Chương 23: Khốn đốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới phiên muội." Lục Vô Nghiên hạ con cờ đen xuống. Hắn liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang siết chặt lấy tay áo hắn, ý cười như tràn ra trong khóe mắt. Nhưng vì hắn đang rũ mắt, nên Phương Cẩn Chi cũng không nhìn thấy.

"A......" Phương Cẩn Chi không thể làm gì khác hơn là chậm chạp quay trở về chỗ ngồi, từ trong chén cờ tóm lấy một viên cờ trắng, hứng thú tan rã đặt xuống.

Lục Vô Nghiên ngước mắt nhìn dáng vẻ hơi mất mác còn cố ra vẻ không thèm để ý của con bé, mím mím môi, giống như hết sức tùy ý hỏi: "Ngày mai muốn học cái gì?"

Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, con cờ trong tay Phương Cẩn Chi "lạch cạch" rơi xuống. Bé ngẩng đầu lên, vui mừng nói: "Muội muốn học rất nhiều thứ: viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, thổi huyên, cắm hoa, pha trà, còn có... còn có quản lý sổ sách! Muội muốn học gảy bàn tính, gảy lên những tiếng lạch cạch! Tính toán mỗi khoản nợ thật chi tiết! À ừm...... Có phải quá nhiều hay không?"

Trong đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng là mừng rỡ, hy vọng, còn có thận trọng dò xét.

Lục Vô Nghiên hạ xuống một quân cờ đen, nói: "Được."

Đã sớm tính toán dạy bé cái này cái kia, nhưng mỗi lần gặp bé đều không nhịn được nhìn bé, bồi bên cạnh bé, nghe bé ríu rít cố ý nói mấy lời nịnh nọt lấy lòng hắn, thế cho nên hắn liền ném chuyện dạy dỗ bé ra sau đầu.

Vì để cho Lục Vô Nghiên có thể thực sự dạy mình những thứ khác, hôm nay Phương Cẩn Chi đã dốc hết hết toàn lực đánh cờ. Tranh thủ lưu lại cho Lục Vô Nghiên một chút ấn tượng là mình không đần! Mỗi nước cờ bé đều suy tính thật lâu, hận không thể vắt kiệt não. Nhưng dù sao tuổi của bé cũng còn nhỏ, nói chi đến đánh cờ do Lục Vô Nghiên dạy. Mỗi ván chống đỡ không được bao lâu liền thua không còn mảnh giáp.

"Chơi lại!" Bé vén tay áo lên, rất muốn thắng một lần!

Cứ như vậy hết ván này đến ván khác, không khỏi kéo dài đến tận khuya. Khoan hãy nói, mặc dù như thế nào Phương Cẩn Chi cũng là người thua, nhưng ván sau so với ván trước thì thua chậm hơn.

Lục Thân Ky đứng bên ngoài, nhìn ánh sáng ấm áp bên trong lầu các. Cửa sổ trên tầng ba in bóng dáng vẻ gầy gò của trưởng công chúa đang cúi đầu bên thư án, bóng dáng Lục Vô Nghiên và một hài tử đang đánh cờ dưới tầng một.

Ông ôm hai cánh tay đứng nhìn thật lâu, rồi mới ngập ngừng bước vào. Đập vào mắt ông là hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên thảm lông thỏ dưới đất, hết sức chuyên chú đánh cờ.

Đang đứng trong phòng hầu hạ, Nhập Phanh vừa định hành lễ, Lục Thân Ky liền khoát tay áo ngăn lại. Ông cũng không đến gần, chỉ đứng ở cửa nhìn Lục Vô Nghiên.

"Lại thua rồi, thật ngu ngốc!" Phương Cẩn Chi chán nản nắm tay lại gõ lên đầu mình một cái.

"Đừng gõ." Trong ánh mắt Lục Vô Nghiên hiện lên một tia trách cứ, kéo quả đấm nhỏ của bé xuống.

Ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi khiến cho Lục Thân Ky đứng ngay cửa hơi sửng sốt.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện sự có mắt của Lục Thân Ky. Hắn khẽ cau mày, nhẹ nhàng nhìn Nhập Phanh một cái. Trong lòng Nhập Phanh khẽ run lên, vội vàng cúi đầu.

"Đến, phụ thân bồi con ván kế tiếp." Lục Thân Ky đi tới.

Lục Vô Nghiên nhướng mày, cổ quái nhìn ông một cái, rồi nói: "Vinh hạnh của Vô Nghiên."

Phương Cẩn Chi vội vã đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Lục Thân Ky, rồi sắp xếp lại những quân cờ đen trắng lộn xộn trên bàn cờ, những ngón tay be bé nhặt rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tách xong hai màu cờ rồi đặt vào trong chén, sau đó nhanh nhẹn phân cờ cho hai phụ tử Lục gia.

Bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Vô Nghiên, căng mắt mong chờ cao thủ so chiêu!

Nhưng mà......

Khiến Phương Cẩn Chi kinh ngạc chính là, không được bao lâu, Lục Thân Ky đã lộ ra bại thế.

Chẳng lẽ là giả vờ?

Phương Cẩn Chi không khỏi xốc lại mười hai phần sinh lực, chuyên chú nhìn chằm chằm quân cờ trong tay hai người. Mỗi một nước cờ, Phương Cẩn Chi còn khẩn trương hơn cả hai người bọn họ, cẩn thận suy đoán dụng ý của bọn họ.

Nhưng Phương Cẩn Chi hoàn toàn nhìn không ra nguyên tắc đánh cờ của Lục Thân Ky, giống như mỗi bước đi đều là đánh lung tung. Chẳng lẽ đại cữu cữu là cao thủ trong cao thủ, kỹ thuật đánh cờ đã cao siêu đến nỗi bé hoàn toàn nhìn không hiểu nổi?

Phương Cẩn Chi càng khẩn trương hơn!

"Ta thua?" Lục Thân Ky cau mày.

Lục Vô Nghiên ngược lại rất bình tĩnh, hỏi: "Lại đến chứ?"

Lục Thân Ky đặt cờ xuống, không nhịn được nói một câu: "Không có ý nghĩa, không chơi!"

Lúc này Phương Cẩn Chi mới hiểu vị đại cữu cữu này của bé hoàn toàn không phải là cao thủ thâm tàng bất lộ gì, cái gọi là không có nguyên tắc là không có nguyên tắc gì cả.

Phương Cẩn Chi thầm nghĩ: một người lớn như thế, kỹ thuật chơi cờ còn không bằng mình nữa!

Lục Vô Nghiên mỉm cười nhặt từng viên cờ đen trắng ở trên bàn cờ, nói: "Lần này nhường phụ thân năm viên."

"Tám viên!"

"Thành."

Phương Cẩn Chi lặng lẽ bĩu môi, với kỹ thuật chơi cờ của đại cữu cữu, coi như Tam ca ca có nhường ông tám mươi viên cũng không thắng được, haiz.

Bé không có hứng thú xem đánh cờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Vô Nghiên. Dù sao cũng đang ở độ tuổi hiếu động, không được một lát, bé đã cảm thấy buồn chán. Nhất là ván cờ bên này cũng chẳng có ý nghĩa. Bé ngồi thẳng lưng đoan đoan chính chính, cằm khẽ nâng lên. Đầu không thể quay lộn xộn, đôi mắt to đảo một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào cái tua rua màu xanh ngọc bích buộc bên hông Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, đôi tay nhỏ bé lặng lẽ thò qua, thưởng thức cảm giác không tệ khi vuốt vuốt cái tua rua. Bé nhanh trí nảy sinh một ý nghĩ, là dùng cái tua rua mềm mượt đó thắt thành một cái bím. Bé thắt được một nửa thì phát hiện đã chia cái tua rua thành ba phần không đều nhau, thắt xong nhìn cũng không đẹp lắm. Bé lại tháo nó ra, cẩn thận chia làm ba phần đều nhau, rồi thắt lại lần nữa.

Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn bé một cái, rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục đánh cờ.

Ngược lại, Lục Thân Ky ngồi đối diện lại nhìn Phương Cẩn Chi nhiều hơn hai lần. Nhưng Phương Cẩn Chi đang chơi rất chuyên chú hoàn toàn không để ý.

"Phụ thân, đánh cờ cần phải chuyên tâm."

Lục Thân Ky ho nhẹ một tiếng, tùy tiện đặt con cờ đang cầm trong tay xuống.

Lục Vô Nghiên im lặng rồi im lặng, nói: "Cho phép phụ thân hồi cờ một lần."

Lúc này Lục Thân Ky mới cẩn thận quan sát bàn cờ, ông lấy lại con cờ vừa đặt xuống, suy nghĩ một lúc lâu, rồi chọn một vị trí mới để đặt quân cờ.

"Hay là..... Phụ thân hồi cờ một lần nữa đi."

"Không cần!"

Lục Vô Nghiên hết cách, đành phải hạ con cờ trắng xuống.

"Lại thua?" Lục Thân Ky nhìn chằm chằm bàn cờ với vẻ mặt không thể nào hiểu nổi.

Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy trên đùi hơi nặng, hắn cúi đầu, phát hiện cái tua rua bên hông đã bị Phương Cẩn Chi tết thành một cái bím. Mà bàn tay Phương Cẩn Chi đang co lại đặt trên đùi hắn, tựa như muốn bắt cái gì nhưng không bắt được. Tầm mắt Lục Vô Nghiên dời lên trên, nhìn thấy đầu của Phương Cẩn Chi đang gục gặc, hẳn là cực kỳ mệt mỏi.

Lục Vô Nghiên thuận tay tháo tua rua bên hông xuống, nhét vào tay Phương Cẩn Chi. Bé mở to ánh mắt mờ mịt, chậm chạp nhìn thoáng qua Lục Vô Nghiên, rồi lại cúi đầu chơi với cái tua rua.

"Đánh cờ thật chẳng có ý nghĩa, thật sự khó có thể tưởng tượng con lại có thể tự đánh cờ một mình, thật là nhàm chán hết sức." Lục Thân Ky lắc đầu một cái.

"Vân tiên sinh đã từng nói, đánh cờ tôi luyện sức bình tĩnh của con người nhất."

Lục Thân Ky nhíu mày: "Đã lâu rồi không gặp lão gia hỏa đó."

Mặc dù Lục Vô Nghiên nói chuyện với phụ thân, không nhìn sang bên cạnh, nhưng lại bất ngờ nâng tay phải lên, chuẩn xác không chút sai lệch nhẹ nhàng ôm lấy Phương Cẩn Chi đang sắp cắm đầu xuống đất, để cho bé nằm xuống, gối đầu lên trên đùi hắn.

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi đang rất buồn ngủ: "Chợp mắt một lát đi."

Đôi mắt to tròn của Phương Cẩn Chi từ từ khép lại. Thậm chí cơ thể nhỏ bé vặn vẹo uốn éo, tìm một tư thế thoải mái nhất. Cánh tay của Lục Vô Nghiên tự nhiên khoác lên lưng bé.

Hắn ngẩng đầu, nhìn phụ thân mình đang ngồi đối diện, nói: "Phụ thân, mấy ngày trước con có mơ một giấc mơ không tốt lắm."

"Hả?"

"Con mơ thấy mẫu thân bị vây khốn ở thành An Bắc, cuối cùng từ trên tường thành nhảy xuống, thi thể của người bị quân Kinh dẫm đạp, máu thịt hòa vào trong đất." Lục Vô Nghiên dùng giọng điệu đùa giỡn để nói về một sự thật sắp sửa xảy ra.

Lục Thân Ky tùy ý nói: "Giấc mộng cổ quái."

Lục Vô Nghiên khép mắt lại, rồi nói: "Còn mơ thấy phụ thân đau lòng không dứt, sau đó không lâu cũng đi theo mẫu thân."

"Ngừng!" Lục Thân Ky cười nhạo. "Nàng ấy có chết hay không liên quan gì đến ta, đau lòng vì nàng ấy? Làm sao có thể."

Nhưng Lục Thân Ky không biết vì sao sao trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái, ông hỏi: "Con còn mơ thấy gì nữa?"

"Mơ thấy......" Lục Vô Nghiên nhắm chặt mắt lại, cố gắng dằn xuống cảm xúc trong mắt suýt chút nữa đã không che giấu được.

Hắn buồn bã nói: "Mơ thấy Lục gia không còn, mơ thấy trước khi Hoài Xuyên băng hà liền truyền ngôi vị hoàng đế lại cho con. Kinh Quốc, Tiêu Quốc, Túc Quốc đưa Đại Liêu ta vào trong bản đồ, nhi tử đứng trên Tế Thiên Đài cao ngất trong mây ngàn, nhìn lại sau lưng không còn một ai, chỉ có mười dặm bóng cờ."

Cánh tay khoác trên lưng Phương Cẩn Chi không khỏi run lên một cái. Từng gương mặt lúc khóc lúc cười thoáng qua trước mặt hắn, hình ảnh kiếp trước và kiếp này từ từ chồng chéo lên nhau.

"Bệ hạ, hắn......" Lục Thân Ky vừa định hỏi một nghi ngờ, nhưng rồi cũng lắc đầu một cái. Cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, sao có thể xem là thật. Nhưng không biết vì sao giấc mơ này của Lục Vô Nghiên lại mang đến cho ông một loại lo lắng mơ hồ. Mặc dù chỉ miêu tả rất đơn giản, nhưng Lục Thân Ky lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác rất thê lương ở trong đó.

Hai phụ tử ngồi đối diện nhau, nhưng cũng đều trầm mặc không nói.

Tua rua Lục Vô Nghiên nhét vào tay Phương Cẩn Chi chợt tuột ra khỏi tay bé, rơi xuống đất. Lục Vô Nghiên khẽ khom lưng nhặt nó lên, rồi lại chậm rãi tháo cái bím đã được Phương Cẩn Chi cẩn thận thắt lại. Hắn vừa tháo vừa thong thả nói: "Phụ thân, thật ra thì năm đó chuyện bị Vệ vương bắt đi là do con tự nguyện."

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe Lục Vô Nghiên chủ động nhắc tới chuyện năm đó, Lục Thân Ky không khỏi ngồi thẳng người. Ban đầu lúc cứu hắn về, hắn không hề đề cập tới chuyện năm đó, thậm chí có người nhắc tới trước mặt hắn đều sẽ bị hắn mãnh liệt đối chọi. Thân thể của hắn kháng cự theo bản năng, nôn mửa, đau đớn, cùng ngất đi. Vì vậy, Lục Thân Ky mới ra lệnh cho mọi người ở Lục gia không được nhắc tới chuyện đó trước mặt Lục Vô Nghiên.

Lúc này đột nhiên nghe hắn nói như vậy, trái tim Lục Thân Ky gần như thắt lại.

Lục Vô Nghiên đặt cái tua rua đã được sửa lại như lúc đầu lên trên bàn.

Hắn rũ mắt, chậm rãi nói: "Khi đó, nếu như con không chạy ra, Vệ vương đi vào Thiên Điện sẽ phát hiện Hoài Xuyên đang nấp trong tủ."

"Vô Nghiên...." Lục Thân Ky há miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên hắn.

Ngoại trừ kêu tên hắn, trong đầu Lục Thân Ky đều trống rỗng, không thể thốt ra thêm một lời nào. Qua thật lâu, ông mới cố gắng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, vô cùng đau lòng hỏi: "Năm đó con mới tám tuổi, con không sợ sao?"

"Trong khoảnh khắc chạy ra ngoài đó cũng không cảm thấy sợ." Lục Vô Nghiên cười cười. "Lúc ấy rất tỉnh táo, con tin chắc rằng nếu Vệ vương bắt con đi, dù có núi đao biển lửa người và mẫu thân nhất định sẽ cứu con trở về. Nhưng nếu Vệ vương thật sự bắt Hoài Xuyên, hắn nhất dịnh không thể sống."

"Hồ đồ! Là vì Vệ vương sợ đến u mê nên nhất thời không phân rõ! Nếu lúc ấy phát hiện ra con là giả? Con còn sống là hoàn toàn may mắn! Đừng có nói với ta mấy câu nhảm nhí như hắn là hoàng đế, con là hài tử của ta, tính mạng của con là trên hết, mạng của những người khác đều là cứt chó!" Lục Thân Ky gần như rống lên, thậm chí còn mắng đôi câu thô tục.

Giọng nói của Lục Thân Ky quá lớn, làm ầm ĩ đến Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cau mày, nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, rồi lại chậm rãi dịch chuyển. Bé xoay người, đưa mặt về phía Lục Vô Nghiên. Thậm chí giống như đang tránh né cái gì vậy, cọ cọ khuôn mặt nhỏ bé vào hông của Lục Vô Nghiên.

"Không có việc gì, đừng sợ." Lục Vô Nghiên vỗ nhẹ nhẹ lưng bé, cho đến khi bé yên lòng ngủ thiếp đi. Hắn mới thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Đại khái là sự tin tưởng mù quáng và sùng bái của một nhi tử đối với phụ mẫu của mình."

"Hừ!" Lục Thân Ky hừ lạnh một tiếng: "Ta biết con từ nhỏ đã sùng bái mẫu thân con."

Ông nhỏ tiếng oán trách một câu: "Nàng ấy có gì tốt!"

Lục Vô Nghiên nhịn cười, nói: "Phụ thân ở trong lòng nhi tử là thiên đại anh hùng. Năm đó...... Người cưỡi ngựa nâu mặc giáp đen, mang theo trăm vạn quân Liêu đón con về, dáng vẻ thật rất tuấn tú."

Hắn gật gù, nhấn mạnh thêm một lần: "Thật rất tuấn tú."

Cho dù có qua bao nhiêu năm, Lục Vô Nghiên cũng không thể quên hình ảnh năm đó. Không phải phụ thân đưa hắn về nhà, mà kéo hắn từ trong địa ngục trở về nhân gian, hoặc là mang về thiên đình trên chín tầng mây.

Hai năm đó, nếu không tin chắc phụ mẫu nhất định sẽ đón hắn về nhà, hắn tình nguyện chết luôn ở đó.

Nhưng Lục Thân Ky cười không nổi, ông cau mày nhìn Lục Vô Nghiên vân đạm phong khinh ngồi đối diện, thử dò xét: "Hai năm đó......"

Sắc mặt Lục Vô Nghiên gần như thay đổi trong nháy mắt, cảm giác ghê tởm đó lại cuồn cuộn trong bụng hắn, hắn cố gắng lắm mới áp chế được sự khó chịu mãnh liệt của cơ thể, không lập tức phun ra.

"Vô Nghiên..." Lục Thân Ky hối hận không thôi. Ông cho rằng nhi tử chủ động nhắc tới chuyện năm đó, thân thể của nó cũng sẽ không tiếp tục kháng cự như vậy, không ngờ.....

"Tam ca ca......" Phương Cẩn Chi mơ màng nỉ non một tiếng, bàn tay nhỏ bé chụp lấy vạt áo Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn Phương Cẩn Chi. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào của Phương Cẩn Chi chép chép, đôi tay nhỏ bé chụp bắt lung tung, cuối cùng chụp được tay của Lục Vô Nghiên, kéo ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng, dùng sức cắn xuống.

Cảm giác đau rất nhỏ từ ngón tay Lục Vô Nghiên từ từ truyền đến tim hắn, hắn ngưng mắt nhìn Phương Cẩn Chi, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên, cảm giác khó chịu của cơ thể cũng nhạt dần.

"Sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay giết Vệ vương!" Lệ sắc trên trán Lục Thân Ky chẳng hề phai đi. Hắn giơ tay, vừa định vỗ bàn. Lục Vô Nghiên vội vàng đưa tay ra cản hắn, cau mày, chỉ chỉ tiểu cô nương đang ngủ say trên đùi.

Cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Lục Thân Ky không thể làm gì khác hơn là hạ xuống.

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng nói một câu: "Sao chỉ là Vệ vương."

"Đúng, không chỉ hắn ta! Sớm muộn gì cũng diệt Kinh Quốc!" Lục Thân Ky thuận theo lời Lục Vô Nghiên, nhưng lại không hiểu ý tứ trong câu nói của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cười cười, có hơi bất đắc dĩ nói: "Phụ thân cũng hiểu, đối với con và mẫu thân, Hoài Xuyên là một người rất quan trọng."

"Hừ!" Lục Thân Ky cười lạnh một tiếng. "Đó là trước kia! Từ lúc hắn lên ngôi hoàng đế đã không còn là Xuyên Nhi trước kia rồi."

"Nếu hiện tại Hoài Xuyên gặp nguy hiểm, phụ thân có còn như năm xưa, đơn thương độc mã tiến vào trong doanh trại quân địch cứu hắn ra?" Lục Vô Nghiên lại buông thêm một câu."Cam tâm tình nguyện."

Lục Thân Ky trầm mặc.

Lục Vô Nghiên cười cười: "Đối với phụ thân mà nói, Hoài Xuyên cũng là một người rất quan trọng, thoát ra khỏi tầm quan trọng của quân thần, không phải sao?"

"Đó là ta thương hại hắn!" Lục Thân Ky khoát khoát tay. "Đừng nhắc hắn với ta, nhắc tới hắn liền nhớ tới gương mặt của mẫu thân con, phiền!"

Lục Vô Nghiên cười khổ, nhưng cũng không nói gì thêm.

Đương nhiên hắn biết câu trả lời của phụ thân. Lúc Sở Hoài Xuyên còn nhỏ, đâu chỉ chạy theo Lục Vô Nghiên gọi "ca ca", thậm chí câu đầu tiên khi hắn vươn cánh tay về phía Lục Thân Ky, ngây thơ ngọt nào gọi chính là "phụ thân, phụ thân!"

Khi mẫu hậu hắn sinh hắn ra, vì khó sanh mà mất, năm đó tiên đế cũng ốm yếu già nua. Trưởng công chúa liền tự mình chăm sóc hắn, thậm chí cho đến khi hắn ba tuổi mới biết mẫu thân không phải mẫu thân mà là hoàng tỷ, phụ thân không phải phụ thân mà là tỷ phu, ca ca hắn luôn sùng bái lại là vãn bối của mình. Lúc đó, cũng vì không được gọi trưởng công chúa là mẫu thân giống như Lục Vô Nghiên nên đã khóc lóc suốt.

Một lút sau, Lục Vô Nghiên đắn đo chọn lọc ngôn ngữ, hỏi: "Vì sao người tòng quân?"

"Dĩ nhiên là......" Lục Thân Ky còn chưa mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.

Trưởng công chúa từ trên lầu đi xuống. Bà liếc nhìn một vòng, không nhìn lâu đến Lục Thân Ky, chỉ phân phó Nhập Phanh đưa tấu chương đã được phê duyệt trên lầu cho Nhập Y, sai Nhập Y suốt đêm mang về cung.

Bà nhìn Phương Cẩn Chi đang ngủ trên đùi Lục Vô Nghiên, nước miếng Phương Cẩn Chi chảy xuống hoa phục của Lục Vô Nghiên, ngón tay của Lục Vô Nghiên thì bị con bé ngậm vào trong miệng, không biết là đang cắn hay là đang mút.

Bà nói: "Đưa nó về đi, lên giường ngủ cho ngon, cũng đã mệt mỏi thành cái dạng gì rồi. Các người ở đây nói chuyện, sao con bé có thể ngủ ngon. Hơn nữa hài tử này cũng sắp thay răng rồi, bảo mấy người bình thường hầu hạ chú ý một chút, đừng cho con bé ăn cái gì quá cứng."

Lục Thân Ky giễu cợt nói: "Chậc, không biết còn tưởng là một vị mẫu thân rất xứng chức."

Trưởng công chúa không để ý ông, bà phê tấu chương đến gần nửa đêm thật sự mệt mỏi vô cùng. Lúc này chỉ muốn trở về nghỉ ngơi.

Lục Thân Ky lại trào phúng một câu: "Không biết là ai nói phải đi, lại ở lỳ Lục gia ta năm sáu ngày."

Lúc này trưởng công chúa mới xoay người lại, nhìn ông một cái, từ tốn nói: "Nếu như Bổn cung nhớ không lầm, thì phủ Ôn Quốc công này là do Phụ hoàng thưởng cho Lục gia ngươi."

"Ngươi!" Lục Thân Ky lập tức đứng lên.

"Khụ, cái đó......" Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng. "Thời giờ cũng không còn sớm, phụ thân và mẫu thân cũng nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn."

Hắn lại cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ trên đùi, hình như là nói: muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài ầm ĩ, đừng quấy rầy con bé.

Trưởng công chúa vốn cũng không tính ầm ĩ với Lục Thân Ky, liền bước ra ngoài.

Lục Thân Ky vội vàng đi theo, ra đến ngoài sân thì gọi bà lại: "Này, ngươi đứng lại!"

Trưởng công chúa dừng lại, nhưng không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Lục Tướng quân lại có chuyện gì?"

"Trước mặt Vô Nghiên ta không muốn nhắc tới chuyện hòa ly. Nhưng Sở Ánh Tư, ngươi cũng đừng làm một nữ nhân lật lọng. Đừng để ta khinh bỉ ngươi!" Lục Thân Ky khoanh tay, lạnh lùng nói.

Trưởng công chúa xoay người lại, nhìn Lục Thân Ky, nói: "Lục Tướng quân nói thư hòa ly? Nếu như nhớ không nhầm, thì mười sáu năm trước, Bổn cung cũng đã cho Lục Tướng quân một phong thư hòa ly."

"Ném rồi!" Lục Thân Ky xông tới. "Vĩ chữ của Sở Ánh Tư ngươi quá xấu, không bằng oa nhi ba tuổi, cũng không phải là bức tranh đẹp đẽ gì, ta sẽ gìn giữ mười sáu năm?"

"Được, Bổn cung trở về viết một phong khác. Viết xong sẽ sai Nhập Y mang đến cho ngươi." Trưởng công chúa lui về phía sau một bước.

Lục Thân Ky cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ta đã sớm viết, ngày mai sẽ sai hạ nhân mang sang cho ngươi!"

Trưởng công chúa gật đầu: "Vậy Bản cung chờ Lục Tướng quân."

Nói xong, bà xoay người bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không một chút lưu luyến.

Lục Thân Ky đứng nguyên tại chỗ một lát, rồi cũng xoay người bước nhanh về một hướng khác.

Bên trong phòng, Lục Vô Nghiên đứng sau cửa sổ nhìn hai người không biết làm sao.

"Tam ca ca......" Sau khi tỉnh ngủ, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng bò dậy, lảo đảo đi đến bên cửa sổ kéo tay Lục Vô Nghiên. Tay của bé quá nhỏ, xòe cả năm ngón tay cũng chỉ có thể nắm lấy ngón cái của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên phát hiện một bên má bé ửng đỏ nguyên một mảng lớn, chắc có lẽ do lúc nằm nghiêng đè xuống mà ra.

"Trên mặt đau không?" Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống, sờ sờ nửa gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi hồn nhiên không biết, cũng nghe không hiểu câu hỏi của Lục Vô Nghiên có ý gì, bé chỉ cất giọng đáng yêu nói: "Khát, muội khát......"

Sợ đút bé uống trà sẽ khiến bé khó ngủ, Lục Vô Nghiên chỉ rót cho bé một chén nước ấm, đưa tới tận miệng cho bé. Phương Cẩn Chi uống từng ngụm từng ngụm nước, không biết có phải vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hay không, mà chẳng có chút hình tượng đoan trang thường ngày, phát ra những tiếng "ừng ực" "ừng ực", nghe vào tai Lục Vô Nghiên thì lại dễ nghe như một làn điệu dân gian.

Phương Cẩn nhanh chóng uống cạn chén nước, nhưng có thể bé cho là trong chén còn nước, nên vẫn cắn miệng ly nhấp vào trong miệng.

"Đừng nóng vội, ta rót thêm cho muội." Lục Vô Nghiên đoạt cái ly từ trong miệng bé, rồi rót cho bé một chén khác. Lần này tiết tấu "ừng ực" của Phương Cẩn Chi càng lúc càng chậm, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng uống đầu càng gục xuống, 

"Buồn ngủ đến vậy sao!" Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ.

"Không có, không buồn ngủ......" Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, phản đối trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chỉ là cặp mắt đó từ từ híp lại chỉ còn một khe hở, chẳng còn khí thế gì đáng nói.

"Được được được, không buồn ngủ." Nhìn bé, lúc nào khóe miệng của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi cong lên.

Thấy con bé thật sự buồn ngủ đến như vậy, Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên ghế mân côi, nhận lấy áo khoàng từ tay Nhập Phanh, mặc vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng kéo lên, che chắn kỹ lưỡng gương mặt của bé.

Chỉ là sau khi hoàn tất công phu mặc y phục cho bé, bé lại ngáp mấy cái liên tiếp, thậm chí tựa đầu vào ngực Lục Vô Nghiên.

"Nào, ta đưa muội về ngủ." Lục Vô Nghiên ôm bé.

Cho dù Phương Cẩn Chi đã được bao bọc vô cùng chặt chẽ, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió mùa đông rét mướt thổi đến, vẫn khiến bé rụt cổ một cái, giấu đầu vào hõm vai Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi về tiểu biện của bé, trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Cẩn Chi, nếu giữa hai người có một hố sâu ngăn cách, liên tục giận dỗi đối phương, không bên nào chịu lùi một bước, vậy nên làm gì bây giờ?"

"Người nào? Người nào tức giận? Tam ca ca giận muội sao? Muội.....không có làm gì chọc giận huynh mà." Phương Cẩn Chi nắm tay gõ vào đầu mình một cái. Lúc bé giơ tay lên, nắm tay nhỏ nhắn cùng với một nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo tỳ bà, bị con gió lạnh lẽo thổi trúng.

"Không có, Cẩn Chi không có chọc giận ta." Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay của bé xuống, rồi kéo áo che lại.

"A......" Phương Cẩn Chi nặng nề thở phào một cái, lúc này mới yên tâm.

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy, nếu như có một ngày hai người chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?"

"Chúng ta sẽ không cãi nhau!" Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu.

"Ta nói là nếu như."

"Không có nếu như!" Phương Cẩn Chi bĩu môi, hiển nhiên đã có chút tức giận.

"Được được được, không có nếu như." Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười véo má bé.

Thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi rụt lại, dùng sức dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, dường như hận không thể chui vào bên trong thân thể hắn. Bé nhỏ giọng nỉ non: "Nếu như muội chọc Tam ca ca tức giận.... muội mới không chọc Tam ca ca tức giận, như vậy cái phủ Quốc Công rách nát này sẽ không còn ai che chở muội......"

"Đúng đúng đúng, tiểu nữ tử có ý đồ xấu xa." Lục Vô Nghiên cười khổ, đương nhiên hắn biết hài tử này lúc nào cũng nịnh nọt quá mức. Đã trải qua một kiếp người, hiện tại hắn cũng không ngại. Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu mưu tính đầy mình này thật tâm thật ý đối xử tốt với hắn.

Thật tâm thật ý vì sự vui vẻ của đối phương mà vui vẻ, chứ không phải vui vẻ nhận được cái gì khi đối phương vui vẻ.

Lại nghe tiểu cô nương trong ngực lẩm bẩm: "Nếu như Tam ca ca chọc muội tức giận, muội.... muội sẽ cố gắng nhớ lại trước kia Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt......"

Trước kia?

Chuyện trước kia của phụ mẫu? Cái này thì Lục Vô Nghiên cũng biết được chút ít, không chỉ có hắn biết, cả Hoàng Thành này ai cũng biết. Lục Vô Nghiên có vẻ đăm chiêu ôm bé đi về phía trước, cho tới khi giao bé cho Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên vẫn còn đang suy tư.

Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, sai A Tinh và A Nguyệt mau chóng mang bánh trứng, xôi nếp, trà hạnh nhân và bánh bao hấp. Bé ăn một miếng bánh bao hấp rồi lộ ra vẻ mặt không hài lòng, tiếp đó nếm một miếng bánh trứng, sau đó buông muỗng xuống.

A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, A Tinh vội nói: "Là mùi vị nô tỳ làm không tốt, cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ sẽ đi làm lại."

"Không có, mùi vị vô cùng tốt." Phương Cẩn Chi mỉm cười khoát tay áo. "Chỉ là, ta đã quen thức ăn do Vệ mụ mụ làm, nhất thời khẩu vị không thích ứng."

A Tinh và A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

"Vệ mụ mụ, bà và Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi ăn đi, đừng lãng phí. Ta không ăn! A Tinh, A Nguyệt mang ta đến viện Thùy Sao ăn cùng với Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi nháy mắt với Vệ mụ mụ.

Vệ mụ mụ lập tức hiểu ý Phương Cẩn Chi.

Khi Phương Cẩn Chi mang A Tinh và A Nguyệt cùng đến viện Thùy Sao, Vệ mụ mụ cũng không kêu Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lên, mà cầm mấy món đó cho Phương Cẩn Bình và Phương Cẩn An.

Tên tuổi thể hiện ký thác của phụ mẫu đối với hài tử của mình, tên của hai tiểu nha đầu rất đơn giản. Cha mẹ của bọn chúng chỉ hy vọng bọn chúng cả đời bình an, đây cũng là hy vọng lớn nhất của các bậc phụ mẫu.

Phương Cẩn Chi biết vào thời điểm này Lục Vô Nghiên vẫn còn chưa thức dậy. Phương Cẩn Chi cũng không làm ồn hắn, mà là lôi kéo Nhập Phanh chui vào phòng bếp nhỏ.

"Dạy ta chưng bánh trứng đi!"

"Biểu cô nương muốn ăn bánh trứng sao? Nô tỳ chưng cho người là được rồi." Nhập Phanh vội nói.

"Không không không." Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục. "Ta muốn tự mình chưng cho Tam ca ca! Tất nhiên là ta cũng ăn!"

Nhập Phanh muốn nói nếu không phân phó trước, bình thường Tam thiếu gia đều không ăn sáng. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Phương Cẩn Chi, nhớ lại lần trước hai người cũng đã từng ăn chung, nàng liền nuốt  mấy lời định nói.

"Được, nô tỳ dạy người."

Nhập Phanh đánh trứng gà, trộn đều với nước rồi mới đưa cho Phương Cẩn Chi, nói: "Nhất định phải khuấy đều!"

"Hiểu rồi!" Phương Cẩn Chi đứng trên băng ghế nhỏ, cầm cái chén tròn màu trắng, dùng sức khuấy.

Trong lúc chờ nước sôi, Nhập Phanh mới lấy hỗn hợp Phương Cẩn Chi vừa khuấy xong lược lại một lần, sau đó đặt vào trong nồi.

"Như vậy là được rồi sao?" Phương Cẩn Chi tò mò hỏi.

Nhập Phanh chỉ vào đống gia vị đã được chuẩn bị sẵn, cười nói: "Một lát nữa, Biểu cô nương còn phải rắc gia vị lên đấy."

Nhập Phanh chuẩn bị gia vị cũng chia sẵn phân lượng, chỉ chờ Phương Cẩn Chi rắc lên là được. Mặc dù Phương Cẩn Chi nói muốn tự mình chưng bánh trứng cho Lục Vô Nghiên, nhưng Nhập Phanh cũng không dám để cho bé đụng vào. Dù sao Lục Vô Nghiên đối với những thứ ăn vào bụng đều sẽ soi mói đến cùng cực.

Dĩ nhiên là như thế, nhưng Nhập Phanh lại không biết chỉ cần là Phương Cẩn Chi làm, vô luận là cháy khét hay chưa chín, Lục Vô Nghiên hầu như đều có thể ăn.

Nhập Phanh ra món rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã làm xong bánh Hợp Ý, bánh sừng sữa, đậu hũ Liên Bồng, còn rang một nồi hạt dẻ ngào đường.

Đợi đến khi Phương Cẩn Chi cầm chén bánh trứng chưng mềm mịn đi tìm Lục Vô  Nghiên, hắn đã thức dậy, đang đứng trước trường án bên cửa sổ, nâng bút viết chữ. Hình như hắn đã rửa mặt chải đầu qua, nhưng mái tóc chưa được buộc lại xõa tung buông xuống, hơi rối. Nhưng nếu đã rửa mặt qua, vì sao trên người chỉ tùy ý khoác một cái áo màu thạch lựu đỏ rộng thùng thình?

Là màu thạch lựu đỏ thật sự.

Màu sắc vô cùng ấm áp, bên dưới chiếc áo dài chấm gót lộ ra đôi chân trần không mang vớ. Màu thạch lựu đỏ càng làm nổi bật đôi chân trần trắng nõn.

Ngay cả trường sam màu hồng phấn cũng đã thấy hắn mặc, giờ nhìn thấy hắn mặc cái áo khoác màu thạch lựu đỏ tươi này, Phương Cẩn Chi cũng chẳng thấy bất ngờ.

"Tam ca ca, ăn sáng đi!" Phương Cẩn Chi đặt bánh trứng lên trên bàn bát tiên ngay giữa phòng, Nhập Phanh đi theo phía sau bé, cũng đặt mấy món ăn còn lại xuống.

Phương Cẩn Chi đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, vừa kéo tay áo hắn, vừa nói: "Tam ca ca, chúng ta đi ăn sáng được không vậy? Huynh thường không ăn sáng, như vậy đối với cơ thể không tốt, sẽ trở nên càng ngày càng sợ lạnh đó! Bánh trứng hôm nay là tự tay muội chưng đấy! Hơn nữa Cẩn Chi rất đói......"

Mặc dù chỉ khuấy khuấy mấy cái, rắc rắc chút gia vị, Phương Cẩn Chi cũng thoải mái nhận là mình đã chưng, dù sao Nhập Phanh cũng sẽ không vạch trần bé!

"Được." Lục Vô Nghiên đặt bút xuống, để bé lôi kéo đến trước bàn bát tiên.

Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn ăn bánh trứng, nhất quyết chờ hắn khen ngợi.

Sao Lục Vô Nghiên lại không nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ừm, ngon lắm."

Lúc này Phương Cẩn Chi mới vui vẻ cười lên, cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Từ đầu đến cuối, Lục Vô Nghiên cũng chỉ ăn bánh trứng của  Phương Cẩn Chi, còn Phương Cẩn Chi thì lại ăn hết mấy món còn lại, ăn no nê.

"No quá!" Bé đặt đũa xuống, bất ngờ chú ý chân mình đang đặt bên cạnh chân của Lục Vô Nghiên. "Tam ca ca, chân của huynh thật to, to gấp ba lần của muội! Khi muội trưởng thành cũng sẽ trở nên to như vậy sao?"

"Sẽ không, muội là cô nương gia, đâu có lớn như vậy." Lục Vô Nghiên không khỏi nhìn chăm chú đôi chân bé nhỏ đang được bọc trong đôi vớ gấm trắng. Ngực áo hắn lại bị đôi tay mũm mĩm của Phương Cẩn Chi nắm lấy.

"Tam ca ca, huynh lại không mặc y phục đàng hoàng!" Vẻ mặt Phương Cẩn Chi xót xa. "Huynh không thể như vậy, phải ăn sáng, phải mặc y phục đàng hoàng. Hiện tại thời tiết lạnh như thế, càng phải mang vớ!"

Nhập Phanh cúi đầu, không thể nín cười. Rốt cuộc trừ trưởng công chúa ra cũng đã có một người dám giáo huấn thiếu gia của bọn họ.

"Được, Cẩn Chi ở đây chờ nhé......" Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào trong tẩm phòng thay y phục.

Phương Cẩn Chi lơ đãng nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía trường án bên cửa sổ. Trên đó có một cây bút lông rất ngắn rất nhỏ, cây bút lông kia vừa nhìn đã biết là dành cho tiểu hài tử dùng!

Có phải Tam ca ca định dạy bé viết chữ hay không?

Trái tim Phương Cẩn Chi lập tức nhảy lên một cái mừng như điên, cuối cùng Tam ca ca của bé cũng bắt đầu dạy bé những thứ hữu dụng rồi! Tròng mắt sáng trong suốt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên dĩa hạt dẻ ngào đường.

"Tam ca ca thích ăn hạt dẻ sao?" Phương Cẩn Chi hỏi Nhập Phanh.

"Tam thiếu gia không đặc biệt thích ăn thứ gì cả, phàm là những món nô tỳ bưng đến đều chọn theo khẩu vị của ngài ấy, là những thứ ngài ấy không ghét." Nhập Phanh mỉm cười nói, nàng đã đoán ra được dụng ý của Phương Cẩn Chi.

Quả nhiên, Phương Cẩn Chi dời đĩa hạt dẻ ngào đường đến trước mặt, bắt đầu cẩn thận bóc hạt dẻ.

Những ngón tay của bé quá non nớt mềm mại, không được bao lâu, đầu ngón tay đã trở nên hồng hồng, còn dính vỏ hạt dẻ, mật tương và đường, dơ dáy bẩn thỉu.

Nhưng chỉ bóc được ba bốn hạt.

Lông mi dài dày rợp chớp hai cái, rồi đưa hạt dẻ lên miệng cắn. Cắn bể lớp vỏ cứng của hạt dẻ, rồi mới dùng đầu ngón tay bóc ra.

Lục Vô Nghiên từ trong tẩm phòng đi ra, hắn đã thay một bộ trường sam màu ngà, càng toát lên vẻ tuấn tú. Hắn đi tới đối diện Phương Cẩn Chi, nhìn cái miệng vốn nhỏ nhắn hồng hào của Phương Cẩn Chi đã hoàn toàn đen sì, bàn tay nhỏ bé càng không cần phải nói, chúng bẩn thỉu.

Không đợi Lục Vô Nghiên lên tiếng, Nhập Phanh đã vội vàng giải thích: "Biểu cô nương muốn bóc vỏ cho người!"

Quả thật cái đĩa trước mặt Phương Cẩn Chi đang có bảy tám hạt dẻ ngào đường đã được bóc vỏ. Trắng trắng, cùng với cái miệng nhỏ nhắn và bàn tay nhỏ bé tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

"Tam ca ca ăn đi!" Phương Cẩn Chi đẩy đám hạt dẻ đã được bóc vỏ đến trước mặt Lục Vô Nghiên. Bé cầm lên một hạt dẻ ngào đường khác đặt vào trong miệng, dùng răng cắn mạnh xuống.

Ngay sau đó, theo một tiếng vang nhỏ, biểu cảm trên gương mặt của Phương Cẩn Chi cứng lại.

"Cẩn Chi, sao vậy?" Lục Vô Nghiên cảm thấy không bình thường.

Phương Cẩn Chi lấy hạt dẻ trong miệng ra, trên đó còn dính chút máu.

Phương Cẩn Chi lấy khăn che miệng, rồi nhổ ra một ngụm. Trên chiếc khăn gấm trắng như tuyết xuất hiện một vũng máu nhỏ, ngay chính giữa đó là một cái răng.

Nhập Phanh "A" một tiếng: "Biểu cô nương thay răng."

Nàng vội vàng xoay người đi lấy nước ấm, để Phương Cẩn Chi súc miệng rất nhiều lần.

"Cẩn Chi, đau không? Nhịn một lát, ngậm nhiều nước ấm thêm một lúc, lát nữa sẽ hết đau." Lục Vô Nghiên đau lòng nhìn bé. Tuy nói mọi người đều phải thay răng, nhưng răng hàm của Phương Cẩn Chi bị đụng lung lay hết, lại chảy nhiều máu như vậy, nhất định sẽ rất đau.

Lục Vô Nghiên không nói lời nào thì thôi, hắn vừa nói như thế, đôi mắt Phương Cẩn Chi lập tức đỏ lên.

"Đau....." Bé mếu máo khóc. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rớt xuống, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên. Cái miệng nhỏ vốn dơ bẩn vì cắn hạt dẻ, bây giờ lại rụng mất một cái răng cửa, nhìn vô cùng nhếch nhác.

"Đừng khóc, đừng khóc......" Lục Vô Nghiên thấy con bé khóc thì trái tim như bị ai bóp nát. Hắn dùng nước ấm thấm ướt khăn, cẩn thận lau đi vế bẩn và vết máu trên khóe miệng cho bé, rồi chuyển sang bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lau sạch sẽ.

"Là Tam ca ca không tốt, không nên để cho muội bóc hạt dẻ." Hắn quay đầu phân phó Nhập Phanh: "Đến phòng bếp ném toàn bộ hạt dẻ, nói với lão Hà đặt hàng, sau này không được phép mua hạt dẻ nữa!"

Phương Cẩn Chi bật cười "hì hì" một tiếng: "Tam ca ca, hạt dẻ ăn vẫn rất ngon!"

"Không khóc nữa?" Lục Vô Nghiên xoa xoa mặt bé. Ánh mắt của hắn rơi vào chỗ vừa mất đi cái răng cửa, cảm thấy sao mà đáng yêu như thế.

"Tam ca ca, không cho nhìn! Xấu lắm!" Phương Cẩn Chi vội vàng bụm miệng lại.

"Không xấu, đáng yêu lắm." Lục Vô Nghiên cắn một hạt dẻ Phương Cẩn Chi đã bóc vỏ.

Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ.

Lục Vô Nghiên cười khẽ, biết mỗi lần bé làm ra dáng vẻ này chính là đang tính toán cái gì đó.

"Tam ca ca, cái răng này của Cẩn Chi vì cắn hạt dẻ cho huynh mới bị rụng!"

"Ừ." Lục Vô Nghiên cười gật đầu. "Vậy nên bồi thường như thế nào cho cái răng đã mất của Cẩn Chi chúng ta đây?"

Phương Cẩn Chi hất cằm lên: "Nếu Tam ca ca chịu dạy muội viết chữ mà nói, vậy thì muội miễn cưỡng tha thứ cho huynh!"

Nói xong, bé lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nén cười, nói: "Xem ra, chỉ có thể như vậy thôi. Vậy trước tiên phải dạy cho Cẩn Chi của chúng ta cái gì đây?"

"Trước tiên bắt đầu từ tên đi!" Phương Cẩn Chi vui vẻ nhảy xuống ghế, chạy tới trường án bên cạnh cửa sổ, bắt đầu mài mực.

Lục Vô Nghiên lấy một chiếc khăn sạch, gói kỹ lưỡng cái răng cửa của Phương Cẩn Chi, rồi mới đi về phía Phương Cẩn Chi.

Một màn này đập vào trong mắt Nhập Phanh, nàng kinh hãi không thôi.

"Đây!" Phương Cẩn Chi chân chó đưa bút lông cho Lục Vô Nghiên.

"Tên." Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lúc, trên tờ giấy tuyên thành Phương Cẩn Chi đã trải sẵn cho hắn, hạ bút viết chữ. Bản thân hắn quen viết hành thư, nhưng vì dạy cho một người không có căn bản như Phương Cẩn Chi, nên viết chữ khải.

Phương Cẩn Chi nhìn chữ trên giấy tuyên thành, đọc: "Lục....Vô....."

Phương Cẩn Chi nhép nhép miệng, chỉ vào chữ đầu tiên, nói: "Tam ca ca.... khắp nơi trong phủ Quốc Công đều có chữ "Lục" nay, muội biết."

Bé lại chỉ vào chữ thứ hai, nói: "Đây là chữ "Vô" trước đây muội đã gặp qua, cho nên cũng biết. Còn chữ thứ ba, mặc dù muội không biết cũng có thể đoán được là chữ "Nghiên"! Tam ca ca, đây hoàn toàn không phải là tên của muội, là tên của huynh!"

Nhìn Phương Cẩn Chi, nụ cười không khỏi tràn ra khóe miệng Lục Vô Nghiên, hắn nghiêm trang nói: "Tên của muội quán nhiều nét, học tên của huynh trước đi."

"À....." Phương Cẩn Chi nhận cây bút lông Lục Vô Nghiên đưa tới, dựa theo chữ mẫu mà phỏng ra, viết cực kỳ nghiêm túc.

Cho đến khi bé viết ba chữ này thật thuần thục, Lục Vô Nghiên mới dạy bé ba chữ "Phương Cẩn Chi" viết như thế nào.

Chữ "Cẩn" quả thực là quá nhiều nét, bé luyện rất lâu cũng còn rất khó xem.

"Viết chữ không phải chuyện ngày một ngày hai, cứ từ từ đi." Lục Vô Nghiên dịu dàng nhìn bé.

Phương Cẩn Chi thật sự là một hài tử cứng đầu, liều mạng cũng phải viết cho bằng được, cho đến khi Lục Vô Nghiên không thể nhìn được nữa, mới cứng rắn kéo bé lại: "Đừng nóng vội, hôm nay chỉ tới đây thôi."

"A...." Phương Cẩn Chi đáp lời, nhưng cảm xúc rất tệ.

Lục Vô Nghiên xoa nắn cổ tay bé, thầm nghĩ trước mắt nên bắt đầu dạy con bé mấy chữ đơn giản mới đúng.

Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi mới phát hiện cổ tay của mình đau nhức khó nhịn, bé phân phó A Tinh và A Nguyệt nấu nước nóng chuẩn bị ngâm.

Một mình bé bước lên lầu.

Chợt nghe tiếng cười đùa từ lầu ba truyền đến, trong lòng Phương Cẩn Chi "lộp bộp" một tiếng.

Bé vọt vào tẩm phòng của mình, đập vào mắt đầu tiên là màn che bạt bộ sàng đã bị treo lên, trong phòng rất đông, người ngồi người đứng.

Cái rương đã bị mở ra.

"Cẩn Chi đã về rồi?"

Dường như Phương Cẩn Chi không nghe thấy gì cả, bé đi từng bước từng bước về phía rương lớn. Bé không còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, dường như nó đã ngừng đập. Trong rương trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro