Hạn Chế Cấp Bậc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuơng 82: Hạn chế cấp bậc (Thượng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

“Đại Công xóa tài khoản?” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nhăn mặt nhăn mày nhìn Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp.

.

.

“Không thể nào” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp khẽ lẩm bẩm. Ánh mắt của hắn có chút hoài nghi mà nhìn Quan Miên, tựa hồ đang cố gắng soi kỹ độ tin cậy.

Quan Miên chậm rãi lấy lại tinh thần, thản nhiên nói “Ta chỉ là đang thuật lại sự thật”

“Ngươi có thể nói rõ ràng tình huống một chút không?”

Quan Miên đem việc hai người chia xẻ nhiệm vụ kể lại một lần.

Tuy y không nói rõ đạo cụ chia xẻ nhiệm vụ là gì, nhưng đôi mắt của Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp lại nghiễm nhiên phiêu đến ngón tay y. Không thể trách hắn nghĩ nhiều, ai bảo cả người Quan Miên đều rất mộc mạc, thứ cao cấp nhất có thể dễ dàng nhận ra chính là chiếc nhẫn long lanh đang được y đeo vào ngón trỏ.

“Ngươi nói… lá thư mình gửi đi cho Đại Công đã tự động quay trở lại?”

“Ta ngay từ đầu đã nói vậy”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp một bộ trinh thám, nâng tay vuốt vuốt cằm “Thật sự rất kỳ quái”

“Trừ bỏ xóa tài khoản ra, thì còn tình huống nào khác không?”

“Ta cũng không biết nữa. Ngươi chờ một chút để ta hỏi Đan Tâm xem sao?”

Quan Miên không biết hắn viết gì trong thư, nhưng chỉ mới đứng được một lúc, đã Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh chạy tới.

“Đại Công xóa tài khoản?” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nhăn mặt nhăn mày nhìn Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp.

Quan Miên hiện giờ đã biết hắn viết gì trong thư.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Nói đúng ra, thì khả năng này là cao nhất”

Mày Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh càng nhíu chặt hơn, tựa hồ không hề tin tưởng vào loại suy đoán này “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nhìn Quan Miên.

Quan Miên lập tức nói “Giang Sơn biết”

“…” Kẻ ra tay trước luôn chiếm được lợi thế a! Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp vừa buồn bực, vừa đem sự tình thuật lại một lần.

Chờ hắn nói xong, thì Quan Miên bắt đầu sửa sai “Ta đi từ Thánh Mạt Đức Tư về tới thôn trang mất gần 32 phút, chứ không phải một giờ. Thời điểm lá thư quay lại thì đại khái vào khoảng 55 phút, chứ không phải là hơn một giờ”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói “Mới qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, thì không thể nào xóa được tài khoản”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấp giọng nói “Bằng không tại sao lá thư lại bay trở về?”

Quan Miên “Muốn xóa được tài khoản nhất định phải là do bản thân ngươi chơi thao tác sao?”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Vô nghĩa? Nếu người khác cũng có thể xóa, thì ta đã sớm đem tài khoản của ngươi ra thử nghiệm”

Quan Miên “Vậy công ty trò chơi thì sao?”

“Chuyện này…” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp sửng sốt “Dựa trên lý luận thì có thể làm được. Nhưng mỗi người tham gia võng du đều được pháp luật công nhận và quản lý, trừ khi có văn bản của pháp viện đưa xuống, bằng không công ty trò chơi mà tự tiện cắt bỏ tài khoản sẽ bị kiện vì tội ‘xúc phạm nhận quyền người chơi’, cái này vẫn bị tính là phạm pháp.”

Quan Miên cau mày “Pháp viện chính thức phê duyệt?”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Ngươi đừng suy nghĩ loại chuyện này nữa. Nếu nó thật sự có thể xảy ra, thì đã bị lộ ra ngoài từ lâu rồi”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh từ trong bọc lấy ra một phong thư cùng chiếc bút, hắn viết vài dòng xong liền dùng Huyết tinh linh gửi đi.

Ba người sau đó liền im lặng ngồi chờ ở một vị trí không ai thấy được trong thôn trang của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Quan Miên cùng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh vốn đã ít nói. Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp mặc dù nói nhiều, nhưng hiện tại có Quan Miên ngồi đây liền theo bản năng khống chế mồm mình lại, để tránh khỏi phải mất mặt. Tuy là vậy, nhưng động lực khống chế võ mồm của hắn thực sự rất kém, mới được một lúc đã bắt đầu líu lo trở lại “A. Có phải là do trò chơi xảy ra vấn đề hay không?”

Đam Tâm Chiếu Hãn Thanh “Mộng Đại Lục vừa mới đạt giải thưởng về thiết kế hoàn mỹ cho trò chơi”

“Hình như có chuyện này a. Vừa mới đạt được nghĩa là trước đây chưa từng đạt được sao? Nói không chừng sau chuyện này sẽ mất giải thưởng luôn” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp quay người sang phía Quan Miên, hỏi “Ngươi cảm thấy sao?”

Quan Miên “Dựa vào thời gian, địa điểm, tình hình để phân tích, thì khả năng Hắc Ám Đại Công xóa tài khoản thấp hơn hai phần trăm”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Thấp hơn hai phần trăm nghĩa là vẫn có hai phần trăm được tính?”

“Tỷ như hắn bị nhân cách phân liệt chẳng hạn”

“…Được rồi. Ta nghĩ tỷ lệ trò chơi bị lỗi chắc chắn phải cao hơn!”

Quan Miên trầm ngâm một lúc rồi nói “Chuyện này cũng có thể” Y không quá quen thuộc với mọi tình huống xảy ra trong trò chơi, nên không có biện pháp nào để đưa ra tỷ lệ suy đoán cụ thể cả.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đối với đáp án này vô cùng thỏa mãn. Hắn như có như không liếc mắt nhìn Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh một cái.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cúi đầu.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấy vậy liền ngó quá xem, chợt nhận thấy từ yết hầu của Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh vọng ra tiếng hít sâu.

Gần một giờ trôi qua, con Huyết tinh linh Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh gửi đi vẫn chưa bay trở về.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp càng chờ càng mất kiên nhẫn, hắn có chút hoài nghi mà nhìn Quan Miên “Hôm nay không phải cá tháng tư đi?”

Quan Miên nói “Hiện tại đang là tháng chín”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Ngươi đừng tưởng ta không biết 1/4 là ngày gì?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đột nhiên đứng lên, nói “Ta logout xem thử có chuyện gì xảy ra”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp cũng vội vàng đứng dậy theo “Ngươi tin hắn sao? Ngươi bình thường cũng đâu tin tưởng ta như vậy a”

“Hắn rất đáng tin” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh kéo mặt bảng khống chế ra, rồi ấn logout.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp không thể tin nổi mà quay sang nhìn Quan Miên “Chẳng lẽ ta không đáng tin sao?”

“Chẳng lẽ đây là câu nghi vấn?”

“…” Hắn hẳn là nên tìm người dễ dàng ở chung để cùng một chỗ với nhau. Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấy Quan Miên đứng dậy đi về hướng Bác Đặc thành, liền đuổi theo hỏi “Ngươi cứ như vậy mà đi sao?”

“Ngươi định cõng ta à?”

“Ý ta là ngươi không ở lại đợi kết quả sao?”

Quan Miên không hề quay đầu lại, mà chỉ nói “Chờ ở chỗ này hay ở địa phương khác thì có gì khác nhau?”

Bước chân của Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp chợt khựng lại, hắn nhìn theo bóng lưng Quan Miên đang ngày một đi xa, lẩm bẩm “Tuy người khác vẫn thường nói “bình tĩnh là một ưu điểm”, nhưng tại sao khi hắn biểu hiện ra lại chướng mắt như vậy?”

Quan Miên quay về Bác Đắc thành để tiếp tục công việc dọn dẹp phế tích. Vì công trường lúc trước bị nhóm người kia quấy rối, nên hiện tại các nhóm hội viện của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn  phải tăng ca làm bù cho mấy ngày đó.

Lúc này, số lượng hội viên ở công trường không nhiều lắm.

Cứ phải làm đi làm lại một công việc trong thời gian dài sẽ khiến mọi người mất dần cảm giác hưng phấn. Rất nhiều thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đều hình thành thói quen, bắt đầu online liền đi gặp Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng để nhận phiếu làm việc, thời điểm công việc kết thục lại cầm phiếu về chỗ hắn để báo danh. Tuy vậy, nhưng vẫn có không ít hội viên lười biếng đến nỗi online xong liền trực tiếp để ẩn.

Vì vấn đề này, mà Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng đã nhiều lần hương Tinh Phi Ngân yêu cầu hắn giải quyết, nhưng đến hiện tại vẫn chưa có chính sách gì cả. Thứ nhất là do Tinh Phi Ngân quá bận, căn bản không còn thời gian để quan tâm đến vấn đề này. Mà Quan Viên lại cho rằng chuyện này không thuộc phạm vị chịu trách nhiệm của y, nên không muốn nhúng tay. Thứ hai thì dù sao đây cũng chỉ là trò chơi, bắt buộc người khác phải nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ như ngoài hiện thực sẽ khiến rất nhiều vấn đề bị đi ngược trở lại. Nhất định phải tìm ra được phương án giải quyết, thưởng phạt rõ ràng thì mới có thể làm người khác nghiêm chỉnh chấp hành.

Đại khái gần mười phút sau, thì Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh xuất hiện ở phế tích của Bác Đặc thành.

Việc hắn có mặt ở đây nhanh chóng tạo lên một trận thảo luận lớn.

Tuy là vậy, nhưng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh lại hồn nhiên giống như không phát hiện ra gì cả. Dưới ánh mắt chăm chú, tò mò, đề phòng của rất nhiều thành viên Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, hắn tiến gần đến chỗ Quan Miên, thấp giọng nói “Đại Công đang ở Thực chiến – Vũ khí lạnh”

“Không có việc gì chứ?”

“Hắn chưa nói”

Quan Miên gật đầu “Ta đã biết”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh không nói gì thêm, liền trực tiếp triệu hồi kỵ thú ra phóng lên trời.

Không ít người tiền tới gần Quan Miên thám thỉnh ý đồ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đến đây.

Lúc đầu y còn lười biếng trả lời cho có lệ, về sau thấy phiền quá, liền đứng dậy nói “Hắn đến thị sát”

“…”

Hội trưởng của Đế Diệu nghiệp đoàn lại đến Tinh Nguyệt nghiệp đoàn để thị sạt là sao a? Nói hắn đến đánh cắp tình bào còn đúng hơn.

Hội viên của Đế Diệu nghiệp đoàn nhanh như vậy đã xây dựng xong tường thành, mà Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đến hiện tại vẫn còn đang dọn dẹp phế tích, hơn nữa số lượng hội viên tham gia lại còn ít như vậy, khiến bọn họ cực kỳ khẩn trương, cỗ lười biếng thường ngày cũng nhanh chóng bị lòng tự trọng áp chế.

Bọn họ lập tức lôi báo trí ra thay nhau đăng tin, cố gắng hô gọi bằng hữu quay về để giữ thể diện.

Trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khĩ dọn dẹp phế tích của Tinh Nguyệt nghiệp lại tăng lên như ban đầu.

Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng sau này còn lén lút tìm Quan Miên, cảm tạ y vì đã nghĩ ra được biện pháp hay như vậy.

Bất quá đấy cũng là chuyện về sau.

Hiện tại, Quan Miên chăm chỉ làm công một giờ xong, liền lập tức lôi mặt bảng khống chế ra, chọn chuyển trò chơi sang Thực chiến – Vũ khí lạnh.

Phòng nghỉ vẫn như xưa, bính khí vẫn như xưa, lựa chọn vẫn như chưa, nhưng duy nhất bất đồng là lần này Quan Miên còn chú ý đến số lượng ngoạn gia đang online. Bốn chữ Hắc Ám Đại Công nằm ở phía trên cùng, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Y đang không biết gọi hắn thế nào, thì hệ thống lập tức nhảy ra một tin tức:

[Hệ thống] Hắc Ám Đại Công mời ngài vào phòng 1001, ngài có đồng ý không?

.

.

.

Hết chương 82./

Chuơng 83: Hạn chế cấp bậc (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

“Hắn nói, một người nam nhân khi sử dụng búa mà có khiến người khác cảm thấy đẹp trai thì mới là mỹ nam tử đích thực” Ngữ khí của hắn dường như có chút tự hào.

.

.

Tất nhiên là y chọn đồng ý.

Quan Miên ngay lập tức được truyền tống vào một căn phòng chỉ có bốn bức tường.

Ở giữa căn phòng là Hắc Ám Đại Công đang cầm trên tay cây búa, hắn nhanh chóng xoay thân hạ gục hai người đứng gần mình nhất khiến bọn họ lập tức biến thành bạch quang.

Quan Miên ngồi xuống chỗ đang đứng, khoanh chân nhìn hắn một mình chiếm trọn cả lôi đài.

Trong phòng ngoài trừ y và Hắc Ám Đại Công ra thì còn năm người nữa. Trong đó có một người nhìn thấy Quan Miên tiến vào, thì lập tức sửng sốt, sửng sốt xong hắn liền vui mừng mà liệu mạng phất tay với y.

Quan Miên nhìn Hắc Ám Đại Công, hỏi “Có cần trọng tài không?”

Hắc Ám Đại Công thuận tay giải quyết một người đang đánh lén mình, nghiêng đầu cười nói “Không cần”

Bốn người còn lại thấy vậy liền cùng nhau xông lên, dồn dập tấn công về phía Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công lưu loạt xoay thân, đá văng người đang đứng gần hắn nhất, tay trái cũng vung lên chém mạnh về phía người đó.

“Rầm” một tiếng.

Đối phương nhanh chóng dùng lá chắn che chở người mình.

Cả người Hắc Ám Đại Công đột nhiên bật lên cao, cầm cây búa đâm mạnh xuống đỉnh đầu người cầm lá chắn.

Người kia sửng sốt một chút, liền theo bản năng nâng tấm lá chắn lên che đỉnh đầu.

Nhưng cây búa kia lại không nằm trong dự kiến đập vào tấm lá chắn, mà nó hướng về phía bên trái, đâm thẳng vào một người khác khiến kẻ đó nhanh chóng biến thành bạch quang.

Hắc Ám Đại Công vừa rơi xuống mặt đất xong, liền đá chân phải ra.

Một người bị đá trúng, người còn lại nghiêng người tránh được, cầm trường kiếm trong tay xuyên thủng bả vai Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công cũng không né tránh, hắn giữ vững trọng tậm xong thì đột nhiên ngồi xổm xuống, cánh tay bị thương tăng lực đạo chém về phía người đang cầm lá chắn, đâm vừa đúng vào bụng đối phương.

Người nọ bị đánh trúng liền lùi về sau ba bước ngã ngồi xuống đất, tấm lá chăn cũng vì thế mà rơi mạnh theo.

Hắc Ám Đại Công hơi khuỵu gối xuống đất, dùng cây búa bên cánh tay không bị thường tiếp túc đấp về phía người kia. Một người khác thấy vậy liền nâng chân đá vào sườn hắn, nhưng Hắc Ám Đại đã nhanh chóng nghiêng người né được.

Hai người kia phối hợp thuận lợi, liền vui mừng định tiếp tục mở mộng thành quả, nhưng Hắc Ám Đại Công đã nhanh chóng đứng dậy, phi thân lên trời, dùng chân trước đá bay kiếm của một người trong số đó, cây búa lớn hắn cầm trên tay cũng đập trúng đỉnh đầu kẻ còn lại.

Thực Chiến là một trò chơi cần phải căn cứ vào công kích của đối phương để quyết định thành phần thương tổn tạo ra dẫn tới tử vong của người chơi, tất cả những số liệu này đã được Cục Tiêu Chuẩn thông qua. Cho nên việc cây búa đập trúng đỉnh đầu tuyệt đối là chết ngay tại chỗ.

Trên lôi đài lúc này chỉ còn lại một người dùng ‘lá chắn’ cùng một người sử dụng ‘kiếm’. Nhưng vũ khí của bọn họ đã bị đánh văng từ lúc trước, hiện tại đều đang tay trắng giống hệt Hắc Ám Đại Công.

Ba người đứng ở ba phía khác nhau.

Người ‘lá chắn’ cùng người ‘kiếm’ đưa mắt nhìn nhau một cái. Rồi người ‘lá chắn’ đột nhiên xông lên tấn công về phía Hắc Ám Đại Công. Cơ thể của hắn so với những người vừa này trên lôi đài được xem là khôi ngô nhất, hơn nữa tốc độ nảy sinh cung rất cao, lực đánh vào không thể xem thường.

Hắc Ám Đại Công nghiêng mình né tránh.

Người ‘kiếm” nắm được cô hội, liền cúi xuống nhặt kiếm từ trên măt đất lên.

Hắc Ám Đại Công thừa dịp người ‘lá chắn’ đang thở dốc, trong nháy mắt nâng chân lên đá chân vào bụng hắn. Nơi đó lúc nãy đã bị cây búa đập qua, nếu ở trong hiện thực thì đã nội thương nghiêm trọng, bây giờ lại phải nhận thêm cược này, tổn thương càng thêm tổn thương, trực tiếp hóa thành bạch quang.

Người ‘kiếm’ vừa cầm được kiếm xong, liền phát hiện ra tất cả các chiến hữu trên lôi đài đều đã hy sinh, người duy nhất còn lại không phải là địch nhân, thì lại là bằng hữu của địch nhân.

Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm, hướng người ‘kiếm’ ngoắc ngoắc ngón tay. Bờ vai bên phải của Hắc Ám Đại Công đã bị kiếm đâm trúng, tuy rằng không đau nhưng cắn cứ vào trình tự hệ thống viết ra, thì đã không thể sử dụng tự nhiên như bình thường, trước mắt hắn chỉ còn tay trái để sử dụng.

Người ‘kiếm’ hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt thanh kiếm hơn, rồi hét lớn một tiếng bổ nhào về phía Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công dễ dàng nghiêng người tránh được, chân nâng lên đã mạnh vào bụng người ‘kiếm’.

Tốc độ trong Thực Chiến cùng với thế chất ngoài đời của bản thân là đồng nhất tương quan, đối phương có thể nhanh chóng đoán được động tác tiếp theo của Hắc Ám Đại Công, nhưng bản thân lại hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của hắn.

Người ‘kiếm’ không còn để ý đến bất cứ chuyện gì mà cứ thế xông lên. Kỳ thật vào thời điểm chiến hữu của hắn hy sinh, sự tin tưởng của hắn cũng đã theo nó mà biến mất.

Hắc Ám Đại Công một tay nắm lấy cằm của hắn, nhẹ nhàng vặn nghiêng sang một bên.

Người còn sót lại cuối cùng cũng vì thế mà biến mất.

“Ba ba ba” Ba tiếng vô tay thanh thúy ngắn ngủi vang lên.

Hắc Ám Đại Công nhìn về phía Quan Miên cười nói “Có muốn thử một ván không?”

“Phải thua trong trận đấu gọi là ‘bước vào chịu chết’, thì ta đời này cũng không muốn dây vào”

Hắc Ám Đại Công đi qua, ngồi xuống bên cạnh y “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Trừ bỏ việc phải nhận lấy cái chết ra, thì chuyện khác đều có thể suy nghĩ một chút”

Hắc Ám Đại Công bật cười.

Quan Miên nói “Ta gửi tin cho ngươi mà cuối cùng bức thư lại về tay ta, nghe bảo tình huống này có thể là đã xóa tài khoản”

“Ngươi nghĩ là ta sẽ xóa tài khoản?”

“Ta nghĩ đến việc phải tìm ra đáp án thư hai”

Hắc Ám Đại Công mỉm cười, thản nhiên nói ra đáp án “Thực ra, ta đang bị giam ở trong một ma pháp trận”

Quan Miên khẽ cau mày “Là không gian bị che dấu sao?”

“Không. Nó là bẫy rập do công ty trò chơi thiết kế ra, để đánh lừa người chơi đi bừa vào”

Quan Miên có chút nghị hoặc hỏi “Đi bừa vào?” Y khó có thể tưởng tưởng nổi việc Hắc Ám Đại Công cũng sẽ làm bừa chuyện gì đấy.

“Cái quan trọng nhất của một nhiệm vụ là số điểm kinh nghiệm nhận được sau khi hoàn thành sẽ rất phong phú. Sau khi hệ thống trò chơi bán ra đạo cụ chia sẻ nhiệm vụ, thì người chơi có cấp bậc cao có thể chia sẻ nhiệm vụ với người chơi có cấp bậc thấp, ngược lại, người chơi có cấp bậc thấp cũng có thể tổ đội với người chơi có cấp bậc cao để hoàn thành nhiệm vụ, song phương cùng nhau tiến lên, rất nhanh sẽ tạo ra một con đường tắt để kiếm kinh nghiệm”

Quan Miên nghĩ nghĩ một lúc liền hiểu được “Cho nên hệ thống trò chơi muốn ngăn ngừa người chơi có cấp bậc cao dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, mới lập bẫy nhốt người chơi có đẳng cấp cao vào?”

Hắc Ám Đại Công cười khổ.

“Nếu ta từ bỏ nhiệm vụ thì sao?” ‘Thu thập bốn màu nguyên tố tinh’ là nhiệm của Quan Miên, nên chỉ có y mới từ bỏ được.

“Thì ta sẽ được thả ra”

“Nếu ta hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

“Thì ta cũng sẽ được thả ra”

Quan Miên khẽ nhíu lông mày “Cho nên hiện tại ta phải làm cả hai nhiệm vụ hả?” Y không biết là Hắc Ám Đại Công có thể tự làm nhiệm vụ được không, nếu hắn không làm được, thì y nhất định phải tự mình hoàn thành cả hai.

“Nhiệm vụ của ta cứ để tự ta làm. Trên thực tế, nếu vừa rồi ta cẩn thận một chút, thì vẫn có thể tránh được bẫy rập”

Quan Miên nghĩ nghĩ một chút lại hỏi “Có liên quan đến Kiệt Phất Thụy sao?”

“Tính ra, người chơi có cấp bậc cùng tâm pháp đạt được hết cấp năm mươi, cũng không có khả năng đuổi theo hắn”

Quan Miên có chút hiểu ra “Ngươi đuổi theo hắn sao?”

“Đúng vậy. Bất quá lần sau ngươi hỏi ta sẽ giả vờ giấu dốt”

Quan Miên không nói gì, mà chỉ vỗ vỗ mông đứng lên.

Hắc Ám Đại Công thấy y định đi, liền mỉm cười nói “Ta ở đây chờ ngươi”

“Ta quyết định từ bỏ nhiệm vụ” Từ bỏ nhiệm vụ cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, so với việc phải đi tìm kiếm một đống nguyên tố tinh khổng lồ thì từ bỏ nó có vẻ dễ dàng hơn.

Hắc Ám Đại Công vui vẻ đứng lên, nói “Quả nhiên hai người cùng nhau luyện cấp mới hảo”

Quan Miên kéo mặt bảng khống chế ra.

Hắc Ám Đại Công thấy thế lưu luyến hỏi “Thật sự không làm một ván sao?”

Quan Miên tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, ngón tay đặt trên mặt bảng khống chế cũng ngừng lại một chút, nhìn chằm chằm Hắc Ám Đại Công hỏi “Tại sao ngươi lại chọn sử dụng búa?” Cách hắn dùng búa thật sự rất sạch sẽ dứt khoát, nhưng mới nhìn qua lại cảm thấy không hợp với hắn tý nào.

Hắc Ám Đại Công khẽ mỉm cười “Đây là vũ khí mà phụ thân ta thích nhất khi còn sống”

Quan Miên ngẩn ra.

“Hắn nói, một người nam nhân khi sử dụng búa mà có khiến người khác cảm thấy đẹp trai thì mới là mỹ nam tử đích thực” Ngữ khí của hắn dường như có chút tự hào.

Quan Miên hỏi “Phụ thân ngươi có thành công không?”

Hắc Ám Đại Công lại hỏi ngược lại “Phụ thân ta và ta rất giống nhau, ngươi cảm thấy liệu hắn có thành công không?”

“Phụ thân ngươi cũng thích mặc quần áo màu đen sao?”

“Không. Áo sơmi trắng là thứ hắn thích nhất”

“Vậy thì hắn thành công” Quan Miên nói xong, liền trực tiếp biến mất khỏi gian phòng.

Hắc Ám Đại Công nhịn không được cười ra tiếng.

Trở về Mộng Đại Lục, Quan Miên nhanh chóng xóa bỏ nhiệm vụ ‘Tìm kiếm bốn màu nguyên tố tinh’

Đợi không lâu lắm, thì Hắc Ám Đại Công cưỡi Dực Long xuất hiện ở trước mặt hắn.

Bởi vì Quan Miên từ bỏ nhiệm vụ nên phải bốn mươi tám giờ sau mới có thể nhận nhiệm vụ khác, vì vậy Quan Miên liền theo Hắc Ám Đại Công đi làm nhiệm vụ của hắn.

Hắc Ám Đại Công “Nghe nói Mộng Yểm Lâm chính là một mê cung, chỉ cần vào bất đồng thời gian thì phương hướng cùng lỗ tuyến cũng sẽ thay đổi”

Quan Miên nhíu mày. Nếu đúng là như vậy, thì việc tìm kiếm Địch Lâm càng khó khăn hơn.

“Bất quá trên diễn đàn cũng từng có người làm qua nhiệm vụ này, ta vẫn còn nhớ rõ. Nếu như may mắn thì hẳn là không thành vấn đề”

Quan Miên bắt lấy trọng điểm “May mắn?”

“Câu đấy là dòng cuối cùng mà tác giả viết ra. Tác giả có nói qua việc hắn nghiên cứu Mộng Yểm Lâm trong suốt một năm, rồi đưa một vài công thức, trong đó vẫn còn không ít lượng biển đổi phát sinh chưa thể xác định”

“Nga?” Quan Miên bỗng cảm thấy hứng thú.

.

.

.

Hết chương 83./

Chuơng 84: Hạn chế cấp bậc (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

“5:5 đi, cả kinh nghiệm của nhiệm vụ cũng thế” Hắc Ám Đại Công cầm lấy tay y, đem kim tệ đặt vào “Số da lông ta cầm cũng bằng với số tiền này, ngươi lấy hết đi”

.

.

Mộng Yểm Lâm so với những khu rừng khác cũng không có quá nhiều bất đồng. Thân cây vừa cao vừa gầy giống như hàng vạn cột cờ mọc lên từ dưới mặt đất, phía trên là cành lá cao lớn um tùm che khuất ánh nắng mặt trời. Không khí trong rừng tươi mát, khi công ty trò chơi thiết kế cảm giác đối với sự vật cho ngoạn gia chắc hẳn phải rất chú ý đến điều này, vì cảm giác ở đây cũng không khác ngoài hiện thực là bao.

Hiện tại, Quan Miên cùng Hắc Ám Đại Công đang sóng vai nhau đi sâu vào trong khu rừng.

Đối với bọn họ, việc công ty trò chơi phải hao tốn tâm cơ, xây dựng nhiều cảnh thay đổi một cách chân thật cho từng đoạn thời gian, cuối cùng cũng chẳng là gì cả. Tư vong xong tất cả sẽ lại quay về bình thường.

Hắc Ám Đại Công nói “Tọa độ bắt đầu thay đổi rồi”

Quan Miên kéo mặt bảng khống chế ra để theo dõi diễn biến tọa độ.

Mộng Yểm Lâm thực ra cũng không phải là một mê cung, mà nó giống sự thay đổi trên một bức tranh hơn. Địa phương hiện tại bọn họ đang đứng gồm rất nhiều mảnh đá nhỏ tạo thành hình vẽ ở dưới mặt đất, điều đáng kinh ngạc là hình vẽ này lại có thể di chuyển, nếu bọn họ đang đứng ở một phía thì nó sẽ chạy đến giữa rừng, mà đang đứng ở giữa thì sẽ di chuyển sang các phía. Nếu là những người chơi bình thường khác, thì chắc chắn bọn họ sẽ nói rằng nó là tùy cơ, không đi theo bất từ trình tự nào. Điều duy nhất bọn họ có thể nhận ra cũng chỉ là vị trị đang đứng sẽ bị di động đến một tọa độ nhất định.

Ngày cả tác giả của bài viết kia, tuy hắn có thể đưa ra công thức nhưng lại không thể chắc chắn được trăm phần trăm quy luật thay đổi của Mộng Yểm Lâm, công thức viết ra cũng chỉ mang xác xuất thành công cao chứ không phải hoàn toàn chính khác. Tỷ như hắn có viết, nếu ngươi định tiến vào rừng trong khoảng thời gian đúng 12h trưa hoặc 12h tối, thì tọa độ cần tìm chính là [422,5110]

Dù hắn đã viết rõ ràng như vậy, nhưng công thức hắn đưa ra lại tính không được kết quả bên trên.

Quan Miên cúi đầu chăm chú nhìn biểu tưởng X là đại lượng biến đổi trên tờ giấy. Mặt khác lại quay sang nhìn tờ giấy mà y đặc biệt dùng để ghi chú các con số, tỷ như giờ nào phút nào giây nào thì tọa độ thay đổi, cứ sau giây lại chuyển sang một đoạn khác, con số sinh ra cũng bắt đầu trở nên bất đồng.

Hắc Ám Đại Công hỏi “Không chính xác sao?”

“Hắn làm sai ở phần giải thích lượng biển đổi rồi. Ta tin rằng, người thiết kế ra lượng biến đổi này chắc chắn phải đi theo một quy luật nào đó, hắn không có khả năng để máy tính tùy ý lựa chọn tọa độ” Tuy khoa học kỹ thuật hiện đại đã xuất hiện trí tuệ nhân tạo, nhưng chính phủ lại rất thận trọng trong việc sử dụng nó. Một quy trình công nghệ do trí tuệ nhân tạo đặt ra, sẽ phải có rất nhiều người giám sát nghiêm ngặt. Họ làm như thế cũng chỉ để tránh thảm kịch thường hay xuất hiện trên film ảnh, con người bị diệt vong do trí tuệ nhân tạo phản lại.

“Đầu tiên chúng ta cứ đi một vòng tìm người cái đã, công thức có thể chờ ra ngoài tính tiếp cũng được”

“Công ty trò chơi đã đưa ra nhiệm vụ, thì nhất định sẽ có đáp án chính xác. Nhưng ta không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở cấp bậc thấp như vậy?”

“Nếu phải thiết kế một nhiệm vụ vừa khó khăn lại thú vị ở cấp bậc này, thì ngươi sẽ thiết kế cái gì?”

Quan Miên liếc mắt nhìn hắn một cái, nói “Ma thú”

Không cần nói ra, hai người đã cùng nhau đạt thành đáp án.

Tựa hồ nghe được tiếng gọi của bọn họ, một con ma thú cả người được bao bọc bởi ngân giáp, nhìn qua có chút giống lợn rừng đang chậm chậm tiến về phía này.

Quan Miên có chút không xác định được, hỏi “Thứ gì vậy?”

“Ngô. Có thể là Ngân giáp ma thú”

Con Ngân giáp ma thú kia dừng lại cách bọn họ tầm bảy, tám thước, thân thể chậm rãi hơi nghiêng về phía trước, hai chân duỗi thẳng ra, tư thế giống như đang chuẩn bị xông lên công kích bọn họ.

Hắc Ám Đại Công hỏi “Ngươi lên trước chứ?”

“Không. Ngươi lên thăm dò đi”

“Nếu ta lại bị nhốt vào ma pháp trận thì sao?”

“Như cũ”

Hai người nói vài ba câu đạt thành nhận thức xong, Hắc Ám Đại Công liền khẽ điểm chân, phóng về phía Ngân giáp ma thú.

Mộng Yểm Lâm từ trước đến nay được coi là nơi sản sinh ra ma thú, có rất nhiều loài ma thú từng thấy qua ở Mộng Đại Lục cũng đều có trong Mộng Yểm Lâm, nhưng khác biệt ở chỗ ma thú ở Mộng Yểm Lâm lại có nhân tính. Thực lực của Ngân giáp ma thú nông sâu thế nào Hắc Ám Đại Công không đoán được.

Nhưng càng không biết, thì hắn lại càng hứng thú.

Ngân giáp ma thú gầm nhẹ một tiếng, chân nó đạp mạnh về phía sau làm thân hình bay lên nghênh đón đòn tấn công của Hắc Ám Đại Công.

Hắc Ám Đại Công nhanh chóng rút kiếm ra.

Khuôn mặt dữ tợn của Ngân giáp ma thú phản chiếu ở thân kiếm.

Mắt thấy hai bên sắp va vào nhau, Hắc Ám Đại Công đột nhiên chĩa kiếm về phía nó.

Ngân giáp ma thú nhanh chóng nghiêng người, dùng thân thể che đi mũi kiếm đang định cắm vào mặt mình.

“Đinh” một tiếng.

Thanh âm giống như tiếng sắt va đập vào nhau vang lên chói tai.

Hắc Ám Đại Công sau khi rơi xuống đất, liền tiếp tục nhảy lên. Không trung lúc này bỗng nhiên xuất hiện một bóng rồng khổng lồ, tiếng rồng gầm thét khiến thân thể Ngân giáp ma thú khẽ run rẩy, quay sang tấn công Dực Long.

Quan Miên chọn đúng thời điểm tao ra ma chú khiến nó bị mù tạm thời.

Ngân giáp ma thú không nhìn thấy gì, mạnh mẽ rống lớn một tiếng.

Thừa dịp nó không phòng bị, mũi kiếm của Hắc Ám Đại Công nhanh nhạy xẹt qua bụng nó, sau đó hắn liền quay lại mỉm cười với Quan Miên.

Quan Miên không nói gì, chỉ thuận tay thêm huyết cho hắn. Kỳ thật số huyết hắn bị tụt giảm từ nãy đến giờ cũng không nhiều lắm.

Ngân giáp ma thú tựa hồ cảm thấy nguy hiểm, bắt đầu trở nên táo bạo hơn, công kích phát ra cũng càng ngày càng sắc bén. Hiệu quả của ma chú bị mù tạm thời chỉ ngắn ngủi trong vòng mười giây. Nó rất nhanh lại bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Hắc Ám Đại Công, rồi bật đến công kích.

Hắc Ám Đại Công vừa nhảy theo nó, vừa tìm cơ hội để ra tay.

Nhìn qua thì Ngân giáp ma thú da thịt rất thô nhưng thực chất huyết lại không nhiều, sau khi máu của nó đã giảm đi không ít thì động tác của Hắc Ám Đại Công cũng dần dần trở nên thong thả.

Hắn đùa giỡn với Ngân giáp ma thú một lúc xong, liền sử dụng kiếm đâm chết nó.

Trang bị trên người Ngân giáp ma thú cứ thế rơi đầy xuống mặt đất.

Hắc Ám Đại Công nhặt lên một đôi giày ném cho Quan Miên, nói “Cái này khá được”

Quan Miên cũng không khách khí, liền trực tiếp đem giày thay đổi.

Hắc Ám Đại Công lại thu hồi thêm lông thú, cầm kim tệ đưa cho Quan Miên.

Lần này Quan Miên không tiếp nhận, mà chỉ nói “Chúng ta hẳn là nên đặt ra quy củ”

Hắc Ám Đại Công bật cười “3:7 có được không?”

Quan Miên gật đầu “Được”

Hắc Ám Đại Công có chút kinh ngạc hỏi lại “Thật sao?”

“Ân” Quan Miên không cần suy nghĩ mà gật thêm cái nữa. Cấp bậc của y quả thật không cao. Nếu các loại ma thú khác trong Mộng Yểm Lâm đều hung hãn như vậy, thì lần sau y vẫn chỉ có thể bàng quan như lúc nãy. Cho nên đừng nói tới 3:7, cho dù có là 1:9 thì y vẫn thấy bình thường.

“5:5 đi, cả kinh nghiệm của nhiệm vụ cũng thế” Hắc Ám Đại Công cầm lấy tay y, đem kim tệ đặt vào “Số da lông ta cầm cũng bằng với số tiền này, ngươi lấy hết đi”

Quan Miên lúc này mới đem kinh tệ bỏ vào bao.

Hắc Ám Đại Công lại đưa cho y một tờ giấy, mặt trên có ghi tọa độ “Đây là vị trị của Địch Lâm”

“[3822,10033]

Hắc Ám Đại Công kéo mặt bảng khống chế ra nhìn một cái rồi nói “Chúng ta hiện tại đang ở [68802,39993]”

“…”

Khoảng cách thật sự rất xa.

Bất quá thông qua những con số này, bọn họ có thể tưởng tượng được diện tích khổng lồ của Mộng Yểm Lâm.

Quan Miên nói “Đưa công thức cho ta, để ta nghiên cứu một chút đã”

Công thức gồm hai cái, do nhiều công thức đơn giản chắp vá vào nhau mà tạo thành. Ngoài ra người dùng còn phải căn cứ vào số tọa độ chẵn hay lẻ để quyết định nên dùng phép trừ hay phép cộng.

Lực chú ý của Quan Miên luôn đặt ở lượng biến đổi. Lượng biến đổi này cực kỳ quái lạ, gần như là không theo bất kỳ nguyên tắc nào.

“4, 8, 2, 11, 72, 7,…” Y cầm giấy ngồi xuống gốc cây.

Hắc Ám Đại Công thấy y chăm chú nghiên cứu công thức, liền tìm kiếm xung quanh xem còn ma thú để luyện tập không.

Vì vậy mà chờ đến khi Quan Miên lấy lại được tinh thần, thì Hắc Ám Đại Công đã xách hai đầu ma thú về chia của.

Quan Miên tham dự chia của xong liền tiếp tục vùi đầu tình toán.

“Không logout ăn cơm à?” Hắc Ám Đại Công đột nhiên lên tiếng.

Lúc này Quan Miên mới hoàn hồn trở lại, chú ý thời gian xong liền nói “Ta buối tối không onl được” Y quyết định sẽ tính toán rõ ràng mọi thứ xong mới lại online tiếp tục làm nhiệm vụ.

Hắc Ám Đại Công mỉm cười “Đừng ngủ quá muộn.”

Quan Miên có lệ mà gật gật đầu, đầu óc y hiện tại chỉ toàn là các con số nên cũng không chú ý Hắc Ám Đại Công nói gì.

Hạ tuyến xong, y liền dành mười phút để ăn cơm. Tất cả mọi thứ hoàn thành, lập tức ngồi vào bán máy tính để một lần nữa cẩn thận suy xét lại vấn đề.

Các con số giống như là những sinh mệnh sống bình thường, một đám hỗn loạn nhảy múa trong đầu Quan Miên. Y đem chúng nó phân giải xong rồi tổ hợp, tổ hợp xong lại phân giải, gần như là đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới nghiên cứu của riêng mình.

Kim phút không ngừng hướng về số mười hai, chạy một vòng xong lại tiếp tục xuất phát thêm một vòng nữa.

Lại thêm một vòng nữa trôi qua, cứ thế, cứ thế,…

Rất lâu sau, Quan Miên cuối cùng cũng đập bàn đứng dậy nói “Tìm ra rồi”

Hôm sau, Quan Miên vừa login dưới hình thức công tác, thì đã thấy Hắc Ám Đại Công đang ngồi một bên chờ mình. Hôm qua vừa mới chia tay xong, thì hắn đột nhiên lại nhớ đến tình cảnh hiện tại của Quan Miên. Nếu bọn họ không thể ra khỏi Mộng Yểm Lâm, thì Quan Miên sẽ không có biện pháp hoàn thành công việc của ngày hôm nay. Nếu không thể hoàn thành công việc của ngày hôm nay, thì y sẽ không thể tiến vào Mộng Đại Lục duới hình thức trò chơi——mà chuyện này tuyệt đối sẽ là một tuần hoàn đầy ác tính.

Vì vậy Quan Miên vừa mới login, hắn đã hỏi “Thế nào rồi?”

“Giải được rồi” Quan Miên mỉm cười nói “Hóa ra đây cũng chỉ là một phương thức tính toán đơn giản. Nó sở dĩ bất quy tắc, bởi vì bọn họ còn sử dụng thêm số lẻ π để cho vào đề”

Hắc Ám Đại Công ôm ngực, tỏ vẻ hắn đang chăm chú lắng nghe.

“Con số chính được sử dụng là π, số thứ nhất được đưa vào tính toán là 1500π, số thứ hai là 1501π, số thứ ba được sử dụng là 1502π, sau đó cứ lần lượt lần lượt nhân các hàng lại với nhau” (đoạn này mình thực sự không hiểu lắm -_-)

Hắc Ám Đại Công khẽ chọn lông mày, hỏi “Người dùng cả một buổi tối để tính ra cái này sao?”

“Chỉ gần sáu tiếng thôi”

“Đây là bản năng của số liệu phân tích sư à?”

.

.

.

Hết chương 84

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro