Chương 12: Vào đất liền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Tác giả: Bòn

..//..

.

.

.

Kook về phòng, ngồi thu lu một góc giường, khi TaeHyung bước vào, nó cũng chẳng thèm ngó. Thế đấy, nó luôn tự bảo lòng là ghê sợ hắn, nhưng khi biết trong lòng hắn có hình bóng khác, nó ấm ức mãi.

TaeHyung cũng không nhìn nó, đi thẳng đến tủ và lấy ra hai bộ đồ.

– Soạn đồ đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây hai ngày. – Hắn quăng đồ lên giường, ý lệnh cho nó thu xếp.

– Đi đâu ạ? – Kook chu mỏ hỏi.

– Vào đất liền.

Mắt Kook sáng rực lên, nhảy cẩng xuống giường. TaeHyung cho nó vào đất liền thật sao? Nó chán ngáy cái đảo này rồi, nó ước gì chỉ cần hô biến là có thể vĩnh viễn không phải về lại đây nữa.

TaeHyung lặng người ngồi ngay bàn, nhìn Kook tíu tít thu dọn, niềm hạnh phúc hằn rõ trên gương mặt nhỏ.

Nỗi buồn sâu thẳm trong lòng TaeHyung, Kook vô tình không nhìn thấy được. Phải rồi, vì nó có yêu thích gì hắn đâu mà nhìn thấy? Ân ái mặn nồng chỉ là gượng ép giả dối mà thôi.

Kook không thắc mắc TaeHyung muốn vào đất liền làm gì, lần trước lỡ miệng hỏi về vụ DaeHan, bị hắn mắng nên giờ rút kinh nghiệm rồi. Nó không hỏi hắn, nhưng hắn lại hỏi nó.

– Ai kể mày nghe chuyện của SeokJin?

Kook đang buộc hành lý cho TaeHyung thì khựng tay lại, bối rối lẫn lúng túng.

– Mày nên nói trước khi tao nổi giận. – Hắn bình thản nhắc nhở.

Kook cúi gầm mặt, mím chặt đôi môi. Thay vì lo sợ như thường ngày, nó lại thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. SeokJin, SeokJin, trong lòng hắn mãi mãi chỉ có anh ta. SeokJin nổi giận thì hắn sẳn sàng tổn thương nó, trừng phạt nó.

– Hyunh có đánh chết em... em cũng không nói... – Kook lí nhí bằng một giọng quả quyết lẫn hờn giận.

TaeHyung rất bất ngờ vì câu hồi đáp ấy, nó không phải loại người có cái gan to đến vậy, và thời gian nó ở đây quá ngắn để có thể sống chết bảo vệ một người. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi lại gần Kook.

Tiếng chân lộp cộp của TaeHyung như đâm thẳng vào tim Kook, nó bắt đầu hoảng loạn, mắt mờ nhòe chăm chăm nhìn vào bàn tay cứ lâm le nơi chuôi kiếm của hắn, hắn có thể rút ra bất cứ lúc nào.

– Mày đã suy nghĩ kỹ chưa? – TaeHyung đứng đối diện sát cạnh nó, thì thầm không chút tình cảm.

Môi Kook run run, người cũng run run. Thế đấy, hắn sẽ giết hay đại loại hành hạ nó vì người hắn yêu, rốt cuộc nó cũng chỉ là vật vui chơi cho lạc thú của hắn. Nó thèm sống nhưng cũng có cái tự trọng của mình, sống làm gì với nỗi nhục nhã cay đắng.

Dù không thể đứng vững trong cơn sợ hãi, một tay phải chống vào tường để đở thấy thân, nhưng mắt Kook nhắm ghiền lại, thách thức mọi sự trừng phạt của TaeHyung. Một câu trả lời bằng hành động cho hắn thấy, nó đã suy nghĩ kỹ rồi.

Kook nhắm mắt thật lâu và thật lâu vẫn không thấy TaeHyung có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng giày lộp độp đi dần ra cửa.

– Thu dọn lẹ đi. – Hắn lạnh lùng nói trước khi đóng cửa.

TaeHyung nghĩ mình sẽ rất giận khi Kook cãi lời, nhưng hóa ra, hắn chẳng thấy có gì đáng giận.

Kook thở bật ra khuỵu chân ngồi xệch xuống đất, mồ hôi đầm đìa, hai tay ôm chầm lấy con tim đang đập vật vã. Không bị TaeHyung giết chết thì nó cũng sắp sợ đến chết rồi.

Lấy lại bình tĩnh cũng là lúc nó thấy vui vui, TaeHyung không phạt nó tội không nghe lời. Tính ra thì... hắn cũng chẳng vô tâm lắm.

Thu dọn xong, Kook lót tót chạy ra bến với hai gói hành lý trên vai, một cho TaeHyung, một cho nó. Hắn có rất nhiều tàu, từ nhỏ đến lớn, chắc toàn của cướp được thôi. Hắn chọn con tàu nhỏ nhất, chỉ đủ cho hắn, nó và tên lái.

Kook hồ hởi tung tăng trên mũi, cảm nhận tiếng sóng biển va vào mạng thuyền, tiếng gió vù vù cùng cái nắng chói chang. Ôi, rời khỏi đảo, tự do trong hai ngày, nó sướng đến phát điên.

Kook vô tư chạy theo niềm vui của mình, quên hẳn luôn những gì nặng nề nhất mà ban sáng nó quát vào mặt TaeHyung, sỉ vả hắn, chống đối hắn. Vì lẽ đó, hắn lặng nhìn nó từ trong khoan tàu, môi lẩm bẩm từng lời chán nản.

– Đúng là đồ con nít mất trí...

Con tàu lướt sóng vun vút, đến xế chiều cũng cập bến cảng. Phiên chợ cuối ngày ngay bến tấp nập người là người. Kook nhảy phóc lên bờ, nhìn lại khung cảnh quen thuộc mà mình đã làm việc mười mấy năm qua, từ lúc nó còn là thằng bé đến khi trở thành chàng thiếu niên thế này.

– Thằng Kook? – Những người quen lập tức nhận ra nó, trầm trồ xúm xít lấy. Họ tưởng nó đã chết theo ngày mất tích của con thuyền trong đêm bão ấy, khi không bất thình lình xuất hiện lại phục trang giàu có thế này, trông cũng oai phong.

Càng lúc người quen hiếu kỳ càng đông, Kook lúng túng dáo dát tìm TaeHyung. Lăn xăn đây đó mà để hắn phải đi tìm thì thể nào cũng no đòn. Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn từ dưới khoan thuyền, nó rụt cổ xua tay từ chối đám người quen, rón rén leo xuống thuyền, đi lại gần hắn.

– Gặp bạn bè thì cứ vui vẻ đi – TaeHyung nhướng mày gợi ý.

Nó cúi gầm mặt lắc lắc đầu, lời hắn nói cứ như là đe dọa, rõ ràng là không vui.

– Vậy thì theo tao. – Bấy giờ hắn mới bước ra khỏi thuyền, thong thả đi vào bến. Tiếng xằm xì lại ồ lên từ đám người quen, họ tò mò vì gả thanh niên lãng tử mà quá lạnh lùng đi trước Kook. Nó lót tót theo sau hốt hoảng xua tay bảo họ đừng nhìn hắn nữa, đừng làm ồn nữa. Hắn mà giận lên là chém hết cả lũ.

Khi cả hai đi sâu vào chợ, xa khỏi đám hiếu kỳ, Kook thở phào nhẹ nhỏm, mồ hôi đã tuôn ướt hết cả lưng.

– Hyunh... dẫn em đi đâu ạ? – Cuối cùng không chịu nổi sự tò mò, nó lấy hết can đảm hỏi.

– Sáng nay mày luyện võ khá đấy, tao dắt mày đi mua vàng. – Giọng TaeHyung không biểu hiện chút cảm xúc, rẻ ngay vào tiệm trang sức gần đó.

Kook ngẩn ngơ vào theo, miệng há hốc choáng ngộp trước vẻ lấp lánh quyền quý huyền ảo. Bao lần nó đi ngang qua cửa tiệm này rồi mà có dám ngó đâu, thật không ngờ có ngày được bước chân vào đây lựa vàng. Đầu nó bùng nổ ngay trong sung sướng, say sưa vắc lên người đủ thứ mình có thể. Lắc vòng nó đeo nhiều lên đến trỏ tay, nhẫn đeo luôn mười ngón. Mắt nó giờ còn sáng hơn ánh vàng.

TaeHyung ngồi một góc, nhìn Kook chạy từ đầu tiệm đến cuối tiệm, môi hắn chẳng hé chút nụ cười. Hắn yêu những gì hoàn hảo nên mấy thứ mà nó vắt lên người chắc chắn rất chướng mắt hắn. Nhưng nó thích, hắn chẳng thèm xen vào.

Bước ra khỏi tiệm vàng, Kook ôm cả bao vải nặng chịch, mặt hất lên trời. Ở khu chợ này bao nhiêu người coi khinh nó, đuổi xua rồi chửi mắng nó, bây giờ sáng mắt chưa? Nó đi cạnh TaeHyung mà dương dương tự đắc như ta đây là trời.

TaeHyung mua cho nó thêm nhiều đồ mới, giầy mới và cả kiếm nữa. Đến khi trời tối mịt thì cả thân người nó chỉ còn hai đôi mắt tròn ló ra, tất cả đã được bao trùm bởi các bọc đồ.

– Vui chứ? – TaeHyung nghếch giọng hỏi khi cả hai đến quán ăn, Kook khó nhọc lắm mới chất hết mớ đồ trên người xuống đất.

– Vui ạ! – Nó đáp ngay, môi cười rạng rỡ, hỗn hển mà thở. Bây giờ nó thật sự là đại gia rồi.

TaeHyung gật gật đầu hài lòng, gọi người mang đồ tới quán trọ trước rồi mới kêu thức ăn. Hắn không ăn gì, chỉ lặng lẽ nhìn nó.

– Ước mơ của mày chỉ là thích giàu có vậy thôi sao? – Hắn hỏi.

Vẫn thói quen ăn như chết đói, Kook nuốt vội miệng thịt.

– Tại họ coi thường em nghèo, chửi em bẩn thỉu còn đánh em nữa, nếu có tiền, em đâu có bị đối xử như vậy.

TaeHyung mỉm cười xoa xoa mái đầu của nó:

– Bây giờ mày có tiền, còn có võ, đâu sợ bị ăn hiếp nữa?

Kook gật gật đầu:

– Vâng, mấy đứa ở đây hết dám lên mặt với em rồi. – Nó cười hì hì, rõ ràng là hạnh phúc lâng lâng.

Kook chìm đắm trong cơn say giấc mơ giàu có, không nhận ra hôm nay TaeHyung hiền hơn mọi ngày, cũng chẳng quát nạt gì nó. Hắn liếc nhìn bữa cơm đã vơi đi một nửa, lặng lẽ đặt gói tiền lên bàn:

– Bây giờ thì tao đi làm việc, ăn xong trả tiền rồi về phòng trọ, không đi lung tung, biết chưa?

– Dạ! – Nó gật đầu cái rụp, với tay dúi gói tiền vào người.

TaeHyung đứng dậy, bất ngờ kéo Kook lại gần, hôn vào trán nó. Một nụ hôn phớt nhẹ vội vàng nhưng lại ngọt ngào thiết tha. Nó ngơ ngác liếc nhìn rồi chạnh lòng khó hiểu. Hắn lại mỉm cười xoa xoa đầu nó, trở gót bước ra khỏi quán.

Kook nhún vai không để tâm nữa, giơ tay lên nhìn chiếc vòng to gấp đôi cái hắn mua cho nó, miệng cười rộng tuếch. Một nụ cười vô tư ngây ngô như thiên thần.

Kook có biết đâu, TaeHyung vẫn chưa đi. Hắn đứng ngoài quán, khuất sau khung cửa sổ. Nó càng cười tim hắn càng đau. Hai bàn tay hắn nắm chặt và răng cũng cắn thật chặt, hắn muốn tự làm đau chính mình để xoa dịu cái thống khổ trong tâm hồn. Niềm vui của Kook đơn giản quá, dễ dàng quá, nó hiểu được sự tàn nhẫn mà nó mang lại trong tiếng cười ấy không?

Ừ thì tôi lừa dối đấy, tôi muốn yên cái thân nên mới sống như vậy đấy! Tôi không thể đồng tính quái dị như các người!  Tôi không muốn nằm dưới thân một tên đàn ông. Vậy đấy! Rồi sao?

TaeHyung thở bật ra đau đớn khi nhớ lại những gì Kook bất cần quát vào mặt hắn. Nó không bao giờ yêu kẻ đồng tính, mãi mãi không bao giờ. Nó giấu vùi trong lòng nỗi đau bị hắn chiếm đoạt, nó đau khổ khi phải sống bên cạnh một người như hắn. Hắn những nghĩ có thể làm ngơ để cưỡng ép nó cho riêng mình, đến sáng nay hắn chợt nhận ra, mình không thể...

Hắn không mang đến cho nó những đêm hân hoan mà nó muốn, mạng sống của hắn hiện tại cũng chẳng biết sẽ ra sao. Thôi thì... để nó tìm đến một bờ hạnh phúc, nơi nó có thể mỉm cười một cách vô tư với những cô gái xinh xắn, nơi nó có thể tạo dựng một gia đình. Còn hắn, chỉ là một kẻ đồng tính tàn bạo thì chỉ nên chấp nhận bước đường lẻ loi. Tình yêu của hắn chỉ là sự ghê tởm trong lòng nó.

Hắn hít thật sâu kiềm nén cơn sóng tình thoi thúc chạy vào ôm chặt lấy nó, bước chân nặng nề trở gót đi, rồi không đánh lòng mà ngoảnh đầu nhìn lại.

– Kook... – TaeHyung đau đớn gọi tên nó, nhưng ở trong kia, nó vẫn vô tư mỉm cười. Nụ cười rực rỡ ấy, hắn sẽ nhớ mãi, mãi mãi và mãi mãi.

Buông tay là mất đi vĩnh viễn, buông tay có thể nối tiếc một đời, nhưng đổi lấy một nụ cười của người yêu. Hắn thấy đáng, và cõi lòng tan nát để chấp nhận.

Dùng cơm xong, Kook ôm cái bụng no căng tung tăng đi về phòng trọ, tắm rửa rồi leo tót lên giường, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Nó để ngỏ cửa để chờ TaeHyung về, một chút ý nghĩ bỏ trốn không hề len lỏi trong tâm trí, nó đang tận hưởng cảm giác lâng lâng được ở trong đất liền.

Có lẽ do nơi đây thiếu đi tiếng sóng, hoặc do chiếc giường không êm ái như giường của hắn, cũng có thể do đêm hè oi bức ngột ngạt... Kook ngủ không sâu và tỉnh khỏi giấc mộng giàu sang sung sướng khi vừa sang canh ba.

Kook uể oải ngồi dậy, mắt lừ đừ nhìn ra cửa sổ rồi lửng thửng bước xuống giường, mở rộng cửa nhìn ra con phố vắng vẻ phía dưới, nó tự hỏi - TaeHyung vẫn chưa về sao? Nó thở dài chán chán.

TaeHyung đã nói sẽ vào đất liền hai ngày nên Kook không lạ lẫm khi công việc của hắn mãi hết đêm vẫn chưa xong. Cướp biển mà, có làm gì cho quang minh chính đại đâu? Nó bật cười khi chợt nghĩ rằng mình cũng là một phần trong đám cướp biển đó.

Cướp biển? Kook chợt khựng người nhận ra hiện tại chỉ một mình ở nơi này. Phải rồi, TaeHyung đâu có ở đây, bọn đàn em của hắn cũng vậy, đâu còn gì ngăn cản nó chạy trốn nữa? Nếu đột nhiên biến mất làm sao hắn biết nó sẽ đi về phương nào mà tìm kiếm? Vậy thì tội gì không bỏ trốn? Cơ hội ngàn vàng này chỉ có một không hai thôi.

Kook liền luýnh quýnh, hớt hơ hớt hải đến chẳng thở kịp, tay chân run rẩy lao thẳng đến chiếc tủ ngay góc phòng. Nó hành động như thể trời sắp sập tới nơi, ném tất cả vật dụng TaeHyung mua cho vào trong bao, bao nhỏ để trong bao lớn, bao lớn để trong bao lớn hơn, cứ thế trong tíc tắc chúng trở thành bao tải đầy.

Kook hì hục lôi "tài sản" ra cửa, rón rén ló đầu nhìn trước, nhìn sau dọc theo dãy hành lang, đề phòng TaeHyung có thể về bất cứ lúc nào. Khi chắc chắn mọi thứ đều an toàn, nó cố hết sức nhẹ nhàng kéo bao tải xuống lầu.

Nhưng than ôi, thân quá gầy, mà "tài sản" lại lớn, bao tải cứ thế va vào cầu thang gỗ bình bình, ồn ào cả không gian buổi đêm vắng lặng. Kook bỏ mặc, ngoài TaeHyung thì nó chẳng sợ làm ồn bất kỳ ai.

– Ơ... dạ... ồ, thằng Kook? Nửa đêm đi đâu vậy? – Tên bồi gác đêm vội vàng chạy lại chân cầu thang phụ khách, khi nhận ra khách quen, y quan tâm hỏi. Nó ở đây mười mấy năm, hầu như mọi người đều quen mặt.

– Biết người thuê cùng phòng với tui chứ? – Nó lau mồ hôi, hỏi gấp.

Tên bồi gật gật đầu:

– Ây dà ~ vị công tử lạnh lùng cao ngạo đẹp trai hớp hồn ấy ai mà không nhớ ~ Dạo này mày lên đời dữ ta ~

– Nếu hyunh ấy có về thì nhắn lại dùm là tui đi xa lắm rồi nha, tui đi mà không quay trở lại nha! – Nó nói gọn.

– Hả?

Kook lại hì hục kéo bao tải ra khỏi quán trọ trước đôi mắt ngạc nhiên chả hiểu gì của tên bồi. Đường phố vắng tanh chỉ có ánh trăng mờ soi xuống thân người nhỏ bé, hơi thở nặng nề hòa lẫn với giọng huýt sáo du dương. Nó đang hân hoan đi tìm một chân trời mới, rời khỏi cái bến cảng này với bao ngày sống trong tủi hổ. TaeHyung là cướp biển thì suốt đời sẽ lênh đênh trên biển, nên tốt nhất nó cứ đi sâu vào đất liền, có thể là lên núi luôn, hắn đừng hòng tìm được.

Kéo "tài sản" lê lết qua ba dãy phố, Kook quẹo vô con hẻm nhỏ, đi sâu xuống gầm một lò gạch, đó là cái ổ chuột mà nó chiếm dụng làm nhà trong mười mấy năm qua. "Cái nhà" to hơn cái hầm xí chút xíu, đủ cho thân người nó nằm co ro. Ở đó có hai tấm gỗ ép làm chỗ ngủ, vài ba miếng giẻ rách mà nó gọi là quần áo, một chiếc hộp nhỏ lượm từ sọt rác để đựng vài thứ vặt vãnh, hiện tại nó đang lục tung cái ổ chuột để tìm chiếc hộp đó.

Cuối cùng mò mẫm mãi trong đêm tối mịt cũng tìm ra cái hộp, miệng Kook cười mừng rỡ khi lấy từ trong đó ra sợi dây chuyền bạc. Sợi dây chẳng giá trị gì, theo năm tháng bị hoen ố đen thui, nhưng hạt ngọc nhỏ trên đó còn sáng lắm. Mặt dây chuyền cũng bằng bạc, được khắc hình chữ "Kook". Người ta nói nó mồ côi, từ nhỏ đã đeo sợi dây này trên cổ, nên ai cũng gọi nó là Kook. Thật ra thì nó cũng rất thích cái tên chẳng đầu chẳng đuôi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro