Thiên Hạ Đệ Nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT- Tác giả: Thanh Lam - Dịch giả: QT- Rating: NC-17- Thể loại: cổ trang, cung đình, công sủng thụ, 1×1- Nội dung: "Trong lòng trẫm, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất"

TIẾT TỬ :Giang hồ vốn dĩ ngày càng bình yên, gần đây lại dậy sóng. Ai ai cũng xôn xao bàn luận về một thiếu hiệp thần bí mới xuất môn. Nghe nói người này võ công cực kỳ thượng thừa, chỉ sợ ngay cả đương kim võ lâm minh chủ cũng không phải đối thủ của hắn. Nguyên nhân khiến cho hắn trở thành đề tài đàm luận của người người không phải chỉ bởi hắn đến vô ảnh, đi vô tung, võ công xuất thần nhập quỷ, mà chính là không ai biết rõ đến tột cùng hắn là địch hay là bạn. Người nọ từng có lúc cứu thoát Cái Bang bang chủ khỏi tay tà giáo ma đầu, nhưng lúc khác hắn lại đả thương Thiếu Lâm chủ trì cùng Võ Đang chưởng môn khi họ đang luận bàn võ nghệ. Càng làm cho người ta tò mò chính là nghe nói hắn là một thiếu niên có vẻ ngoài đẹp như tiên tử. Vì thế ai cũng phỏng đoán lại lịch hắn, các môn phái đều muốn lợi dụng hắn nhưng lại sợ rước họa vào thân. Người trong giang hồ tính tình thường bộp chụp, loại tính cách này dễ dẫn đến xuyên tạc sự thật. Kết quả là trên giang hồ ai ai cũng đều biết đến đại danh Yến Thanh Trì...

##

THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT - CHƯƠNG 1A

Trong tay ta cầm một khối kim bài, ta giơ nó lên cao quá đầu để xem xét tỉ lệ, rồi lại cho vào miệng cắn cắn. Hình như là vàng ròng a, đây chính là kim lệnh bài vô giá sao? Thiệt keo kiệt, lớn như vậy, quý như vậy, mà không đáng đồng nào á?Ta tựa vào mái nhà, trên đầu là ánh trăng cao cao, gió thu thổi qua từng đợt lạnh lẽo. Đói bụng quá, ta lấy ra trong ngực mớ trái cây, cắn một hơi, thật sự là cứu đói nha.

Vừa quay đầu sang, ta thấy một lão huynh cũng đang đứng đó.

Hình như hắn đói bụng, ta nghĩ nghĩ, sau đó quyết định hy sinh bản thân, cứu giúp người khác. Ta lấy ra trong ngực một trái duy nhất còn sót lại đưa cho hắn, hắn chẳng những không cảm kích mà còn ném cho ta một cái liếc mắt kiêu ngạo rồi một cước đá văng trái cây luôn.

Aish, ngươi không ăn thì không ăn, nhưng ít nhất phải trả lại cho ta chứ, ta còn đói mà.Ngươi hỏi ta vì sao phải nằm sấp trên mái nhà á? Kỳ thật ta không nhất thiết phải nằm, lão huynh kia đang ngồi đấy thôi, ta thì làm biếng, nên mới nằm. Vậy sao phải là mái nhà, thiệt ngố ~~ hôm nay là trận quyết chiến cuối cùng của thiên hạ đệ nhất luận võ đại hội.

Ngụy Hành Vân quyết đấu Giang Thượng Bộ, địa điểm là ở hoàng thành tử cấm đỉnh. Mà cái gì là hoàng cung? Ta không biết, bọn họ nói nó là nhà của một người nào đó lợi hại lắm. Dù sao cũng là nhà của người khác, ta phải giữ kẽ, không được kiêu ngạo quá, nên mới ngoan ngoãn nằm trên mái nhà đây nè.

Ha hả ~~ ta mới xuất môn xuống núi có ba tháng mà đã được thưởng thức "thiên hạ đệ nhất" rồi nha.Bản thân tại hạ ta -- Yến Thanh Trì, chính là vì "thiên hạ đệ nhất" này mà tới. Kể ra thiệt dài dòng, uhm... kỳ thật cũng không tính là quá dài... nhưng mà ba tháng cũng là dài rồi.Ta theo sự phụ học võ nghệ, vốn là định tới 23 tuổi mới xuất môn xuống núi.

Nhưng mà ba tháng trước, khi ta mới qua tuổi 18, sư phó liền cao hứng phấn chấn (sau đó có người nói cho ta biết cái loại biểu cảm này chính là "Không thể chờ nổi nữa" ) cho ta xuất môn, còn nói "Dù sao trò cũng phải giỏi hơn thầy" (ta không nhớ được...), đưa cho ta mấy lượng bạc nói ta xuống núi. Ta không muốn đi, mà sư phó nói nam nhi phải có chí lớn, phải làm thiên hạ đệ nhất. Ta hỏi cái gì là "thiên hạ đệ nhất", sư phó một cước đem ta đá ra khỏi cửa phòng, đuổi ta ra ngoài, còn nói ta không ở trên giang hồ đoạt được thiên hạ đệ nhất thì đừng trở về gặp mặt người.

Ai ~~ bó tay a, nhìn các sư huynh đệ tới tiễn đưa ta (ta có hai sư huynh, ba sư đệ) với ánh mắt lưu luyến không rời (bất quá sau lại có người nói cho ta biết ánh mắt như vậy chính là "Mừng đến phát điên") ta hiên ngang lẫm liệt nói, "Ta đi trước đây, chờ ta thành thiên hạ đệ nhất, lập tức sẽ trở lại gặp mọi người." Kết quả có người khóc thét ngay tại chỗ, một người lại kính cẩn nói, không vội, không vội, từ từ trở về cũng được.

Thấy chưa, nhân duyên của ta chính là tốt như thế đó, ai cũng vì ta suy nghĩ hết nha.Hạ sơn, ta thấy phân vân, dưới chân núi nhiều đường như vậy, đường nào là đi tới giang hồ? Ta tùy tiện vớ lấy một người hỏi, người nọ lắc đầu, hỏi lại một người nữa, vẫn là lắc đầu, ba người, bốn người, đều là như thế. Ta nghĩ là bọn hắn khi dễ ta thiện lương, không chịu nói cho ta biết, vì thế ta nắm áo một người, hung tợn nhìn mặt hắn, kết quả... kết quả người kia cư nhiên ánh mắt đăm đăm, lại còn chảy nước miếng, mồm miệng không rõ nói, "Tiểu mỹ nhân, nhà của ta chính là giang hồ nha ~~". Tin cái đầu ngươi, nhà ngươi mà là giang hồ sao? Nhà ngươi chứa được nhiều nước vậy sao? Ta móc kiếm ra, dùng bao kiếm ngoáy vào ót hắn, người kia rốt cục ôm đầu rống ầm lên như heo bị cắt tiết, "Đại gia à, ta nói, ta nói, giang hồ chính là theo hướng Đông mà đi... " Ấy dà, sớm nói thì đâu bị đánh.

Ta thiệt vừa lòng rảo bước, nhưng vừa đi được hai bước, ta phải quay về hỏi hắn: " Hướng Đông là chỗ nào?"Nói tóm lại sau đó ta thuận lợi đi tới hướng Đông.Nhưng mà hiệp khách hành tẩu giang hồ, đương nhiên phải phát sinh một chút sóng gió mới thỏa lòng a. Đầu tiên là ở chỗ... ai biết chỗ nào đâu, lúc ta vào thành quên coi bảng tên mất tiêu rồi, ta thấy một đám người mặc cẩm y đang ức hiếp một tên khất cái, còn tự xưng cái gì giáo cái gì chủ nữa. Ai nha nha, ngươi ỷ có quyền thế nên khi dễ người ta sao, ta không nói hai lời, rút đao... í nhầm, rút kiếm... tương trợ, dẹp hết cái đám ý thế hiếp người đó.

Cái tên khất cái kia thành thật, không nịnh nọt hỏi tên ta, còn nói cái gì ân cứu mạng vô cùng cảm kích, thiếu hiệp có khó khăn cứ việc đến Cái Bang tìm hắn Hồng bang chủ. Cái Bang? Bang chủ? Cái Bang bang chủ là tên khất cái, có việc thì tìm? Tỉnh dùm đi. Nếu ngươi thật sự có năng lực thì đâu lưu lạc đến nỗi bị người ức hiếp vậy đâu.Sau đó là ở đỉnh núi, là núi gì ta? Quên rồi, dù sao cũng là núi thôi. Ta gặp một ông hoà thượng đang đánh nhau với một ông đạo trưởng. Ai nha nha, ngươi có biết hay không đánh nhau rất nguy hiểm , nhỡ đâu bị thương thì phải làm sao đây? Ngay cả ta cũng lâu lắm rồi không đánh nhau giành ăn với sư đệ, các người đều là người lớn hết trơn, đạo lý đơn giản vậy cũng không hiểu á? Ta tiến đến khuyên can, hai lão gia này cư nhiên không để ý tới ta, ta tức giận quá, thưởng cho mỗi ông mấy cái nắm đấm. Không ngờ hai người kia thế nhưng hai mắt sáng lên bội phục nhìn ta chằm chằm, còn hô ta kỳ tài. Sao bị đánh trúng mà còn vui vẻ thế, hay là bọn họ thích bị đánh, nghĩ vậy ta nâng chân đá cho mỗi người mấy cước, dù sao nhấc chân nhấc tay cũng đâu có phiền phức gì, cứ coi như là giải khuây cho các cụ đi . Lúc ta đi rồi, hoà thượng và đạo trưởng hộc máu xỉu tại chỗ, hẳn là đã thoả mãn lắm đó.Chẳng lẽ võ công của người trong thiên hạ chỉ như thế thôi sao? Đối phó với mấy đứa lông bông, ta dùng hai thành công lực, lúc khuyên cản đạo trưởng và hoà thượng, ta dùng ba thành công lực. Xem ra sư phụ sẽ không hài lòng a, khó chịu, ta không thích vậy đâu.Kế tiếp, trên đường ngao du giang hồ, ta nghe nói thiên hạ đệ nhất luận võ đại hội sắp cử hành ở đỉnh Tử Cấm. Ha hả ~~ ta thiệt thấy vui vẻ, thiên hạ đệ nhất a, ta nghĩ, chỉ cần tìm đến người thắng cuộc để mua thiên hạ đệ nhất là có thể phụng mệnh sự phụ trở về rồi.

Ách ~~ ta chỉ có ba, bốn lượng bạc à, không biết hắn có chịu bán cho ta hay không.Để xem trận đấu của bọn họ thật không phải chuyện dễ dàng nha. Nghe nói phải có kim lệnh bài, kim lệnh bài này chỉ có 18 cái, tất cả đều là vô giá, mà đã phát hết rồi. Làm sao bây giờ? Lỡ như ta tới chậm, thiên hạ đệ nhất bị người khác mua thì phải làm sao a. Kỳ thật ta có thể không cần cái gì đó lệnh bài, chỉ cần dung khinh công lướt qua tường là thấy, nhưng mà sự phụ từng dạy ta, làm người là phải chính trực, sao có thể xem kịch miễn phí được? Cho nên ta quyết định canh me ở lối vào, hy vọng có người chịu nhượng kim bài cho ta.Ta giữ chặt một người, đem bảo bối của mình -- chuồn chuồn trúc -- muốn cùng hắn đổi lấy lệnh bài, người nọ mặc kệ, còn mắng ta ngu ngốc. Hắn làm ta tức chết đi được, ta vận khí đánh hắn, đem hắn trói lại nhốt vào nhà xí.Xong xuôi ta cầm lệnh bài nghênh ngang tiến vào hoàng cung.Tuy nhiên luận võ chưa được tiến hành a, người ta kể là ứng cử viên quán quân Nguỵ Hành Vân không có đến, ba canh giờ giờ sau có người phát hiện hắn bị trói trong nhà xí, dây thừng buộc trên mình còn cắm một con chuồn chuồn trúc.

Nghe nói Ngụy Hành Vân tuyên bố chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ, từ nay về sau không màng võ lâm thế sự. Giang Thượng Bô thắng không dụng võ nên cũng không dám xưng thiên hạ đệ nhất. Tóm lại là thiên hạ đệ nhất chưa có ai mua.Buồn bực a ~~ trong lòng ta cực kì không thoải mái, tâm trạng xấu khủng khiếp. Lúc đi ngang qua một cái phòng nọ, nhìn qua cửa sổ, ta thấy trong phòng có một cái giường to thiệt to, mềm thiệt mềm, trên bàn còn có điểm tâm nữa. Cảm giác đói khát lại có chút cảm lạnh do đứng lâu trên nóc nhà đang vây quanh ta.Uhm ~~ cái kia, ta âm thầm nghĩ muốn, dù sao trong phòng cũng không có ai, ta mượn một chút đồ vật này nọ hẳn là không thành vấn đề ha.Ta đẩy cửa sổ ra, tiến vào trong phòng, để lại hai lượng bạc ở chỗ có thể nhìn thấy được, chắc tầm như vậy là đủ rồi. Sau đó ta ngồi xuống lấy đồ ăn trên bàn cắn một miếng thật to. Không hổ là điểm tâm trong cung, ngon quá đi, vậy nên ta ăn thiệt là nhiều.

Ăn thêm nữa thì thấy khát nước nên ta vớ lấy ấm trà bên cạnh (uhm, bây giờ mới nhớ tới nó cùng ấm trà bình thường không có giống nhau). Nước trà lạt nhách à, dù sao ta cũng uống hết tất.Ăn no, nghĩ muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên ta thấy đầu óc choáng váng ~ khổ rồi ~ ta đành tiến đến giường nằm ngủ.Ách ~~ hai lượng bạc... ăn cơm, ngủ nghỉ, chắc là cũng đủ luôn á.Khi mở mắt ra, ta thấy hé ra trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, một thanh niên cường tráng tầm 30 tuổi.Cái gì đây? Ta chết lặng nghĩ mãi không ra"Ân..." Ta rên rỉ một tiếng, co duỗi thân thể có chút cứng ngắc. Ta muốn ngồi dậy, người kia lại đem ta đè trở lại, bây giờ ta mới phát hiện tất cả quần áo trên người ta đều không thấy đâu.Trời ơi... Ta luống cuống, trên người của ta không có quần áo, làm sao mà đi ra, rồi còn "thiên hạ đệ nhất"..."... Thiên hạ đệ nhất..." Ta mơ hồ nói"Thiên hạ đệ nhất?" Người kia nhíu nhíu mày, (nói thiệt dòm hắn cũng đẹp trai) "Trẫm chính là thiên hạ đệ nhất a..."Ách? Hắn là thiên hạ đệ nhất? Thế thì..."Ta muốn, ta muốn..." Ta muốn mua... (em nó muốn... mua thiên hạ đệ nhất a, thảm em ràu)"Không thành vấn đề, tiểu mỹ nhân, " Cái gã "Trẫm" vui vẻ trả lời, "Đừng vội, trẫm cho ngươi cái này."Nói xong, hắn nằm lên người ta, đầu lưỡi di tới di lui trên người ta, mỗi chỗ đi đến đều để lại dấu vết."Thật sự là động lòng người mà " hắn ôm cơ thể của ta, hai tay sờ soạng trên dưới . "Cho trẫm nhìn chút nè, thân thể mềm mại ấm ngọc ôn hương, eo thon gọn, mị mâu phong tình vạn chủng, thân thể này, đừng nói hậu cung ba nghìn của trẫm không theo kịp, chỉ sợ đến tận cùng thiên hạ cũng không thể tìm thấy một người đẹp như vậy a ~~ "Cái miệng của hắn bám vào ngoài miệng ta, cố sức hấp thụ nước bọt trong miệng ta, hắn nhanh chóng nuốt lấy môi ta, không chừa lại một khe hở nào. Ta căn bản thở không nỗi, lắc lắc đầu muốn đào tẩu, nhưng dường như động tác của ta càng khiến cho hắn thêm thuận lợi đưa đầu lưỡi vào khoang miệng ta. Lưỡi của hắn khi thì quấn quanh lưỡi ta khiêu khích, khi thì tỉ mỷ liếm răng ta, ngao du khắp hang cùng ngỏ hẻm trong khoang miệng ta. Bàn tay to của hắn lại ra sức xoa bóp hai khỏa nổi lên trên ngực ta.Rốt cục, đến lúc ta muốn chết vì hít thở không thông, hắn mới buông ra ta. Chỉ bạc còn vương lại trên khóe miệng ta. Ta nghĩ muốn trốn, nhưng đột nhiên có một cảm giác thiệt khó hiểu dâng trào trong cơ thể, làm cho tứ chi ta vô lực."Ôi chao, mới có thế này mà đã có cảm giác rồi, ngươi thật sự là mẫn cảm nha, " hắn một tay bắt được vật đang nổi lên trong khố gian của ta."Ân ~~ ngươi buông tay a ~~ ta ~~" cảm giác thấy nó trướng đại, ta vừa thẹn vừa sợ."A? ... Ha hả..." Hắn ý xấu mắt cười, "Không cần khẩn trương, giải quyết ngay trên tay trẫm đi..."Hắn đùa cợt nó, khiến cho ta "giải quyết" rất nhanh .Ta còn chưa kịp khóc, hắn liền tách chân ta ra, cởi cái áo choàng màu vàng chói trên người hắn, đưa vào trong hậu đình của ta một vật thể thiệt nóng rực."Oa ~~" ta rốt cuộc khóc to."Không cần... Không cần..."Thiên hạ đệ nhất phải đau như vậy sao? Ta đây từ bỏ... Sư phụ, lão nhân gia a, xin lỗi ngươi."Đừng khóc, đừng khóc..." Hắn nhẹ giọng an ủi ta, "Chút nữa sẽ hết đau..."Đôi bàn tay to của hắn tinh tế xoa nắn mông ta, làm cho ta vô thức lắc lư theo."Ân... Tiểu yêu tinh, ngươi thật đúng là làm cho trẫm mất hồn..."Hắn mạnh mẽ va chạm ta, ta vừa khóc nức nở vừa rên rỉ. Ta không biết đến tột cùng hắn phóng ra trong cơ thể ta nhiều ít chất lòng nóng hổi, cũng không biết ta ở trên ta và trong miệng hắn "giải quyết" bao nhiêu vấn đề.

Tóm lại lúc hắn buông tha ta thì ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.Ta mơ màng ngủ, rồi đột nhiên bừng tỉnh. Ta cuộn mình trong lòng ngực hắn. Thân mình khoẻ khoắn của hắn bao bọc toàn bộ cơ thể ta, cánh tay tráng kiện của hắn ôm lấy thân thể ta, đôi chân rắn chắc lại kẹp trên đùi ta. Ngón tay còn lưu luyến vuốt ve da thịt nõn nà của ta, cẩn thận như đang xem xét báu vật.Hắn chưa phát hiện ta đã tỉnh, nhỏ giọng kêu: "Phú Toàn"Một người lập tức đẩy cửa bước vào."Trẫm thực vừa lòng thị tẩm luyến đồng tối qua, (cái gì là "luyến đồng"? -_-! !...) trọng thưởng... Ân... Còn nữa, hắn tên là gì?"Người kia lập tức quỳ xuống, lắp bắp nói, "Bẩm... Bẩm Hoàng Thượng (Ai? Hắn không phải kêu "Trẫm" sao? Đổi tên hồi nào ta?) tối hôm qua, tối hôm qua không an bài thị tẩm a...""Ách?" Tay hắn buông lỏng, ta lăn ra từ trong ngực hắn, đầu đập phải cột giường, cố cũng không thể giả bộ ngủ được nữa, ta đau quá kêu to, hắn cuống quýt ôm chầm lấy đầu ta, xoa nhẹ vết thương trên đó, "Vậy.. vậy hắn là ai?"Người quỳ trên mặt đất vừa nhìn thấy ta liền hoảng hốt như thấy quỷ, cả người run rẫy: "Hoàng Thượng tha mạng, tội của nô tài đáng chết vạn lần, nô tài không biết...""Không biết?" Hắn rống giận, nhưng lực trên tay không có gì thay đổi, vẫn là mềm nhẹ tựa như gió xuân tháng ba, ấm áp, dịu dàng..."Hoàng Thượng tha mạng..." Người kia câm như hến, chỉ thốt được câu này.Ta nhảy khỏi ngực hắn, "Ta -- Yến Thanh Trì, một đời đại hiệp (khoác lác a), chỉ là mượn chỗ của ngươi để ngủ một đêm mà không hỏi qua ngươi, nhưng ta có để lại tiền cho ngươi mà, ngươi sẽ không vì chuyện nhỏ vậy mà tức giận chứ..." Ta còn muốn thương lượng với ngươi lấy thiên hạ đệ nhất mà."Giận á? Sao lại giận?" Hắn nghiền ngẫm nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, chợt cười hì hì nói, "Không cần biết ngươi là ai, trẫm thực thấy hài lòng với ngươi, còn không nỡ làm ngươi đau mà, sao lại giận ngươi được, Phú Toàn ngươi lui ra đi."

Lúc người kia lui ra ngoài, ta thấy hắn lén lau mồ hôi trên trán, tiếng răng đập vào nhau nghe rất chi là thảm.Hắn ôm ta trong lòng, dùng miệng cọ vào mặt của ta, "Ngươi tên Yến Thanh Trì phải không?""Ân...""Thanh Trì, tên rất hay a...""Ân... ùa, Trẫm, ngươi thật là thiên hạ đệ nhất sao?""Ách... Tên của ta không phải là "Trẫm"... - ""Vậy là "Hoàng Thượng" sao?""... Cũng không phải "Hoàng Thượng"..."Ách? ... Ta không hiểu nỗi."Ngươi kêu trẫm Tuyên Kỳ là được rồi, Trịnh Tuyên Kỳ."Ta hoàn toàn hồ đồ rồi."... Quên đi, trước thay quần áo tắm rửa, ăn bữa sáng rồi nói sau."

Truyện mình edit thế nào có hay không. Mau vote cho mình nha.

CẤM ĐỌC CHÙA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro