1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang là cuối thu, gió sớm mai xông đến rét tận xương tủy, địa thế phía bắc thật hoang vu, đầu cây ngọn cỏ đã khô vàng thấm ướt sương đêm.

Nơi này cách thành trấn gần nhất vài chục dặm, chung quanh toàn là đồi núi cao, chung quanh bốn phía không có lấy một ngôi nhà, chỉ có cành cây khô cùng tiếng kêu đói cạc cạc của mấy chú quạ đen, xa xa vang vọng tiếng nước suối chảy róc rách. Những âm thanh ấy không làm không khí sôi động mà càng buồn hiu quạnh quẽ.

Một nơi hoang vu đến chim không thèm ị, thế nhưng lại có một ngôi nhà gỗ nhỏ, tuy rằng xiêu vẹo rách nát đến cùng cực, tưởng chừng một trận gió thổi qua có thể kéo nó ngã xuống, nơi cửa sổ lộ ra tia sáng mờ nhạt, chứng minh có người ở trong đó.

Sống trong một hoàn cảnh như vậy, trong không khí toát lên một mùi hương thơm kỳ dị!

Bên cái mương, một người cao gầy nấp trong bụi cỏ, bộ dạng ốm đói nhỏ giọng nói với người phía trước đang đứng im không nhúc nhích, tư thế ghé tai thăm dò trong đó đã lâu, bốn lỗ mũi trương phình liều mạng ngửi mùi hương trong không khí.

Một tên trong đó liếm cái môi khô khốc, hạ giọng nói với người bên "Đại ca, chính là nơi này, ta nhìn trước sau ba lần rồi, chỉ có mình cô nương nhỏ kia, trong phòng bốc ra mùi khói dầu như muốn đòi mạng vậy!"

Vừa dứt lời, bụng hắn liền vang ục ục, tại nơi hoang dã không người này, chỉ một tiếng động nhỏ dường như âm vang khắp một vùng.

Người bạn đồng hành giơ tay chụp lên đầu hắn, thấp giọng mắng "Con mẹ nó Nhị Cẩu Tử, ngươi nhỏ tiếng chút coi nào!"

"Này, chuyện này ta sao mà khống chế không được, cả hai ngày rồi chưa có gì bỏ bụng." Nhị Cẩu Tử lúc này cuộn tròn thành một cái trứng nhìn lão đại ủy khuất nói.

Có ai bụng đói kêu lên mà giảm âm lượng được không...

Đại ca nói chuyện thực không có đạo lý.

"Vậy ngươi đem lưng quần cột chặt nó lại!" Đột nhiên đại ca xoay đầu hét lên một tiếng hung thần ác sát. Nhìn gương mặt chẳng khác nào tổ chim, đám tóc rối tung tóc hòa với bộ râu dài, làn da đen sì, chỉ có hai con ngươi đảo tới đảo lui, có thể phân rõ gương mặt và cái ót.

Nhị Cẩu Tử giận mà không dám nói gì, sờ sờ lưng quần sau đó liền nghe được tiếng kéo xé, trên trán vị đại ca gân xanh nhảy dựng, chưa kịp trách mắng liền nghe đồng bạn nói "Lưng quần đứt mất rồi."

Dây lưng quần dùng qua hai năm, giặt giũ qua bao lần đã sớm rách nát, sao chịu được lôi kéo như vậy chứ.

Đại ca hận rèn sắt không thành thép, hai tay hướng chụp đầu hắn "Tiếp lên!"

Dừng một chút dặn dò một hồi "Chúng ta chỉ cần lương thực, cũng đừng lấy hết, một cô nương nếu không cùng đường sẽ không sống một mình tại đây, cuộc sống quá gian nan. Nhớ kỹ, chờ nàng đi rồi mới động thủ, chỉ cần lương thực, không được thương tổn mạng người!"

Nhị Cẩu Tử vâng dạ, chân tay vụng về đem hai đoạn lưng quần cột lại, hướng trên tay đã bị đông lạnh đến mất tri giác mà hà hơi "Đã rõ, đã rõ."

Một lát sau, nhà gỗ kia bỗng vang lên một âm thanh vừa quen thuộc lại xa lạ, giống như tiếng nước nấu sôi trong nồi. Ngay sau đó, mùi hương kia tỏa ra trong khí ngày càng đậm, phiêu phiêu xông tới xoang mũi hai người, quả thực như muốn câu hồn đoạt phách.

"Đại, đại ca thật thơm nha!" Miệng Nhị Cẩu Tử liền chảy ra ba dòng nước dãi, hai mắt lấp lánh tỏa sáng "Thịt, là thịt đó!"

Rốt cuộc còn chút phong phạm đại ca, chỉ hung hăng hít hít nuốt nước miếng, nhịn không hé răng.

Hắn đương nhiên biết đó là thịt, còn biết thịt này trời cao ban cho ăn nhất định ngon. Chỉ gửi mùi hương này, hắn có thể gặm liền bốn cái bánh lớn mà không cần uống nước!

Thậm chí lúc hắn nhịn trong đầu bắt đầu tưởng tượng, nếu có một miếng thịt như vậy đặt trước mắt mình, ăn vào mùi vị sẽ thế nào đây?

Tất nhiên là rất ngon mềm rồi, một khố lớn được ninh nhừ thơm nức, mềm rục bóng bẩy, không cần dùng thìa hay tay bốc, chỉ có thể chôn đầu vào đó dùng miệng ăn! Vừa đến trong miệng, cả lục phủ ngũ tạng đều thoải mái, thật là mỹ thực, ăn xong miệng đều dính đầy mỡ!

Nghĩ đến đây, đại ca nhịn không được dùng tay áo đen sì lau khóe miệng ướt át, bỗng sinh ra nghi hoặc 'Mới sáng sớm mà cô nương này hầm thịt ăn, nhìn qua cuộc sống không gian nan giống như hai bọn họ tưởng tượng nhỉ?'

Không biết qua bao lâu, cửa nhà gỗ mở ra, một thân ảnh mảnh khảnh không tiếng động đi ra, một tay cầm đòn gánh, một tay cầm thùng gỗ, như là đi đến suối múc nước về.

Đột nhiên đại ca đẩy Nhị Cẩu Tử còn nằm mơ hương thơm trong không khí "Chạy nhanh, người đi rồi!"

Hai người vừa muốn nhỏm dậy, lại thấy cửa gỗ được mở ra, một bóng dáng thấp bé lắc lư ra cửa. Cô nương đi trước nghe động tĩnh theo bản năng ngừng bước, xoay người tiếp được bóng dáng nhỏ kia, lại khom người nói vài câu gì đó.

Tiểu hài tử không động tĩnh mà gắt gao lôi kéo không chịu buông tay, nữ tử không làm gì được, đành một tay đỡ đòn gánh hai thùng nước, tay kia nắm tiểu hài tử đi xa.

Hai huynh đệ nấp trong đống cỏ có chút mờ mịt, sao lại có một tiểu hài tử ở chỗ này?

Bất quá hiện giờ tên đã lên dây không thể không phát, nếu không sẽ đói, hai anh em họ sợ đói chết thôi.

Chờ chủ nhân nhà gỗ biến mất sau bụi cỏ, hai người lập tức té nhào từ mương vọt ra, lảo đảo nghiêng ngả lướt qua ba trượng đường đất, tựa hồ lăn vào bên trong ngôi nhà.

Phỏng chừng chủ nhân không nghĩ ở địa phương xa xôi như vậy còn có tặc, cho nên ra cửa không trực tiếp khóa lại, thật tiện nghi cho bọn họ.

Ở giữa Nhà có cái hố sâu, phía trên cao treo một cái nồi cũ, bên trong bọt nước sôi ùng ục. Phía dưới đốt củi tỏa nhiệt đầy ấm áp, hai huynh đệ bị đông cứng thân thể nháy mắt cảm thấy thật thoải mái, sau đó tay chân bắt đầu ẩn ẩn ngứa, là tổn thương do giá rét gây ra đây.

Lúc này ngoài trời có chút sáng lên, tia nắng ban mai mỏng manh xuyên thấu vách tường cũ nát, chiếu lên trên bàn, cùng ánh lửa chiếu sáng, trên đó... Nửa chén thịt!

Bên cạnh chén thịt có hai bát nước, phía trên đặt hai đôi đũa chưa kịp đem rữa, đầu chiếc đũa còn dính mỡ bóng loáng.

Hiển nhiên, vừa rồi một lớn một nhỏ kia ngồi ở chỗ này, dùng hai cây gỗ tước thành chiếc đũa giản dị, ăn thịt từng ngụm, từng ngụm một!

Rầm, nháy mắt trong nhà gỗ im ắng vang lên hai tiếng nuốt nước bọt.

Nhị Cẩu Tử cùng đại ca nhà mình liếc nhau, đều thấy được trong mắt nhau phát ra tia sáng.

Muốn mệnh bọn họ mà.

Ăn hay không ăn? Nháy mắt nội tâm đại ca lâm vào giãy giụa chưa từng có.

Hắn tự nhận mình là đàn ông phải có nguyên tắc đạo nghĩa, lần này tới vốn mượn chút lương thực phụ sống tiếp, nào nghĩ đến gặp được món thịt thơm ngon thế này? Được nấu tốt để trên bàn!

"Đại, đại ca?" Tinh thần Nhị Cẩu Tử có chút hoảng hốt, thành thật nói, lúc này không nhào lên ăn có mà đói thảm, mà nếm đủ rồi liền ăn thiết quyền của đại ca nhà mình.

Đại ca cắn răng một cái "Đừng nhìn, đã nói chỉ cần lương thực, mau đi tìm rồi nhanh đi thôi!"

Nhị Cẩu Tử mặt đầy mất mát, hít hít nước miếng, lại hung hăng nhìn chén thịt kia vài lần, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn đi tìm lương thực. Không được mà thở hổn hển, cả hai hô hấp nhiều, hít theo mùi thịt trong không khí.

Thịt ơi là thịt, đây chính là thịt! Gặp phải xem như may mắn nhưng xem như không thấy, xem như đã ăn qua...

Lại không nghĩ tới, bọn họ tìm kiếm toàn bộ trong nhà, thế nhưng một chút lương thực cũng không có!

Bị đói muốn hỏng rồi,Nhị Cẩu Tử chịu không nổi đả kích này, ôm chân đại ca nhà mình cầu xin "Ca, đại ca, chúng ta ăn chén thịt kia đi! Một ngụm, một ngụm thôi!"

Đại ca cũng quá sức thèm, quằn quại đấu tranh cuối cùng thỏa hiệp, trong lòng nói vài tiếng xin lỗi với chủ nhân ngôi nhà.

Vốn định chỉ ăn một ngụm cứu mạng sống, nhưng vị thịt kia thật sự quá thơm!

So với hắn nghĩ còn thơm gấp mười lần, không, một trăm lần!

Thời trẻ bọn họ cũng được ăn qua thịt, nhưng có lẽ là đói quá mức, liền cảm thấy không có lần nào so được với lần này!

Cũng không biết nấu như thế nào không thấy nước, lớp da bên ngoài mềm mềm lại giòn, bên trong tựa như miếng đậu hủ non đầy nước! Không có muối vẫn là tuyệt thế mỹ vị!

Ăn vào một ngụm, miệng đầy hương thơm, linh hồn nhỏ bé như được bay lên trời, cái gì chỉ ăn một ngụm thôi, lúc này còn ai nhớ rõ? Lúc này có lấy ngôi vị hoàng đế bọn hắn cũng không đổi, dù đao đặt trên cổ cũng không hối hận.

Nửa chén thịt chỉ có mấy khối, hai cái quỷ đói bị mỹ thực hút hồn phi phách tán liền ăn rồi, Nhị Cẩu Tử nhắm hai mắt vẻ mặt say mê, không ngừng chép miệng hối hận vừa rồi nuốt quá nhanh, chưa kịp lưu lại tư vị ngọt ngào.

"Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon!"

"Còn muốn ăn sao?"

"Muốn!"

Một câu hỏi qua đáp lại như vậy, Nhị Cẩu Tử mới hậu tri hậu giác ý thức được có chỗ nào đó không thích hợp, thanh âm đại ca khi nào trở nên êm tai như tiếng chim hoàng oanh thế này?

Hắn vừa mở mắt, liền thấy đại ca nhà mình vừa xấu hổ và giận dữ, nếu không phải bị trói lại, phỏng chừng lúc này sớm nhảy dựng đánh người rồi.

Vừa rồi đại cùng mình ăn thịt, không biết từ khi nào đã bị người ta đánh hai quyền, nửa bên mặt đều sưng hết, lúc này đang bị một cô nương xinh đẹp, mặc áo quần ngắn màu trắng đạp dưới chân, mà cô nương kia từ trên cao nhìn xuống.

"Nương thật cừ!"

Lòng Nhị Cẩu Tử gào lên một tiếng, một bên xúc chén thịt, một bên tay chân loạn cào cào. Nháy mắt đũa gỗ không biết ném chỗ nào, cuối cùng đem cái chén còn dính nước canh thịt cầm trong tay coi như vũ khí, chỉ vào đối phương hô "Chúng ta xuống núi chỉ là mượn lương thực, thức thời liền đem đại ca ta thả ra!"

Rốt cuộc là ăn thịt, lúc này cảm thấy cả người không được khí nghĩa! Nếu nha đầu này dám phản kháng, hắn, hắn liền, liền hù chết nàng!

Khi nói chuyện, bên cạnh chén kia hội tụ một giọt thịt nước đặc sệt, lung lay mấy cái muốn rơi xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhị Cẩu Tử nhanh như bay ghé đầu vào hút, vẻ mặt còn thèm thuồng chẹp chẹp miệng.

Triển Linh: "..."

Nàng chưa thấy tặc nào vừa xuẩn lại ham ăn như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro