Chương XVII : Bách Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trọng kiếm Táng Hoa kéo một đường vào không trung đẩy ngã toàn bộ binh lính Thiên Đàng đang lập thành một lớp rào chắn vững chắc ngán đường y. Nhìn đống rào chắn ma pháp cùng hàng trăm họng pháo được chuẩn bị sẵn " chào đón" mình, Tôn Triết Bình liền nhảy lùi lại đồng thời hét tên Phương Duệ giữa chiến trường. Từ một khoảnh cách rất xa với năng lực di chuyển của mình Phương Duệ rất nhanh có mặt người đó đồng thời bày ra gương mặt vô cùng bỡn cợt:

-Sao lại gọi tôi sớm vậy ông anh?

Tôn Triết Bình chả thèm nhìn y mà dùng tay chỉ thẳng vào lớp lá chắn chĩa sẵn hàng trăm họng pháo phía trước nói :

-Đem tôi qua chỗ đó.

-Được thôi, dịch vụ chuyển phát của tôi tốt lắm.

Lời này vừa nói một lớp ma pháp khổng lồ được đặt dưới chân rồi bảo bọc lấy người con trai đang vác trọng Kiếm. Tôn Triết Bình nhoẻn miệng cười một tiếng trước khi được ma pháp đó đẩy thẳng vào đội hình phòng thủ của quân Thiên Đàng xuyên qua lớp pháo kích như vũ bão của bọn chúng.

Táng Hoa vung lên, một kiếm chém ngang một đường chẻ dọc, trọng kiếm vừa chạm lớp khiên và pháo chúng liền nứt toác rồi dần vỡ vụn, . Bàn tay Tôn Triết Bình dơ lên phía trước mặt tạo thành một lớp ma pháp kéo từng người của Thiên Đàng lại gần mình mà không sao chống cự được. Đến khi đến một khoảnh cách nhất định, người ấy mới xiết chặt Táng Hoa trong tay dần dần biến nó thành một màu đỏ như máu. Từ thanh Táng Hoa ấy muôn ngàn đường đao ma thuật chém ra như mưa như bão. Binh lính Thiên Đàng chỉ kịp hét lên trước khi bị những đường đao ấy cắt thành trăm ngàn mảnh vụn, sắc đỏ của máu bỗng chốc bao phủ cả mặt đất lạnh lẽo.

Đôi mắt đỏ rực như máu của Tôn Triết Bình dừng lại trước một gương mặt có phần quen thuộc đang mặc chiến giáp từ phía sau bình tĩnh đi đến. Hắn cười vô cùng bình thản như thế đống máu thịt dưới dân Tôn Triết Bình bây giờ không hề tồn tại lại còn vô cùng tự nhiên lên tiếng:

-Màn vừa nãy thực đẹp nhưng xem ra anh cũng tốn không ít sức rồi nhỉ ?

Tuy cười cười là thế nhưng hắn không thích cái nhìn của Tôn Triết Bình dành cho mình bây giờ, như thể hắn chỉ là con kiến hèn mọn không hơn không kém, hoàn toàn không xứng được để vào mắt. Mà từ đầu chí cuối Tôn Triết Bình không hề tỏ vẻ gì là hứng thú đáp lời hay phản bác thái độ bỡn cợt của hắn. Y vẫn bình thản cầm lấy Táng Hoa còn đang nhỏ từng giọt máu đỏ tươi xuống nền đất đã sớm biến thành một bãi máu kia.

Quân đội hai phe vẫn đang hỗn chiến cách đó không xa nhưng Hưng Hân bây giờ chỉ có một mình người này ở đây trong khi sau lưng hắn còn có lực lượng tiếp viện nhưng Lưu Hạo vẫn không sao cảm thấy an toàn được. Con người lạ mặt này đột ngột xuất hiện ở doanh trại Hưng Hân rồi lao thẳng ra chiến trường bỏ mặt quân đội Hưng Hân phía sau cố chấp một mình chạy thẳng tới hậu tuyến quân đội Thiên Đàng vượt qua hàng pháo binh và phá hủy lực lượng phòng thủ của đội quân hắn dẫn đi tuyệt đối không thể là người có thể xem nhẹ. Nhưng Lưu Hạo cũng không mất mấy giây để tự trấn tĩnh bản thân, kẻ này chỉ có một mình còn hắn tuyệt nhiên không đi một mình lại nghĩ kẻ lạ mặt đã tốn nhiều sức để giết sạch binh sĩ ở đây Lưu hạo lại nở nụ cười tự mãn.

Hắn rút thanh kiếm trong người ra thong thả cười :

-Dù tôi không biết anh là ai càng không biết làm cách nào lại đầu quân cho Hưng Hân nhưng mà người tài như anh lại đi phục vụ cho một nơi sắp bị thôn tính như vậy quả thật uổng phí. Chi bằng hãy đến với Thiên Đàng chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không bạt đãi anh.

-Ngươi là ai?

Mãi mới nhận nghe được tiếng Tôn Triết Bình, Lưu Hạo liền đáp:

-Tôi là Lưu Hạo là người dẫn đầu cánh quân của Đế Chế Thiên Đàng vĩ đại chinh phạt Hưng Hân ở hướng Đông.

Người bên kia cả người bất động như đang cố nhớ gì đó làm Lưu Hạo mất cả kiên nhẫn và cuối cùng là nhận được một tiếng cười mỉa mai của Tôn Triết Bình.

-Tưởng ra là ai hóa ra là con chó hèn nhát đã bán đứng cả quốc gia mình để được sống. Uổng cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu cùng nhau chấn hưng Gia Thế lại để loại u mọt này này được sống.

Lời này nói ra như chọc lấy vảy ngược của Lưu Hạo những người biết được chuyện của hắn hầu hết đã chết rồi sao hôm nay kẻ lạ mặt này lại biết. Hắn vốn là người Gia Thế lại là thuộc hạ dưới cấp của Diệp Tu lúc Tô Mộc Thu còn tại vị nhưng hắn vẫn luôn không an phận với việc đứng sau Diệp Tu. Hắn muốn mình mới là kẻ đứng đầu ra lệnh chứ không phải đứng sau con người tự mãn đó để mặc y sai khiến. Vì thế sau một lần đến Thiên Đàng hắn đã chấp thuận lời mời của Lăng Kỳ Ninh trở thành gián điệp của Đế chế này . Hạ sát Tô Mộc Thu, đổ tội cho Diệp Tu rồi tới Quan Dung Phi ép tử từng người thân tính còn sót lại của Diệp Tu đều do một tay hắn và một vài kẻ gián điệp khác làm. Tiết lộ bí mật quốc gia hại Gia Thế bị thôn tính cũng có phần của hắn sau từng ấy việc làm Lưu Hạo hiển nhiên trở thành tay sai đắc lực của Lăng Kỳ Ninh giúp hắn chinh phạt.

Hắn ghét cay ghét đắng cái tên Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh và đặc biệt là Diệp Tu nên khi nghe Diệp Tu đã bị ám sát hắn chỉ thiếu chút nữa mở tiệc ăn mừng vì vui sướng ấy vậy mà Diệp Tu chết nhưng " di sản" hắn để lại vẫn còn. Hưng Hân vẫn đứng sừng sững suốt gần 1 tháng Đế chế Thiên Đàng vây hãm, điều này cũng đủ khiến Lưu Hạo giận đến đỏ cả mắt nay lại có một tên ất ơ nào đó nhắc lại chuyện cũ chỉ khiến hắn điên tiết hơn. Lưu Hạo quát lớn :

-Ngươi là kẻ nào mà dám lên tiếng hạ nhục ta ? Ta đã có ý tốt muốn cho ngươi con đường sống mà nay ngươi lại muốn được chết thì ta liền cho ngươi toại nguyện.

Lưỡi kiếm của hắn giáng xuống đầu Tôn Triết Bình một quả cầu ma thuật khổng lồ, quả cầu đó chạm vào Táng Hoa liền nổ tung khoét vùng đất xung quanh thành một hố sâu hơn chục mét. Tôn Triết Bình vừa nhảy ra khỏi lớp khói đen thì Lưu Hạo đã áp sát chém xuống. Bàn tay phải của anh liền nâng trọng kiếm Táng Hoa đỡ lấy. Hai vũ khí chạm vào nhau tỏa ra xung lực đủ đẩy ngã những binh sĩ gần đó mà Lưu Hạo mang theo khiến cho đất đá xung quanh nứt ra từng khổi lớn bong khỏi mặt đất.

Ma thuật hai bên chạm tráng vào nhau dữ dội nhưng Lưu Hạo hoàn toàn không áp chế nổi khí tức của con người này, hắn thật sự bị chọc tức chết.

Tôn Triết Bình thì trái ngược hoàn toàn, thái độ vô cùng dửng dưng đáp lại câu hỏi khi nãy của Lưu Hạo với nụ cười nhàn nhạt đầy khinh bỉ :

-Ngươi làm sao biết ta là ai được? Cái thuở ta xông pha đánh Nam dẹp Bắc xây dựng Bách Hoa thành Đế Chế hùng mạnh ngươi xem chừng còn chưa được ra đời ấy chứ.

Nghe đến hai chữ Bách Hoa da đầu của Lưu Hạo không khỏi run lên một lượt. Con người này không lẽ là Tôn Triết Bình, kẻ đã được cho là đã chết mấy mươi năm trước?

Bỗng chốc ánh mắt Lưu Hạo trở nên điên dại, sau lưng hắn không biết từ bao giờ một vùng ma pháp màu đen hỗn độn đã xuất hiện tràn ngập sát khí lăm lăm tiến về phía Tôn Triết Bình. Người con trai ấy thấy sự đổi khác bất ngờ này liền tung ra một lực đủ mạnh đẩy ngược Lưu Hạo ra xa.

Lưu Hạo bị Tôn Triết Bình đẩy ngã xa xa, cả người đập vào một tảng đá lớn cũng không tỏ vẻ gì đau đớn hay lo lắng mà hắn lại đang vô cùng vô cùng sung sướng nở một nụ cười lớn chỉ ra lớp ma thuật hỗn độn phía sau mình mà nói :

-Thì ra ngươi là Tôn Triết Bình mà người ta đã đồn đãi đã chết. Xem chừng ngươi cũng cực khổ xây dựng Bách Hoa lắm nhỉ nhưng tiếc là hiện giờ Bách Hoa mà ngươi cùng Trương Giai Lạc cất công bảo vệ kia cũng chỉ là một cái bình rỗng bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngã vỡ vụn mà thôi. Sau Hưng Hân thì chính là Bách Hoa, nơi đó sẽ thành nơi tiếp theo chúng ta chinh phạt đấy Tôn Triết Bình ! Nhìn đi, đây chính là món quà đế vương đã dành cho ta đấy !

Đối với lời nói này ánh mắt Tôn Triết Bình không khỏi đanh lại một sự giận dữ không cần đứng gần cũng cảm nhận được. Bách Hoa là quê hương của y là nơi y cùng người kia xông pha đem tính mạng mình đặc cược nhiều lần để bảo vệ, vì sự phồn thịnh của nó Tôn Triết Bình đã từng muốn đem sinh mạng mình chấm dứt không biết bao nhiêu lần mà kể. Máu của y đã đổ, vết thương trên người chi chít xuất hiện sau những trận chiến là thế cuối cùng y cũng chỉ mong chiến kỳ của Bách Hoa mãi được tung bay, người dân Bách Hoa được hưởng cuộc sống an lạc như ước mơ của mình. Vậy mà giờ đây kẻ này lại dám nói Bách Hoa giờ không còn gì lại còn muốn chiếm lấy nó, Tôn Triết Bình không khỏi nở nụ cười điên cuồng như thách thức nói :

-Ngươi muốn chiếm Bách Hoa? Đừng chọc ta cười chứ? Bách Hoa dù không có ta thì vẫn còn Trương Giai Lạc cùng đám nhóc kia thay ta bảo vệ ngươi nghĩ mình là ai mà đòi chạm tới nó ?

Lời nói vừa xuất ra, Tôn Triết Bình đã nhảy lên giáng Táng Hoa vào người Lưu Hạo như muốn chẻ đôi hắn ra liền gặp sự phản kích của mớ ma thuật đen kì lạ kia. Táng Hoa chuyển dần thành một màu đó rực sức nóng của nó tỏa ra càng lúc càng lớn nhưng không sao xuyên thủ lớp phòng thủ kia. Lưu Hạo được thứ đó bảo vệ càng thêm đắc ý mà mỉa mai :

-Ngươi chết giả lâu quá không biết tin tức gì đúng không ? Vậy thì để ta nói cho ngươi biết vài điều thú vị, cách đây cũng không quá lâu Trương Giai Lạc mà ngươi nhắc tới đã chết rồi. Hơn nữa còn là do chính tay ta tiễn hắn đi đấy !

Không gian trở nên yên tĩnh tới đáng sợ, bàn tay vẫn còn đang băng bó của Tôn Triết Bình như xiết chặt thanh trọng kiếm trong tay hơn bao giờ hết. Cơn đau ở cánh ập xuống làm Tôn Triết Bình cảm thấy đau đớn khôn cùng nhưng nó chưa đau bằng tin tức mà y vừa nghe được. Đây là chuyện không thể xảy ra được ! Tại sao lâu nay Diệp Tu không nói cho y nghe tin tức này? Đây là tin thật hay giả ? Trong lòng Tôn Triết Bình bỗng chốc trở nên rối loạn.

-Còn nữa Bách Hoa lâu nay cũng vì sự kiện này mà rối loạn mãi mới tìm được người kế vị nhưng ngươi biết không? Hắn... không phải là người Bách Hoa mà là kẻ ngoại bang đến từ Lam Vũ mà hơn nữa hắn còn là người được Thiên Đàng ta cử tới. Ngươi nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra với Bách Hoa? Ha ha ha thật quá sức thú vị mà !

Ánh mắt Lưu Hạo trở nên điên cuồng cũng là lúc Táng Hoa cũng như chủ nhân của mình như phát điên. Tôn Triết Bình vung trọng kiếm lên một luồng ma pháp khổng lồ như núi hạ đập thẳng xuống Lưu Hạo.

***

Trên vách núi cao chót vót một lâu đài uy nghiêm tọa lạc như chống chọi lại cả với tạo hóa. Nơi này chính là lâu đài của một trong những Đế chế hùng mạnh nhất bấy giờ : Bá Đồ.

Bây giờ người lãnh đạo cao nhất của Đế chế này đang cất bước vào một đường hầm dẫn được khoan thẳng vào vách núi. Dưới ánh đuốc lập lòe Hàn Văn Thanh bước vào căn phòng ấy với ánh nhìn nghiêm nghị khiến người khác không khỏi cúi người sợ hãi.

Một người trong số những kẻ có mặt thấy đức vua đến liền cung kính :

-Thưa ngài chúng thần đã y theo lời của quốc sư dùng ma thuật chữa trị cho hai vị này, trong một khoản thời gian vài ngày nữa sẽ có thể tỉnh lại.

Hàn Văn Thanh gật đầu một cái ra vẻ ưng thuận lại nhìn vào hai người đang nằm bất tỉnh kia không khỏi lắc đầu. Bọn họ gặp nhau nhiều lần trên chiến trường là thế đúng là khó tin rằng có ngày hắn lại lần lược "nhặt" cả hai trong tình trạng thập tử nhất sinh như vậy. Đã vậy tên họ Diệp kia còn gửi đến phong thư yêu cầu hắn " trông giúp" hai cái kẻ đã đặt một chân mình qua cánh cổng thế giới bên kia.

Nếu không nhờ Bá Đồ có Trương Tân Kiệt thì mạng cả hai đã khó mà giữ được. Vất vả lâu nay chữa trị cuối cùng xem chừng cũng có thể miễn cưỡng đem mạng hai người trở về, Hàn Văn Thanh cũng có thể nhẹ gánh nặng trong lòng một chút rồi.

Cánh cửa đóng lại, vị vua của Bá Đồ rời đi trả lại cho căn phòng ấy một nét yên tĩnh vốn có.

Người con trai tóc dài quá vai màu đỏ tươi như hoa nằm đó với cơ thể được băng bó một màu trắng xóa dáng vẻ yên bình đến lạ thường. Trên bả vai của y một dấu ấn hình một bông hoa đang tỏa ra sức nóng lạ thường.

****

p/s 1 : Vỗ tay cho sự lên sàn của nhân vật ta ghét nhất TCCT nào =))))))))

p/s2 : Mai là sn đại Tôn rồi aaaaaa. Chương này là mừng sn anh nà <3

p/s 3 : Song Hoa vạn vạn vạn vạn năm ! Mị yêu hoa !

p/s 4 : Tui ra chương năng suất vậy yêu thương tui đi :3

p/s 5 : Cảm ơn mn đã đọc truyện của mị :3 . Mị sẽ ráng end bộ này sớm :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro