Chương 151: Anh em nhà họ Phí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ tới đi." Lâm Khinh thật ra linh lực đã tiêu hao kha khá rồi nhưng chiến ý vẫn đầy trong mắt, y vẫy tay triệu hồi Hắc vụ ra, tiếp tục chiến đấu.

Mị Mị này quả thực rất mạnh. Chiến đấu từ nãy tới giờ mà y chưa hề thăm dò được linh căn và thực lực của người ta, thậm chí một chéo áo của nàng còn chưa thể đụng tới.

Vất bỏ dáng vẻ yểu điệu ban đầu thì Mị Mị đúng là một nữ cường nhân, ánh mắt sắc bén, thân hình linh hoạt, nàng liên tục bấm pháp quyết rồi ném phù vào người Lâm Khinh.

Tuy Lâm Khinh có Khải giáp nhưng mà ăn nhiều đòn đau như vậy thì làm sao chịu nổi, y bắt đầu lấy pháp bảo ra đỡ.

Pháp bảo trên người Lâm Khinh rất nhiều. Một chuyến từ bí cảnh đi về chính y còn không đếm được mình có bao nhiêu cái. Lúc này tuỳ tiện lấy ra làm cả quảng trường đều lác mắt.

Phù lục đấu với pháp bảo, cái trước thì là vật thể tiêu hao, cái sau lại không, cho nên Lâm Khinh dần dần chiếm được lợi thế.

Nhìn thấy Mị Mị lại kích phát hai tấm phù lục. Lâm Khinh mò mẫm lấy ra được kiện pháp bảo là một thanh tiểu kỳ khá tầm thường, y thử truyền linh lực vào kiểm tra một chút, xem chừng là phòng ngự pháp bảo.

Đang định cất đi, bỗng nhiên linh lực từ trong cơ thể ào ào tuôn ra truyền vào pháp bảo, thanh tiểu kỳ bắt đầu sáng lên bằng mắt thường trông thấy, nó hút no linh lực rồi lại bắt đầu rục rịch hút đến ma lực trong người y, toàn thân Lâm Khinh cứng ngắc không thể cử động được.

Pháp bảo này có điểm kỳ quái.

Không thể để ma lực lộ ra được. Nơi đây là tu chân giới, nếu một tu sĩ lộ ra ma lực hay công pháp ma tu sẽ bị cả đại lục truy sát, y không muốn đem lại rắc rối cho Lam Túc.

"Phương lão, giúp ta." Lâm Khinh kêu gọi Phương Chu, mặc kệ áp lực từ Mị Mị, thân thể cắn răng gánh chịu hàng loạt phù lục đập vào người, năng lượng từ trong đó nếu không có Kỳ lân khải giáp cũng đủ lấy nửa cái mạng y.

May thay Phương Chu cũng không phải là người vô lý. Lão khẽ điểm tay, ma lực từ trong người Lâm Khinh tuôn ra đã bị chặn đứng, xung quanh không còn một tia ba động nào nữa.

Lúc này phía bên Mị Mị cảm thấy vài tấm phù của mình còn chưa làm được gì Lâm Khinh, nàng tức tối bắt đầu dùng mười phần sức lực tung ra đòn mạnh nhất của mình, Phong lôi kình.

Lâm Khinh chân tay tê cứng nhìn một đạo phong nhận dài tầm ba trượng đổ về phía này, từ xa đã thấy tiếng gió phần phật.

Bây giờ y đã biết linh căn của nàng là hệ phong.

Y cảm nhận được nguy hiểm chưa từng thấy, y có linh cảm nếu mình không động thì sẽ thất bại tại đây.

May sao đúng lúc này thanh tiểu kỳ trên tay bỗng sáng lên, thứ mà Lâm Khinh đinh ninh là pháp bảo phòng ngự bỗng biến lớn, hoá thành một cây cờ khổng lồ, khí tức hồng hoang tràn ra, từ thân cờ bay ra một đạo lam quang bắn thẳng vào đầu y.

Trong đó là tên và cách sử dụng thanh tiểu kỳ này.

Một số người ở khán đài đã đứng dậy, bọn họ cảm giác được vật này không hề tầm thường.

"Đây là thứ gì. Đã có ai nghe nói đến chưa?"

Một người cất giọng hỏi nhưng toàn bộ khán đài đều không ai có câu trả lời.

Chỉ Lâm Khinh vừa nhận truyền thừa là biết pháp bảo này là Hấp hồn kỳ. Chỉ riêng cái tên đã đủ nói lên mức độ quỷ dị của nó rồi. Cách thức tấn công của nó khá bá đạo, chính là mượn đòn của đối thủ đánh đối thủ.

Nó có thể mô phỏng đến bảy phần đòn tấn công rồi ngay lập tức đánh ra. Uy lực không phải dạng vừa.

Sau khi lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, Lâm Khinh không kịp tìm hiểu, y nghiêm trọng vung thanh tiểu kỳ lên đối chọi với đạo phong nhận khổng lồ cùng lúc bay đến.

"Ầm ầm ầm." Không thể quan sát phía trước, Lâm Khinh thấy tầm mắt mình nhoè đi, tiếng gió rít vang lên, một khúc cầm thê lương từ đâu văng vẳng dội vào tai. Toàn bộ không gian nơi lôi đài bắt đầu lún sụt.

Lâm Khinh bị dư lực của đòn va chạm bay thẳng về phía sau, y phải dùng Hắc Vụ cắm xuống đất, cố gắng chống đỡ để không rơi khỏi lôi đài. Trong gió bụi mù mịt, y không còn kiểm soát được thân thể của mình nữa, đành bất lực nghe tiếng hét của Mị Mị vang lên.

Tình cảnh quá mức nguy hiểm. Phương lão lúc này mới nghiêm trọng truyền âm:

"Ngươi nhặt được cái của khỉ này ở đâu thế?"

Lâm Khinh cố gắng ổn định thân thể, miệng phun ra một ngụm máu tươi, chống tay xuống đầu gối thở hổn hển. Mồ hôi trên trán chảy ra.

"Ai mà biết được. Ta nhặt được một loạt túi trữ vật trong bí cảnh, không rõ nguồn gốc."

"Thứ này rất nguy hiểm, ta cảm giác được khí tức của đại năng viễn cổ bên trong."

"Ta biết rồi thúc đừng lo." Lâm Khinh lúc nãy đã nhận trọn vẹn truyền thừa. Khi nào rảnh rỗi sẽ mở ra xem.

Kỳ này Lâm Khinh chơi lớn. Lúc gió bụi tan hết, y nhìn thấy phía bên kia Phí Khanh đang ôm Mị Mị người đầy máu không rõ sống chết vào lòng, ánh mắt nhìn mình như nhìn kẻ thù. Cây cờ của y thì cắm sừng sững ở giữa hai người, toàn bộ mặt lôi đài đã bị cày lên thành một đống hỗn độn.

Thôi xong! Lần này gặp rắc rối rồi.

Y vừa nghĩ bụng trong lòng như vậy thì Mị Mị bên kia đã tỉnh lại.

Hú hồn. Lâm Khinh sợ nhất là việc y không thể kiểm soát được mà gây chết người, lúc đó hậu quả sẽ thật thảm.

Nhưng nghĩ lại nơi này có nhiều người như vậy. Lưu Toàn còn đứng ngay kia. Chắc chắn sẽ không để sự việc như vậy phát sinh.

Phí Khanh nhét đan dược vào miệng Mị Mị, kiểm tra kỹ càng thân thể người trong lòng, sau khi thấy nàng ổn định thì sắc mặt mới tốt lên được một ít.

Mị Mị bị thương không nặng, chủ yếu bị dư lực chấn tới giống Lâm Khinh, hơn nữa may mắn là Phí Khanh đã đỡ cho nàng không ít.

Lúc này nàng cười hì hì, ôm lấy cổ Phí Khanh rồi đổi giọng.

"Tỉ tỉ thấy cưng có vẻ lợi hại đó nha. Lần này ta chịu thua, lần sau chúng ta tỉ thí tiếp."

Lâm Khinh có ấn tượng rất tốt với nữ nhân hào sảng này, vội vàng đáp lại:

"Được."

Ai ngờ Phí Khanh đã lạnh lẽo cắt lời: "Được cái gì mà được. Ngươi sẵn sàng chiến với ta chưa?" Hắn nói xong thì khẽ siết tay làm Mị Mị kêu ầm lên xong mới đưa người cho nữ nhân tên là Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt lúc này đang gật gù ngủ, mãi đến khi nhìn thấy Mị Mị cả người đầy vết thương thì khuôn mặt mới có chút biến hoá, điềm đạm lấy tay đỡ lấy nàng.

"Mị Mị, ngươi sao lại để mình thảm thế này? Nghe lời ta có phải tốt không."

Mị Mị bật cười với khuê mật của mình, ai dè đụng tới cơn đau đành ngậm miệng vào. Nàng vỗ vai Hồng Nguyệt.

"Được, ta nghe ngươi, đi về ngủ thôi."

Vân Lãng lúc này cũng nhảy từ trên đài xuống. Đứng đó chỉ tổ hít gió bụi. Đây chỉ là khiêu chiến, hắn đã thăm dò được thực lực của Lâm Khinh rồi. Những thứ còn lại thì để Phí Khanh lo đi. Hắn nói với Mị Mị chuẩn bị đi, trong mắt là dịu dàng hiếm thấy.

"Ngươi không xem đạo lữ của ngươi chiến đấu sao?"

"Kệ hắn đi." Mị Mị phũ phàng phẩy tay rồi quay sang giục Hồng Nguyệt: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Vân Lãng thấy nàng không muốn nói chuyện với mình, tim khẽ nhói một cái. Hắn giả vờ cười giả lả rồi quay đi để che đi chút chua xót trong lòng.

Ở trên lôi đài chỉ còn hai người đang nhìn nhau, Phí Khanh lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, dường như gã đang dần dần mất kiên nhẫn.

Chiến đấu với Mị Mị đã ngốn mất nửa canh giờ. Lúc này đây còn nửa canh giờ nữa nhưng mà linh lực trong người Lâm Khinh gần như bằng không, lá cờ kia đã hút đến sạch bách. Kỳ Lân khải giáp cũng không thể khởi động nữa.

Làm thế nào có thể cầm cự được nửa canh giờ nữa đây?

Thật ra cơ thể y không đến nỗi kiệt sức, có ma khí bên trong duy trì nên sức mạnh cơ thể vẫn còn. Lâm Khinh ngẩng đầu lên nhìn nam nhân cao to hơn mình cả một khoảng kia, thong thả vẫy tay một cái, thanh tiểu kỳ nhanh chóng trở lại tay.

Y xem xét chắc chắn nó chỉ là hết năng lượng mới thả vào nhẫn trữ vật rồi nói:

"Được. Chiến!"

Khi Lâm Khinh nói xong câu này. Phí Khanh bên kia cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu ngồi xuống như cao tăng nhập định, tiếng niệm chú từ miệng hắn liên tục phát ra.

Nghe nói ở Nhật Nguyệt đại lục cũng có phật tu, nhưng mà Phí Khanh này rõ ràng không phải. Phật tu thanh tịnh, còn một thân sát khí của hắn thì không thể che lấp được.

Linh văn hình chữ phạn màu vàng kim liên tiếp bay ra, âm thanh như tiếng cầu siêu vang vọng. Lâm Khinh tròn mắt nhìn, y cảm thấy người đang ngồi kia giống hệt đường tăng đang niệm Khẩn cô nhi để trói buộc Tề Thiên đại thánh vậy.

Nếu mà hắn niệm 'nam mô a di đà phật' có lẽ càng giống hơn nữa.

Đang bật cười với suy nghĩ của mình không ngờ Lâm Khinh lại thấy đầu đau đớn thật.

Có lẽ nào đây là công pháp dùng thần thức để tấn công.

Lâm Khinh vận thần du định ra chống đỡ, hai luồng sức mạnh một xanh một vàng bắt đầu đối chọi nhau không ngớt. Thời gian bắt đầu đình chỉ lại, áp lực lan tràn ra bốn phía.

Người ở dưới đài chỉ nghĩ bọn họ đang đứng im, ngoài Lam Túc và mấy trưởng lão thì không ai biết được bọn họ đang dùng thần thức đánh nhau kịch liệt.

Lâm Khinh cảm thấy đầu đau buốt. Thần du định được vận dụng đến cực hạn mà ma âm cứ liên tiếp dội vào. Y cảm thấy thế này không được bắt đầu tung Huyền Âm quỷ trảo liên tiếp bổ về phía Phí Khanh.

Chỉ là nam nhân đó vẫn ngồi im tại chỗ không động đậy, quỷ trảo bay vào đều bị linh văn đánh bay ra.

Chẳng lẽ thực lực của hắn có như thế này thôi sao?

Thần thức của Lâm Khinh cực kỳ khủng bố. Đối với đòn này của Phí Khanh, dù cũng lợi hại đó nhưng y cảm thấy không nguy hiểm lắm.

Không ngờ đây chỉ là màn dạo đầu, trò hay còn ở phía sau.

Phí Khanh niệm xong một bài chú, linh văn tiếng Phạn cứ thế xoay vòng quanh người rồi tụ lại trên đỉnh đầu hắn, cuối cùng hình thành một vầng trăng khuyết màu vàng kim rực rỡ.

Phí khanh bấy giờ mới mở mắt ra. Bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền, vầng trăng khuyết phát ra một trận nổ mạnh rồi từ đó hoá thành vô vàn đạo kim quang bắn về phía Lâm Khinh.

Đến giờ y mới biết nam nhân này sở hữu linh căn biến dị hệ Kim. Một trong năm loại linh căn hiếm gặp nhất tu chân giới.

"Con mẹ nó quá mạnh." Từng kim quang mang theo thế không thể đỡ lao vào vây lấy Lâm Khinh. Y muốn tránh cũng không được, cảm giác như mình đang ở trong một kiếm trận cỡ lớn. Sơ sẩy một cái là sẽ bị kiếm ảnh cắt vào người.

Đúng lúc này Lâm Khinh lại cảm giác tu vi có dấu hiệu muốn đột phá.

Xui xẻo quá!

Lần trước còn chưa luyện hoá được hết nguồn năng lượng hấp thu được ở tầng bảy Vấn thiên tháp. Dạo gần đây đột phá quá nhanh nên căn cơ đã có dấu hiệu lung lay, giờ đây mà thăng lên một cấp nữa thì sẽ chỉ hại chứ không phải là lợi nữa.

Miễn cưỡng nhịn lại, Lâm Khinh cố gắng dùng Phi thiên quyết và Hắc vụ để né tránh kiếm ảnh văng vào người, toàn thân vô cùng chật vật.

Nếu linh lực còn đầy đủ, y có tự tin chiến một trận với Phí Khanh. Nhưng giờ đây linh lực cạn kiệt, Phí Khanh lại còn nổi cơn điên, cứ như muốn dồn Lâm Khinh vào chỗ chết vậy.

Cảm thấy kiếm ảnh vòng quanh người ngày càng nhanh, có mấy lần sơ sẩy là phạn văn đã cắm vào người. Lâm Khinh cảm thấy bực bội, cơ thể khó chịu, trong khi đó đoá sen xanh cứ xoay tròn thúc vào lằn ranh cảnh giới, y phải mất hết sức để đè ép nó xuống.

Đúng lúc y định cá chết lưới rách ném ra vài tấm phù lục thì tiếng của quản sự vang lên.

"Kết thúc một canh giờ. Tất cả ngừng lại."

Phí Khanh không vì thế mà dừng lại, kiếm ảnh càng thêm dữ dội, nhưng một lực lượng đã đập tới triệt tiêu toàn bộ đòn tấn công của hắn.

Là trưởng lão Lưu Toàn.

"Phí Khanh. Trận chiến đã kết thúc rồi." Lưu Toàn chỉ nói một câu, uy áp của tu sĩ cao cấp làm Cho Phí Khanh suýt ngã. Hắn vội vàng dừng lại.

Tiếc quá không thể làm tên này bị thương!

Ánh mắt Phí Khanh không phục, vẫn hậm hực nhìn chòng chọc về phía này. Lâm Khinh vừa thở phào nhẹ nhõm xong nhìn thấy vậy, y khiêu khích nhướng mày với Phí Khanh. "Nhìn gì? Móc mắt giờ."

Dù y lẩm bẩm trong miệng nhưng tu sĩ tai thính mắt tinh, Phí Khanh nghe thấy rõ ràng. Hắn nổi khùng lên tiếp tục lao tới, nhưng nhìn thấy người đang đi đến đành phanh lại ngậm ngùi nuốt hận vào bụng, ngoan ngoãn chào.

"Đại ca."

Lam Túc liếc thằng nhóc con một cái, không cho hắn mặt mũi mà trực tiếp đến ôm Lâm Khinh nhấc lên, nhìn thấy khắp người y toàn vết thương mà đau lòng.

"Bảo bối."

Lâm Khinh mệt rồi, hai chân quặp vào người Lam Túc, đầu dựa vào vai hắn rồi nghênh ngang nói:

"Chúng ta đi về."

Lam Túc ngang nhiên giữ nguyên tư thế này mà bế Lâm Khinh đi. Mặc mọi người ở khán đài bắt đầu xôn xao bàn tán. Ở một hàng ghế có hai đệ tử không để ý hoàn cảnh mà vô tư bình luận.

"Không hổ là phu nhân của tông chủ. Kim đan trung kỳ mà chống đỡ liên tiếp được một canh giờ trước mười hai đệ tử có tu vi cao hơn. Lần đầu tiên ta thấy tu sĩ có thể vượt cấp đánh bại nhiều đối thủ như vậy đó."

"Xì. Cuối cùng y cũng chỉ thắng được một số đệ tử cùng tu vi Kim đan. Đám Vân Lãng đâu có dùng hết thực lực."

"Ngươi ở đấy mà so đo đi. Có ngon thì lên mà đấu. Chỉ sợ người ta chỉ dùng một ngón tay là đã nghiền ép được ngươi rồi."

"Hừ, ngươi dám khinh thường ta à? Ta cũng muốn thay tên ngươi trên Huyền Thiên bảng lắm rồi đó!"

"Vậy thì khiêu chiến đi. Ta sợ gì?"

"Là ngươi nói đấy nhé!"

Hai đệ tử hùng hổ lôi nhau trên khán đài. Ba vị tiên tử ngồi ngay hàng ghế sau đưa mắt nhìn nhau. Tử Lan lên tiếng:

"Ta thấy Lâm Khinh này rất có tư chất. Gặp nguy không loạn. Thảo nào ở cạnh được người lạnh nhạt như đại sư huynh."

Tử Hi không nói gì, Hàn Nguyệt đứng cạnh cũng chỉ mỉm cười. Cả ba nhìn bóng dáng Lam Túc khuất dần mà mỗi người một tâm tư.

Nhưng thật sự là Lam Túc vẫn luôn tỏ ra lãnh đạm đã thay đổi quá nhiều. Trước đây dù Tử Hi là vị sư muội hắn cưng chiều nhất thì cũng chỉ là nói nhiều hơn một câu so với người khác. Nhưng xem cách hắn đối đãi với Lâm Khinh này thì nâng niu và bảo vệ từng li từng tí.

Tử Lan thì không sao. Từ nhỏ nàng đã thân thiết với sư phụ nhất, từ sau khi sư phụ đi nàng khá thích tự do tự tại, nhưng còn Tử Hi vẫn luôn bám theo lam Túc mỗi ngày chắc cũng có chút hụt hẫng.

Mấy ngày gần đây vị tiểu sư muội này quá mức kiệm lời, Tử Lan cũng không thể đoán được tâm tư của nàng nữa.

Tử Lan nhìn Tử Hi rồi lại nhìn sang Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt này thì không hề biết thu liễm, thể hiện quá mức rõ ràng, dường như chịu nhiều nhục nhã cũng không làm nàng ta tỉnh ngộ.

Hừ. Đại hội các tông môn nhanh nhanh kết thúc đi. Mấy ngày nay vì tiếp đãi nàng ta mà mấy vị trưởng lão chẳng có thời gian tu luyện nữa.

***

Lam Túc dẫn người về rồi kiểm tra từ trên xuống dưới Lâm Khinh một lần, sau khi không thấy vấn đề gì mới bình tâm trở lại. Thật sự Lâm Khinh hôm nay quá khinh địch, lại không biết giữ miệng. Nếu mà tất cả mười hai đệ tử cùng xông vào quần ẩu thì y chỉ có nước nằm im chịu đòn.

Nhưng mà cũng tốt. Để y đấu một trận, sau này những tên không có mắt cũng chẳng dám công khai nói ra nói vào nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lâm Khinh lại khoẻ khoắn như thường, y lúc này mới đem thanh tiểu kỳ cho Lam Túc quan sát. Lam Túc chưa kịp cầm lên thì kết giới ngoài cổng có người động vào.

"Có người."

Ngay lập tức, Lưu Toàn chạy vào thông báo.

"Chủ nhân, có Phí trưởng lão đến thăm."

Lam Túc chưa kịp nói gì thì Phí Hằng đã đi vào.

"Đại ca. Tẩu tử, ta đến thăm hai người."

Lúc này Lâm Khinh mới nhìn rõ người vừa tới, đây không phải là vị chưởng môn của Huyền Phong Môn à? Sao lại gọi Lam Túc là đại ca?

Còn khi nhìn thấy người đứng đằng sau Phí Hằng thì Lâm Khinh còn ngạc nhiên hơn.

Phí Khanh với cái đầu bóng lưỡng đang đứng đó, gương mặt không tình nguyện nên nhăn nhó thành một đoàn. Lúc nhìn thấy Lâm Khinh còn trợn mắt lên nhìn.

Phí Hằng thấy thế liền túm cổ hắn kéo đến rồi ấn đầu thằng nhỏ xuống.

"Đại ca, tẩu tử, hôm qua tên đệ đệ này lỗ mãng, ta túm người đến đây, hai người cứ việc trừng phạt."

Lâm Khinh nghe thấy hai từ 'tẩu tử' mà miệng giật giật, không biết nói gì nữa.

Lam Túc vẫn thản nhiên. Hắn thong thả lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái bình, vài cái chén rồi lấy linh trà ra pha. Đến lúc xong xuôi rồi mới rót ra làm năm chén.

"Ngồi xuống cả đi."

Lưu Toàn nhanh nhẹn nhất cầm lấy chén linh trà rồi tìm một chỗ yên lặng thưởng thức. Còn Lâm Khinh rất thích uống linh trà Lam Túc pha, thứ này đều là kỳ trân dị bảo, là đồ hiếm có dùng để ổn định tu vi.

Phí Hằng kiếm một cái ghế ngồi xuống, tiện thể ấn đầu tên đệ đệ bất trị của mình dúi dụi.

Phí Khanh không tình nguyện chút nào nhưng hắn cũng biết nơi này là đâu, miễn cưỡng cầm một chén linh trà rồi lí nhí nói.

"Mời đại ca, mời... mời tẩu tử."

Lâm Khinh nghe vậy phun thẳng ngụm trà trong miệng ra.

"Xin lỗi, xin lỗi, là ta bất nhã." Nhìn mặt Phí Khanh nhăn nhó, y buồn cười không thể chịu nổi nữa, gục đầu vào vai Lam Túc ngồi bên cạnh, nhưng bờ vai rung rung đã bán đứng y.

Phí Khanh thẹn quá thành giận, tính bùng nổ nhưng bị Phí Hằng giữ lại.

Chỉ còn Lam Túc vẫn bình thản, hắn lôi Lâm Khinh ngồi lên đùi mình rồi giải vây cho hai người kia.

"Được rồi. Đệ nghiêm túc lại xem nào. Đây là Phí Hằng và Phí Khanh, cả hai đều là biểu đệ của ta."

"Xin chào." Lúc này Lâm Khinh mới làm mặt nghiêm, chỉ là tư thế của hai người bây giờ khiến y có phần hơi lỗ mãng.

Hoá ra chưởng môn là biểu đệ của Lam Túc, thảo nào hắn có thể ẩn mình ở Huyền Phong môn lâu đến vậy. Nhưng mà hai người này đều họ Phí cơ mà?

Lam Túc hiểu Lâm Khinh nghĩ gì liền giải thích:

"Đây đều là biểu đệ bên ngoại của ta."

"À."

Lúc này Phí Hằng vội vàng đưa ra một cái hộp.

"Tẩu tử. Nghe danh đã lâu mà giờ mới gặp, đây là quà gặp mặt của ta."

Lâm Khinh cũng không giả vờ thanh cao, y cầm lấy cái hộp rồi mở ra, nhìn bên trong là năm quả cầu tròn xoe khắc linh văn màu đỏ, khí tức hoả hệ nồng nặc.

"Đây là..."

Đây là Hoả bạo đan. Dùng một viên này ném ra có thể đả thương một tu sĩ Nguyên anh kỳ. Có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Ra vậy, vậy thì cũng khá giống như phá diệt phù.

Lâm Khinh gật gù, đang tính nói cảm ơn thì Phí Hằng lại lấy ra một cái ngọc giản nữa.

"Ta thấy tẩu tử có linh căn hệ mộc mà chẳng có công pháp nào phù hợp, ngọc giản này là một công pháp hệ mộc khá tốt. Tẩu tử cầm đi."

Có tiện nghi tội gì không chiếm. Lâm Khinh mắt sáng lên, thản nhiên cầm lấy.

"Cảm ơn huynh. Sau này huynh đừng gọi ta tẩu tử nữa. Ta là nam nhân mà."

Phí Hằng nhìn sang Lam Túc, thấy hắn gật đầu thì vội nói.

"Vậy đệ cùng tuổi với Phí Khanh. Từ sau ta mạn phép gọi Lâm đệ được không?"

Ai bằng tuổi Phí Khanh chứ, năm nay y mới có mười tám thôi, nghe đâu Phí Khanh này bốn mươi bảy tuổi rồi mà.

Tất nhiên Lâm Khinh chỉ nghĩ vậy trong lòng thôi, ngoài mặt vẫn thản nhiên đáp:

"Được."

Phí Hằng thở phào nhẹ nhõm, tên đệ đệ này quá lỗ mãng. Lỡ mà kết thù với Lâm Khinh thì sau này sẽ khó sống. Người khác không biết chứ hắn thì rõ ràng tính cách của Lam Túc, cực kỳ thiên vị. Hắn cười giả lả:

"Vậy nhân tiện đây ta đã mang theo mấy chai linh tửu. Bữa nay chúng ta ăn mừng Lâm đệ chiếm được một suất đi thi đấu chứ!"

Lần này Lam Túc lập tức đồng ý, ngay cả Phí Khanh nghe thấy rượu mắt cũng sáng lên.

Ở đây chỉ có rượu không có đồ nhắm, Lam Túc dẫn người đến một tửu lâu ngay trong tông môn.

Tửu lâu vốn nằm ở trung tâm khu chợ, xung quanh bài trí tiên nhạc nghe rất hay, mọi người trong tửu lâu chủ yếu là đệ tử tông môn, hiện tại tất cả đều đang bàn tán về trận thi đấu của Lâm Khinh hôm trước.

Một đệ tử khá béo đang cao giọng. "Lúc đó nếu là ta thì Lâm Khinh đó chạy làm sao thoát, một chiêu Vạn khí kình của ta còn chưa có đối thủ bao giờ."

"Tên Lâm Khinh đó chẳng có gì lợi hại, có khi đều mua chuộc đám đệ tử khác để ra oai thôi."

Gã ta đang chém gió thì thấy xung quanh nhìn mình một cách khó hiểu, người đối diện gã đã lén lút chạy mất từ lâu.

Linh cảm chẳng lành, gã từ từ quay đầu lại, thấy nhân vật chính trong câu chuyện đang đứng ở cửa, đang khoanh tay mỉm cười nhìn gã. Chân gã nhũn ra, vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Lúc năm người bước vào bên trong. Toàn bộ tửu lâu đều trở nên tĩnh lặng, không có ai dám mở miệng ra nữa.

Cũng may cả năm không để bụng, Lam Túc dẫn thẳng cả đám vào một bao sương kín đáo rồi gọi vài món thịt yêu thú. Hắn vẫn nhớ Lâm Khinh thích nhất cái này.

Sau khi vài tuần rượu trôi qua thì tất cả đã vui vẻ trò chuyện với nhau. Dù sao Phí Khanh và Lâm Khinh cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ chúc nhau vài chén là có thể xưng huynh gọi đệ.

Phí Hằng trông vậy mà không uống được rượu, được vài chén là bắt đầu lè nhè.

"Lâm đệ biết không. Đệ đệ này của ta cái gì cũng giỏi, chỉ là quá hiếu chiến, sát khí cũng nặng. Hay là sau này Lâm đệ hãy cho nó ở cạnh để nó thu liễm lại.

Lâm Khinh nghe vậy vui vẻ đồng ý luôn.

"Được."

Phí Khanh ngồi cạnh: "..."

Lam Túc: "..."

"Lâm đệ, ta rất ngưỡng mộ đệ, có thể thu phục được thiên hạ đệ nhất nhân của Nhật Nguyệt đại lục này. Đệ có bí kíp gì không?"

Lam Túc thấy Phí Hằng đã say lắm rồi, bắt đầu nói luyên thuyên, ai dè Lâm Khinh không ngại tí nào, y hào hứng nói:

"Ta chẳng làm gì cả, là tông chủ của huynh si mê nhan sắc của ta đó."

"Đúng đúng. Nhan sắc của Lâm đệ thật là mỹ miều..."

Lam Túc nghe hai người tung hứng thấy sai sai mới kéo Lâm Khinh lại quan sát, hoá ra hàng này cũng lơ mơ rồi. Hắn không để y uống thêm nữa, chia tay hai huynh đệ họ Phí rồi đưa người về.

Buổi sáng hôm sau khi tỉnh táo lại Lâm Khinh thấy Lam Túc đang đứng ở cạnh giường đá nhìn xuống. Y ngạc nhiên hỏi:

"Sao huynh đứng đây?"

Lam Túc cười, cúi xuống hôn lên môi Lâm Khinh.

"Đi thôi. Nay ta muốn tặng cho đệ một món quà."

"Quà gì vậy?"

"Đi rồi biết."

Vì thần thần bí bí nên Lâm Khinh khá tò mò. Lam Túc sửa soạn cho y kỹ càng rồi mới dẫn Lâm Khinh đi sâu vào trong núi.

Thiên Lam phong khá đẹp. Nơi này chỉ có duy nhất một căn lầu của Lam Túc, còn lại cả một ngọn núi vẫn còn nguyên vẻ hoang sơ. Chỗ mà Lam Túc dẫn Lâm Khinh đến là một sơn động trông khá heo hút. Dây leo màu đen đầy gai giăng kín khắp nơi.

"Năm mươi năm trước ta tình cờ kiếm được một nhánh Hắc Phi đằng này rồi mang về trồng ở đây. Không biết có phải duyên phận hay không nhưng đệ hãy nhận lấy nó."

Lâm Khinh kinh ngạc nhìn đám dây leo đầy gai góc trước mắt, y đưa tay ra sờ, hàng loạt sợi dây leo nhanh chóng phủ kín tay y rồi vây khốn lại. Lâm Khinh thấy tay đau nhói.

"Hắc phi đằng. Lại một pháp bảo tiên thiên nữa."

Dây leo này thuộc loại hiếm ở Nhật Nguyệt đại lục. Nó có đặc điểm là cứ thấy nhiệt độ là quấn chặt lấy. Chỉ cần trên người có sự sống là nó sẽ tự động siết con mồi cho đến khi người đó mất đi sự sống thì thôi.

Ở đây có một bụi dây leo, từng sợi đen xì bay múa khắp nơi, cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm.

Lam Túc thấy Lâm Khinh khá hứng thú thì vội nói.

"Đệ nhỏ máu nhận chủ đi."

Lâm Khinh nghe lời Lam Túc, cắt đứt một ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết rồi bắn vào bụi rậm.

Dường như loài thực vật này có linh tính, một giọt máu ngấm vào cũng đủ làm cho đám dây leo này cuồng loạn lên, Lâm Khinh dùng hết sức bình sinh chiến đấu với nó, chỉ nửa canh giờ cả người y đã bị dây leo đập vào mấy lần.

Lúc này Lam Túc mới ra tay, hắn nhẹ điểm vào hư không một cái, tia sét to tướng từ trời trời rơi xuống đánh thẳng vào đám dây leo.

"Chính là lúc này!" Lâm Khinh bức thêm một giọt tinh huyết rồi đập tới. Đám dây leo quay cuồng một lúc rồi ngừng lại, Lâm Khinh thuận thế xông lên.

"Soạt."

Vật thể quay một vòng xung quanh rồi rơi vào tay Lâm Khinh. Y giơ tay lên quan sát thứ vừa cướp được.

Đây là một đoạn dây leo màu đen.

Bề ngoài vậy này giống hệt một đoạn dây leo bình thường, Lâm Khinh thử thúc giục nó một cái. Cả thân thể đều bị dây leo bao bọc, gai tua tủa đâm ra chọc vào đau điếng.

"Thứ tốt."

Lời tác giả: Chúc mừng năm mới 2021. Chúc mọi người một năm tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro