Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không thể đánh bại Phùng Thiên Thành, thậm chí là Thẩm Vỹ, nhưng tôi có rất nhiều cách để khiến họ cảm thấy ghê tởm.


Tôi bắt đầu nhặt c*t chó cho vào xô sau giờ học, sau đó hòa chúng với nước để tạo ra bùn vào ban đêm.


Đặc biệt là Thẩm Vỹ.


Cô ta sẽ không thể chịu nào được sự ghê tởm khi nhìn thấy đầy sân cứt mỗi khi thức dậy vào buổi sáng.


Có lần tôi gặp Quý Thâm trên đường.


Anh đi trên đường nhựa lang thang không mục đích.


Tôi vẫn đang mang theo một cái xô, nó có mùi không dễ chịu lắm. Anh thậm chí còn không thèm bận tâm, liền đi mua hai chai bia.


Đó là lần đầu tiên của tôi, một chút đắng, một chút chát.


Nhưng tôi vẫn có thể uống, khi bia lấp đầy trong dạ dày tôi, những rắc rối dường như đã bị lãng quên.


Quý Thâm bảo tôi đừng làm những việc này, nếu bị phát hiện, tôi sẽ lại bị đánh.


Một cái răng của tôi đã bị Phùng Thiên Thành đá lỏng, nó sẽ treo lủng lẳng mỗi khi tôi ăn.Tôi chỉ vào chiếc răng đó và nói với Quý Thâm.


"Tôi không muốn, tại sao tôi chỉ có thể bị bắt nạt và họ lại không sao chứ. Tôi không phải là người lấy ân báo oán, tôi chỉ biết là nếu tôi không làm gì đó thì tôi sẽ không thỏa mái! Dù sao bọn họ cũng không thể đánh ch*t tôi, tôi lại không đánh được bọn họ, cho nên tôi sẽ làm cho bọn họ kinh tởm! Làm bọn họ kinh tởm đến chết!"


Đó là lần đầu tiên tôi thấy Quý Thâm cười, anh ném cái xô tôi đặt dưới chân vào thùng rác. Anh nói: 


"Bạch Lộc, tôi sẽ giúp cô, sau này bọn họ sẽ không dám bắt nạt cô nữa."

Tôi hơi bối rối, và một chai bia đã khiến tôi say.


Quý Thâm đã giúp tôi bắt cóc Thẩm Vỹ, tối hôm đó mỗi người chúng tôi đều có một con dao găm gỗ.


Anh túm ôm cổ Thẩm Vỹ từ phía sau và yêu cầu tôi dùng một con dao gỗ kề vào lưng Thẩm Vỹ. Anh nháy mắt với tôi rồi cao giọng như đã tập trước đó.


"Là cô mỗi ngày đều bắt nạt Bạch Lộc đúng không?"


Quý Thâm cũng lạnh lùng nói sau khi tôi lên tiếng: "Cô được lắm, dám bắt nạt em gái tôi?"


Thẩm Vĩ không sợ, dù sao cô cũng đã làm thái mỹ được một hai năm. 


(Thái mỹ dùng để chỉ những cô gái côn đồ hoặc những cô gái đi chơi với đám côn đồ)


"M.ẹ kiếp, hai người các ngươi là ai chứ! Anh Bạch Lộc, để tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh dám chạm vào tôi, ngày mai tôi sẽ gi*t Bạch Lộc!"


"Thật sao?"


Quý Thâm ghé vào tai Thẩm Vỹ: "Cô thật sự dám đánh chết người sao?"


Giọng điệu của câu hỏi tu từ này khiến Thẩm Vỹ rùng mình.


Tôi nghe thấy Quý Thâm cười khinh thường: "Tôi không dám đánh ch*t ai nhưng tôi nói cho cô biết, nếu cô dám chạm vào Bạch Lộc một lần nữa, ông đây sẽ bán cô cho Gypsophila. Để cô và Phùng Thiên Thành đi cùng nhau. Ở đó thiếu cả "tiểu thư" và cả "chó con" đấy."


Tôi biết Gypsophila, đó là câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở đây.


Điều này làm cho Thẩm Vĩ sửng sốt, cô mềm lòng.


"Tôi biết...iết, sau này tôi sẽ không bắt nạt Bạch Lộc nữa. Anh trai, bây giờ anh có thể thả tôi ra được không?"


Quý Thâm buông tay, để cô ta đi về phía trước.


"Nửa tiếng nữa quay đầu lại!"


"Được rồi, anh trai, anh đi nhanh đi, trời cũng tối rồi."


Trên đường về nhà, Quý Thâm hỏi tôi: "Có vui không?"


Tôi lắc đầu, Thẩm Vĩ không cảm nhận được dù chỉ là một chút đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng trong thời gian qua.


Họ rất vui mừng khi đánh tôi nhưng tôi lại chỉ dám đe dọa một cách vô liêm sỉ, chỉ để họ không bắt nạt tôi trong tương lai.


Quý Thâm thổi ra một làn khói lớn và hỏi tôi, "Cô nghĩ tương lai bọn họ sẽnhư thế nào gì?"Tôi không thể hiểu nó trong giây lát.


Quý Thâm nói thêm: "Sau khi tốt nghiệp, họ sẽ kết hôn và tìm một nhà máy để làm việc theo ca. Họ đã sinh ra một đứa trẻ khi họ vẫn còn là một đứa trẻ, lơ là kỷ luật chúng và cuối cùng chúng lại lớn lên giống với ba mẹ chúng."


Anh hỏi tôi: "Cô có biết cách trả thù tốt nhất là gì không?"


"Nhưng cô sẽ sống tốt hơn chúng trong tương lai, cô sẽ đứng ở tầm cao mà kiếp này bịn chúng không thể với tới"


"Vậy nên Bạch Lộc, cố gắng học tập. Chỉ có đọc sách mới là lối thoát duy nhất của cô, nếu không, cô sẽ lãng phí thời gian ở thị trấn nhỏ này cho đến ch*t. Cuộc sống trong nháy mắt là đáng sợ nhất."


Năm đó tôi mười bảy tuổi, tôi đã nghe rất nhiều chuyện. Nhưng không ai trong số họ lại thốt ra khỏi miệng một cách gây sốc như vậy. Anh rõ ràng là bất cẩn, nhưng dường như anh đã nhìn thấu mọi thứ từ lâu.


Nhìn thấu cuộc sống của mỗi chúng ta.


"Vậy tại sao anh không học giỏi?"


Quý Thâm nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ nhếch khóe miệng lên, cười có chút xấu xa.


"Bởi vì tôi là phụ nhị đại, là kiểu người đặc biệt giàu có."


Tôi đưa tay ra và chạm vào chất liệu quần áo của anh ấy, nó thực sự tốt.


"Vậy sao cậu lại đến đây để học?"


"Bởi vì, tôi là một đứa con riêng." Giọng nói của Quý Thần rất nhẹ nhàng, gần như tiêu tan trong gió.


Khi đó, con ngoài giá thú là một từ rất nhục nhã, nếu chúng được biết đến ở nơi nhỏ bé này, sẽ có rất nhiều người nói chuyện xì xào sau lưng chúng.


Tôi cảm thấy hơi tiếc cho anh ấy.


"Quý Thâm, chúng ta là bạn sao?"


Có một loại cảm xúc khác lên men trong trái tim tôi, tôi mong muốn nhận được một câu trả lời khẳng định.


Quý Thâm lắc đầu: "Không có."


Anh cúi xuống, áp sát vào chóp mũi tôi. Tôi mới phát hiện ra rằng anh có một đôi mắt hoa đào ưa nhìn và rất đa tình.


"Hãy quên những việc ngày hôm nay đi, coi như hôm nay chúng ta chưa gặp nhau. Bạch Lộc, cô phải học thật giỏi."


Anh đi nhanh đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Gió thổi vào góc áo khoác của anh, lúc đó tôi cảm thấy Quý Thâm chắc là đang rất cô đơn.


Tôi đã không đáp ứng được kỳ vọng của anh, đã bỏ học sau khi học xong học kỳ này.


Sau đó, Thẩm Vỹ không nói chuyện suốt một tuần, tôi và Quý Thâm cũng không nói chuyện nữa.Cuộc sống lẽ ra phải bình yên như vậy cho đến khi bà tôi bị xuất huyết não và phải nhập viện.Sau khi tôi moi hết tiền ra, tôi chỉ có hơn 4.000 nhân dân tệ, nhưng bệnh viện ước tính sẽ tốn 10.000 nhân dân tệ.


Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến sân trượt băng sau giờ học để làm việc.Sân trượt băng là một thuật ngữ chung, trên thực tế là có bi-a, karaoke và các phương tiện giải trí khác.


Tôi nên nói thế nào nhỉ? Đó là một câu lạc bộ đồng quê cao cấp hơn. Cá và rồng được trộn lẫn với tất cả mọi người.


Phùng Thiên Thành thỉnh thoảng đưa Thẩm Vỹ đến đây chơi bi-a, anh ta cũng rất quen thuộc với người ở đây. Học sinh kém ở các lớp dưới sẽ gọi họ là đại ca, chị dâu mỗi khi nhìn thấy họ. Tôi thực sự không muốn đến đây để làm việc, nhưng sau khi tìm việc những vùng xung quanh, thì ở đây người ta trả 8 tệ giờ trong khi các chỗ khác chỉ trả có 5 tệ.


Nếu bạn làm việc đến 12 giờ đếm, lại có thể nhận được 40 nhân dân tệ cộng với một bữa tối.Tôi cần tiền. Chỉ cần cố gắng tránh bọn họ, tôi sẽ không gặp phải chuyện gì nếu tôi không đi lại lủng lẳng trước mặt bọn chúng.


Hiện tại, Thẩm Vỹ đã không còn nhắm vào tôi nữa không phải sao? Chỉ cần tôi giữ được bình tĩnh và lễ phép thì bị sỉ nhục thì sao chứ?


Ai biết rằng ngay khi gặp nhau, cô ta đã hỏi, "Bà của cô đã ch*t chưa?"


Tôi không thể chịu được.


Hôm nay dù cô ta có mắng tôi cũng không sao, nhưng bà nội, người đã nuôi tôi từ nhỏ, thì tuyệt đối không thể!


Nước cam tôi đang cầm trong tay tạt hết vào mặt cô ấy, sau đó hai người chúng tôi xảy ra xô xát với nhau.


Thực sự không có quy tắc nào khi con gái đánh nhau. Chỉ là bạn kéo tóc tôi và tôi kéo bím tóc cho bạn. Dùng móng tay sắc nhọn của bạn để chào đón làn da trần của người khác.Nó đau, nhưng nó không đau nhiều.


Con trai chiến đấu bằng nắm đấm, khuỷu tay, đầu gối, chân và bàn chân.


Chúng cũng rất khỏe, có thể dễ dàng thoát khỏi sự vướng víu của con gái và gây sát thương vào điểm yếu của đối thủ.


Cho nên, ngay khi Phùng Thiên Thành đến, tôi chỉ có thể đứng ra chịu đòn. Cơn tức giận lấn át tôi, và chiếc răng lung lay đã rụng hoàn toàn.


Tôi nhổ máu trên mặt Phong Thiên Thành nói: "Ngươi có năng lực đánh chết ta, nếu không nhất định là ngươi!"


Tôi nhổ bọt máu vào mặt Phong Thiên Thành, nói với anh ta: "Ngươi có năng lực thì đánh ch*t tôi, nếu không người ch*t nhất định là ngươi!"


Anh ấy nói tôi là kẻ điên, nhưng anh ta lại không hề hạ nắm đấm xuống.


Tại sao anh ta lại có vẻ mặt sợ hãi như vậy?


Anh ta cũng phát hiện ra nỗi sợ hãi rồi phải không?


Tôi bám vào tường leo về nhà và đêm đó tôi đã suy nghĩ rất lâu.


Những vết thương về thể chất cuối cùng sẽ lành lại, gi*t ch*t trái tim của một người mới là sự lựa chọn tốt nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro