Chương 41 : Nhiều Trai Đẹp Vây Quanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Diệc Noãn co người lại, ngón tay dần buông lỏng, nước mắt lưng tròng.

Tô Tân đóng cửa và lái xe về phía trước vài mét.

Giản Diệc Noãn rưng rưng nước mắt " Chuyện vừa rồi có ảnh hưởng lớn gì không? Tôi không nên đổ lỗi cho chị. Chị không cần phải cười nhạo tôi, nghĩ tôi đang nói nhảm là được."

Chiếc xe dừng lại, lùi lại về phía sau. Một lúc lâu, sau vài bước, cô dừng lại trước mặt Giản Diệc Noãn.

Tô Tân trong lòng thở dài.

Người trong sân vận động đều đã đi gần hết, bãi đậu xe lớn như vậy chỉ còn lại xe của Tô Tân. Giản Diệc Noãn đã cầu cứu như vậy, dù nể mặt Giản Thành Trạch thì cô cũng không thể bỏ rơi người ở đây, nếu có chuyện gì xảy ra, cô không biết giải thích với Giản Thành Trạch như thế nào.

Dẫn cô ấy đi báo án điều tra tội cố ý gây thương tích xong, đã gần mười một giờ, Giản Diệc Noãn không có chuyện gì, cằm sưng lên một chút, có màu xanh tím, mở miệng liền đau, nhìn có chút đáng sợ.

Đến trước biệt thự Giản gia, Tô Tân ra hiệu cho Giản Diệc Noãn nhanh chóng xuống xe.

Bình thường các sinh hoạt hằng ngày của Giản Diệc Noãn đều được người giúp việc lo liệu, ở bệnh viện vào phòng cấp cứu cũng không biết, Tô Tân cả thấy như mang một đứa trẻ đi cùng vậy, suýt nữa ăn không tiêu.

Giản Diệc Noãn không di chuyển.

"Sao, cô muốn tôi mở cửa cho cô à? Cô bị thương ở cằm, không phải ở tay?" Tô Tân chế nhạo.

"Thật xin lỗi. Tôi xin lỗi" Giản Diệc Noãn nói như muỗi kêu.

Tô Tân cho là mình nghe nhầm rồi. Kể từ ngày kết hôn với Giản Diệc Thận, Giản Diệc Noãn đã không vừa lòng với cô, sau lưng Giản Diệc Thận cho cô không biết bao nhiêu châm chọc khiêu khích, hôm nay vị đại tiểu thư điêu ngoa này thật sự xin lỗi cô sao?

"Em xin lỗi " Giản Diệc Noãn lặp lại, mí mắt cụp xuống, cúi gằm mặt xuống, vô cùng đáng thương "Trước kia em . . . Đối xử với chị không tốt . . . Thật ra em chỉ giận chị . . . Vì đã cướp anh hai đi . . . Nhưng bây giờ chị không có ở đây . . . Anh ấy cả ngày không gặp ai, giờ anh ấy vẫn không thèm để ý đến em và mẹ, tâm trạng ngày nào cũng không tốt, thường tự giam mình trong phòng, em . . . Em có chút hối hận . . ."

Trong xe một trận im lặng.

Một lúc sau, Tô Tân tự giễu cười: "Mặt trời hôm nay mọc phía Tây hay sao, Giản đại tiểu thư lại xin lỗi tôi."

"Chị có thể tha thứ cho em không?" Giản Diệc Noãn nhìn cô đầy mong đợi.

"Đương nhiên, về nguyên tắc không có gì sai cả. Không phải chỉ nói dối vài câu là khiến anh cô chán ghét tôi, không châm chọc tôi mỗi ngày trước mặt anh cô, không cố ý làm khó dễ để cho tôi xuống đài không được, ai bảo tôi yêu anh cô cơ chứ, nguyện ý chịu đựng nhục nhã mà cô đem lại." Tô Tân từ tốn nói những việc lúc trước kia Giản Diệc Noãn làm.

Sắc mặt Giản Diệc Noãn dần tái nhợt, hai tay đan vào nhau, tay chân luống cuống.

"Được rồi, mau xuống xe đi, tôi rất mệt, phải trở về nghỉ ngơi. Tha thứ hay không cũng không quan trọng, sau này chúng ta cũng không có quan hệ gì, mọi chuyện đã giải quyết ổn thoả." Tô Tân thờ ơ nói.

Giản Diệc Noãn không thể không mở cửa, rồi ngập ngừng quay lại nhìn cô, ngập ngừng hỏi: "Vậy chị . . . Chị với anh hai . . ."

Tô Tân lặng lẽ nhìn cô ấy, một hồi lâu mới nói: "Giản Diệc Noãn, cô phải nhớ kỹ một việc, ba chữ xin lỗi, nói thì dễ nhưng nó không phải là cỗ máy thời gian, không thể quay ngược về quá khứ khiến mọi thứ biến mất. Tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng không có cách đem những tổn thương hoàn toàn quên đi. Đừng quan tâm chuyện của anh cô, đây không phải chuyện cô có thể quản, sống cuộc sống của mình đi, đừng dùng những lời ác ý đi tổn thương người khác, đối xử với chị dâu tương lai tốt một chút, đó chính là kết cục tốt đẹp của ba chữ xin lỗi."

Khi trở về nhà, tâm trạng Tô Tân có chút bất an.

Gặp gỡ Giản Diệc Noãn đã đem những chuyện xưa sắp quên lật ra một lần nữa. Sau khi rót một ly rượu trước tủ rượu, chất lỏng cay cay trượt xuống cổ họng, cô nhắm mắt lại, lúc này mới tỉnh táo lại.

Quá quan tâm đến những điều liên quan đến Giản Diệc Thận khiến cô thấy mình vẫn chưa thể hoàn toàn thoát ra khỏi quá khứ.

Hơn nữa, bảy năm yêu thương là quá dài, hố sâu trong tim không thể lấp đầy chỉ trong vài tháng, chỉ có thể chờ thời gian từ từ làm cho mọi thứ trôi đi.

Ngày hôm sau, Tô Tân đến công ty làm thêm giờ.

Dự án « Ác Mộng » năm sau sẽ được duyệt, có rất nhiều công việc chuẩn bị. Trần Khuông Minh vừa hoàn thành một bộ phim, vừa vặn tiếp nhận bộ phim này, bản thảo thứ hai của biên kịch đã được đưa ra, sau khi chọn xong đạo diễn, sẽ cùng nhau thảo luận và bắt đầu làm bản thảo thứ ba .

Việc lựa chọn đạo diễn có phần mâu thuẫn, Trần Khuông Minh thì chọn Trịnh Bách Minh – người đã từng giành được giải thưởng lớn, Trịnh Bách Vinh xuất thân là một nhiếp ảnh gia, hình tượng, sắc thái, dựng cảnh đặc biệt mạnh, một bộ phim giả tưởng cần các yếu tố này; mà Tô Tân lại chọn một đạo diễn không có danh tiếng Tần Văn Uyên, Tần Văn Uyên trước đây đã làm ở một phim trường nước Mỹ, với vai trò giám đốc điều hành và đồng tổ chức bộ phim thảm họa khoa học viễn tưởng «Tận Thế Địa Cầu », tương lai đầy hứa hẹn, nhưng không biết vì sao, lại về nước, năm ngoái mới có một bộ phim võ thuật kinh phí nhỏ, khi công chiếu vào cuối năm thì bị fan nguyên tác điên cuồng mổ xẻ vì thay đổi kịch bản gốc, cuối cùng doanh thu phòng vé ở mức bình thường, khó khăn lắm thu hồi được kinh phí.

Cả hai đã thảo luận rất lâu nhưng không thuyết phục được nhau, họ quyết định liên hệ với đối phương trước trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Về phần các nhà đầu tư, ngoại trừ Giang Viện Viện đã được quyết định trước, hai người còn lại là Thích Xem Video và dòng điện ảnh Thời Đại Mới đều tỏ ra rất có hứng thú, hai nhà này một nhà là trang web video thực lực hùng hậu, một nhà là rạp chiếu phim, sau này trợ giúp phim tuyên phát rất nhiều, đều là những lựa chọn tốt.

Hiện một số khung lớn đã được thương lượng và một số điều khoản cụ thể cần được hoàn thiện trong năm tới. Tô Tân cần phải nắm chắc quyền kiểm soát bộ phim trong tay, nếu không, ban lãnh đạo sẽ khó có thể xử lý tốt kịch bản và diễn viên, muốn quay tốt cũng rất khó khăn.

Năm mới sắp đến, một số người trong văn phòng chủ tịch đã xin nghỉ phép để về quê, hôm nay chị Diêu cũng xin nghỉ, bên ngoài chỉ có thư ký tiểu Lâu và một số trợ lý khác. Sau khi đọc bản thảo hợp đồng do Phòng pháp lý gửi đến, Tô Tân duỗi lưng một cái, muốn đăng weibo tự giễu bản thân sắp hết năm còn phải tăng ca.

Vừa mở camera lên, cửa văn phòng bị gõ mấy cái, ngoài cửa có người gọi: "Tô tổng, cô có ở trong đó không."

Tô Tân ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là một tiểu soái ca trẻ tuổi, tóc nhuộm. màu xanh lam, trên lỗ tai đeo một vài đôi bông lập loè sáng bóng, ăn mặc rất thời trang, hẳn là trong nghệ sĩ của công ty.

Cô không nhớ rõ có một người như thế, bối rối hỏi: "Cậu là?"

Chàng trai trẻ bước bước nhanh về phía trước, thuận tay đóng cửa lại. Đến bên bàn làm việc của Tô Tân, đưa ly nước trong tay ra: "Tôi là Dư Nhất Tùng, chúng ta từng nói chuyện ở « Hãy hát đi » . Hôm nay tôi đang tập nhảy trong phòng tập, thấy cô đến công ty liền tới đây, Tô tổng, đây là trà sữa mới ra của trà sữa Ba Tư, có vị rất ngon, cô nếm thử đi."

Tô Tân nhớ, đây là người mới tham gia chương trình với Cố Phi Nam, miệng rất ngọt, làm cho người có cảm giác thích thú.

"Tôi không uống trà sữa, cảm ơn." Tô Tân lịch sự từ chối.

Dư Nhất Tùng ngượng ngùng đặt túi giấy xuống bàn, tiến đến bên cạnh Tô Tân, mỉm cười: "Tô tổng cô thật vất vả? Sắp ăn tết tới nơi rồi nhưng vẫn ở công ty tăng ca, chẳng trách Tinh Hà do cô tiếp quản phát triển không ngừng, nghệ sĩ chúng tôi đều ngưỡng mộ cô."

Tô Tân dựa vào lưng ghế, vòng tay trước ngực, nhìn hắn một lúc: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."

Dư Nhất Tùng lúng túng hai giây, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, chân thành hỏi: "Tô tổng, tôi muốn đề cử mình một chút, « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » đang chuẩn bị quay, có nhân vật phù hợp với tôi không? Từ khi vào công ty, tôi luôn làm việc rất chăm chỉ, sư phụ dẫn dắt tôi cũng nói tôi có thiên phú diễn xuất, chỉ cần cô cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không khiến cô thất vọng, chuyện anh Nam có thể làm được, tôi cũng có thể làm được, cũng sẽ không kém hơn . . ."

Giọng nói của hắn dần dần trầm xuống, mấy chữ tiếp theo được hắn cắn trọng âm dần dần kéo dài, giương lên, nghe có vẻ mập mờ, thân thể cũng dần dần hướng về phía ghế giám đốc.

Tô Tân bất động nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Cơ thể Dư Nhất Tùng sắp dính sát thì đông cứng lại.

"Cậu cho rằng tôi là người như vậy?" Tô Tân lạnh lùng hỏi.

"Cái này . . . Tôi có thể làm bất cứ điều gì . . ." Dư Nhất Tùng nhắm mắt nói "Tô tổng, tôi cũng muốn có cơ hội như anh Nam, tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm kém hơn anh ấy."

"Sai rồi, cậu còn kém hơn rất nhiều." Tô Tân đứng lên gằn từng chữ.

"Không thể nào!" Dư Nhất Tùng bất mãn kêu lên "Tôi biết diễn xuất, ca hát không thua gì anh ấy, tôi đã từng tập nhảy ở nước ngoài, bọn họ đều nói tôi đã có trình độ chuyên môn, hơn nữa tôi cũng rất nghe lời, cô kêu tôi làm gì tôi sẽ làm đó, tôi ở điểm nào thua kém Cố Phi Nam! Anh ta không phải dựa vào cô mới được nâng đỡ hay sao . . ."

"Thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu lại " Tô Tân nghiêm nghị nói "Chỉ cần tôi ở Tinh Hà một ngày, ở đây sẽ dùng thực lực nói chuyện. Nếu cậu muốn có cơ hội, có thể đi thử vai đàng hoàng, có tài năng sẽ không bị lãng phí; nếu cậu còn như hôm nay, lập tức rời khỏi Tinh Hà, mang cái ý nghĩ quy tắc ngầm trong công ty của cậu đi đi."

Sắc mặt Dư Nhất Tùng lập tức trở nên trắng bệch.

Tô Tân bước nhanh tới cửa, mở cửa, làm tư thế mời người ra ngoài.

"Tô tổng . . . Cô đừng tức giận . . . Tôi biết sai rồi . . . Tôi không cố ý như vậy . . ." Hắn nói năng lộn xộn, chật vật rời khỏi văn phòng.

Tô Tân tức giận đến mức gân máu trên trán nhảy dựng lên.

Bị người khác hiểu lầm thì không nói, đến cả nghệ sĩ trong công ty cũng nghĩ tới chiêu này, còn đưa quy tắc ngầm đến tận cửa đổi lấy một kịch bản phim.

Tiểu Lâu hò đầu ra cửa, rụt rè hỏi: "Tô tổng, Dư Nhất Tùng kia . . . Quấy rầy cô sao? Vừa rồi tôi không cho cậu ta vào, nhưng cậu ta nói đưa trà sữa cho cô nên tôi mới . . ."

Nếu chị Diêu ở đây, sẽ không xảy ra chuyện như vậy, dù sao thì tiểu Lâu vẫn còn quá nhỏ nên mới bị Dư Nhất Tùng lừa gạt.

Tô Tân thở dài nhẹ nhõm: "Từ nay nhớ rõ, cho dù là ai, cho dù nói gì, cũng phải thông báo trước với tôi sau đó mới để bọn họ vào."

"Tôi biết rồi thưa Tô tổng." Tiểu Lâu cũng có chút sợ hãi, liên tục hứa.

Quay lại bàn làm việc, đầu Tô Tân hơi nhức, dựa vào ghế xoa xoa thái dương.

Trước khi Dư Nhất Tùng đến đây cô muốn làm gì cũng không nhớ được nữa, đành bật máy tính lên, chuẩn bị xem tin tức thư giãn một chút.

Chuông điện thoại vang lên, là một dãy số nước ngoài, Tô Tân trong lòng vui mừng, lập tức kết nối điện thoại, gọi "Anh".

Trong ống nghe có chút ồn ào nhưng không ai lên tiếng, sự nhiệt tình của Tô Tân lập tức biến mất: "Anh, là anh phải không? Hay là cuộc gọi lừa đảo xuyên quốc gia?"

"Là anh." Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Giản Diệc Thận.

"Anh ở xa như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Tô Tân quả thực không hiểu nổi, một cỗ tức giận từ trong lòng dâng lên, vừa rồi bị Dư Nhất Tùng làm cho tức giận, lúc này giống như tìm được nơi trút giận "Chúng ta đã không có quan hệ gì với nhau, anh có hiểu hay không vậy?"

Cô vừa định cúp máy, Giản Diệc Thận gấp rút kêu lên: "Tiểu Tân, đợi một chút! "

Tô Tân chịu đựng, đợi anh nói.

"Anh muốn nghe giọng của em một chút " Giọng Giản Diệc Thận từ vạn dặm xa truyền tới, có loại cảm giác hư ảo "Em đang làm gì vậy?"

"Tôi đang ở công ty đàm đạo nhân sinh với nghệ sĩ, nói về lý tưởng sống." Tô Tân cố ý nhấn mạnh chữ "Đàm" tăng thêm trọng âm "Ngành giải trí cảnh đẹp ý vui, nhiều trai đẹp vây quanh như vậy, không cần nhìn đến sắc mặt của người khác."

Giản Diệc Thận không nói, mang theo tiếng thở gấp gáp, như thể đang cố gắng đè nén gì dó.

"Còn gì nữa không? Không có việc gì tôi cúp máy." Tô Tân tiếp tục nói "Bọn họ còn đang chờ — "

"Tiểu Tân, anh nhớ em." Giản Diệc Thận ngắt lời cô.

Giọng nói trầm và êm dịu văng vẳng bên tai, Tô Tân trầm mặc hai giây, quả quyết tắt máy.

*Edit có lời muốn nói: 5 đoạn đầu ở bên wikidich và tàng thư viện đều không có, may là mình có bản raw nếu không sẽ xảy ra thiếu sót lớn ảnh hưởng đến việc đọc truyện của các bạn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro