Chương 64 : Chân Tình Khó Nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị Diêu đã gọi điện báo cảnh sát, sau khi cảnh sát đến hiện trường, họ đã trích xuất bằng chứng, ghi chép khẩu cung, đảm bảo sẽ truy ra nguồn gốc của bức thư ngoài ra còn yêu cầu Tô Tân chuẩn bị tâm lý, loại thư đe dọa này thường không để lại nhiều manh mối, nếu như đối tượng không có hành động tiếp theo thì việc điều tra sẽ rất khó khăn, nên Tô Tân cần phải chú ý đến an toàn của bản thân, hạn chế ra ngoài và tham gia các hoạt động công cộng.

Chị Diêu có chút lo lắng, liền đề nghị Tô Tân không nên đến dự lễ khai máy, người viết bức thư này thần kinh có chút vấn đề, hắn ta ở trong bóng tối, Tô Tân ở ngoài sáng, động chút tay chân liền nguy.

Tô Tân không đồng ý.

Chỉ là một lá thư đe dọa, kẻ đứng sau cũng không biết khi nào sẽ xuất hiện, có thể là ngày mai, cũng có thể là vài năm nữa, nếu cô cứ bị kiềm chế như vậy thì đến bao giờ mới an tâm?

Kể từ khi tiếp quản Tinh Hà đến nay, cô đã chấn chỉnh nội bộ công ty, giành lấy nhiều dự án đầu tư từ nước ngoài, đắc tội không biết bao nhiêu người, nếu tránh đám người này thì không cần phải mở công ty giải trí, trực tiếp về nhà dưỡng lão được rồi.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng những kẻ tình nghi, chị Diêu cảm thấy Lữ Thành Chiêu, Dư Nhất Tùng, Tần Chí Minh đều có động cơ, nhưng Tô Tân lại thấy loại thủ đoạn này mà Lữ Thành Chiêu dùng có chút quá thấp kém, ngược lại hai người sau có nhiều khả năng hơn.

Khi « Vô Địch Thiên Hạ » bước vào giai đoạn truyền bá thì Tần Chí Minh đã dùng mọi thủ đoạn để kéo chân Cố Phi Nam nên bị lộ mặt nhưng Cố Phi Nam lại liên tục phi thăng, còn hắn ta thì bị người đời lãng quên, trên mạng đa phần là các fan hâm mộ nữ, họ rất căm ghét các nam diễn viên có hành vi bạo lực gia đình, Gia Thành từng cố gắng để hắn đóng vai nam hai trong một bộ phim truyền hình, nhưng bị dân mạng mắng cẩu huyết ngập đầu, nhà đầu tư lập tức đổi người, tái xuất vô vọng.

Còn Dư Nhất Tùng do lộ video cầu tiềm liền bị sỉ nhục không thôi, mỗi ngày đều có fan thoát phấn, đoàn đội của cậu ta mua các số liệu để cứu vãn tình hình nhưng cũng vô dụng, lại thêm việc tranh chấp hợp đồng đã qua hai tháng vẫn không có lịch trình nào. Phán quyết sơ thẩm của tòa án đã đưa ra một tuần trước, yêu cầu cậu ta tiếp tục thực hiện mười năm hợp đồng hoặc thanh toán hàng chục triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nếu kháng cáo lần nữa sẽ thua kiện, Lữ Thành Chiêu sẽ không giúp cậu ta thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng, Dư Nhất Tùng còn tám năm ở Tinh Hà, tất cả những cố gắng nỗ lực trước kia đều bị thiêu rụi.

Những kẻ đê tiện sẽ không bao giờ tìm ra lý do từ chính họ thay vào đó sẽ đổ lỗi cho người khác, hai người này hiện tại hận Tô Tân đến thấu xương, từ đó sẽ làm ra những hành động điên cuồng.

Đem những suy đoán này cho cảnh sát, Tô Tân vội vàng đến sân bay.

Vụ tai nạn này đã làm trì hoãn hành trình của Tô Tân, khi cô đến thành phố Đinh Nam đã là tám giờ tối. Ban đầu, cô dự định ăn tối với đoàn làm phim và các nhà đầu tư, lần này chỉ có thể nhanh đến phòng karaoke gặp mặt.

Có hơn mười người ở phòng karaoke, Trần Khuông Minh đặt một phòng lớn, Tô Tân vừa vào cửa liền nghe được một bài thần khúc tẩy não, đạo diễn Ninh một người rất thích xem video đang hát rất nhập tâm, tiếng hát rất tệ nhưng đạo diễn Ninh lại không nhận ra còn những người bên cạnh thì đang cười vui vẻ.

Kết thúc bài hát, Tô Tân vỗ tay cổ vũ: "Đạo diễn Ninh, lúc còn trẻ không xuất đạo thật đúng là một tổn thất lớn."

Đạo diễn Ninh vui vẻ nói: "Tô tổng, tôi sẽ coi đây là thật, lúc nào đến Tinh Hà ký hợp đồng ?"

"Tiểu Tân, đừng chỉ khen ngợi anh ấy mà quên chị " Giang Viện Viện cười nói "Chị cũng có giấc mơ làm ngôi sao."

. . .

Mọi người cười nói mới Tô Tân vào.

Ngoại trừ Đạo diễn Ninh và Giang Viện Viện đều là người quen thì còn có nhà đầu tư lớn phó tổng Vu Hạo An đại diện cho rạp chiếu phim Thời Đại Mới, nhìn qua đại khái khoảng bốn mươi tuổi, đã ở tuổi trung niên, có thể do uống rượu quá nhiều, mặt đã đỏ thành Quan Công, ánh mắt cũng có mấy phần say.

Đây là lần đầu tiên Tô Tân và vị phó tổng Vu này gặp mặt, hai người bắt tay nhau, phó tổng Vu thẳng mặt trách móc: "Hoá ra cô là Tô tổng, thật . . . thật đẹp, đến muộn phạt ba chén rượu, tới tới tới, rót đầy!"

Miệng ông ta nồng nặc mùi rượu, tay lại không chịu buông ra, Tô Tân cau mày, rút tay về: "Phó tổng Vu, tôi tự phạt một ly, bày tỏ áy náy."

Phó tổng Vu đang muốn phản đối, Giang Viện Viện cười: "Tiểu Tân, em thật sảng khoái, nếu muốn tôi phải phạt mình một ly, không thể để phó tổng Vu bồi ba chén được."

"Tiện nghi cho ông Vu rồi." Đạo diễn Ninh ở một bên giúp đỡ.

Tô Tân mỉm cười uống cạn rượu trong ly: "Đây không phải là tôi thông cảm phó tổng Vu đã uống quá nhiều hay sao?"

Vu Hạo An bị rượu làm cho choáng váng lúc này mới tỉnh táo lại một chút, biết vừa rồi bản thân có chút thất thố, lập tức tìm lối thoát: "Tôi gặp được Tô tổng nên hơi kích động, đến, tôi bồi Tô tổng một ly."

Ông ta tự rót cho mình một ly rồi uống.

Tô Tân ngồi xuống ghế sofa, Trần Khuông Minh giới thiệu cho cô vài người sáng tạo chính, Cố Phi Nam ngồi bên cạnh, trầm mặt nhìn chằm chằm phó tổng Vu mấy lần, sắc mặt không quá tốt.

Tô Tân vỗ vai an ủi cậu.

Cố Phi Nam từng cùng Kiều Nhược Nam đóng chung Du Ngải Mạn, coi như Kiều Nhược Nam cũng là người quen, đứng lên nhiệt tình kêu một tiếng "Tô tổng".

Nhắc đến việc Kiều Nhược Nam tham gia đoàn phim, cũng khá kịch tính, lúc đầu Kiều Nhược Nam không đến tham gia casting, nữ hai được giao cho một tiểu hoa khác. Sau đó Kiều Nhược Nam cố ý tới cửa, nói là suy nghĩ kỹ, không sợ miệng lưỡi độc địa của Tần Văn Uyên và công việc khó khăn khi làm phim, sẵn sàng thử sức đóng một vai nhỏ, chỉ cần ở đầu phụ đề ghi rõ là cameo là được.

Tô Tân đang lo lắng không biết sẽ sắp xếp vai trò gì cho cô ấy thì tiểu hoa kia mang thai, bỏ vai diễn nữ hai.

Sau hai lần thử vai, Kiều Nhược Nam liền nhận nhân vật này.

Từng nhà đầu tư và diễn viên lần lượt tách ra, Kiều Nhược Nam ngồi gần đạo diễn Ninh và phó tổng Vu, gần đó có nữ phụ Trần Tử Thiên, là một người không được nổi tiếng lắm, có nét yếu đuối khiến người nhìn thấy là yêu, ngồi cùng Vu Hạo An.

Tô Tân không nhìn thấy nam chính Ngũ Thành Trác, có thể là có Giang Viện Viện ở đây, sợ gặp mặt lại xấu hổ, dứt khoát tránh đi.

Mọi người trao đổi với nhau vài câu, không khí lại trở nên náo nhiệt, ca hát vui vẻ, chơi xúc xắc và cùng nhau uống rượu.

Tô Tân bị dụ dỗ hát một bài, hát không phải thế mạnh của cô, chỉ có thể coi là lọt lỗ tai, hát xong liền giao cho Cố Phi Nam: "Em thay Tinh Hà vãn hồi chút mặt mũi khiến bọn họ phải run sợ đi."

Cố Phi Nam lập tức vui vẻ hỏi: "Được, chị Tân, chị muốn nghe bài gì ?"

Bên cạnh có người trêu ghẹo: "Phi Nam, vừa rồi kêu cậu hát một bài thì cậu ra sức khước từ, do Tô tổng mời nên mới nể tình nhận sao?"

"Đó là đương nhiên, bà chủ nhà mình và người khác đương nhiên không thể so sánh rồi " Cố Phi Nam mặt đầy đương nhiên, nhớ ra điều gì đó, liền nhiệt tình hỏi "Chị Tân, chúng ta hát song ca bài « Con Mắt Của Ta » được không?"

"Chị chỉ có thể hát bài hát chủ đề của « Vô Địch Thiên Hạ » thôi " Tô Tân bất động thanh sắc nói "Nhược nam, đến đây, cùng nhau hát một chút, chúc mừng hợp tác lần hai."

Cố Phi Nam nhìn cô muốn nói lại thôi, đành phải cùng Kiều Nhược Nam đến phía trước hát.

Giang Viện Viện chọc Tô Tân, mập mờ hỏi: "Trước khi em đến tiểu thịt tươi này một mực không yên lòng, xem ra đối với em có chút ý tứ."

"Tha cho em đi " Tô Tân có chút bất đắc dĩ "Chị không nhìn thấy hồi trước tinh phong huyết vũ, nếu có bất cứ điều gì, em có thể bị fan hâm mộ xé xác."

Giang Viện Viện vui vẻ: "Chị thấy rồi, đám dân mạng đều muốn đoạt nhau gả cho em. Nhiều đàn ông chất lượng tốt như vậy, chị nhìn đến ghen tị ngủ không được."

"Vậy còn chị ?" Tô Tân liếc nhìnGiang Viện Viện "Tìm được người đàn ông khác rồi ?"

Khóe miệng tươi cười phai nhạt đi, nửa ngày sau rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhưng không hút, chỉ yên lặng nhìn làn khói xanh lượn lờ dâng lên.

Một lúc lâu sau, cô ấy hít một hơi thật sâu, tắt thuốc lá, thấp giọng lẩm bẩm: "Cảm giác chân tình quá đau đớn."

Tô Tân muốn an ủi, lại không biết an ủi từ đâu. Thoải mái như Giang Viện Viện, trải qua hai lần hôn nhân, cũng trốn không thoát khỏi tình yêu trần tục.

Một lúc sau, Cố Phi Nam và Kiều Nhược Nam trở về, mọi người vỗ tay cổ vũ, Cố Phi Nam không ngừng đuổi theo Tô Tân hỏi: "Em hát được chứ?"

"Có thể cân nhắc ra đĩa nhạc." Tô Tân nghiêm túc trả lời.

Nghe xong, Cố Phi Nam nở "nụ cười trắng" tiêu chuẩn.

"Cạch" một tiếng, tất cả mọi người đều giật mình, đều quay đầu lại nhìn, phó tổng Vu nắm lấy Trần Tử Thiên bên cạnh, còn Trần Tử Thiên bị dọa sợ, đang co rúm người trốn về phía sau, hất cái cốc trên bàn xuống đất.

"Trần lão sư . . . Anh nem . . ." Trần Tử Thiên run rẩy nhìn về phía Trần Khuông Minh cầu cứu "Phó tổng Vu ông ấy . . . Có phải uống say rồi không . . ."

Trần Khuông Minh xấu hổ liếc qua Tô Tân, tiến lên hoà giải: "Phó tổng Vu, Tử Thiên không hiểu chuyện lắm để tôi thay cô ấy cùng anh uống rượu . . ."

Phó tổng Vu đưa tay víu vào, lớn miệng nói: "Lão Trần, không phải tôi không nể mặt anh, tôi không làm gì hết, chỉ sờ hai cái hôn mấy cái, tất cả mọi người đều hiểu, cô ta ngoan ngoãn một chút, đến lúc đó tôi sẽ kêu đạo diễn cho thêm vài phần diễn, sau này có phim mới sẽ nghĩ đến cô ta, nếu không diễn viên tuyến mười tám cũng làm không nổi . . . Hắc hắc. . ."

Trần Tử Thiên bị doạ sợ, sắc mặt trắng bệch, trốn lại không dám trốn, nước mắt giàn giụa.

Trần Khuông Minh có chút xấu hổ.

Rạp chiếu phim Thời Đại Mới đã đầu tư 20% cổ phần, có thể coi là nhà đầu tư lớn, trong tương lai cũng sẽ dựa vào việc này để phân phối phim, vị phó tổng Vu này là thân thích của tổng giám đốc, có tiếng nói rất lớn, mà Trần Tử Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ, người đại diện hôm nay ưỡn nghiêm mặt đem cô ấy vào tiếp khách, nhất định phải chuẩn bị tâm lý, chỉ cần không quá đáng sẽ không hai lời.

"Tử Thiên, hay là . . . Cô dỗ dành phó tổng Vu một chút ?" Trần Khuông Minh chần chờ hỏi.

Trần Tử Thiên lắc đầu rơi nước mắt.

"Phó tổng Vu, xem ra ông đã say rồi, tranh thủ thời gian về phòng thì hơn." Tô Tân đứng dậy đi tới chỗ hai người họ, dùng sức kéo Trần Tử Thiên từ trong ngực phó tổng Vu đi ra.

Phó tổng Vu bị khí lực này làm cho choáng váng, một hồi lâu mới hiểu được tình hình, lần này ông ta mặc kệ mặt mũi , lảo đảo đứng lên, chỉ vào mặt Tô Tân: "Cô . . . Cô nói cái gì . . . Tiểu nha đầu kia tới đây cho tao !"

Trần Tử Thiên nấp sau lưng Tô Tân nắm chặt lấy cánh tay cô.

Trần Khuông Minh vội vàng cười làm lành: "Phó tổng Vu, Tô tổng chúng tôi có ý tốt . . ."

Một tiến "Bốp" vang lên, phó tổng Vu quơ tay, vô tình đánh vào mặt Trần Khuông Minh, sắc mặt Trần Khuông Minh lập tức thay đổi.

"Phi Nam, Trần lão sư " Tô Tân chậm rãi nói "Mau giúp phó tổng Vu tỉnh rượu, có thể rửa mặt bằng nước lạnh, sẽ từ trên trời rơi xuống không biết bao nhiêu cân lượng."

Cố Phi Nam đã sớm tức sôi ruột, lập tức đứng lên, Trần Khuông Minh còn có chút chần chờ: "Chuyện này . . ."

"Đừng lo, chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm " Ánh mắt Tô Tân lóe lên tia tàn khốc "Chỉ cần Tô Tân tôi ở Tinh Hà một ngày, sẽ không có chuyện phía nhà đầu tư ép các nghệ sĩ nữ xuất hiện ở trước mặt tôi."

Cố Phi Nam và Trần Khuông Minh cùng nhau kéo phó tổng Vu vào phòng vệ sinh, dội nước lạnh, sau đó gọi người đưa về khách sạn.

Sau trận náo loạn này, không thể hát tiếp được nữa, Tô Tân và Trần Khuông Minh gửi lời xin lỗi đến các nhà đầu tư khác và tiễn họ ra xe.

Nhìn lại, những người trẻ của đoàn làm phim đều không đi, ngược lại xông lên.

Trần Tử Thiên nghẹn ngào nắm lấy tay cô: "Tô tổng, cảm ơn cô, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, tôi cứ nghĩ hát một chút, uống chút rượu . . ."

"Tô tổng, cô vừa rồi thật soái, tên đàn ông bụng phệ kia thật buồn nôn, tôi nhổ vào!" Kiều Nhược Nam kích động nói.

"Tô tổng, tôi tự hỏi tại sao Phi Nam và chị Như Nam lại sùng bái cô như vậy, đêm nay tôi cũng sẽ bắt đầu như họ." Chưa thấy một bà chủ khốc soái như vậy, hưng phấn hận không thể nhào lên cùng cô nói hơn hai câu.

Cố Phi Nam ở bên cạnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo, tự hào.

. . .

Đoàn làm phim và Tô Tân không ở chung một khách sạn, mọi người tạm biệt ở cửa, Cố Phi Nam lưu luyến không rời miễn cưỡng đi theo hai bước, đành phải lên xe rời đi.

Tô Tân và Giang Viện Viện ở chung khách sạn, cách đây không xa, hai người quyết định cùng nhau đi bộ trở về.

"Em thật lợi hại, nhưng họ Vu kia là em vợ của Phàn tổng Thời Đại Mới, cẩn thận bên gối gió." Giang Viện Viện nhắc nhở.

Tô Tân gật đầu: "Em biết, sáng mai em sẽ chào hỏi Phàn tổng, mọi người đều cầu tài, chỉ cần phim chiếu ra có thể kiếm tiền, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không trở thành chuyện lớn."

"Em thật tỉnh táo" Giang Viện Viện đồng ý "Cái tên họ Vu kia không được nhiều người chào đón, thái độ của ông ta cũng không tốt lành gì, em giết đi uy phong của ông ta cũng tốt, cũng coi như chống lưng cho những nghệ sĩ nữ không tên tuổi, sau này nếu còn có người nghĩ đến chuyện này, cũng sẽ cân nhắc một chút."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, mắt thấy khách sạn ở phía trước, bước chân Giang Viện Viện đột nhiên dừng lại.

Tô Tân nhìn về phía trước, dưới gốc cây si bên đường có một người đang đứng, đeo khẩu trang đội mũ nên không thấy rõ mặt, nhưng người quen có thể dễ dàng nhận ra thân hình hình dáng này, đó là người tối nay không xuất hiện - Ngũ Thành Trác.

Ánh mắt chạm nhau, Ngũ Thành Trác bước nhanh về phía họ.

"Muốn em giúp gì không?" Tô Tân trầm giọng hỏi.

Giang Viện Viện do dự hai giây: "Em về trước đi, chị có thể xử lý được."

"Vậy chị cẩn thận một chút " Tô Tân suy nghĩ một chút, lại nói "Thật ra, cảm giác chân tình cũng không tệ, không cần phải kiềm chế mình, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không bằng thẳng thắn một chút, đối mặt với trái tim mình."

Bây giờ là đầu mùa hè, nhiệt độ ở thành phố Định Nam vẫn ở mức vừa phải, những cây long nhãn bên đường đang đua nhau khoe sắc, gió đêm thổi qua, những bông hoa màu vàng xanh gần nhưng hoà quyện với lá cây, toả ra mùi hương thơm ngát gần như khó phát hiện ra; trong bồn hoa là những chùm hoa tú cẩm, tô điểm cho bóng đêm thêm vài phần kiều diễm.

Dù đã muộn nhưng Tô Tân lại không buồn ngủ chút nào, một mình dạo bước trên con đường rợp bóng cây. Suy nghĩ của cô lơ lửng trên bầu trời đêm, cả người trống rỗng.

Rất nhiều chuyện, nói thì rất dễ, nhưng lại không thể làm được.

Cô có thể nói với Giang Viện Viện "Thẳng thắn, đối mặt với trái tim mình", thế nhưng câu nói này chính cô cũng không làm được.

"Tiểu Tân." Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng.

Tô Tân sửng sốt cho là mình nghe nhầm.

Giản Diệc Thận đáng lẽ phải ở thành phố An Châu, sao có thể đến thành phố nhỏ này?

Cô đột nhiên xoay người lại, thấy Giản Diệc Thận xuất hiện trong màn đêm, phía sau là tiếng rì rào rung động của cây nhãn và hoa tú cầu, mặt mày thâm thúy, dáng người sắc sảo, khí thế đoạt người, xé toạc màn đêm thành một lỗ lớn, thẳng tắp đụng vào ánh mắt Tô Tân.

Không khí yên lặng hai giây, Giản Diệc Thận bước nhanh tới, tức giận hổn hển hỏi: "Em xảy ra chuyện gì sao? Đã trễ như vậy sao lại một mình đi dạo phố?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro