56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

Sơn Nhi

MENU

SƠN HÀ BẤT DẠ THIÊN

[Bất Dạ Thiên] Chương 56

Posted by MANH on 07.07.2020

Đúng là sư huynh của đệ

Đường Thận và Tô Ôn Duẫn ra khỏi cung, đi đến viện Hàn Lâm ở hướng Đông.

Gần sang tháng sáu, thời tiết oi bức. Hai người xuất cung vào buổi chiều – thời điểm nóng nhất trong ngày. Các điện phía trước trong hoàng cung trồng rất ít cây, không có gì che chắn ánh nắng thiêu đốt rọi thẳng xuống. Đường Thận ra đến ngoài cung thì cả người đã đẫm mồ hôi. Cậu lẳng lặng bước đi, chợt có tiếng nói êm ái cất lên bên cạnh: “Đường đại nhân không nóng sao?”

Đường Thận dừng bước, quay sang đáp lời Tô Ôn Duẫn: “Tô đại nhân nóng à?”

“Hơi hơi.”

“Chúng ta đi chậm lại một chút vậy.”

Nói thì nói là xuất cung, nhưng thực ra họ vẫn đi ở trong khu vực hoàng thành, chỉ là di chuyển đến các nha môn thôi. Khu vực này không có mấy dân chúng, chủ yếu là các quan kinh thành trực thuộc các bộ đi qua đi lại. Đường Thận là quan Khởi Cư lang ngũ phẩm, Tô Ôn Duẫn thì mặc quan bào tứ phẩm. Các quan kinh thành thấy họ đều phải dừng lại vái chào rồi mới được đi. 

Tô Ôn Duẫn cười vui vẻ: “Nghe tên tuổi Đường đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp gỡ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

Đường Thận nhìn anh ta, gương mặt tuấn tú của Tô Ôn Duẫn tràn ngập nét vui cười chứ không có ý gì đặc biệt cả. Đây là cơ hội hiếm có được tiếp xúc với Tô Ôn Duẫn, trong đầu Đường Thận đầy rẫy tính toán. Cậu cũng cười đáp lại: “Kỳ thực hạ quan khá là sợ hãi.”

Tô Ôn Duẫn: “Tại sao thế?”

Đường Thận: “Tô đại nhân là Thiếu khanh Đại lý tự, quản lí tất cả những mệnh quan phạm tội trên đời. Được Tô đại nhân nhớ mặt nhớ tên… Hạ quan không sợ thế nào cho được.”

Tô Ôn Duẫn ngạc nhiên chớp mắt một cái, rồi anh ta liền nở nụ cười. Tướng mạo chàng trai này có chút nữ tính, cười lên lại càng long lanh rạng rỡ.

“Đường đại nhân đúng là người thú vị.”

Nói chuyện gì cũng cần biết điểm dừng ở đâu. Đường Thận mỉm cười thật thà, không đáp lại.

Tô Ôn Duẫn: “Từ trước tới giờ những lần nghe danh Đường đại nhân hầu như đều gắn liền với Phó đại nhân và Vương đại nhân. Hình như Đường đại nhân là người Cô Tô nhỉ?”

“Đúng thế.”

“Cô Tô là đất lành đấy, nhân tài lớp lớp mọc lên, trong triều có nhiều quan lại xuất thân từ Cô Tô lắm. Xa xôi không nói, gần đây có Phủ doãn Cô Tô là Thám hoa năm Khai Bình thứ sáu cũng là người Cô Tô. Còn người tiền nhiệm Lương Tụng – Lương đại nhân, thì đích thực là bậc Đại Nho trong thời đại này.”

Đường Thận căng thẳng vô cùng, cậu gật đầu: “Thì ra là thế.”

Tô Ôn Duẫn mỉm cười nhìn Đường Thận: “Phải.”

Hai người không nói nữa.

Đến viện Hàn Lâm, Đường Thận nói rõ mục đích của cả hai, quan viên viện Hàn Lâm bèn mời họ vào ngay.

Hôm nay Hàn Lâm học sĩ trực Tàng thư các là người Đường Thận không quen, Đường Thận dẫn người ấy tới, nói với Tô Ôn Duẫn: “Tô đại nhân, ngài đã đến Hàn Lâm viện rồi, tiếp theo đã có Tiếu đại nhân dẫn ngài tìm sách. Hạ quan còn công việc dang dở, xin phép hồi cung trước.”

Tô Ôn Duẫn nói: “Thánh thượng đã dặn Đường đại nhân giúp ta thì Đường đại nhân chớ lo lắng. Chi bằng ở lại tìm sách cùng nhau đi?”

Đường Thận hết nước từ chối, đành theo Tô Ôn Duẫn và Tiếu Kế vào Tàng thư các.

Viện Hàn Lâm chuyên sưu tầm và lưu trữ mọi loại sách vở trên đời. Ngoài Khởi Cư chú của Hoàng đế được cất giữ ở khu vực đặc biệt, các thư tịch khác đều phải có bản sao ở viện Hàn Lâm. Ngay cả sử quan soạn sách sử cũng thường để bản gốc ở viện Hàn Lâm để viện này bảo quản thay.

Tô Ôn Duẫn muốn tìm sách từ ba năm trước.

Những loại sách anh ta cần tìm vô cùng đa dạng, có sách thiên văn, địa lý, còn có cả ghi chép về việc điều động quan viên các địa phương trong vào năm ấy. Tiếu học sĩ thấy Tô Ôn Duẫn muốn tìm tài liệu về việc điều động quan lại thì đề cao cảnh giác, đoán rằng tên sát tinh này lại toan tính gì rồi. Ông ta vội vàng nói: “Tài liệu về việc điều động quan viên đều do bộ Lại quản lý, viện Hàn Lâm cũng không có ghi chép hoàn chỉnh, bản sao cũng còn thiếu sót. Nếu Tô đại nhân cần, chi bằng đến bộ Lại hỏi xem?”

Tô Ôn Duẫn nói: “Không cần đâu, Thánh thượng chỉ muốn xem lại chuyện năm ấy thôi, bản không hoàn chỉnh cũng không phải ngại.”

Tô Ôn Duẫn lấy mười mấy cuốn sách liền, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi “một cuốn sách” mà Triệu Phụ nói, song chẳng ai dám vạch điều ấy ra cả. Tiếu Kế gọi một quan thất phẩm tới, sai kẻ đó bê hộ đống sách đến nha môn Đại lý tự cho Tô Ôn Duẫn.

Đến lúc này thì Đường Thận ra về được rồi. Tô Ôn Duẫn không cản Đường Thận nữa, anh ta kiếm được một tuyển tập thơ của văn nhân Trừ Châu, thích thú mở ra đọc.

Đường Thận rời khỏi viện Hàn Lâm, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời dần dần ngả về Tây. Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu bỗng giật thót, cả người toát mồ hôi.

Tô Ôn Duẫn tìm rất nhiều sách từ ba năm trước.

Tô Ôn Duẫn… tìm sách liên quan đến phủ Cô Tô năm ấy!

Đường Thận đứng trước cổng viện Hàn Lâm mà lòng lạnh toát, họng khô khốc. Cậu mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Đến tối, Đường Thận cầm một bầu rượu sang phủ Thượng thư.

Vương Trăn đang vẽ tranh trong thư phòng, Đường Thận đến nơi bèn lấy thỏi mực, mài mực cho chàng theo thói quen.

Việc này Đường Thận đã làm đi làm làm không biết bao nhiêu lần rồi, mài mực rất thuần thục, Vương Trăn chỉ ngước nhìn cậu một cái chứ không nói gì. Sư huynh sư đệ một người vẽ tranh, một người mài mực. Trong thư phòng, tiếng nến nổ tí tách. Vương Trăn ngừng bút, bức tranh mặc cúc1 đã họa xong. Chàng nói với Đường Thận: “Tiểu sư đệ đề thơ lên bức họa này nhé?”

[1] Loại cúc quý màu đỏ tím

Đường Thận sửng sốt: “Đệ ư?”

Vương Trăn cười: “Ừ, lại đây.”

Cây bút được đặt vào tay Đường Thận. Cậu nhìn bức họa mặc cúc của Vương Trăn, suy ngẫm một lát, rồi viết một câu thơ xuống góc trái của bức tranh.

“Giậu đông hái đoá cúc nhà; Nam sơn thanh thản cho ta ngóng về2.” Vương Trăn ngâm thơ rồi bảo: “Viết tên của đệ vào.”

Đường Thận viết ba chữ “Đường Cảnh Tắc” xuống góc trái câu thơ. Cây bút được truyền sang tay Vương Trăn, chàng viết ba chữ “Vương Tử Phong” bên cạnh tên cậu, rồi lấy con dấu, in lạc khoản lên.

Bức tranh mặc cúc đến đó là hoàn chỉnh.

Vương Trăn thấy Đường Thận mang cả rượu đến, hỏi: “Hôm nay đệ tới muộn quá. Tiểu sư đệ, ta đã ăn tối rồi, còn đệ chắc chưa ăn đâu nhỉ?”

Đường Thận: “Đệ ăn rồi ạ.”

Vương Trăn nghe thế, ánh mắt nhìn cậu pha lẫn chút ngạc nhiên.

“Vậy để bầu rượu này lại, lần sau hẵng uống.”

Vương Trăn không hỏi hôm nay Đường Thận tới có việc gì, dường như chàng đã ngầm thừa nhận cái đáp án “Tiểu sư đệ nhớ ta” rồi. Vương Trăn vẽ xong bức tranh mặc cúc thì để Đường Thận mài mực cho mình viết thư pháp tiếp. Dưới ánh nến, diện mạo ngời sáng của Vương Tử Phong toát lên khí chất của một vị tiên giáng trần. Chàng tập trung viết chữ, ngòi bút múa lượn như có linh tính của nó, còn người cầm bút thì đã vượt lên khỏi cõi nhân gian.

Đường Thận ngắm Vương Trăn đến mức xuất thần. Dần dần, cõi lòng của cậu cũng trở nên tĩnh tại.

Viết xong một bức thư pháp, Vương Trăn nói: “Tiểu sư đệ ngắm ta đến ngẩn ngơ, có thấy được gì không nào?”

Đường Thận: “Thấy ánh nến rọi sáng sư huynh.”

Nghe vậy, Vương Trăn ngẩng lên nhìn cậu.

Đường Thận: “Giờ phút này đây, sư huynh được ánh nến soi tỏ, đệ nhìn thấy huynh trọn vẹn rồi. Huynh đúng là sư huynh của đệ.”

Hai người nhìn vào mắt nhau, Vương Trăn nở nụ cười: “Chẳng phải ta vẫn luôn là sư huynh của đệ sao?”

Đường Thận thỏa mãn rời khỏi phủ Thượng thư.

Vương Tử Phong sẽ bảo vệ cậu.

… Dù có bị Tô Ôn Duẫn, Triệu Phụ có phát hiện ra thật đi chăng nữa, Vương Tử Phong nhất định sẽ bảo vệ cậu!

Kết luận của Đường Thận hoàn toàn xuất phát từ niềm tin của cậu với Vương Trăn chứ chẳng có nguyên nhân nào khác cả. Thậm chí, cậu còn chưa nghĩ xem nếu Triệu Phụ muốn xử lí cậu thật, Vương Trăn sẽ cứu cậu từ tay hoàng đế thế nào.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, diễn biến của mọi chuyện dường như chứng minh rằng Đường Thận nằm mơ bắt con tưởng bở rồi!

Sang tháng sáu, Triệu Phụ khỏe hẳn, các buổi triều lại được khôi phục như thường. Mùng ba tháng sáu, có viên quan miền Nam vào kinh yết kiến, dẫn theo một con hươu trắng như tuyết, khiến cả triều đình phải sửng sốt. Triệu Phụ vừa mới khỏe lại, thấy con hươu ấy thì ngạc nhiên lắm. Ông ta xuống khỏi ngai vàng, đi đến vuốt sừng con hươu trắng.

“Đây… đây là hươu trắng thật ư?”

Viên quan địa phương hành lễ, giọng nói dạt dào xúc động: “Bẩm bệ hạ, tháng trước một người dân làng ở địa phương thần trông coi đã tìm được con hươu này trong rừng. Người xưa có câu, chỉ khi đất nước có bậc quân vương hiền minh, hươu trắng mới xuất hiện! Thần không dám chậm trễ, giục ngựa bất kể ngày đêm, dâng hươu thần lên bệ hạ. Tâu bệ hạ, đây chính là điềm lành ạ!”

Quần thần trên triều cũng hô theo: “Bệ hạ ban phúc muôn dân, trời giáng điềm lành!”

Nhận hươu trắng xong, Triệu Phụ vô cùng mừng rỡ. Khí sắc hơi nhợt nhạt chỉ sau một đêm đã tươi tỉnh hẳn. Hễ vui thì ông ta ban thưởng vô tội vạ cho người hầu kẻ hạ xung quanh. Phi tần hậu cung được thưởng đã đành, lũ thái giám hầu hạ cũng được hưởng lây vô số. Ngay cả Đường Thận và hai Khởi Cư xá nhân khác cũng được ban thưởng.

Tan buổi triều, Triệu Phụ tự mình đến vườn nuôi thú ngắm con hươu, còn nói với Đường Thận rằng: “Cảnh Tắc này, ngươi trông con hươu này mà xem, ngay cả lông mi nó cũng trắng.”

Thái độ của Triệu Phụ với Đường Thận hoàn toàn không có gì thay đổi.

Tô Ôn Duẫn cũng không gặp lại Đường Thận nữa.

Xem ra, việc Triệu Phụ sai sử Tô Ôn Duẫn hoàn toàn không có liên quan gì đến Đường Thận, cậu cả nghĩ rồi.

Thở phào nhẹ nhõm, Đường Thận mới suy nghĩ ngược lại. Kỳ thực, quan hệ của cậu và Lương Tụng dù có đưa ra ánh sáng cũng không nguy hiểm gì. Thứ nhất Lương Tụng chỉ là thầy dạy vỡ lòng cho cậu, giờ thầy giáo của cậu đã là Phó Vị rồi. Dù Triệu Phụ biết cậu là học trò Lương Tụng đi chăng nữa, thì tình huống xấu nhất là ông ta sẽ xa lánh và thôi trọng dụng cậu. Trừ khi Triệu Phụ nhỏ nhen và đa nghi đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn đâu ông ta sẽ không làm khó dễ Đường Thận.

Huống hồ, Lương Tụng vừa từ trần, Đường Thận đã đi một mạch lên Thịnh Kinh xin làm học trò Phó Vị, quả thực chẳng khác nào xăm luôn lên trán câu “Tôi muốn phủi sạch quan hệ với Lương Tụng”. 

Nếu Triệu Phụ có Thiên Nhãn thì may ra ông ta sẽ liên hệ được mục đích vào kinh làm quan của Đường Thận với nhóm người Lương Tụng.

Việc này khiến Đường Thận nơm nớp lo âu suốt nửa tháng, hôm nay nghĩ lại, thu hoạch lớn nhất ấy là cậu và Vương Trăn đã xích lại gần nhau thêm một chút. Đường Thận lần đầu tiên có suy nghĩ không giấu giếm gì nữa mà thành thật nói hết mọi chuyện cho Vương Trăn.

Tháng bảy, Đường Thận nhân ngày hưu mộc, xin nghỉ thêm mấy buổi để đi Ninh Châu.

Chương 55 || Chương 57

Tôi thích cái đoạn “Chẳng phải ta vẫn luôn là sư huynh của đệ sao?” lắm. Núi đao biển lửa cũng có sư huynh che chở cho em <3

Chú thích

*Nếu bạn nào không hiểu thì Đường Thận nói thấy rõ sư huynh rồi là nhắc lại vụ lần trước sư huynh bảo Đường Thận cầm đèn lồng đi tìm sư huynh thì chỉ thấy đầu hoặc chân thôi chứ không thấy cả người. 

** Hưu mộc lần trước mình đã chú thích là ngày nghỉ cuối tuần của quan lại. 10 ngày tính làm một tuần, vị chi các quan được nghỉ ba ngày mỗi tháng.

[2] Thơ Ẩm tửu kỳ 5 – Đào Tiềm (thời Tấn). Bản dịch Trần Trọng Dương.

Mặc cúc – Ảnh: kknews.cc

CHIA SẺ:

Nhấn vào chia sẻ trên Facebook (Opens in new window)Bấm để chia sẻ trên Twitter (Opens in new window)Bấm để chia sẻ trên Pinterest (Opens in new window)Bấm để gửi cho bạn bè (Opens in new window)

Đang tải...

Mạc Thần HoanSơn Hà Bất Dạ Thiên

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC[Bất Dạ Thiên] Chương 55

BÀI SAU[Bất Dạ Thiên] Chương 57

18 CommentsADD YOURS

TATA.HAHAHA nói:

18.12.2021 lúc 16:39

Tui mà là tác giả khúc này tui cho cưới luôn :(( rung rinh con timmm.

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

18.12.2021 lúc 17:25

Êuuuu rồiii

Thích

Trả lời

TRANG nói:

01.11.2021 lúc 00:05

Lấy nhau được chưa 

Thích

Trả lời

BIÊN CA CÓ BÁN PUDDING SỮA  nói:

09.08.2021 lúc 16:15

Có vài câu đối thoại thôi mà tình quá ư là tình  Em bé hông phải sợ, trời sập cũng có sư huynh bảo kê 

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

09.08.2021 lúc 17:07

Đây là một trong những chương tớ thích nhất luôn đó. Dần dần tiểu sư đệ cũng hiểu tình cảm chân thành của sư huynh TvT

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

SEN ĐỎ nói:

13.09.2021 lúc 05:04

Ai kêu sư huynh lần nào gặp cũng chọc người ta hoài, lại còn có cái tánh vòng vo bắt đoán đông đoán tây. Phải tôi cũng còn xơi mới dám tin sư huynh.

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

TUTTIT33 nói:

06.01.2021 lúc 04:35

Vì anh văn vẻ vài lời, mà em dại dột cả đời thương anh . Tiểu Đường lang bước trên con đường đu Idol Vương Trăn ko lối về rồi :))) Tô Ôn Duẫn cũng nằm trong F4 Đại Tống kém cạnh gì đâu

Đã thích bởi 2 người

Trả lời

MANH nói:

06.01.2021 lúc 04:49

Tích phúc tích đức thế nào mới gặp độc giả xuất khẩu thành thơ thế này :)))
Tô Ôn Duẫn cũng hot boy kinh thành mà Đường Thận nó ghét cay ghét đắng cơ.

Thích

Trả lời

TUTTIT33 nói:

06.01.2021 lúc 19:57

Đọc truyện nàng edit nên cũng đi tìm hiểu văn thơ cổ ngày xưa để đc chút hơi phong nhã nó ám thân nàng ơi :)))) Công nhận F4 Tướng Công sau này của Triệu Phụ ko những là nhân tài mà vẻ ngoài cũng nức lòng người hâm mộ

Đã thích bởi 2 người

Trả lời

MIỂU nói:

04.12.2020 lúc 01:28

Dé, tui đang bảo tương lai sau này á =))))

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MIỂU nói:

04.12.2020 lúc 01:34

Khi hai người về chung một nhà =))))

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

04.12.2020 lúc 01:35

À hì hì ~~~

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MIỂU nói:

04.12.2020 lúc 00:53

Đến nữa thì thành “Chẳng phải ta vẫn luôn là chồng của đệ sao?” =)))))

Thích

Trả lời

MANH nói:

04.12.2020 lúc 01:19

Chưa nhá tàu thăm dò vẫn đang đi vòng quanh khảo sát chứ chưa đặt giàn khoan đâu :))) Sư huynh là gay có đạo đức nghề nghiệp.

Thích

Trả lời

MANH nói:

30.11.2020 lúc 15:46

Logic của bộ này là: Mọi người đàn ông đều là ruồi muỗi so với sư huynh :)) Tô Ôn Duẫn cũng thú vị lắm

Thích

Trả lời

FLY209 nói:

01.12.2020 lúc 03:00

Hơm hiểu sao thỉnh thoảng cậu rep comt tớ mà lại đăng thành comt riêng làm tớ cứ tưởng cậu ko reppp =)))))))))))))))))))

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

MANH nói:

01.12.2020 lúc 09:25

Uh t rep trên điện thoại á, nó báo đã rep r mà chs lại nhảy thành com lẻ

Thích

Trả lời

FLY209 nói:

30.11.2020 lúc 13:23

Tình quá, dù núi đao biển lửa vẫn có sư huynh bên em.
Cuối cùng, em cũng nhìn rõ anh rồi ;;__;; Nhìn rõ rồi, thì không còn sợ nữa, không còn nghi ngại băn khoăn, có thể tỏ lòng nhau rồi ;__;

Mờ tuy Tô Ôn Duẫn khá là hắc ám song tui cảm thấy có mùi công phụ đâu đây ;;__;; hơm biết có Gia Cát Lộn hem 
P.S: Huống hồng, Lương Tụng vừa từ trần=> huống hồ.

Đã thích bởi 1 người

Trả lời

Chém gió thỏa thích đê ~~~~

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

BÌNH LUẬN *

TÊN

EMAIL

TRANG WEB

 Nhắc email khi có bình luận mới.

 Nhắc email khi có bài viết mới.

ĐĂNG KÍ LEO NÚI

Có 919 người theo dõi

Địa chỉ email:

HÃY CHỌT TUI NÈ ♡

ỐNG NHÒM VẠN DẶM

Tìm kiếm cho:

Theo dõi 

Trang này sử dụng cookie. 
Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro