Chương 298: ĐẦM RỒNG HANG HỔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thoạt nhìn Chu Thư Điệu vẫn đang trao đổi gì đó với bọn họ. Trước khi họ chưa có kết luận, Chẩm Khê chỉ có thể đứng một bên.

Một lát sau, Chu Thư Điệu mới đến nói với cô:

"Hai người họ nói bây giờ vừa mệt vừa muộn rồi, hỏi đồ của em có thể để đến mai thu xếp hay không?"

 "Vậy đêm nay em..." Chẩm Khê vốn muốn hỏi gần đây có khách sạn nào để cô ngủ tạm một đêm không.

"Đêm nay em ngủ cùng với chị đi."

"Vậy làm phiền chị rồi."

Lúc này Chu Thư Điệu mới giới thiệu hai người bạn cùng phòng này9cho cô.

Người tóc vàng trán cao tên là Tzuyu, người còn lại tóc đen dáng cao tên là Vana.

Chẩm Khê không biết tiếng Hàn, chỉ có thể cúi người thể hiện sự chào hỏi.

Đau đầu thật, hai người này nhìn bề ngoài đã biết là không phải người dễ chung đụng rồi. Vana đi tắm rửa, người còn lại ngồi trên giường sơn móng tay. Chẩm Khê nhìn vách tường, buồn bực ngán ngẩm. 

"Chắc em cũng mệt rồi, lát nữa đi tắm trước đi, sau đó nghỉ ngơi thật tốt."

 Chẩm Khê lấy quần áo ra, rồi ngồi chờ. Khi Vana tắm xong, Chu Thư Điệu giục cô mau đi tắm. Chẩm Khê nhìn người đang sơn móng chân kia, lắc đầu.

Tiền bối người ta tập luyện trở về, một người mới đến tham gia huấn luyện như cô làm sao dám vượt lên trước đầu người ta.

"Không sao đâu, dù sao thì hiện tại cô ấy không tắm."

 Chu Thư Điệu vẫn khuyên cô, đúng lúc cô không biết lại dùng có gì để từ chối thì Huy Dương gọi điện thoại đến.

Chẩm Khê vội vàng đi ra ngoài nhận điện thoại. "Thế nào?"

Chẩm Khê đơn giản kể lại chuyện ngày hôm nay, phiền não nói:

"Bây giờ em đang ở ký túc xá thực tập sinh, rất gượng gạo ấy." 

"Nói thế nào nhỉ?" Bên kia do dự một chút, "Không phải anh nghi ngờ lòng tốt của người khác rồi nghĩ xấu cho họ. Nhưng anh phải nói cho em biết, người Hàn Quốc không nhất định là khó ở chung, và đồng bào cũng không phải đều có ý tốt. Kinh nghiệm từng trải của anh là khi em không có khả năng giao lưu bình thường với người khác thì không nên quá tin tưởng người bên cạnh mình. Cẩn thận người ta là kẻ lạ mặt lá trái."

"Lá mặt lá trái là sao?"

"Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ." Huy Dương suy nghĩ một chút lại nói: "Lấy một ví dụ, em nói với cô ta, thời tiết hôm nay thật đẹp, chờ khi cô ta truyền đạt lại cho hai người Hàn Quốc có thể sẽ nói, Chẩm Khê nói thời tiết không tốt, tâm trạng cô ấy rất khó chịu, hai người đừng động vào cô ấy. Hoặc khi người Hàn Quốc kia nói cơm hôm nay ăn rất ngon, cô ta truyền đạt lại cho em sẽ thành, người Hàn Quốc nói người Trung Quốc mấy người chắc chắn chưa từng được ăn thứ như vậy."

Chẩm Khê líu lưỡi, "Khoa trương đến thế sao?"

"Nếu như em cho người khác cảm giác mình nhất định sẽ debut thì em sẽ trở thành đối tượng bị đối phó, mặc kệ là người Hàn Quốc hay là người Trung Quốc, ở phương diện này họ đều giống nhau."

"Tại sao em lại có cảm giác mình đang tiến vào đầm rồng hang hổ thế nhỉ? Tại sao anh lại phải lừa em đến nơi này?"

"Nói chung, kinh nghiệm mà tiền bối truyền lại cho em là trước khi chưa thể tự biểu đạt được ý nghĩ của

mình thì nói ít thôi. Không nên quá quan tâm đến xung quanh. Làm thật tốt chuyện mình nên làm, mọi việc phải cẩn thận nhé."

"Nếu như thật sự xuất hiện tình huống như anh nói thì em nên làm như thế nào?" "Tự mình nghĩ đi! Em cũng đã hoạt động mấy năm trong giới giải trí rồi còn gì, làm sao mà chuyện như vậy còn cần anh dạy cho em?"

"Tình hình trong nước không giống..."

"Nhưng bản chất con người đều là giống nhau."

***

Lúc Chẩm Khê trở về, người bạn cùng phòng còn lại đã rửa mặt xong xuôi. Chẩm Khê cố chấp để Chu Thư Điệu đi tắm trước, một mình cô ngồi yên tĩnh nghịch móng tay. 

"Cô bao nhiêu tuổi?"

 Đột nhiên, cô gái tóc đen dáng cao kia hỏi cô một câu. Mặc dù cô ta nói là tiếng Anh, nhưng Chẩm Khê vẫn phải mất một lúc mới hiểu ra được.

"18."

Vana chỉ mình, "23". Chỉ vào người còn lại, "25".

Tuổi của người Hàn Quốc phải tự động trừ đi hai tuổi, như vậy, hai người này sẽ là một người 21, một người 23, cũng không chênh lệch mấy so với cô.

"Unni!" Van chỉ về phía mình cùng người bạn cùng phòng còn lại và nói với Chẩm Khê. Chẩm Khê lập tức hiểu ra, đứng dậy gọi một tiếng. 

Sau đó lại không nói thêm câu nào nữa, bầu không khí lại trở nên lúng túng.

 Xem ra Hàn Quốc thật sự là một nước để ý đến thứ tự trên dưới. Việc làm đầu tiên sau khi biết về tên chính là dựa theo tuổi để sắp xếp thứ tự. Chẩm Khê là người nhỏ tuổi nhất trong phòng này, cô gần như có thể dự đoán được cuộc sống sau này của mình.

Chu Thư Điệu đi ra để Chẩm Khê đi vào tắm rửa. Trước khi vào nhà vệ sinh, hình như cô nghe thấy Chu Thư Điệu nhắc đến tên mình với hai người kia.

Còn về nói cái gì, nói tốt nói xấu, cô hoàn toàn không biết. Khi lên giường ngủ, Chu Thư Điệu nói với cô, ngày mai sẽ dẫn cô đi dạo phố mua đồ.

"Chị không cần tập luyện à?" Chẩm Khê hỏi.

"Bỏ một ngày cũng không sao."

Sáng sớm ngày hôm sau, hơn bảy giờ, hai thực tập sinh kia đã chuẩn bị đi luyện tập.

Nhìn hai người họ, Chẩm Khê tự nhiên cảm thấy lo lắng. Khi cô làm thực tập sinh ở trong nước, cả sau khi tham gia thi đấu hay ra mắt, cô thấy rất ít khi có người dậy sớm như vậy để đi tập luyện.

Ở nơi này, đây chính là chuyện bình thường. Đây chính là người có thiên phú hơn bạn còn cố gắng hơn bạn.

Chẩm Khê cũng muốn mau chóng sắp xếp xong xuôi tất cả để tập trung vào huấn luyện. Chu Thư Điệu dẫn cô đi dạo phố. Chẩm Khê vốn là chỉ muốn mua chút đồ dùng hằng ngày, nhưng Chu Thư Điệu dẫn cô đi tới Gang Nam. Một khu phố toàn đồ xa xỉ, cùng với các cửa hàng giá cao ngất ngưởng.

Một miếng bánh xà phòng ở đây cũng có mức giá đáng sợ. Buổi trưa, cô ta còn dẫn cô tùy tiện đi đến một nhà hàng, hai người đã ăn một bữa trưa với giá cả không thấp.

Đương nhiên, Chẩm Khê trả tiền. Đi dạo đến chiều, hai chân Chẩm Khê đã rã rời, mà đồ dùng hằng ngày đáng lẽ ra mua rất dễ dàng, nhưng cô lại không mua được gì cả.

Chu Thư việu kéo cô đi dạo ở những cửa hàng với các thương hiệu xa xỉ và những cửa hàng trang hoàng cao cấp. Cô ta cứ luôn miệng thuyết phục Chẩm Khê mua những thứ đắt đỏ kia, cho dù cô đã nói rất nhiều lần là mình không cần, Chu Thư Điệu vẫn nói với cô: 

"Những thứ trước đây em dùng chắc chắn còn tốt hơn những thứ này. Không thể chỉ vì thay đổi hoàn cảnh mà làm bản thân mình chịu thiệt." 

Chẩm Khê vẫn kiên trì không mua bất cứ thứ gì, những thứ kia mà mang về, chỉ với logo trên bao bì cũng đã rất nổi bật rồi.

Thấy trời gần tối, Chu Thư Điệu nói với cô: "Em có muốn mua chút quà nhỏ gì mang về để làm dịu quan hệ với hai người cùng phòng kia không?"

Chẩm Khê suy nghĩ cũng thấy đúng, liền dự định mua chút đồ ăn vặt hay hoa quả gì đó.

"Hai người họ không thích những thứ này." Chu Thư việu trực tiếp nói với cô, "Con gái thường thích nước hoa mỹ phẩm các loại."

Khi cô ta nói câu này, hai người đã đứng trước cửa hàng của một thương hiệu xa xỉ bắt đầu bằng chữ C nào đó.

Chẩm Khê bị dọa đến mức lắc đầu liên tục.

Cô là nhà giàu mới nổi hay sao mà phải tặng cho người mình mới quen biết chưa được bao lâu thứ quý giá như vậy?

Hơn nữa, cô không cảm thấy quan hệ của mình với hai người còn lại trong phòng kém đến mức phải làm dịu.

Cô càng ngày càng không hiểu con người của Chu Thư Điệu. Ứng viên cho nhóm nhạc nữ mà CL muốn cho ra mắt vào năm nay đã được quyết định. Lần tiếp theo cho ra mắt nhóm nhạc nữ nữa, chính là bốn năm sau. Chu Thư Điệu đã là thực tập sinh năm thứ sáu, năm nay cũng phải 25 tuổi, bốn năm sau, cô ta cũng đã 29 tuổi.

Công ty CL có nghệ sĩ ở tuổi này mới ra mắt à? 

Chẩm Khê đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu như cô gặp phải chuyện như cô ta thì hiện tại cô chỉ có hai sự lựa chọn.

Sớm ngày từ bỏ.

Hoặc, nghĩ trăm phương ngàn kế để được ra mắt. Nếu như cô ta không hề có ý nghĩ từ bỏ, vậy hiện tại muốn nhất chính là ra mắt.

Chẩm Khê mua hơn hai trăm tệ tiền dưa hấu mang về.

Khi về đến phòng, hai người kia đều đã về, họ cũng đã thu dọn sạch sẽ đồ đạc đặt trên giường cô. Chẩm Khê cảm thấy mình không thể trông mặt mà bắt hình dong được, hai người này hẳn là có thể ở chung hòa bình với cô. Cô đặt dưa hấu xuống, vừa mới chuẩn bị bắt chuyện với bọn họ, liền nghe thấy Chu Thư Điệu bla bla nói gì đó, mà cô gái tên Vana kia lập tức lườm cô một cái.

Sau đó, Chu Thư Điệu lại bày ra vẻ mặt khó xử nói với cô: "Các cô ấy nói, em không được ăn thứ này ở ký túc xá, rất có mùi."

Dưa hấu thì có thể có mùi gì?

Hai người họ thực sự đã nói như vậy với Chu Thư Điệu à?

Lúc trước Chu Thư Điệu lại nói gì với hai người họ nhỉ?

Chẩm Khê thật sự muốn lấy phần mềm phiên dịch ra.

[Chẩm Khê, cậu lên báo rồi.]

Điện thoại nhận được tin nhắn của Lư Ý. Không biết tại sao, chuyện ngày hôm qua cô làm việc tốt lại được đăng lên báo trong nước. Bây giờ thì hay rồi, nhân dân cả nước đều biết chuyện cô đến Hàn Quốc du học.

Sau đó...

Cũng đừng nói sau đó nữa, chuyện bây giờ còn không có chút manh mối nào đây.

Chẩm Khê sắp xếp lại giường của mình, thừa dịp Chu Thư Điệu không ở đây bèn cố gắng nói chuyện với Vana bên cạnh.

"Unni."

Cô vừa gọi một tiếng này, cả hai người trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cô. Lần này, ngược lại Chẩm Khê không biết nên nói cái gì.

 "Ăn dưa hấu không ạ? Ngọt lắm"

 Bởi vì trình độ tiếng Hàn của mình và trình độ tiếng Anh của đối phương, câu nói này thật sự không thể nói phức tạp hơn được.

"Người Hàn Quốc không thích ăn dưa hấu." Đối phương trả lời cô như vậy.

Vậy thì thật kỳ lạ. 

"Vậy người Hàn Quốc thích ăn cái gì ạ?" Chẩm Khê thăm dò hỏi. 

"Những thứ rẻ." Đối phương nói với giọng không chút khách sáo.

Đến lúc này thì Chẩm Khê đã mơ hồ có thể đoán được lúc trước Chu Thư Điệu đã nói gì với bọn họ.

Cô vừa định giải thích, Chu Thư Điệu đã đẩy cửa tiến vào.

"Chẩm Khê, các thực tập sinh trong nước muốn gặp em."

Cuộc nói chuyện dừng lại.

Không nghi ngờ chút nào, cuộc gặp gỡ với thực tập sinh trong nước lại là một lần bị chiêm ngưỡng, tò mò.

Nghe nói không đến đủ người, nhưng cũng đã có rất nhiều người đến.

Từ trong miệng họ mà Chẩm Khê biết được, thầy Đường cũng đã dặn dò họ rằng không được phép nói với các thực tập sinh khác chuyện lúc trước của cô. Tràn ngập lỗ tai Chẩm Khê đều là câu hỏi vì sao đến từ những người kia.

Mấy vạn câu hỏi vì sao.

Có thể vì sao được?

Bởi vì mình vui chứ sao.

Thời gian gặp mặt vô cùng giày vò kết thúc, Chẩm Khê nhận được điện thoại của thầy Đường, ông ấy nói đã sắp xếp giáo viên dạy tiếng Hàn cho cô, bảo cô tự liên hệ với người ta chuyện đi học.

Ngày hôm sau cô gặp mặt giáo viên tiếng Hàn, đồng thời còn gặp được thực tập sinh trong nước đến cùng đợt với cô, một cô gái tên là Lưu Khanh Khanh, rất xinh đẹp, bằng tuổi với cô.

"Lúc trước nghe các tiền bối nói trong kỳ huấn luyện này có cậu tham gia, mình còn không tin." Lưu Khanh Khanh đến Hàn Quốc sớm hơn Chẩm Khê mấy ngày, thói quen vẫn chưa bị đồng hóa, vậy nên khi nói chuyện cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

"Tại sao cậu lại đến đây?" 

"Chỉ là muốn đến thử xem."

"Bệnh của cậu..."

"Bác sĩ đề nghị tôi làm những chuyện có thể khiến cho mình vui vẻ."

 "Vậy tại sao không ở trong nước?" 

"Muốn thay đổi một hoàn cảnh mới, lại bắt đầu lại từ đầu."

 Chẩm Khê suy nghĩ một chút, hỏi cô ấy: "Cậu cảm thấy tiền bối Chu Thư việu thế nào?"

 "Nghe nói là người lớn tuổi nhất trong số thực tập sinh trong nước, cũng là người có thời gian thực tập lâu nhất, vẫn luôn rất có uy tín, ở trong nhóm thực tập sinh chúng ta chắc tương đương với Hội trưởng đấy. Mình rất ít khi tiếp xúc với chị ấy, mình chỉ là một người đến tham gia đào tạo, tiền bối hẳn là sẽ không quá quan tâm đến mình."

Vậy thì thật kỳ lạ, cô cũng là người đến tham gia đào tạo mà. Nhưng người này lại rất quan tâm đến cô mà nhỉ.

Chương 300 NGHỆ SĨ HẾT THỜI

"Chắc chắn cậu có thể trở thành thực tập sinh chính thức ngay lập tức, sau đó tiến vào nhóm ứng viên và nhóm ra mắt." Lưu Khanh Khanh nói với Chẩm Khê bằng giọng ngưỡng mộ.

Đau đầu thật đấy! Ngay cả một thành viên mới đến không lâu như cô nàng này còn nghĩ như vậy, càng đừng nói mấy con cáo già đã hoạt động trong này lâu như vậy.

Chuyện thực tập sinh ra mắt này, không giống như khi bọn cô thi đấu còn có thể lôi kéo người khác. Nơi này căn bản không có cái gọi là nắm tay nhau cùng tiến cùng lùi, chỉ có loại bỏ một người, mới có thêm một phần cơ hội. Đối với những thực tập sinh nôn nóng muốn debut kia mà nói, Chẩm Khê chính là chướng ngại vật gai mắt nhất trên đường. Chẳng trách thầy Đường nghiêm cẩm thực tập sinh trong nước không được nói ra chuyện trước kia của Chẩm Khê với những thực tập sinh khác, đoán chừng cũng là sợ sau khi người khác biết đến chuyện này sẽ cùng nhau chống lại, xa lánh cô.

Vấn đề là những thực tập sinh trong nước này cũng không dễ đối phó. Việc học tiếng Hàn cấp bách như lửa sém lông mày.

Ngoài giáo viên dạy tiếng Hàn được sắp xếp, Huy Dương còn giới thiệu cho cô một người khác. Chẩm Khê tự trả tiền học, để giáo viên nói chuyện bằng tiếng Hàn với cô mỗi một ngày từ nửa tiếng đến một tiếng. Để có thể nắm rõ tình hình, cô còn mua một cây bút ghi âm để trong người, khi nào nghe thấy cuộc trò chuyện khó hiểu ở trong ký túc xá thì ghi âm lại, sau đó nhờ giáo viên phiên dịch giúp cô. Ngày thường, thời gian mọi người ở trong phòng không nhiều, nên dung lượng đối thoại mỗi ngày cũng khá

Thời gian huấn luyện thực tập sinh kỳ này của công ty CL vẫn chưa đến, cô và Lưu Khanh Khanh là thực tập sinh Trung Quốc đến đây sớm nhất. Tạm thời vẫn chưa thể tham gia tập luyện, lại có trở ngại ngôn ngữ, cho nên ngoài tiết học ngôn ngữ và lễ nghi thì Chẩm Khê và Lưu Khanh Khanh không còn chỗ nào để đi nữa.

Thường xuyên qua lại, hai người cũng coi như thân quen.

Tháng Sáu, một vài trường học ở Hàn Quốc đã bắt đầu nghỉ hè. Một vài thực tập sinh mà Chẩm Khê biết, bình thường phải vừa đi học vừa tập luyện, đến khi nghỉ hè còn phải vừa đi làm thêm vừa tập luyện. Ngay cả thực tập sinh trong nước như Chu Thư Điệu, bình thường đều phải dành ra một khoảng thời gian để ra ngoài làm thêm.

Cô ta không chỉ một lần nói ngưỡng mộ Chẩm Khê. Cô ta nói, phần lớn thực tập sinh trong nước đều là học sinh trung học hoặc đã tốt nghiệp trung học rồi đến Hàn Quốc, không có ai từng học đại học. Người có thể vừa làm thực tập sinh vừa đi học như Chẩm Khê cơ bản là không có ai. Hơn nữa, cô còn không phải lo lắng vì chuyện kiếm tiền.

Mặc dù công ty CL sẽ có trợ cấp cho thực tập sinh chính thức, cũng tương đương với lượng mỗi tháng. Nhưng đây cũng chỉ có thể đảm bảo cuộc sống cơ bản, nếu bạn muốn mua quần áo túi xách, mỹ phẩm... thì phải tự mình kiếm tiền.

"Thường xuyên ăn dưa hấu như em thế này, quả thực rất xa xỉ." Sau đó, ngay cả dưa hấu Chẩm Khê cũng không dám ăn một cách ngang nhiên nữa. Khi Chẩm Khê sắp rảnh rỗi đến mốc meo, Chu Thư việu tổ chức một buổi tụ tập hội đồng hương thực tập sinh Trung Quốc trong công ty CL. Buổi tụ tập rất được mọi người hoan nghênh, hình như chỉ cần đi đến một nơi nhiều người xa lạ, nhận đồng hương chính là chuyện đầu tiên cần làm.

Hiện tại, công ty CL có 23 thực tập sinh Trung Quốc, trong đó có 14 nữ và 9 nam. Còn có 5 người đến tham gia khóa huấn luyện đào tạo. Địa điểm gặp mặt được quyết định ở cửa hàng thịt nướng, một nơi mà Chẩm Khê đã đến rất nhiều lần dù cô mới đến Hàn Quốc chưa được nửa tháng.

Chẩm Khê đi theo sau Chu Thư Điệu, vừa đi vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người cô.

Tất cả đều là ánh mắt nhìn nghệ sĩ đã hết thời, bên trong sự trào phúng lại mang theo chút ngưỡng mộ. Chu Thư Điệu giới thiệu tất cả mọi người ở đây với cô, Chẩm Khê đau đầu ứng phó những mối quan hệ giữa người và người này, chỉ có thể giả bộ tự kỷ hoặc ngoan ngoãn. Dù sao thì chuyện cô bị mắc chứng trầm cảm mọi người đều biết. 

Chẩm Khê ngồi xuống sát bên cạnh Lưu Khanh Khanh. Cô và cô ấy là hai người nhỏ tuổi nhất trong số tất cả mọi người ở đây, theo lý thuyết đều sẽ nhận được khá nhiều sự chú ý. Quả thật thì Lưu Khanh Khanh đúng là nhận được đãi ngộ như vậy, bởi vì vừa nhỏ tuổi lại mới đến, nên mọi người đều khá quan tâm chăm sóc. Mọi người luôn gọi luôn miệng gọi cô ấy là em gái chúng ta, nhưng lại đối xử với Chẩm Khê xa cách hơn nhiều.

Nói chuyện cũng cứng ngắc, Chẩm Khê, em nên như thế này như thế nọ.

Đúng vậy, cô đã từng ra mắt, cô đã có một quá khứ huy hoàng rực rỡ. Bọn họ cho rằng cô đến làm thực tập sinh chính là để chiếm tài nguyên và vị trí ra mắt của người khác, nên có ý kiến với cô, cô cũng có thể hiểu được.

Cô chỉ hy vọng duy nhất một điều, đó chính là tất cả mọi người có thể trong ngoài như một. Trong số tất cả mọi người ở đây, Chẩm Khê đã gặp hơn nửa số nữ thực tập sinh, bọn họ thường xuyên gọi cô ra ngoài ăn hay làm gì đó. Ngược lại, nam thực tập sinh đều là lần đầu tiên gặp cô.

Đoán chừng là không bị cô ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích cá nhân, vì vậy thái độ của họ đối với cô rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.

Sau khi ăn được một lúc, Chu Thư Điệu đề nghị để cô và Lưu Khanh Khanh mời rượu tất cả các vị tiền bối ở đây. Lưu Khanh Khanh âm thầm nắm chặt tay áo Chẩm Khê cho thấy thái độ lo lắng của mình. Chuyện mời rượu uống rượu như vậy, có một thì sẽ có hai. Quy định mà trước đây Chẩm Khê đã tự đặt ra cho mình chính là, mặc kệ là ăn cơm với ai, nhất định không uống rượu.

"Thực sự rất xin lỗi, tôi bị dị ứng với cồn. Nếu không tôi lấy trà thay rượu hoặc là..."

Vị tiền bối ngồi bên cạnh cô, tên là gì cô cũng chẳng nhớ, sau khi nghe xong lời cô nói, cô ta lập tức đặt mạnh ly nước trên tay mình xuống bàn. Mọi người bắt đầu liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí rất lúng túng.

 "Bị dị ứng với cồn thì thôi..." Có tiền bối nam thực tập sinh lên tiếng giải vây, nhưng lập tức đã bị người bên cạnh trừng một cái.

 "Khi chúng tôi tham gia khóa huấn luyện đều đã uống rồi, không thể chỉ vì mình cô mà phá hỏng quy củ."

 Chuyện bọn họ làm khi tham gia huấn luyện cô làm sao mà biết được? Đừng tùy tiện bịa ra để lừa cô. 

"Thực sự là không uống được." Chẩm Khê mở miệng, "Bây giờ uống vào là sẽ đi bệnh viện ngay lập tức."

 "Đúng vậy, đúng vậy, vẫn đừng nên miễn cưỡng thì hơn." Lưu Khanh Khanh tiếp lời. 

"Thật sự không uống?" Tiền bối hỏi cô.

"Thực sự ngại quá."

Cô cũng không tin, cô không uống thì những người này có thể làm gì được cô. Cô đến Hàn Quốc cũng không phải để bị bắt nạt.

"Quả nhiên là ngôi sao lớn đã từng ra mắt, xác thực là coi thường mấy người chúng tôi."

Biết là tốt rồi.

"Thịt sắp cháy rồi, đừng lãng phí nữa." Chẩm Khê mở miệng.

"Ba tháng tham gia khóa huấn luyện, cô cảm thấy mình nhất định có thể vượt qua và ở lại à?"

 "Không sao cả" Chẩm Khê cười, "Bởi vì đi học, cũng phải ở lại nơi này."

Chúng ta không giống nhau có được không?

Không học xong, không có bằng cấp thích hợp và nghề tay trái thì không còn con đường nào khác ngoài ra mắt cả. Nếu như đã đến nước này mà bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục lãng phí thời gian thì đây đã không phải để thực hiện ước mơ nữa rồi, mà là xuất phát từ nhu cầu sinh tồn.

Tính theo tỷ lệ nghệ sĩ nước ngoài được ra mắt của CL, trong mười người có một người đã là không tệ rồi. Phần lớn người ở chỗ này, đều đang lãng phí thanh xuân của mình.

Cô lại không có nỗi lo về sau. Bây giờ cho dù cô không làm bất cứ thứ gì, nằm ở trên giường thôi cũng vẫn có thu nhập chảy vào thẻ.

Hơn thế còn không phải là ít.

Dù sao chuyện gì cũng vậy, bạn nhường tôi một thước, tôi liền nhường bạn một trượng . 

"Được rồi được rồi, Chẩm Khê không uống thì thôi." Chu Thư Điệu đứng ra ngắt lời, "Con bé cũng chưa từng trải qua những chuyện này, không hiểu là bình thường."

Người bên cạnh châm chọc cười, "Cô bé mười sáu tuổi đã ra mắt? Trong nhóm đó có người làm kẻ thứ ba, lại có người chuyên môn đi chơi bời với mấy ông chú, theo tôi thấy ấy à, có mấy người chưa chắc cũng đã sạch sẽ như vậy."

Một nữ thực tập sinh ngồi bên cạnh cô ta thò đầu ra nhìn cô.

"Không nói tôi cũng quên luôn, năm ngoái có phải cô đã tự sát không? Vậy chắc chuyện gì chúng tôi cũng phải làm theo cô, nếu không hôm nào đó cô không nghĩ thoáng được... đến lúc đó lại thành lỗi của chúng tôi."

Lưu Khanh Khanh cầm thật chặt tay Chẩm Khê, chỉ sợ cô tức giận hất chậu than vào mặt người ta.

"Bỏ đi bỏ đi, ăn cơm thôi."

Có người đứng ra khuyên.

"Nhóm nữ mà công ty cho ra mắt lần này đã xác định được ứng viên, trong năm thành viên không có một người Trung Quốc nào. Xem ra sau này các vị tiền bối sẽ phải cạnh tranh để ra mắt với nhau, nếu như tôi vượt qua khóa huấn luyện kia, tôi cũng sẽ tham gia vào cuộc cạnh tranh đó." Chẩm Khê gẩy mấy lá rau trong đĩa.

"Không biết lần sau CL sẽ cho ra mắt nhóm nữ nhắm vào thị trường nào? Nếu như là trong nước..." Chẩm Khê chỉ nói đến đây.

Trước khi rút lui khỏi giới giải trí, tình hình của cô như thế nào mọi người đều biết. Nếu nói một cách không biết xấu hổ thì, thành tựu mà cô đã từng đạt được, độ cao mà cô đã từng chạm đến, những người này có cố gắng cả đời cũng khó có thể đạt được. Đầu tiên, bọn họ phải được ra mắt đã, sau đó mới có thể so sánh thành tích với cô lúc trước. 

Ra mắt còn chưa ra được đâu, vậy mà còn ở trước mặt cô ra oai cái quái gì?

"Ha, bây giờ nghệ sĩ hết thời thật sự là ghê gớm. Toàn là chuyện từ năm nào rồi, còn tưởng mình giỏi lắm." 

Chẩm Khê coi như là đã hiểu, tôn trọng là phải xuất phải từ cả hai bên, nếu không thì chính là đàn gảy tai trâu. 

"Suy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu như tính theo ngày tháng ra mắt, tôi hẳn là tiền bối đấy."

 "Cô nói cái gì?"

"Nhớ lần đầu tiên khi gặp mặt ở sân bay với Empire Junior, mọi người đều phải cúi chào tôi đấy."

"Thôi khỏi ăn cơm nữa đi, mất hết cả khẩu vị" Có người bực mình mở miệng. Vừa hay, Chẩm Khê cũng có ý nghĩ này. 

"Thanh toán đi." Cô nói, "Bữa cơm này tính thế nào? AA(*)?"

(*) AA: chia đều theo đầu người.

Tất cả mọi người nhìn cô.

 Bởi vì dù sao thì lúc trước những tiền bối ra ngoài ăn cơm với cô đều là cô trả tiền. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, Chẩm Khê cô có tiền, chút tiền thịt này chẳng là gì với cô cả. Lúc trước cô cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại thực sự là hối hận, sớm biết như vậy thì cầm đi mua dưa hấu còn hơn là cho mấy kẻ vô ơn ăn ké.

Nhân viên phục vụ cầm hóa đơn lại đây, lúc trước tưởng rằng Chẩm Khê mời, cho nên đồ mọi người gọi đều là thịt bò tốt nhất.

Hiện tại hóa đơn vừa mang ra, choáng váng, cho dù là AA thì mỗi người cũng phải trả một số tiền không hề nhỏ.

Chẩm Khê nhìn sắc mặt bọn họ thay đổi liên tục, trong lòng rất vui vẻ.

Tốt nhất sau ngày hôm nay tất cả mọi người không qua lại nữa mới tốt. 

"Khanh Khanh, chia theo đầu người thì mỗi người bao nhiêu tiền?"

Chẩm Khê lấy ví tiền ra, người tinh mắt một chút là có thể thấy cô có các loại thẻ bạch kim, thẻ vàng, còn có một tấm thẻ đen.

Thật con mẹ nó có tiền. Chẳng trách mỗi ngày ăn dưa hấu mà ngay cả mắt cũng không chớp. Lưu Khanh Khanh đọc ra một con số, Chẩm Khê gẩy gây chút tiền mặt, không đủ.

"Vị tiền bối nào thanh toán? Để tôi chuyển luôn phần của mình cho người đó."

Không ai lên tiếng.

"Chẩm Khê, đừng có quá đáng như vậy." Câu này của Chu Thư Điều khiến Chẩm Khê nhớ tới Đường Nhân của rất lâu trước kia.

Đã sai còn đi chỉ trích ngược lại người khác. Chỉ có điều, sau đó Đường Nhân bắt đầu mượn gió bẻ măng, không biết vị Chu tiền bối này có phải cũng là người như thế không.

"Vậy thì làm sao?"

"Em trả trước đi, sau này bọn chị sẽ trả lại tiền cho em."

Thôi đi. Coi cô là con ngốc à?

 "Tôi cũng không đủ tiền." Lời này ai mà tin.

"Bọn chị cũng không mang nhiều tiền như vậy."

"Nếu không để người khác đến trả?"

"Ai trả?"

 Chẩm Khê lật điện thoại, tùy ý mở miệng, "Hình như chuyến công diễn ở Nam Mỹ của Empire Junior kết thúc rồi. Có phải là ngày hôm nay trở về không nhỉ?"

 "Nếu không để tôi hỏi anh ấy xem có rảnh không thì đến đây giúp thanh toán."

"Ai?"

Chẩm Khê cười lộ ra một hàm răng trắng, "Tiền bối Huy Dương đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro