Chương 6 : Xem Như Anh Lợi Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết vì sao mà cả đêm Giản Diệc Thận ngủ không ngon, trong giấc mơ đều hiện lên khuôn mặt trắng bệch của Tô Tân.

Sáng sớm đã tỉnh, lật qua lật lại không ngủ được. Sau khi rời giường, đứng ở trước gương phát hiện dưới mắt có quầng thâm.

Tâm trạng của anh không tốt chút nào.

Trong công ty dạo này rất bận, vừa mới hoàn thành việc đàm phán ký kết mấy bản hợp đồng quan trọng với mấy công ty lớn, vài hạng mục mới vừa mới chuẩn bị tiến vào giai đoạn vận hành, Giản Thành Trạch còn muốn giao bộ phận sự kiện của khách sạn cho anh toàn quyền quản lý, nói bận rộn tới mức chân không chạm đất còn chưa đủ, Tô Tân hết lần này tới lần khác gây chuyện như vậy làm anh rất phiền toái não.

Đến phòng ngủ xem thử, Tô Tân không có ở đây. Đương nhiên cũng không chuẩn bị bữa sáng như trước kia.

Giản Diệc Thận đứng trong phòng ăn một lúc, vẻ mặt không vui khẽ "hừ" một tiếng. Anh coi như hiểu phần nào, thủ đoạn của Tô Tân thật đúng là nhiều vô kể, nhu tình như nước không hiệu quả lập tức đổi kế nước ấm nấu ếch xanh*, khiến cho anh từng chút từng chút quen với sự tồn tại của cô, sau đó lại lấy lui làm tiến, để anh không thể rời đi.

* Nước ấm nấu ếch : con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Thật buồn cười. Nhiều năm qua từ việc học đến sự nghiệp anh gần như đánh đâu thắng đó, được người người ca ngợi là thiên chi kiêu tử, ít khi thất bại, duy chỉ có hai lần bại trong tay Tô Tân. Một lần không cẩn thận, để bạn bè bị cô hãm hại, một lần ngay cả hôn nhân của mình cũng không cứu nổi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.

Hôm nay là thứ bảy, trong công ty có một cuộc họp, trước khi ra khỏi nhà, anh do dự một chút, quay lại đẩy cửa phòng ngủ cho khách ra.

Gian phòng bên trong rất u ám, chỉ có vài tia sáng lọt ra từ khe hở trên rèm cửa, vầng hào quang rơi xuống giường, Tô Tân đang ngủ say bên trong, tiếng động khi mở cửa không đánh thức cô.

Tư thế ngủ của cô có chút kỳ lạ, cô nằm nghiêng cuộn tròn thành một quả bóng, đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi chăn, lập tức lọt vào ánh mắt của Giản Diệc Thận.

Tô Tân cao 1m70, chân lại rất nhỏ, giống như có thể ôm trọn bằng một tay, trắng nõn, nuột nà.

Trái tim Giản Diệc Thận không hiểu sao lại đập lỡ nhịp, vô thức lùi lại một bước, đóng cửa lại.

Khu Tân Giang, thành phố An Châu tiếp giáp với sông Tân Giang và khu trung tâm thương nghiệp thành phố cổ, là nơi sản sinh cũng như tập hợp ngành công nghệ mạng ở An Châu thậm chí là cả nước.

Trụ sở chính của khoa học kỹ thuật Thận Ngôn tọa lạc tại một tòa nhà bên bờ sông Tân Giang cao ba mươi chín tầng, nhìn ra dòng sông đầy bất khả chiến bại. Công ty đã phát triển từ một công ty nhỏ chưa được biết đến cách đây bảy tám năm thành một mạng lưới quy mô lớn với hàng nghìn người, dưới trướng quản lý lưu lượng thông tin rất lớn từ truyền thông và mạng xã hội, ngoài ra còn đầu tư tài chính, tiềm lực trong tương lai rất lớn.

Mặc dù là cuối tuần nhưng công ty vẫn rất bận rộn, Giản Diệc Thận vào văn phòng, vừa mới bật máy tính lên, trợ lý Đàm Phi đẩy cửa vào, báo cáo lịch trình hôm nay.

"Buổi sáng cùng chính quyền tỉnh và các quan chức các tỉnh khác cùng nhau họp nghiên cứu, buổi trưa có hẹn cơm trưa cùng Hoắc tiên sinh, buổi chiều có một số hợp đồng cần giám đốc kiểm tra." Đàm Phi đẩy kính mắt chần chờ một chút "Còn có, Giản tổng, mấy ngày trước tôi đã làm sai một chuyện, muốn thẳng thắn thừa nhận với giám đốc."

Giản Diệc Thận không ngẩng đầu: "Nói đi."

Thư ký tiểu Lâu ở bên cạnh rụt rè nói: "Không phải lỗi của trợ lý Đàm, là tôi, tôi quên nhắc Giản tổng sinh nhật của thiếu phu nhân."

Giản Diệc Thận ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Đàm Phi có chút xấu hổ: "Tuần trước tôi bận đi công tác nên giao chuyện ở đây cho tiểu Lâu, kết quả tiểu Lâu quên."

Giản Diệc Thận đưa ánh mắt lên lịch ngày trên bàn, hơi cau mày: "Là ngày nào?"

"Thứ ba tuần trước, đã qua năm ngày." Đàm Phi ngập ngừng hỏi: "Có cần chuẩn bị cho thiếu phu nhân quà đền bù không?"

Giản Diệc Thận cẩn thận suy nghĩ: "Bỏ đi, mọi người ra ngoài được rồi."

Cửa đóng lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài. Giản Diệc Thận vuốt vuốt huyệt thái dương, cảm thấy hơi đau đầu.

Tính toán thời gian một chút, sinh nhật Tô Tân hẳn là ngày bọn họ cãi nhau, anh từ nước ngoài trở về nhưng ngay cả một tin nhắn Wechat cũng không trả lời, bỏ mặc cô chờ đợi một ngày. Chẳng trách mấy ngày nay Tô Tân kỳ lạ như vậy, trước kia gần như muốn gì được đó, thế mà vì chút chuyện nhỏ này làm loạn với anh.

Phụ nữ thật là phiền phức! Không phải chỉ là sinh nhật thôi sao? Cứ nói thẳng là được.

Tối về nhường nhịn cô một chút là được.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, tâm trạng khó chịu của Giản Diệc Thận từ sáng tới giờ đã ổn định đôi chút, chuyên tâm vào công việc.

Cuộc họp nghiên cứu buổi sáng diễn ra rất thành công, một số quan chức từ các tỉnh tới thăm quan đều cho rằng khoa học kỹ thuật Thận Ngôn biết nắm bắt cơ hội sẽ phát triển rất nhanh chóng đồng thời liên tục tán thưởng anh, thái độ cũng có chút dè chừng.

Giản Diệc Thận lịch sự đáp lại vài câu, tiếp nhận hầu hết những lời khen.

Hiện tại, anh rất tự tin. Trước kia không ai xem trọng hạng mục này của anh, đến cả Giản Thành Trạch cũng nói rõ ràng cho anh biết đầu tư một quỹ tài chính nhỏ sau đó ngoan ngoãn trở về kế thừa gia nghiệp, nhưng chẳng ai ngờ được mạng lưới công nghệ tốc độ cao lại phát triển đến vậy, những kẻ nhiều lần coi thường về sau tư nhiên trở thành truyền thông chủ lưu*, hiện tại lợi nhuận mà khoa học kỹ thuật Thận Ngôn có được đã lớn hơn tập đoàn Giản thị, hiện tại Giản Thành Trạch không thể không nhìn anh bằng con mắt khác.

*Truyền thông chủ lưu: Media mainstream (MSM) là một thuật ngữ và viết tắt được sử dụng để gọi chung cho các phương tiện truyền thông đại chúng lớn khác nhau có ảnh hưởng đến nhiều người, và cả phản ánh và định hình các dòng tư tưởng phổ biến.

Vào lúc tạm biệt, một quan chức bắt tay hâm mộ nói: "Giản tổng còn trẻ đã xuất sắc như vậy, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, thật đúng là cuộc đời viên mãn."

Nụ cười của anh bỗng chốc cứng lại.

Vốn là như vậy, thời điểm anh đắc chí nhất thì Tô Tân xuất hiện nhắc nhở anh không có thứ gì là hoàn hảo cả, người phụ nữ này như một chạc cây, phá hủy cuộc hôn nhân hoàn mỹ của anh.

Cơm trưa được đặt tại một nhà hàng phương Tây, thời điểm Giản Diệc Thận đến, Hoắc Chí Từ đã tới, còn kéo một người anh thấy rất không vừa mắt đến, Trình Tử Hạo.

Trình Tử Hạo kém anh một tuổi, gia đình kinh doanh trang sức, sở hữu một số thương hiệu trang sức cao cấp. Tính cách của anh hoàn toàn trái ngược cậu ta, không thể ở cùng một chỗ, cũng không thân thiết, không biết Hoắc Chí Từ cùng cậu ta kết giao bằng hữu lúc nào.

Giản Diệc Thận ngồi xuống bàn ăn, nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái: "Sao cậu cũng tới đây?"

"Không phải là cố ý quan sát con nhà người ta mà cha mẹ vẫn thường nhắc đến để học tập sao?" Dáng vẻ Trình Tử Hạo cà lơ cà phất: "Tôi nói này Giản Diệc Thận, anh không cần phải thành công nhanh như vậy, nếu không những người khác rất khó hòa hợp trước mặt các trưởng lão."

Đây chính là điểm mà Giản Diệc Thận không thích ở con người Trình Tử Hạo, ngôn ngữ hành vi quá mức lỗ mãng ngả ngớn, tùy ý phóng túng, lời nói luôn có cảm giác châm chọc, khiến người nghe khó chịu.

Anh không đáp lời, bình thản mở menu để gọi món.

Hoắc Chí Từ tranh thủ hoà giải: "Diệc Thận tài giỏi cũng vô dụng, muốn học cũng không nổi, vẫn là tập chung vào một việc, chờ đợi cơ hội thích hợp."

"Nhắc đến mới nhớ, ai bảo Giản tổng của chúng ta là thiên tài kinh doanh" Trình Tử Hạo không quan tâm đến sự thờ ơ Giản Diệc Thận: "Nhưng thành thật mà nói, tôi thực sự không phải hâm mộ công ty của anh, tiền bạc ý mà, sống không tiêu hết được chết cũng không mang theo được, vừa đủ là được rồi."

"Vậy cậu ghen tị với cậu ấy cái gì?" Hoắc Chí Từ khó hiểu.

"Tôi ghen tị anh ta có một người vợ xinh đẹp." Trình Tử Hạo "chậc chậc" hai tiếng "Lúc còn đi học, tôi còn muốn theo đuổi Tô Tân đấy, kết quả Tô Tân lại theo đuổi Diệc Thận, còn bị anh ta gọi đến là đến, nói đi là đi. Anh không biết lúc ấy có bao nhiêu nam sinh hận Diệc Thận thấu xương đâu."

Giản Diệc Thận cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cậu ta một chút: "Cậu nói ít đi một câu, không có ai tưởng cậu câm đâu."

Hoắc Chí Từ ngược lại rất vui vẻ, náo nhiệt không chê chuyện lớn, liền hỏi: "Thật sao?"

"Các người thật sự không biết lúc ấy Tô Tân trong trường rực rỡ thế nào đâu, cô ấy là thành viên trong đội tranh luận của trường, đại diện trường tham gia cuộc thi tranh luận của sinh viên quốc tế và giành được giải nhất, có một thời gian trên đầu trang của diễn đàn trường học có một nửa đều là thư tỏ tình của cô ấy, chính là nữ thần tài sắc vẹn toàn." Trình Tử Hạo nhớ lại náo nhiệt năm đó.

Hoắc Chí Từ xem thường: "Thôi đi! Vậy Tô Tân dịu dàng, thục nữ vứt cái dáng vẻ tranh biện kia đi đâu rồi? Chỉ cần Diệc Thận tùy tiện nghiêng mắt nhìn một cái cô ấy còn không dám lên tiếng, một chút tức giận cũng không có."

Giản Diệc Thận đặt thực đơn xuống bàn phát ra tiếng "Bốp": "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm."

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, Giản Diệc Thận lại có chút không yên lòng. Anh biết có rất nhiều người muốn theo đuổi Tô Tân, nhưng không ngờ, vị công tử đào hoa như Trình Tử Hạo cũng từng quỳ dưới váy cô.

Không hiểu sao anh cảm thấy hơi khó chịu.

"Tôi nói này Diệc Thận, sao hôm nay anh có chút không đúng" Trình Tử Hạo đánh giá anh "Sắc mặt không tốt lắm, là chuyện phòng the quá độ hay cãi nhau với vợ?"

Trước khi Giản Diệc Thận đen mặt, Hoắc Chí Từ vội vàng cuống quít thanh minh: "Cậu nói đùa à, Tô Tân làm sao dám cãi nhau với Diệc Thận? Cậu không nhìn thấy bộ dáng nàng dâu nhỏ đi theo sau Diệc Thận của cô ấy đâu, đuổi thế nào cũng không đi."

Trình Tử Hạo sững sờ một lát, thở dài một tiếng: "Thật lãng phí của trời!"

Vừa dứt lời, cậu ta lại nghĩ đến một chuyện, kích động: "Diệc Thận, hay anh gọi cô ấy đến đây cùng chúng ta ăn cơm đi, tôi cũng đã nhiều năm không gặp Tô Tân, không biết cô ấy còn nhớ tôi không."

Giản Diệc Thận muốn cự từ chối nhưng lời đến khóe miệng bỗng nhiên nuốt ngược vào trong. Anh không phải đang muốn cho Tô Tân cái bậc thang giải hoà sao? Đây chính là cơ hội. Với lại, Trình Tử Hạo một mực khen ngợi Tô Tân, cũng không biết trong lòng đang có ý định quỷ quái gì, để cho cậu ta mở mang kiến thức một chút cũng tốt.

"Có thể." Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi cho Đàm Phi, muốn nhờ cậu ta gọi Tô Tân tới.

Trình Tử Hạo nghẹn họng trân trối nhìn: "Anh có ý gì? Anh muốn gọi cho vợ phải thông qua điện thoại của trợ lý sao?"

"Sao?" Giản Diệc Thận mảy may không có cảm thấy có vấn đề gì "Tôi không số của cô ấy."

"Anh. . . Cái này. . . Chết tiệt! Coi như anh lợi hại." Trình Tử Hạo ngả người ra ghế không nói gì.

Khoảng hai phút sau, điện thoại Giản Diệc Thận vang lên, anh nhấc máy, giọng nói của Đàm Phicó chút hốt hoảng: "Giản tổng, anh về nhà một chút, Giản thiếu phu nhân có chút không đúng, điện thoại kết nối không nói gì, nghe như từ trên giường rơi xuống."

* Tác giả có lời muốn nói:

Giản tổng: Vợ tôi có sức hấp dẫn vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro