Chương 13 : Hôn Nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cái nóng mùa hè xua tan đi cái mát mẻ hiếm có buổi sáng mặt trời vẫn chói chang như thế, tiếng ve kêu khàn khiến lòng người nôn nao vô cớ.

Giản Diệc Thận đến trước cửa Cục Dân Chính sớm nửa tiếng, đậu xe dưới bóng cây bên đường, từ ghế lái nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cửa lớn Cục Dân Chính.

Không ít người ra vào, rốt cuộc không phải là một ngày may mắn, hầu hết những người đến đều đến ly hôn.

Anh mở điện thoại ra, bấm vào Wechat.

Hình đại diện của Tô Tân là cỏ đuôi chó, lông xù và uốn cong trên màn hình, khiến mọi người muốn chạm vào nó; khung chat đầy, kéo lên, tất cả tin nhắn đều là Tô Tân nói một mình.

[Diệc Thận, hôm nay em có mua cho anh một đôi giày mới, buổi tối nhớ về thử.]

[C-cline ra một vài món trang sức mới, có cả sản phẩm cho các cặp tình nhân, ngày mai nếu rảnh cùng em đi xem một chút được không?]

[Em rất nhớ anh, khi nào thì anh về?]

. . .

Cuối cùng, khung chat dừng lại ở ngày sinh nhật Tô Tân.

Tâm trạng của Giản Diệc Thận rất phức tạp.

Trong một thời gian dài, một phần lớn lý do khiến anh ghét Tô Tân là do Tô Tân cứ quấn chặt lấy, anh đã từ chối rõ ràng, nhưng Tô Tân vẫn nhờ Tô Đình Doãn dùng mọi thủ đoạn ép anh kết hôn.

Nhưng bây giờ, hóa ra ngay từ đầu Tô Tân đã cho anh lựa chọn, giấy trắng mực đen, y như lời Tô Tân nói ngày hôm đó, là Giản Diệc Noãn vụng trộm giấu đi, không đưa cho anh.

"Anh tin em ấy không tin em?" Lời Tô Tân run rẩy chất vấn không ngừng lặp lại quanh lỗ tai, anh có chút hối hận.

Nếu như ngày đó có thể bình tĩnh nghe Tô Tân giải thích đã tránh được tình huống hiện tại.

Cứ như vậy thất thần một hồi lâu, Tô Tân đã xuất hiện trước cửa Cục Dân Chính, hôm nay cô mặc một bộ váy trắng bó sát eo, nhìn so hồi trước gầy đi nhiều.

Đã qua chín giờ, Tô Tân có chút sốt ruột, đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ.

Một lúc sau, điện thoại của Giản Diệc Thận rung lên, Tô Tân từ Wechat nhắn đến: Anh tới chưa? Em đang ở Cục Dân Chính.

Ngón tay Giản Diệc Thận vuốt ve màn hình một lúc, nhưng không trả lời.

Tô Tân đi tới đi lui một hồi, lại đi vào bên trong một vòng, cuối cùng trở lại cửa, vẻ mặt tức giận.

Mặc dù đã cố tình đổi xe, kính xe cũng không thể từ bên ngoài nhìn vào, nhưng Giản Diệc Thận vẫn cảm thấy có chút chột dạ.

Anh hôm nay về cơ bản không có ý định cùng Tô Tân ly hôn, chạy xe đến đây, chỉ là không tin Tô Tân thật sự muốn cùng anh ly hôn.

Sau nửa tiếng, Tô Tân gửi một tin nhắn đến Wechat: Rốt cục khi nào thì anh tới?

Giản Diệc Thận vẫn luôn không hiểu, tại sao Tô Tân lại thích nhắn tin như vậy? Có chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại không phải tốt hơn sao? Đơn giản nhanh gọn.

Anh nhấp vào cuộc gọi thoại WeChat, trực tiếp gọi tới.

"Anh đang ở đâu? Tới nơi chưa?" Tô Tân vội vàng hỏi.

"Hôm nay anh có chút việc, không đến được." Anh hời hợt trả lời.

"Tại sao?" Tô Tân cố gắng thuyết phục "Ký tên chỉ cần mười phút là xong, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của anh, anh không sợ đêm dài lắm mộng sao, anh không sợ đến lúc đó em lại không muốn ly hôn, lại quấn lấy anh không buông sao?"

"Em quấn anh nhiều năm như vậy, anh quen rồi." Giản Diệc Thận mờ ám nói.

"Em sẽ không như vậy" Tô Tân nói khẽ: "Em mệt mỏi."

Giản Diệc Thận trầm mặc một lúc lâu, thản nhiên nói: "Tối về nhà rồi nói."

Điện thoại không còn phát ra thanh âm, Tô Tân liên tiếp "Đợi đã" hai tiếng, nhìn thử, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Cô vừa tức vừa vội vã gửi một tin nhắn: [Giản Diệc Thận, anh có ý gì? Không phải anh đã nói sao? Sao lại nói chuyện không suy nghĩ gì hết?]

Không ai trả lời cô.

Giản Diệc Thận lại từ biến mất khỏi Wechat, nếu không phải ở dưới có dòng chữ cuộc gọi kéo dài một phút nhắc nhở, Tô Tân còn cho là người đối thoại cùng mình không tồn tại.

Cô đang định gọi lại thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là chị Diêu.

"Tô tiểu thư." Giọng chị Diêu sốt ruột: "Cô có thể tới đây một chút được không, Cố Phi Nam không chịu ký hợp đồng, nói nhất định phải gặp cô mới có thể quyết định."

Tựa vào ghế làm việc, Tô Tân rất nhanh chóng hiểu rõ đầu đuôi vấn đề.

Hợp đồng của Cố Phi Nam hiện đang ở trên tay cô, nội dung chủ yếu cô đều biết, đơn giản là kì hạn hợp đồng, phân chia lợi nhuận, đại khái là kế hoạch làm việc cùng một vài quy định trong sinh hoạt và công việc hạn chế.

Bản hợp đồng này đối với một người mới xuất đạo như Cố Phi Nam mà nói thì giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, điều khó chấp nhận nhất chính là thời hạn mười năm kết thúc hợp đồng.

Tại sao Cố Phi Nam lại không chịu ký?

Cô không có thời gian để đi tìm một người khác thay vai diễn trong «Vô Địch Thiên Hạ». Thời gian tiêu tốn cho việc này càng dài, đối công ty càng thêm bất lợi, cô cần nhanh chóng hoàn thành bộ phim này rồi bán đi để củng cố tài chính. Hợp đồng mười năm đúng là có hơi lâu.

Cửa bị gõ, chị Diêu ở cửa kêu một tiếng: "Tô tiểu thư, Cố Phi Nam tới."

Tô Tân ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trẻ tuổi sải bước đi đến, đứng trước bàn làm việc của cô.

Giờ phút này trong văn phòng tràn ngập ánh sáng, ngũ quan Cố Phi Nam hiện ra rõ ràng trước mặt Tô Tân, sinh động, sắc nét, nhất là một cặp mắt đào hoa, so với trong ảnh tuyển chọn lại càng thêm đa tình, cả người nhìn tuổi trẻ đầy sức sống.

Chỉ cần marketing đúng cách, cải thiện kỹ năng diễn xuất và tham gia nhiều bộ phim có thể khiến hàng triệu cư dân mạng phát cuồng.

Tô Tân lờ mờ nhìn thấy hy vọng của «Vô Địch Thiên Hạ».

"Cậu muốn gặp tôi?" Cô ngả người ra ghế, mỉm cười với Cố Phi Nam "Có chuyện gì không thỏa đáng sao?"

Ánh mắt Cố Phi Nam lặng lẽ nhìn cô, trong mắt hiên lên sự hoang mang, kinh ngạc, cuối cùng như ngừng lại, mừng rỡ: "Là cô! Người hôm đó trong quán bar chính là cô!"

Tô Tân cũng cảm thấy có chút thần kỳ: "Có lẽ chúng ta có duyên đi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác, mang lại may mắn cho nhau."

Cố Phi Nam mỉm cười, cặp mắt đào hoa cong lên.

Cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái từ thiếu niên tỏa ra, nụ cười này có sức sát thương lớn ngoài sức tưởng tượng.

Tuy trong lòng Tô Sân có người thương, cũng phải đứng hình mất hai giây.

"Thật ra thì trước khi tới đây tôi cũng không cân nhắc đến việc ký hợp đồng." Cố Phi Nam bình tĩnh nhìn cô: "Tôi không tin lại có chuyện tốt như vậy, hơn nữa trong hợp đồng có một vài mục không rõ ràng, tôi tưởng rằng có người muốn dùng quy tắc ngầm với tôi."

Tô Tân nhịn không được bật cười: "Tính cảnh giác của cậu rất cao."

"Tuy nhiên, hiện tại tôi cảm thấy hợp đồng này rất tốt." Cố Phi Nam nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng rất trắng bóng: "Nếu cô muốn quy tắc ngầm với tôi thì tôi cực kỳ vui lòng."

"Đừng nói nhảm." Tô Tân nghiêm nghị nói: "Hẳn cậu đã biết tình huống của bộ phim, nên phải quay như thế nào cậu rõ rồi chứ? Tập trung toàn bộ sức lực vào việc quay phim, để không phụ lòng mong đợi của công ty được chứ!"

"Được." Cố Phi Nam dứt khoát lên tiếng, lại kích động hỏi: "Tô tiểu thư, tôi hiện tại đã thành nhân viên của cô, liệu có được vinh hạnh cùng Tô tiểu thư ăn bữa bình dân tăng thêm tình cảm không?"

Tô Tân liếc mắt nhìn cậu ta, thản nhiên nói: "Không thể."

Hợp đồng được ký kết thành công, không hiểu sao Tô Tân cảm thấy lo lắng trong lòng.

Cố Phi Nam từ VCR đến khi gặp mặt ký kết, chỉ là mang dáng vẻ thiếu niên ấm áp, trong sáng. Nhưng qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi Tô Tân cảm thấy cậu ta có chính kiến riêng, tính tình cũng không dễ bị bắt nạt, sau này nếu cậu ta có nổi nóng, không chừng sẽ gây chuyện rất lớn.

Tuy nhiên, bây giờ lo lắng cũng vô ích, trước mắt vượt qua cửa ải khó khăn này rồi tính tiếp.

Theo kế hoạch, ngày mai Cố Phi Nam bắt đầu đi quay «Vô Địch Thiên Hạ», quay lại phần diễn của nam chính. Với tư cách là nhà sản xuất Trần Khuông Minh, sẽ theo dõi sát sao, buổi chiều sẽ cùng Tô Tân bàn bạc lại vài chi tiết: tuyên truyền cho bộ phim sắp tới sao cho náo nhiệt? Công ty muốn đầu tư thêm một bộ phim điện ảnh, chiều hướng dư luận, tất cả đều cần tiền.

Cuối cùng Tô Tân thậm chí không có thời gian để ăn tối, vội vàng ăn một phần cơm hộp khi xong việc.

Trên đường về nhà, cô vẫn đang suy nghĩ về những việc tiếp theo sẽ phải quay tác phẩm mới để cứu công ty khỏi vũng lầy thua lỗ. Về phần nội dung, trước kia do phó tổng giám đốc Dương phụ trách, tài khoản IP và kịch bản, cô xem qua vài cái đều cảm thấy còn thiếu một số thứ.

Hiện tại sản phẩm của công ty hầu như đã không còn, không có tâm thế chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải được khởi động ngay lập tức, hạng mục phim kế tiếp nhất định phải có người quản lý giỏi, mới có thể khôi phục lòng tin, khâu tuyển chọn đầu tiên này, cực kì quan trọng.

Đèn phòng khách bật sáng, Giản Diệc Thận đang ở nhà.

Tô Tân lúc này mới đem chuyện của công ty bỏ qua, nhớ tới chuyện ly hôn khó giải quyết.

Giản Diệc Thận trong thư phòng làm việc, Tô Tân đứng ở cửa vô thức nhìn vào.

Khác với vẻ đẹp ấm áp rực rỡ của Cố Phi Nam, khí chất của Giản Diệc Thận lạnh lùng trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều có thể lấn át mọi thứ, bất tri bất giác thư hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ cần không nhìn thấy anh, có khi cô sẽ không vì anh mà trầm luân.

Tô Tân nghĩ thầm trong lòng.

Như nhận ra tầm mắt của cô, Giản Diệc Thận ngẩng đầu lên, cau mày: "Sao em về muộn vậy? Đi đâu?"

"Đi giải sầu, tùy tiện đi vài nơi." Tô Tân thuận miệng viện lý do: "Ngày mai anh có rảnh không? Buổi sáng em và anh cùng đến Cục Dân Chính."

Giản Diệc Thận nghe được ba chữ "Cục Dân Chính" liền có chút đau đầu, anh gấp máy tính lại, bước tới gần cô: "Được rồi, chuyện này xem như anh sai, nhưng em cũng không cần làm ra bộ dạng hùng hổ dọa người này, em nói đi, muốn anh xin lỗi em như thế nào?"

Tô Tân ngạc nhiên mở to hai mắt: "Cái gì?"

Giản Diệc Thận có chút xấu hổ.

Từ nhỏ đến giờ anh luôn thuận buồm xuôi gió, ở trường học độc chiếm vị trí học bá, nơi thương trường là nhất chiến thành danh người thành công, trong từ điển của anh, hầu như không có hai chữ "Xin lỗi" này xuất hiện.

Hôm nay, anh phải nói hai chữ này trước mặt người phụ nữ mà anh luôn căm ghét.

"Anh đã nhìn thấy bức thư ba năm trước em nhờ Diệc Noãn chuyển cho anh, chuyện này là anh đã hiểu lầm em." Anh đem "Chuyện này" nhấn mạnh "Em ấy tính tình trẻ con, anh đã giáo huấn rồi, em không cần để ý."

Tô Tân ngơ ngác, đáy mắt có chút nóng lên.

Chuyện này vốn đã không còn ý nghĩa, ngày đó cô đã sớm biết, ở trong lòng Giản Diệc Thận cô không đáng một đồng.

"Em không quan tâm, cũng không cần anh phải xin lỗi." cô nói khẽ: "Mọi chuyện đã kết thúc."

"Như vậy đi, anh đã để Đàm Phi cuối tuần đặt một phòng ở nhà hàng, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, xem như anh xin lỗi em." Giản Diệc Thận cẩn thận suy nghĩ: "Em muốn quà gì? Anh để Đàm Phi đi mua."

Giống như nghe được chuyện cười, miệng Tô Tân khóe miệng nhếch lên, tạo thành một đường cong, đường cong bên trái tiểu lúm đồng tiền giống một chấm nhỏ, chìm xuống da thịt trắng noãn bên trên.

Không hiểu sao, Giản Diệc Thận cảm thấy trong lòng mình giống như cũng bị nhấn một cái hố nhỏ, phải dùng cảm xúc từ da thịt thỏa mãn mới có thể bình phục.

Anh vô thức nghiêng người, hôn nhẹ lúm đồng tiền.

Cả hai đều ngẩn người.

Vài giây sau, Tô Tân nhanh chóng lui về sau một bước, cả người trở nên căng thẳng: "Anh . . . sao vậy?"

Giản Diệc Thận bối rối: "Chẳng lẽ em không phải thích anh làm như vậy sao?"

Mặt Tô Tân trắng bệch.

Chính xác, cô đã từng vô số lần khẩn cầu Giản Diệc Thận, anh hôn cô một chút, nhưng lúc này, những lời nói của Giản Diệc Thận như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô, nó như đang nhắc nhở cô, trước kia có bao nhiêu hèn mọn đáng thương.

"Giờ đã không còn." Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc: "Em chỉ hy vọng anh có thể nói lời giữ lời, làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt."

"Em đừng treo hai từ "lý hôn" ở bên miệng nữa được khôn. Em cũng biết điều đó là không thể!" Mặt Giản Diệc Thận trầm xuống "Cha anh và cha em sẽ đồng ý sao? Còn nữa hai nhà chúng ta đều muốn giữ mặt mũi, ly hôn không phải cho người khác chế giễu sao? Đừng giận dỗi nữa!"

"Anh . . . Anh cho rằng em đang giận dỗi?" Tô Tân tức giận đến nỗi toàn thân run lên.

"Từ giờ trở đi anh sẽ cố gắng đối xử tốt với em, sẽ trả lời Wechat của em, nhớ kỹ mỗi ngày lễ, tặng quà cho em, cùng em về nhà thăm cha." Giản Diệc Thận nghĩ ngợi, lời nói của Trình Tử Hạo đột nhiên vang lên bên tai anh: "Còn yêu cầu gì, hôm nay cùng nhau nói ra, đừng quá đáng là được."

Tô Tân cầm lấy quyển sách trên tủ sách đập về phía anh: "Giản Diệc Thận, đồ khốn! Em muốn gì, anh mãi mãi cũng không hiểu!"

* Tác giả có lời muốn nói:

Giản tổng: Phụ nữ thật là phiền toái.

Thố ca: Ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro