Chap 1: Gặp lại nhau trong cơn mưa mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai, ngày hôm nay nó và em trai nó nhập học vào một ngôi trường mới. Ba mẹ nó mất lâu rất lâu rồi nên nó và em trai sống cùng dì, dì nó lại thường xuyên chuyển nhà do công việc khiến nó cũng thường xuyên chuyển trường. Chẳng có gì là lạ, nó chẳng thân thiết với ai, chẳng có bạn bè nên nó cũng chẳng luyến tiếc cái cuộc sống ở những nơi đó. Nói nó không có bạn bè cũng không đúng... Nó đã từng có đấy chứ? Trước khi ba mẹ nó mất, nó đã từng trân trọng tình bạn đó biết bao? Bây giờ tình bạn đã đổ vỡ, rạn nứt, tan nát... Sự mất gia đình, mất tình bạn ấy khiến nó nhận ra chẳng có gì là mãi mãi, khiến nó xa lánh mọi sự quan tâm thương hại... Hiện giờ nó chỉ cần em trai nó sống tốt là được, mặc dù ngoài mặt luôn như mèo với chuột, như nước với lửa, như Tom với Jerry nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó với em nó có một sự quan tâm vô hình. Mà, cũng hiếm ai nhận ra điều này.

- Yết? Sao hôm nay tự nhiên bà dậy sớm dữ vậy?

- ...

Sớm? Ừ cũng đúng, nó dậy từ 4 giờ sáng, pha một cốc coffee rồi ngồi đây tới tận giờ này. Đã 2 tiếng trôi qua nó vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt vẫn hướng tia nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Cốc coffee đã mất dần hơi ấm mà nó không nhận ra. Mưa cũng đã ngớt nhưng sao nó vẫn thấy lòng nặng trĩu. Nó nhớ về anh.

Anh_ người mà nó đã từng dành trọn con tim để yêu, người mà mỗi khi gặp nó đều nở nụ cười, người mà đã cướp đi quãng thời gian yên bình của nó. Hải Ma Kết... đôi khi nó tự hỏi tại sao nó lại rời xa anh? Nhưng nghĩ lại thì, như vậy tốt hơn. Cho cả ba...

- Bà còn ngồi đó nữa!!! Đi học!!! Lẹ lên!!!

- Biết rồi!!! Mi nói lắm quá!!!

Nó phồng má giận dỗi bỏ đi vào bếp rửa cốc coffee rồi chạy vào phòng thay đồ. Trong quãng thời gian đó Thiên Bình tranh thủ ăn sáng.

15 phút sau nó bước xuống lầu, trên người là bộ đồng phục trường trông rất đáng yêu. Nhưng khi đã nằm trên người nó bộ đồng phục cũng toát ra vẻ u uất khó tả.

Nó nhẹ nhàng đi tới chỗ Thiên Bình vẫn đang ăn như con heo, cốc đầu cậu một cái rồi thẳng tiến tới cửa. Cậu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò của chị hai mà cười khổ. Rõ ràng là vẫn chưa quên được việc đó mà.

~o0o~

Nó đi trước, cầm trên tay chiếc ô trong suốt, lại một lần nữa nó bị thu hút bởi những hạt mưa. Là mây đang khóc thương cho sự thảm hại của nó sao? Phải chăng mưa đang khóc thay cho nó? Nó đã khóc nhiều đến nỗi bây giờ nó chẳng còn nhớ khái niệm khóc là gì. Nó đã khóc nhiều đến nỗi quên mất cách để nở nụ cười. Nó đã khóc đến cạn nước mắt rồi, tưởng chừng như nếu bây giờ nó khóc sẽ chỉ còn máu đỏ thôi...

Ngày ấy nó đã bỏ lại tất cả đằng sau, nó không còn nuối tiếc nữa. Vậy nên nó cần phải mạnh mẽ để chấp nhận. Nhiều năm qua đi, nó chẳng màng đến thế giới xung quanh cốt yếu cũng chỉ để quên những ký ức đó. Nhưng sự thật, nó vẫn nhớ như in hình bóng của họ. Sự thật, Nó vẫn chưa chấp nhận, vẫn chưa mạnh mẽ, vẫn chưa quên, vẫn còn nuối tiếc.

- Này!!! Sao bà đi nhanh thế? Đợi chút coi!!!

Thiên Bình í ới gọi từ đằng sau, Thiên Yết vẫn cứ bước đi không dừng lại đợi nhưng lại đi chậm hơn lúc trước, để Thiên Bình đuổi kịp.

Đâu đó trên con đường lất phất mưa rơi có một cặp song sinh đang cãi nhau. Tiếng nói của họ khiến ai cũng phải trở nên vui vẻ vì nội dung việc cãi vã. Chàng trai mặt nhăn nhó nhưng vẫn giữ khư khư nụ cười trên môi. Cô gái thì ngược lại, cô ấy không cười chỉ hơi to tiếng một chút.

~o0o~

Reng... reng...

Tiếng chuông giờ vào lớp vang lên Cự Giải cùng Ma Kết im lặng ngồi vào chỗ (học sinh gương mẫu nó thế) đến khi cô giáo bước vào thì anh mới hô học sinh đứng. Cô giáo không nói chỉ mỉm cười hiền nhìn ra phía cửa phòng rồi bảo.

- Các em vào đi.

Mọi ánh mắt đều hướng ra phía cửa chờ đợi, Ma Kết và Cự Giải cũng không ngoại lệ. Bước vào đầu tiên là một chàng trai với nụ cười thân thiện hút hồn bao nhiêu bạn nữ trong lớp. Theo sau là một cô gái, nét mặt hao hao giống chàng trai chỉ trừ mái tóc màu hạt dẻ nhưng trái ngược với chàng trai, cô gái ấy toát lên vẻ lạnh lùng, khó gần gũi, khiến cho các bạn nữ có ấn tượng không tốt lắm, chỉ có vài bạn nam là bị khuất phục trước vẻ đẹp kì lạ đó.

- Xin chào mọi người tớ là Lưu Hoàng Thiên Bình. Đây là chị sinh đôi của tớ Lưu Hoàng Thiên Yết. Thứ lỗi vì chị tớ ít nói nha.

Thiên Bình mắt cún con nhìn quần thể dưới lớp, bọn nó được một phen mất máu nặng. Còn về phía Ma Kết anh vô cùng ngạc nhiên. Cô gái đó? Lưu Hoàng Thiên Yết? Em... quay lại cuộc đời tôi thêm lần nữa ư? Khiến tôi đau bấy nhiêu đó vẫn là chưa đủ đối với em sao?

Cự Giải đang đọc sách, thấy Ma Kết ngồi bên cạnh có vẻ thất thần liền tò mò ngước lên nhìn mặt học sinh mới. Cô đã chết lặng. Cô không thể ngờ có một ngày Thiên Yết sẽ quay về đây. Cô lại muốn cướp đi của tôi thứ gì sao? Lưu Hoàng Thiên Yết?

Thiên Yết đứng nép sau một phần lưng của Thiên Bình, nó đưa đôi mắt lạnh lẽo quan sát từng người trong lớp và dừng lại nơi Cự Giải cùng Ma Kết. Đau... Trái Đất thật sự tròn đến vậy ư? Càng cố gắng trốn tránh bao nhiêu thì bây giờ điều đó càng thành công cốc. Nó cố gắng quên vì cái gì chứ? Để rồi giờ đây tại nơi này kí ức lại lần nữa trỗi dậy trong nó.

- Thế Thiên Bình với Thiên Yết ngồi cùng bàn cuối nhé! Chúng ta bắt đầu tiết học.

Cô giáo không nói nhiều, chỉ sắp xếp chỗ cho bọn nó. Bọn nó cũng chẳng phản đối gì, lẳng lặng đi xuống chỗ ngồi của mình. Trong lòng, nó thở phào nhẹ nhõm khi nó được sắp cho ngồi khá xa chỗ của anh.

- Này! Yết! Bà không sao đó chứ?

- Không sao. lát nữa mi có cúp không?

- Không, để tui quan sát tình hình lớp này cái đã. Có chi không? Hôm nay bà lạ lắm àh nha!

- Xì, nhiều chuyện!!! Vậy quan sát xong rồi mi báo lại cho ta nghe chưa???

- Rồi rồi.

Thiên Bình thở dài, thật hết biết chị cậu, chị ấy nghĩ gì có trời mới hiểu. À mà có một người đã từng hiểu hết những suy nghĩ của chị. Chỉ là giờ người đó đã ghim sâu một vết thương lớn và nhiều vết thương nhỏ lên trái tim chị. Trái tim chị ấy cũng từ đó mà dần dần khép lại. Cậu tự hỏi liệu người đó có còn hiểu rõ chị như lúc trước nữa hay không đây?

~o0o~

Chúng ta chuyển cảnh sang giờ ra chơi.

- Thiên Yết?

Ma Kết đi đến chỗ nó ngồi, khẽ hỏi, giọng run run. Chỉ khi đứng trước nó anh mới không làm chủ được bản thân mình. Phải. Anh vẫn còn yêu nó nhiều lắm. Nhưng tại sao? Tại sao nó nhất thiết phải rời xa anh? Sao không để anh kịp níu giữ nó ở lại?

- Tôi... coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau, có được không?

Thiên Yết cúi gằm mặt xuống bàn, nó không muốn đối mặt với anh. Nó sợ nếu nó nhìn vào anh nó sẽ không kiềm được lòng mà khóc, không kiềm được lòng mà ôm anh lại kể hết mọi thứ cho anh nghe. Đủ rồi. Nó không muốn phải làm ai tổn thương nữa. Mặc kệ vết thương của chính nó đang từ từ rỉ máu trở lại, nó không muốn anh lại đau vì nó. Thôi thì nó đành im lặng chịu đựng vậy. Vậy anh sẽ không đau nữa, anh sẽ quên thôi, đúng không?

- Thiên...

Chưa để anh nói hết câu nó liền đứng bật dậy bỏ ra ngoài chẳng thèm quay mặt lại nó cứ đi thôi. Không cần biết đi đến đâu, chỉ cần tránh mặt anh là được.

Ma Kết tay nắm chặt thành quyền, nơi đáy mắt hằn vẻ tức giận. Thiên Bình đứng từ xa nhìn thấy tất cả chỉ cười nhạt, cậu để họ tự giải quyết, cậu còn có người mà cậu yêu.

Sau khi lớp chứng kiến chuyện xảy ra thì vang vọng khắp nơi những tiếng xì xào bàn tán. Ma Kết chẳng buồn quan tâm đến nhưng nội dung của cuộc tranh luận này đại loại như là...

- Con nhỏ đó sao lại chảnh chọe thế nhỉ? Được Ma Kết chủ động bắt chuyện thế kia?

- Ma Kết bị sao vậy? Không phải cậu ấy là của Cự Giải sao? Sao lại chủ động với người con gái khác như vậy nhỉ?

- Đại tỷ Cự Giải chắc chắn sẽ rất tức giận đó!!!

- Phải đó phải đó. Lần này coi như cô gái Thiên Yết kia xui xẻo. Haha.

- Cô ta bị thế đáng lắm. Tao vẫn thích Cự Giải đi với Ma Kết cơ.

- Ờ, họ đẹp đôi mày nhể? Còn là bạn thân thời thơ ấu nữa, ngưỡng mộ ghê.

Tiếng xì xầm vang lên mỗi lúc một nhiều hơn, vừa ngay Cự Giải vào lớp nghe được hết những lời bàn tán. Cô nhếch môi cười gian xảo.

- Thiên Yết, lần này tôi nắm chắc phần thắng, đừng hòng cướp người ấy thêm lần nào nữa.

Ngoài cửa sổ của căn phòng học ấy cơn mưa lại rơi như trút nước, cơn mưa dai dẳng của mùa hạ như chào đón cuộc tái ngộ ngày hôm nay. Mưa rơi là rơi vì cái gì? Là rơi vì ai?

~o0o~

Giờ về Thiên Yết lao như tên bắn ra khỏi lớp, nó không muốn ở đây thêm chút nào nữa. Thoát rồi. Ra khỏi cổng trường nó mới bắt đầu thở phào, chân cũng bước từng bước chậm lại.

- Thiên Yết? Lâu rồi không gặp.

Cái ô Thiên Yết cầm trên tay bỗng buông lỏng rơi khỏi tay nó. Là Cự Giải... Nó nhìn Cự Giải, cả thân hình nhỏ bé bất giác run lên, không biết là vì lạnh hay gì khác.

- Cự...

- Đừng gọi tên tôi!!! Tôi hận cô!!! Tôi hận cô đến xương tủy!!! Cô quay trở lại làm gì??? Cô lại định đưa anh ấy đi mất ư??? Tôi hận sao ngày đó ngu ngốc làm bạn cùng cô!!! Tôi chỉ ước gì cô không tồn tại trên thế giới này nữa!!!

Thiên Yết đau, đau lắm chứ. Người bạn mà nó đã từng vui đùa suốt bao năm lại nói với nó những lời cay độc như vậy. Nó không oán trách cô, chỉ trách bản thân nó tại sao không kiềm chế được chính mình để cho mọi chuyện phải đi xa đến mức này.

- Tớ...

- Tôi không cần lời giải thích từ cô.

- A!

Nói rồi Cự Giải nhào tới thúc vào bụng nó một cú đau điếng. Từ trước tới giờ điểm yếu của nó chính là thể lực, bị một cú như vậy nó dường như đã muốn ngất lịm đi, mắt đã ngấn nước tự lúc nào. Nhưng nó vẫn cố gắng đứng lên, nó muốn giải thích cho cô hiểu, nó muốn cô biết bao năm qua nó đã muốn tình bạn ấy được hàn gắn tới mức nào. Dù sao cô cũng là người bạn đầu tiên của nó.

- Đánh!

Chỉ một từ của Cự Giải mà những cô gái đứng núp nãy giờ ra mặt hết, nó ngạc nhiên tột độ. Chưa kịp định hình lại thì đã bị đánh cú đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, lực đánh cứ thế mạnh dần.

- Cự Giải, cậu dừng lại. Tôi sẽ không nói với Ma Kết.

Tay cô bị ai đó cầm chặt lại, chất giọng trầm ấm thân quen lọt vào tai cô. Cự Giải bất ngờ quay đầu lại thì thấy Thiên Bình đứng đó, vẻ mặt tươi cười lúc sáng thay bằng sự lạnh lùng đến mức che khuất cả cơn mưa.

- Rút!

Cô cũng không vừa, lạnh lùng hất tay Thiên Bình ra rồi bảo đàn em rút lui. Cậu thở dài não nề, từ khi nào mà cả ba thay đổi nhiều tới vậy? Đúng là tình yêu, làm cho con người ta mù quáng đến đánh mất lí trí và cảm xúc của bản thân. Nói thật, cậu cũng đang yêu. Nhưng là yêu đơn phương. Cậu muốn chờ đợi cô gái ấy nhận ra sự hiện diện của cậu.

Có lẽ cậu mới là người đánh mất bản thân mình.

Ma Kết sau khi trực nhật thì ra về, đang đi và suy nghĩ chuyện lúc sáng thì anh thấy Thiên Yết đang nằm bất tỉnh, bên cạnh là Thiên Bình đang cố đỡ nó dậy. Lí trí bảo anh không được tiến thêm bước nữa nhưng con tim đã đưa bước chân anh đi thẳng đến đó mà không để lí trí kịp kháng cự.

- Cô ấy bị sao vậy?

- Không tiện nói, anh tự tìm hiểu đi.

Ma Kết đi đến nhìn Thiên Yết ánh mắt trìu mến nhưng lại buồn đến lạ. Thiên Bình nhìn thấy chứ, nhưng cậu lỡ hứa với Cự Giải rồi, quân tử nhất ngôn mà, làm sao thất hứa được?

Bỗng nhiên điện thoại Thiên Bình đổ chuông liên hồi. Thật là sao lại gọi vào lúc này kia chứ? Không thấy tình hình sao? (T/g: làm sao mà họ thấy được ạh?) À mà khoan, cơ hội tốt đến rồi. Muahahaha... không thể bỏ lỡ được.

- Alo?

«Thiên Bình hả mày? Mày ơi. Cái vụ mày kêu áh, tao có ý tưởng rồi. Qua đây tao nói cho nghe!»

- Nhanh vậy? Coi như tao tin tưởng đúng người. Kha kha kha,
Đợi chút tao qua liền!

«Lẹ nha mày!!!»

Nói đoạn cậu cúp máy, thẳng thừng thảy Thiên Yết đang bất tỉnh qua cho Ma Kết rồi chạy đi. Vừa chạy cậu vừa nói với lại. Sau đó thì mất bóng.

- Chăm sóc bà Yết giùm nha!!! Tui có đại sự phải đi rồi! Bye bye!!!

- ... ha... hảaaaaa???

~còn tiếp~

P/s: Ai hóng chap sau không ạ̣? Mà báo trước haha ^^ chap sau không liên quan mấy tới chap này a~ haha ^^~

Mụi thấy sao Mia? Có thích hông nà? °v°

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro