Chương 13 - Thánh Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 – Thánh Kiếm

Từ ngày sự tình xảy ra đã là hơn một tháng.

Trong một tháng, nhi tử không chủ động đến gặp mặt ta lấy một lần. Ta mạc danh kỳ diệu liền tính tình táo bạo. Trước kia nhi tử hội đến chỗ ta hỏi thăm những câu chẳng có nửa điểm dinh dưỡng, ta cảm thấy phiền, bây giờ nhi tử mượn cớ bệnh tật trốn ở trong phòng không muốn hỏi thăm ta một chữ, ta cảm thấy buồn bực.

Lần trước, ta nghĩ thương thế của nó tốt một chút, liền gọi nó đến, ban cho nó bốn cái ám vệ làm người của nó. Nó cúi đầu làm ra vẻ tạ ơn sau đó liền xoay lưng rời đi. Ta trong ngực khó chịu, hướng nó làm khó dễ, nó lại không ăn ta một bộ, mặc kệ ta nhượng bộ hay là hăm dọa, nó đều một bộ dạng không có phản ứng với ta, trầm mặc cùng lạnh nhạt.

Kệ đi, ta trong lòng thở dài. Ta sai Mặc cùng Kiệt, hai cái ám vệ tuổi còn trẻ, năng lực lại không thấp, đi theo nhi tử, vừa là bảo vệ, còn là giám thị. Nhi tử không thể nói, ta muốn từ hành động của nó nhìn ra được cái gì.

Nhi tử hội sáng sớm đứng dậy luyện võ, trở về liền đem sách độc dược ra đọc, sau đó lại đi luyện ám khí, hoặc đem dược vật ra bào chế bào chế. So với trước kia, tựa như không có gì xảy ra. Nhưng ta biết, nhi tử hẳn là suy nghĩ cái gì đó. Từ hành động của nó, ta không thể đoán ra được nó nghĩ gì. Ta nghĩ nó đã khỏe, liền hạ lệnh nó đến thiên điện, trở lại bên cạnh ta học tập.

Nó nghe lời, đi đến thiên điện, nhưng con mắt cũng không nhìn ta, chỉ nhìn xuống đất. Thấy ta liền quỳ hành lễ, sau đó trầm mặc đứng lên.

Ta có chút hờn dỗi, nhưng vẫn cố gắng phóng thấp tư thái, cẩn thận dạy bảo nó. Ta là thực xin lỗi nó, cũng từ nó nhìn thấy Lâm Nguyệt. Xem ra, nhi tử so với Lâm Nguyệt quyết tuyệt hơn. Lâm Nguyệt là hận thù ta, mà nhi tử là hờ hững ta. Chỉ là ta không thể đem lời xin lỗi nói ra miệng, ta chỉ có thể dùng hành động.

Ta thấy nhi tử không khước từ những gì chính ta truyền dạy cho nó, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ, lại càng cố gắng.

Ta có chút xấu hổ, nhưng cũng đã bắt đầu thử gọi nhi tử là "Thiên nhi". Trước đó mười năm, ta không hề gọi nó như vậy. Nếu có cũng chỉ gọi hoàn toàn tên họ.

Chỉ là, nhi tử không đáp lại ta. Ánh mắt nhi tử nhìn ta, lúc này đem theo thăm dò cùng nghi hoặc. Ta có chút luống cuống.

Nhưng mà trình độ mặt lạnh của ta khá cao, cho nên tất cả những gì ta suy nghĩ đều ở trong lòng. Bên ngoài, ta vẫn là một cái lạnh lùng băng sơn giáo chủ. Ta không có nửa điểm dao động tâm, cho nên nhi tử có nhìn ta, nó cũng sẽ không nhìn ra cái gì.

Thời gian trôi qua ba tháng.

Từ tay nhi tử cầm lại trấn giáo chi bảo, ta không thả lên ma giáo tháp, mà luôn giữ ở bên mình. Ma giáo tháp đã bị người xông quá, bẫy rập hộ tháp cũng đã hư hỏng, cần phải sửa lại. Sửa xong, ta lại không nghĩ đem trấn giáo chi bảo đặt trở về. Không rõ vì sao, nhưng ta không muốn sớm như vậy đem thánh kiếm đặt trở lại đằng kia.

Mỗi lần nhìn thấy thánh kiếm, ta lại nhớ đến tiểu nhi tử.

Này ba tháng, nhi tử vẫn như trước luyện tập luyện tập, học tập học tập, công khóa làm được rất hảo, nhiệm vụ cũng đã bắt đầu xin đi làm, ra tay một lần lại một lần thêm tuyệt tình, càng thêm tàn nhẫn. Nhi tử không biến, nhưng ta có cảm giác nó đang thay đổi. Có lẽ bị mất đi tiếng nói, suy nghĩ của nhi tử không đơn giản như vậy lộ ra, cho nên tâm tư cũng trở thành âm trầm. Nó dùng phương thức người câm để trao đổi, với thuộc hạ đều dùng chữ viết. Tích chữ như vàng, mỗi lần viết đều hàm súc. Hỉ nộ không hiện ra mặt, có cười có giận, nhưng đều là giả vờ.

Một ngày, ta lại đi đến hậu sơn. Ta nhìn thấy nhi tử cầm thanh kiếm lúc trước ta đưa cho nó, bắt đầu luyện tập một cái chiêu thức. Ta nhận ra chiêu thức này là kiếm pháp mà ta dạy cho nó. Nó luyện ba năm, luyện hai bộ kiếm pháp. Ta không hiểu vì sao nó lại làm như vậy, cũng không biết bộ kiếm pháp kia của nó là ai truyền cho, nhưng ta không ngăn cản nó, mà chỉ lẳng lặng quan sát nó. Nó luyện thật sự rất chú tâm, thanh kiếm hoa lên, từng kiếm từng kiếm đánh lên thân cây, đem vỏ cây lột ra thành hình dáng.

Chợt nghe "choang" một tiếng. Thanh kiếm nhi tử dùng liền đứt gãy làm đôi. Ta nhìn nó hốt hoảng trong chốc lát, liền thở dài. Ba năm luyện kiếm, liền đem kiếm đánh hỏng rồi. Thanh kiếm đó cũng là thực tốt, nhưng bị nhi tử đánh hỏng. Nó luyện bao lâu tài năng đem một hảo kiếm đánh hỏng đâu?

Nhi tử ngốc nhìn thanh kiếm, không biết vì cái gì không động đậy. Ta im lặng một lát, sau đó liền trở về phòng. Khi ta trở lại, nhi tử vẫn đứng ở nơi đó, nhưng đã cầm kiếm cùng lưỡi kiếm thu thập lại.

Ta hiện thân trước mặt nhi tử, nhìn thấy nó trước mặt quỳ hành lễ, lòng ta có chút không vui. Trước kia nhi tử tuy có quỳ lễ nhưng cũng rất ít, hầu hết đều là cúi người hô ta phụ thân đại nhân, xem như chào hỏi. Lúc này nó không nói được, quy củ ngược lại lại càng nghiêm ngặt, tựa như xem ta là người ngoài, không là phụ thân của nó.

Ta nhìn thanh kiếm gãy, liền động thân, đem Thánh Kiếm đưa cho nhi tử, trấn định nói:

- Kiếm của ngươi đã gãy, ngươi dùng thanh kiếm này đi.

Nhi tử nhận thanh kiếm, hướng ta làm một cái lễ, gương mặt không vui không buồn, tựa như ta làm gì nó cũng không quan tâm. Ta có chút bất khoái, liền xoay người rời đi, nhưng ta không hiểu vì sao dừng lại, xoay người nhìn nó luyện kiếm. Nó không thấy ta, liền rút thánh kiếm ra, vận kiếm pháp hoa lên. Ta đứng ở một bên quan sát cũng giật mình. Nó dùng thánh kiếm sử xuất kiếm pháp của ta, lực công phá tăng lên không ít, nhưng khi nó dùng thánh kiếm sử xuất kiếm pháp của nó, ta nghe rõ ràng từ trên thánh kiếm xuất hiện một tiếng phượng minh. Ta chớp mắt nhìn, thánh kiếm rõ ràng tỏa ra quang mang, sau đó trong hư không hiện lên bốn chữ, Thánh Linh Hỏa Kiếm. Đây rõ ràng là thánh kiếm tương hỗ với công pháp của nhi tử, để lộ ra chân diện mục.

Ta không biết ma giáo có thánh kiếm từ lúc nào, chỉ nghe nói nó là một kiện bảo vật, có thể khiến võ lâm quần hùng tranh giành, có thể xưng bá thiên hạ. Nghe tiền nhiệm giáo chủ truyền lại, ma giáo trấn bảo là một kiện vũ khí có linh tính, chỉ có người thực sự phù hợp mới có thể điều khiển thánh kiếm. Ta từ lúc đạt thành ma giáo giáo chủ, cũng đã từng chạm qua thánh kiếm, nhưng thánh kiếm đối với công pháp của ta không có nhiều trợ lực, nên ta để ở ma giáo tháp. Đem thánh kiếm đưa cho nhi tử, chẳng qua là vì nhi tử đã chạm qua nó, nên ta muốn đưa nó thử xem. Lại không nghĩ tới, nó được thánh kiếm tuyển chọn, có thể thức tỉnh thánh kiếm chân diện mục.

Nhìn nó vận dụng công pháp của nó đánh ra kiếm phong rào rạt, nhìn thấy thánh kiếm với công pháp của nó hỗ động với nhau, nghe thấy thánh kiếm lộ ra tiếng phượng minh ríu rít vui mừng, ta biết được, ngày đó nó nói thánh kiếm kêu gọi nó là không nói dối. Nhưng mà, có những chuyện không thể đảo ngược lại.

Nhi tử luyện kiếm xong trở về, ta còn định gọi nhi tử lại nói cái gì, nhưng rồi cũng không biết làm sao, liền lén đi theo nó trở về. Nhi tử bước vào phòng đóng cửa lại, ta đứng ở đằng xa nhìn một lúc, đến gần cửa định gõ, lại nghe thấy bên trong phòng có tiếng khóc thút thít. Ta nhíu mày, lén nhìn một chút bên trong. Ta thấy nhi tử đang ôm Thánh Linh Hỏa Kiếm, khóc nức nở.

Có lẽ nó nghĩ đến ngày hôm đó, sau khi cầm được thánh kiếm, lại bị ta đánh một trận đi? Nhìn trong phòng không có một ai, nhi tử lui thành một đoàn tròn ở góc phòng khóc rấm rứt, lòng ta ma ma đau đau. Ta định gõ cửa, nhưng rồi cánh tay hạ xuống. Ta quyết đoán xoay người lại, trở về phòng.

Ba ngày sau, nhi tử chạy trốn khỏi ma giáo, đem theo bốn ám vệ ta cho hắn, Thánh Linh Hỏa Kiếm cùng với một số tiền. Ta từ ám vệ phái đi theo nó biết được, nhưng cũng không nghĩ sẽ bắt nó trở về. Ta nhớ nó là một cái thủ quy củ nhân, vì cái gì lại chạy trốn? Có lẽ ở trong giáo nghẹn lâu lắm, cho nên nó muốn ra ngoài đi? Ta phái thêm bốn cái ám vệ nữa đi theo nó bảo vệ nó an toàn, còn lại nó muốn làm cái gì liền theo nó đi.

Nhi tử lần này rời đi là hơn nửa năm.

Có lẽ nó không biết ta cho ám vệ theo bên cạnh nó.

Nghe ám vệ báo lại, những ngày qua nó trôi qua thật không sai. Tuổi thật nhỏ, lại ôm kiếm, nó bị nhiều người nhìn thấy, còn cho rằng là tiểu hài tử ở bên ngoài chơi đùa, nhiều người khuyên nó trở về kẻo trưởng bối lo lắng. Nó chỉ lắc đầu, vẫn không muốn trở về.

Nó thật sự rời ta mà đi sao? Ta có chút lo được lo mất. Ta đem toàn bộ giấy viết tin tức về nó bỏ vào trong một cái hộp, cẩn thận khóa lại. Ta nghe được nó ở bên ngoài những ngày đầu tiên liền bị người lừa gạt một lần, sau đó thì học khôn ra. Kế tiếp dường như là không có tiền nên phải đi làm công, đồ thủ công nó làm ra cũng thật sự rất tốt. Còn có, nó đi học khắc gỗ, mà phương pháp, đó là dùng Thánh Linh Hỏa Kiếm huy kiếm pháp, đem một khối gỗ khắc ra thành hình. Mệt nó còn nghĩ ra được. Nó đi học rèn, nhưng vì thân thể quá nhỏ, liền bị người từ chối. Nó lại chuyển sang học làm bếp, bám dính lấy người ta một hồi, người ta cho nó ở trong tửu lâu trợ bếp.

Nó lưu ở nơi đó cũng một tháng lâu, sau đó nó lại rời đi.

Rời đi rồi, nó liền tiếp xúc đến tửu quán thuộc hạ tầng ma giáo. Lần này nó không đóng vai học việc, mà trực tiếp cầm ra lệnh bài ma giáo, bưng lên cái giá thiếu chủ, đem phương pháp kinh doanh tửu quán toàn bộ cải tiến lại một lần. Lẽ tất nhiên có rất nhiều chỗ không phù hợp với quy tắc tại địa phương, cần đại lượng tiền để đả thông quan hệ, nhưng nó cũng lo liệu được. Lần này cải tạo tửu quán, thấy được có tác dụng, nó liền nói dối là ma giáo cử nó đi xuống thị sát tình hình, đến gặp đường chủ ở khu vực đó, cải tạo lại toàn bộ hệ thống tửu quán. Nó còn nghĩ tới cái gì, liền đem sòng bạc thử thay đổi một cái, làm tốt liền mở rộng ra toàn bộ thay đổi.

Thay đổi cơ chế, nhân lực cũng thay đổi. Có nhiều người rời đi, có nhiều người tuyển mới, lại có nhiều người được huấn luyện. Nó vẫn chỉ có thể sử dụng chữ viết đến đàm đạo, thông qua người bên cạnh truyền lệnh xuống phía dưới, nhưng lời nó nói cùng với sự thật trước mắt hỗ trợ cho nó. Nó đi một mình, nhưng võ công của nó đủ để khiến cho người khác e sợ. Khi nó gặp một cái địa đầu xà, nó sẽ trước mắt ra vẻ ủy khuất, sau đó liền hạ độc. Có trường hợp, nó trực tiếp đi ám sát. Còn như gặp phải quan lại triều đình, nó không thể ra mặt, liền phải gọi người bên cạnh đến trợ giúp. Ám vệ ta cho nó, lúc này trở thành minh vệ. Nó thiếu người, đem ám vệ lôi ra, phân phối đi làm đủ loại chuyện tình. Bốn cái ám vệ kia cũng vì vậy mà lớn lên rất nhanh, làm được chuyện tình càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng có vẻ vui vẻ.

Danh tiếng của nó ở trong ma giáo giáo chúng tại địa phương đó, từng bước từng bước tăng cường. Tiền của bọn họ kiếm được, một phần chia cho nó làm tiền riêng, để nó tiếp tục đi đầu tư.

Ta nhìn đoạn báo cáo này, không biết nên vui hay buồn.

Nhi tử là thực trưởng thành. Nó làm được sự, không cần ta chỉ giáo, cũng không cần ta giao nhiệm vụ cũng có thể làm được, nhưng mà làm như vậy, mọi người hội biết đến nó mà không biết đến ta, đây rõ ràng là thành lập tự thân thế lực.

Ta hốt hoảng chợt nghĩ, có khi nào nó muốn làm phản, chiếm lấy vị trí của ta?

Lắc lắc đầu, ta lại nhìn thấy một điểm khác. Thứ nó làm đối với ma giáo không hề có hại, ít nhất có thể khẳng định, nó không có ý định cải tà quy chánh, không có ý định trở thành chính đạo nhân sĩ. Nó vẫn là ma giáo chi nhân.

Lại nghĩ đến hài tử mười năm nuôi lớn, nghĩ đến lần đó chính mình quá tay đem hài tử tâm hoa lên một đạo vết thương thật sâu, ta có chút hốt hoảng, vừa buồn lại vừa giận. Ta liền đi đến chỗ cô nhi nhóm nhìn một cái. Chợt ta thấy có một hài tử khoảng tám tuổi, đôi mắt linh động hoạt bát, tay chân khéo léo, thành tích cũng không sai, ta liền đưa hắn về làm nghĩa tử. Chính tay ta làm hỏng mất một cái hài tử, hài tử đối với ta như có như không xa cách, làm ta có chút phiền lòng.

Ta muốn một cái nghĩa tử, ta muốn hắn chỉ cần ở bên cạnh ta, thảo ta niềm vui là được. Ta không muốn hắn đối với nhi tử của ta là một gánh nặng. Nhi tử của ta tính cách thế nào ta cũng sờ ra được. Nó vậy mà hiếu sát đâu. Năm xưa một tràng sát nhân, đều là từ tay của nó.

Nghĩa tử tên Sở Từ, ta cũng gọi hắn bằng cái tên này. Ta đem hắn vào thiên điện, thỉnh thoảng nói cho hắn biết một ít ma giáo chi sự. Hắn là một cái hài tử thông minh, lý giải năng lực tốt, hội quan sát sắc mặt nhân. Hắn biết ta đem hắn ra khỏi cô nhi nhóm, đối với ta cung kính, lại biết nịnh nọt, lại hội đem cho ta đồ ăn bổ bổ thân, làm ta vui vẻ. Nhưng mà mỗi khi ta nhìn thấy hắn đem đồ ăn đến cho ta, ta lại nhớ nhi tử. Nó trước kia cũng đã từng đối với ta lấy lòng như vậy. Nó trước mặt ta lấy lòng, sau lưng ta cố gắng, ta đều nhìn ra. Nghĩa tử có thể lấy lòng ta, nhưng hắn không được ta giao cho thuộc hạ rèn luyện, cho nên hắn sẽ không có bản sự giống nhi tử của ta, sẽ không khiến nhi tử của ta vướng bận.

Ta vừa thu một cái nghĩa tử, đưa vào thiên điện, trong giáo tin tức truyền ra, ta liền phát hiện, nhi tử của ta xếp vào bên cạnh nghĩa tử vài người. Nhiệm vụ của bọn họ hẳn là giám thị Sở Từ, rồi báo cáo cho nhi tử. Nhi tử không an tâm sao? Ở xa như vậy vẫn nghe chuyện trong giáo? Không muốn người khác tranh giành địa vị của chính hắn cho nên lập tức thăm dò? Ta chợt cảm thấy, nếu có thể tiến thêm một bước đem suy nghĩ trong lòng nhi tử vạch trần, cũng là một kiện sự tình thú vị. Cho nên ta định để lại nghĩa tử, còn âm thầm trợ giúp hắn, xem hắn như con của ta, nhìn xem nhi tử làm ra việc gì.

Ta nhìn nghĩa tử, giáo cho hắn nội công tâm pháp. Nếu như hắn thực thông minh, như vậy có thể trở thành một cái hộ pháp. Còn như không tốt, cũng có thể trở thành đá mài dao của nhi tử. Ta kỳ thật vẫn là coi trọng nhi tử hơn. Mười năm nuôi dưỡng, từ lúc nào ta không ý thức được, nhi tử đã chiếm một vị trí trong đời của ta.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro