Chương 26 : Thiện Chí Rẻ Tiền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền hình Bắc Châu tuy không nổi tiếng bằng truyền hình An Châu nhưng thông số kỹ thuật không thua gì truyền hình An Châu, lúc trước Trần Khuông Minh tới cửa đều hờ hững lạnh lẽo, hiện tại lại chủ động liên hệ, mà "Thích Xem Video" ở trong nước là một trong ba trang web hàng đầu, chất lượng của các bộ phim truyền hình trực tuyến và các phim lớn trong hai năm nay rất tốt, hai tháng trước vừa ra một bộ phim lớn, càng quét tất cả bảng xếp hạng và hot search, đến nay độ hot vẫn chưa giảm đi.

Ngày đêm ra sức chiến đấu lâu như vậy, cuối cùng Tô Tân cũng thấy được hy vọng.

Trong vòng hai ngày, tổng biên tập Vệ của truyền hình An Châu cũng ném tới một cành ô liu [1], biểu thị đã xem bộ phim, đã đánh giá lại, đối với bộ phim có hứng thú trở lại.

[1] Cành ô liu trong thần thoại Hy Lạp biểu tượng cho sự hòa bình, tình hữu nghị và sự phát triển.

Lần này, Tô Tân có đủ tự tin để thương lượng giá cả. Sau nhiều lần liên lạc, bảng báo giá ban đầu vẫn tăng đều đặn, cuối cùng truyền hình An Châu đã ký hợp đồng với mức giá 1,8 triệu nhân dân tệ một tập, đồng thời cho phát sóng trong khung giờ vàng.

Bên cạnh đó bán bản quyền phát sóng mạng độc quyền cho " Thích Xem Video" , 《Vô địch thiên hạ 》có thể kiếm được gần 100 triệu nhân dân tệ chỉ bằng cách dựa vào hai điều này. Sau đó, bản quyền ở nước ngoài, các đợt phát sóng thứ hai đều có thể thu lợi nhuận, công ty cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng.

Điều làm cho người phấn chấn nhất đó là nếu bộ phim này khởi chiếu thành công, Cố Phi Nam và toàn bộ đội ngũ của công ty có thể liên tục thu được tiền lãi không ngừng, điều này sẽ mang lại cho giải trí Tinh Hà hy vọng hồi sinh.

Vì bê bối của Tần Chí Minh, ai cũng nghĩ bộ phim sẽ bị công ty bỏ xó, nhưng không ngờ vài tháng sau, mọi chuyện lại quay ngược chiều gió.

Điều này đối với mọi người trong công ty không ủng hộTô Tân tiếp quản giải trí Tinh Hà, triệt để ủng hộ, những nghi ngờ của họ về bản làm lại của《Vô địch thiên hạ》cũng hoàn toàn biến mất.

Ký hợp đồng xong, Tô Tân cùng Trần Khuông Minh, chị Diêu và các thành viên khác trong nhóm dự án đã ra ngoài tổ chức một bữa tiệc mừng nhỏ.

Nhìn lại chặng đường thăng trầm của hai tháng qua thật xúc động. Mọi người đều có chút mơ màng, Trần Khuông Minh bưng ly rượu lên uống mấy vòng, cuối cùng nhìn hai mắt đỏ hoe nhìn Tô Tân: "Tô tổng, cô không biết lúc ấy trong lòng tôi cảm thấy thế nào đâu, tôi vì hạng mục này bận rộn 2 năm, suýt chút nữa vì dính scandal mà bị hủy, chuyện này đối với tôi là sỉ nhục cả đời. Tô tổng tôi sẽ đi theo cô, cô chỉ đâu tôi đánh đó!"

Không đợi Tô Tân đáp lại, Trần Khuông Minh liền uống một hơi cạn sạch.

Tô Tân cười ngây ngô: "Trần lão sư, anh đừng nói như vậy, thật ra cũng do kịch bản của anh chất lượng, nếu không tôi chịu giày vò cũng không thu được lợi ích gì."

"Không không, đều do sự giúp đỡ của cô" Trần Khuông Minh chân thành nhìn cô "Tô tổng, mấy ngày nay cô vất vả rồi, chúng tôi thật sự rất kính nể cô."

Đúng là rất vất vả.

Dù công ty có nguy cơ phá sản hay hôn nhân tan nát, đều khiến cô lao lực quá độ.

Tô Tân hai mắt nóng rực, nâng ly lên uống một ngụm để che đậy đi cảm xúc: "Đừng nịnh nọt tôi, tôi sợ năng lực của mình chưa đủ. Khó khăn sau này còn rất nhiều, chúng ta cùng nhau cố gắng, giúp công ty càng ngày càng phát triển."

"Đúng đúng, đừng nói chuyện không hay, vẫn nên nghĩ bộ phim tiếp theo nên dùng cách tuyên truyền như thế nào " chị Diêu chuyển hướng chủ đề "Bộ phim này đại nạn không chết, không thành công thì thật có lỗi với nó."

"Đúng, chúng ta suy nghĩ thật kỹ phương án tuyên truyền, còn mấy tháng nữa là chiếu rồi."

"Không thành công đều có lỗi với chúng ta vì chuyện này ngày đêm trọc đầu."

. . .

Bầu không khí trở nên náo nhiệt trở lại, Tô Tân vừa lắng nghe những lời gợi ý bập bẹ của mọi người, vừa chậm rãi nhấp từng ngụm rượu. Lúc này, tâm trạng cô trước nay chưa từng thoải mái như vậy.

Thật ra không phải cô cứu công ty mà chính công ty đã kéo cô ra khỏi vũng lầy hôn nhân.

Trong suốt nhiều năm, cô chỉ quan tâm đến Giản Diệc Thận, nếu không có thứ gì đó giúp cô thoát khỏi tình cảnh này, có khả năng cô sẽ không bỏ được thoái quen này.

Kết quả hiện tại, rất tốt. Hi vọng trong tương lai gần, công ty có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng thua lỗ, phá sản, một lần nữa đi lên, cũng hi vọng chính cô có thể Niết Bàn trùng sinh, trở thành một Tô Tân hoàn toàn mới.

Mọi người ở đây đang trò chuyện sôi nổi thì điện thoại di động của Trần Khuông Minh đổ chuông.

Anh cầm lên nghe một lúc, đột nhiên giọng lớn hơn: "Tiểu tử này, đúng là không làm cho người khác bớt lo mà."

Tô Tân sững sờ: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Khuông Minh cúp máy, bất lực nói: "Cố Phi Nam từ đoàn phim chạy về Ninh Châu, không thông báo với người đại diện. Còn hai ngày nữa là hơ khô thẻ tre cũng không nhịn được sao?"

Tô Tân nhịn không được cười lên: "Quên đi, kệ cậu ấy đi, không có điện thoại còn bị nhốt gần một tháng, nhất định nhịn gần chết rồi."

Sau khi ra khỏi quán, những người trẻ tuổi trong đoàn hẹn nhau đi bar, Tô Tân hơi mệt nên không tham gia cuộc vui, cùng họ nói tạm biệt.

Khi xe vừa đến cửa chung cư, cô nhận được tin nhắn wechat từ Cố Phi Nam, hỏi cô đang ở đâu.

Tô Tân phát định vị.

Mười mấy phút sau, Cố Phi Nam xuất hiện trước mặt Tô Tân, ăn mặc kín đáo, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm.

Bộ dáng này đi trên đường cũng không có cách nào nói chuyện được, Tô Tân dẫn cậu đến quán cà phê đối diện, tìm một góc rồi ngồi xuống.

Cố Phi Nam tháo khẩu trang và kính râm ra, nhìn Tô Tân chằm chằm một lúc, giọng đờ đẫn hỏi: "Chị không mắng em à?"

Tô Tân gọi đồ uống, rồi mới đưa mắt đánh giá cậu: "Mắng cậu, cậu sẽ nghe sao? Nói cho chị biết, tại sao không thông báo với Trịnh Vân mà chạy về đây?"

Cố Phi Nam trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Em vừa nghe nói . . . Chị ly hôn?"

Tô Tân sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ vì việc này mà cậu cố ý ngồi xe hai tiếng để về Ninh Châu?"

Cố Phi Nam gật đầu, nghiêm túc nhìn cô: " Chị Tân, chị đừng quá buồn, chị tốt như vậy, anh ta nhất định có mắt không tròng mới có thể cùng chị ly hôn, sau này chị nhất định sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn."

Tô Tân trong lòng có chút cảm động.

Mặc dù đã trải qua một số đãi ngộ không công bằng nhưng người thanh niên trước mặt vẫn giữ được tính cách chân thành như trẻ con, nếu hoạt động trong ngành giải trí mà có thể có loại tính cách này, rất hiếm.

Nếu có thể, cô thật lòng hy vọng loại chân thành này có thể ở lại với Cố Phi Nam lâu nhất có thể.

"Cảm ơn, chuyện đều đã qua rồi " khóe miệng cô lộ ra ý cười "Không cần lo lắng."

Cố Phi Nam thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng lập tức giãn ra một chút, nhếch miệng cười: "Em biết rồi, chị Tân đã nói như vậy em chỉ có thể nghe theo."

"Đừng có nịnh nữa " Tô Tân tươi cười "Hiện tại nói một chút chuyện của cậu đi, cậu tùy tiện tới đây, không chỉ làm chậm tiến độ đoàn phim, mà còn gây ra nhiều rắc rối, nếu bị chụp được, cậu biết hậu quả sẽ ra sao không?"

Cố Phi Nam mím môi, trong mắt lóe lên một tia tức giận: "Truyền ra thì sao, em đang muốn mắng những kẻ paparazzi bôi đen kia đây, trước kia bôi đen em còn chưa tính, còn đem nước bẩn đổ lên đầu chị. Cùng lắm thì em không đóng phim nữa, ai sợ ai?"

Tô Tân giận tái mặt nói: "Cố Phi Nam, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu được như bây giờ, không phải hoàn toàn do chính cậu đạt được, một nửa là thuộc về công ty, mọi người dốc hết sức lực đem cậu nâng lên, cậu nhẹ nhàng nói không muốn đóng phim, biết sẽ làm công ty tổn thất bao nhiêu không?"

Cố Phi Nam không lên tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.

Tô Tân bị nhìn có chút khó hiểu, giọng điệu hơi chậm lại: "Nghĩ kỹ xem đã hứa với tôi điều gì, muốn cho tôi thấy năng lực của cậu không phải sao?"

"Chị Tân, bộ dạng vừa rồi mắng em, thật dễ nhìn." Cố Phi Nam bỗng nhiên nói.

Tô Tân dở khóc dở cười: "Đừng tưởng cậu nịnh hót một chút tôi sẽ tha cho cậu."

"Thật đấy " Cố Phi Nam nghiêm túc nói "Trong ánh mắt giống như có ngọn lửa, cả người đặc biệt sống động và tươi tắn, em rất thích."

Tô Tân trong lòng run lên.

Cô luôn cảm thấy Cố Phi Nam có hảo cảm với cô, ấn tượng của cậu đối với cô là sự tươi mới của người trẻ tuổi, giống như trên phố nhìn thấy một vẻ đẹp kỳ lạ, sẽ dừng chân thưởng thức, đánh giá nhưng lại không để trong lòng.

Nhưng hôm nay chuyện Cố Phi Nam chạy tới đây, đã cho cô một linh cảm không tốt.

Tiếp tục như vậy không được.

"Phi Nam, tôi rất nghiêm túc nói cho cậu biết, tôi trong thời gian ngắn sẽ không cân nhắc bất cứ vấn đề tình cảm nào" cô nghiêm mặt nói "Cậu đừng quên, thân phận cậu bây giờ là gì, vừa mới ra mắt yêu đương vào chẳng khác nào tự sát, trong hợp đồng cũng quy định trong vòng 5 năm không được hẹn hò, tôi thấy, cậu là người thông minh, hẳn biết nên và không nên làm gì."

Cố Phi Nam ngây người một lát, nhếch miệng cười: "Đây không phải vừa vặn sao, chị bây giờ sẽ không cân nhắc vấn đề tình cảm, em 5 năm này sẽ không yêu đương. Sau đó, chờ em 5 năm sau có thể yêu đương, nếu chị vẫn còn độc thân, nhất định phải ưu tiên cân nhắc em, hiện tại em coi chị là nữ thần, thầm yêu trộm nhớ có được không?"

Tô Tân vô lực dựa lưng vào ghế: "Tiểu tổ tông, đừng gây sự với tôi, coi tôi như một người chị, có được không?"

"Không được, chị so với nữ thần không bằng, cứ quyết định như vậy đi " Cố Phi Nam thật cao hứng "Em sẽ về trong đêm, sẽ không trì hoãn việc quay phim vào sáng mai. Em sẽ phối hợp với công ty thật tốt, phấn đấu để có thể yêu đương sớm."

Mặc dù kết luận này sai lệch với ý tưởng của Tô Tân, nhưng kết quả vẫn như vậy, Cố Phi Nam tạm thời từ bỏ tình cảm mập mờ với cô.

Tình cảm thanh niên đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, huống chi Cố Phi Nam lại là một tiểu thịt tươi ưu tú, ở trong ngành giải trí gặp qua nhiều mỹ nữ, không lâu sau loại tình cảm mông lung này sẽ tan thành mây khói, huống chi Cố Phi Nam nhỏ hơn cô bốn năm tuổi.

Hoàn toàn không cần lo lắng.

Tô Tân trong đầu nhanh chóng phân tích một lần, yên lòng.

Nhân viên phục vụ mang đồ uống lên lên, một ly trà sữa, một ly hồng trà, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Cố Phi Nam đặc biệt tò mò về chuyện nửa tháng trước trên mạng có thông tin liên quan tới mình, đoàn làm phim《vô địch thiên hạ》bị thủy quân bôi đen, không ngừng truy vấn chi tiết lớn nhỏ.

Chuông đại sảnh vang lên giòn giã, có người đi đến, sắp đi qua bàn Tô Tân thì dừng lại, bất ngờ gọi lớn: "Tô Tân, là em sao."

Tô Tân nhìn lên, là Hoắc Chí Từ.

Mặc dù cô và Hoắc Chí Từ biết nhau nhưng không liên lạc nhiều, bạn bè của Giản Diệc Thận đều chứng kiến cảnh cô theo đuổi Giản Diệc Thận một cách điên cuồng, có đôi khi sẽ dùng chuyện này mà cười nhạo cô, làm cô hết sức khó xử, mà Giản Diệc Thận cũng không mang cô đi gặp mặt bạn của anh.

Cô khách sáo nói: "Xin chào."

Hoắc Chí Từ không có ý định rời đi, tựa như thân quen vỗ vỗ vai Cố Phi Nam, ra hiệu cậu nhường chỗ một chút, rồi ngồi xuống đối diện Tô Tân: "Thật trùng hợp, mấy ngày trước anh có đến công ty của của em một lần, nhưng em lại không có ở đó."

"Anh đến tìm em có việc gì?" Tô Tân lãnh đạm hỏi.

"Đầu tư chứ sao, nghe nói công ty của em có một số hạng mục truyền hình điện ảnh, anh đến tự đề cử mình" Hoắc Chí Từ nhiệt tình nói "Gần đây khách sạn kinh doanh không quá khởi sắc, anh trai nhờ anh phát triển một số dự án đầu tư, ngay lập tức liền nghĩ đến em, mọi người cùng nhau phát tài."

Tô Tân trầm mặc một lát, nhìn Cố Phi Nam nói: "Phi Nam, đã muộn rồi cậu tranh thủ trở về đi."

Cố Phi Nam có chút không quá nguyện ý: "Vậy còn anh ta?"

"Tôi và Tô Tân là bạn, còn có thể dẫn cô ấy đi ăn?" Hoắc Chí Từ không thể chờ đợi được nữa, vội vàng đuổi người "Bà chủ đã lên tiếng, cậu đi nhanh lên, đừng chậm trễ giờ quay."

Tô Tân nhìn cậu cười dịu dàng: "Tôi biết anh ấy, không có việc gì đâu, cậu trở về quay phim đi."

"Được rồi, chị cẩn thận một chút." Cố Phi Nam đành phải đứng lên, không tình nguyện rời đi.

Hoắc Chí Từ "Chậc chậc" hai tiếng: "Đây chính là Cố Phi Nam người mà công ty em đang nâng đỡ sao? Gần đây tên cậu ta như sấm bên tai, mỗi ngày đều lên hot search. Đúng là rất đẹp trai, nhưng người có đôi mắt đào hoa, nhìn ai cũng cực kì thâm tình, dễ lừa gạt phụ nữ, em phải cẩn thận với cậu ta."

Tô Tân nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Anh không cần phải nói, em không ngu ngốc như vậy."

Hoắc Chí Từ nhất thời nghẹn họng, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: "Em nghĩ anh đùa sao? Em coi trọng tên tiểu thịt tươi này sao? Tô Tân, em mau tỉnh lại đi, loại minh tinh này quá hoa tâm, không có nửa điểm tốt nào."

"Anh cảm thấy vậy sao" Tô Tân mỉm cười "Anh thật sự muốn đầu tư vào hạng mục truyền hình điện ảnh của Tinh Hà? Đã điều tra nghiên cứu chưa? Mục tiêu lợi nhuận là bao nhiêu?"

Hoắc Chí Từ sững sờ trước hàng loạt câu hỏi, liếc nhìn điện thoại: "Cái này. . . Không quan trọng, quan trọng là anh tin vào năng lực của em."

Tô Tân cười như không cười nhìn hắn: "Tin năng lực của em? Anh cảm thấy em có năng lực gì? Vậy anh thấy em giỏi cái gì?"

"Giỏi . . . Giỏi đào tạo nghệ sĩ? Nhìn tên tiểu thịt tươi kia rất tốt, có tiềm lực." Hoắc Chí Từ cười ha hả, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

"Vậy anh định đầu tư bao nhiêu?" Tô Tân nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

"Bao nhiêu cũng không thành vấn đề, anh trai anh nói, theo ý của anh " Hoắc Chí Từ uống một ngụm trà chanh, vẻ mặt có chút thận trọng "Công ty em đang cần bao nhiêu? Anh bao hết."

Tô Tân nhìn hắn một hồi lâu, khẽ cười nhẹ: "Là tiền của Giản Diệc Thận sao?"

Hoắc Chí Từ suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài, liên tục ho khan: "Cái này . . . Sao lại thế . . . Không . . ."

"Anh trai anh không biết dự án này như thế nào mà vẫn đầu tư, cũng không bao giờ thuận miệng ném đi mấy trăm triệu hết " Tô Tân trào phúng nhìn hắn "Không cần lừa em."

Hoắc Chí Từ lại liếc nhìn điện thoại rồi cười làm lành: "Cái này . . . Của ai thì có quan trọng sao? Anh hỏi mượn Diệc Thận mà thôi, đương nhiên chỉ anh và em biết, anh trai anh vẫn luôn ghét bỏ anh làm việc không đàng hoàng, anh muốn biểu hiện cho anh ấy nhìn một chút."

Bộ dạng hay xem điện thoại, chỉ có một khả năng.

Tô Tân trong nháy mắt hiểu rõ ra, hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế giận dữ trong lồng ngực: "Giản Diệc Thận cũng ở đây? Em không ngờ, đường đường là tổng giám đốc lại thích nghe trộm chuyện của người khác."

Hoắc Chí Từ ngả người ra sau, không ngừng kêu khổ: "Ai u Diệc Thận, cậu mau đến đây đi, con mắt của người này quá độc, tớ không đối phó được."

Chỗ ngồi phía sau chuyển động, có người đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Tân.

Hơn nửa tháng không gặp, Giản Diệc Thận gầy đi trông thấy, đường nét khuôn mặt ngày càng sâu. Anh nhìn Tô Tân thật sâu, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoắc Chí Từ.

"Thật xin lỗi " nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của Tô Tân, khóe miệng của anh lộ ra nụ cười khổ "Anh không cố ý muốn theo dõi em, anh đã ở đây lâu rồi, thấy hai người vào đây, cho nên muốn thuận tiện đem chuyện tiền bạc giải quyết luôn, nên gọi người đến giúp một chút, không nghĩ tới . . . Tiểu Tân, anh biết em hận anh, nhưng anh thật lòng muốn giúp em, anh không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai nhà chúng ta, hạng mục truyền hình điện ảnh cần một nguồn vốn lớn, em như vậy sẽ rất phí sức, xem như chúng ta vì giao tình của hai nhà, em cũng không cần cự tuyệt."

Tô Tân nhìn thẳng vào ánh mắt anh, hơi nâng cằm lên, đôi mắt trong trẻo phảng phất ngọn lửa: "Anh còn nhớ mình đã nói gì trước kia không? Anh nói Tinh Hà không bằng đóng cửa đi, nếu không sớm muộn cũng sẽ phá sản, câu nói này tôi luôn ghi nhớ trong lòng." Giọng cô dừng một chút "Anh nghĩ trước kia anh trào phúng Tinh Hà, thì bây giờ tôi sẽ tiếp nhận tiền trợ giúp của anh sao?"

"Anh . . . Anh lúc ấy không biết tình hình thực tế của Tinh Hà . . . Còn tưởng anh trai em chơi đùa lung tung . . ." Giản Diệc Thận giải thích hai câu, cuối cùng quy về một tiếng xin lỗi "Thật xin lỗi, là anh quá kiêu ngạo."

"Tinh Hà hiện tại còn có thể chịu đựng được, tôi đem phòng ở bán,《Vô địch thiên hạ》cũng đã bán ra, chỉ cần vài tháng nữa là lấy lại được vốn vượt qua khó khăn này, cảm ơn thiện chí rẻ tiền của anh, bất quá tôi không cần."

Tô Tân đặt ly hồng trà trong tay xuống bàn, đứng dậy mang túi xách bỏ đi, để lại cho Giản Diệc Thận một bóng lưng kiêu hãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro