Chap cuối + Phiên ngoại a~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT – CHƯƠNG 7KẾT THÚCNgay tại lúc ta nhàm chán thiên hạ đệ nhất, vì tiểu hài tử mà cố gắng quấn quýt lấy Tuyên Kỳ hơn hai mươi mấy ngày, Tuyên Kỳ thông báo cho ta có thể lên đường đi Yến Vân sơn, nơi sư phó cư ngụ, hắn nói cũng tới thời điểm phải bái kiến cao đường.Ta mừng đến nổi thả hết lão hổ và voi cùng các động vật linh tinh khác trong ngự hoa viên, làm nó biến thành thảo cầm viên trong ba ngày luôn.Buổi tối ngày Tuyên Kỳ mang ta hồi hương, Tiểu Thu Tử khóc ầm ỉ, vô luận như thế nào cũng không để ta cùng Tuyên Kỳ ra khỏi điện Tuyên Đức, còn nói cái gì vạn tuế gia không thể một mình mang theo nương nương cải trang vi hành.Nói không lại hắn, ta liền một chưởng đánh ngay ót hắn, hắn kêu lên đau đớn xong rồi xỉu luôn.Tuyên Kỳ dẫn ta chui qua một cái động ngoài tường điện Tuyên Đức, vào một mật đạo, ra khỏi đó lại xuyên qua rừng cây, rốt cục ra cung.Tuy rằng ta thiệt sự rất bội phục Tuyên Kỳ về khoản biết nhiều nơi hay ho, nhưng ta còn có điểm muốn nói cho hắn, kỳ thật chỉ cần ta mang theo hắn bay qua bức tường kia, là có thể rời đi, căn bản không cần phải đi lòng vòng xa xôi như này.Vừa đi vừa nghịch, đi một chút lại dừng, chơi bời đủ thứ, Tuyên Kỳ nói chúng ta phải tốn gấp ba lần so với thời gian dự tính mới có thể đến được.Tới Yến Vân sơn chính là tới địa bàn của ta, ta lôi kéo Tuyên Kỳ theo sơn đạo quen thuộc một đường chạy thẳng về nhà.Xa xa, là U Yến hồ nhè nhè sóng gợn, mặt nước xanh xanh tĩnh lặng ở trời chiều hóa thành một vùng đỏ rực. Trên mặt hồ nhô lên mấy cái cọc, đó là công cụ luyện công hàng ngày của huynh đệ chúng ta. Mặt hồ phản chiếu những tia nắng le lói cuối ngày. (tự nhiên em sến súa quá)Ở đỉnh cọc, có một bóng người mảnh khảnh đứng đó. Người nọ một đầu tóc bạc phơ, gió thổi sợi tóc bay tứ tán, ánh mặt trời chiếu rọi trên mái tóc, tản ra lấp lánh ánh bạc.Hắn vuốt lại mái tóc tán loạn, ngâm khẽ: “Điệp khứ oanh phi vô xử vấn, cách thủy cao lâu, vọng đoạn song ngư tín, não loạn tằng ba hoành nhất thốn, tà dương chích dữ hoàng hôn cận…”Ta bỏ Tuyên Kỳ ra, chạy đến bên hồ, đối với người kia cao giọng hô to: “Sư phó, sư phó… Ta đã trở về…”Người nọ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đáp lại ánh mắt ta. A, mỹ nhân này chính là sư phó của ta đó.Lão nhân gia vừa nhìn thấy ta đã trợn to mắt sung sướng, ( ân… theo như Tuyên Kỳ nói, này còn có một ý nghĩa khác, là sợ hãi) nhíu mày, hú lên quái dị, thiệt mất hết hình tượng thanh tao ban nãy rồi.Ai nha nha, sư phó, ngài đừng lui bước a, từ hồi ta năm tuổi đến giờ có lần nào ngài bị ngã khỏi cọc đâu.Sư phó một thân ướt sũng, từ trong hồ bước đến chỉa vào mũi ta, “Thanh Trì, ngươi… làm như nào đã trở lại?”“Sao ạ? Sư phó, chính người nói khi nào con làm được thiên hạ đệ nhất thì có thể trở về nhà mà. Chẳng lẽ người già quá hóa si nên quên rồi sao? Không sao cả, con sẽ chăm chỉ nghiên cứu sách y để trị cho người a!” Thấy ta hiếu thuận chưa nè.Tuyên Kỳ vừa thấy sư phó bước ra khỏi hồ, lập tức vén áo choàng lên, bùm một tiếng quỳ xuống, “Sư phó, xin nhận Trịnh Tuyên Kỳ một lạy…”Trời đất ơi? Tuyên Kỳ quỳ xuống kìa, quang cảnh này quả là hiếm thấy đó nha.“Ngươi là ai a?” Sư phó tức giận hỏiỞ đại sảnh, sư phó thay quần áo xong, ngồi ở phía trên uống trà, ta và Tuyên Kỳ ngồi phía dưới.Vẻ mặt Tuyên Kỳ vô cùng nghiêm túc và khẩn trương. Chén trà trong tay sư phó đinh đinh rung động, ta biết, mỗi lần như thế này là sư phó đang tức giận.“Sư phó…” Tuyên Kỳ mở miệng.“Câm miệng, ai là sư phó ngươi?” Sư phó dùng ánh mắt xinh đẹp lườm một cái, Tuyên Kỳ lập tức thu ngay lời nói “Giải thích cho ta một chút, đến tột cùng, ngươi và Thanh Trì đã xảy ra chuyện gì?”“Trẫm… Ta…” Tuyên Kỳ trả lời vô cùng cung kính, “Ta thiệt sự yêu Thanh Trì, ta muốn làm cho hắn được hạnh phúc cả đời, cho nên, xin người cho phép ta mang hắn đi.”“Ngươi nói cái gì?” Sư phó đột nhiên nhảy dựng lên cao giọng hô to, “Ngươi lặp lại lần nữa ta xem.”“Ta nói…” Tuyên Kỳ nhẹ giọng, ngập ngừng nói, “Ta thiệt sự yêu Thanh Trì lắm, cho nên xin giao hắn cho ta. ““Ngươi…” Sắc mặt sư phó trắng bệch, cả người run lên, “Ngươi… Thật to gan, nói lại lần nữa cho ta.”Tuyên Kỳ lên giọng, nói rõ ràng, “Ta muốn Thanh Trì.”“Ha ha ha ha…” Sư phó đột nhiên cười điên cuồng, “Thật tốt quá, các đồ nhi, xuất hiện đi, không cần sợ hãi, rốt cục tống được Thanh Trì ra ngoài, a… Nguyên lai ngươi là người tốt, vốn ta còn bực mình tưởng ngươi đem Thanh Trì trả lại, không phải thì tốt, không cho ngươi đổi ý a.”Vài sư huynh đệ không biết từ nơi nào hết thảy đều chui đi ra, mừng rỡ phấn chấn vây quanh ta, “Ha hả ~~ vĩnh biệt…”Bầu không khí vốn đang êm đẹp, đột nhiên bị thanh ầm ồn ào phá hỏng.“Buông ra, hỗn đản,” có người nổi giận, hét lên điên cuồng, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a…”Có người không nhanh không chậm, từ tốn nói, “Ai, ta chỉ là mang ngươi đến thăm đại sư huynh thôi mà, chính cái gọi là đại huynh như cha, chúng ta thân mật như vậy, đương nhiên muốn dẫn ngươi gặp trưởng bối một chút .”“Cút… Ai thân mật với ngươi chứ…”Nghe thanh âm tựa hồ có điểm quen tai a.Có hai người tiến vào đại sảnh, trong đó có một người gắt gao ôm cổ người kia, đẩy hắn vào bên trong.Ta nói hèn chi nghe quen tai mà, cái người dáng vẻ tuấn tú đang áp chế người kia a, không ai xa lạ, chính là tiểu sư thúc của ta đó. Trời ạ, đã lâu lắm rồi không có gặp ngài a. Nếu mà đổi ra phân số tính thì đã được bốn một phần hai năm rồi đó.“Tiểu sư thúc ơi,” ta bay đến, cọ vào ngực ngài ấy, “Ta rất nhớ ngài…” Mua điểm tâm và kẹo a.“Thanh Trì ngoan…”Ta quan sát ngực sư thúc, tò mò muốn xem lần này ngài ấy mang theo cái gì ăn ngon đến, không ngờ lại nhìn thấy người trong ngực tiểu sư thúc, “Tiểu Nam?…”“Bình Nam vương? Bùi tướng quân?” Tuyên Kỳ và ta đồng thời hô to khi phát hiện thân phận hai người.“Ố?” Tiểu sư thúc chấn động, “Nghe nói Hoàng Thượng gần đây mang theo Yến phi cải trang vi hành, chẳng lẽ… Yến phi chính là Tiểu Thanh Trì nhà chúng ta sao?”Bình Nam vương vừa thấy ta, sắc mặt lập tức xanh mét, “Bùi Yến Giang, Yến Thanh Trì… Oa… Ta chỉ biết, Yến môn không kẻ nào hay ho…”Nói thiệt nha, ta cũng không rõ vì sao tiểu sư thúc lại biến thành Bùi tướng quân gì đó, ta chỉ biết là ngài ấy làm đại quan trong triều thôi. Ta từng hỏi qua sư phó cái gì là đại quan, sư phó nói đại quan chính là một nghề nghiệp có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cho nên, trong suy nghĩ của ta, tiểu sư thúc là đại quan, tương đương rất nhiều tiền, tương đương điểm tâm và kẹo.“Ơ?” Tiểu sư thúc dùng tay áo xoa xoa mắt Bình Nam vương, “Làm sao mà khóc, Tiểu Nam của ta rất thích khóc nhè a.”Quay đầu lại xem Tuyên Kỳ, ta thấy hắn đang che mặt phát ra tiếng cười gian trá.Tiểu sư thúc đem Bình Nam vương bị ôm trong lòng đến sắp hít thở không thông, hướng sư phó cười cười, nói, “Đại sư huynh, xem này, nương tử của ta có xinh đẹp hay không?”“Xinh đẹp cái rắm,” sư phó phẫn nộ hô to, tuy rằng hắn cũng không có râu.Đúng vậy a, “Tiểu sư thúc nâng mặt Bình Nam vương lên, “So với sư huynh quả là kém một chút, nhưng nương tử của ta cũng rất có hương vị a.”Bình Nam vương thần tình tức giận đến đỏ bừng, mở miệng cạp tay tiểu sư thúc. Tay tiểu sư thúc tránh đi nhanh chóng làm răng hắn va vào nhau, phát ra âm thanh vang dội, thiệt ngốc a.“Vương bát đản, ai là nương tử của ngươi?”“Nha? Làm như nào đến giờ còn không chịu thừa nhận, chả phải năm đó chính ngươi bại dưới tay ta sao?” Tiểu sư thúc vỗ vỗ mặt Bình Nam vương, nhẹ giọng dỗ không đau, không đau .“Ta mới không có mà…”“Ngươi đã quên sao? Ở ngự hoa viên năm đó, chúng ta đổ súc sắc, ngươi năm, ta sáu. Ngươi thua, ngươi không có tiền trả ta bèn bán mình làm nương tử trả nợ a.”“Vớ vẩn,” răng của Bình Nam vương va vào nhau ken két, “Ngươi… Ta chỉ dùng có một con súc sắc à, mà ngươi dùng tới hai cái con súc sắc lận, đương nhiên là ngươi ra lớn. Còn nữa, căn bản không phải ta không có tiền cho ngươi, là ngươi công phu sư tử ngoạm, cuỗm đi viên trân châu trên đầu phụ hoàng, ta có thể để cho ngươi cuỗm đi nó sao?”“Nha, nha nha, ” tiểu sư thúc nói, “Ta đâu có nói nhất định phải dùng một con súc sắc, là do chính ngươi không biết rõ thôi, còn có, trừ ngươi ra, chỉ viên trân châu đó làm ta hứng thú, lấy không được trân châu, tất nhiên phải lấy cho được ngươi bù lại a.”Nha, trân châu a, trên mũ của Tuyên Kỳ cũng có một viên, sau ta lại tháo nó xuống, nghiền thành phấn đưa cho Xuân Ngọc tỷ tỷ dưỡng da. Kết quả, trong cung loạn cả lên, ba vị nương nương vọt tới điện Tuyên Đức, nơi ta cư ngụ á, ngang ngược càn quấy một chút. Kỳ thật ta rất muốn nói cho các nàng biết trân châu do ta lấy, chính là các nàng vừa tiến đến đã kêu ta câm miệng quỳ xuống, không cho nói, thế nên, ta không có biện pháp nào nói cho các nàng biết a. Trước khi rời đi, còn thiệt hung hăng nói, coi như ta gặp may, ta bị oan cơ mà.Tiểu sư thúc ôm Bình Nam vương, cười ha hả hỏi ta: “Thanh Trì a, nghe nói, ngươi ăn qua Tiểu Nam?”Ta nghĩ nghĩ, hẳn là ám chỉ việc Bình Nam vương hạ dược ta lần trước? Ta gật gật đầu.Bang… Một loại thanh âm, hai loại động tác, Bình Nam vương một cước đá ngay bụng tiểu sư thúc, còn Tuyên Kỳ thì ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn ta, lầm bầm, “Khó trách, khó trách lúc ấy trên người của ngươi không có hôn ngân…”Sư phó khụ nhẹ một tiếng, “Được rồi, các ngươi cứ trò chuyện, chúng ta cáo lui một chút.”Nói xong, chỉ đạo các sư huynh đệ tiến vào phòng riêng không thấy tăm hơi luôn.Tiểu sư thúc phóng ra ánh mắt sắc lạnh nguy hiểm, đi đến gần ta.Tuyên Kỳ từ trên mặt đất nhảy lên, đem ta giấu ở sau người, “Bùi tướng quân, ngươi muốn như thế nào? Nếu ngươi dám đối với Thanh Trì làm cái gì, trẫm tuyệt đối sẽ không khinh tha ngươi…”Tiểu sư thúc tháo xuống mặt lạnh, vung tay Tuyên Kỳ ra, vỗ vỗ vai ta, “Thanh Trì… Đa tạ, ha hả ~~ nhờ ngươi, Tiểu Nam mới có thể thấy rõ chính mình có khuynh hướng đồng tính, thừa nhận sự thật chính mình là tiểu thụ, ngoan ngoãn trao thân cho ta…”Tuyên Kỳ lại té ngã, tiếng khóc của Bình Nam vương càng thêm thê lương .“Nói đi,” tiểu sư thúc hỏi ta, “Làm thế nào tạ ơn ngươi, bánh quy xốp hay hồ lô đường, tùy ngươi chọn đó.”Ai nha nha, Tiểu sư thúc đang vui vẻ vậy a, chẳng lẽ là khi vui mừng sẽ thông minh ra, đều biết phương pháp giải độc? Nếu như vậy, “Vậy thì… Lại một lần nữa?”Thấy không, ta thiệt để ý tới tâm tình tiểu sư thúc a. Ách, như nào mà Tuyên Kỳ lại ôm chặt eo ta còn tiểu sư thúc thì gắt gao ôm lấy Bình Nam vương trong ngực tựa hồ bảo bối, rống lên,”Không được!”Aish, cần gì lớn tiếng như vậy, đau tai muốn chết nè.Tuyên Kỳ phì phò vào lỗ tai ta, “Thanh Trì a, xem ra ngươi cần phải chịu một chút giáo huấn a.”Nha? Cái gì giáo huấn? Sư phó nói ta đã có thể xuất môn mà.Hắn một phen ôm ta bay lên, chân của ta ly khai mặt đất, tim cũng nhộn nhạo, “Phòng của ta… Theo hành lang, số ba…”Tuyên Kỳ ôm ta như vậy, phải làm cái gì đương nhiên ta biết, quen thuộc như vậy có ngu mới không biết a.“Ân…” Tuyên Kỳ vừa lòng trả lời, sải bước tìm được phòng ta, đem ta đến trên giường.Nha, thật phiền cho sư phó, ta đi đã lâu như vậy, đều thay ta quét tước, xem, chăn đệm đều sạch sẽ.Ngoài cửa chỉ nghe thấy Thanh Vũ sư huynh khản cổ hô to, “Sư phó, ngươi xem a, Thanh Trì sư đệ lại nhớ lầm , kia là của ta phòng a, trời ơi, bọn họ đến tột cùng muốn làm cái gì a… Oa… Phòng của ta a, không được a…”Cởi bỏ vạt áo của ta, Tuyên Kỳ hôn khắp người ta, để lại một hàng dấu răng, cắn xé, làm cơ thể ta phát đau mà run rẩy. Môi hắn mang theo mùi máu tươi chạm vào môi ta, hương vị kia lan vào trong miệng ta, ta biết, đó là máu của chính mình. (ách, có xu hướng S quá)Hắn than thở , “Thanh Trì, đáp ứng trẫm, từ nay về sau, chỉ thuộc về duy nhất trẫm mà thôi…”“Ân…” Ta say mê với nụ hôn thiệt sâu của Tuyên Kỳ“Chỉ cho phép làm chuyện này với một mình trẫm thôi, có biết không?”“Ân…”Đầu lưỡi hắn liếm vành tai ta, cơ thể của ta đột nhiên run lên, phát ra một tiếng rên rỉ ngọt nị mê người.Tuyên Kỳ thở dốc, giọng nói ồ ồ của Tuyên Kỳ vang vọng bên tai ta, “Ngươi đã quên nói cái gì?”“Ta yêu ngươi…”Bàn tay to của hắn vuốt ve âu yếm thân thể ta, làm cho ta nhịn không được vươn ra đôi đùi ngọc, kẹp chặt lấy eo hắn.“Thanh Trì của trẫm… Thanh Trì a…” Hắn không ngừng lặp lại tên của ta, tháo bỏ quần áo ta, ôm lấy cơ thể của ta, đem ta cuốn lại đây, nằm trên người hắn.Một tay Tuyên Kỳ trêu chọc tiểu đệ đệ phía trước ta, tay còn lại xoa nắn cặp mông trắng nõn của ta. Đột nhiên hắn vươn tay tách ra huyệt khẩu của ta.“Ân… A…” Ta cầm lòng không đặng, ngửa mặt ra sau thở hổn hển, hậu đình truyền ra một thứ khoái cảm tựa như lửa nóng thiêu đốt, ta cầm lấy vai hắn, nhịn không được rên rỉ nỉ non.“Tốt lắm… Thanh Trì, thanh âm thật tuyệt…” Tuyên Kỳ lẩm bẩm lung lung không rõ ràng.Hắn lấy ra trong lòng ngực một cái bình sứ, mở nắp, bên trong lộ ra chất cao xanh biếc.“Mật dược Đông Lâm tiến cống, chúng ta thử dùng xem…”Chất cao mát lạnh theo ngón tay thon dài của Tuyên Kỳ tiến vào cơ thể ta. Ngón tay hắn rút ra chọc vào, như vừa vỗ về vừa trêu đùa ta. Cả thân thể ta bắt đầu từ huyệt khẩu dần dần nóng lên. Ta kiềm nén không được, lập tức đung đưa lắc lư phấn mông, có một loại cảm giác khó nhẫn nhịn nảy lên trong lòng, loại cảm giác này… vô cùng quen thuộc.Dường như chính là cảm giác bị trúng độc ở Bình Nam vương phủ.Trời ạ, làm như nào mà Tuyên Kỳ cũng dùng loại dược đó với ta? Muốn làm cái chuyện ấy sao, ai u, nói ra thiệt ngượng ngùng a? Thiệt là, muốn thì nói, cần gì phải làm như này chứ, xem ra Bình Nam vương người ta a còn thẳng thắn hơn nhà ngươi nhiều.Nếu là như vậy, là như vậy thì…“Thanh Trì, ngươi muốn làm gì… Thanh Trì —— dừng tay a… ngừng ngay…”Thực dài dòng, nam tử hán đại trượng phu, đừng có mất tự nhiên thế chứ, bình thường ta cũng chưa khóc cơ mà.Tuyên Kỳ xanh mặt, một hồi, nghẹn ra một câu: “Thanh Trì a, ngươi biết không? Nếu ngươi mà làm như vậy, sẽ không sinh con được đâu.”“A?” Ta sợ hãi, “Ta không cần…” Không được, ta đã rất cố gắng, tiểu hài tử, ta muốn tiểu hài tử… Chính là, “Ta cũng muốn dừng tay a, không thể tiến vào phía sau ngươi, cũng không thể để Bình Nam vương giúp ta được a. Ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây, chính ngươi nói rằng loại chuyện tình này chỉ có thể làm với ngươi a.” Ta khóc…Tuyên Kỳ thấy ta khóc, đột nhiên nở ra nụ cười cực kỳ vui vẻ hiếm thấy, nói, “Ngoan, không khóc, không sao hết, trẫm dạy cho ngươi…”Thật không hỗ là thiên hạ đệ nhất “Trẫm”, học thức quả nhiên phong phú, ngay cả loại phương thức tuyệt diệu thế này cũng nghĩ ra được, ta thiệt sự càng ngày càng sùng bái Tuyên Kỳ, sùng bái hơn cả sư phó luôn.Ngươi hỏi ta là rốt cuộc là phương pháp gì? Ta không nói cho ngươi đâu, bởi vì Tuyên Kỳ nói đây là độc môn võ công, tuyệt đối không được truyền cho người ngoài. (ách, mình không đoán dc là cái gì, có phải là… ách, là chơi thú nhún không nhỉ???)Ngày đó buổi tối, ta không có ra ăn cơm, Tuyên Kỳ cũng nằm lại trên giường.Ta nằm ở trên giường đếm mạng nhện trên trần, ai u, làm sao lại thiếu rất nhiều so với thời điểm ta rời đi vậy kìa? Sư phó quả là người khó chịu a. (không phải sư phó em khó chịu, tại em zô nhầm fòng ngừi ta)Tuyên Kỳ thì thào tự nói: “Đến hiện tại trẫm mới biết được cái sự thất bại của hoàng đệ là phát sinh từ đâu, ai, bởi vì ngay cả trẫm đều hoài nghi năng lực của chính mình a.”Qua vài ngày, Tuyên Kỳ nói có điểm nhớ nhung triều đình, cho nên chúng ta phải rời đi. Haiz, tuy rằng ta thấy luyến tiếc, nhưng mà ta thích Tuyên Kỳ hơn sư phó nữa.Hai ngày trước, tiểu sư thúc mang Bình Nam vương rời đi. Tuyên Kỳ và Bình Nam vương thoạt đầu là nhìn nhau không nói gì, nhưng sau đó ôm nhau khóc rống, thủ thỉ.“Ai, không cần phải nói, trẫm đồng cảm với ngươi.” (ông nói gà)“Ô ô… Hoàng huynh, ngươi cũng thiệt vất vả …” (ông nói vịt)“Quan hệ của bọn họ có vẻ chuyển biến tốt lắm,” ta hỏi tiểu sư thúc.“Ân, đều nhờ ngươi ban tặng.”Sao chớ? Liên quan gì tới ta, ta lại hkông hiểu nữa rồi.Trước khi đi, sư phó gọi Tuyên Kỳ lại, đưa cho hắn một cái hộp nói: “Vì cám ơn ngươi mang đi Thanh Trì, ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi, xem như của hồi môn cho Thanh Trì đi. Nghe nói, ngươi nói cho Thanh Trì vận động trên giường nhiều sẽ sinh được hài nhi phải không?”“… ?”“Đây là do sư ông của Thanh Trì, cũng là sư phó của ta năm đó lưu lại một viên thần đan, nay tặng cho ngươi cùng Thanh Trì .”Tuyên Kỳ tiếp nhận hộp gấm, vuốt ve nó, vẻ mặt kích động hỏi: “Hay là… Đây là trong truyền thuyết …”“Chính xác…”“Linh đan thần kỳ có thể làm cho nam nam sinh tử (đàn ông sinh con)?”“Đúng vậy… Chính nó…” Nét mặt sư phó bắt đầu đen tối, “Đây là sư phó của ta năm đó tinh luyện đốt chế thần uy đại bổ hoàn, có thể cam đoan ngươi tinh lực dư thừa, làm nhiều ít cũng không phiền hà, sư phó để lại một viên này, tặng cho ngươi đó.”“Ha hả… Như vậy cũng tốt…” Tuyên Kỳ thu hồi hòm nói, “Cám ơn sư phó.”Đột nhiên, ta nghĩ đến một cái vấn đề mấu chốt, liền ôm quyền, nói với sư phó: “Sư phó, nếu đây là sư ông lưu lại, như vậy xin hỏi người chất lượng viên đan dược này có còn đảm bảo không, nghe nói hiện tại ở chợ hay bán thuốc quá hạn sử dụng, hại người a… Á? Sư phó, sao người trợn trắng mắt thế ạ? Sư phó, người đừng có xỉu mà… đừng có hộc máu mà… Sư phó, người phải thở a…”……—— HOÀN ——

THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT PHIÊN NGOẠI: SƯ PHÓ ĐÍCH NGÂN PHÁTNgân phát?Ai nói ? Ai nói ?Ai nói ta đây là ngân phát? Rõ ràng chính là đầu bạc thôi.Ngươi hỏi ta là ai?Ta đá ~~ ta đá ~~ ta đá ngươi na~~Ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Yến môn đương nhiệm chưởng môn nhân —— Yến Thừa.Cái gì? Ngươi không nghe nói qua?-_- ~~Quên đi, vô vấn đề chính.Người ta năm đó cũng từng là chỉ có tóc đen mỹ thiếu niên chứ bộ.Về phần nguyên nhân biến thành một đầu ngân phát? Ai… Nói đến thiệt dài dòng.“Sư phó… Sư phó…” Thanh âm ngọt ngào thánh thoát vang vọng trong rừng cây…“Sư phó… Sư phó…” Thanh âm thoáng tức giận vang vọng trong rừng cây…“Sư phó… Sư phó… Ngươi nếu không ra… Ta sẽ hủy dung ngay…” Thanh âm hổn hển vang vọng trong rừng cây…“Ai nha nha… Ta nói Yến Thừa, ngươi lại tức giận rồi…” Thanh âm lười nhác vô lực theo đại thụ nhè nhè buông xuống, kế đó xuất hiện một tuấn mỹ thanh niên với dáng bộ nhẹ nhành khoan khoái, “Người ta chính là mới ngủ trưa một chút mà thôi, gọi cái gì mà gọi, ta muốn bổ miên a. Chưa gì đã nói muốn hủy dung, ngươi biết mà, sư phó ta đây đau lòng a.” (Bổ miên hình như là ngủ lấy lại sức)“Ngươi…” Thiếu niên với gương mặt phảng phất nét tươi đẹp thanh tú bị chọc đến giận sôi lên, xung quanh tản ra lãnh khí, khiến cho người kinh diễn. Thiếu niên khi ấy còn một đầu tóc đen nhánh, nói không hết thản nhiên đau khổ, “Bổ miên? Mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, chưa tới một canh giờ sau liền ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong rồi tới ngủ trưa, ngủ trưa thức dậy liền vội vã ăn cơm chiều, ăn cơm chiều lại buồn ngủ, sư phó, đây là lý tưởng của ngươi sao?”“Đương nhiên không phải, ” thanh niên thần sắc nghiêm túc nói cho Yến Thừa, “Không phải lý tưởng, là mục tiêu.”“… Thật là một cái mục tiêu vĩ đại mà… Sư phó ngươi lười biếng mặc kệ ngươi, chính là sinh hoạt phí sắp hết rồi.”“Sinh hoạt phí?” Tuấn mỹ thanh niên sờ sờ đầu, “Không phải do ngươi kiếm sao?”“… Ngươi… Quên đi… Nhưng là, sư phó, mời ngươi giải thích một chút, cái thứ trong ngực ngươi là cái gì đó?”“Này…” Thanh niên đem thứ hơi hơi cựa quậy trong lòng ngực đưa tới tay Yến Thừa, “Đứa nhỏ a, là ta lấy cho ngươi đùa, xem, là một tiểu hài tử thiệt xinh đẹp a. Đứa nhỏ này là nhặt được bên cạnh hồ nước , cho nên kêu Thanh Trì.”“Cái gì?” Yến Thừa cao giọng thét chói tai, “Sư phó, ngươi không phải đáp ứng ta không bao giờ … nữa tùy tiện lấy đứa nhỏ sao?”“Không thích thì thôi vậy…” Thanh niên chậm rì rì trả lời, “Đây là thứ ta thiệt cố gắng mới nhặt được để tặng cho ngươi làm lễ vật. Ngươi không phải muốn quà sinh nhật sao? Lấy đi… Tặng cho ngươi mà.”“…” Yến Thừa khóc không ra nước mắt, “Sư phó, đứa nhỏ không phải lấy để đùa… Hơn nữa, sinh họat phí của chúng ta sắp không dùng đủ a.”“Chính là, nếu ta đã đem đứa nhỏ về, nên đối hắn phụ trách đúng hay không?” Thanh niên vỗ vỗ bả vai Yến Thừa, biểu tình nghiêm túc nói, “Sinh hoạt phí ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi chỉ cần nghĩ làm sao chăm sóc tốt cho đứa nhỏ này là được.”Khó được sư phó nghiêm túc như thế, Yến Thừa thở dài một hơi, xem ra sư phó coi như là có lương tâm.“Vậy, Yến Thừa…” Thanh niên ôn nhu hỏi Yến Thừa, “Ngươi nói chúng ta bán Thanh Vũ được không? Hay là bán Thanh Trữ?” (“có” lương tâm dễ sợ)“Sư phó…” Yến Thừa cao giọng hét lên điên cuồng, “Đứa nhỏ không phải để lấy tiền lời…”“Ố? Không được sao? Không thể bán sao? Lần trước còn có cái lão nhân hỏi ta muốn mua ngươi phải trả bao nhiêu tiền đó. Ta nghĩ bọn họ tuy rằng không xinh đẹp bằng ngươi, nhưng ít nhất cũng có thể đáng giá chút bạc a.”“Sư phó… Yến Độ Vân… Ngươi không phải người…”“Ai nha nha, Yến Thừa, ngươi giận làm chi? Thương thân a.”Đứa nhỏ nhặt được ngày đó chính là Thanh Trì, lại nói tiếp, ngày đó buổi tối, ta lần đầu tiên phát hiện trên đầu xuất hiện một sợi tóc bạc.Sư phó Yến Độ Vân có thói quen nhặt trẻ con đem về nhà. Ta cùng hai sư đệ, còn có năm đồ đệ của ta, đều là sư phó nhặt về.Sư phó là người yêu thích cái đẹp, trong Yến môn, hắn thích nhất là ta, bởi vì hắn cho rằng mặt ta là xinh đẹp nhất. Nếu có kẻ muốn giết hắn, hắn không sợ, võ công của hắn trên thế gian này không người nào địch lại. Nếu có kẻ muốn hạ độc hắn, hắn cũng không sợ, bởi vì độc môn tâm pháp của hắn có thể giải được bách độc trên thế gian. Hắn chỉ sợ duy nhất một điều, chính là ta nói phải hủy dung. Sư phó nhặt trẻ em về không phải bởi vì tội nghiệp cho hoàn cảnh thê lương của chúng nó, mà chính là vì chúng nó có gương mặt đẹp, có khi hắn không tiếc đổ máu giật về cho bằng được. Tại sao mang trẻ em về phải đổ máu? Mượn tạm lời nói tam sư đệ Bùi Yến Giang của ta, hắn nói sư phó ‘cuỗm’ hắn từ phủ tướng quân mang về. Ta đến bây giờ còn rất hãi hùng nhớ đến trận quyết chiến sinh tử, kinh thiên động địa cùng Ngự Lâm quân lúc bấy giờ, mà hết thảy nguyên nhân gây ra đơn giản chỉ là do sư phó cảm thấy tam sư đệ rất ưa nhìn.Kỳ thật, ta cũng không phản đối sư phó đem trẻ em về nhà, nhưng là, hắn thật sự chỉ có lấy đứa nhỏ và chơi đùa với đứa nhỏ mà thôi, tất cả mọi chuyện nuôi nấng đều do ta gánh vác hết. Khi ta bảy tuổi là nhị sư đệ Yến Từ, ngay sau đó là tiểu sư đệ Yến Giang. Mỗi lần ra ngoài đều là sư phó cầm đồ ăn vặt đi trước ngắm cảnh, còn ta phải mang hành lý, lưng cõng Yến Giang, tay dẫn Yến Từ đi theo phía sau. Ta có điểm không rõ chính mình đến tột cùng là lớn lên bằng cách nào, cư nhiên không bị sư phó giết chết, xem ra nói không chừng có lẽ là nhờ vào dị năng bẩm sinh của ta a. Thật vất vả mới nuôi lớn được hai sư đệ, sư phó lại lượm về Thanh Vũ cùng Thanh Trữ. Hắn là nghĩ muốn ta mệt chết sao?Ta đang ôm Tiểu Thanh Trì trong lòng ngực, nói thật, đứa bé này quả thật là xinh đẹp đến nguy hiểm a, bằng nhiều năm kinh nghiệm, ta có thể nhìn ra được, mười mấy năm sau, khi Thanh Trì lớn lên, ắt hẳn sẽ trở thành một đại mỹ nhân với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó. Ngón tay ta chạm vào khuôn mặt tròn vo nhỏ bé của Thanh Trì, nhẹ nhàng cẩn thận xoa xoa làn da trắng mịn của nó. Đứa nhỏ thế nhưng mở miệng hé ra mấy cái răng còn chưa mọc dài, một hơi ngoạm lấy ngón tay ta. Trời ạ, ta thấy đau nhói, đây có thể là sức của con nít ư???Nha?… Cảm giác đau đớn làm cho ta thanh tỉnh. Chờ chút, ta thấy hơi kì cục. Sư phó nói là nhặt được Thanh Trì ở bên cạnh hồ nước… Yến Vân sơn làm gì có hồ nước nào chớ?Nhìn Thanh Trì trong lòng ngực, lưng ta đột nhiên có trận gió lạnh thấu qua. (ahhhh, bé Trì là con của sư phó xìtin kia với tình nhân giấu mặt á)Kỳ thật, ta không ngại chuyện nuôi nấng tiểu hài tử, nhưng là giáo dưỡng chúng nó, nói tóm lại là dạy chúng nó nên người thì… Sư phó mở lớp học cho bọn hắn —— hắn dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất, không xoay người, chỉ tùy tiện vẽ nên một vòng tròn trogn không khí. Sau đó ta phải làm một cái phòng ở theo diện tích vòng tròn đó, làm bàn học, mua sách vở, chuẩn bị văn phòng tứ bảo, bắt đầu tiết học thứ nhất.“Ách ~~ ờm, con người sống phải có mục tiêu, mọi người nói chuyện lý tưởng của chính mình trước đi… Yến Từ, bắt đầu từ ngươi trước.”“Ân?” Nhị sư đệ Yến Từ gác hai chân lên bàn, thân ngửa ra sau, hai con mắt nhìn trần nhà, chỉ còn lại có đôi hài hướng về phía ta, ngân nga, “Lý tưởng a? Lý tưởng của ta chính là dạo chơi tứ hải…”Ân, hảo nam nhi chí ở tứ phương…“… Không có việc gì…”“… ?”“Quảng giao thiên hạ bằng hữu…” (ý là giao thiệp rộng)Ân, kiến thức rộng rãi…“Tốt nhất hết thảy đều là mỹ nhân…”“… ? Yến Từ, ” ta toát mồ hôi đầy người, “Ngươi… Trước đừng nói tiếp … tiếp đến, Yến Giang, ngươi sao?”Yến Giang thực gian nan nâng lên đoản đao trogn tay áo, thân ái nhìn nó “Ta muốn làm Đại tướng quân, lãnh binh đánh giặc, ha hả ~~ cướp lấy nương tử của ta… Ha hả ~~ nương tử a…”Xong rồi, ta lại phạm huý , mỗi lần nhắc tới nương tử “như hoa như ngọc” của hắn, Yến Giang sẽ trở nên cực kỳ bất bình thường, đến tột cùng là cô nương nhà ai làm cho hắn cứ như vậy ma. Tuy rằng sau này ta mới biết được, nương tử kia của hắn cùng “như hoa như ngọc” thật một trời một vực.“Ta phải chuyên cần luyện võ công…” Thanh Vũ nhịn không được, nãi thanh nãi khí lớn tiếng kêu la, “Sau đó… Xưng bá võ lâm ~~ huyết tẩy giang hồ ~~ làm võ lâm đại ma đầu…” (trời ạ)Ai ~~ là ai dạy hắn ? Sư phó, nhất định là sư phó ~~“Sư phó, ” Thanh Trữ ôm Thanh Bình trong lòng ngực, thình thịch một tiếng đá văng cánh cửa ra, trước khi đi quẳng cho ta một câu, “Thanh Bình đói bụng, ta phải đi đút cháo cho em nó .”Thanh Phi vẫn là trẻ con, nằm trên giường oa oa khóc.Lớp học một mảnh hỗn loạn.Đột nhiên cánh cửa lại bị Thanh Trữ đẩy ra, “Sư phó, không tốt , Thanh Trì… Thanh Trì đã trở lại.”Ngay sau đó cánh cửa bang một tiếng rơi xuống đất, Thanh trì năm tuổi, ôm trong lòng một vật lông xù gì đó, mừng rõ chạy tới, “Sư phó, xem nè, Tiểu Ngoan nhà chúng ta lại trốn ra ngoài… Ta đuổi theo lâu lắm ~~ lâu ơi là lâu~~ mới bắt được nó trở về … Nha, Tiểu Ngoan, ngươi đừng chạy a… Đó là Thanh Phi, không thể ăn … Nha, Thanh Bình cũng không được…”Trời đất ơi… Thanh Trì, ngươi biết không, Tiểu Ngoan nhà chúng ta là một con thỏ, mà cái con vật trong lòng ngươi ~~ là dã lang a.Đại dã lang đấu đá lung tung, Thanh Trì tả truy hữu đuổi. Khi ta bắt đầu phát hiện thì tình thế trở nên nghiêm trọng, Thanh Trì lộn một vòng, chân đá trúng vách tường, rõ ràng làm ngã một mặt tường.Trời ạ, ta vất vả mấy ngày đêm mới dựng được cái phòng này đó, cứ như vậy chỉ còn lại ba bức tường sao.Từ đó về sau, ta rốt cuộc không bao giờ mở lớp dạy bọn hắn nữa.Bởi vì nhóm người này làm cho ta đau đầu, chí thân cần lực tra tấn ta, cho nên tóc của ta mới sớm bạc hết phân nửa. Về phân nửa còn lại sao?… Yến Từ ~~ Ta phải phế ngươi!!!– Kết thúc –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro