Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT – CHƯƠNG 9

Tiểu Thu Tử ba hoa giải thích cho ta ý tứ của quyển sổ vàng có gắn trục, đại ý là, Tuyên Kỳ điều tra rõ “cái đuôi” sự tình (ý là ngọn nguồn sự việc), đối với ta tình chưa dứt, cho nên quyết định khôi phục thân phận Yến phi của ta, đem ta trở về điện Tuyên Đức. Dĩ nhiên, ta nằm trên giường nghe hắn nói, còn ba vị nương nương thì ngồi chờ ở ghế bành.Ta đến bên cạnh Tiểu Thu Tử, nhìn quyển sổ vàng gắn trục, trên đó có viết một đống con kiến, thật rậm rạp. Ta coi không hiểu gì hết, tuy là mỗi ngày sư phó đều bắt ta viết chữ, nhưng ta chỉ có viết chớ không nhớ được gì hết, ta đây không quen biết chúng nó a. (khổ, em nó mù chữ) Có điều, ta nhìn góc trái, thấy có một cái ấn kí đỏ thắm. Những ấn kí khác đều là tròn vo hoặc là vuông vức, không có so le bất đồng đều như nó. Ta đếm một chút, có năm cạnh, nga, ta đếm chính xác a. (mời coi lại chương trước để biết vụ ấn ký năm cạnh)Hoàng Hậu nương nương bắt đầu thút tha thút thít rơi nước mắt. Nàng vừa khóc, hai vị nương nương khác cũng khóc theo, làm như ta phụ bạc các nàng không bằng.Hoàng hậu đứng lên, ở ngồi mép giường của ta, đặt tay lên trán ta, “Thanh Trì a, trở về đi, Hoàng Thượng… bị bệnh…”Ta từ trên giường trở mình đứng dậy, “Tuyên Kỳ bị bệnh?”Ta bị bệnh, bởi vì ta đau lòng, Tuyên Kỳ cũng bị bệnh, chẳng lẽ hắn cũng là đau lòng sao?Hoàng Hậu không để ý tới thắc mắc của ta, tiếp tục nói cho xong, “Kỳ thật, ngay từ đầu bước vào chốn cung đình này, trong lòng ta đã rất rõ ràng, từ xưa đến nay, đế vương chỉ có sủng, có thương, chứ chưa bao giờ có yêu. Ân sủng cũng chỉ là nhất thời, ban cho nhà cao cửa rộng cũng chỉ là vật ngoài thân. Với người khác, làm Hoàng Hậu chính là quốc mẫu, còn với Hoàng Thượng, đó là công cụ. Quốc gia đại sự ta quản không được, nhưng gia sự, ta phải thay Hoàng Thượng an bài thỏa đáng.”Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt nàng, ai nha nha, ta thấy đau lòng quá.“Từ lúc Hoàng Thượng gặp ngươi, cả người tựa hồ đều thay đổi. Ngày trước, Hoàng Thượng từng sủng ái một ả phi tử nọ đến vô pháp vô thiên, thậm chí có thể chấp nhận khuynh quốc khuynh thành chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Nhưng hiện tại, Hoàng Thượng lại không như thế… Cả người đều như mất hồn…”Mất hồn? Lòng ta càng đau đớn hơn, sư phó từng nói, chỉ người chết mới không có linh hồn a.“Ngày đó, thị vệ ở ngự hoa viên là do ta hạ độc, mục đích chính là muốn tách Hoàng Thượng ra khỏi ngươi. Ta cứ ngỡ rằng nếu cách xa ngươi, Hoàng Thượng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng mà, ta sai rồi. Ta chưa từng thấy Hoàng Thượng tiều tụy như thế. Hôm nay là ngày Bùi Vân Thường tiến cung, thế nhưng Hoàng Thượng một chút tươi cười cũng không hề có. Đã rất nhiều ngày, ngài chưa lâm hạnh phi tử nào, chỉ toàn uống rượu mà thôi, uống đến say mèm.”“Cho nên, ta gặp Hoàng Thượng kể rõ sự tình. Hoàng Thượng mừng rỡ đến mức quên cả trách cứ chúng ta lỗ mãng, vội vội vàng vàng hạ thánh chỉ. Ngài ấy thậm chí còn chờ không kịp cung nhân đến để tuyên chỉ, tức tốc phái chúng ta đến đây. Nếu không phải chúng ta ngăn ngài ấy lại, e là Hoàng Thượng đã đích thân đến Lãnh Nguyệt cung. Ngươi phải biết rằng, hoàng đế không thể vào Lãnh Nguyệt cung a.”“Thanh Trì a, ngươi biết không? Đây là yêu a, không phải sủng, cũng không phải thương, mà chính là yêu. Xưa nay, người được đế vương sủng ái là vô số kể, nhưng kẻ có được tình yêu của đế vương lại ít ỏi không bao nhiêu. Mà ngươi, là một trong số những kẻ may mắn hiếm hoi ấy.”“Vì ngươi, Hoàng Thượng có thể bất chấp thân phận, tại triều đình cãi nhau cùng các đại thần. Tuy ngươi là nam nhân, ngài ấy vẫn muốn lấy ngươi, phong ngươi làm phi tử.”“Ách…” Ta chen vào nói, bởi vì ta có chút không rõ, “Vì sao là nam nhân thì không thể gả cho hắn chớ, Thanh Trữ sư huynh vừa cưới Thanh Bình sự đệ a, ta còn được ăn bánh cưới nữa mà.” (Yến môn của em ấy là một động BL, từ sư phụ tới sư huynh đệ đều thờ BL)“Ừm…” Hoàng Hậu sửng sốt một chút, “Này… không có trưởng bối nào hy vọng con mình lấy một người cùng giới a.”“Hôn lễ là do sư phó của ta chủ trì.”“Sao chứ? … Như vậy… đó là trường hợp đặc biệt…”“Sư bá còn tặng lễ vật nữa mà.”“Trời ạ,” Hoàng Hậu rốt cục bắt đầu khóc thét, “Nhà ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì thế này?”…Ta chạy ra Lãnh Nguyệt cung. Xa xa, ta thấy Tuyên Kỳ đứng ở bên cạnh bụi hoa trước cung.Cách bụi hoa, ta ngừng lại, nhìn Tuyên Kỳ từ xa. Tuyên Kỳ xem qua gầy rất nhiều, thiệt sự… tiều tụy lắm…là như thế đó…“Thanh Trì,” Tuyên Kỳ hô to, “Là lỗi của trẫm, trẫm trách lầm ngươi, …”Ta đứng tại chỗ, không nói lời nào.“Nè, lại đây đi, lại đây với trẫm.”Ta cười, phi thân, lướt qua bụi hoa, nhưng mà… đói quá… Ba ngày rồi ta chưa có ăn cơm, ân~~ chỉ ăn vài cái bánh bao, chút hoa quả, và một ít điểm tâm mà thôi ~~ thật sự đói quá đi, bay được nửa đường, ta lắc lư lắc lư, rồi lăn đùng ra đất. (ai kêu em bay làm chi)

Hu hu chap này ít quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro