Ngoại truyện 4: Lục Vô Nghiên - Phương Cẩn Chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dịch: Cố Tư Yên

[Chuyện cũ kiếp trước của Lục Vô Nghiên x Phương Cẩn Chi]

Phương Cẩn Chi che tay bằng tay áo, cầm ly đưa cho Lục Vô Nghiên. Hắn ngại người khác chạm dơ đồ vật, cho nên nàng không dám dùng tay mình chạm vào ly.

Lục Vô Nghiên phất tay áo, hất ly nước mà nàng đang cầm, nước bắn ra ngoài, tưới ướt y phục trên người Phương Cẩn Chi.

"Cút ra khỏi Thùy Sao viện!" Vừa nãy Lục Vô Nghiên mới nôn xong, hiện tại sắc mặt cực kém, chán ghét nhìn vật nhỏ trước mắt.

Phương Cẩn Chi nhặt ly trên mặt đất lên, lo lắng nhìn Lục Vô Nghiên, sau đó mới cúi đầu đi ra ngoài. Nhập Trà và Nhập Phanh vội vàng chạy tới, một người mang Phương Cẩn Chi đi, một người canh giữ ở góc, chỉ chờ Lục Vô Nghiên phân phó.

Từ trước đến nay, tính tình của Nhập Trà luôn lạnh nhạt, chưa bao giờ dỗ tiểu hài tử như Nhập Phanh. Nàng đưa Phương Cẩn Chi ra đến tận cửa Thùy Sao viện, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tiểu cô nương, thấy con bé thật sự quá đáng thương, mới nhịn không được nói: "Tính tình của Tam thiếu gia vẫn thường như vậy, biểu cô nương đừng khổ sở."

"Nhập Trà tỷ tỷ, ngày mai muội có thể tiếp tục đến đây nữa không?" Phương Cẩn Chi ngửa đầu, nhìn Nhập Trà.

Nhập Trà nhất thời không biết nói thế nào.

Vành mắt Phương Cẩn Chi hồng hồng, nhưng nàng vẫn cười ngọt ngào, giống như đang tự cổ vũ chính mình, nói: "Ngày mai muội lại tới tiếp, cùng lắm thì lại bị Tam ca ca mắng một trận nữa..."

Nhập Trà xoa đầu nàng, khóe miệng nâng lên ý cười nhu hoà.

Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi quả nhiên lại tới nữa, nàng dựa theo quy củ của Thùy Sao viện, trước tiên tự làm sạch mình trước, sau đó thay một chiếc áo choàng mềm mại màu trắng, mới thấp thỏm đi tìm Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên ngồi trên ghế mây trong đỉnh gác mái, nhắm mắt lại, nghe tiếng kêu khe khẽ của bồ câu bên cạnh. Phương Cẩn Chi trộm nhìn hắn, thấy Lục Vô Nghiên đang ngủ, bàn tay nho nhỏ của nàng vỗ vỗ bộ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Nàng không dám đánh thức Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng đến gần chiếc ghế bên cạnh góc bàn. Nàng cầm bút, bắt đầu sao chép sách mà ngày hôm qua còn chưa sao chép xong.

Ngay cả khi Tam ca ca luôn luôn hung dữ, hơn nữa hỉ nộ vô thường, thường xuyên một khắc trước còn vui vẻ ra mặt, ngay sau đó không hiểu sao lại tức giận bất thường... Nhưng Tam ca ca có thể dạy nàng đọc sách viết chữ nha!

Phương Cẩn Chi cong đôi mắt trăng non, nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình trên bàn, tự bật cười. Nàng hoảng hốt vì mình cười ra tiếng, vội vàng bưng kín miệng, lại mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ, nhút nhát sợ sệt đi nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, đang lạnh lùng nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc, lập tức cười toe toét, giả bộ ngoan ngoãn, cung kính nói: "Là Cẩn Chi không tốt, đánh thức Tam ca ca!"

Lục Vô Nghiên không lên tiếng, vươn tay về phía nàng.

Phương Cẩn Chi ngẩn người, mới vội vàng cầm một đống chữ mà nàng vừa viết xong, chạy nhanh về phía trước đưa cho Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên chỉ đảo mắt qua, ngay lập tức ném hết chồng giấy tràn ngập chữ viết xuống mặt đất.

"Quá tệ, viết lại."

"Vâng!" Trong thanh âm của Phương Cẩn Chi mang theo chút vui mừng, đơn giản là Tam ca ca không đuổi nàng đi, vậy nàng có thể tiếp tục lưu tại đây học tập đọc sách viết chữ! Nàng ngồi xổm xuống, vui mừng đi nhặt giấy Tuyên Thành bị Lục Vô Nghiên ném đầy đất.

Lục Vô Nghiên rũ mắt liếc nhìn nàng, hơi nhăn mày lại. Muốn nói một câu đuổi nàng đi nhưng lại đè ép trở về. Lão thái thái cảm thấy tính tình của hắn quá nóng nảy, quái gở, mới đưa tiểu hài tử này ném đến đây, muốn cho hắn có một số việc làm, cũng cảm thấy Phương Cẩn Chi ăn nói ngọt ngào, ngoan ngoãn, muốn để nàng giải buồn cho hắn.

Thôi, cũng không khiến người chán ghét như vậy.

Lục Vô Nghiên vẫy vẫy tay, một con bồ câu trắng tung cánh đậu trên tay hắn.

Vào buổi chiều mùa hè, sau một cơn mưa to, Phương Cẩn Chi không ngủ, nàng bước ra khỏi căn nhà nhỏ, chạy đến chính sảnh gác mái luyện tập viết chữ.

Không lâu sau, nàng liền nghe thấy thanh âm quăng ngã đồ vật trên lầu.

Nàng ngập ngừng do dự một hồi lâu, mới cẩn thận bò lên trên lầu. Nàng trốn ở ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn vào phòng. Nàng thấy Lục Vô Nghiên quỳ trên mặt đất, những mảnh sứ rơi khắp sàn, tay Lục Vô Nghiên bị thương, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Phương Cẩn Chi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tay Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi đánh cái rùng mình, nàng hiểu được tính tình Tam ca ca rất thất thường, nàng hiểu được lúc này hẳn là chạy nhanh đi, nếu không sẽ dễ dàng rơi vào ao cá. Nhưng... Nàng vẫn căng da đầu vào phòng. Ban đầu, nàng chỉ di chuyển từng bước nhỏ, nhưng được vài bước chân thì bắt đầu chạy đến chỗ Lục Vô Nghiên.

"Tam ca ca, tay huynh bị thương rồi, phải bôi thuốc! Phải băng bó!" Nàng hoảng loạn kéo cổ tay Lục Vô Nghiên, đầu ngón tay nho nhỏ, mềm mềm vừa đụng tới cổ tay Lục Vô Nghiên lại lập tức rụt về.

Tại sao nàng lại quên rồi? Phương Cẩn Chi ảo não lắc đầu.

Nàng lắc tay áo, dùng tay áo rộng thùng thình quấn tay lại, mới kéo cổ tay Lục Vô Nghiên một lần nữa.

Nàng phồng má, nhẹ nhàng thổi lên tay hắn, đỏ mắt nhìn Lục Vô Nghiên, hỏi: "Tam ca ca, nhiều máu quá, phải làm sao bây giờ?"

Lục Vô Nghiên nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập lo lắng của nàng hồi lâu, thô bạo trong lòng bất tri bất giác áp xuống.

"Lấy thuốc, băng bó, chính ngươi vừa mới nói." Thanh âm Lục Vô Nghiên vẫn rất lạnh, còn mang theo một chút không kiên nhẫn.

"Ồ, đúng vậy!" Phương Cẩn Chi bừng tỉnh đại ngộ, "Do... Do muội quá hoảng!"

Nàng đứng lên, chạy xuống lầu tìm thuốc bôi ngoài da.

Lục Vô Nghiên nhìn bóng dáng nho nhỏ của nàng dần dần biến mất trong tầm mắt, ánh mắt mới dừng ở trên tay mình. Đau không? Một chút cũng không đau. Nếu không phải Phương Cẩn Chi chạy tới, hắn căn bản không biết tay mình đang chảy máu.

Hắn chậm rãi đi xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giấy Tuyên Thành rơi đầy đất. Cửa sổ không biết mở từ lúc nào, gió thổi vào, khiến giấy viết chữ của Phương Cẩn Chi trên bàn nhỏ thổi lạc đầy đất.

Lục Vô Nghiên chán ghét dẫm qua, rồi lại dừng lại, khom lưng nhặt một trương giấy bị đạp dưới chân lên. Chỉ thấy mặt trên là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của Phương Cẩn Chi...

"Tam ca ca thật đáng thương."

Còn vẽ một tiểu nhân đang khóc thút thít.

Lục Vô Nghiên sững sờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới phản ứng.

Đáng thương cụ nhà ngươi.

Hắn muốn vọt vào thiên phòng kéo vật nhỏ Phương Cẩn Chi kia ra, nhưng còn chưa đi vào, liền nghe thấy bên trong thiên phòng truyền đến thanh âm mềm mại của Phương Cẩn Chi, vô cùng ảo não nói: "Ai nha, nếu ta sinh sớm hơn mấy năm thì được rồi! Vậy có thể cùng Tam ca ca đến Kinh Quốc! Tốt nhất là lớn hơn Tam ca ca hai tuổi, như vậy mớ có thể bảo vệ thật tốt cho Tam ca ca!"

Lục Vô Nghiên đứng ở cửa nhìn thoáng qua bóng dáng nho nhỏ của Phương Cẩn Chi, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Hắn đứng ở nơi đó hồi lâu, mới xoay người rời đi.

Nhưng Lục Vô Nghiên không biết, lúc hắn rời đi không bao lâu, Phương Cẩn Chi xoay người, nhìn về phía cửa thở hắt ra. Nàng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, mừng thầm nước cờ này đi đúng rồi...

Lục Vô Nghiên quả nhiên không bảo Phương Cẩn Chi cút đi, mỗi ngày đều bố trí cho nàng rất nhiều việc. Lúc tâm tình của hắn tốt, cũng sẽ nhẫn nại dạy nàng cầm kỳ thư họa.

"Tam ca ca đối xử với muội thật tốt." Phương Cẩn Chi cong đôi mắt trăng non, ngọt ngào cười.

Phương Cẩn Chi luôn mang dáng vẻ như vậy, cho dù Lục Vô Nghiên phát giận răn dạy nàng.

Theo thời gian, Lục Vô Nghiên chậm rãi cảm thấy không thích hợp. Gương mặt tươi cười của tiểu cô nương này đến tột cùng phần nào thật phần nào giả? Lục Vô Nghiên dần dần phát hiện chính mình dần nhìn không thấu.

Hắn nheo mắt lại, nhìn kỹ nụ cười nhạt xinh đẹp của Phương Cẩn Chi, khóe miệng không khỏi gợi lên một ý cười trào phúng.

Hắn nhìn thấy bộ dáng nàng nịnh bợ lấy lòng người khác quá nhiều lần, cho nên biết nàng ngầm vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền quá nhiều lần. Lục Vô Nghiên có chút thất vọng, hắn lại bắt đầu chậm rãi xa cách nàng, mãi đến khi nàng bị Lục Vô Cơ ép nhảy vào hồ cá chép, đến khi mặt trời lặn một nửa vẫn không dám ra.

Hắn nhịn rất lâu, vẫn tự mình nhảy vào ao nước dơ bẩn, ở trước ánh mắt khiếp sợ của người khác, ôm Phương Cẩn Chi ra ngoài. Tiểu cô nương này do một tay hắn nuôi lớn, chỉ có hắn mới có thể khi dễ, người khác muốn có suy nghĩ khi dễ nàng đều không được.

Ánh mắt người khác, từ trước đến nay hắn không bao giờ quan tâm. Nhưng khi hắn cúi đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Cẩn Chi, góc tĩnh lặng trong trái tim hắn dường như khẽ lay động.

Phương Cẩn Chi thật sự luống cuống.

Từ nhỏ nàng đã biết diễn kịch, vô số lần giả bộ kinh hoàng ở trước mặt Lục Vô Nghiên. Nhưng mà giờ này khắc này nàng bị Lục Vô Nghiên ôm vào trong ngực, lần đầu tiên hiểu cái gì là hoảng hốt.

Nàng gần như hoảng loạn, vội vàng giơ tay, ngăn trở vạt áo ngực bị nước ao tẩm ướt. Cũng vì động tác này, nàng mới biết được tim mình đang đập nhanh cỡ nào.

Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi trở về Thùy Sao viện, hắn buông nàng xuống, ra vẻ ghét bỏ nói: "Tự đi làm sạch chính mình đi!"

Phương Cẩn Chi cuống quít trả lời, cúi đầu vội vàng rời đi. Cũng vì nàng quá hoảng loạn, mới đi nhầm phòng tắm, bước vào gian phòng riêng của Lục Vô Nghiên.

Sau khi Phương Cẩn Chi rời đi, vì Lục Vô Nghiên vừa tự mình nhảy vào hồ cá chép, lúc này mới ghét bỏ nhìn y phục dơ bẩn trên người. Hắn kéo cổ áo ra, đi vào phòng tắm, muốn tắm sạch sẽ.

Lục Vô Nghiên vừa bước vào phòng tắm, liền nhìn thấy bộ dáng trần truồng của Phương Cẩn Chi.

Bộ ngực sữa, eo liễu, sườn mông, đôi chân dài trắng nõn như ngọc. Quả thực là phong cảnh tuyệt mỹ nhất trên đời.

Bất tri bất giác, Lục Vô Nghiên phát hiện hài tử mà mình tự tay nuôi lớn đã trưởng thành như vậy rồi.

Phương Cẩn Chi hét lên một tiếng, cuống quýt trốn sau tấm bình phong.

Cơ thể thanh tú của thiếu nữ phản chiếu trên tấm bình phong, cảnh sắc tươi đẹp như ẩn như hiện, diễm lệ đến mức câu dẫn ánh mắt người khác.

"Ta không biết ngươi đang ở đây..." Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, hắn đợi một lát không thấy Phương Cẩn Chi hồi âm, mới phản ứng kịp, hiện giờ hắn hẳn phải lập tức lui ra mới phải.

Lục Vô Nghiên rõ ràng đã rời đi, nhưng trong phòng vẫn còn tàn dư hơi thở của hắn.

Phương Cẩn Chi ấn chặt bộ ngực phập phồng của mình, chậm rãi nghe hiểu tâm sự của mình.

Từ nhỏ nàng đã biết gạt người, nhưng trái tim nàng sẽ không gạt người. Nàng cứ tưởng rằng mình chỉ hơi thích Lục Vô Nghiên thôi, nhưng mãi đến hôm nay mới biết được, nàng gần như không thể giấu được trái tim đang nhảy nhót.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Phương Cẩn Chi bắt đầu trốn tránh hắn. Lục Vô Nghiên tưởng rằng tiểu cô nương đang thẹn thùng, cũng không để trong lòng. Ai biết được, một lần trốn này của Phương Cẩn Chi lại kéo dài tận nửa năm. Khi hắn nhận được tin tức Phương Cẩn Chi muốn đính hôn cùng Lục Tử Cảnh, hắn đen mặt vọt vào, hung hăng đạp bàn, kéo Phương Cẩn Chi đi.

Cho dù không thích bộ dáng tâm cơ của nàng, cho dù không thích bộ dáng lấy lòng nịnh bợ người khác của nàng. Nhưng Lục Vô Nghiên phát hiện, giống như trên đời này hắn chỉ quan tâm tới một mình nàng.

Hắn ép nàng lên tường, bóp cổ nàng, lạnh lùng nói: "Phương Cẩn Chi, ta nói cho ngươi biết. Đời này ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi ta nửa bước!"

Lần đầu tiên Phương Cẩn Chi không dùng bộ dáng lấy lòng ngoan ngoãn đối với hắn, nàng tức giận hất tay hắn ra, lớn tiếng nói: "Dựa vào đâu huynh có thể muốn làm gì thì làm? Dựa vào đâu huynh có thể can thiệp vào việc hôn nhân của muội? Chỉ dựa vào việc huynh dạy muội mấy năm nay thôi sao? Không rời huynh nửa bước? Huynh là gì của muội? Chỉ có người muội phải gả trong tương lai mới khiến muội không thể rời bỏ thôi!"

"Vậy gả cho ta." Khuôn ngực của Lục Vô Nghiên phập phồng lên xuống, từng bước ép sát nàng.

Phương Cẩn Chi ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt tức giận của Lục Vô Nghiên trước mắt, nàng thiếu chút nữa đã tin, nhưng nàng dùng sức lắc đầu. "Huynh là ai? Muội là ai? Không thể..."

Phương Cẩn Chi đẩy Lục Vô Nghiên ra, đi ra ngoài.

Lục Vô Nghiên chế trụ cổ tay nàng, túm nàng trở về.

"Không có gì là không thể." Lời nói của hắn vang lên.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều ý niệm ùa vào lòng Phương Cẩn Chi. Nàng nhìn Lục Vô Nghiên trước mắt, biết hắn nói lời này rất nghiêm túc. Nhưng nàng có thể tiếp thu sao? Thân phận chênh lệch của bọn họ, sự tồn tại của hai muội muội...

Những việc này đè nặng lòng nàng, ép nàng không thể thích hắn, ép nàng chôn chặt tình cảm vào một góc.

Phương Cẩn Chi cảm thấy mình căn bản không dám thích hắn.

Nhưng trong lòng nàng vẫn còn một tia may mắn, nếu... Nếu thật sự đúng như lời hắn nói, không có gì là không thể thì sao? Nàng vật lộn với sự do dự, đau đớn với sự bối rối.

Phương Cẩn Chi cúi gằm mặt, giấu sự ghen tuông trong mắt, không muốn để Lục Vô Nghiên thấy.

"Ngày mai ta phải vào cung, qua năm sẽ trở về. Chờ ta." Lục Vô Nghiên nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, bức bách nàng nhìn hắn.

Phương Cẩn Chi mím chặt môi, không hé răng. Lục Vô Nghiên không buông tay, vẫn luôn chờ nàng. Qua một lúc lâu, Phương Cẩn Chi mới gật đầu cứng ngắc.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới hài lòng buông tay, hắn xoay người đi ra ngoài, khi đi đến ngạch cửa đột nhiên dừng lại. Lục Vô Nghiên xoay người, nhíu mày xem xét Phương Cẩn Chi thật kỹ một lần nữa.

Phương Cẩn Chi ưỡn ngực, tùy tiện để hắn đánh giá.

Lục Vô Nghiên bước nhanh trở về trước mặt nàng, trực tiếp bóp chặt cổ nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phương Cẩn Chi, ngươi cố ý có phải không? Vụ đính hôn này là ngươi thiết kế tới bức ta có phải không!"

"Muội, muội... Không biết huynh đang nói gì..." Ánh mắt Phương Cẩn Chi hơi trốn tránh.

"Ta thật sự muốn bóp chết ngươi!" Lục Vô Nghiên bóp cổ nàng, lực đạo hơi tăng thêm.

Phương Cẩn Chi lập tức xin khoan dung: "Đau! Tam ca ca, muội đau..."

Lục Vô Nghiên buông tay ra, vừa tức vừa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi lập tức cong đôi mắt trăng non, cười hì hì kéo tay Lục Vô Nghiên, mềm mại làm nũng: "Muội sai rồi, sau này không dám nữa..."

Lục Vô Nghiên rũ mắt, nhìn vào bàn tay nhỏ xinh của nàng. Tay nàng hơi lạnh, còn hơi phát run.

Có một chút chua xót, Lục Vô Nghiên đột nhiên hiểu ra. Hắn lại ngẩng đầu nhìn Phương Cẩn Chi trước mắt, thật giống như có thể nhìn thấu tâm sự của nàng, những cẩn thận đó, những phòng bị đó, những tính kế đó, còn những cảm xúc giấu kín ở một góc đó. Đương nhiên, còn có sự dũng cảm dám vượt qua của nàng.

Lục Vô Nghiên bỗng nhiên cười.

Phương Cẩn Chi vẫn cẩn thận quan sát biểu tình của Lục Vô Nghiên, thấy hắn mỉm cười, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng muội lừa người khác rất tốt, nhưng mỗi lần đều bị tam ca ca nhìn thấu..."

Ngữ điệu làm nũng của nàng càng ngày càng đậm, cũng chân thật hơn.

Lục Vô Nghiên thở dài, chậm rãi ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng vào lòng ngực. Hắn để cằm trên hõm vai nàng, thấp giọng hỏi nàng: "Nếu ngươi thua cuộc, ta không ra mặt. Vậy ngươi phải làm sao?"

Phương Cẩn Chi mím môi, mang theo một chút cố chấp nói: "Vậy cứ gả cho Tử Cảnh biểu ca!"

Lục Vô Nghiên hung hăng gõ đầu nàng. Chung quy vẫn cảm thấy đau lòng, lại chậm rãi xoa cho nàng. Lục Vô Nghiên thậm chí suy nghĩ, nếu thời gian có thể chảy ngược thì tốt biết bao. Như vậy hắn nhất định sẽ không đối xử hà khắc với nàng như những năm đó. Hắn nhất định sẽ đặt nàng trong lòng bàn tay, ở lần đầu tiên nàng tiến vào Thùy Sao viện, liền túm lấy trái tim nàng, dỡ vẻ phòng bị của nàng xuống. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn, trong suốt quãng đời còn lại, hắn vẫn có thể chậm rãi làm mềm trái tim nàng, tháo bỏ lớp giáp phòng bị của nàng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro