩn Tiên biết qua ngọc phù. Nên Cẩn Tiên mới giận kêu Minh Hầu tới đón Vô Tâm về"

Lôi Vô Kiệt càng nghe càng hết hồn, y và mọi người đồng loạt quay qua nhìn Tiêu Sắt "Ác thật đấy" Tiêu Sắt bị vu oan liền chối bỏ "Là Cẩn Tiên nhờ ta, không trách ta được" *Hơn nữa ai bảo hắn nói muốn nhặt được tiểu Hồ Ly*

Thấy bản thân đã chối vẫn là tâm điểm chú ý, hắn liền khéo léo di dời đi, nói với bên kia "Hai người chia tay xong chưa? Tới lúc lên đường rồi"

Lúc này Triệu Ngọc Chân đang cầm tay Lý Hàn Y, ánh mắt tràn ngập yêu thương và không nỡ nhìn nhau. Lý Hàn Y mở lời trước "Muội phải đi đây" rồi từ từ buông tay Triệu Ngọc Chân ra. Triệu Ngọc Chân liền kéo nàng lại hôn lên trán rồi nói với nàng "Đi đường cẩn thận"

Người đi, người ở ngập ngừng một lúc mới tạm biệt nhau để lên đường. Người đi dần khuất bóng sau rừng hoa sơn trà, người ở lại đứng trông theo chẳng quay đầu.

Triệu Ngọc Chân sau khi xác định đã không còn thấy bóng dáng Lý Hàn Y nữa mới quay người đi vào. Phân phó Lý Phàm Tùng, Phi Hiên và các trưởng lão còn lại chấn giữ môn phái rồi mới an tâm bế quan tu luyện.

■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■▪︎■
Mấy ngày gần đây thấy bản thân hơi lười rùi, mặc dù vẫn ra đc chap mà toàn đêm phia thui :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro