Chương 63: Thức phụ cũ trướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đang chờ thịt? Không có đou ahihi
Editor sắp chếch 💀 Nay ăn 1 bát bún riêu mà đau bụng đi ngoài 3 lần rồi chưa hết huhu 🥲
——

Bên trong thành Thịnh Kinh, cửa nhà ai cũng đóng chặt, mọi người đều cảm thấy bất an.

Ai cũng không dự đoán được, lúc này lại bộc phát âm mưu.

May mắn Dung Tích không yêu cầu bọn họ cưỡng chế đầu hàng, chỉ cần chờ chiến sự bình ổn, bọn họ cũng không tổn thất quá nhiều.

Nhưng vạn nhất Bệ hạ chỉnh đốn triều cương, việc này sẽ không dễ dàng nữa.

Cố Ánh Liễu rõ ràng là đang buộc bọn họ đưa ra lựa chọn với Nhiếp Chính Vương.

Quan trường khứu giác nhạy bén, đã hiểu dụng ý sau hành vi chiêu quan cổ quái này của Cố Ánh Liễu.

Nếu bọn họ tiếp tục ở trong kinh đô bất động, chờ đến khi Bệ hạ công tiến Thịnh kinh, cái kết cho bọn họ cũng chỉ có nhẹ thì sung quân làm quan nhàn tản, nặng thì bị bãi miễn chức quan, hoàn toàn dựa vào tâm tình vị kia.

Bởi vậy, mọi người đều trộm tụ tập, đồng lòng nghĩ cách.

Trong lòng Dung Tích hiểu rất rõ tình huống trong thành.

Hắn đứng trên thành Thịnh Kinh, nhìn đài quan sát đã tuyển quan được ba ngày, cười nhạo một tiếng.

Cái trò xiếc nhỏ này, hắn còn không để trong mắt.

Bên này Cố Ánh Liễu vội vàng tuyển quan, bên kia Dung Nhứ cũng vội vàng ứng phó Cố Dịch Sơ.

Cố Ánh Liễu sợ cậu nhàm chán, cố ý làm một bàn đu dây ở phía sau quân doanh, miễn cho cậu nghẹn ở doanh trướng, nghẹn ra bệnh.

Ngày mùa hè nắng chói chang, mặt trời trên cao.

Bàn đu dây đặt dưới bóng cây, bên cạnh trang trí hoa cỏ, thoạt nhìn liền rất mát mẻ.

Dung Nhứ híp mắt, thích ý mà ngồi trên bàn đu dây, nhấm nháp trái cây.

Vốn dĩ tâm tình cậu hết sức vui vẻ, nhưng cơn bực mình tên Cố Dịch Sơ đã trang đến. Hai ngày trước, Cố Dịch Sơ đến doanh trướng tìm cậu đều bị đánh đuổi ra ngoài.

Đêm qua, Cố Ánh Liễu nói cậu tiếp nhận Cố Dịch Sơ thân cận cũng được, cậu mới cho Cố Dịch Sơ mấy phần sắc mặt tốt.

Còn không phải là nhử Cố Dịch Sơ nói à, cậu quá hiểu.

Dung Nhứ chia một miếng dưa lê cho Cố Dịch Sơ: "Ngươi ăn không?"

Cố Dịch Sơ cười tiếp nhận: "Tạ Bệ hạ ban thưởng."

Ánh mắt của cậu ta dừng trên hai má phúng phính của thiếu niên, nghĩ thầm thiếu niên quả là dễ lừa, một cái bàn đu dây đã khiến cậu vui thành thế này.

Trong lòng Dung Nhứ thầm trợn trắng mắt, trên mặt vẫn là ý cười trầm ngâm, "Đừng khách khí, cố tình để lại cho ngươi đó, Ánh Liễu muốn ăn cũng chưa có."

Thật ra là Ánh Liễu chê ngọt quá, không thích ăn nên đút cho cậu.

Cố Dịch Sơ kinh ngạc nhìn thiếu niên, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Dung Nhứ lại nói tiếp, "Vốn dĩ ta cũng không muốn đuổi ngươi, nhưng Ánh Liễu không thích ta thấy ngươi, ta cũng không có biện pháp."

Cố Dịch Sơ: "Đại ca luôn luôn không thích ta, khi ta tuổi nhỏ không thân với mẫu thân, y liền cảm thấy ta lòng lang dạ sói."

Dung Nhứ nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Mẫu thân Ánh Liễu không thích ngươi sao?"

Cố Dịch Sơ không ngờ Dung Nhứ biết điều đó, đứng đối diện thiếu niên nói: "Diện mạo ta giống phụ thân, mẫu thân không thích phụ thân, nên chán ghét ta. Đại ca có diện mạo giống như mẫu thân, phụ thân cũng ưu ái y hơn vài phần."

Dung Nhứ: "Không ngờ tình huống nhà ngươi lại là thế này, ta còn tưởng rằng......"

Cố Dịch Sơ xoa xoa đôi mắt, "Không có việc gì, đều đã qua."

Dung Nhứ cắn một miếng dưa lê, trịnh trọng mà nói với cậu ta: "Ngươi đừng khổ sở, về sau sẽ có rất nhiều người thích ngươi."

Trên mặt thiếu niên như có một quầng sáng chói loá, đôi mắt thanh triệt sáng trong như nước, tựa như đang nói lời chúc phúc chân thành nhất.

Cố Dịch Sơ cuối cùng cũng hiểu được, ngụy quân tử Cố Ánh Liễu vì sao lại thích Dung Nhứ. Tim cậu ta đột nhiên đập nhanh hơn, bảo bối thế này, ai có thể không động tâm?

Cố Dịch Sơ: "Tạ Bệ hạ cát ngôn."

Dung Nhứ: "Ngươi biết Ánh Liễu gần đây đang làm gì không? Y không muốn nói chuyện với ta, mỗi ngày về doanh trướng liền ngả đầu ngủ."

Thiếu niên chột dạ mà rụt rụt bả vai, Cố Ánh Liễu dư thừa tinh lực đến nỗi đau cũng thấy sướng. Chỉ có cậu giả bộ ngủ rồi bị lăn lộn chứ không có chuyện Cố Ánh Liễu buồn ngủ.

Cố Dịch Sơ không ngờ lại buồn ngủ đến mức này, mặc cho y đề phòng không ngờ lại để mình tận dụng sơ hở.

Cố Ánh Liễu hiện giờ vội vàng, không thể phân tâm, còn không phải là thời cơ tốt nhất để mình chen vào à.

Tròng mắt cậu ta đảo qua một vòng, nói với Dung Nhứ, "Gần đây y bận rộn chiêu tuyển quan viên, có thể là quá mệt mỏi. Rốt cuộc bây giờ cũng là thời điểm quan trọng để bồi dưỡng nhân tài, để khi y tiến vào quan trường cũng phải gọi y một tiếng thầy, về sau ở trong triều cũng dễ hành động hơn một chút, đương nhiên không thể qua loa."

Dung Nhứ sao lại không biết ý cậu ta muốn nói là, Cố Ánh Liễu đang bận rộn xây dựng thế lực riêng nên không rảnh nói chuyện với cậu.

A, châm ngòi ly gián.

Cố Dịch Sơ lại rèn sắt khi còn nóng: "Phụ thân sinh thời thích nhất là bộ dáng y chính trực liêm chính, nói vậy ông ở dưới chín suối, nhìn thấy đại ca tận tâm tận lực như thế, cũng có thể cảm thấy vui mừng."

Dung Nhứ: "......"

Thiếu niên lại gặm một miếng dưa lê, má phính phồng lên, mày hơi hơi nhăn lại, chẳng lẽ cậu thoạt nhìn thật sự dễ lừa vậy sao?

Cố Dịch Sơ thấy gương mặt thiếu niên ăn đến phình phình, vội vàng lấy khăn tay trong lồng ngực ra đưa đến bên miệng Dung Nhứ.

Dung Nhứ nhìn động tác của Cố Dịch Sơ, nhịn xuống xúc động trong lòng.

Trên người thanh niên có mùi trầm hương sang quý, theo đạo lý không đến nỗi khó ngửi nhưng cậu ta như sợ người khác không biết mình có tiền, xông quá nhiều hương làm Dung Nhứ buồn nôn.

Thiếu niên tùy ý để Cố Dịch Sơ giơ khăn tay chà lau miệng mình, trong lòng nghĩ vẫn là hương vị trên người Ánh Liễu dễ ngửi, cậu sắp bị hun chết rồi.

Dung Nhứ: "Cảm ơn."

Cố Dịch Sơ thu hồi khăn tay, gấp gọn gàng bỏ vào trong lòng ngực, "Đây là thảo dân nên làm."

Một lát sau, Cố Dịch Sơ lại đem đề tài xả đến phụ thân Cố Vạn Sinh của Cố Ánh Liễu.

Cố Dịch Sơ: "Đáng tiếc ta chưa kịp thấy phụ thân lần cuối cùng, nghe nói đại ca trùng hợp gặp phụ thân một đêm trước cái chết của ông, cũng không biết bọn họ rốt cuộc nói cái gì. Ta sau đó đi tìm ngục tốt, bọn họ nói phụ thân uống xong rượu xong, đau bụng khó nhịn qua đời."

Cậu ta nặng nề thở dài, "Thân thể phụ thân từ trước đến nay khoẻ mạnh, ta cũng không muốn hoài nghi đại ca, nhưng sự thật ngay ở trước mắt, nội tâm ta dày vò không có chỗ để nói. Nếu cáo trạng đại ca, là ta không hiểu hiếu đễ, nếu coi như hết thảy chưa phát sinh quá, lại thực xin lỗi phụ thân."

"Phụ thân tội đáng chết vạn lần, nhưng lại không phải do y tới động thủ, vương pháp ở chỗ nào?"

Dung Nhứ: "......"

Cậu nên nghĩ tới.

Lúc đó cậu bị Dung Tích ép đến không còn đường lui, buổi tối hôm đó Cố Ánh Liễu vừa vận ra cũng để thăm Cố Vạn Sinh, sau đó Cói Vạn Sinh chết trong nhà lao, Dung Tích không tìm phiền toái cho cậu nhắc

Thiếu niên đột nhiên hết muốn ăn, cậu phất tay bảo Cố Dịch Sơ lui ra, bản thân dựa vào bàn đu dây đằng suy tư một hồi, trở lại doanh trướng.

Chiều hôm buông xuống, Cố Ánh Liễu trở về doanh trướng.

Y giương mắt liền trông thấy thiếu niên vẻ mặt đau khổ ngồi bên ánh đèn, một bộ dáng như suy tư gì đó.

Y lại gần ôm thiếu niên vào trong ngực, "Là bởi vì Cố Dịch Sơ sao? Ngày mai ta đuổi nó đi, không vui thì không để ý nó nữa, cũng không phải chỉ có một cách đó."

Dung Nhứ đầy mặt nước mắt mà ngẩng đầu, xoay người ôm lấy thanh niên: "Ánh Liễu...... Huhu......"

Trên người Cố Ánh Liễu toát ra hàn khí lạnh toát, "Xảy ra chuyện gì? Có phải nó bắt nạt ngươi không?"

Dung Nhứ lắc đầu, "Không phải...... Ngươi...... Có phải ngươi đưa Cố Vạn Sinh ...... Rượu độc?"

Thiếu niên khóc thút thít, nước mắt nước mũi dây lên quần áo thanh niên.

Cố Ánh Liễu tâm lập tức trầm xuống đáy cốc, tay hoảng loạn không biết để hướng nào.

Y có thể lừa cậu, chỉ cần y nói không có, Tiểu Nhứ Nhi khẳng định sẽ tin tưởng y.

Trong đầu thanh niên giao chiến kịch liệt, y nhìn ánh mến nhảy nhót, giơ tay xoa đầu thiếu niên, ".....Đúng."

Tim Cố Ánh Liễu đập nhanh như sắp thoát khỏi lồng ngực, nói xong điều này, máu toàn thân như đang khựng lại.

Y đang đợi phán quyết của thiếu niên. Bất luận như thế nào, y đều sẽ không buông tay.

Dung Nhứ ngửa đầu nhìn y, "Ngươi ngốc không hả......"

Cậu nâng tay áo lau nước mắt, trong mắt là cây nến ngược sáng loáng, giống như đựng đầy tinh quang.

Trong lòng Ánh Liễu phải áy náy thế nào, vì bảo hộ cậu không chịu nổi công kích của Dung Tích mà động thủ với chính phụ thân mình.

Cho dù Cố Vạn Sinh bị phán xử tử hình, một mình y ra tay chấp hành, yêu cầu dũng khí lớn thế nào.

Cậu vẫn luôn không phát hiện Cố Ánh Liễu bị áy náy tra tấn, nếu không phải Cố Dịch Sơ nói, khả năng cả đời này cậu cũng không phát hiện ra.

Cố Ánh Liễu cứng đờ tại chỗ, thiếu niên hoàn toàn không vì việc này ghét bỏ y, mà là thương tiếc y?

Dung Nhứ: "Ngươi không cần vì ta làm chuyện như vậy, vĩnh viễn không cần......"

Cố Ánh Liễu: "Không hoàn toàn là bởi vì ngươi."

Y bế thiếu niên khóc thành con mèo lên giường, cởi giày cho cậu."

"Mẫu thân ta bị lão giam đến điên cuồng, một ngọn đuốc thiêu rụi sương phòng mà chết. Bà oán hận phụ thân, ta cũng chán ghét lão...."

Cố Ánh Liễu lại lấy khăn, kiên nhẫn lau cho thiếu niên.

Y vẫn luôn khắc chế không trở thành giống như phụ thân, đến không thể tưởng tượng nổi.

Nếu Tiểu Nhứ Nhi thật sự không thích y, đại khái y cũng sẽ không giống phụ thân nhốt cậu lại, y hẳn là sẽ lì lợm la liếm đến khi Tiểu Nhứ Nhi tiếp thu chính mình lại lần nữa mới thôi.

Cố Ánh Liễu: "Giơ tay."

"Ưm," Dung Nhứ hít hít cái mũi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau khi mẫu thân chết, lão coi ta thành mẫu thân," Cố Ánh Liễu xoa xoa rồi hôn lên đầu vú thiếu niên một cái, "Lão không muốn cho ta tham gia khoa cử, đáng tiếc từ khi tám tuổi danh tiếng đã truyền xa, lại có thầy giúp đỡ, vẫn đỗ Thám Hoa,...."

"Ngươi đồ lưu manh......" Dung Nhứ đôi tay ôm quyền che lại ngực.

"Còn có thể lưu manh hơn......" Cố Ánh Liễu nâng mông thịt thiếu niên lên, cúi người ngậm lấy côn thịt của cậu.

——

Lão cha Liễu Liễu kinh tởm vãi :) Giam cầm, phân biệt đối xử, lại còn coi con trai thành vợ mình??? Xứng đáng chết từ tập 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro