Chương 48 : Nhiệt Huyết Tuổi Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều diễn viên đến thử vai bộ phim « Ác Mộng » nhờ sự thành công của « Vô Địch Thiên Hạ », các công ty giải trí khác cũng nhao nhao ném cành ô liu tới, nhưng chỗ của Trần Khuông Minh cũng chỉ là sàng lọc sơ bộ, Tô Tân tính đợi đạo diễn và Từ Đông Tô cùng nhau đưa ra quyết định.

Trịnh Vân ban đầu không có cân nhắc đến việc Cố Phi Nam thử vai « Ác Mộng », là Cố Phi Nam tự đi, cô có thấy qua tư liệu. Nếu Cố Phi Nam thử vai không qua, thì Trịnh Vân, Trần Khuông Minh và Tô Tân thuyết phục cậu.

Hiện tại, Cố Phi Nam chấp nhất chạy đến chỗ Tô Tân tìm câu trả lời, xem ra là Trịnh Vân không quản được cậu, dứt khoát đem vấn đề này giao cho Tô Tân.

Tô Tân có chút đau đầu, đành phải giải thích: "Không phải do hình tượng, cũng không phải kỹ thuật diễn, không cho cậu tham gia « Ác Mộng » là công ty đang suy xét việc phát triển cá nhân của cậu, cảm thấy như vậy là tốt nhất đối với cậu và cho cả công ty."

Cố Phi Nam nhìn cô, môi mỏng nhếch, trong mắt tràn đầy không phục: "Tại sao?"

"Cậu nghĩ xem, bộ phim này vừa mới bắt đầu chuẩn bị dựng cảnh, đạo cụ phục trang ít nhất cũng phải chuẩn bị ba bốn tháng, quay chụp cũng cần năm, sáu tháng, độ hot của cậu hiện tại đang cao, sao phải lãng phí một năm? Hơi nữa khi phim được công chiếu, thời gian chiếu còn là ẩn số, cậu bỏ ra hơn nửa năm rất có thể sẽ uổng phí công sức." Tô Tân kiên nhẫn nói: "Trịnh Vân vừa chọn cho cậu một bộ phim thần tượng, trùng lịch quay với « Ác Mộng », chúng tôi đã cân nhắc lựa chọn nó, chủ yếu là vì thời gian quay chỉ mất ba, bốn tháng, quay xong cũng sẽ có người chú ý, như vậy cậu liên tục xuất hiện trên truyền hình, tăng thêm độ nổi tiếng. Cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội, không cần phải gấp gáp, chờ khi cậu có chỗ đứng vững vàng, tôi tìm cơ hội giúp cậu."

Cố Phi Nam im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Nhưng đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên chị nhìn trúng, chuẩn bị quay bộ phim đầu tiên, em muốn đóng."

Tô Tân sửng sốt, hơn nửa ngày nói không nên lời.

"Em biết mọi người muốn tốt cho em, muốn để em kiếm nhiều tiền một chút, cũng nghĩ cách giúp em duy trì lưu lượng nhiệt độ, có thể trong thâm tâm em luôn muốn chính tỏ bản thân, thế nhưng diễn viên chân chính phải là người chịu được lắng đọng và tịch mịch." Đôi mắt của Cố Phi Nam sáng ngời, như đang nhảy nhót: "So với những bộ phim thần tượng sớm nở tối tàn, em càng muốn dùng một năm để quay một bộ phim thật sự có chất lượng."

Tô Tân khẽ nhúc nhích, có thể không bị sự hào nhoáng của ngành giải trí tác động, giữ được sự tỉnh táo, là điều rất khó.

Cô cân nhắc một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được, cậu đã nghĩ như vậy, vậy tôi sẽ cố gắng để Trịnh Vân sắp xếp lịch trình cho cậu, nhưng cậu phải hiểu, lần thử vai này quyền quyết định không phải tôi định đoạt, khả năng chỉ có 1 phiếu trong 4 lá phiếu, nếu như không được chọn, không nên quá để ý."

"Không sao." Cố Phi Nam cười nhạt: "Đóng không được nam chính, em có thể đóng nam hai, không được nữa thì nhân vật phản diện, nam N cũng được, em đều muốn thử một lần."

"Để cậu diễn nam N?" Tô Tân cũng vui vẻ: "Đây là bộ phim do công ty đầu tư, nếu làm như vậy fan của cậu sẽ xé xác chúng tôi mất."

Cố Phi Nam có hơn mười triệu người hâm mộ, hiện tại cánh đã cứng cáp rồi, sức chiến đấu siêu cường, ban đầu Bí Đỏ bị fan của Kiều Nhược Nam hành một trận vì ghép CP Nam Nam, mà này đã khác xưa, mấy ngày trước vừa mới xâu xé một trận cùng fan hâm mộ Kiều Nhược Nam vì vấn đề phần diễn, kết quả đại toàn thắng.

Fan hâm mộ đôi khi có chút đáng sợ, đã có không ít trường hợp có fan hâm mộ đem công ty chủ quản hành đến thảm đến không nỡ nhìn.

"Sẽ không." Cố Phi Nam nghiêm túc nhìn cô: "Nếu họ muốn xé xác chị, thì trước hết phải xé em trước."

Tô Tân ánh mắt ngưng đọng, nhắc nhở: "Tỉnh táo một chút, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta."

Nhiệt huyết tuổi trẻ giống như mặt trời thiêu đốt, khó có thể không cảm động, nhìn Cố Phi Nam, Tô Tân cảm thấy như được nhìn thấy hình bóng của chính mình trước kia. Thứ tình cảm chân thành này, khiến cô mặc dù không cách nào tiếp nhận, nhưng cũng không muốn tổn thương, chỉ hi vọng thời gian có thể để cho Cố Phi Nam tỉnh táo lại.

Cố Phi Nam và Tô Tân ăn trưa trong nhà hàng của công ty, buổi chiều còn thông cáo liền rời đi.

Tô Tân quay lại văn phòng nói chuyện điện thoại với Trịnh Vân, Trịnh Vân đau đầu muốn chết, liên tục than thở: "Tô tổng, đứa nhỏ này thật rất khó quản, cái tôi quá lớn, nhất quyết không muốn quay bộ phim thần tượng kia, hơn một nghìn vạn đó, thù lao đóng phim không nhận, cậu ta muốn uống gió Tây Bắc, muốn công ty lỗ vốn sao."

"Không quản được sao?" Tô Tân hỏi đùa: "Nếu không quản được thì hủy hợp đồng đi."

Trịnh Vân trầm mặc một hồi, một lúc sau mới thở dài cười một tiếng: "Cậu ấy có rất nhiều ưu điểm, nói chung là rất chân thành, trong giới này rất khó tìm được, rất được lòng người khác. Tôi cũng vì cậu ta mà le le nước đắng, quay đầu bỏ đi như vậy tôi biết phải làm sao."

Tô Tân yên lòng: "Vậy cô phải vất vả một chuyến rồi, cùng nhà sản xuất thương lượng một chút, giảm thời gian quay, cát-sê nhường một bước. Tiếp theo là chuyện thử vai, cô cùng Cố Phi Nam phải toàn lực ứng phó, nếu vượt qua vòng tuyển chọn, tôi sẽ điều chỉnh thời gian quay «Ác Mộng »."

Làm xong chuyện này, giờ tan sở cũng đến.

Trên đường về nhà, Tô Tân nhận được điện thoại Tô Hà, kêu cô ngày mai cùng đi tới một nơi.

Thứ sáu, ban đầu đã hẹn cùng đạo diễn Trịnh Bách Vinh chính thức ký kết hợp đồng, Tô Tân liền giao chuyện này cho Trần Khuông Minh và chị Diêu.

Lúc mười giờ, lão Chủ đến dưới nhà trọ chở Tô Hà, sau đó đi đón Tô Tân.

Xe đi qua trung tâm thành phố, tới ngoại thành, đi chừng một tiếng đồng hồ thì đến một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố.

Nghĩa trang rất sạch sẽ, hai bên là hàng cây tùng thẳng tắp, bia mộ xếp ngay ngắn, trên bia mộ khảm ảnh người đã khuất khi còn sống, mỉm cười hay là nghiêm túc, nhưng đều lẳng lặng nhìn chăm chú lên phía trước.

Cũng không phải là lúc cúng mộ nên trong nghĩa trang có rất ít người. Tô Hà được lão Chu đỡ cùng Tô Tân lên mấy tầng bậc thang, đứng trước trước một bia mộ.

Phía trên là hình ảnh của một cô gái trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, nụ cười ngọt ngào, có thể thấy là một cô gái hoạt bát ngọt ngào. Tô Hà đặt một bó hoa bách hợp trước bia mộ, nụ cười ngọt ngào ra, đốt trước bia mộ.

Tô Tân đoán được một số chuyện nhưng lại không đoán được kết cục này.

Cô gái mà Tô Hà thích, đã qua đời, chẳng trách Tô Hà nhất quyết đi xem cực quang như vậy.

Yên lặng đứng cùng Tô Hà thắp nhang xong, Tô Tân thấy cảm xúc Tô Hà sa sút, có chút lo lắng, muốn nói chuyện gì đó để Tô Hà điều chỉnh tâm trạng.

Kỳ thật cô cũng có chút khó hiểu, quan hệ giữa hai anh em rất tốt, căn bản không có bí mật gì với nhau, nhưng cô chưa từng nghe Tô Hà nhắc tới cô gái này.

"Anh, cô ấy là bạn gái của anh sao? Sao em lại chưa bao giờ nghe anh nói?"

Tô Hà lắc đầu: "Không phải, cô ấy là học muội của anh, trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, anh thích cô ấy, nhưng cô ấy đã có bạn trai, cũng rất yêu bạn trai của mình."

Tô Tân sửng sốt, hồi lâu mới hỏi: "Có phải là Lữ Thành Chiêu không?"

Vừa nghe tên, ánh mắt Tô Hà lộ ra vẻ chán ghét: "Đúng, là hắn ta, tên cặn bã."

Chuyện xưa thật tàn nhẫn. Trên bia khắc tên cô gái là Trịnh Tú Nhĩ là thanh mai trúc mã của Lữ Thành Chiêu, tình cảm rất tốt, đã lập kế hoạch sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn. Tô Hà thầm mến Trịnh Tú Nhĩ, nhưng cũng không đập chậu cướp hoa, vẫn luôn âm thầm dõi theo.

Một ngày nọ khi Tô Hà ở bên ngoài xã giao, thấy Lữ Thành Chiêu trêu hoa ghẹo nguyệt với người phụ nữ khác, lại điều tra thấy sinh hoạt cá nhân của Lữ Thành Chiêu vô cùng hỗn loạn, lén lút quan hệ bất chính với một siêu mẫu và một ngôi sao khác.

Sau một hồi cân nhắc, đem sự tình nói cho Trịnh Tú Nhĩ, Trịnh Tú Nhĩ đi kiểm chứng, đã cùng Lữ Thành Chiêu chia tay.

Tai nạn xảy ra khi Lữ Thành Chiêu tỏ ý sẽ hối cải, sau khi hai người cãi nhau dữ dội, Trịnh Tú Nhĩ kích động băng qua đường, bị xe đâm chết, hôm nay chính là ngày giỗ của cô ấy.

Từ đó, Lữ Thành Chiêu và Tô Hà kết thù, lấy việc chèn ép Tô Hà và Tinh Hà làm mục đích, làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu.

"Hắn ta nói anh hại chết Tú Nhĩ" Tô Hà thần sắc có chút mờ mịt "Nói nếu không phải do anh thì hắn và Tú Nhĩ đã sớm kết hôn, thậm chí con cái đều có, sẽ không xảy ra chuyện này."

Tô Tân nhịn không được nói: "Đúng là nói bậy nói bạ!"

"Nói bậy nói bạ? Tô Tân, cô ngược lại hỏi anh cô, lúc ở trước mặt Tú Nhĩ vạch trần tôi, có tư tâm hèn hạ muốn đập chậu cướp hoa không?" Một giọng nói vang lên từ phía sau họ.

Tô Tân nhìn lại, Lữ Thành Chiêu không biết từ lúc nào đã đứng cách đó vài mét, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tô Hà không nói gì.

Lữ Thành Chiêu đi từng bước một đến bia mộ, đá hoa bách hợp bay ra ngoài, đặt một bó hoa cúc vào giữa.

"Có." Tô Hà đột nhiên nói: "Cho nên, những năm này tôi sống rất thống khổ."

"Nghe thấy chưa? Tô Tân, xem anh của cô kìa, anh ta muốn làm tiểu tam?" Lữ Thành Chiêu cúi người, ngón tay vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ: "Cô ấy rất yêu tôi, nếu không phải do anh trai cô, hiện tại cô ấy đã được tôi nâng niu như một nàng công chúa, cái gì cũng không biết, sẽ không một người lẻ loi trơ trọi nằm ở đây. Tôi cùng những phụ nữ khác gặp dịp thì chơi, trong lòng tôi chỉ yêu một mình cô ấy, sao các người lại không hiểu?"

Mấy chữ cuối cùng, giọng nói của Lữ Thành Chiêu gần như từ trong kẽ răng nói ra, cắn răng nghiến lợi, ngay lúc đó ngón tay hắn siết chặt, như muốn đem di ảnh Trịnh Tú Nhĩ ra khỏi bia mộ.

Tô Hà nhìn hắn một lúc, đột nhiên bật cười: "Lữ Thành Chiêu, mày có biết tình yêu là gì không? Thật là buồn nôn. Tao đúng là có tư tâm, nhưng tao không lấy nó ra ép buộc cô ấy, tao chỉ muốn cô nhìn rõ mặt thật của mày, tìm được một người thật sự yêu cô ấy. Mà mày luôn dán cái mác "tình yêu" lại dùng quan hệ bẩn thỉu buồn nôn nhất dành cho cô ấy, mày chính là kẻ hại chết cô ấy, mày còn muốn đem nước bẩn hắt lên người tao để bù đắp tâm tư vặn vẹo của chính mày, Lữ Thành Chiêu mày thật sự khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm!"

Ánh mắt Lữ Thành Chiêu dữ tợn: "Ghê tởm? Có gì ghê tởm? Đàn ông không phải có bệnh chung sao? Trên thế giới này đàn ông có bản lãnh một chút, ai có thể một đời chỉ có một người phụ nữ? Ước mơ của phụ nữ là có một cuộc sống hạnh phúc, vốn dĩ Tú Nhĩ đã có thể thực hiện được ước mơ, chính anh đã phá hủy giấc mơ của cô ấy. Thứ vô dụng như mày, ai dính vào đều gặp xui xẻo, xem em gái của mày đi, vì thay mày dọn dẹp tàn cuộc, hiện tại ngay cả chồng cũng không còn, sau này sẽ không có kết cục tốt đẹp . . ."

Tô Hà sắc mặt dần dần tái nhợt, thoáng kinh hãi nhìn về phía Tô Tân.

"Lữ Thành Chiêu, tôi thấy thật kỳ quái, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy? Lừa gạt người khác thì thôi, ngay cả chính mình cũng lừa gạt. Hại chết Trịnh Tú Nhĩ, ngoại trừ anh, còn có ai?" Tô Tân cười khẽ, trong mắt tràn đầy khinh thường: "Tôi nghĩ, nếu như tôi là cô ấy, tôi tình nguyện Niết Bàn trùng sinh, cũng không nguyện ý sống cùng anh, cùng anh dây dưa cả một đời."

Cô vừa nói vừa đỡ Tô Hà dậy: "Anh, đừng nhiều lời với loại người này, loại cặn bã này không thể giảng đạo lý, chờ ông trời thu thập anh ta."

Hai người cùng lão Chu đi xuống núi, phía sau lại truyền đến tiếng cười quái dị của Lữ Thành Chiêu: "Vậy chúng ta chờ xem, đến cùng ông trời thu ai trước, Tô Hà, nhìn xem, anh hại chết người tôi yêu, người anh để ý cũng không có kết cục tốt đẹp, em gái, cha, công ty . . ."

Đằng sau Lữ Thành Chiêu nhắc tới cái gì đó, nhưng đã nghe không rõ, hắn vừa cười vừa nói, thậm chí còn ngâm nga một bài hát, khiến người rùng mình.

Ngồi trên xe, Tô Tân có cảm giác lòng đầy buồn bực, một hồi lâu mới chậm tan đi.

Tô Hà tựa lưng vào ghế, không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt.

Xe chạy ra được một đoạn đường, Tô Hà đột nhiên từ trong cơn mê tỉnh lại, như hạ quyết định, quay đầu nhìn Tô Tân: "Tiểu Tân, em và Giản Diệc Thận đã xảy ra chuyện gì?"

"Đừng nghe Lữ Thành Chiêu nói bậy, không liên quan gì đến anh." Tô Tân nhẹ giọng nói: "Chỉ là bọn em không vượt qua nổi. Em từ giấc mộng nhiều năm tỉnh lại, Diệc Thận không yêu em, vậy nên em thả tự do cho anh ấy."

"Tiểu Tân, hai em có phải có hiểu lầm gì không?" Tô Hà hoang mang nhìn cô: "Có một chuyện, anh vẫn muốn nói cho em, nhưng Giản Diệc Thận bắt anh giữ im lặng."

Tô Tân sửng sốt. Tô Hà và Giản Diệc Thận từ trước đến nay như lửa với nước, một người ghét Giản Diệc Thận cao cao tại thượng, không đối xử tốt với Tô Tân. Một người xem thường Tô Hà không quả quyết, cũng vì chán ghét Tô Tân nên không thích Tô Hà, hai người gặp nhau lúc nào mà cô không biết?

"Hiện tại anh cảm thấy, em có quyền được biết, anh không hi vọng nhiều năm sau em biết chuyện này sẽ hối hận." Tô Hà nghiêm mặt nói "Tiểu Tân, lần kia ở núi Anlier, là Diệc Thận bất chấp nguy hiểm đến cứu anh, tay cũng vì vậy mà bị thương, thiếu chút nữa thì mất mạng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro