Chương 18 : Hối Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, có người lo lắng đi trên hành lang, vừa nhìn thấy nhân viên y tế liền chạy theo hỏi han, phía xa có tiếng nức nở yếu ớt vang lên.

Sinh lão bệnh tử đã trở thành thứ tồn tại phổ biến nhất ở đây.

Tô Tân dựa vào tường, toàn thân lạnh lẽo, khuôn mặt trắng bệch của Tô Đình Doãn trước mặt khi ngã xuống không ngừng xuất hiện trong đầu cô, trong lòng cô cảm nhận sợ hãi vô tận.

Mẹ không còn nữa, Tô Hà nhàn nhã lưu lạc khắp nơi, nếu Tô Đình Doãn có chuyện gì, nhất định cô sẽ không chịu nổi.

"Tiểu Tân, con đừng quá lo lắng." La Trân Huệ ở bên cạnh nắm tay cô: "Huyết áp của ông ấy không ổn định cộng với cảm xúc bị kích động, nên mới ngất xỉu."

Tô Tân nhìn bà, lầm bầm hỏi: "Sao cha lại đến đó tìm con?"

"Hôm qua ông ấy nhớ ra ngày kỉ niệm kết hôn của con, lại không liên lạc được với con, khi nói chuyện với con cảm thấy giọng nói không thích hợp, sau bữa tối, ông ấy cố chấp muốn lén đén thăm con, dì khuyên như thế nào cũng không được, đành phải nghe ngóng xem con đang ở đâu rồi dẫn ông ấy đến: "La Trân Huệ cũng rất hối hận. Sớm biết vậy dì đã gọi trước cho con, thì sẽ không chật vật như vậy."

Tô Tân mệt mỏi nhắm mắt lại: "Là lỗi của con."

"Con đừng tự trách mình." La Trân Huệ đau lòng vuốt tóc cô: "Sao lại tự mình gánh vác nhiều việc như vậy? Nói ra để mọi người cùng nhau nghĩ cách, có thể giảm bớt một chút áp lực, sao con lại bướng bỉnh như thế?"

Tô Tân đau khổ lắc đầu.

Làm sao cô có thể nói với Tô Đình Doãn đây? Là cô cố chấp yêu Giản Diệc Thận, Tô Đình Doãn vì thỏa mãn nguyện vọng của cô đã hao hết sức chín trâu hai hổ, kết quả lại là tự tay đưa con gái đưa vào một đoạn hôn nhân lạnh lẽo. Cô có thể tưởng tượng được khi Tô Đình Doãn biết sự thật sẽ rất nổi giận như thế nào, cũng hiểu nếu như cha vợ con rể gặp mặt, chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương.

Không, chính xác mà nói, lấy thực lực hiện tại của Tô Đình Doãn, sẽ thất bại thảm hại.

Tô Đình Doãn kiêu ngạo tự phụ cả một đời, sao có thể chấp nhận hiện thực như vậy?

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, Giản Diệc Thận vội vã chạy đến cùng một bác sĩ. Tô Tân nhận ra bác sĩ này, là bác sĩ mổ chính cho Tô Đình Doãn khi giải phẫu khối u ở phổi, giám đốc khoa hô hấp của một bệnh viện thành phố, họ Kiều.

Bác sĩ Kiều an ủi cô vài câu rồi vào phòng cấp cứu.

Giản Diệc Thận bước đến chỗ Tô Tân, muốn nói lại thôi. Không ai có thể ngờ lại xảy ra chuyện này, tâm tình anh lúc này rất phức tạp.

La Trân Huệ do dự một lúc, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tân, con có phải chưa ăn cơm tối không? Dì đi mua cho con chút đồ ăn lót bụng."

"Cảm ơn dì." Giản Diệc Thận thay Tô Tân trả lời.

La Trân Huệ rời đi, còn lại Giản Diệc Thận và Tô Tân, không khí im lặng đến nghẹt thở.

"Em yên tâm, sẽ ổn thôi." Giản Diệc Thận suy nghĩ nói: "Anh và bác sĩ Kiều có nói chuyện qua, cha em giải phẫu xong có lẽ bệnh tình sẽ tốt lên, mỗi lần kiểm tra lại, mọi thứ đều bình thường, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tô Tân không nói lời nào, cả người vẫn im lặng như cũ.

Ánh đèn ngoài hành lang nhàn nhạt, từ trên cao chiếu xuống gương mặt Tô Tân, mí mắt rũ xuống, lông mi khẽ run, như thể một chiếc lông quạ để lại bóng đen dày đặc trên đôi mắt.

Giản Diệc Thận nhìn một lát, bỗng giật mình nhận ra thân hình Tô Tân so trước kia gầy đi rất nhiều, dưới ánh đèn, da thịt của cô trắng bệch như được trưng bày trong một tấm kính, tựa như một giây sau liền biến mất.

"Tô Tân." Anh không nhịn được tiến lên một bước, hai tay đặt lên vai cô: "Em đừng buồn, khi nào cha tỉnh lại để ông ấy mắng anh một trận để hạ hỏa, anh hứa sẽ không nói lại, đánh không động thủ, được không? Em cũng đừng nhắc đến chuyện ly hôn, tránh không kích thích ông ấy. . ."

Tô Tân cuối cùng cũng nâng mắt lên, kiên quyết nhìn anh.

Những giọt nước mắt tích tụ trong khoé mắt, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, lặng lẽ rơi xuống.

Giản Diệc Thận vội vàng lau nước mắt cho cô: "Em đừng khóc, sẽ không có chuyện gì, em yên tâm."

Tô Tân lắc đầu liên tục, nghẹn ngào nói: "Giản Diệc Thận, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên trêu chọc anh, không nên cùng anh kết hôn, không nên si tâm vọng tưởng, tôi hối hận rồi, anh có thể tha cho tôi được không?" Tay Giản Diệc Thận cứng đờ.

"Xem như tôi cầu xin anh, tôi không có cách nào nhìn cha gục ngã trước mặt lần nữa, cũng không thể cùng anh diễn một đôi vợ chồng ân ái."

"Giản Diệc Thận, đừng để tôi hận anh, hãy suy nghĩ cho hai bên, lưu lại hồi ức tốt đẹp cuối cùng."

"Chuyện vừa rồi còn chưa hỗn loạn đến mức không có cách giải quyết, làm thủ tục ly hôn, về sau mọi người đều khỏe mạnh, không liên quan tới nhau."

Vài tiếng sau, huyết áp Tô Đình Doãn cuối cùng cũng giảm xuống, sau khi kiểm tra phôi cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, ông được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường.

Bác sĩ liên tục căn dặn tình trạng bệnh nhân chưa ổn định, nhất định phải giữ cảm xúc ổn định, tránh vui mừng quá khích.

Tô Tân vẫn kiên trì không chịu rời đi, ở lại bệnh viện, còn Giản Diệc Thận một mình rời khỏi bệnh viện.

Đêm đã khuya, đường không một bóng người, chạy nhanh cũng không thể cải thiện được tâm trạng tồi tệ của anh lúc này, vừa rồi Tô Tân im lặng hai mắt đẫm lệ, hiện ra trước mắt anh rất nhiều lần, không biết sao tim anh như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, buồn bực không thở nổi.

Tô Tân chưa bao giờ khóc trước mặt anh, lúc đau khổ nhất, cũng chỉ yên lặng nhìn anh, đáy mắt ướt đẫm, đa số thời gian, Tô Tân ở trước mặt anh đều tươi cười, vì anh từng nói, anh thích phụ nữ ôn nhu nhu thuận.

Hiện tại anh đột nhiên cảm thấy bị Tô Tân quấn lấy, cũng không có gì không tốt, ít nhất Tô Tân tươi cười với anh, tâm tình anh không đến nỗi bết bát như vậy.

Tối qua là anh quá đáng sao? Khiến Tô Tân thay đổi, chủ động ly hôn?

Anh phanh gấp, quay đầu xe, phóng về phía Giản gia.

Tô Tân tôn trọng Giản Thành Trạch nhất, Giản Thành Trạch cũng rất thích Tô Tân, nếu biết tin bọn anh muốn ly hôn, Giản Thành Trạch nhất định sẽ không đồng ý, ngày mai để Giản Thành Trạch đi khuyên nhủ Tô Tân, nói không chừng mọi chuyện sẽ có chuyển biến.

Trở lại Giản gia, đã gần hai giờ sáng. Giản Diệc Thận lặng lẽ bước vào phòng ngủ. Nằm trên giường, anh nghĩ kỹ những gì anh sẽ nói với Giản Thành Trạch vào ngày mai.

Mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, Giản Diệc Thận trằn trọc không ngủ được, không nhịn được ôm một cái gối khác vào lòng.

Trên gối còn lưu lại hương tóc của Tô Tân, anh không nhịn được ôm một cái gối khác vào lòng.

Xa xa thoáng nghe tiếng hát nhẹ được truyền, Giản Diệc Thận lắng nghe một lúc rồi lặng lẽ bước tới.

Trên bãi biển rộng lớn mênh mông, Tô Tân mặc váy dài, đội mũ rơm đạp xe dạo biển. Gió biển thổi qua chiếc khăn lụa của cô, cô luống cuống tay chân, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, mất thăng bằng.

"Diệc Thận! Anh mau tới dạy em." Từ xa, Tô Tân nhìn anh, trên môi nở nụ cười ôn nhu.

Giản Diệc Thận đứng yên tại chỗ: "Còn muốn ly hôn không?"

"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!" Trình Tử Hạo mặt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, mấy bước liền chắn giữa anh và Tô Tân, đỡ xe đạp: "Anh dạy em, yên tâm, không có anh ta trái đất vẫn quay."

Giản Diệc Thận tức giận, đấm Trình Tử Hạo biến thành bọt biển bay mất.

Anh đưa tay về phía Tô Tân: "Ngoan, không được phép ly hôn, từ nay về sau anh sẽ đạp xe chở em ở đằng sau."

Tô Tân ngoan ngoãn gật đầu, đi tới dựa sát vào anh, khăn lụa bị gió thổi cuốn lấy hai người.

"Đừng" một tiếng động lớn vang lên, Giản Diệc Thận tỉnh dậy từ mộng đẹp.

Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm trơn nhẵn, bên tai còn hơi thở ấm áp, anh đột nhiên phát hiện một bộ phận trên cơ thể có biến hóa.

Xáu hổ hít thở sâu hai hơi mới bình tình lại tâm trạng, anh định đứng dậy lại có tiếng " cạch " vang lên, cánh cửa bị đá văng ra, Giản Thành Trạch nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, quát lớn: "Giản Diệc Thận, anh còn có tâm trạng đi ngủ sao!"

"Này, làm gì mà tức giận như vậy." Trịnh Mính Tiêu bắt lấy tay Giản Thành Trạch oán trách: "Con còn đang nghỉ ngơi, ông không thể đợi nó dậy rồi hỏi sao?"

Giản Diệc Thận ngồi dậy, sắc mặt khó coi: "Cha, sáng sớm có chuyện gì sao?"

"Còn sáng sớm? Đã mười giờ rồi." Giản Thành Trạch sắc mặt xanh xám: "Cha vợ của anh gọi điện tới, nói muốn anh và tiểu Tân ly hôn, chuyện là sao? Anh lại bắt nạt tiểu Tân?"

Giản Diệc Thận nhất thời nói không nên lời.

Tô Đình Doãn cũng muốn bọn anh ly hôn?

Trịnh Mính Tiêu thấy không đúng, lập tức giúp con trai nói chuyện: "Cái gì mà ly hôn, tiểu Tân sao có thể ly hôn Diệc Thận? Chắc là hù dọa một chút thôi, ông xem con bé thích Diệc Thận như vậy, suốt ngày đều vây quanh Diệc Thận, yên tâm Diệc Thận dỗ dành con bé hai câu, liền không náo loạn nữa."

"Đúng vậy." Đằng sau Giản Diệc Noãn nhô đầu ra: "Tô Tân không có khả năng ly hôn với anh hai đâu, con cá với mọi người! Nếu ly hôn, sau này cũng sẽ mặt dày mày dạn cầu xin anh ấy phục hôn."

"Câm miệng!" Giản Thành Trạch càng lúc càng tức giận: "Giản Diệc Noãn có phải con cũng giấu cha ức hiếp tiểu Tân không?"

Giản Diệc Noãn vụng trộm nhìn Giản Diệc Thận, vô lực phản bác: "Làm gì có."

Chuyện lá thư lần trước, khiến Giản Diệc Thận nổi giận, không chỉ cắt tiền tiêu vặt của cô, còn ra lệnh cưỡng chế yêu cầu cô lập tức đi làm, làm từ chín giờ đến năm giờ, khổ đến mỗi ngày đều khóc.

"Ông thật là, con cái mình không thương, đi thương cho một người ngoài. . . Con dâu." Trịnh Mính Tiêu tranh thủ đổi giọng: "Ở nhà nói thì làm được gì, chúng ta đến bệnh viện thăm ông thông gia, Diệc Thận dỗ dành tiểu Tân, việc này chẳng phải được giải quyết rồi sao, chuyện này có đáng để ông tức giận không?"

Giản Thành Trạch nhìn chằm chằm Trịnh Mính Tiêu một lúc, hỏi ngược một câu: "Người ngoài?"

"Ông nhìn tôi như vậy làm gì?" Trịnh Mính Tiêu cũng có chút tức giận: "Dù sao con cái đều bị ông mắng cả rồi, ông cũng mắng tôi luôn đi, tôi cay nghiệt con dâu, vì chịu không được nên muốn ly hôn, được chưa?"

"Bà . . . Các người . . ." Giản Thành Trạch chỉ vào bọn họ, tức giận không được lời nào "Tiểu Tân là một đứa trẻ ngoan, các người thật sự muốn cùng nhau ức hiếp con bé! Trách tôi, đều tại ông già này, sao tôi lại không nhìn ra chứ. . ." Ông sa sút tinh thần nói: "Con sẽ đến xin lỗi Đình Doãn, xin lỗi tiểu Uyển . . ."

"Cha" Giản Diệc Thận không thể không mở lời an ủi: "Cha đừng như vậy, xem như con sai."

"Xem như con sai? Con còn có thái độ này?" Giản Thành Trạch nhìn xung quanh tìm thứ gì đó, định ném nó về phía anh, xem trong đầu anh có phải đều là nước hay không, Trịnh Mính Tiêu và Giản Diệc Noãn vội vàng kéo ông lại.

"Anh thu dọn đồ đạc cho tôi, nhanh đến chỗ cha vợ chịu đòn nhận tội!"

Cuối cùng tạm thời đưa Giản Thành Trạch ra cửa. Cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm lại bị dạy dỗ một trận, Giản Diệc Thận cực kì đau đầu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng tốt, bộ dạng này của Giản Thành Trạch đi bệnh viện cùng Tô Đình Doãn nói chuyện, anh lại nói với Tô Đình Doãn vài câu xin lỗi, cam đoan về sau sẽ sống chung thật tốt, mọi chuyện có thể bỏ qua.

Anh vội vã tắm rửa, vừa định đi ra ngoài, điện thoại liền vang lên, xem màn hình, là Bạch Thiến Ngữ: "Diệc Thận."

Giọng nói Bạch Thiến Ngữ êm dịu vang lên: "Tớ có phải gây rắc rối cho cậu rồi không?"

Giản Diệc Thận sửng sốt một lúc: "Cái gì?"

"Tớ biết chuyện rồi, thật xin lỗi." Bạch Thiến Ngữ xúc động nói nghe có chút sa sút "Đáng lẽ tớ không nên yêu cầu cậu lên đài tặng hoa, tớ không chuyện này sẽ lên hot search, Tô Tân hẳn sẽ hiểu lầm đi? Nếu không tớ tự mình giải thích với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ hiểu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro