100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

Sơn Nhi

MENU

SƠN HÀ BẤT DẠ THIÊN

Bất Dạ Thiên – 100

Posted by MANH on 28.10.2020

Họa mi trầm lặng

Đêm khuya, bốn bề dịch quán lặng im như tờ.

Tô Ôn Duẫn nghe Đường Thận nói xong, suýt chút nữa đã cười thành tiếng. Đôi mắt cánh đào như cười như không, dường như trong mắt anh ta, Đường Thận chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp. Anh ta nói: “Ta đặt điều về Vương Tử Phong ư? Đường đại nhân, Vương Tử Phong mà ngươi nói có phải là Thượng thư bộ Hộ Vương Tử Phong mà ta biết không? Tuy trời đã tối, nhưng thánh thần lúc nào cũng ngự trên cao, ngươi đừng nói chuyện nực cười như thế nữa. Ta mà thèm gièm pha Vương Tử Phong?”

Đường Thận bật cười, lạnh lùng nói: “Tô đại nhân, tuy quan điểm của hai ta khác nhau, nhưng hiện giờ chúng ta đều phụng sự hoàng thượng ở thành U Châu này, nhất thiết phải chung sức đồng lòng. Ty Ngân Dẫn là địa bàn của Vương Trăn đại nhân, những việc chúng ta cần làm sắp tới không thể thiếu sự hỗ trợ của họ. Ngươi đặt điều xằng bậy về ngài ấy như thế, liệu có thỏa đáng không?”

Tô Ôn Duẫn không đáp lại Đường Thận mà thong thả đi lại trong phòng. Khi dừng lại, anh ta mới nghiêm túc nhìn Đường Thận.

“Đường Thận Đường Cảnh Tắc?”

Đường Thận khép hờ đôi mắt, lờ phắt đi.

Nói gì thì nói, ba năm trước cậu đã trở mình từ chỗ chết để quật ngược lại Tô Ôn Duẫn, giờ có đắc tội thêm một lần nữa cũng chẳng hề hấn gì. Cách đây ba năm Tô Ôn Duẫn không giết được cậu ở Thứ Châu, giờ anh ta có thể làm gì cậu đây?

Tô Ôn Duẫn: “Vương Tử Phong năm nay hai mươi chín tuổi, không sai chứ?”

“Không sai.”

“Hai mươi chín tuổi chưa một lần thành hôn, thậm chí còn không đính hôn với ai, ngươi nghĩ là vì sao?”

Nghe thế, Đường Thận mở mắt: “Vì sao?”

Tô Ôn Duẫn: “Vì hắn ham mê Long Dương.”

Đường Thận bàng hoàng, tuy ngoài mặt cậu tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã dao động rồi.

“Ai dám khẳng định?”

“Thế thì ngươi giải thích đi. Nếu hắn ta không đoạn tụ, tại sao ngần ấy tuổi rồi còn chưa thành gia?”

Đường Thận: “Trên đời này có đến hàng nghìn, hàng vạn nguyên do, làm sao ta biết sư huynh nghĩ gì trong lòng?” Vả lại, sao cứ nhất thiết phải là đoạn tụ mà không phải vì họa mi không chịu hót? Đương nhiên, câu ấy không được nói cho Tô Ôn Duẫn nghe. Anh ta mà nghe được, khéo lại mượn cớ ấy để bôi nhọ Vương Trăn vào dịp khác. Đường Thận nói: “Nhắc tới mới nhớ, sư huynh ta hai mươi chín tuổi chưa thành thân, nhưng Tô đại nhân có khác mấy đâu? Sang năm là Tô đại nhân hai mươi lăm tuổi rồi nhỉ?”

Gương mặt diễm lệ của Tô Ôn Duẫn ánh lên vẻ sắc lạnh, anh ta nói: “Chuyện ta lập gia đình thì liên quan gì đến ngươi?”

Đường Thận: “Dĩ nhiên là chẳng can hệ gì tới hạ quan, nhưng chuyện thành gia lập thất của sư huynh ta cũng đâu phải việc của Tô đại nhân? Tô đại nhân thân với sư huynh ta lắm ư? Nào phải! Ta quen sư huynh đã năm năm nay; đối với ta, huynh ấy như anh ta, như cha ta. Ta hiểu huynh ấy hơn Tô đại nhân nhiều. Con người huynh ấy thế nào chẳng nhẽ ta còn không biết? Sư huynh ta không thể nào đoạn tụ được. Hiện giờ ở U Châu, ta và Tô đại nhân cần phải đồng lòng thực hiện chức trách thánh thượng giao phó. Xin Tô đại nhân chớ đem chuyện này ra cợt nhả thêm. Thứ nhất là chẳng hài hước gì, sư huynh chắc chắn không ham thích Long Dương. Thứ hai..” Đường Thận ngừng lời một lát, rồi mới lạnh nhạt nói nốt: “Ngươi không thích bị người ta suy đoán bậy bạ về chuyện của bản thân, vậy khi ngươi gièm pha, đặt điều sau lưng huynh ấy, lẽ nào ngươi không nghĩ đến câu ‘điều mình không muốn, đừng làm với người khác’?”1

Đường Thận nói bằng thái độ đầy cứng rắn và kiên định, Tô Ôn Duẫn nghe mà ngẩn người.

Tuy Tô Ôn Duẫn giỏi ở chỗ sắc sảo hơn người, thủ đoạn trác việt, nhưng dù sao anh ta vẫn còn trẻ. Anh ta chưa vợ, cũng không có kinh nghiệm về chuyện hôn nhân. Hai năm trước, khi Hữu thừa Từ Bí tiết lộ cho đệ tử ruột Dư Triều Sinh về xu hướng tính dục của Vương Trăn thì ông dám quả quyết, không hoài nghi gì hết. Về phần Tô Ôn Duẫn, khi chứng kiến sự phẫn nộ của Đường Thận, anh ta không kiềm được suy tư…

Chẳng lẽ mình đoán sai thật rồi sao?

Vương Trăn chưa từng công khai mình thích nam hay nữ, các quan trong triều chỉ biết đoán già đoán non. Tô Ôn Duẫn bỗng nghi ngờ rằng phán đoán của mình trật lất rồi. Cứ y theo lời Đường Thận, anh ta chẳng thân quen gì với Vương Tử Phong, thậm chí còn là địch thủ trên chính trường, có lẽ đây là một sự nhầm lẫn thật. Đường Thận với Vương Trăn là sư huynh đệ, tình cảm keo sơn khăng khít từ xưa tới nay, Vương Trăn ắt sẽ không dối gạt Đường Thận trong chuyện này.

Lí do không thành gia có đến hàng nghìn hàng vạn, cứ như bản thân Tô Ôn Duẫn đây, anh ta không cưới vợ là bởi chẳng vừa mắt nổi ai. Trong mắt anh ta, người con gái ưu tú nhất trên đời cũng như cỏ rơm cát bụi, chẳng có giá trị gì cả.

Lẽ nào Vương Tử Phong cũng giống thế?

Mãi lâu sau, Tô Ôn Duẫn mới nói: “Vậy coi như ta nói nhầm.”

Nếu các quan Đại Lý tự và bộ Công trông thấy Tô Ôn Duẫn lúc này, có lẽ họ sẽ phải chạy hết ra cửa sổ để xem ông trời có đi vắng không. Tô Ôn Duẫn mà chịu lép vế kia à? Trái lại, Đường Thận chẳng để tâm, cậu chỉ thủng thẳng nói: “Thôi chuyện ấy cho qua. Tô đại nhân, vừa nãy hạ quan quá đỗi xúc động, đắc tội ngài rồi.”

Hai người không nhắc lại việc này nữa.

Ngoài phòng có tiếng bước chân nặng nề. Đường Thận tới bên cửa sổ, xốc mành nhìn ra. Lư tướng quân lưng hùm vai gấu đang khiêng một thùng nước vào sân, bước đi không chút vất vả. Hắn đặt thùng nước xuống đất rồi ngẩng lên nhìn Đường Thận.

Đường Thận nói nhẹ tênh: “Đổ nước vào cái lu to, rồi múc thêm thùng nữa về đây.”

Ánh mắt Lư Thâm tràn ngập phẫn uất, Đường Thận lại vờ như không thấy, che cửa sổ lại.

Một lát sau, tiếng bước chân lại xa dần, Lư tướng quân đi múc nước tiếp rồi.

Quay lại phòng, thấy Tô Ôn Duẫn đang uống trà, Đường Thận bỗng phát hiện ra rằng: Cậu và Tô Ôn Duẫn lúc nào cũng bàn bạc vào lúc đêm hôm khuya khoắt thì phải.

Rũ chuyện kì quái đó ra khỏi đầu, Đường Thận nói: “Sau hôm nay, chuyện chúng ta bất hòa ắt sẽ lan truyền khắp thành U Châu. Phủ doãn U Châu Quý Triệu Tư là người phù hợp nhất để loan tin, ông ta không trực thuộc đại doanh U Châu, cũng không phải người của ty Ngân Dẫn. Có tin đồn ấy thì chúng ta sẽ dễ bề làm việc kín đáo, yểm trợ lẫn nhau. Tô đại nhân, lần đầu xâm nhập vào Liêu… nên cử ai đi?”

Tô Ôn Duẫn: “Lần đầu tiếp cận cần có sự hỗ trợ của ty Ngân Dẫn. Đường đại nhân nghĩ để ai làm thì hơn?”

Đường Thận trầm ngâm giây lát: “Vậy hạ quan sẽ đi trước dò đường.” Nói thì nói thế, nhưng trong bụng Đường Thận mắng thầm: Phải chuyện béo bở liệu ngươi có nhường ta không? Ai chẳng biết việc dò đường là việc nguy hiểm nhất!

Hai người thương nghị rất lâu, tranh luận liên tục từ việc chọn người xâm nhập vào nước Liêu đến các đường dây chính trị trong nước Liêu. Mãi đến giờ Sửu, cả hai mới thống nhất.

Tô Ôn Duẫn khoác áo choàng đen, đội mũ trùm đầu lên, giấu gương mặt trong bóng mũ.

Cánh cửa phòng ken két mở ra, hai người ra khỏi phòng thì thấy Lư Thâm khiêng thùng nước, bước thình thịch về. Cái lu miệng rộng trong sân đã đầy nước. Thùng nước Lư Thâm mới khiêng về không có chỗ đổ thêm vào nữa. Hắn bèn thả uỵch xuống đất, làm nước nôi bắn tóe tung.

Lư Thâm ngẩng đầu, gương mặt kiên nghị lạnh lùng hết sức, mắt trợn lên nhìn Đường Thận đầy tức tối.

Đường Thận ngẩng lên nhìn sắc trời, nói: “Trời chưa sáng, mời Lư tướng quân múc hết nước trong lu trả về giếng.”

Lư Thâm: “Ngươi…!”

Đường Thận: “Lư tướng quân định cãi lệnh phỏng?”

Lư Thâm hít sâu một hơi, vác thùng nước lên, dợm bước đi. Ngay lúc ấy có tiếng Tô Ôn Duẫn cười nhạt: “Đổ về giếng thì bẩn quá, mà để cái lu trong sân thì đến sáng quan sai dịch quán lại phát hiện. Nên tính sao đây nhỉ?”

Đường Thận nhìn Tô Ôn Duẫn.

Tô Ôn Duẫn: “Chi bằng cứ thế này đi. Lư tướng quân, mỗi viện trong dịch quán đều có ba lu nước. Ngươi hãy đổ nước vào từng lu một ấy, mỗi lu đổ một thùng thôi thì không ai phát hiện được. Như thế hẳn là kín kẽ rồi chứ?”

Lư Thâm ngoái đầu lại, hai mắt hắn trợn ngược lên, tia nhìn như đốt xuyên người Tô Ôn Duẫn.

Ấy thế mà Tô Ôn Duẫn chẳng buồn để ý, chỉ cười hì hì bỏ đi.

Đường Thận ngẫm nghĩ một lát, nói: “Làm theo lời Tô đại nhân đi.”

Lư Thâm: “…”

Ông lại đổ cha cả thùng nước lên đầu hai thằng quan văn chết bầm chúng mi bây giờ chứ lại!

Tô Ôn Duẫn về rồi, tuy Lư Thâm không bằng lòng một tí nào nhưng vẫn phải nghe lệnh Đường Thận. Trước khi trời sáng, hắn đã chia hết nước trong lu vào lu nước ở các viện khác. Hắn hành động kín đáo đến nỗi thần không biết, quỷ chẳng hay. Sáng sớm hôm sau, Đường Thận ra khỏi nhà đã thấy Lư Thâm cầm trường kiếm, đứng canh bên ngoài như ông thần gác cửa, song thần thái hắn khá uể oải, hiển nhiên tinh thần rệu rã lắm rồi.

Đường Thận nói: “Lư tướng quân, vào nhà đi.”

Lư Thâm lầm lì bước vào phòng.

Đường Thận kiểm tra xung quanh thấy không có ai, bèn đóng cửa phòng lại.

“Lư tướng quân có ngầm thóa mạ, thù oán ta không đấy?”

“Mạt tướng chẳng dám.”

“Vậy là có rủa rồi.”

“…”

Đường Thận: “Sư huynh ta đã từng nói, nhục mạ kẻ địch là đòn đánh trả hời hợt nhất. Một khi đã trả thù thật thì phải chôn vùi hi vọng, bóp nghẹt yết hầu, ép kẻ thù vào đường cùng cho bằng được. Triệt hạ kẻ thù từng phút từng giây, triệt hạ kẻ thù trong âm thầm lặng lẽ.”

Lư Thâm nghe mà chẳng hiểu sao. Những điều Đường Thận nói nằm ngoài tầm với của kẻ vũ phu một chữ bẻ đôi cũng không biết như hắn.

Đường Thận cũng không hi vọng rằng Lư Thâm sẽ hiểu, cậu nghĩ bụng: Ôi, đạo làm quan của sư huynh, một tham tướng nhỏ nhoi làm sao thấu được?

“Không bàn chuyện ấy nữa. Lư tướng quân, ngươi vốn làm tham tướng trông coi cổng thành của đại doanh U Châu, nhưng trước giờ vẫn bất hòa với các quan văn trong thành, ta nói thế có đúng không?”

Lư Thâm tuy ít mưu mô nhưng không ngờ nghệch, hắn không hề đáp lại Đường Thận, chỉ cúi gằm mặt.

Đường Thận: “Ngươi không nói nhưng cả thành U Châu ai cũng biết. Ngươi căm thù quan văn vì lẽ gì? Ta biết, ngươi căm thù bởi ngươi là quy chính nhân.”

Lư Thâm cứng người, ngẩng phắt đầu lên.

“Ngay cả khi đi thi, quy chính nhân cũng phải đeo băng đen trên đầu để tỏ rõ thân phận. Lúc chấm bài, quy chính nhân không bao giờ được vinh danh trong hai giáp đầu ở kì thi Đình. Quy chính nhân cũng không được phép giữ các chức quan từ tứ phẩm trở lên. Cả nước Đại Tống, chỉ có mình tướng quân Lý Cảnh Đức có thể trở thành Chinh Tây đại nguyên soái nhị phẩm lẫy lừng, hắn là quy chính nhân duy nhất nắm chức vụ quan trọng trong triều, chức vị mà hắn đã đổi bằng máu thịt.” Đường Thận nói, “Ngươi coi thường quan văn là bởi ở thành U Châu, tướng võ phải chém giết trên sa trường đẫm máu, còn quan văn thì ngồi chơi xơi nước, phải không?”

Lư Thâm: “… Mạt tướng không hề nói vậy!”

Đường Thận: “Chính thế rồi.”

Lư Thâm: “….”

Luận về đầu óc, Đường Thận không chơi lại mấy lão cáo già ở Thịnh Kinh, nhưng đối phó với Lư Thâm thì thừa sức.

Đường Thận: “Vốn ta không định giao việc này cho ngươi, nhưng hành động múc nước đêm qua đã chứng minh cho bản quan rằng, ngươi là một người lính biết phục tùng mệnh lệnh. Đã thế, việc xâm nhập nước Liêu sắp tới, ta sẽ giao phó cho ngươi.”

Lư Thâm nghe vậy thì kinh hãi: “Xâm nhập nước Liêu ư?!”

Đường Thận cười: “Đúng, xâm nhập nước Liêu. Chẳng phải ngươi nghĩ quan văn chẳng được tích sự gì, suốt ngày chỉ biết núp sau lưng tướng võ như mấy con rùa rụt cổ đấy ư? Chuyến này, hãy để bản quan dẫn ngươi đi xem quan văn có thể làm gì, xem liệu bọn ta có phải lũ sống chật đất, phí thời giờ không! Chỉ có điều, trong chuyến đi Liêu lần này, Lư tướng quân, bản quan xin phó thác hoàn toàn tính mệnh vào tay ngài.” Nói đoạn, Đường Thận chắp tay vái một cái.

Lư Thâm nào dám nhận lễ, vội vàng đỡ lấy Đường Thận. Xem ra Lư Thâm đã hiểu ý Đường Thận, hắn dè dặt hỏi: “Đại nhân, mạt tướng chỉ muốn hỏi kín một câu… vì sao ngài lại muốn sang nước Liêu, và qua đó rồi ngài định làm gì?”

Đường Thận cười ha hả: “Làm cái việc mà ngươi đang nghĩ đấy!”

Mắt Lư Thâm sáng ngời, hắn chắp tay, thi lễ với Đường Thận: “Mạt tướng nguyện theo đại nhân xâm nhập nước Liêu, quyết không phụ lòng tin cậy!”

Đường Thận nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế, chết cũng không từ của Lư Thâm bằng ánh mắt thản nhiên, thầm cảm thán: Tướng võ đúng là dễ lừa thật!

Ngay từ đầu Đường Thận đã muốn đưa Lư Thâm sang Liêu cùng để bảo vệ mình, đồng thời thực hiện một số việc nguy hiểm. Bảo vệ cậu không phải mục đích duy nhất để hoàng đế phái Lư Thâm đi theo cậu, ông ta còn muốn Lư Thâm làm gián điệp, xâm nhập vào nước Liêu thu thập tin tình báo. Chỉ hiềm Lư Thâm uy mãnh có thừa mà mưu lược không tới, còn có thành kiến với quan văn, Đường Thận muốn dùng hắn, sợ phải đắn đo nhiều.

Ngờ đâu, Đường Thận mới nói hai câu, thái độ Lư Thâm đã quay ngoắt, sẵn sàng đầu rơi máu chảy, lên núi đao xuống biển lửa, tận tụy đến chết.

So với bầy cáo già nghìn tuổi ở Thịnh Kinh, tướng võ U Châu đúng là đáng yêu quá thể!

Chương 99 || Chương 101

*tung hoa* Chương 100 rồi huhu.

Chú thích

[1] Khổng Tử

CHIA SẺ:

Nhấn vào chia sẻ trên Facebook (Opens in new window)Bấm để chia sẻ trên Twitter (Opens in new window)Bấm để chia sẻ trên Pinterest (Opens in new window)Bấm để gửi cho bạn bè (Opens in new window)

Đang tải...

Mạc Thần HoanSơn Hà Bất Dạ Thiên

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚCBất Dạ Thiên – 99

BÀI SAUSơn hữu mộc hề – 5

16 CommentsADD YOURS

NADL nói:

06.11.2021 lúc 00:06

T đang thắc mắc anh Vương hàng xóm sẽ nghĩ sao khi biết mình xém lên chức daddy của người thương những 3 lần 

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

06.11.2021 lúc 01:13

Chắc thích lắm :3

Thích

Trả lời

TRANG nói:

02.11.2021 lúc 08:59

Eo ôi mấy ông võ tướng cưng quá trời quá đất :3333

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

_VUHAM_ nói:

31.10.2021 lúc 07:08

Vâng 100 chương nhưng 2 ng vẫn chưa đến được với nhau. Truyện giàu tính văn quá tôi phải dùng câu nói của Nguyễn Du để tỏ cái chí của mình thôi :( “Tình trong như đã mặt ngoài còn e”… đến với nhau nhanh lên cho tôi xem cảnh họa mi hót :(

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

BIÊN CA CÓ BÁN PUDDING SỮA  nói:

11.08.2021 lúc 17:36

“Nếu các quan Đại Lý tự và bộ Công trông thấy Tô Ôn Duẫn lúc này, có lẽ họ sẽ phải chạy hết ra cửa sổ để xem ông trời có đi vắng không. Tô Ôn Duẫn mà lại chịu lép vếp kia à?” -> lép vế

Tiểu sư đệ 10 điểm phản biện, bênh sư huynh chằm chặp đến mức Tô đại nhân hoài nghi chính mình 

Đã thích bởi 3 người

Trả lời

MANH nói:

11.08.2021 lúc 21:01

Đệ tử chân truyền của Vương Văn Vở mà lị :)))) Tô đại nhân về ngẫm lại chắc kiểu “đệch vợ chồng chúng nó lén lút chơi gay lừa mình” =)))))))))))

Đã thích bởi 4 người

Trả lời

CHUN1209 nói:

22.02.2021 lúc 06:01

Mạnh miệng quá sau này tự vả chết con ơi =)))

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

TUTTIT33 nói:

07.01.2021 lúc 12:47

Phong cách làm quan của tiểu sư đệ giống su huynh ghê :))) Đều đi bắt nạt võ tướng

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

FLY209 nói:

04.12.2020 lúc 19:24

Lại còn họa mi không hót 
Thoi sau này tự mình trải nghiệm để biết là rõ ngay có hót được hay không mờ 

Đã thích bởi 3 người

Trả lời

MANH nói:

04.12.2020 lúc 19:29

Nhờ ơn fan mà đã có cảnh hoạ mi hót :))) tôi đã cày xong r chỉ chờ ngày post thôi

Thích

Trả lời

FLY209 nói:

04.12.2020 lúc 19:56

Ối giời có phải fanfic trong phần bật mý người anh em nói hemmm

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

04.12.2020 lúc 19:59

chính ló :))

Đã thích bởi 1 người

FLY209 nói:

04.12.2020 lúc 20:00

Hí hí con người cần mẫn leo núi này chờ phát quà hị hị \(^∀^)メ(^∀^)ノ

Đã thích bởi 1 người

MANH nói:

04.12.2020 lúc 20:00

Hị hị người anh em yêu thương lúc nào cũng có phần ở nhà này hết ~~~

Đã thích bởi 1 người

NHỮNG CHUYỆN THƯỜNG NGÀY nói:

12.11.2020 lúc 19:05

Oan cho Vương đại nhân quá, vụ hoạ mi không hót này nhất thiết phải được chứng minh

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

12.11.2020 lúc 19:51

Nóc nhà này mọc hơi lệch  Đề nghị Vương tướng công nắn gấp.

Thích

Trả lời

Chém gió thỏa thích đê ~~~~

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN *

TÊN

EMAIL

TRANG WEB

 Nhắc email khi có bình luận mới.

 Nhắc email khi có bài viết mới.

ĐĂNG KÍ LEO NÚI

Có 919 người theo dõi

Địa chỉ email:

HÃY CHỌT TUI NÈ ♡

ỐNG NHÒM VẠN DẶM

Tìm kiếm cho:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro