Chương 39: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuhong
Beta: Yin

-----
Một cơn choáng váng ập đến, Thịnh Hoan khó nhọc mở mắt ra, chỉ thấy mẹ cô đeo bình dưỡng khí thở gấp, trong khi Thời Dao mang vẻ mặt vô cùng khoái chí từ trên cao liếc xuống mẹ cô.

"Mẹ." Cô có chút sợ hãi, bước đến bên giường, vươn tay muốn chạm vào mặt Chu Lan, nhưng bởi vì bị Thời Dao đẩy nên sau đầu đập vào góc bàn. Thịnh Hoan dần dần mất đi ý thức, tay cô cũng buông lỏng xuống.

Khi Thịnh Hoan tỉnh lại đã là chạng vạng, trên đầu quấn một lớp băng gạc màu trắng, còn thấm ra một chút máu. Cô tỉnh lại liền thấy Thẩm Trí đứng trước giường bệnh liền hỏi: "Mẹ tôi đâu?"

Cô rất sợ, bác sĩ đã nói không được để cảm xúc của bệnh nhân kích động nếu không sẽ dẫn đến mạch máu vỡ ra mà chết. Trước khi hôn mê, mẹ cô đã bị lời nói của Thời Dao kích động đến mức gần như không thở được, có lẽ nào, có lẽ nào mẹ cô sẽ chết?

Thịnh Hoan căn bản không dám nghĩ tiếp xuống nữa.

"Dì Lan đang được cấp cứu. Anh đã báo cho chú Thịnh rồi, ông ấy đang trên đường đến đây." Thẩm Trí cúi người ôm lấy Thịnh Hoan: " Hoan Hoan, em đừng sợ, tin tưởng anh, dì Lan sẽ không có việc gì đâu."

Cô đẩy Thẩm Trí ra, loạng choạng chạy ra khỏi phòng bệnh, cũng không để tâm đến Thẩm Trí đang nói cái gì ở phía sau cô. Thịnh Hoan dường như không nghe thấy, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phòng cấp cứu, tôi phải nhanh đến phòng cấp cứu."

Cô không thể để mẹ cô một mình được, ông nội và bà nội vẫn đang đi du lịch nước ngoài, còn cha cô ấy thì đang trên đường đến đây. Lúc này mẹ cô chỉ có mình cô ở bên thôi.

Khi nhìn thấy đèn phòng cấp cứu tắt đi, cô liền lao lên, hy vọng sẽ được nghe tin "phẫu thuật thành công" nhưng bác sĩ lắc đầu: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, chỉ còn một hơi thở muốn gặp người nhà nói chuyện, các người đi vào nhìn một lần cuối cùng đi."

Có một số bệnh đặc biệt, cảm xúc quá mức kích động có thể khiến máu chảy ngược trở lại, gây vỡ mạch máu.

Khi cô bước vào liền không thể thốt lên được lời nào, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Cánh tay Chu Lan run rẩy, tránh khỏi miệng vết thương mà sờ sờ đầu cô, ánh mắt yêu thương, " May mà con không có việc gì, đừng khóc."

"Dì Lan..."

Chu Lan nỗ lực nâng mắt nhìn đi qua, người vây xung quanh rất nhiều nhưng lại không nhìn thấy khuôn mặt mà trong lòng nhớ mong. 

Bà nhắm mắt lại nói: "Hoan Hoan,mẹ... người mà mẹ không yên lòng nhất chính...chính là con. Lúc bị bệnh ... thì mẹ... luôn nghĩ muốn sống đến khi nhìn thấy con kết hôn."

Bà dừng lại thở gấp một chút: "Mẹ hy vọng rằng người mà con sẽ yêu thương sau này, không... không cần phải có nhiều sự nghiệp hay giàu có, chỉ cần yêu con là được. Mẹ mong... mẹ mong con mãi mãi hạnh phúc... "

" Mẹ..." Thịnh Hoan nhìn Chu Lan nhắm mắt, hai tay từ từ buông xuống. Cô trực tiếp quỳ trên mặt đất, cô biết rằng từ nay trở đi cô liền vĩnh viễn mất đi mẹ, không còn được nhìn thấy mẹ nữa rồi.

Thẩm Trí đứng một bên không biết phải làm sao, liền thấy Thịnh Hoan giơ tay đánh chính mình, 

"Tất cả đều tại tôi, là tôi không tốt. Tôi không nên để Thời Dao có cơ hội đi vào, như vật mẹ tôi sẽ không chết. Đều tại tôi, vì sao? Vì sao lại vậy?"

Y tá bước vào, phủ một tấm vải trắng lên người Chu Lan, Thịnh Hoan nhìn thấy thì càng kích động, bổ lên người Chu Lan: "Đừng mà, mẹ tỉnh lại đi, con hứa với mẹ sẽ ngoan hơn, con sẽ cùng với Thời Dao hòa thuận với nhau. Con sẽ không làm mẹ phải lo lắng nữa, mẹ tỉnh lại được không."

"Người nhà bệnh nhân, cô hãy bình tĩnh lại."

"Mẹ" Thịnh Hoan thê lương hét lên một tiếng, thoáng chốc liền giật mình tỉnh lại.

Khi ngước mắt lên, trời tối đen như mực, chỉ có đèn nê-ông cách đó không xa tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Thịnh Hoan ngồi rúc trên ghế, nhìn cảnh vật bên ngoài kính xe, có chút sững sờ.

Lục Cận Ngôn dừng xe, đưa tay sờ lên đỉnh đầu của Thịnh Hoan, chăm chú nhìn cô, có chút đau lòng hỏi thăm: "Sao vậy, gặp ác mộng sao?

Anh biết Thịnh Hoan có lẽ đang mệt nên mới ngủ quên trên xe, vì sợ đánh thức cô nên anh lái xe rất chậm cũng chú ý đến trạng thái của Thịnh Hoan. Không ngờ Thịnh Hoan đột nhiên lắc đầu dữ dội, miệng cũng không biết lẩm bẩm cái gì, rõ ràng là bộ dáng gặp ác mộng.

Hơi thở Lục Cận Ngôn có chút ảm đạm, Thịnh Hoan gặp ác mộng ngay sau khi được anh cầu hôn? Vì anh vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc Thịnh Hoan nên không thể trách anh nghĩ vớ vẩn. Rốt cuộc trong mối quan hệ này thì anh yêu cô nhiều hơn. Vì vậy, Lục Cận Ngôn càng muốn biết Thịnh Hoan đã mơ thấy chuyện gì.?

Là ai có thể xuất hiện trong giấc mộng của cô, còn khiến cô hoảng loạn thành như vậy?

Thịnh Hoan lắc lắc đầu, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại: "Em mơ thấy ngày mà mẹ em làm phẫu thuật, đã rất lâu rồi em không mơ thấy bà ấy."

Lời nói vừa dứt, Thịnh Hoan lại mở mắt ra. Qua bao nhiêu năm, ngoại trừ lúc mẹ cô mới rời đi là còn mơ thấy, về sau cũng ít khi nằm mộng thấy bà. Nhưng đêm nay, sau khi cô nhận lời cầu hôn của Lục Cận Ngôn thì cô lại mơ thấy mẹ cô.

Cô có hôn ước với Lục Cận Ngôn nhưng cô căn bản không nghĩ đến sẽ cùng anh kết hôn sớm như vậy. Cô còn có chút không xác định, sau khi nhìn thấy mấy dòng chữ kia và sự việc làm cho cuộc sống cô biến đổi kia. Những điều này cô vẫn chưa làm rõ ràng.

Nhưng Lục Cận Ngôn đã dứt khoát quyết định sẽ đi đăng kí giấy kết hôn vào tuần sau, cô cũng không cần quan tâm đến hôn lễ, anh đã bắt đầu lo liệu hết thảy rồi. Tối nay cô nằm mơ thấy mẹ mình, liệu có phải là đang ám thị cho cô? Thịnh Hoan có chút không chắc chắn.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Lục Cận Ngôn hỏi Thịnh Hoan đang thất thần trước mặt anh, trong mắt hiện lên một tia xa xăm cùng nghi hoặc, anh không biết vì sao đối với tình huống này cảm thấy rất bất an.

Thịnh Hoan giấu đi nét phức tạp nơi đáy mắt, cười với Lục Cận Ngôn: " Không có, em có chút mệt rồi, chúng ta về sớm một chút đi."

Lục Cận Ngôn mặc dù có chút khó hiểu, nhưng nhìn cô như vậy cũng không muốn hỏi thêm, đành phải nhẹ nhàng nói: "Vậy em ngủ tiếp đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em dậy."

--Truyện-đăng-trên-wattpad--wordpress--@_yinyanghouse--

Khi về đến biệt thự, Lục Cận Ngôn liếc nhìn Thịnh Hoan đang ngủ say, không có đánh thức cô, cởi dây an toàn, vòng qua xe liền bế Thịnh Hoan lên lầu.

Đặt cô lên giường, Thịnh Hoan mở mắt ra nhìn anh, nơi đó nào có chút mê mang của người vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt sáng ngời khó tả, như có mê hoặc.

Lục Cận Ngôn khẽ vén mấy sợi tóc rối loạn trước trán cô, môi cong cong nở nụ cười, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng: "Bảo bối, tối nay anh rất vui."

Thịnh Hoan luôn biết Lục Cận Ngôn rất đẹp trai, nhưng anh cười lên càng khiến người chìm đắm.

Lục Cận Ngôn cũng không để Thịnh Hoan nói gì, hôn nhẹ lên trán cô, nói tiếp: "Anh yêu em."

Nghe lời tỏ tình của anh, trong lòng Thịnh Hoan không biết vì sao dâng lên cỗ chua xót, cảm xúc trào ra, cô đưa tay ôm cổ Lục Cận Ngôn , ghé sát vào anh và hôn lên má: " Em biết." 

Cô đẩy đẩy anh: " Anh đi tắm đi, em nằm nghỉ một lát."

Lục Cận Ngôn xoa xoa gò má mềm mại của cô, "Em không định cùng anh tắm chung sao?"

Thịnh Hoan sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Cận Ngôn, cô trừng mắt nhìn anh, nhưng trong mắt Lục Cận Ngôn thì cô lại phong tình vạn chủng, cũng không ép buộc cô, chỉ là nhịn không được lại hôn khắp mặt Thịnh Hoan.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Thịnh Hoan nào còn vẻ mệt mỏi lúc trước, cẩn thận quan sát động tĩnh trong phòng tắm, cầm điện thoại di động của Lục Cận Ngôn.

Anh không có đặt mật khẩu nên Thịnh Hoan có thể dễ dàng xem nội dung trong đó. Thần kinh của cô căng thẳng, hầu như không dám thả lỏng một chút nào, nhưng động tác trên tay cô vẫn nhanh chóng tìm kiếm. Mối quan hệ bạn bè và giao tiếp xã hội của Lục Cận Ngôn rất đơn giản, cô không nhìn thấy bất kỳ nội dung khác thường nào cả.

Nếu anh ấy đã viết ra những dòng chữ như vậy, thì một là anh đang tự nói với mình không thì chính là đang đối thoại với một ai đó. Cô không tìm thấy bất kỳ cuộc trò chuyện đáng ngờ nào trong di động của anh, ngoại trừ nội dung công việc còn không cũng là nói chuyện với cô. Lẽ nào, tất cả mọi thứ là do cô nghĩ quá nhiều rồi sao?

Thịnh Hoan thở nhẹ ra một hơi, những lời nói kia thật sự dọa đến cô rồi. Cô phải chắc chắn xem Lục Cận Ngôn có thực sự muốn làm như vậy không và tại sao muốn làm như vậy. Nhưng dù vì lí do gì, một khi đã gây ra thì sẽ là chạm vào ranh giới phạm pháp. Cô không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Nhìn thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm dần dần nhỏ đi, Thịnh Hoan vừa muốn cất điện thoại đi, nhưng một tin nhắn đột nhiên hiện ra, khiến động tác trên tay cô dừng lại, trên mặt cũng hiện lên một vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Lục tổng, đối với tình trạng tinh thần của anh, tôi khuyên anh không nên dùng quá nhiều thuốc, hai viên một ngày là đủ. Tác dụng phụ của thuốc này rất nghiêm trọng, nếu uống nhiều sẽ bị rối loạn tinh thần. Ngoài ra, hai ngày nữa anh nhớ đến kiểm tra..."

Thịnh Hoan không nhìn thấy những dòng chữ phía sau, cô cũng không dám nhấp vào, chỉ có thể nhìn trên màn hình và nghe động tĩnh trong phòng tắm, Thịnh Hoan biết rằng Lục Cận Ngôn sắp đi ra ngoài, cũng không dám nghĩ nhiều nên cô vội vàng để điện thoại quay lại chỗ cũ. Nhưng trái tim không thể an tĩnh lại được.

Hóa ra từ trước đến nay cô không hề biết tinh thần Lục Cận Ngôn xuất hiện vấn đề? Nghĩ đến những gì nhìn thấy ngày hôm đó, thân thể Thịnh Hoan không khỏi run lên

Bệnh tâm thần, theo nghĩa sâu hơn là chứng trầm cảm điên cuồng hay tâm thần phân liệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro