Chương 52 : Không Biết Xấu Hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúc mừng ngày quốc khánh 2/9

2/9/1945 - 2/9/2020

2/9/1945 - 2/9/1969

_____

Tâm trí Tô Tân co giật một chút, sau đó liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

Giản Diệc Thận thấy cô hẹn hò cùng Từ Đông Tô, bản thân không ngăn cản được nên đã gọi Trình Tử Hạo tới, dàn dựng một màn kịch "Mượn đao giết người", "Bọ ngựa bắt ve" [1].

[1] Bọ ngựa bắt ve: nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Phải công nhận chiêu này của Giản Diệc Thận rất lợi hại, từ hai người cùng nhau đi dạo ven hồ đã biến thành ba người, Tô Tân đã có một buổi tối hỗn loạn.

May mắn là Trình Tử Hạo rất nhiệt tình, sẵn đủ loại chuyện cười đùa vui vẻ, dưới đủ loại trò đùa, bầu không khí ngột ngạt cũng trở nên hài hòa.

Cuối cùng Trình Tử Hạo còn kêu du thuyền, kéo Tô Tân và Từ Đông Tô cùng nhau dạo đêm Hồ Đông, trải nghiệm cảm giác lãng mạn ở hồ dưới ánh trăng.

Lúc xuống du thuyền đã chín giờ, Tô Tân từ chối lời mời uống nước của Trình Tử Hạo, chỉ muốn mau về nhà để thần kinh thư giãn.

Trình Tử Hạo đáng tiếc nói: "Tiểu Tân, em quá mất hứng. Hiếm khi gặp một đối thủ xứng tầm, anh rất muốn cùng Từ lão sư uống chén rượu phân cao thấp."

Tô Tân cũng không biết hắn ở đâu có hơi thở muốn ăn đòn như vậy, trừng mắt cảnh cáo: "Đông Tô là nhà văn, không giống người sống phóng túng như anh."

Từ Đông Tô đương nhiên không chịu thua kém: "Tiểu Tân, chuyện khác anh không dám nói, nhưng anh vẫn có chút nghiên cứu về rượu, tửu lượng cũng không tệ, nhất định sẽ không thua."

"Từ lão sư, đây có phải cùng tôi hạ chiến thư hay không?" Trình Tử Hạo ngạc nhiên, sảng khoái nói "Vậy sau này chúng ta cạnh tranh công bằng, dùng thực lực theo đuổi tiểu Tân, thắng thua không được làm cho tiểu Tân khó xử."

Mặc dù hẹn hò bị quấy nhiễu, nhưng Từ Đông Tô vẫn khá lịch thiệp, luôn giữ thái độ tốt bụng, nghe xong liền cười nói: "Chuyện này còn cần anh nói sao? Trình tổng đừng để bị thua không dậy nổi là được."

Tô Tân bó tay, hai người này anh một lời tôi một câu đối mặt: "Hai người từ từ trò chuyện đi, em về trước."

"Tiểu Tân, anh không lái xe, không bằng em đưa anh đoạn đường đi?" Từ Đông Tô lập tức hỏi.

Tô Tân vừa định nói "Được" Trình Tử Hạo vượt lên trước nhận lời: "Từ lão sư, anh thật không đúng, có đàn ông nào yêu cầu phụ nữ đưa về không? Xe của tôi ở ngay đây, tôi đưa anh về."

. . .

Kết quả là Tô Tân một mình trở về núi Thượng An. Trời đã khuya, đậu xe bên đường, đi vào cửa nhà, cô vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bóng đen quen thuộc trên sân thượng bên cạnh.

Cô sửng sốt một lúc, rồi nhớ tới lời Tô Đình Doãn nói, Giản Diệc Thận thuê một căn nhà bên cạnh, thường qua đêm ở đây vào cuối tuần.

Cô tránh tầm mắt, định đẩy cửa đi vào, bóng đen di chuyển về phía nhà cô, đường nét khuôn mặt trở nên rõ ràng dưới ánh sáng.

"Về rồi sao?" Giản Diệc Thận dựa vào lan can nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm.

"Ừ." Tô Tân trả lời.

"Chơi . . . Vui không?" Giọng Giản Diệc Thận có chút không lưu loát.

Tô Tân trả lời: "Rất vui."

Giản Diệc Thận không nói, nhưng ánh mắt lướt qua như thiêu đốt, Tô Tân đột nhiên có ảo giác mình bị lửa thiêu đốt.

Cô lấy lại bình tĩnh, lịch sự nói: "Muộn rồi, tôi đi ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Được, ngủ ngon, mơ đẹp." Giản Diệc Thận cũng không giữ lại, lẳng lặng trên sân thượng nhìn cô rời đi.

Đi vào phòng khách, Tô Đình Doãn và dì La đã ngủ rồi, chỉ có phòng ngủ Tô Hà vẫn còn sáng đèn, cô gõ cửa: "Anh, anh đang bận gì sao?"

"Xem ảnh chụp." Tô Hà bên trong đáp lại.

Tô Tân đẩy cửa đi vào, cau mày nói: "Cẩn thận mắt của anh, còn chưa lành hẳn, hiện tại còn muốn giày vò thêm nữa sao."

Tô Hà vội vàng tắt máy, cười nói: "Bác sĩ nói, anh có thể canh giờ, mỗi ngày lên mạng hai lần, mỗi lần không quá một tiếng, anh đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, cùng lắm là qua một thời gian."

"Thật ?" Tô Tân không tin.

Tô Hà vội giơ tay thề: "Thật, thật hơn vàng, cái mạng này không dễ dàng nhặt về, anh làm sao dám không nghe lời em gái bảo bối?"

Lúc này Tô Tân mới cảm thấy yên tâm một chút, lại dặn dò thêm vài câu nữa, vừa định đi, Tô Hà gọi cô lại, nhìn nhà kế bên chép miệng: "Tên kia hiện tại đúng là có thể giả bộ, cuối tuần nào cũng tới bồi cha chạy bộ, cánh tay bị thương cũng không dừng lại, lợi hại."

Tô Tân liếc hắn một cái: "Anh khi nào lại thích bát quái như vậy?"

"Anh thông cảm cho cậu ta, mỗi ngày bị cha mắng, em cũng biết, cha tức giận lên đáng sợ như thế nào" Tô Hà nhịn không được rụt cổ một cái "Anh hiện tại thật bội phục cậu ta, co được dãn được là đại trượng phu, bị người khác vây xem, mặt cũng không đổi sắc, giống như người bị mắng căn bản không phải cậu ta."

Tô Tân nhất thời không nói nên lời: "Cha mắng anh ấy làm gì? Có phải là đang tức giận chính mình không? Anh cũng không đi khuyên cha một chút."

Tô Hà hả hê: "Tại sao anh phải đi khuyên? Cậu ta cứu anh là một chuyện, nhưng bị cha mắng lại là một chuyện khác, ai bảo trước kia đối xử với em không tốt? Nên cho cậu ta một chút giáo huấn."

Tô Tân trừng mắt liếc hắn một cái, quay người về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tân bị tiếng nói của Tô Đình Doãn đánh thức, trong đó xen lẫn tiếng sủa loạn của Bố Đa Đa, náo nhiệt đến nỗi khiến trong đầu hiện lên cảnh tượng "Gà bay chó chạy".

Đẩy cửa sổ ra, Tô Đình Doãn chạy phía trước, Giản Diệc Thận theo sau, Bố Đa Đa ở cuối cùng.

"Cậu đừng có đi theo tôi! Cậu không cần mặt mũi sao?"

"Tôi và tiểu Tân đều không có quan hệ gì với cậu, đừng gọi tôi là cha, tôi không nhận người con rể như cậu."

"Hôm nay tiểu Tân ở đây, tôi không muốn ồn ào ảnh hưởng đến con bé, cậu tránh xa tôi một chút."

. . .

Thân ảnh hai người dần khuất xa, giọng nói cũng nghe không rõ, chỉ có thể thấy Giản Diệc Thận đối với trách cứ của Tô Đình Doãn vẫn bất vi sở động [2], thỉnh thoảng còn tiến tới gần Tô Đình Doãn nói mấy câu, mặc dù không được đáp lại nhưng dường như anh không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, vẫn rất bình tĩnh và thoải mái.

[2] Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Tô Tân cảm thấy hơi bối rối.

Người này là Giản Diệc Thận sao? Sao lại khác với nhận thức trước đây của cô vậy?

Cô lại nằm xuống giường, đuổi cảnh tượng vừa thấy ra khỏi đầu, ép mình ngủ một giấc.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Tô Tân rửa mặt rồi đi xuống lầu, Tô Đình Doãn và dì La ở phòng khách đợi cô ăn sáng.

Vừa thấy con gái, Tô Đình Doãn lập tức mừng rỡ: "Tối hôm qua hai con đến chỗ nào chơi? Ban đầu muốn đợi con về rồi hỏi một chút, nhưng không đợi được. Cha thấy tiểu Từ tính cách rất tốt, hai con hẳn là nói chuyện rất là hợp ý?"

Tô Tân dở khóc dở cười: "Cha, người làm bà mối từ khi nào vậy? Thậm chí còn giúp con đi xem mắt, tối hôm qua may mắn quen biết Từ Đông Tô, bằng không cũng quá lúng túng."

"Cái này không tính là xem mắt " Tô Đình Doãn cưỡng từ đoạt lý giải thích "Chú Phương của con có một người tốt, mọi người là bạn bè nên cùng nhau xem xét một chút. Thế nào, có cảm giác gì không?"

Tô Tân nghiêm mặt nói: "Cha, người đừng lo lắng về chuyện này, hiện tại con chỉ muốn quản lý tốt công ty, không có tâm tình cũng như thời gian suy nghĩ cái khác, về sau không được đưa con đi xem mắt, bằng không con sẽ không để ý tới cha nữa."

Tô Đình Doãn hậm hực, hơn nửa ngày mới nói: "Là con gái sao con cứ tự làm khổ mình như vậy? Anh con . . . Ai, thật sự là tức chết ta rồi!"

Trên lầu truyền một tiếng "cạch", giống như có thứ gì đó rơi xuống.

Tất cả mọi người giật nảy mình, Tô Đình Doãn nhìn trên lầu hét lên: "Tô Hà con không sao chứ?"

Tô Tân đang định lên lầu xem có chuyện gì thì Tô Hà chống nạn vội vàng bước ra khỏi phòng, hưng phấn kêu lên: "Cha! Tiểu Tân! Hình của con . . . Được nhóm ảnh chụp cực quang của Thế Giới Địa Lý Học chấp nhận! Biên tập gửi cho con một email hỏi con có hứng thú trở thành nhiếp ảnh gia toàn thời gian của họ không!"

Thế Giới Địa Lý Học là tạp chí địa lý nổi tiếng trên toàn thế giới. Tạp chí này nổi tiếng trên toàn thế giới về tính chuyên nghiệp. Các bức ảnh trong đó bao gồm các loài động thực vật khác nhau, phong cảnh thiên nhiên và các nội dung khác liên quan đến địa lý. Các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đều lấy việc lên tạp chí mà tự hào, nhiếp ảnh gia toàn thời gian của tạp chí có địa vị cao trong ngành.

Hà Uyển học hội họa, Tô Hà thừa hưởng tài năng nghệ thuật của mẹ và rất nhạy cảm với màu sắc và bố cục, từ trung học bắt đầu thích chụp ảnh, sau khi tốt nghiệp đại học, bị Tô Đình Doãn buộc kế thừa gia nghiệp, phải từ bỏ sở thích của mình.

Hiện tại, cuối cùng cũng đem sở thích của mình nhặt lên, cũng được những thành quả bất ngờ, khiến Tô Tân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Như thường lệ, Tô Đình Doãn rất ghét bỏ, một hồi sẽ nói chụp hình có tiền đồ gì, một hồi lại hỏi tạp chí kia có phải gạt người hay không, lầm bầm một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không mắng Tô Hà mê muội mất cả ý chí, cũng không kiên trì muốn Tô Hà về công ty đi làm.

Sáng thứ hai, Tần Văn Uyên đúng giờ đến công ty, cùng Tinh Hà ký hợp đồng quay « Ác Mộng » . Anh ta không có ý kiến gì ​​về các điều khoản, yêu cầu duy nhất là thêm một điều khoản vào hợp đồng, việc điều chỉnh kịch bản phải có sự chấp thuận của anh ta.

Nói đến đây, anh ta có những bài học bằng máu và nước mắt. Sau khi trở về Trung Quốc, bộ phim võ thuật mà anh làm do một số người đem tiền vào để tăng thêm phần diễn, sau khi kịch bản gốc bị sửa đổi, lập tức bị người hâm mộ tẩy chay, dẫn đến danh tiếng sụp đổ, phòng vé thảm bại, cuối cùng khó khăn lắm thu hồi vốn đầu tư.

Ký hợp đồng xong, nhóm chuẩn bị của « Ác Mộng » đã tổ chức cuộc họp đầu tiên, biên kịch, nhà hoạch định, nhà sản xuất, đạo diễn và tác giả đã cùng nhau thảo luận sâu về kịch bản, đồng thời sắp xếp việc lựa chọn và dàn dựng bối cảnh tiếp theo, phục trang, chính thức tuyển diễn viên.

Buổi chiều, Trần Khuông Minh và bộ phận quảng bá và phân phối đã đưa ra dự thảo thành lập đoàn làm phim « Ác Mộng », Tần Văn Uyên chính thức gia nhập « Ác mộng » hợp tác với Ngao Đông, Tinh Hà liên thủ, để tạo ra chiếc thuyền trong mơ của loạt phim giả tưởng phương Đông.

« Ác Mộng » bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị, người liên hệ là Trịnh Bách Vinh, thứ bảy Trịnh Bách Vinh đã ký hợp đồng cao cấp với một đoàn phim khác, có rất nhiều tin đồn trong ngành, tất cả họ đều chờ xem trò cười của Tinh Hà, cũng chờ xem Tinh Hà có kết cục như thế nào, Tinh Hà tìm ai, đều sẽ hết sức khó xử, rõ ràng Trịnh Bách Vinh là vật thay thế, thứ hai Trịnh Bách Vinh sẽ không nhận kịch bản sau khi cân nhắc nhiều lần.

Hiện tại không tới hai ngày, người ta đã thông báo đạo diễn là Tần Văn Uyên, điều này khiến người khác tự hỏi liệu Trịnh Bách Vinh không chọn « Ác Mộng », hay là « Ác Mộng » không chọn Trịnh Bách Vinh.

Không chỉ xôn xao trên mạng, ngay cả nội bộ Tinh Hà cũng có chút kinh ngạc, trong trung tâm quản lý nội dung, nhóm trưởng tổ 2 Tôn Chấn Tiêu càng kinh ngạc hơn, không nhịn được hỏi: "Lăng vân, thứ bảy không phải nói muốn đi tìm đạo diễn Vương An Thu sao? Sao bỗng nhiên lại chọn Tần Văn Uyên rồi?"

Vương Lăng Vân cười như không cười nhìn hắn: "Anh nói đi? Phó tổng Dương cho anh chỗ tốt gì, nói một cái liền khiến anh bán đứng Tinh Hà, hả?"

Trong văn phòng mười mấy người cùng nhau nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc.

Tôn Chấn Tiêu ánh mắt hoảng loạn, hung tợn nói: "Vương Lăng Vân, anh không được ngậm máu phun người! Ai mật báo chứ ? Anh đừng đồn bậy, cẩn thận tôi tố cáo anh tội phỉ báng!"

"Dương tổng, bọn họ tới tìm Vương An thu, anh mau để Lữ tổng tìm người liên hệ Vương An Thu, chỉ cần đem chuyện này quấy nhiễu, nghiệp nội tạm thời sẽ không có người nhận đoàn làm phim của họ, IP [3] này không vàng cũng phải vàng . . ."

[3] IP: Intellectual Property: Sở hữu trí tuệ.

Giọng Tôn Chấn Tiêu vang lên trong văn phòng trống trải.

Tôn Chấn Tiêu nhìn lại, thấy Trần Khuông Minh dùng điện thoại phát ra một đoạn ghi âm và bước vào cùng Tô Tân từ bên ngoài.

Sắc mặt của hắn trắng bệch, hai chân mềm nhũn, hai tay chống trên mặt bàn mới vững vàng: "Trần lão sư . . . Tô tổng . . . Mọi người nghe tôi giải thích . . . Không phải . . ."

Bốn phía một trận xì xào bàn tán, ánh mắt khác nhau, xem thường, khinh thường, kinh ngạc . . .

"Anh đúng là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!" Trần Khuông Minh tức giận"Lần trước anh đem chuyện công ty muốn mua « Ác Mộng » bán cho Gia Thành, làm hại IP này kém chút hoa rơi vào nhà khác, khiến công ty tổn thất lớn; lần này anh lại đem chuyện chúng tôi muốn cùng Trịnh Bách Vinh hợp tác thọc ra ngoài, muốn đem hạng mục này quấy nhiễu, công ty chúng tôi thiếu anh cái gì? Để anh sinh ra tâm tư ác độc như vậy?"

"Đúng là không biết xấu hổ a."

"Bình thường giả vờ là một con chó, sau lưng lại là loại người này, phi!"

. . .

Tay Tôn Chấn Tiêu run lên, há miệng run rẩy nói: "Tô tổng . . . Đều do phó tổng Dương xúi giục tôi . . . Ban đầu tôi không muốn làm như vậy . . . Tôi chỉ là lỡ miệng . . . Sau đó bọn họ liền đe doạ tôi . . . Không phải tôi cố ý . . . Tôi bị ép . . ."

"Buồn cười, một câu bị ép liền có thể trốn tránh trách nhiệm sao?" Trần Khuông Minh lạnh lùng nói "Làm sai phải trả giá, anh bị đuổi việc."

Tôn Chấn Tiêu sắc mặt thổn thức.

Đuổi việc không khác gì bị đuổi ra khỏi cửa, thanh danh của hắn sẽ bị truyền ra, sẽ không còn có người nhận hắn.

Tô Tân cười cười, chậm rãi bổ một đao: "Bộ phận pháp lý của công ty đã đệ đơn kiện lên tòa án, làm lộ bí mật công ty gây thiệt hại lớn cho công ty, anh chờ bị kiện đi!"

Tác giả có chuyện muốn nói: Tô Tân đẹp trai đến rồi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro