Không Có Ý Tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

136. Không có ý tốt (Thượng)

Edit: Aoi Tetsu

Có thể giữa mọi người bộc lộ tài năng trở thành trợ lý của Du Hải Ba cũng không phải nhân vật đơn giản, đối với Quan Miên giả ngu hắn chỉ là lạnh nhạt nói: “Du tiên sinh đối với hàng triển lãm lần trước có chút nghi vấn, tôi đã hướng trung tâm triển lãm đưa ra lời mời, mời cậu trở thành bình luận viên tư nhân lâm thời của Du tiên sinh.”

Quan Miên nói: “Tôi không có hứng thú.”

Trợ lý đúng mực nói: “Thế giới này không phải là bởi vì ai hứng thú mà tồn tại.”

Quan Miên nói: “Thật cao hứng chúng ta ở điểm này sinh ra nhận thức chung.”

Bước chân trợ lý hơi dời một bước về phía trước, ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên cao hơn chính mình gần nửa cái đầu này, nhẹ giọng lại nói: “Tôi nghĩ, Cốc tiểu thư hiện tại nhất định rất hi vọng cậu có thể đi gặp cô ấy.”

Quan Miên bất động thanh sắc (không có biểu hiện/ hành động gì) nhìn hắn nói: “Tôi và cô ấy còn chưa tới giao tình cô ấy muốn gặp tôi nhất định phải đi.”

Sắc mặt trợ lý âm trầm lại tựa hồ không nghĩ tới cậu dĩ nhiên là một người khó chơi như thế. Nơi này là trung tâm hội triển lãm, bốn người vây quanh cậu đã đủ làm người khác chú ý, hắn đương nhiên không thể lại lấy thủ đoạn cưỡng chế. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là thấp giọng uy hiếp nói: “Lần này lời mời của Du tiên sinh phi thường có thành ý, coi như tôi thất bại, cũng sẽ có những người khác tiếp tục đi theo. Hi vọng Quan tiên sinh không nên để cho Du tiên sinh chờ quá lâu, tuy rằng kiên trì của ông ấy rất tốt nhưng kiên trì của chúng ta lại không quá tốt.”

Quan Miên nói: “Cho nên, vạn nhất có một ngày lão bản của anh đau bụng, anh rất có thể bởi vì kiên trì không quá tốt mà thẳng thắn chính mình đi trước, làm cho hắn đánh đuổi tới?”

Trợ lý giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới cậu lại xuyên tạc ý tứ của chính mình đến nước này.

Năm người tại trung tâm hội triển lãm dây dưa lâu như vậy, Bạch Anh Tước đương nhiên sẽ không không thấy. Anh đã chờ một chút, nhìn bọn họ vẫn không có ý tứ tách ra, rốt cục không nhịn được thoát khỏi đoàn người hạch hỏi lải nhải vây quanh hắn, hướng bọn họ đi đến.

Anh dựa vào gần một chút, ba nam tử bên người trợ lý liền chú ý tới, cùng nhau xoay người lại.

Trợ lý nhìn thấy Bạch Anh Tước, ánh mắt hơi lóe lên, vòng qua Quan Miên, phảng phất lơ đãng chặn ở giữa bọn họ, cung kính nói: “Tước gia.”

Bạch Anh Tước tự tiếu phi tiếu (cười như không cười)nói: “Du tổng thực sự là săn sóc chu đáo a, biết một mình tôi xem triển lãm không yên lòng, liền phái phụ tá của chính mình cùng bảo tiêu đến bảo vệ tôi. Sao được đâu?”

Anh nói như vậy, trợ lý đương nhiên không thể lật mặt anh, nói chúng ta ở đây với anh một mao tiền đều không có quan hệ, không muốn hướng trên mặt chính mình thiếp (dán) vàng, hắn chỉ có thể nói: “Du tổng rất lâu không gặp Tước gia, mấy ngày nay vẫn luôn nghĩ đến.”

Bạch Anh Tước nở nụ cười, “Không phải là nghĩ đến ? Vì mời tôi ăn cơm, lại đặc biệt hướng người yêu tôi hạ thủ.”

Trợ lý hơi thay đổi sắc mặt, trong mắt loé ra một tia không biết làm sao.

Bạch Anh Tước hướng Quan Miên đưa tay ra.

Quan Miên nhíu mày, sau đó phối hợp nắm chặt tùy ý anh đem chính mình từ trong vòng vây lôi ra, vai sóng vai mà đứng chung một chỗ. Bạch Anh Tước nắm tay cậu dựa vào vai cậu, tâm tình nhất thời chuyển tốt rất nhiều, nụ cười cũng chân thành lên, “Hiếm thấy nhọc lòng như thế, tôi nếu là không gật đầu liền quá không nể mặt mũi. Cậu nói thời gian, tôi nhất định tận lực phối hợp.”

Dưới tình huống này, trợ lý cũng biết ngày hôm nay nhất định là không mang được người đi, tâm lý không khỏi thầm hận cái người điều tra kia. Không phải nói Bạch Anh Tước xưa nay chỉ đưa đi làm, sẽ không xuất hiện bên trong trong hội triển lãm sao? Hiện tại xem đây là chuyện gì xảy ra?

Sinh khí về sinh khí, phát tiết cũng phải trở về lại nói, hắn cười khan nói: “Có Tước gia câu nói này,Du tiên sinh nhất định sẽ rất cao hứng. Mời Tước gia ăn cơm là đại sự, thời gian địa điểm cụ thể còn muốn thỉnh Du tiên sinh tự mình làm chủ mới được.”

Bạch Anh Tước cười híp mắt nói: “Được. Tôi chờ hắn.”

Trợ lý không được tự nhiên liếc mắt nhìn hắn, luôn cảm thấy “Tôi chờ hắn” ba chữ này có loại ý tứ để cho hắn yên tâm mà lại đây. Hắn không dám suy nghĩ nhiều, vội vã cáo từ rời đi.

Chờ bọn hắn đi, Quan Miên lập tức đem tay từ lòng bàn tay của anh giãy dụa đi ra. Bất quá lúc này đã muộn, một phen động tĩnh nơi này đã sớm gây nên sự chú ý của chung quanh, dồn dập suy đoán quan hệ của bình luận viên trẻ tuổi này và Bạch Anh Tước.

Bạch Anh Tước lơ đễnh cười nói: “Như vậy có tính là qua cầu rút ván hay không?”

Quan Miên nói: “Bây giờ là giờ làm việc.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi ở chỗ này chờ em.”

Quan Miên nói: “Giao tiếp muốn thời gian một tuần lễ.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi biết. Tôi chờ em.”

Đáy lòng Quan Miên đột nhiên sinh ra một luồng kích động chạm đến cậu. Cậu đích xác làm như vậy rồi, thân thủ vỗ xuống bờ vai anh.

Bạch Anh Tước phản ứng cực nhanh mà kéo eo cậu, sau đó nhìn cậu hoạt động trong phạm vi tầm mắt của chính mình.

Theo hai người cùng động người ngoài tự nhiên có một phen giải thích đặc biệt, mặc dù không trúng, cũng không xa. Xã hội hiện đại đối với chuyện đồng tính luyến ái tập mãi thành quen, ngược lại không người cảm thấy kinh ngạc. Đám người lúc trước vây quanh Bạch Anh Tước lập tức chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục dây dưa hắn, một nhóm chạy đi tìm Quan Miên.

Quan Miên là bình luận viên, đối với trình độ đến gần như thế này đương nhiên không thể tránh khỏi, chỉ có thể giải quyết việc chung mà giải thích. Trong lúc có người liên tục muốn đem đề tài đi tới cuộc sống riêng tư của cậu, đề tài đều bị hời hợt chuyển đi. Số lần chuyển đi nhiều, người khác cũng là thức thời không hỏi nữa.

Đến buổi trưa, Quan Miên trước về phòng ăn công nhân thay quần áo, sau đó cùng Bạch Anh Tước đang chờ ở đại sảnh cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Hai người mới vừa đi tới cửa, liền thấy Du Hải Ba mang theo năm, sáu người đi tới trước mặt, nụ cười xán lạn đến ánh mặt trời đều thua kém ba phần.”Đến sớm không bằng đến trễ, hai vị phải đi dùng cơm? Coi như cần phải cho tôi một phần.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Chúng ta chính là thương lượng ăn buffet, Du tổng có hay không hảo giới thiệu?”

Du Hải Ba nói: “Tại sao không ? Du thuyền của tôi đang chuẩn bị hạ xuống.”

Bạch Anh Tước giơ tay ôm eo Quan Miên.

Quan Miên nói: “Tôi sợ nước.”

Du Hải Ba kinh ngạc nói: “Phải không ? Tôi làm du thuyền dừng mở ra trên đất bằng.”

Quan Miên nói: “Nhìn thấy du thuyền tôi sẽ nghĩ tới nước.”

Du Hải Ba nói: “Cái này dễ thôi. Tôi làm cho bọn họ đem đồ vật chuyển tới trong phòng tôi đi.”

Quan Miên nói: “Nơi ở của ông có bể bơi sao?”

Cái tên “Du Hải Ba” đã quyết định y ở bất kỳ địa phương nào đều sẽ có bể bơi. Y không thể làm gì khác hơn là cười khổ nói: “Tôi biết một nhà tiệc đứng không sai, tôi làm chủ. Chính là sợ ủy khuất hai vị.”

Bạch Anh Tước lúc này mới cười nói: “Chỉ cần là miễn phí, vậy thì tuyệt đối không oan ức.”

Du Hải Ba cất tiếng cười to nói: “Như vậy tôi an tâm. Đi, lên xe tôi ngồi.”

Bạch Anh Tước nói: “Tôi lái xe tới. Ngài phía trước dẫn đường, tôi đi cùng.”

Du Hải Ba cũng không kiên trì, trợ lý mang theo tới cùng bảo tiêu liền mênh mông cuồn cuộn mà đi trở về.

Bạch Anh Tước cùng Quan Miên lên xe. Bạch Anh Tước lái xe đặt ra vi lần theo, sau đó liền buông tay không quản, tùy ý xe chậm rãi đi theo.

Đầu Quan Miên dựa vào ghế ngồi, sâu kín nhìn phía trước, ánh mắt như có điều suy nghĩ. Từ sau khi trợ lý của Du Hải Ba xuất hiện, vẻ mặt của cậu liền tựa hồ nghiêm nghị, tuy rằng từ bên ngoài không thấy được, thế nhưng với Bạch Anh Tước đã nắm giữ quan hệ thân mật nhất mà nói, lại rõ ràng vô cùng.

“Lo lắng?” Anh giơ tay, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp huyệt thái dương.

Quan Miên tựa đầu hướng ngón tay của anh, thấp giọng nói: “Mới vừa phát hiện sổ sách không bao lâu, liền bị truy lùng. Tuy rằng đúng lúc thoát khỏi đối phương, mà ngày thứ hai trong thành phố lại đột nhiên làm điều tra nhân khẩu. Tôi đã xem qua lịch trình phổ cập nhân khẩu chính quyền thành phố, vốn là không có một hạng này.”

Bạch Anh Tước cười cười, “Điều tra nhân khẩu, biện pháp không tệ.”

Quan Miên ngước mắt nhìn anh.

Ngón tay cái Bạch Anh Tước từ từ từ huyệt thái dương chuyển qua mắt của cậu, đến ôn nhu vuốt ve khóe mắt, “Yên tâm. Không có việc gì.”

Quan Miên nói: “Tôi phải nói, không thể liên lụy anh.” Nếu như là từ góc độ chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, cậu cần phải lưu lại Bạch Anh Tước bên người, bởi vì an toàn. Mà từ góc độ tình cảm tầng thứ nhất, cậu lại không muốn liên lụy anh, càng không muốn để cho mình trở thành liên lụy. Nhưng là tình cảm tầng thứ hai cậu không muốn rời đi. Sức hấp dẫn khi ở bên người nam nhân này đối với mình tựa hồ lại càng ngày càng tăng. Cảm giác rất xa lạ, lại làm cho cậu thực tủy biết vị. (ăn rồi quen vị rồi, không dừng lại được)

Tay Bạch Anh Tước vỗ vỗ đầu của cậu, đột nhiên nghiêng người hôn tới.

Quan Miên nghiêng đầu tiến lên nghênh tiếp.

Hôn nhẵn nhụi mà nhẹ nhàng chậm chạp, khác ôn nhu.

Xe dần dần ngừng lại.

Quan Miên mở mắt ra nhìn anh. Môi trên Bạch Anh Tước dán vào môi dưới của cậu, khẽ cười nói: “Tôi không ngại khiến người chờ.”

Quan Miên há miệng ngậm môi trên của anh. Cậu càng không ngại.

137.Không có ý tốt ( Trung )

Edit: Aoi Tetsu

Hai người đều là tuổi ngựa non háu đá, lại tình đầu ý hợp, triền miên một chút liền cọ sát ra lửa.

Bạch Anh Tước dứt khoát mở dây nịt của Quan Miên, không nhịn được cười nói: “Có thể phải ăn trà chiều.”

Quan Miên nửa nheo mắt lại, lười biếng đáp một tiếng.

Bạch Anh Tước thấy cậu không có ý phản đối, ra tay càng thêm không kiêng kỵ.

Quan Miên nhìn anh từ trong túi tiền lấy ra bao cao su, nhíu mày nói: “Mang theo bên người?”

Bạch Anh Tước cười khẩy nói: “Sau khi phát hiện công dụng, tôi phát hiện nó quan trọng hơn so với điện thoại di động.”

Quan Miên tùy theo anh.

Bạch Anh Tước ngày hôm qua nếm thử vị, nhưng không có tận hứng, Ngày hôm nay không khỏi trầm mê mà càng lâu chút. Bất quá anh vẫn là rất chú ý thân thể Quan Miên, may là bôi thuốc, nhìn cũng không bị gì.

Chờ hai người xong việc, đã qua giờ nghỉ trưa của Quan Miên.

Bạch Anh Tước ý do vị tẫn (chưa thỏa mãn) liếm cổ của cậu, ngón tay một bên giúp cậu buộc lại nút buộc, một bên liền không nhịn được đem nút buộc mới vừa cột kỹ mở ra.

Đầu Quan Miên gối ở trên cánh tay, lười biếng nói: “Tiếp tục như vậy, cả đời tôi cũng không mặc được quần áo.”

Bạch Anh Tước cười nói: “Tôi không ngại mở mang tầm mắt cả đời.”

Quan Miên nói: “Tôi để ý.”

Bạch Anh Tước làm dáng muốn cởi quần áo, “Chúng ta có thể công bằng giao dịch.”

Quan Miên nói: “Thật đáng tiếc, con mắt của tôi không thuộc về hệ tiêu hoá. Nó có no cũng không có cách nào cung cấp đầy đủ dinh dưỡng đến chống đỡ thân thể của tôi.”

Bạch Anh Tước thở dài nói: “Xem ra tôi không đủ tú sắc khả xan (sắc đẹp thay được cho cơm) a.”

“Nói đến món ăn…” Quan Miên dùng chân đá đá hắn, “Còn giống như có người chờ ở bên ngoài dùng cơm.”

Chờ hai người triền miên xong, ân ái xong, trêu chọc lẫn nhau xong, từ trong buồng xe đi ra, đã gần tới hai giờ. Bảo tiêu của Du Hải Ba xếp hàng ngang mà chờ ở cửa, mỗi người mặt đen như đáy nồi, cơ hồ cùng Bao Công sánh ngang.

Bạch Anh Tước làm như không thấy, giơ tay hướng Du Hải Ba mới từ trên xe mình xuống dưới chào hỏi: “Không cẩn thận lại ngủ quên.”

Ánh mắt Du Hải Ba chuyển động ở dấu hôn mới trên cổ anh và Quan Miên, cười nói: “Không quan trọng lắm. Giấc ngủ trưa giúp cả người khỏe mạnh.”

Bạch Anh Tước nói: “Vốn là đáp ứng nói đồng thời ăn cơm trưa, bất quá đáng tiếc đã đến giờ làm việc, tôi muốn trước tiên đưa cậu ấy đi làm.”

Nghe kiểu cho leo cây(1) minh mục trương đảm(2)như thế, người bình thường nhất định sẽ sinh khí bất mãn, mà Du Hải Ba thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái mà hồi đáp: “Phải. Hai vị đi thong thả.”

(1) 放鸽子- thả bồ câu: cho ai đó leo cây, không xuất hiện (Theo english.cri.cn)

(2) Minh mục trương đảm có hai nghĩa

Gan dạ, có dũng khí, không sợ hãi, dám làm.

Ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn, không kiêng nể gì hết.)

Bạch Anh Tước nói: “Không bằng quay lại chúng ta cùng uống cái trà chiều.”

Du Hải Ba nói: “Tôi phi thường tình nguyện, bất quá buổi chiều có hội nghị không thể thay đổi, không thể làm gì khác hơn là chọn thời gian khác.”

Bạch Anh Tước nói một tiếng đáng tiếc, mà trên mặt hoàn toàn không phải như vậy, cười híp mắt mang theo Quan Miên một lần nữa lên xe, sau đó phút chốc biến mất trong tầm mắt.

Chờ bọn họ đi xa, nụ cười trên mặt Du Hải Ba mới thu liễm, dần dần lộ ra âm lãnh.

Tốc độ trở về nhanh gấp ba.

Quan Miên đến muộn tự nhiên gây nên sự chú ý của rất nhiều người. Bắt đầu từ lúc sáng sớm hôm nay, cậu đã trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người.

Ngụy Mã Khắc đi tới chua lòm mà nói rằng: “Cậu có phải là cùng Bạch Anh Tước cùng đi ra ngoài à?”

Quan Miên đáp một tiếng.

Ngụy Mã Khắc nói: “Nghe nói cậu muốn từ chức? Có phải là Bạch Anh Tước đáp ứng nuôi cậu?” Cuộc đời hắn mục tiêu lớn nhất chính là ăn bào ngư vi cá (鲍参翅肚) đến mức đầy miệng, ngày ngày danh thiếp quốc tế đưa tới tay, không nghĩ hắn cẩn cẩn trọng trọng mà nỗ lực lâu như vậy, nhưng ngay cả cạnh đều chưa chạm được, mà Quan Miên chỉ chớp mắt liền một bước lên mây đến tận đất nước giấc mộng của hắn, sao lại không làm hắn nghiến răng nghiến lợi ước ao đố kị?

Quan Miên đối với tâm thái của hắn rõ ràng trong lòng, xem ánh mắt của hắn sáng quắc mà nhìn mình, lạnh nhạt nói: “Là đổi nghề.”

Ngụy Mã Khắc sửng sốt một chút, hỏi vội: “Đi tập đoàn Thịnh An?”

Quan Miên bị hỏi đến thiếu kiên nhẫn, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Sắc mặt Ngụy Mã Khắc lúc trắng lúc xanh, muốn nói điều gì đó phát tiết, lại nhìn thấy Bạch Anh Tước đang nhìn mình, nụ cười ý tứ sâu xa, như muốn biết cái gì, làm hại lời mạnh mẽ mà hắn sắp nói thầm rụt trở lại, bỏ ra một cái nụ cười cứng ngắc.

Kỳ thực điểm ấy ngược lại là Ngụy Mã Khắc đa nghi rồi. Bạch Anh Tước mặc dù biết một điều liên quan với sự tình của Quan Miên, mà đều là từ bên trong miệng người ngoài nghe được, chính anh chưa từng dùng bất kỳ con đường nào tìm hiểu qua tin tức của Quan Miên, cứ việc kia đối với anh mà nói bất quá là dễ như ăn cháo. Anh tôn trọng Quan Miên, cho nên cũng tôn trọng ý tứ của Quan Miên. Nếu có chuyện gì, anh thà rằng chờ Quan Miên tự mình đối với anh mở miệng, cũng không hy vọng là chính mình sử dụng thủ đoạn lấy được. Lại như lúc trước anh rõ ràng cảm giác được Quan Miên có chuyện lén gạt chính mình, cũng nguyện ý lẳng lặng mà chờ đợi, mãi đến tận khi đối phương nguyện ý vì anh mở rộng cửa lòng. Xem ra trước mắt, chiêu này là rất có hiệu quả.

Bạch Anh Tước thấy Ngụy Mã Khắc nhìn mình chằm chằm không tha, một đôi mắt còn không ngừng mà phát điện, không khỏi vô vị mà dời ánh mắt, tìm kiếm hình bóng Quan Miên.

Lần này Quan Miên bị một đoàn thái thái (tiếng gọi đàn bà có chồng) vây. Từ hình dáng bên ngoài tớ lời nói, Quan Miên nhã nhặn tuấn tú, khí chất sạch sẽ, đích xác rất được khác phái hoan nghênh. Bạch Anh Tước bất động thanh sắc tới gần. Liền nghe một cái thái thái hỏi: “A, thiên sứ thủy tinh này rất đẹp, ngươi biết nó tên gọi là gì không?”

“Thiên sứ.” Quan Miên mặt không đổi sắc hồi đáp.

“Thật là dễ nghe.” Thái thái thoả mãn mà mò thủy tinh. Bởi dụng cụ phiên dịch đồng bộ thịnh hành, hiện tại người học ngoại ngữ càng ngày càng ít, trừ phi là nghiên cứu, bây giờ không cần phải đặc biệt đi học một môn phiền phức rồi lại không thể làm công việc có công dụng ngoại ngữ. Cho nên rất nhiều người đối với ngoại ngữ là một chữ cũng không biết, cái gọi là một chữ cũng không biết liền là thật từng điểm từng điểm cũng không hiểu.

Bạch Anh Tước nhìn vẻ mặt trấn định của Quan Miên, mặt lộ vẻ ý cười.

“Cái này chuông gió thật là đẹp mắt! Lại là làm từ tờ giấy, quá đẹp. Ngươi biết phải làm sao sao?” Một vị thái thái chờ đợi mà nhìn Quan Miên.

Nếu như Quan Miên quay đầu, nhất định có thể nhìn đến trong mắt bà lóe lên ánh sáng tương tự với khắp trời đầy sao. Bất quá Quan Miên không quay đầu lại, vẫn là khẩu khí lạnh nhạt, “Giấy cắt diều, dán lên.”

“Tôi thích cái chuông gió này, chế phẩm lưu ly mới là thật đẹp đẽ!” Thái thái cầm lấy một xuyến chuông gió, sau đó phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương.

Quan Miên xuyên qua chuông gió nhìn nam nhân đứng ở một bên khác. Anh ý cười dịu dàng mà nhìn mình, hiển nhiên nhìn thấu mình qua loa. Thế nhưng Quan Miên không chút nào cảm thấy lúng túng hoặc lúng túng. Sau khi trần trụi đối mặt đó, bình phong cùng hàng rào giữa bọn họ liền hoàn toàn rút về, gặp qua dáng dấp không đề phòng nhất chân thật nhất của nhau, cái khác cũng không cần thiết che che giấu giấu.

Đại khái cảm nhận được giữa hai người cùng người khác khí tràng bất đồng, nguyên bản đoàn thái thái còn đang xem đồ trang sức đột nhiên ngừng tay, qua lại nhìn bọn họ, sau đó xì xào bàn tán lên.

Nói là xì xào bàn tán, kỳ thực âm thanh lại là rất lớn.

“Hai người đều dáng dấp không tệ.”

“Nên không phải nhất kiến chung tình đi?”

“Quá lãng mạn rồi! Chúng ta là không cần chặn ở đây làm kỳ đà cản mũi.”

“…”

Đoàn thái thái kinh hô một phen, nghị luận một phen, sau đó thức thời từ giữa hai người lui đi ra, đi tìm bình luận viên khác.

Bạch Anh Tước đi về phía trước hai bước nói: “Có thể hay không giới thiệu một chút đồ trang sức cậu thích nhất?”

Quan Miên nói: “Đi theo tôi.”

Hai người một trước một sau mà đi tới sân khấu thấp của trung tâm triển lãm. Nơi đó bày tất cả đều là đồng hồ, các loại các dạng đồng hồ, có đồng hồ treo tường, có tòa đồng hồ…

Bạch Anh Tước cười khổ nói: “Cái lễ vật này tôi không thể đưa.”

Cho dù qua hơn một nghìn năm, tập tục đưa đồng hồ không thể như trước tiếp tục kéo dài.

Quan Miên nói: “Anh có thể mua cho mình một cái.”

Ánh mắt Bạch Anh Tước sáng lên, cố ý nói: “Bày ở nhà, cũng cần có người thưởng thức mới được.”

Quan Miên liếc anh một cái, dường như cam kết hồi đáp: “Sẽ có.”

Đây chính là đáp ứng.

Bạch Anh Tước nhìn gò má của cậu, tâm lý ấm áp. Cái cảm giác này trước ngày hôm qua chưa từng có lĩnh hội qua, sảng khoái làm anh hoàn toàn quên lãng chính mình trước đó là chán ghét một người khác gia nhập vào trong sinh hoạt của chính mình cỡ nào.

“Đứng mệt mỏi, chúng ta có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.” Bạch Anh Tước có chút lo lắng thân thể của cậu.

Quan Miên giật giật chân, lắc đầu nói: “Hoàn hảo.” Không thể không nói, bác sĩ tư nhân của Bạch Anh Tước đưa thuốc vẫn rất có hiệu quả, tuy rằng sau đó đã  làm một lần, thế nhưng chẳng những không có sản sinh miệng vết thương mới, lại miệng vết thương cũ đều gần như khỏi hẳn. Nếu như nói còn có cái gì không khỏe, đó chính là cảm xúc mãnh liệt lưu lại ở trong thân thể, tổng là làm cho cậu không tự chủ được nhớ tới.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai phải đi chuyến xa nhà, có thể có thể trở về trễ không kịp, mọi người không cần chờ. ╭(╯3╰)╮


138. Không có ý tốt (Hạ)

Edit: Aoi Tetsu

Bạch Anh Tước cứ như vậy vẫn luôn cùng cậu khi tan giờ làm, sau đó mang theo đồng hồ mới mua, hai người cũng nhau ngồi xe đi siêu thị mua đồ ăn về nhà. Hết thảy tất cả tựa hồ vẫn giống nhau, lại hóa ra không giống nhau.

Ví dụ như, hữu ý vô ý tứ chi tiếp xúc.

Lúc trước bọn họ tuy rằng sẽ không cấm kỵ tiếp xúc giữa hai người, mà cũng không có đến nông nỗi tận lực tiếp cận nhau. Nhưng bây giờ không biết là bị khí tràng của nhau cảm hoá hay là trong lòng biến hóa vi diệu, thời điểm mua đồ đều là cùng nhau đi dạo, rất ít tách ra, cho nên thời gian tiêu vào siêu thị so với lúc trước nhiều gấp đôi, lúc về đến nhà sắc trời đã tối sầm.

Bạch Anh Tước chiên cơm với hải sản tươi, mùi vị tạm được. Thiên phú trù nghệ (khả năng nấu ăn trời cho)của anh tựa hồ hoàn toàn phóng thích trên thịt bò. (ở đây chắc ý là anh Bạch nấu thịt bò ngon hơn và chỉ nấu ngon mỗi thịt bò thôi)

Cơm nước xong, Quan Miên ở lại dọn dẹp, Bạch Anh Tước lên lầu cho mèo ăn, sau đó sẽ tập hợp lên chơi game.

Sinh hoạt hài hòa như vậy làm Quan Miên cơ hồ quên mất tất cả phiền não trong hiện thực, lần đầu tiên dùng tâm thái hưởng thụ xem sinh hoạt của chính mình.

Khi lên chơi game, Bạch Anh Tước như trước che mặt. Bởi lão K bọn họ không ở, cho nên hai người là ngẫu nhiên đối tác chơi.

Lần này vận khí không tệ, chọn được đối tác rất mạnh.

Bạch Anh Tước và Quan Miên cũng là an an phân phân làm lính hầu, hoàn toàn không có bao biện ý tứ làm thay.

Có đội ngũ ăn ý nhất định thành viên rời đi tương đối tương đối ít. Cho nên bọn họ chơi liền ba trận đều không người rời đi.

Thời điểm đến trận thứ tư, Bạch Anh Tước và Quan Miên liếc mắt ra hiệu, đồng thời lui đi ra, không bao lâu liền thấy Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh xuất hiện chờ đợi ở trong phòng. Quá lâu không nhìn thấy hắn, Quan Miên đầu tiên là sững sờ, lập tức mới nhớ tới chào hỏi.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Cậu có phương thức liên hệ Hà Kỳ Hữu Cô không?”

Quan Miên lắc đầu nói: “Cậu ta làm sao vậy?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Cậu ta quấy rầy tôi.”

Quan Miên: “…”

Bạch Anh Tước cười nói: “Cậu chuẩn bị lấy thân báo đáp sao?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Tôi còn không muốn cùng Tinh Phi Ngân quyết đấu.”

Quan Miên nói: “Không có.”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh báo một địa chỉ hòm thư, một dãy số điện thoại di động cùng một dãy số điện thoại cho hắn.”Ba cái đều có thể dùng.”

Bạch Anh Tước nói: “Không có thời gian cùng nhau chơi đùa hai trận?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Chính là tại thành chiến, tôi phải đi về tham chiến.”

Quan Miên có chút kính nể hắn. Không phải kính nể tinh thần chuyên nghiệp của  hắn, mà là kính nể hắn tại thời khắc như vậy còn có thể trấn định mà trơ mắt nhìn thời gian trôi qua.

Bạch Anh Tước cười nói: “Cậu là chuẩn bị sau khi kết thúc chiến đấu đi ra ngoài phát biểu một bài cảm nghĩ thắng lợi rồi xuống tuyến (offline) về nhà sao?”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Dù sao cũng phải thua.”

Bạch Anh Tước sững sờ, cười như không cười liếc nhìn hắn.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Tôi phát hiện sau khi có tấm gương, muốn vứt bỏ ý thức trách nhiệm cũng không phải một chuyện rất khó.”

“Là có tấm gương có bạn lữ?” Bạch Anh Tước hiểu rõ mà cười.

Trong mắt Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh loé ra không dễ chịu phi thường nhỏ bé, nếu như không phải Quan Miên liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, tuyệt đối sẽ không biết. Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh rất nhanh khôi phục như thường, lạnh nhạt nói: “Đối phương thua.”

Bạch Anh Tước nói: “Không bao lâu, chúng ta hẳn có thể ở đại dương tinh tế (ngôi sao) sóng vai đi lên.” Anh nói, lại đặc biệt liếc mắt nhìn Quan Miên một cái.

Quan Miên không đáp.

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh rất nhanh đã rời đi. Hắn tuy rằng miệng nói tới nhẹ, thế nhưng tâm lý đến cùng vẫn là tưởng nhớ thành chiến.

Cân nhắc đến thân thể Quan Miên, Bạch Anh Tước không có tiếp tục chơi game, mà là thúc giục Quan Miên cùng nhau đăng xuất nghỉ ngơi.

Từ khoang chơi game đi ra, Quan Miên chỉ chớp mắt liền thấy Bạch Anh Tước mong đợi nhìn cậu.

“Tôi đã mua đồng hồ.” Bạch Anh Tước có ý riêng.

Quan Miên mạn ứng một tiếng, đứng lên.

Bạch Anh Tước lại quyết định ám chỉ rõ ràng một điểm, “Mà còn thiếu một người thưởng thức.”

Quan Miên đi tới trước máy vi tính, tiện tay đăng ký một cái hòm thư mới, chuẩn bị viết thư gửi Hà Kỳ Hữu Cô. Nói đến, Hà Kỳ Hữu Cô nên tính là bằng hữu tốt nhất của cậu ở trong game. Quan hệ của Thể Hồ Thanh Tỉnh với cậu không chỉ ở trong game, hơn nữa còn liên lụy đến hiện thực, cho nên không tính. Thời điểm chính mình rời đi, về tình về lý đều nên thông báo cho Hà Kỳ Hữu Cô một tiếng, kể cả khi đó cậu ta đã đi học.

Sở dĩ lựa chọn viết thư mà không phải gọi điện thoại, là bởi vì thư càng có thể lời ít mà ý nhiều, giống như bây giờ. Quan Miên trong thư viết như ra thông báo:

Cùng cậu ở chung ngắn ngủi mà vui vẻ, bảo trọng.

Về phần sau khi Hà Kỳ Hữu Cô thu được bức thư điện tử này liệu sẽ vui vẻ không liền không được biết rồi, bất quá có một chút là có thể khẳng định, thời gian Hà Kỳ Hữu Cô đọc bức thư này nhất định rất ngắn ngủi.

Bạch Anh Tước nhìn cậu ngẩng đầu lên, liền cười nói: “Tôi lên lầu. Ngủ ngon.” Anh nói xong, nhưng không có lập tức lên đường, tựa hồ ở lại chờ đợi cái gì.

Quan Miên nhìn anh, gật đầu nói: “Ngủ ngon.”

Giữa hai người cách khoảng cách bằng một cái bàn, đối mắt nhìn nhau khoảng chừng năm giây, Bạch Anh Tước chủ động rút đi.

Chờ cửa đóng lại, Quan Miên mới đóng lại máy vi tính, đi tới phòng ngủ mở ra tủ quần áo, nhìn quần áo đơn giản của mình bắt đầu trầm tư.

Bạch Anh Tước ám chỉ đơn giản mà rõ ràng, cậu cũng không phải không hiểu, bất quá trước khi làm ra quyết định thói quen của cậu là dùng lý trí phân tích cùng suy nghĩ. Mặc dù, sự tình phát sinh gần nhất càng ngày càng vi phạm thói quen khi xưa của cậu, làm cho cậu cảm thấy càng ngày càng xa lạ.

Ở hiện đại, ở chung cũng không phải một chuyện quyết định phương hướng của đời người. Nó có lúc như cái nhiệt kế, dùng để xem nhiệt độ trong phòng một chút. Nếu như nhiệt độ quá cao hoặc quá thấp, không thích hợp để ở, như vậy người ở bên trong sẽ dời ra ngoài.

Quan Miên ý thức được chính mình do dự cũng không phải vì lo lắng nhiệt kế, mà là không nghĩ dời ra ngoài. Nếu như không đi vào, liền không cần dời ra ngoài. Chưa từng chiếm được, vậy sẽ không mất đi. Rất nhiều người đều cảm thấy được, nếu như vậy, tại sao cứ dứt khoát đi vào thử xem, ngược lại chỉ có thể đến như thế. Mà trên thực tế cũng không phải như vậy, thời gian có được rồi mất đi và thời gian chưa từng có cũng không thể so sánh ngang bằng. Ít nhất từ trong lòng mà nói, không thể.

Tình cảm của cậu và Bạch Anh Tước chỉ mới ở giai đoạn đầu cất bước, có lẽ thời điểm nó nảy mầm lại sớm hơn, nhưng đi tới ngày hôm nay, nó như cũ vẫn là cây non cần được bảo vệ. Nó hi vọng lớn lên khỏe mạnh, không chỉ cần ánh mặt trời mà còn cần nước.

Nếu như ánh mặt trời quá nóng hoặc nước quá nhiều, nó có thể sẽ chết.

Tình cảm của cậu và Bạch Anh Tước càng ngày càng tăng mà bọn họ như trước giữ gìn không gian riêng của nhau, bất kể là trong tư tưởng hay là trong sinh hoạt. Một khi không gian này biến mất, thật giống như một cái cầu thang từ phòng ngủ của cậu dẫn tới phòng ngủ của Bạch Anh Tước, cậu không biết tình cảm này sẽ ấm lên hay là cứ như vậy dừng lại.

Cậu lại bắt đầu lo được lo mất.

Lần đầu tiên Quan Miên phát hiện làm chuyên gia phân tích số liệu là một chuyện rất mệt mỏi. Nếu như cậu là võ sĩ đấu quyền, e rằng cậu sẽ nghĩ tới những bài võ tấn công  và phòng ngự. Nếu như cậu là một tay chơi cờ vây, cậu suy tính sẽ là những nước cờ, đối phương sẽ tiến công như thế nào, chính mình nên làm gì để phòng thủ vân vân. Nhưng cậu là chuyên gia phân tích số liệu, cho nên cậu đứng ở chỗ này lãng phí một đống thời gian chỉ vì đến cuối cùng quyết định là không tiến công.

Tủ quần áo có lẻ loi năm, sáu kiện quần áo, trong đó còn bao gồm áo ngủ.

Đối với quần áo cậu chỉ có hai yêu cầu, sạch sẽ, giữ ấm. Còn kiểu và vân vân, chưa bao giờ quan tâm. Nghĩ như vậy, Bạch Anh Tước ngược lại là rất chú trọng kiểu quần áo. Tuy rằng hầu hết thời điểm trên người anh cũng chỉ mặc màu đen, mà kiểu lại không giống nhau, tỉ mỉ nghĩ đến, cậu hình như chưa từng thấy một bộ quần áo anh mặc hai lần. Nói như vậy, tủ quần áo của Bạch Anh Tước nhất định rất lớn, không biết sau khi quần áo của mình chuyển tới có nhét vào được hay không. Có lẽ cậu cần phải mang ít thôi…

Chờ một phút sau Quan Miên phản ứng lại, phát hiện trong lúc vô tình mình đã quyết định mang bộ quần áo nào rồi bỏ lại bộ quần áo nào.

Mười phút sau, Bạch Anh Tước nghe tiếng chuông cửa, thời điểm vội vã từ buồng tắm đi ra, đúng dịp thấy Quan Miên đẩy cửa tiến vào.

Mặt Quan Miên không cảm xúc nhìn Bạch Anh Tước một người toàn bọt màu trắng, “Không muốn nằm dưới sàn.”(不要弄到地板上)

Bạch Anh Tước nở nụ cười, đang muốn trở về buồng tắm, chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, anh tiện tay nhận điện thoại, lập tức nụ cười cứng ở trên mặt, mặt chợt lóe vẻ lúng túng.

Quan Miên ôm quần áo chờ anh.

Bạch Anh Tước chỉ chỉ tủ quần áo cho cậu, miệng không mặn không nhạt đáp ứng.

Quan Miên quay người tiến vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra…

Xem ra trước khi tới giảm bớt số lượng quần áo của chính mình là phi thường sáng suốt, Quan Miên tìm kiếm khe hở trong tủ quần áo đầy ụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro