Chương 44 : Xanh Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tiếng pháo ồn ào, hai người lặng lẽ nhìn nhau trong đêm, ánh sáng và bóng tối thay đổi cùng với sự huy hoàng và tàn lụi của pháo hoa, vô số chuyện cũ hiện ra trước mắt, khiến người ta như có ảo giác du hành thời gian.

Vào đêm giao thừa trước, Tô Tân mỗi lần đều vô cùng phấn khởi chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, muốn kéo Giản Diệc Thận cùng nhau thắp sáng năm mới vào lúc 0 giờ.

Nhưng Giản Diệc Thận chưa từng làm.

Trong mắt anh, đây là trò trẻ con, làm loại chuyện này chỉ tổn thất thanh danh, anh hoàn toàn không có hứng thú.

Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại háo hức, mong chờ có thể cùng Tô Tân ở bên nhau, đốt pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm giao thừa.

Nhưng mà, Tô Tân đã không chờ được.

"Tiểu Tân." Giản Diệc Thận mấp máy.

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, không còn trong sáng từ tính như trước, không biết có phải do ánh sáng tác động hay không, màu da cũng phiếm hồng nhìn có chút kỳ quái.

Tô Tân ngẩn người một hồi, chợt bừng tỉnh.

Dù Giản Diệc Thận có xảy ra chuyện gì cũng thì cũng không liên quan đến cô, tại sao cô lại quan tâm đến giọng nói và màu da của anh?

Cô ghét bản thân còn dây dưa dài dòng như vậy, quay người vòng qua ô tô đi về nhà.

Chiếc xe đi theo, mãi cho đến khi Tô Tân đến trước cửa nhà.

"Tiểu Tân." Giọng của Giản Diệc Thận lại vang lên.

Tô Tân dừng lại, sau đó xoay người lịch sự hỏi: "Anh muốn làm gì? Gần sang năm mới, còn muốn làm cho mọi người trong lòng không vui?"

Giản Diệc Thận ánh mắt xuyên qua bóng đêm, yên lặng rơi vào gương mặt cô, thấp giọng nói: "Năm mới vui vẻ, chúc em năm mới có nhiều niềm vui."

"Anh không xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ rất vui." Tô Tân đáp, bước vào sân, đem người nhốt ở ngoài cửa.

Lễ hội mùa xuân đối với người trẻ tuổi mà nói, rất vô vị.

Đi thăm họ hàng bạn bè, chơi mạt chược, bài poker [1], một đám tam cô lục bà tập hợp một chỗ nói chuyện nhà. Mặc dù Tô Đình Doãn những năm này ở sơn thôn dưỡng bệnh, nhưng lấy địa vị trước kia, ăn Tết vẫn có không ít thân bằng bằng hữu tới cửa chúc Tết.

[1] Bài poker là bộ bài 54 lá.

Vừa nhìn thấy Tô Tân, một số người cô, dì không khỏi nắm tay thở dài, an ủi chuyện cô ly hôn đồng thời giúp cô kéo dây tơ hồng làm mai mối.

Tô Tân một mực từ chối "Độc thân rất tốt, tạm thời không nghĩ đến việc tái hôn".

"Không được!" Người cô thứ hai của Tô Tân ngăn cản "Phụ nữ luôn muốn kết hôn, có chồng có con mới có thể viên mãn một đời, dù có bao nhiêu tuổi, qua một lần đò? Anh cũng không thể nuông chiều tiểu Tân như vậy, đây là đại sự cả đời của con gái."

"Đúng, dì hai con nói rất có lý."

"Mẹ Tiểu Tân không có ở đây, loại chuyện này chúng ta phải thay chị ấy quan tâm, đôi khi hạ thấp điều kiện lựa chọn cũng tốt."

Mấy người bên cạnh đều đồng tình.

Tô Đình Doãn trầm mặt không nói chuyện.

Tô Tân thực sự rất khó chịu.

Từ khi cô ly hôn, những người này hận không thể lập tức nhét cho cô một người chồng thứ hai.

"Lời dì nói, không giống một ít người, giống như củ cải trắng bán ở chợ, thích bị người chọn Đông nhặt Tây " Tô Tân cười khẽ, chậm rãi nói "Nếu như con cả một đời không kết hôn, cũng sẽ sống rất tốt, có chồng có làm được gì? Suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi, rượu chè, cờ bạc, chơi gái, không thèm để ý vợ con. Có con cái thì có ích lợi gì? Suốt ngày chỉ biết quẹt thẻ tín dụng, làm mẹ thay hắn bốn phương góp tiền trả nợ."

Mới vừa rồi mấy người thân thích còn tràn đầy nhiệt tình, giờ đây đều đã tái mặt.

Những gì Tô Tân nói đều đúng, trong số họ có người có chồng thích cờ bạc, ngày nào chơi mạt chược thì thắng thua đều trên dưới mấy ngàn, nhiều nhất là chục nghìn, vợ anh ta khóc lóc đến nhờ Tô Đình Doãn giúp mình làm chủ; còn một người do con cái vay ngân hàng hơn hàng trăm nghìn, bị ngân hàng tới cửa kháng nghị khởi tố, trở thành trò cười trong gia tộc.

"Đứa nhỏ này, cứ thích nói thẳng" Tô Đình Doãn biểu tình quở trách, lại có chút tự đắc nói "Tuy nhiên, tiểu Tân nhà chúng ta ưu tú như vậy, không cần người khác tới chọn, chỉ có con bé chọn người khác."

Bởi vì mặt mũi của Tô Đình Doãn, không ai dám lên tiếng phản bác, bất quá có mấy người thím dì nhìn nhau, khóe miệng lộ ra vẻ xem thường, nửa giễu cợt nửa khen: "Vậy thì không cần nôn nóng."

"Chờ đến lúc đó không biết tiểu Tân cho anh đứa con rể như thế nào."

Giọng nói còn chưa dứt, bên ngoài có người bước vào, mang theo một cái túi lớn, bà Trương vội vàng đuổi theo ở phía sau: "Ai da, ông Lâm sao ông lạ thế! Đã nói không nhận rồi sao còn chạy vào đây làm gì!"

Người kia đến trước mặt Tô Đình Doãn, đó là lão Lâm tài xế toàn thời gian của Giản Diệc Thận, ông ấy cười đem quà tặng chất đống đặt bên cạnh Tô Đình Doãn : "Tô tiên sinh, Tô tiểu thư, đây là quà của Giản tổng chúng tôi, cậu ấy muốn đích thân đến chúc Tết Tô tiên sinh, nhưng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đành phải kêu tôi đưa tới trước, sau này sẽ tới cửa bồi tội."

"Cái gì? Giản tổng?" Dì hai kinh ngạc hỏi.

"Chẳng lẽ là Giản Diệc Thận? Cái này . . . Không phải ly hôn rồi sao?" Dì Tư cũng rất ngạc nhiên.

Tô Tân cau mày nhìn mấy món quà.

Tô Đình Doãn nghiêm mặt nói: "Lão Lâm, không phải tôi không nể mặt ông, những thứ này . . ."

"Chú Lâm " Tô Tân lễ phép nhận lấy "Chú về trước đi, những vật này cha cháu sẽ cho người đưa về, chúng ta không cần làm cho mọi người hiểu lầm."

Quà năm mới rất phong phú, chỉ là một chiếc đồng hồ đã sáu chữ số, chưa kể các loại thuốc bổ khác, nhìn không giống chồng cũ tặng cha vợ, mà giống như có ý muốn tiếp tục tiền duyên.

Đó là Giản Diệc Thận sao, trông mong tới cửa mà bị hờ hững, ai còn dám nói Tô Tân là phụ nữ ly hôn bị người ghét bỏ?

Sắc mặt của những người thân thích đều đã xanh mặt, những lời chế giễu Tô Tân vừa rồi lúc này như muốn tát vào mặt họ.

Thời gian kế tiếp, mấy người vừa rồi còn trò chuyện mặt mày hớn hở cả đám đều giữ im lặng, đem mình biến thành không khí.

Chờ chúc Tết thân thích xong, Tô Tân đóng gói những món quà năm mới mà Giản Diệc Thận gửi tới, để lại một hộp trà rẻ nhất, sau đó chuẩn bị một phần thuốc bổ, lấy danh nghĩa Tô Hà đưa cho Giản Thành Trạch, nhờ chú Lâm đưa về Giản gia.

Điều này cũng không thất lễ, cũng không gây thêm hiểu lầm.

Tô Đình Doãn rất hài lòng, con gái làm việc rất có chương pháp, ông không phải lo lắng về điều này nữa.

Tô Hà được xuất viện vào mùng 3 Tết, con mắt vẫn phải trị liệu và bảo dưỡng, chân gãy phải chờ xương từ từ lành lại, mấy tháng này đều bị nhốt trong nhà.

May mắn là hắn cũng không ghét việc trạch ở nhà, lần này xuất ngoại chụp hàng ngàn bức ảnh, vừa có cơ hội sắp xếp, chỉnh sửa lại.

Mùng 5 Tết trùng với ngày lễ tình nhân, sáng sớm dậy, trên WeChat của Tô Tân hiện lên vài tin nhắn.

Cố Phi Nam giả ngu, nói hôm nay mới từ quê lên An Châu, có thể mời cô đi ăn bữa được không; Trình Tử Hạo thì thẳng thắn hơn, nói hơn chục năm nay anh chưa có lễ tình nhân, muốn cùng cô thưởng chút tình mọn, hai người sẽ có bữa tối đầy lãng mạn; thậm chí Từ Đông Tô cũng lấy chuyện này làm chủ đề trò chuyện với cô, hỏi cô hôm nay có muốn ở chung hay không, người độc thân như hắn trong vòng bạn bè xem mọi người khắp nơ vung thức ăn cho chó, có chút khổ sở.

Ngày hôm nay, trên bầu trời đều là những quả bong bóng màu hồng phấn, ra ngoài hẹn hò rất dễ dàng để cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, nhất là Cố Phi Nam, bị chó săn chụp được sẽ thành chuyện xấu.

Tô Tân từ chối cả hai bên, chỉ nói rằng đã cùng khuê mật [2] hẹn cùng đi dạo phố ăn cơm. Với Từ Đông Tô, Tô Tân đùa giỡn mấy câu, cô có khuê mật làm bạn, hắn không bằng hóa thê lương thành động lực, bạo 10 chương, khiến cho nhóm tiểu tình nhân không có thời gian ân ái.

[2] Khuê mật: bạn thân.

Tuy nhiên, câu nói "có hẹn với khuê mật" không phải là giả, Điền Chỉ Lam đã sớm hẹn cô, nói hai người cẩu độc thân muốn sưởi ấm lẫn nhau, ai cũng không thể vứt bỏ nhau.

Mùng 5 Tết, thành phố An Châuvgần như đã trở lại phồn hoa như thường lệ, quảng trường tràn ngập vòm bóng hồng, tủ kính cũng để số lễ tình nhân, một cô bé bán hoa hồng từ góc đường xuất hiện, tội nghiệp nhìn đôi tình nhân đi ngang qua "Anh ơi, mua bông hồng tặng cho chị gái xinh đẹp đi!"

Rất nhiều đôi tình nhân đi ngang qua, nhưng mua không được mấy cái, cô bé đứng run rẩy trong gió, Điền Chỉ Lam không chịu được nữa: "Em gái, con gái có thể tặng cho nhau không? Bó hoa này chị muốn!"

Cô bé vui mừng khôn xiết, thuần thục gói bó hoa cho họ, nháy mắt, từ góc đường lôi ra một đứa bé khác đẩy giỏ hoa ra, nhiệt tình nhìn Tô Tân: "Chị ơi, có qua có lại, chị cũng đưa một bó hoa cho chị gái xinh đẹp kia đi!"

Đúng là cao thủ kinh doanh.

Tô Tân nhịn không được cười lên, cũng mua một bó, sờ đầu cô bé: "Bán hết rồi, mau về đi."

Hai người phụ nữ đi trên phố, mỗi người ôm một bó hoa, khiến nhiều người phải quay lại nhìn không biết bao nhiêu lần. Điền Chỉ Lam bị nhìn suốt chặng đường, cuối cùng mới tỉnh táo lại: "Người khác có phải hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi hay không?"

Tô Tân cũng muốn cười: "Có thể là vậy."

Nếu không làm thì thôi mà đã làm thì làm cho xong, Điền Chỉ Lam thân mật ôm lấy cô: "Được thôi, hiểu lầm thì hiểu lầm, phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, cùng cậu góp thành một đôi tớ không lỗ."

Nhà hàng đặt buổi trưa là một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng, thịt và hải sản đều rất ngon, đặc biệt tiệm này hút khói vô cùng tốt, nướng lông cũng không bị ám mùi thịt nướng.

Điền Chỉ Lam vừa lật miếng thịt bò vừa kể chuyện làm ở khách sạn cho Tô Tân nghe.

"Cậu không biết đâu, Hoắc Chí Từ chỉ là một quả bóng mà thôi, vỗ một cái động một cái, tớ thật sự phục anh ta luôn rồi, cũng không biết anh ta sao có lại có một người anh trai lợi hại như vậy, hai anh em họ chẳng giống nhau gì cả."

"Anh ta thế nào?"

"Ví dụ ngày 15 tháng 12 tớ đưa lên cho anh ta phê duyệt kế hoạch sắp xếp lễ tình nhân, sau một tuần hỏi lại, kết quả anh ta vẫn chưa mở ra, cậu nói xem anh ta nhận chức tổng giám đốc mà không đi làm, có cảm thấy xấu hổ không?" Điền Chỉ Lam tức giận không biết trút ở đâu, hung hăng ăn hết mấy miếng thịt bò.

"Đúng rồi, hôm nay là lễ tình nhân, sao cậu lại rảnh như vậy?" Tô Tân lập tức nhớ tới.

"Tớ bỏ gánh, đem tất cả mọi thứ hôm nay ném cho Hoắc Chí Từ " Điền Chỉ Lam hung ác cắn một miếng cánh gà nướng "Để anh ta hiểu, bình thường anh ta vung tay chỉ huy có bao nhiêu hạnh phúc."

Tô Tân không còn cách nào khác ngoài việc an ủi cô nàng: "Cậu không thiếu tiền, tức giận quá thì đừng làm nữa."

"Tiểu Tân, cậu cũng biết, tớ có quá nhiều tiền " Điền Chỉ Lam thở dài giả vờ "Tớ sợ không đi làm sẽ bị sa đọa, suốt ngày trầm mê trong sắc đẹp của các tiểu thịt tươi không cách nào tự kềm chế được, sớm ngày sa đọa."

Tô Tân không nhịn được mà đấm cho cô nàng một cái: "Điền Chỉ Lam, cậu muốn ăn đòn đúng không!"

Hai cô gái cười cười nói nói, hơn một giờ sau mới từ quán thịt nướng đi ra, sau đó tới quảng trường Kim Thành.

Để giảm bớt tâm trạng tồi tệ do Hoắc Chí Từ mang tới, Điền Chỉ Lam đã sẵn sàng đi mua sắm, mua một chiếc túi mùa xuân, thử hai bộ váy trong cửa hàng quần áo, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ nói muốn đến C-cline xem đồ trang sức.

Hai người vừa bước ra khỏi cửa hàng quần áo, thì có người ngạc nhiên kêu hai cô: "Chị Tô Tân . . . Chị Tô Tân! Thật trùng hợp, ở chỗ này có thể gặp được chị."

Tô Tân quay đầu lại nhìn, Giản Diệc Noãn và Trịnh Mính Tiêu ra khỏi xe,

Tô Tân bị xưng hô "Chị Tô Tân" làm cho giật mình , nổi da gà. Cô cũng không để ý đến Giản Diệc Noãn, gật đầu với họ từ xa, nhưng Giản Diệc Noãn lại dùng sức vẫy tay chào cô: "Chị Tô Tân, chị chậm một chút, anh, anh mau ra đây, sao lại lề mà lề mề như vậy?"

Trong ghế lái phụ, Giản Diệc Thận vừa mới nhô nửa người ra, nghe xong lời này liền sững người.

Tô Tân chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng nhìn qua liền sửng sốt.

Giản Diệc Thận tay trái treo một chiếc băng, ống tay áo phồng lên, mép ống tay áo lộ ra một lớp thạch cao, trông giống như bị gãy xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro