30. Sau khi tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chiến thắng, nhóm người mừng rỡ trở về. Những tưởng sẽ có một màn ăn mừng vui vẻ, người nhà được trùng phùng. Nhưng bây giờ, không khí không mấy vui vẻ này làm họ có chút lo lắng.

Lôi Chấn hỏi Lôi Vân Hạc "Có chuyện gì?"

"Tiểu Kiệt.. nó.."

"Tiểu Kiệt làm sao? Thúc nói đi" Lôi Vân Hạc đem mọi chuyện kể ra, cùng những người khác miệng không ngừng xin lỗi vì không bảo vệ được y, không cản được y lại.

Ba người Lôi Chấn, Tố Vương, Hàn Y đứng chết lặng tại chổ, đi đến căn phòng Vân Hạc chỉ, mở ra cánh cửa thấy một cục bông nhỏ nằm đó, vẫn là một tiểu Hồ Ly 9 đuôi, nhưng lúc này lại mong manh đến lạ. Kích thước của y chỉ còn phân nửa so với trước. Nhỏ nhắn, đáng yêu lại mang cảm giác yếu ớt, cần được bảo vệ.

Cẩn thận ôm đệ đệ vào lòng, Lý Hàn Y sốc đến không khóc nổi, tay không ngừng vuốt ve y không nói gì.

Lôi Chấn đặt tay lên vai nàng an ủi "Nếu đây là điều nó chọn, vậy để chúng ta lần nữa bảo vệ nó trưởng thành đi" Lý Tố Vương cũng tiến lại, đặt tay lên vai kia của nàng "Lần này ta cùng con sẽ bù đắp cho nó, để nó an nhiên, hạnh phúc trưởng thành" Lý Hàn Y nghẹn ngào nhìn hai vị trưởng bối, ôm chặt y đáp "Vâng"

Qua hai ngày sau, Tiêu Sắt cũng tỉnh lại, thân thể gần như hồi phục. Thích ứng một chút liền ngồi dậy, vận thử linh lực trong cơ thể, cảm nhận được sức mạnh của bản thân, hắn cảm thấy lạ, đáng lẽ hắn không nên khỏe mạnh như này mới đúng.

Hoa Cẩm từ ngoài cửa bước vào, cô mỗi ngày sẽ đều đúng giờ đến xem xét Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Vì Tiêu Sắt bất tỉnh, chỉ có thể chuyển hóa đan dược theo linh lực vào cơ thể, còn Vô Kiệt thì mỗi ngày cô sẽ dùng linh lực lấy hết tinh túy của thực phẩm quý truyền cho y, nhưng y còn quá nhỏ nên cũng có giới hạn.

Đưa mắt nhìn Tiêu Sắt đang nghi ngờ về bản thân ngồi trên giường "Tỉnh rồi? Xem ra là quên hết rồi sao?"

"Quên? Ý cô là gì? Đây.." Ký ức trong phút chốc bỗng ùa về, Tiêu Sắt nhớ lần tỉnh lại chớp nhoáng của bản thân, thấy được Lôi Vô Kiệt thân thể đang mờ dần, mặt trắng bệch thì từ trên giường phóng tới trước mặt Hoa Cẩm "Tiểu Hồ Ly đâu? Đệ ấy sao rồi?"

"Chỉnh trang lại y phục. Ta dẫn ngươi đi" Trên đường đi, Hoa Cẩm đem mọi chuyện nói qua một lần, ngón tay chỉ vào một căn phòng "Vào trong đi. Y còn yếu, nhớ cẩn thận. Mới tỉnh lại không lâu nhưng sẽ nhanh chóng ngủ tiếp, không cần quá lo lắng"

Tiêu Sắt mang theo tâm trạng cso chút không dám đối mặt tiến vào trong. Vừa đi vừa tự chửi bản thân *Tiêu Sắt à Tiêu Sắt, ngươi nói tiểu Hồ Ly dựa vào ngươi, vậy giờ thì sao. Ai dựa vào ai đây?*

Tìm kiếm hình bóng quen thuộc, ánh mắt Tiêu Sắt dừng lại nơi cửa sổ. Một cục bông nhỏ đang ngồi trên đó ngắm cảnh, có vẻ y đang vui nên tai và đuôi luôn đung đưa theo gió.

"Ngồi như vậy, không sợ té sao?"

Lôi Vô Kiệt từ bệ cửa sổ ngoảnh đầu lại, thấy Tiêu Sắt thì phấn khích, trực tiếp trọng tâm không vững rơi xuống. Vừa may được Tiêu Sắt chụp được. Ngồi vững liền cười vui vẻ đến rung tai, dùng bốn chân nhỏ leo lên leo xuống, đến khi nhận định Tiêu Sắt hoàn toàn ổn định mới mệt mỏi ngồi im.

Thấy sự hi sinh của mình được đền đáp xứng đáng, Lôi Vô Kiệt tâm trạng tốt, đầu nhỏ liên tục dụi dụi vào tay Tiêu Sắt, như muốn nói cảm ơn vì hắn đã khỏe mạnh trở lại.

Tiêu Sắt nãy giờ nhìn cục bông nhỏ lui lui tới tới trên người mình thì cười thành tiếng. Dù nhỏ nhưng Lôi Vô Kiệt vẫn đúng là Lôi Vô Kiệt rất quan tâm người khác. Đưa ngón tay gãi nhẹ lên đầu y, như nhận ra gì đó hắn liền khựng lại, nâng y lên đối diện mình hỏi "Tiểu Hồ Ly, đệ không nói chuyện được sao?"

Lôi Vô Kiệt nghe xong, dùng móng vuốt nhỏ đập một cái bộp lên đầu Tiêu Sắt, bắt đầu diễn tả. Y hai chân trước bận rộn làm động tác nhỏ, rồi trước miệng làm chữ x, sau lại làm động tác lớn rồi mở miệng a a, diễn tả xong không quên liếc Tiêu Sắt một cái sắc lẻm.

"Ta hiểu rồi, do đệ còn nhỏ. Lớn hơn mới nói được" Thấy y đối mình giơ ngón cái, Tiêu Sát biết mình đoán đúng rồi, xong lại đau xót nhìn y giọng run run "Xin lỗi, là ta khiến đệ thành thế này. Ta.."

Đem chính lời bản thân muốn nói ra lập tức nuốt vào trong. Tiêu Sắt trong lúc đang cúi đầu, u sầu vì xót tiểu Hồ Ly. Từ đâu trên mặt hắn xuất hiện hai đệm thịt nhỏ. Ngước lên thấy tiểu Hồ Ly hai chân mềm mềm để lên má mình, miệng nhỏ lại gần hôn chụt lên môi, hai chân xoa xoa má an ủi muốn nói không sao.

Móng vuốt nhỏ của y đặt lên người Tiêu Sắt, chỉ chỉ hắn sau lại chỉ chỉ mình, một bộ dạng không thể đắc ý hơn.

"Ý đệ là cứu ta vì là yêu ta. Mạng ta do đệ cứu nên giờ là của đệ"

Lôi Vô Kiệt gật đầu nhỏ, như hoàn thành sứ mệnh của mình. Y ngáp một cái, cuộn tròn trong lòng Tiêu Sắt ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro