Trữ Các.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đây là trữ các Dạ gia! Thế nào rất hữu tình cảnh sắc không tồi đúng không?" Dạ Đàm cười sảng khoái nhìn Thiên Kỳ cùng Lưu Uyển.

Thiên Kỳ nhìn thoáng qua khuôn mặt như điêu khắc cũng không có biểu cảm gì, Lưu Uyển có phần cảm thán, mỗi lần đến đây đều là lén lút mà đến cùng Khiết Đan không có tâm trí quan sát cảnh sắc. Bây giờ ngắm nhìn thật sự là người ta cảm thấy một cổ thoải mái khoan khoái.

Dạ Đàm vận dụng linh thức đẩy nhẹ cửa, lúc đi ngang qua cửa tầng kết giới kia quả thật không giao động, Lưu Uyển cảm thấy may mắn khi mình dùng biện pháp này mà vào trữ các, nếu không sợ dù thế nào mọi người không coi nàng là yêu quái mới lạ. Năm tuổi phá kết giới của linh giả bậc cao không phải yêu quái thì là gì?

( cấp bậc linh lực Huyền- Địa- Thiên- Hoàng- Tôn -Thần nha mọi người, chia làm sơ-trung-cao-đỉnh mỗi một cấp nhỏ đều có sức mạnh khác nhau nha)

"Vậy ta để các ngươi ở đây đi, ta liền lưu lại một phần linh thức các ngươi cần gì có thể trực tiếp nói với linh thức là được, trong đây lưu trữ toàn bộ thông tin cần thiết,  được rồi ta đi đây." Dạ Đàm nói rồi liền đi như chưa từng xuất hiện, Lưu Uyển như nghĩ đến điều gì liền hô to" Gia gia không cần gấp nãi nãi làm bánh bách cao cũng chưa xong!"
Lão nhân gia ở nơi nào đó nghe thấy giọng của Lưu Uyển liền vì thắng gấp mà xém té, liền rống to " Nha đầu thối ngươi liền ngốc trong đó đi, liền không ai giành bánh của lão bà cùng lão tử"
Nghe tiếng rống của lão gia hỏa nàng liền giựt giựt khóe miệng, vì miếng ăn gia gia quả thật không cần mặt mũi, miếng ăn quả thật là miếng tồi tàn.. Tồi tàn.. Tồi tàn ahhh.

Nhìn biểu cảm của tiểu muội Thiên Kỳ liền cười đến hoa dung thất sắc, Lưu Uyển thấy vậy liếc xéo Thiên Kỳ nói " Hai cơ thiếp, vưu vật nha, khẩu vị thật nặng, haiz..  Thật là nặng" Thiên Kỳ nghe đến đó liền ho khan nói " Nếu Lưu Uyển thích ta liền nhường, ta ăn lạc quen rồi" Lưu Uyển nhìn hắn bộ dáng Đại gia nân gcầm hắn nói " Đại gia ta không hứng thú, phiền Dạ thiếu gia thu hồi"
Nói Xong nàng cười sáng khoái đi sâu vào trong trữ các, Thiên Kỳ còn ngơ ngác cũng hoàn hồn Đi theo Lưu Uyển đi vào...

------- Ta là giải phân cách muội muội lưu manh---------

Lưu Uyển dùng thời gian hạn hẹp dung nạp các thông tin cần thiết vào đầu, thì ra các cấp nhỏ trong linh giả nhìn thì thấy rất ít khoảng cách nhưng thật ra cách rất xa, mỗi một cấp đều rất khó lên, xem ra Ngọc Liên hôm trước cùng Thái Tử một người là Huyền trung cấp một người Địa cao cấp quả thật không tồi. Bất quá Ngọc Liên....

Nhìn thoáng qua Thiên Kỳ đang đọc sách nàng cũng không làm phiền, hiện tại nàng cũng phải tìm cách khai mở lực lượng để dung hòa, nàng hiện tại cùng ca ca ngốc ở đây cũng đã ba ngày rồi.

Nhìn thoáng qua Thiên Kỳ lần nữa nàng đứng dậy đi lên lầu các,  Trữ các có 3 tầng hiện tại hai người đang ở tầng hai, nàng lên trữ các tầng ba liền có một tia linh lực giao động.
Lưu Uyển nhạy bén nhận ra khác thường, đi đến chiếc bàn nằm góc khuất, thấy một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, những vết khắc trên đó vô cùng tinh xảo ảo diệu, nàng đặt tay lên cảm nhận liền có một nguồn lực lượng như muốn nuốt chửng nàng...

Thiên Kỳ cảm thấy không khí dao động liền chạy lên tầng các,thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Uyển Thiên Kỳ liền sốt ruột,chạy đến nắm lấy tay Lưu Uyển cố kéo nàng ra, đúng lúc này trên ngón tay Lưu Uyển chảy xuống vài giọt máu dung hòa vào chiếc hộp gỗ.

Dao động mãnh liệt như vậy, nhưng linh thức của Dạ Đàm lại không hề hay biết... Lưu Uyển choáng váng đứng dậy, nhìn Thiên Kỳ đang nắm tay mình,khuôn mặt tái nhợt nàng liền đỡ hắn dậy " Ca ca, ngươi không sao chứ? " Thiên Kỳ lắc đầu cười nhẹ nói, ta không sao chỉ là hơi mệt ngồi một lát liền không sao, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua viên châu màu đèn trong hộp lóe lên tia khó hiểu, Sao nó lại ở Dạ Gia?

Lưu Uyển nhìn ánh mắt Thiên Kỳ liền hỏi " Ca, ngươi biết viên châu này sao?" nàng cũng không che dấu sự trầm ổn của mình, một khắc vừa rồi vừa hay khai mở linh mạch cho nàng,cùng tia quen thuộc khó hiểu kia, ánh mắt Thiên Kỳ cho nàng biết. Hắn biết lai lịch viên châu này.

Thiên Kỳ mím môi, cũng không giấu diếm nàng,  nói. " Nó... Là U Linh châu..." Lưu Uyển nhìn hắn khuôn mặt nàng tái nhợt, chu sa ngay trán cũng vì vậy mà ảm đạm, im lặng một khắc Lưu Uyển nhàn nhạt nói " Thiên Kỳ, ai cũng có bí mật riêng, dù ca không nói muội cũng không trách, ai cũng có bầu trời riêng, nên ca không cần phải rối răm" nàng cũng vậy, nàng cũng có bí mật của mình, huống chi, hắn là người thân nàng, là người nàng muốn bảo vệ.

Thiên Kỳ nghe nàng nói vậy đầu tiên là nhìn nàng, sau đó khôi phục bộ dáng ôn nhuận như ngọc, khẽ phủi chút bụi cười ôn hòa " ta đã biết"

Nói xong hắn lại đỡ nàng dậy, cầm hộp ngọc đóng lại, lúc này chiếc hộp cũng không có động tĩnh gì, hắn đưa hộp cho Lưu Uyển nói " Uyển nhi muội cầm đi, sau này sẽ có ích cho muội" nói rồi hắn xoa đầu nàng.
------------------------------------------------

Thiên Kỳ đỡ Lưu Uyển xuống tầng các lại nói " Thứ muội cần xong rồi vậy cũng nên rời nơi nhàm chán này rồi"  hắn có chút lười biếng noi.
Lưu Uyển biết " thứ" trong miệng hắn chính là khai mở linh mạch trong người nàng.  lưu Uyển lúc này có chút cảm thán, ca ca nàng đúng là yêu nghiệt,  thần thông quản đại, nàng có chút cảm thấy hổ thẹn. Nhìn hắn ôn nhu cười nàng cũng khẽ nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra lại chính là một tiểu oa nhi thiên chân vô tà nói : Ân,ca ca"

Nhìn bộ dáng nàng Thiên Kỳ yêu thương  xoa đầu khẽ nói với Linh thức Dạ Đam.  " Khai Môn"*

(Là mở Cửa ấy ạ, mà mình thấy thế này hay hơn nên để.hihi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro