CHƯƠNG 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị người mang thai lên án, thối tha không cần mặt mũi đến gần cầu hôn: "Anh không phải luôn bên em sao?"

Mỗi ngày của Hứa Bạc Tô giống Trương Tự, thậm chí Trương Tự ăn gì anh cũng ăn hai miếng.

Nếu không phải mỗi ngày kiên trì vận động, cũng mập như Trương Tự rồi.

Nói đến cái này, Trương Tự nhéo cơ bắp cánh tay của người đàn ông: "Anh là người đã kết hôn có cần phải rèn luyện mỗi ngày không?"

Hứa Bạc Tô nói: "Còn không phải vì em."

"Thúi lắm." Bản thân dâm còn trách người khác, Trương Tự cười lạnh, lưu luyến liếc nhìn vóc dáng chưa biến dạng của mình, tiếp tục leo cầu thang.

Ngày tháng trôi nhanh, thời tiết đã trở lạnh.

Mặc kệ thời gian trôi qua chậm thế nào, nó vẫn sẽ trôi qua.

Năm đầu tiên Trương Tự ở nhà họ Hứa, trải qua rất náo nhiệt, nói thế nào nhỉ, tất cả hoạt động giải trí có liên quan đến năm mới, đều không có quan hệ với cậu, trừ chơi mạt trượt, dù đứng vẫn có thể chơi được mấy ván.

Ván này rất đáng gờm, người cả bàn đều là những người phóng viên giải trí muốn gặp cũng không gặp được.

Ngôi sao nổi tiếng Trương Sở Nam, siêu mẫu quốc tế Hứa Như Thanh, còn có nhân vật làm mưa làm gió trong thương giới.

Đây là đã vào sân, còn có người ngoài sân vây xem, nhưng chủ yếu tụ tập bên cạnh Trương Tự.

"Được rồi, con không đánh nữa." Trống một vị trí, Trương Tự nói với bà Hứa: "Mẹ vào đánh đi."

Bà Hứa vui vẻ đuôi sắp vểnh lên trời, cảm thấy những ngày này không uổng công thương Trương Tự.

Bằng không sao Trương Tự ai cũng không gọi, chỉ gọi bà vào vị trí.

"Aiz, mẹ thắng sẽ chia cho con một nửa tiền."

Thực ra do bà vừa vặn bên cạnh, Trương Tự vừa quay đầu đã thấy bà, còn rất biết tự mình tiến công.

"Mệt rồi?" Hứa Bạc Tô đỡ cậu, để cậu cẩn thận hạ chân: "Ở đây xem hay lên lầu nghỉ ngơi."

"Đều không muốn." Nhịp bước của Trương Tự như chim cánh cụt bước, nhìn anh nói: "Em muốn chơi pháo hoa."

Còn may người xung quanh không ai nghe thấy, Hứa Bạc Tô lắc đầu: "Không chơi."

Ra ngoài xem còn được, tự mình chơi không được.

Trương Tự thật sự rất muốn chơi.

Hứa Bạc Tô không lay chuyển được, làm cho cậu hai pháo hoa cầm tay, dẫn cậu vào trong vườn hoa, hai người ngốc nghếch mò trong tối.

"Đệch." Trương Tự nhìn thứ nhỏ xíu lấp lóe phát sáng, thổn thức: "Đây là pháo hoa mini nhất em từng chơi."

Hứa Bạc Tô phụ trách canh chừng.

"Yên tâm đi, đều đang đánh mạc chược." Trương Tự nói.

"Năm mới vui vẻ, dâu tây." Hứa Bạc Tô cười híp mắt, đến gần khóe môi Trương Tự, ịn môi mình lên: "Yêu em dâu tây."

Trương Tự cũng hôn lại anh một cái: "Ông đây cũng yêu anh yêu anh."

"Em nói tết năm sau sẽ thế nào?" Hứa Bạc Tô ôm bả vai Trương Tự, hai người đầu tựa vào nhau, nhìn bầu trời đêm phương xa: "Bé dâu tây lúc đó biết gọi ba chưa?"

Trương Tự: "Không có văn hóa thì đọc nhiều sách."

Còn chưa được một tuổi, gọi ba con khỉ.

Ngày 10 đầu năm, đến ngày Trương Tự khám thai, người trong nhà đi theo góp náo nhiệt, còn họ thì thầm theo sau.

"Đúng lúc để họ nghe thử lời bác sĩ nói." Trương Tự và Hứa Bạc Tô ngồi cùng nhau, nhỏ giọng nói: "Mang thai không phải cái gì cũng không thể làm, có vài người mang thai còn đi làm đấy."

"Vì yêu em thôi." Hứa Bạc Tô nhỏ giọng trả lời cậu: "Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, đừng cảm thấy có sự tồn tại của con mới yêu em, sống chung với em sẽ hiểu, em rất đáng yêu."

Trương Tự bộ dáng chịu hết nổi nói: "Đừng đụng tí lại nói mấy lời ngọt ngào xấu hổ nữa."

"Ngọt tự nhiên." Hứa Bạc Tô cười nói.

Hai người luôn đan mười ngón tay vào nhau, như sợ đánh mất nhau.

Hứa Bạc Tô có hơi sợ, Trương Tự thấy mình còn ổn, xưa nay chưa từng xoắn xuýt Hứa Bạc Tô yêu cậu sâu đậm bao nhiêu, sẽ luôn yêu cậu hay không.

Vì cái đó không có ý nghĩa, nên xảy ra sẽ phải xảy ra, không xảy ra có gì hay để xoắn xuýt, quý trọng hiện tại có được là được rồi.

Từ lúc ngu nga ngu ngơ đến khi nhận rõ sự thật mình muốn gì, Trương Tự chỉ tốn thời gian mấy tháng, cảm thấy mình rất trâu.

Hứa Bạc Tô vẫn luôn tốt với cậu trước sau như một, hoàn toàn không nhìn ra lúc đầu bên nhau chỉ là trò trẻ con.

Có lúc Trương Tự nhàm chán nghĩ, nếu ngày nào đó mình thay lòng, bé dâu tây cho Hứa Bạc Tô, mình ra ngoài vui vẻ, Hứa Bạc Tô có khóc không?

"Nghĩ gì thế?" Ngây ngốc rất lâu, đối phương đến gần hôn hôn cậu, nói chuyện dịu dàng và ánh mắt đầy quan tâm.

"Nghĩ về anh." Trương Tự cũng không keo kiệt để cho người ta vui vẻ.

Hứa Bạc Tô như cậu dự đoán cười cong mắt: "Tuy biết em chỉ tiện miệng nói một câu."

"Vậy anh rất thông minh." Trương Tự khen ngợi một câu.

Đây là lần khám thai thứ hai, còn hai tháng nữa bé dâu tây sẽ ra đời, mọi người đều rất sốt ruột.

Bà Hứa đã chuẩn bị đồ dùng con nít và quần áo nhỏ rất lâu rồi, gần đến ngày Quan Du Bạch cũng đưa đến một ít, 10 cục cưng cũng đủ dùng.

Phòng trẻ con cũng chuẩn bị xong.

Dù sao cũng là sinh mổ, trước ngày dự sinh mấy ngày đã nhập viện, theo như lời bác sĩ, tự mình chọn một ngày.

Trương Tự nhắc một câu: "Con thấy ngày cá tháng tư rất tốt." Tức khắc nhận được rất nhiều quan tâm.

Cuối cùng thống nhất quyết định, thuận theo tự nhiên, ngày nào đau bụng thì sinh.

Ngày 1 tháng 4 lặng lẽ trôi qua, bụng Trương Tự chẳng hề có động tĩnh muốn sinh, bà Hứa đến bầu bạn nhỏ giọng nói: "Đừng trúng ngày 5 tháng 4, ngày 3 ngày 6 cũng khá tốt."

Tò mò ngày 5 tháng 4 tại sao không tốt, thì mọi người lên google nha, cứ gõ ngày 5 tháng 4 là ra. Mình tìm được nhưng không truy cập trang được, con VPN dở chứng thì chịu rồi. 

Sau đó ngày 3 ngày 4, yên lặng trôi qua.

Đã qua thời kì dự sinh.

"Không vội, chúng ta chậm rãi đợi." Hứa Bạc Tô vẫn luôn ở bệnh viện, bình tĩnh hơn tất cả mọi người, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon hầu hạ Trương Tự, nên làm gì thì làm đó.

Trương Tự có hơi gấp, cậu không hy vọng con sinh vào ngày 5, để cho người khác có cơ hội nói xấu.

Hôm ngày 5 cậu ăn không ngon, sợ bụng bỗng nhiên có động tĩnh.

Lúc qua 0 giờ, hai mẹ con thở phào nhẹ nhõm, chúc mừng nhau trong nhóm, chọc cười cả nhà.

Nhưng ngày 6 cũng không sinh, ngộp chết rồi.

"Chẳng lẽ em mang thai Na Tra?" Trương Tự ngày ngày sợ bụng, nghiêm túc nói: "Ngày 7 không có động tĩnh liền mổ."

Hứa Bạc Tô cười nói: "Đừng hù dọa con."

8 giờ tối ngày 7, Trương Tự bỗng nhiên đập người đàn ông bên cạnh: "Bụng đau."

Hứa Bạc Tô thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, nhanh chóng ấn chuông rồi hỏi: "Rất đau?"

"Ừ." Trương Tự mãnh liệt gật đầu, đứa nhỏ thối tha vừa đến đã gây động tĩnh lớn, quần ga giường đoán chừng đỏ một mảnh.

Đau đến cậu cắn răng cắn lợi hút không khí: "Em chẳng qua chỉ dọa nó một câu thôi mà?"

Lúc đưa đến phòng phẫu thuật, Hứa Bạc Tô bị những màu đỏ kia dọa chết khiếp, sắc mặt hơi trắng, vì nguy hiểm khi sinh vẫn rất lớn, nếu...

Điện thoại vang lên, anh nhận, bà Hứa nói: "Tiểu Tự ngủ rồi, sao không trả lời tin nhắn?"

Hứa Bạc Tô: "Sắp vào phòng phẫu thuật."

Bà Hứa: "..."

Đợi họ toàn bộ đều đến bệnh viện, Hứa Bạc Tô ở bên trong, tiêm thuốc mê, Trương Tự không đau nữa, được Hứa Bạc Tô nắm tay, thỉnh thoảng nói chuyện với cậu, hôn hôn cậu.

Bác sĩ trêu: "Giờ không khó chịu, sau mới khó chịu."

Trương Tự thầm nghĩ, bác sĩ anh đừng dọa tôi.

"Cảm giác gì?" Hứa Bạc Tô vẫn sợ cậu đau, vì tình cảnh làm phẫu thuật xác thực đẫm máu.

"Không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bụng bị kéo ra, không đau." Trương Tự nói.

Người này tâm quá lớn, Hứa Bạc Tô đau lòng hôn ngón tay Trương Tự, tim co lại thành một nhúm.

Vì Trương Tự biểu hiện càng nhẹ nhàng càng không sao, anh càng áy náy, càng đau lòng.

"Con vàng con bạc nhà anh sắp ra đời, anh đừng căng mặt ra vậy được không?" Trương Tự rút tay ra, nhéo mặt Hứa Bạc Tô: "Không cho phép cau mày, cười cho em."

Hứa Bạc Tô rất quật cường nói: "Một lát lại cười."

Trương Tự nhìn anh, lại nhéo nhéo mặt, rồi nhắm mắt lại.

Thật sự không thấy đau, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, trong đầu vẫn cảm thấy không chân thật, nhưng cục thịt mông trần được bác sĩ ôm nói cho cậu biết, con vàng con bạc được sinh ra rồi.

Thanh âm rất vang dội, chân nhỏ động đậy, còn có thể nhìn thấy bức tranh không hài hòa.

"Không có gì để hồi hộp, là bé trai." Trương Tự giọng điệu thoải mái, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Bạc Tô ôm đầu cậu, hôn lại hôn: "Đây không phải sớm biết rồi sao, nếu em muốn có con gái, chúng ta sau này lại nghĩ cách."

"Em không sinh ra được." Trương Tự gật đầu.

Thanh âm của cực cưng rất vang dội, ông bà nội canh giữ ở cửa phòng phẫu thuật đều nghe thấy.

Rất muốn vào, nhưng bác sĩ còn chưa mở cửa.

Sau khi cục thịt đã được cân, dùng tã lót bọc xong đưa qua, phản ứng đầu tiên của hai ba là nói một câu: "Xấu."

Hai anh đẹp trai sinh ra khỉ con.

Nhưng vẫn yêu thích ôm lấy, ngốc nghếch nhìn chằm chằm.

Muốn đưa tay ra sờ lại không dám, sợ da thịt bé dâu tây quá yếu ớt.

Trương Tự còn phải khâu vết mổ, nhìn một lát đã giục Hứa Bạc Tô: "Ôm ra ngoài, pha chút sữa đút cho con."

Hứa Bạc Tô không nỡ đi: "Không gấp, lại đợi tí."

Hơn nữa bé dâu tây cũng không khóc, rất ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

"Anh ở đây canh giữ em cũng không có tác dụng." Trương Tự sợ con đói, lo lắng: "Con nhỏ vậy anh không đút sữa cho con thì có được không?"

"Vậy anh bế con ra ngoài, cho cha mẹ chăm sóc." Hứa Bạc Tô nói, cẩn thận đứng lên: "Anh rất nhanh sẽ trở lại."

Trương Tự muốn nói, anh phải tự mình chăm sóc, nhưng nghĩ rồi nghĩ, Hứa Bạc Tô sẽ không đồng ý.

Ngoài cửa, cha mẹ đều có mặt, vừa mở cửa nhìn thấy trong lòng con trai bế bọc tã màu hồng, mắt đỏ lên do vui vẻ.

"Tiểu Tự thế nào rồi?" Bà Hứa đưa tay ra bế cháu, trong miệng hỏi thăm Trương Tự.

"Đang khâu vết mổ hả?" Cha Hứa đoán.

"Phải, lo bé dâu tây sẽ đói." Hứa Bạc Tô nói, đưa con trai cho mẹ: "Mẹ bế bé về phòng bệnh, pha chút sữa, con quay lại với em ấy."

"Ồ ồ, bé dâu tây là..." Tuy sớm đã biết.

"Nam, khỏe mạnh." Hứa Bạc Tô nói: "Nặng 3,6kg, con quay lại đây."

Cười cười nhìn bọc tã mặt nhỏ đỏ hỏn, anh xoay người trở về.

Vợ chồng nhà họ Hứa bế cháu trai nhìn khắp nơi, rất yêu thích, đứng ở cửa rất lâu, mới về phòng bệnh.

"Tuy nói uống sữa mẹ tốt." Bà Hứa nói: "Nhưng bây giờ cũng có rất nhiều đứa nhỏ không uống sữa mẹ, uống sữa bột cũng có thể lớn lên khỏe mạnh."

"Ừ." Cái này không cưỡng cầu.

Bé dâu tây ăn no ngủ ngon trong phòng bệnh, lát sau Trương Tự mới được đưa trở về, hiệu quả thuốc tê còn chưa hết, cả người thật ra rất khó chịu.

Cảm giác muốn tiểu lại tiểu không ra.

"Ngủ rồi, con nhìn xem." Bà Hứa đặt bé dâu tây bên cạnh mặt Trương Tự, trên gương mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi kì diệu.

Hứa Bạc Tô sờ tóc Trương Tự, hôm nay vẫn luôn rất im lặng, anh sợ chỉ vừa mở miệng sẽ nhịn không được nói xin lỗi.

Thực ra trong lòng trừ xin lỗi, nhiều hơn là cảm ơn.

Trương Tự cho anh tình yêu và bé dâu tây.

Xoay đầu nhìn bé dâu tây, Trương Tự nói: "Hứa Bạc Tô lúc nhỏ có phải có bộ dáng như vậy không?"

Cha Hứa cười híp mắt gật đầu, rất chuyên nghiệp: "Con nhìn cái mũi này, bộ dáng y xì Bạc Tô."

Bà Hứa: "Phải đấy."

Hứa Bạc Tô nhìn, khâm phục nhãn lực của cha mẹ, vì anh gì cũng nhìn không ra.

"Mắt giống Tiểu Tự, xinh xắn."

Lần này Trương Tự cũng nhìn không ra, đó không phải chỉ là một kẻ hở thôi sao?

Bỗng cậu nói: "Thông báo cho bên ba con chưa?"

"Đương nhiên đã thông báo." Cha Hứa nói: "Nhưng bây giờ đã quá muộn, đến cũng không ở được bao lâu, cha đề nghị họ ban ngày lại đến."

"Vâng." Là như vậy, Trương Tự an tâm nằm, nhìn bé dâu tây.

"Em ngủ một lát được không?" Hứa Bạc Tô nhỏ giọng nói.

"Ngủ không được." Trương Tự xoay đầu qua nhìn Hứa Bạc Tô: "Em cảm thấy rất không chân thực."

Cha mẹ đều cười, nghĩ đến Trương Tự mới 21 tuổi đã làm cha.

"Phải đó, anh cũng vậy." Hứa Bạc Tô chậm rãi nói.

Người xung quanh chẳng phải cũng vậy sao, đều đắm chìm vào trong cảm xúc lâng lâng, chỉ khi nhìn không chớp mắt họ mới có cảm giác chân thực.

Hứa Bạc Tô cả đêm không ngủ, cùng với cha mẹ anh luân phiên chăm sóc bé dâu tây vừa chào đời.

Tuy để hai người giúp việc đến giúp, nhưng không có tác dụng gì.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng bệnh lại lặng lẽ nhiều thêm hai người, Trương Sở Nam và vợ ông.

Trương Tự vừa mở mắt, đã nhìn thấy ba cậu, bế bé dâu tây nhà cậu nhìn.

Aiz, fans nhìn thấy còn cho rằng đây là con ông, bởi người ta bộ dáng phong lưu đẹp trai không lộ tuổi già.

"Ba." Trương Tự khẽ gọi một tiếng.

"Tỉnh rồi?" Trương Sở Nam ngẩng đầu, đi qua nói liếng thắng: "Đứa nhỏ con sinh thật đẹp, đẹp hơn con lúc nhỏ rất nhiều."

Trương Tự nghĩ thầm, vậy con xấu rất nhiều.

Nhưng cả người đều không thoải mái, không có sức lực bắn lại Trương Sở Nam.

"Nhờ mọi người tránh ra một chút." Hứa Bạc Tô thấy Trương Tự đã tỉnh, kéo mọi người đến bên cạnh, kéo rèm bên giường lên, bắt đầu chăm sóc Trương Tự đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt vân vân.

"Có sợ em tiểu vào tay anh không?" Trương Tự tinh thần rất tốt tán dóc.

"Không sợ." Hứa Bạc Tô cười, hôn cậu: "Anh bằng lòng vẫn luôn chăm sóc em như vậy."

Nói xong bị tán một bạt tai, vang dội sắc nét: "Anh thế này không phải rủa em à?"

Người bên ngoài hoảng hốt, thiếu chút nữa vén rèm lên nhìn thử, ai động tay vào lúc này.

Sau đó nghĩ rồi nghĩ, Trương Tự tinh thần rất tốt, ừm, sức đánh người cũng đáng ăn mừng.

"Không phải ý đó." Ánh mắt Hứa Bạc Tô tràn đầy triền miên và hạnh phúc nhìn cậu: "Chỉ cần bên em gì cũng được, hiểu không?"

"Ừ." Trương Tự nhịn xuống cảm giác cả người khó chịu, nhếch môi cười như ánh mặt trời xán lạn: "Còn không nói chào buổi sáng với em, chào buổi sáng."

Hứa Bạc Tô cọ cọ cậu: "Chào buổi sáng, dâu tây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro