Chương 36: Là anh, Kim Taehyung!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn cậu, Kim tổng!" - Sau khi được cởi trói, Lee Seung Woo thở một cách khó khăn, kiệt sức quỵ hẳn người xuống đất.

Taehyung nhanh chóng ngồi xuống đỡ ông đứng dậy: "Đi bệnh viện rồi nói tiếp!"

Quản gia Lee nhanh chóng giữ tay Taehyung lại, ra sức lắc đầu, giọng thều thào: "Không được. Đến bệnh viện quá nguy hiểm. Kể cả là có người của cậu ở đấy! Jeon JungMeok không hề đơn giản. Phòng được chút nào hay chút đấy."

"Cậu đưa ông ấy về Sooyoung đi! Bọn ở đây tôi sẽ xử lý."

"Vậy ở đây giao cho cậu!" - Taehyung gật đầu với Hoseok, rồi đỡ ông Lee ra xe, rời khỏi.

***

Uống mấy ngụm nước, ngồi nghỉ ngơi trên ghế, quản gia Lee đã dần tỉnh tảo hẳn lại. Ông nhìn sang Taehyung, giương mặt anh lộ rõ vẻ suy tư, ánh mắt lại đầy phức tạp, có vẻ như là không chú tâm lái xe.

"Kim tổng, Jungkook thế nào rồi? Thằng bé vẫn ổn chứ?"

Câu hỏi của ông làm Taehyung trong thoáng chốc cứng người lại. Có chút gì đó chặn lại trong họng làm anh không thể nói nổi. Anh phải nói với ông như thế nào? Anh đã hứa là sẽ bảo vệ cho đứa trẻ đó, nhưng rồi đứa trẻ đó lại phải chịu nỗi đau đến tận xương tủy.

Thấy anh cả người chảy mồ hôi, không nhúc nhích, làm ông Lee cảm thấy bất an.

"Không lẽ đã có chuyện gì xảy đến với Jungkook?"

"Bây giờ tôi sẽ đưa ông đến gặp đứa trẻ đó." - Taehyung thở hắt ra, khó xử: "Chuyện...chuyện này..."

"Cậu nói đi!" - Thấy anh lắp bắp, ông lại càng cảm thấy có gì đó bất ổn.

Taehyung đánh vô lăng tạp vào lề đường, dừng hẳn lại, khiến quản gia Lee khó hiểu. Anh dựa người ra ghế, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Chuyện xảy ra vào mười một năm trước, buổi tối hôm đó, lúc mà ông nhìn thấy..." - Dừng hai giây, tay anh nắm chặt lấy ống quần, giận đến run người: "Ông..ông có thể tha thứ cho tôi được không?"

Quay sang nhìn vẻ mặt khó coi của anh, Lee Seung Woo cảm thấy thương xót cho anh. Một đứa trẻ giỏi giang, đầy triển vọng như anh nếu không dính dáng đến ông ta thì nhất định anh sẽ còn tiến xa được hơn thế, và sẽ không bị cái cảm giác tội lỗi đó dày vò, lại phải ôm sự đau khổ suốt mười một năm qua.

"Vậy còn cậu? Cậu có tha thứ cho chính mình được không?"

Taehyung đưa đôi mắt đã đỏ ngầu nhìn ông. Anh có thể hay sao? Tha thứ cho chính mình. Taehyung đưa đôi tay đang nổi đầy gân xanh của mình lên, nhếch mép cười tự giễu.

"Là chúng. Là đôi tay này! Chính đôi tay này đã cầm vô lăng của chiếc xe đó. Kẻ giết người là tôi... Nếu như ngày hôm đó người chết là Jungkook thì mẹ tôi đã không phải chết. Tại sao? Tại sao đứa trẻ đó không chết đi hả?"

Taehyung như gào lên. Anh khóc, lần đầu tiên anh rơi lệ trước một người anh chưa nghĩ sẽ tin tưởng.

"Tên khốn khiếp này!" - Ông Lee xông lại, túm lấy cổ áo anh đầy giận dữ. Taehyung không phản kháng, anh mặc kệ cho ông hạ một cái tát mạnh đến đau điếng xuống má trái. Đầu hơi quay cuồng, nhưng anh nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh, nói trong sự mất mát tột cùng.

"Vì nếu như thế chúng tôi đã không gặp nhau, đã không yêu nhau... và cả đứa bé đã không phải chưa thành hình đã không thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới..."

Ông Lee ngây người: "Cậu vừa nói gì vậy? Đứa bé nào?"

***

Sooyoung,...

"Tại sao anh ấy vẫn chưa về? Đã gần 12h đêm rồi!" - Jungkook đi đi lại lại trong nhà, cậu lo lắng đến lỗi không thể ngồi im được. Cậu khoắc lấy chiếc áo mỏng, rồi quyết định ra đường chờ anh.

Ánh sáng từ đèn pha ô tô chiếu thẳng đến làm Jungkook vui mừng. Anh về rồi! Anh đã trở về với cậu. Jungkook đột ngột chạy ra giữa đường, giữ chiếc xe lại. Từ phía xa bóng dáng cậu nhỏ bé khiến anh cảm thấy chua xót.

Nhưng.....

5 mét..4 mét..3mét...

Chiếc xe vẫn không giảm tốt độ, bàn chân anh cứ thế nhấn ga đến điên loạn. Ở bên đây, Jungkook cứng người, chân như bị chôn tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi. Cậu mở to mắt, bàng hoàng nhìn chiếc xe cứ thế điên cuồng lao về phía mình.

"Kim Taehyung! Phía trước!" - Lee Seung Woo nhanh chân, đẩy chân anh ra rồi lấy hết sức lực còn lại để thắng xe.

"Kít!!!" - Tiếng bánh xe ma xát mạnh với lòng đường tạo lên tiếng động cơ lớn đến chói tai. Mũi xe dừng lại ngay chân Jungkook làm cậu sợ hãi cả người bủn rủn, ngã khụy xuống đất.

Tay cầm vô lăng của Taehyung run lên, anh nhìn người con trai trước mặt đang nhìn về phía mình đầy sợ hãi. Anh vừa làm cái quái gì vậy? Anh định giết cậu thêm lần nữa hay sao? Anh bị điên rồi!

Quản gia Lee, ngửa hẳn ra ghế, cố gắng hít thở. Quay sang nhìn Taehyung, ông chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai anh.

Taehyung như bừng tỉnh, tháo dây an toàn, chạy xuống ôm chầm lấy Jungkook. Hơi thở anh mỗi lúc một dồn dập, anh ôm lấy đầu cậu, áp mặt cậu vào vòm ngực của mình, khẩn khoản.

"Là anh đây! Đừng sợ, anh..anh sai rồi!"

Cậu trong vòng tay anh oà khóc như một đứa trẻ, túm lấy tay anh lắc đầu.

"Đừng. Đừng mà!"

Taehyung bế Jungkook lên, nhìn qua ông Lee, gật đầu rồi đưa cậu vào nhà. Đặt cậu xuống ghế, anh quỳ xuống vuốt lấy mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của cậu.

"Ổn rồi. Không sao nữa rồi!"

Ánh mắt Jungkook vẫn còn hoảng loạn, cậu không nhìn anh, mà như nhìn vào một thứ gì đó không xác định, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa.

"Là nó! Máu.."

"Không phải lúc này."

"Cứu...cứu với! Mẹ..!"

Taehyung lo lắng, ôm lấy hai bả vai cậu lay mạnh, hét lớn: "Tỉnh lại đi Jungkook!"

Ánh mắt đờ đẫn của cậu cuối cùng cũng di chuyển lại phía anh, cậu ôm lấy giương mặt anh, nước mắt lăn xuống, ra sức lắc đầu: "Taehyungie, là mơ có đúng không? Tất cả những thứ đó đều là mơ thôi có phải không? Không phải là sự thật. Anh nói đi, làm ơn!"

Taehyung đau đớn, ôm lấy cậu: "Đúng. Tất cả đều là mơ thôi. Ngủ dậy rồi sẽ ổn."

Anh cố gắng cười gượng, kéo Jungkook ra, lau nước mắt cho cậu.

"Có một người rất muốn gặp em! Và anh tin rằng em cũng rất nhớ ông ấy."

Jungkook hoang mang, cắn chặt môi ngăn nước mắt lại: "Ai vậy anh?"

"Thiếu gia! Tại sao cậu không đến đây ôm tôi một cái?"

Giọng nói kia vừa cất lên, vọng vào từ phía cửa đã làm Jungkook ngẩn người quay lại. Kia là... Không phải đây lại là một giấc mơ nữa chứ? Quản gia Lee, ông ấy đang dang tay về phía cậu...

Ôm chặt Jungkook vào lòng, ông liếc qua Taehyung thở dài: "Đứa trẻ ngốc này, bây giờ tôi ở đây rồi, cậu không được khóc nữa thiếu gia!"

Jungkook thả tay ra, ấm áp thế này thì không phải cậu đang mơ rồi. Ông thật sự đã trở về.

"Ông không còn là quản gia của Jeon gia nữa. Từ giờ chúng ta có thể xưng hô một cách thoải mái được không ông?"

Ông Lee bật cười hiền hậu xoa đầu cậu.

"Đương nhiên là được rồi, Jungkook!"

..

"Từ giờ ta sẽ ở bên cạnh con. Nỗi đau của con cũng là lỗi đau của ta. Ta nhất định sẽ đưa hạnh phúc trở về bên con..."

***

"Jimin, cậu giúp tôi chuyển một chiếc giường lớn đến biệt thự của tôi được không?"

Nghe xong câu nói của Taehyung, Jimin ngỡ ngàng quay sang nhìn Yoongi nhíu mày: "Bây giờ là mấy giờ rồi cậu lại cần giường?"

"Cậu mau chuyển cho tôi đi! Chúng ta sẽ nói sau."

Cúp máy, Yoongi nhoài người về phía cậu, cầm lấy điện thoại của Jimin đưa lên: "Là Kim Taehyung sao? Có việc gì vậy?"

"Tại sao Taehyung lại cần thêm giường?"

***

Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ chiếu đến làm đôi mắt cay xè vừa mới khóc nhiều của Jungkook được dãn ra. Cậu yên ổn nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Taehyung. Nhưng có điều Jungkook không sao ngủ được, cứ nhớ đến ánh đèn pha ô tô vừa rồi làm cậu cứ lạnh người.

Cảm nhận được người trong lòng cứ mấy giây lại hơi quậy người, ngón tay không ngừng cọ cọ từng ngón vào ngực mình khiến anh khó hiểu. Taehyung túm lắm tay Jungkook siết chặt.

"Em có chuyện gì muốn nói với anh?"

Jungkook kéo người Taehyung ra ngồi hẳn dậy, nhìn anh, ánh mắt cậu nghiêm túc làm anh thu lại nụ cười, ngồi dậy với cậu.

"Em nói đi!"

"Hình như vết thương trên đầu của em là do hồi còn nhỏ em đã bị tai nạn ô tô."

Câu nói của Jungkook làm Taehyung sửng sốt, bàn tay nắm lấy tay cậu bất giác mà gồng lên. Jungkook nhận ra sự khác lạ đó của anh thì tỏ vẻ khó hiểu.

"Taehyung, anh đang nghe em nói đó chứ!"

Taehyung nuốt nước bọt, định hình lại, nhìn cậu trìu mến. Anh gật đầu.

"Em nói tiếp đi!"

"Bố em đã nói với em vết thương này là do em nghịch ngợm bị ngã đập đầu xuống đất. Nhưng từ lúc bị thương cho tận đến khi lớn lên em luôn có một giấc mơ rất lạ. Cái ánh sáng trong giấc mơ rất giống với ánh sáng của đèn xe ô tô. Em nhớ trong mơ, lúc em 5 tuổi bàn tay em đầy máu. Và có một người xuất hiện trong giấc mơ của em. Tưởng như quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ, còn bây giờ tưởng chừng xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc."

Nói rồi cậu áp cả hai tay của mình lên má anh, gương mặt từ từ tiến lại mỗi lúc một gần. Cánh môi mỏng mềm mại của Jungkook hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua môi anh.

"Anh có thấy kì diệu không khi anh luôn xuất hiện trong giấc mơ của em? Và ngày ấy em đã nói em yêu anh."

"Em..em đang...nói gì vậy?" - Taehyung á khẩu, đôi mắt mở to, nhìn cậu đầy phức tạp.

"Đứa trẻ đó! Đứa trẻ đã giết em 11 năm trước là anh. Phải không, Kim Taehyung..."

.
..

*****************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro