Chương 1 - Sơ nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 – Sơ nhập

Hắn vừa nhập vào thân thể này, lập tức chỉnh lý lại trí nhớ. Không giống như lúc hắn đến dị thế giới, không có trí nhớ để chỉnh lý, nơi này nguyên chủ có lưu trữ cho hắn một phần văn kiện về nguyên chủ thân phận.

Hắn ở nơi này, gọi là Tần Thiên.

Ký ức sớm nhất của Tần Thiên là năm hắn hơn hai tuổi. Khi đó hắn còn đang bò trên đất, chờ vú em đến cho ăn. Hắn nhìn thấy người nam nhân nọ, một bộ hắc sắc y bào cùng với bên hông một thanh trường kiếm, bước vào bên trong, nhìn hắn, sau đó gọi hắn là nhi tử.

Kỳ thật người kia cũng không thực chất gọi hắn là nhi tử, người kia hướng về phía vú em, hỏi vú em rằng, nhi tử của ta ở nơi nào. Vú em vâng dạ, sau đó bế hắn lên, đưa cho người kia nhìn một cái.

Người kia nhìn, sờ soạng lên mặt hắn. Lòng bàn tay kia đầy vết chai, hắn có chút không thích ứng, định ngoảnh mặt đi liền bị giữ lại. Người kia sờ một lúc, vết chai cà cà lên mặt của hắn, khó chịu, hắn kêu ré lên. Người kia thấy hắn kêu lên thì dừng tay lại, không tiếp tục chà đạp mặt của hắn. Hắn ngừng kêu, mở to mắt nhìn nhìn, sau đó rất thiên chân vô tà mà hướng người kia nở nụ cười. Vú em thấy vậy, trong ánh mắt cũng có điểm vui vẻ.

- Hắn hướng ta cười sao? – Nam nhân hỏi.

- Vâng. Tiểu thiếu chủ ít khi cười, không nghĩ đến vừa gặp giáo chủ lại cười.

- Là vậy sao. – Nam nhân đôi mắt quan sát thật kỹ hắn – Căn cốt ngược lại không sai, có thể đào tạo. Dù sao ta cũng nhặt hắn về, xem như dưỡng một cái đứa nhỏ, vậy gọi hắn Tần Thiên tốt lắm.

Từ lúc đó, hắn có một cái tên, gọi là Tần Thiên.

Sau đó người kia ít khi tới, hắn chỉ có thể quấn lấy vú em, chơi chơi đùa, ném ném đồ vật, chạy lòng vòng, ăn no rồi ngủ. Vú em cũng rất cẩn thận chăm sóc hắn, nhưng không gọi hắn bằng tên, mà gọi hắn là "thiếu chủ". Sau đó vài hôm, người kia lại tới, đúng lúc hắn đang dùng cơm. Hắn rất không thích ăn cơm, có người hống hắn mãi hắn mới chịu ăn vài miếng. Người kia tới, vú em sợ hãi quỳ xuống, người kia gọi vú em đứng lên, quan sát hắn.

Hắn không hiểu nhiều lắm, chỉ biết người kia đối với hắn quen mặt. Hắn thấy người kia thật sự xinh đẹp, là một mỹ nam nhân, nhìn chằm chằm một lúc, lại nở nụ cười. Nam nhân nhìn hắn, sau đó lãnh giọng hỏi:

- Ăn cơm sao?

- Hồi giáo chủ, thiếu chủ đang dùng bữa.

Nam nhân đến trước mặt hắn, hắn giơ giơ tay, đối nam nhân hô lên:

- Ah, ah...

Rõ ràng, hắn không biết nam nhân gọi là gì. Vú em vội vàng lại nhìn hắn:

- Thiếu chủ, gọi "giáo chủ".

- Giáo... chủ...

Bập bẹ vài tiếng, hắn cũng nói ra được. Khí tức quanh người nam nhân đột nhiên hàng lạnh một nửa, lạnh giọng nói:

- Ngươi gọi cái gì?

- Giáo... chủ...

- Gọi ta phụ thân.

Hắn nghe lời, lập tức sửa miệng gọi:

- Phụ... phụ...

Chữ sau quá khó, hắn không nói được. Nam nhân có vẻ hài lòng, cúi người xuống, cầm lên trong tay chén đựng cơm, múc một muỗng đưa đến trước miệng hài tử:

- Há mồm.

Hài tử ngoan ngoãn nghe lời há mồm ăn một miếng. Nam nhân cảm thấy đậu hài tử thật sự cũng có chút thú vị, liền ở lại đút hết chén cơm, sau đó lại rời đi.

Vài ngày sau đó, nam nhân lại đến, nhìn hài tử nắm lấy đồ vật chơi đùa, nhìn hài tử thấy mình hô "phụ thân", sau đó hắn lại rời đi. Sẽ có ngẫu nhiên vài hôm hắn đến gần hài tử, xoa xoa hài tử đầu, nắn nắn hài tử mặt.

Ký ức của Tần Thiên đến năm hắn 4 tuổi, cũng chỉ xoay quanh vài người, vú em, cái kia nam nhân hắn gọi là phụ thân, ngẫu nhiên sẽ có vài người đến gian phòng của hắn, chỉ có như vậy. Hắn còn chưa bước ra ngoài cửa nửa bước, chỉ loanh quanh trong phòng.

Hôm nay, có người đến bế hắn, đi qua một đoạn đường rất dài rất dài, sau đó đặt hắn vào trong một gian phòng tối, đóng cửa lại. Hắn hôm qua sợ hãi khóc đến thương tâm, sau đó ngủ mất, khi tỉnh dậy, liền trở thành hiện tại Tần Thiên.

***********************************

Ở bên ngoài, ma giáo giáo chủ Tần Việt đang mân mê trong tay một viên ngọc cầu. Hắn nghe cấp dưới nói, thí luyện trường đã chuẩn bị xong, có thể thả người vào bên trong.

Hắn chợt nhớ đến hài tử kia. Hôm trước hắn còn đến nhìn hài tử một mặt, thuận tiện sờ lên mặt của hắn, véo véo một chút hài tử anh nhi phì mặt.

Hài tử, tổng hội là rất dễ vỡ gì đó, hắn chỉ cần nặng tay một chút, hài tử liền chết đi rồi. Có một ngày nào đó hắn véo véo tay hài tử, không nghĩ đến làm hài tử khóc lớn, chỗ bị véo xuất hiện vài vết bầm tím. Thật sự rất mỏng manh đâu.

Hài tử kia, kỳ thật là hắn nhặt được trở về. Nói là nhặt, chẳng thà nói là hắn cướp trở về.

Hài tử là con của Triệu Tĩnh, một cái võ lâm cao thủ chính đạo lánh đời, cùng với Lâm Nguyệt, một bạch y tiên tử, võ công cũng thuộc hàng cao thủ võ lâm, cũng là người hắn thầm mến lâu năm.

Nàng khi biết hắn là ma giáo giáo chủ, dứt khoát cùng hắn nhất phách lưỡng đoạn, thậm chí còn liên kết chính đạo chi nhân đến vây công hắn. Hắn khi đó nhưng là thật chật vật, trọng thương suýt chết, cuối cùng cũng nhặt lại được một cái mạng.

Ngày hôm đó hắn nghe nói phát hiện tung tích của Lâm Nguyệt, liền dẫn ma giáo chi nhân chạy đến Lâm gia tìm Lâm Nguyệt. Đến nơi, hắn mới phát hiện Triệu Tĩnh đã rời khỏi nhà, nghe nói là hỗ trợ võ lâm minh chủ làm chuyện gì, mà Lâm Nguyệt vì là có mang, cho nên mới lưu tại Lâm gia cho người chiếu cố. Hắn muốn nhìn thấy Lâm Nguyệt, nề hà Lâm gia người đều thấy hắn tỏ vẻ căm ghét, hắn chưa kịp nói gì liền rút dao tấn công hắn.

Hắn mới phất tay, bọn họ đã tử nạn. Hắn chẳng qua chỉ là tự vệ, bọn họ võ công thật kém đâu.

Một người chết, khơi mào chính ma tàn sát. Lâm gia không nói lý lẽ, mặc định hắn đến là muốn giết Lâm Nguyệt. Kỳ thật, hắn chỉ muốn đến nhìn Lâm Nguyệt những ngày qua như thế nào. Ma giáo chi nhân đằng sau lưng hắn chẳng qua chỉ là thuận đường đi ngang qua. Hắn không muốn chính mình bị vây hãm, cho nên mới dẫn theo người.

Thế nhưng cuối cùng tạo thành một cái hiểu lầm. Hắn không thể dừng tay, vì một khi dừng tay, thiệt thòi sẽ là chính hắn, cũng như người bên cạnh hắn. Người bên cạnh hắn, cùng hắn tận tâm trung thành, há có thể lại bị một đám vô danh gia hỏa giết chết. Chuyện này đối với hắn là một sỉ nhục.

Kết quả, Lâm gia mãn môn toàn diệt.

Khi hắn đi vào phòng của Lâm Nguyệt, đã thấy nàng đối với hắn là căm thù đến tận xương tủy. Cũng phải, hắn diệt nàng cả nhà. Hắn lúc đó chỉ tưởng, nếu như nàng không nhớ hắn, chẳng thà làm nàng hận hắn càng tốt. Hận, so với lãng quên cùng xem nhau như xa lạ chẳng phải liền tốt hơn?

Không nghĩ tới, tại giờ phút này nàng lại động thai khí, lại muốn xuất sinh.

Hắn không nghĩ đến, nàng lần này là thực sanh khó. Nàng sắc mặt tái nhợt, cho dù có bà đỡ cũng kéo đến vài cái canh giờ, kết quả, nhi tử bảo toàn, nhưng nàng liền rong huyết mà vong.

Từ đầu đến cuối, nàng nói với hắn cũng chỉ là những lời căm ghét.

Bà đỡ lại cho rằng hắn là trượng phu của nàng, cho nên liền đem nhi tử giao cho hắn. Hắn ban đầu còn định tha cho bà đỡ, nhưng nghĩ tới Triệu Tĩnh gia hỏa kia nếu biết nhi tử của hắn rơi vào tay mình, như vậy hắn liền đến ma giáo phiền phức, cho nên dứt khoát đem bà đỡ một đao lưu loát.

Nhìn trong tay tiểu hài tử nhăn nhúm, khóc lớn lên vài tiếng sau đó liền ngủ, hắn không biết phải xử lý như thế nào. Giết hắn? Hài tử nhưng lại là nhi tử của nàng. Hắn nghĩ đến hài tử là nàng đem tính mạng đổi lấy, liền không nghĩ có thể xuống tay. Nhưng hài tử lại là nhi tử của Triệu Tĩnh kia! Nghĩ đến đây, hắn lại nổi giận. Lại nhìn hài tử, lại rối rắm.

Hiếm có khi mềm lòng một lần, hắn giao hài tử cho ám vệ bên cạnh, sau đó hạ lệnh đem Lâm Nguyệt chôn cất, còn lại Lâm gia thì một mồi lửa thiêu đi. Đem toàn bộ dấu vết quét sạch, hắn trở về ma giáo, thuận tiện nhặt về một cái hài tử.

Ném hài tử cho vú em trong giáo, hắn không quản hài tử lớn lên kiểu gì, lại tiếp tục đầu nhập vào giáo vụ. Thẳng cho đến khi hài tử hơn hai tuổi, ngẫu nhiên có người nhắc đến hiện tại trong võ lâm, Triệu Tĩnh từ võ lâm cao thủ trở thành một danh kiếm khách lang bạt, vì muốn tìm cho ra kẻ chủ ác đằng sau Lâm gia thảm án, hắn mới nhớ đến hài tử kia. Nhớ đến, liền đi xem. Xem xong rồi, liền đặt tên. Nhi tử là hắn nhặt về, vậy thì xem hắn là phụ thân tốt lắm. Dù sao cũng là hài tử của hai cao thủ, nhìn xem tư chất thế nào.

Một thời gian chờ đợi, hài tử đã bốn tuổi, biết đi biết chạy, biết nhận mặt người. Trong giáo, bốn tuổi cũng là độ tuổi thích hợp, bắt đầu huấn luyện.

Gọi là nhi tử của hắn, nhưng chỉ là dưỡng tử. Là hài tử của nàng, nhưng cũng là hài tử của tình địch kia.

Hài tử có lớn lên được không, nhìn vào năng lực của chính hắn đi.

*****************************

Tần Thiên được một người áo đen dẫn ra bên ngoài.

Hôm nay là ngày thứ hai hắn đến thế giới này. Tuổi thượng ấu, ký ức đối với phụ thân đều là một mảng ngọt ngào. Tuy rằng người kia lãnh một điểm, nhưng tại trong lòng một hài tử không hề biết có người nào khác, người kia với hắn vẫn là rất tốt. Hắn nghĩ, có lẽ phải làm cho người kia nhìn hắn nhiều một chút, xoát xoát tồn tại cảm, sau đó mới có thể nghĩ cách hòa hảo. Chỉ cần biết được đúng người đúng cách, liền có thể làm ra ứng đối.

Nhưng trước mắt, vẫn phải đối diện với hiện tại.

Hắn không có phương hướng, không có cốt truyện, không có toàn bộ bối cảnh thiết lập, không có thông tin nhân vật, trước đó hắn nhìn thấy những thông tin kia cũng chỉ là loáng thoáng vài chữ giang hồ bối cảnh cùng với địa vị là thiếu chủ mà thôi. Toàn bộ những thứ khác đều phải chờ hắn khai phá tìm tòi. Đây là vì để cho hắn có thể đối với bối cảnh chuyên tâm một chút. Nếu như cái gì hắn cũng biết, hắn rất nhanh chán ngấy. Đối với chuyện này hắn không phản cảm. Chung quy hắn đến là để tìm hiểu xung quanh, thuận tiện từ quá trình đó học hỏi ra được cái gì.

Tần Thiên được đưa đến một gian phòng rộng, xung quanh đều là cửa sắt, bên trong có rất nhiều loại trò chơi trẻ nhỏ ham thích, còn có thức ăn cùng nước uống đặt ở trong đó. Ở các góc phòng bên cạnh hắn, có từng cặp người áo đen cùng một tiểu hài tử. Hài tử đều cỡ hắn như vậy, ước chừng bốn năm tuổi. Người áo đen toàn bộ bịt mặt, hắn bằng trực giác cũng như tinh thần lực của mình cảm nhận được, người này là vệ sĩ đã trải qua tỉ mỉ huấn luyện, cũng đã dính qua không ít máu tươi. Nhìn tràng cảnh này, Tần Thiên có chút chột dạ.

Chờ một lúc, một người nam nhân đến làm ra hiệu. Liền thấy hắn bị nhấc lên, đặt ở khu vực giữa phòng cùng với một đám hài tử, sau đó toàn bộ áo đen nam nhân đều rời khỏi phòng. Tất cả cánh cửa đều đóng kín, thật sự rất quỷ dị. Tần Thiên trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Tần Thiên bắt đầu đứng lên, đi vòng quanh phòng, chăm chú nhìn vào tất cả các khe hở cùng với nhìn lên trần nhà, tính toán khả năng thoát khỏi gian phòng này. Nếu như hắn đoán không lầm, đây là một trò chơi sinh tồn đi? Hắn không nghĩ tới vòng đầu tiên chính là dạng bối cảnh này. Trò chơi sinh tồn, lương thực là tối quan trọng. Nhìn một loạt đồ ăn thức uống để ở trong phòng, lại nhìn một đống hài tử, hắn trong lòng chợt lạnh. Lương thực kia nếu một người ăn có thể tồn tại đến một tuần, nhưng nếu không tranh giành, liền trong một ngày nhất định bị đám hài tử không hiểu chuyện đạp hư. Như vậy kết quả là tất cả đều chết. Có lẽ gian phòng này là đóng kín, mà người ở bên ngoài được lệnh sau vài ngày mới mở cửa, hoặc giả, chỉ khi nào còn sót lại một người mới mở cửa. Hắn đoán, ở trên nóc nhà có lẽ có người đang nhìn chằm chằm bọn hắn. Gian phòng này lại không có đèn cầy, nếu có, cũng sẽ bị hài tử nghịch phá đạp đổ, sau đó là hỏa hoạn, kết quả là toàn bộ chết hết. Nếu không có đèn, buổi tối nhất định sẽ rất phiền. Hài tử làm ồn, khóc nháo, giành giật lẫn nhau, loạn thành một đoàn.

Như vậy, hắn muốn thoát khỏi nơi này chỉ có một phương án, giành lấy lương thực, triệt điệu hài tử khác.

Nghĩ đến chuyện này, Tần Thiên không nhịn được rùng mình một cái. So với bối cảnh phía trước hắn từng đi qua, thứ này quả thật trọng khẩu vị. Nếu như đổi lại nguyên bản nhân vật chính, hắn mới chỉ là hài tử bốn tuổi, lại có thể ngao trụ quá thử thách này sao? Thần kinh của hắn cũng không giống người thường.

Tần Thiên lại chạy lại chỗ đồ chơi, giả vờ chơi đồ chơi, một mặt lại nhìn đến nơi lương thực nước uống, lại nhìn xem trong phòng có thứ nào thuận tay cầm lấy, có thể đâm hài tử khác. Hắn đã từng trải qua bối cảnh tại đó chém giết như một hoạt động thường ngày, nên hắn đối với sát nhân không còn chùn tay. Tuy rằng hài tử là vô tội, nhưng một khi hài tử khóc nháo làm phiền, hắn sẽ không nhịn được muốn bóp chết bọn họ. Lúc này hắn nên cảm ơn tính tình táo bạo của chính mình đi?

Nhìn một lượt không thấy cái gì nhọn nhọn, tự hắn bóp cổ hài tử khác thì sức lực của hắn không có, xiết dây cũng không thể dùng. Dây chưa xiết, tay hắn đã bị dây cắt đứt. Hắn lại nhìn vào mấy món đồ chơi. Có khi nào thứ hắn cần tìm lại ẩn giấu ở nơi này?

Tần Thiên lại giả vờ bò đến món đồ chơi, sau đó theo hài tử tâm tính, đem món đồ chơi tháo ra thành mảnh, tháo xong liền ném. Vì bảo vệ hài tử, đồ chơi không bao giờ làm sắc nhọn, cho nên hắn tìm mãi vẫn không thấy hung khí nơi nào. Hắn suy nghĩ, dùng gạch đập đầu? Nơi này không có gạch, nhưng chén bát đựng thực phẩm cũng tính là cứng rắn đi? Hay là dùng quần áo xiết nghẹn chết? Nếu như chính mình động thủ, hài tử khác có hướng chính mình hạ thủ hay không? Hắn hiện tại khí lực cũng chỉ là bốn tuổi hài tử không hơn.

Tần Thiên hướng xung quanh đi tìm, tiện tay đem cửa sổ giấy chọt thủng, sau đó lại ba ba chạy đến chỗ mấy món đồ chơi nhặt lên. Lúc này đã có hai cái tiểu hài tử vì tranh nhau đồ vật mà đánh nhau. Hài tử ngã liền khóc sau đó đánh nháo, cào cấu, thật sự là sảo. Tần Thiên lẳng lặng lui ở một góc, nhìn trước mặt một đoàn.

Hắn biết có lẽ người bên ngoài biết tình huống bên trong này. Mà phụ thân của hắn kia, là một phương thế lực đứng đầu, đem hắn một cái thiếu chủ ném vào đây, rõ ràng là huấn luyện, cho nên nếu muốn xoát hảo cảm độ, hắn liền muốn biểu hiện tốt một chút.

Thời gian trôi qua hai canh giờ, khóc nháo cũng đã đủ, đã có nhiều đứa trẻ mệt mỏi ngủ vùi, cũng có nhiều đứa đến chỗ đồ ăn cầm lên ăn. Tần Thiên chờ đợi đến khi một đám mệt mỏi, lúc đó mới ra tay. Chỉ là nên cẩn thận tìm chỗ trốn, nếu không họa lại đến trên mình. Hắn không bảo đảm ở nơi này không có người nào giống hắn, muốn tìm kẻ khác giết đi.

Lúc hắn vào là buổi chiều, cho nên trời rất nhanh tối. Trời vừa tối, bên trong đã khóc nháo một trận, gọi ba ba má má, hoặc là trầm mặc. Hài tử trầm mặc hẳn là được nhặt về từ nơi nào đó, tự biết không có phụ mẫu liền không nháo. Đối với số này, Tần Thiên ưu tiên giết. Nguy cơ phải muốn bóp nát từ đầu. Hắn đã tìm hảo hung khí cho mình, là một món đồ chơi bị vỡ lộ ra mảnh gỗ nhọn. Tần Thiên cầm tốt trong tay, sau đó giống như bao trẻ khác, ăn ăn, uống uống, khóc nháo gọi phụ thân.

Ở bên ngoài, Tần Việt vẫn tiếp tục sự vụ trong giáo, tuyệt không có một chút nào là nghĩ đến Tần Thiên. Tần Thiên nếu có bản lĩnh liền đi ra, nếu không cũng đừng trách hắn. Phải biết, muốn tại ma giáo sinh tồn, này một cửa liền muốn qua.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro