Ma Thú Tập Kích Thôn Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67: Ma thú tập kích thôn trang (Thuợng)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

 .

.

Cư như thế, ân oán giữa Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn cùng Nhất Trụ Kình Thiên nghiệp đoàn tựa hồ cũng theo việc Tà Đao Trảm cùng Thanh Trì Lưu Thủy rời khỏi Mộng Đại Lục mà đi xuống, nhưng các mầm mống oán giận lại đang khẽ dần mọc lên, chờ ngày đâm hoa kết trái… Rồi đến mùa thu hoạch.

Đuơng nhiên những điều này đối với Tinh Nguyệt nghiệp đoàn mà nói, là không có ảnh huởng gì.

Sau một tuần tám tháng, thì việc xây dựng thôn trang tiến vào giai đoạn kết thúc.

Vì Tinh Phi Ngân còn bị ràng buộc bởi cuộc thi cuối kỳ, nên thời gian xuất hiện càng ngày càng ngắn đi. Phồn Tinh Hữu Độ, Vô Song, Minh Nguyệt Vô Ảnh,… cũng từng nguời đều có việc riêng của mình mà không thể login, nên truớc mắt chỉ còn một mình Quan Miên trấn giữ toàn bộ Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Bạch Thảo Bảo đối với Quan Miên là vừa hâm mộ ghen tị, lại vừa không thể không thừa nhận năng lực xử lý công việc ở nghiệp đoàn của y, cũng không thua kém gì Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân. Nhưng đối với tình trạng luôn luôn ổn định ở nghiệp đoàn, thì Bạch Thảo Bao lại có phê bình kín đáo. Hắn cho rằng, quản lý mà không chịu tiến thú là quản lý không tốt, hơn nữa còn mãnh liệt yêu cầu Quan Miên phải tạo ra đột phá trong công tác.

Quan Miên đối với việc này cũng không có phản ứng gì, y chỉ thản nhiên nói “Cũng không đuợc nhiều luơng hơn”

Bạch Thảo Bao nghe thấy vậy liền vô cùng thất vọng.

Kết quả của vô cùng thất vọng là Quan Miên kéo hắn cùng đi kiểm tra chất luợng hoàn thành thôn trang lần cuối cùng với y. Truớc đây, Phồn Tinh Hữu Độ có bớt chút thời gian nói qua, chất luợng thôn trang hoàn thành cao thấp như thế nào đều trực tiếp ảnh huởng đến thành quả mà hệ thống thuởng cho nhiều hay ít, cho nên một viên gạch cũng không thể lát qua loa.

Bạch Thảo Bao có chút buồn bực nói “Loại sự tình này sao nguơi không tìm Lưu Lạc Cao Nguyên Hồng cùng đi? Hắn mới là chuyên gia a”

“Ta đã xem qua một lần cũng với hắn”

“Vậy nguơi còn đi làm gì?”

“Phải phúc tra một lần. Vì buổi tối Tinh Phi Ngân sẽ login để giao nhiệm vụ”

Bạch Thảo Bao không nhịn đuợc có chút hưng phấn hỏi “Đã đến thời gian trả nhiệm vụ rồi sao? Liệu phần thuởng có đuợc nhiều không a? Mỗi nguời đều đuợc một phần chứ? Có thể…”

Hắn còn chưa nói xong thì Quan Miên đã quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nói “Để làm gì? …Mỗi hội viện đều có thể nhận một vạn kim tệ tiền thuởng”

Bạch Thảo Bao nhảy dựng lên kêu lớn “Thật hay giả vậy?”

“Nếu không tin thì sao nguơi lại hỏi ta?”

Bạch Thảo Bao hưng phấn mà chà xát bàn tay, sau đó… hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy không có khả năng “Từng hội viên đều đuợc một vạn kim tệ sao? Vậy là không kể tới thời gian gia nhập nghiệp đoàn sớm hay muộn à?! Kia nếu có nguời thân liền bảo nguời thân gia nhập, không phải có thể kiếm đuợc rất nhiều bút tiền sao?”

“Nguơi cảm thấy không có khả năng?”

Bạch Thảo Bao chắc như đinh đóng cột nói “Hoàn toàn không có khả năng!”

“Ân. Ta vốn cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi”

“Làm như thế vui lắm sao?” Khiến tim hắn cũng phải đập nhanh hơn mấy phần.

“Đúng vậy. Là nguơi hỏi ta mà”

“…” Cho nên là do bản thân hắn ngốc nghếch, mới tự dâng đến miệng để y đùa giỡn sao?! Bạch Thảo Bao rất có cốt khí mà quyết định tuyệt giao với Quan Miên.

.

.

.

Đến bảy giờ tối.

Thì Bạch Thảo Bao đã không ngừng đao quanh bên nguời Quan Miên đến mấy chục vòng “Hội truởng khi nào mới đến a? Khi nào mới đến a?”

“Nguơi có thể gọi điện hỏi thử hắn xem”

Bạch Thảo Bao trừng to mắt “Nguơi biết số điện thoại của hội truởng sao?”

“Bởi vì không biết, cho nên mới để nguơi gọi” Quan Miên cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ chăm chú đọc lại bản báo cáo thu chi tài vụ của thôn trang. Tuy Tinh Phi Ngân không hề yêu cầu Quan Miên làm việc này, nhưng trên danh nghĩa là nhân viên tại vụ thì y cảm thấy vẫn cần phải có.

Phía cửa bỗng dưng truyền đến một trận oanh động.

Bạch Thảo Bao nhanh chóng chạy ra, sau đó lại nhanh chóng chạy vào kêu lớn “Hội truởng login rồi a, hắn vừa mới đi giao nhiệm vụ!”

Quan Miên có lệ mà gật gật đầu.

Lúc này, một con Huyết tinh linh từ ngoài cửa bay vào, đậu lại ở trên bàn.

Quan Miên qua hai muơi phút sau mới gỡ thư xuống.

[Hắc Ám Đại Công: Đêm nay giao nhiệm vụ sao? Hội viên trông coi thôn trang có đủ không?]

Quan Miên có chút sửng sốt, quay đầu sang hỏi Bạch Thảo Bao “Chúng ta hiện tại có bao nhiêu hội viên đang ở trên tuyến?”

“Cách đây mấy ngày, hội truởng đã thông báo hôm này là ngày trả nhiệm vụ, yêu cầu tất cả mọi nguời phải có mặt. Làm sao vậy?”

Quan Miên nghĩ nghĩ nói “Hắn đã biết hôm nay sẽ có nguời tập kích thôn trang sao?”

“Tập kích thông trang?!” Bạch Thảo Bao giật mình nhìn y.

Đúng lúc này lại có thêm một con tiểu tinh linh nữa bay vào, đứng đúng vị trí vừa rồi con Huyết tinh linh kia đứng. Quan Miên vội lấy tay gỡ xuống.

[Tinh Phi Ngân: Sau khi giao xong nhiệm vụ, có thể sẽ xuất hiện quái vật tập kích thôn trang]

Quan Miên khẽ nhíu mày. Đã biết là sẽ có loại khả năng này xảy ra, vì sao truớc kia không thông báo để hội viên chuẩn bị? Hắn không có khả năng là không xác định đuợc việc này. Chuyện trọng yếu như vậy cho dù không xác định đựoc thì cũng có thể chuẩn bị phòng ngừa chu đáo. Như vậy là do hắn không thể nói ra sao?… Bởi vì tin tức này có thể là do một nguồn đáng tin cậy nào đó phát ra. Chính xác mà nói là do nhân viên ở trong công ty trò chơi Mộng Đại Lục lan truyền, nên mới không thể công bố. Y nhớ tời ngày xưa, khi đang tham gia Lưu Tinh Chi Chiến thì Phồn Tinh Hữu Độ cũng có đuợc phuơng thức cho điểm của cuộc thi. Truớc hết, mặc kệ bọn họ làm sao có đuợc những tư liệu ấy, nhưng y có thể xác định là tuyết đối không phải dùng các thủ đoạn bình thuờng.

Quan Miên vò thư tín xong liền ném xuống mặt đất, dùng chân dẫm bẹp, đợi qua một lúc đến khi thư tín bị hệ thống thu về, thì mới chậm rãi mở miệng “Vì để chúc mừng thôn trang xây dựng thành công, chúng ta liền xếp thành hàng chúc mừng đi” Ý niệm này vừa lúc nãy đã rất nhanh hiện lên trong đầu y.

Bạch Thảo Bao mờ mịt nói “Xếp thành hàng? Ý nguơi muốn nói là để mọi nguời xếp thành hình vuông, sau đó cùng nhau diễu hành hả? Giống như thể loại huấn luyện quân sự mà chúng ta không cần trải qua sao? Ta chỉ sợ xếp như thế không phải là diễu hành, mà sẽ trở thành đá mông nhau a?!”

“Không cần, truớc hết bảo mọi nguời chuẩn bị đầy đủ lam và hồng rồi tụ tập ở thôn trang hết đi, chờ đến khi hệ thống tuyên bố tin tức xong, thì chúng ta sẽ cùng nhau phóng thích kỹ nẵng cho giống pháo hoa”

Khóe miệng Bạch Thảo Bao hơi hơi co giật “Loại hành vi này hẳn phải kêu là tự sát tập thể a? Tập hợp nhiều nguời như vậy ở cùng một chỗ để phóng thích kỹ năng, nhất định sẽ có ngộ thuơng!”

“Nguơi có thể bảo bọn họ cùng nhau phóng khích kỹ năng lên trời”

“Đến khi rơi xuống thì phải làm sao bây giờ?”

“Cho nên ta mới nói là nhớ bảo bọn họ chuẩn bị huyết bình”

“Nhưng mà…” Bạch Thảo Bao vẫn tổng cảm thấy loại hoạt động chúc mừng này vô cùng ngu ngốc. Tuy hắn biết ngày mai nghiệp đoàn của bọn họ sẽ lên đầu trang nhất, nhưng một chút cũng không nghĩ là bọn hắn sẽ dùng phuơng thức tự sát tập thể để chúc mừng xây dưng xong thôn trang, loại phuơng pháp khiến kẻ khác vừa đọc đuợc sẽ liền bật cuời này.

Quan Miên thấy hắn còn băn khoăn, liền xuất ra đòn sát thủ cuối cùng “Đây là do hội truởng muốn ta thông báo lại phuơng thức chúc mừng này. Hắn nói muốn chụp ảnh lại, đem xuống cho Hà Kỳ Hữu Cô xem”

“A? Vì sao lại là cho Hà Kỳ Hữu Cô xem, mà không phải là Phồn Tinh Hữu Độ? Từ từ đã, trọng điểm hình như không phải là vấn đề này”

Quan Miên thúc giục “Thời gian không còn nhiều đâu”

Bạch Thảo Bao rủa thầm một câu, rốt cục vẫn quay nguời đi ra ngoài.

Qua một lát, thì Quan Miên chợt nghe thấy tiếng Bạch Thảo Bao gào thét trong loa về chủ ý này.

Tuy nó nghe qua có vẻ không đuợc ổn lắm, nhưng đây là giờ phút mà đại đa số hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đều đang chìm đắm trong vui suớng vì giành đuợc danh hiệu thôn trang hoàn thành đầu tiên, cho nên đối với loại chủ ý chúc mừng rõ ràng tồn tại tai họa ngầm nguy hiểm này cũng không hề có dị nghị, mà chỉ đơn giản tiếp nhận.

Rất nhanh, số luợng hồng và lam tại cửa hàng tổng hợp của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đã bán hết.

Đang lúc các hội viên do dự có nên ra ngoài mua thêm hay không, thì hệ thống tin tức hiện ra:

[Hệ thống] Chúc mừng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ thành lập thôn trang, thôn trang đạt đuợc 3 sao, rơi vào cấp thôn trang thoải mái. Muời phút sau, sẽ có các loại ma thú khát khao đuợc chiếm giữ trôn trang đến tấn công, số luợt tấn công sẽ liên tục trong hai giờ. Mong rằng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn có thể thành công duy trì!

Nguyên bản các hội viên đang chuẩn bị hưng phấn vỗ tay thì nay bỗng trợn tròn con mắt.

Bạch Thảo Bao cầm loa quát “Ma thú khát khao là cái gì a?”

Thứ Quan Miên nghĩ đến đầu tiên lại là tại sao thôn trang chỉ có 3 sao. Theo lý thuyết mà nói thì thôn trang của bọn họ đã hoàn thành đúng như những gì nhiệm vụ yêu cầu, như vậy tại sao chỉ là 3 sao? Chẳng lẽ còn phải dựa vào chất luợng như ở khách san? Muốn đạt đuợc 5 sao còn cần chuẩn bị đầy đủ các loại trang thiết bị cho hội viên đến sống?

Bạch Thảo Bao oán giận xong, lập tức chỉ huy cách thức để mọi nguời chiến đấu.

May mắn hội viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lúc này đã đứng cạnh các chiến hữu của mình, cho nên cách thức bố trí nhiệm vụ cũng không quá phiền toái.

Qua một lát, thì Tinh Phi Ngân cũng cuỡi Độc giác thú quay về.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho nhóm hội viên đang hoảng loạn cũng dần bình ổn.

Biểu hiện gần đây của Quan Miên tuy rằng thật sự tăng tiến rất nhiều, nhưng sức chiến đấu của y lại vô cùng kém, cho nên trong thời khắc thôn thang bị ma thú tấn công như thế này, đại đa số hội viên vẫn hy vọng có một cao thủ đứng ra làm tinh thần cho nghiệp đoàn.

Đang trong thời khắc quan trong, Tinh Phi Ngân đột nhiên hé ra mặt bảng khống chế, sau đó như có điều suy nghĩ mà chăm chú nhìn Quan Miên.

Quan Miên thấy vậy liền tiến đến hỏi “Có chuyện gì vậy?!”

Tinh Phi Ngân chậm rãi nói “Đế Diệu nghiệp đoàn phát đến lời mời xin được trở thành đồng minh.

.

.

.

Hết chương 67

Chương 68: Ma thú tập kích thôn trang (Trung)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

 .

.

Liệu Đế Diệu nghiệp đoàn có nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?

Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Quan Miên. Dù sao cũng là đối thủ nhiều năm từ khi mới thành lập đến nay, Đế Diệu nghiệp đoàn vào loại thời điểm này lại phát đến lời mời quỳ dị như vậy, cũng thật khiến bọn họ phải suy nghĩ.

Tinh Phi Ngân “Chúng ta có thể tin không?”

Quan Miên nghĩ nghĩ một chút, nói “Có thể” Tuy rằng việc Đế Diệu nghiệp đoàn xuất hiện tại đây thực sự rất quỳ dị, nhưng nếu lấy cá tính của Hắc Ám Đại Công mà nói, thì tỷ lệ hắn chạy tới giúp vui sẽ cao hơn rất nhiều so với việc hắn nghĩ ra âm mưu đến phá đám.

Tinh Phi Ngân không nói hai lời, liền ấn đồng ý.

[Hệ thống] Truớc nỗi khát khao thôn trang của ma thú. Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bắt tay với nhau, trở thành liên minh nghiệp đoàn, cùng xông lên ngăn chặn địch thú! Thật khiến chúng ta phải chờ mong.

“…”

Nguyên bản thôn trang đang ầm ĩ, nhất thời lạnh ngắt như tờ.

Tất cả mọi nguời mờ mịt nhìn tin tức trên hệ thống. Đối thủ nhiều năm nay lại trở thành chiếu hữu kề vai sát cánh trong chiến đấu, thật sự rất tuơng phản… làm mọi nguời cần có thời gian để thích ứng.

Bạch Thảo Bao kêu lớn “Bọn họ đến đây sẽ không phải vì muốn bỏ đá xuống giếng đi?”

Một câu nói này khiến sóng nguời nhất thời ùa lên. Không ít nguời đều phụ họa theo.

Tinh Phi Ngân nói “Nếu muốn bỏ đá xuống giếng, thì có thể trực tiếp đến”

Những nguời khác bắt đầu trở nên im lặng. Vào thời điểm trấn giữ thôn trang này, nếu Đế Diệu nghiệp đoàn muốn bỏ đá xuống giếng thì căn bản không cần phải giả dối liên minh gì cả, cứ việc trực tiếp mang nguời đến đây đánh lén là đuợc rồi. Nói như vậy, Đế Diệu nghiệp đoàn là thật tâm muốn liên minh sao?

Bạch Thảo Bao “Vậy chúng ta làm gì đây?”

Những nguời khác đều huớng đồi mắt trông mong về phía Tinh Phi Ngân.

Tinh Phi Ngân “Hoan nghênh bọn họ một chút”

Bạch Thảo Bao “Dùng nghi thức chúc mừng do Mộng Xuân nguyên lão đề nghị sao?”

Tinh Phi Ngân nhìn về phía Quan Miên.

Quan Miên mặt không đổi sắc nói “Chờ thằng rồi nói sau, hiện tại hồng và lam đang khan hiếm”

Bạch Thảo Bao “Nga. Vậy chúng ta vỗ tay đi”

Phía duới không ít nguời đã bùm bùm diễn tập.

Cho nên đợi đến khi Hắc Ám Đại Công cùng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp mang theo một đống nguời đến thôn trang, thì liền nghe đến một trận bùm bùm tiếng vỗ tay phi thuờng náo nhiệt, giống như pháo nổ.

Đội nhân mã của Đế Diệu nghiệp đoàn dừng lại ở ngoài cửa.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp có chút nghi hoặc hỏi “Bọn họ đang làm gì a?”

Tuyết Lý Hống “Có vẻ như đang hoan nghênh sự xuất hiện của chúng ta”

“Nghi thức này cũng quá keo kiệt đi” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp khủng hoảng mà nhìn đại môn của thôn trang “Ngay cả băng rôn biểu ngữ đều không có”

Bách Chiến Bách Thắng không để ý đến hắn, liền đi thẳng vào trong “Nguơi nghĩ muốn nhìn đến loại biểu ngữ gì? Hoan nghênh lãnh đạo của Đế Diệu nghiệp đoàn đến đây thăm hỏi sao?”

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “…”

Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh hôm nay không có mặt ở trên tuyến, cho nên toàn bộ Đế Diệu nghiệp đoàn do Hắc Ám Đại Công chỉ huy. Tinh Phi Ngân cùng hắn nhanh chóng hoàn nghi thức liên minh, hai nguời bắt tay xong liền phân phối nhiệm vụ.

Hệ thống đưa ra thời gian phi thuờng gấp rút, chỉ có muời phút đồng hồ, mà hiện tại đã qua tám phút, nên Tinh Phi Ngân cùng Hắc Ám Đại Công chỉ đơn giản ra lệnh cho hội viên hai bên “Tận lực giết má thú, đừng để chúng tiến vào thôn trang”

May mắn hơn là hội viên của hai đại nghiệp đoàn bình thuờng đã quen phối hợp với nhau cùng đi luyện cấp, cho nên hồ bằng cẩu hữu đều xúm lại một chỗ, chuẩn bị các loại chiến thuật không hề cảm thấy có chút áp lực nào.

Lúc này, mặt đất đột nhiên lay động mạnh.

Không ít hội viên đều cuỡi thú bay lên không trung. Hắc Ám Đại Công cùng Tinh Phi Ngân đứng ở vị trí cao nhất.

Chỉ thấy ở phía chân trời xa xa, chậm rãi xuất hiện một đống ma thu đông nghìn nghịt,  từng bước một bay về đây giống như mỗi buớc đều nặng ngàn cân, làm rung chuyển mặt đất.

Ngao—–

Không biết con ma thú nào công kích truớc, chỉ thấy những con còn lại cũng liên tục công kích theo.

Khắp đại địa đều bị chấn động trong tiếng gầm thét của ma thú.

Cứ rống hết tiếng này lại tới tiếng khác.

Ánh mắt của các ma thú đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh biếc, đừng từ xa nhìn lại giống như màu sắc của rất nhiều loài đom đóm ẩn hiện trong đêm tối.

Những nguời chơi bắt đầu khẩn truơng mà nhìn bọn chúng.

Sau đó…

Các ma thú giống như nổi điên mà bắt đầu tấn công về phía thôn trang. Bởi vì động tác của bọn nó quá nhanh, hơn nữa lại không hề báo truớc, cho nên đợi đến khi đại đa số nguời chơi kịp phản ứng, thì chúng đã đứng ngay trước mặt.

Mấy đạo hào quang lóe lên.

Lúc Tinh Phi Ngân quay đầu lại, thì thấy Hắc Ám Đại Công đã là nguời đầu tiên cuỡi dực long thú tấn công bọn chúng. Phạm vi công kích của Hắc Ám Đại Công tuy không xa bằng hắn, nhưng lại là nguời có phản ứng nhanh nhất ở đây, bởi vì trong nháy mắt khi ma thú tiến vào đã bị y ra tay chém chết, hơn nữa tốc độ y dùng kỹ năng cũng là triệt để.

Chiến đấu bảo vệ thôn trang chính thức hoa hoa lệ lệ bắt đầu.

Tất cả nguời chơi hợp thành ba đạo phòng tuyến rõ ràng. Đạo thứ nhất đứng ở cận chiến tuyến, do Hắc Ám Đại Công chỉ huy. Đạo thứ hai gồm các hội viên thuộc hệ chiến đấu, hệ nguyên tố cùng hệ tĩn ngưỡng đứng ở trong chiến tuyến, do Tinh Phi Ngân đảm nhiệm. Nhiệm vụ của đạo thứ hai là nặng nề nhất, bởi vì hệ chiến đấu cùng hệ tín nguỡng không những phải chống đỡ, tính kế, đột phá các đợt tấn công của ma thú; mà còn phải không ngừng trợ giúp đạo thứ nhất, không để cho cá lọt luới. Cho nên đạo phong tuyền cuối cùng do hệ nguyên tố cùng hệ phụ trợ tạo ra, để tiếp viện đạo thứ hai.

Trên cơ bản thì chỉ có đạo chiến tuyến thứ hai cùng với đạo chiến tuyến thứ nhất là xung phong đi đâu trong việc giết ma thú, mặc kệ trên nguời mình còn huyết luợng hay không, còn đạo thứ ba thì chỉ phải chặt chẽ bảo vệ phòng tuyến.

Tuy rằng đây là lần hợp tác đầu tiên của Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, nhưng hai bên lại phối hợp cực kỳ ăn ý, hoàn toàn không cần chiến lược có sẵn.

Bất quá, thế tấn công của ma thú cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Nhất là con ma thú mũi heo đi đầu, căn bản là không có biên pháp lại gần. Con ma thú này không chỉ thịt dày nhiều máu, mà còn phun ra đuợc độc khí, khiến ngay cả Hắc Ám Đại Công cũng bị đánh đến chỉ còn lại một tầng huyết, còn máu của nó lại không ngừng gia tăng.

Trong lúc rối ren, Bạch Thảo Bao vẫn không quên quay đầu sang hỏi nguời khác “Đã bao lâu rồi?”

Không một ai lên tiếng trả lời.

Đang lúc Bạch Thảo Bao chuẩn bị lôi mặt bảng khống chế ra xem thời gian, thì nghe đuợc Quan Miên dùng loa nói “Gần nửa giờ”

Hắc Ám Đại Công cùng Tinh Phi Ngân đồng thời quay đầu lại, liếc mắt nhìn y một cái. Tuy bọn họ không đuợc mẫn cảm về thời gian như Quan Miên, nhưng cũng không đến nỗi đem một khắc đồng hồ tính nhầm thành gần nửa giờ a. Bất quá, thiện ý nói dối này của Quan Miên lại tuơng đối có tác dụng, bởi vì nguyên bản những nguời chơi đang giảm dần chí khí cũng nhanh chóng phấn chấn lên tinh thần. Nửa giờ chính là một phần tư của hai tiếng. Cứ nghĩ đến, chỉ còn lại hơn hai phần ba thời gian cũng làm bọn họ cảm thấy không quá gian nan.

Thế tấn công của ma thú cứ hết sóng này đến sóng kia, khiến không ít nguời chơi phải đầu thai đến mấy lần.

Tuy là như vậy, nhưng cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.

Không biết qua bao lâu, hệ thống lại đưa ra tin tức mới:

[Hệ thống] Có một đoàn ma thú đang chuẩn bị tập kích phía sau thôn trang, Tinh Nguyệt nghiệp đoàn xin hãy chú ý.

Đại đa số hội viên giờ phút này không còn thời gian để xem tin tức nữa, nhưng Quan Miên thì ngược lại, y bị chen chúc giữa một đám nhân sĩ ở phía cuối cùng của một sạp tạp hóa.

“Ma thú sẽ bất ngờ tập kích đại môn phía sau.” Y cầm loa hô lớn, sau đó liền xoay nguời chạy về cửa sau của thôn trang.

Toàn bộ nguời chơi gần như phát ra tiếng rên rỉ.

Truớc mắt, bọn họ chỉ có thể tạm thời chống đỡ để không cho ma thú tiến vào thôn trang thôi, nếu bây giờ phải đem một nửa nhân thủ đi về phía kia… hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.

Tinh Phi Ngân liếc mắt nhìn Hắc Ám Đại Công một cái.

Hắc Ám Đại Công quăng nguời lên Dực Long, tiện tay xuất ra một cái loa nói “Đế Diệu nghiệp đoàn đi theo ta”

Lần này, số hội viên của Đế Diệu nghiệp đoàn đến đây cũng không nhiều, chỉ khoảng sáu bảy muơi nguời, cho nên khi bọn họ rời đi, thì tình cảnh của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trở nên gian nan hơn, nhưng cũng tạm coi là có thể đứng vững.

Tinh Phi Ngân nghĩ nghĩ nói “Bạch Thảo Bao, ngươi mang người ra trợ giúp phía sau đi, nghe theo điều khiển của Đại Công”

Tâm tình của Bạch Thảo Bao trở nên thực sự rất phức tạp. Tuy bọn họ hiện tại đang liên minh, nhưng dù sao Đế Diệu nghiệp đoàn cũng là đối thủ nhiều năm của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn… Vậy mà trong lòng hắn hiện tại lại có chút hưng phấn?! Hắn một bên dẫn nguời theo sau Đế Diệu nghiệp đoàn, một bên rối rắm phân tích cảm tuởng của bản thân mình.

Lúc Hắc Ám Đại Công dẫn nguời đuổi đến cửa sau, thì Quan Miên đã tới truớc, hơn nữa sắc mắt y lại còn cực kỳ kém. Hắn thuận tay ném một bình hồng cho y.

Động tác giơ tay đón lấy của Quan Miên vô cùng chậm chạp, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chai rơi xuống mặt đất.

“Làm sao vậy?” Hắc Ám Đại Công nhíu mày. Hắn bắt đầu phát hiện ra, sắc mặt tái nhợt của y không phải là do thiếu máu gây nên.

Quan Miên xoay nguời nhặt lên bình huyết, sau đó thuận tay thả vào cái bọc của mình, nói “Đến đánh lén thôn trang rất có thể là miêu quái”

Bạch Thảo Bao vốn từ đầu đã dựng thẳng lỗ tai nghe bọn họ đối thoại, nên khi nghe Quan Miên nói vậy hắn liền hô lớn “Nguơi quả nhiên sợ mèo!”

Hắc Ám Đại Công nhìn Quan Miên chằm chằm.

Sắc mặt Quan Miên chậm rãi khôi phục lại như bình thuờng, y chắc như đinh đóng cột nói “Không phải”

Bạch Thảo Bao cười to “Chính là như vậy”

Ánh mắt Hắc Ám Đại Công thản nhiên liếc qua hắn một cái “Y bảo không phải”

Tuơi cuời trên mặt Bạch Thảo Bao lập tức trở nên cương cứng, nửa ngày sau mới lúng ta lúng túng đáp “Nga”

Lúc này, Giang Sơn Vì Ta Thở Gập đột nhiên hô lớn “Đến rồi”

Mọi nguời đồng thời quay mặt nhìn ra tiền phuơng, chỉ thấy nơi đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy chục cặp mắt xanh biếc, đôi mắt càng ngày càng lớn dần, sau đó chúng liền để lộ ra khuôn mặt thật.

Bạch Thảo Bao nhịn không được cuời lớn “Ha ha ha, nguơi bảo đây là miêu sao… Làm sao lại có loại mèo lớn như vậy a, rõ rãng đây là hổ đi?!”

Hắc Ám Đại Công “Đây là miêu”

“…” Bạch Thảo Bao đột nhiên hiểu đuợc, vì sao trong lịch sử lại có rất nhiều nguời thà chết cũng muốn kiên trì bảo vệ chân lý, bởi vì loại cảm xúc nghẹn lại này thật sự rất khó chịu.

Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp “Đúng vậy, đây đích thật là miêu”

“…” Quả nhiên, chân chó nơi nơi đều có, bên nguời lại đặc biệt nhiều.

Tuyết Lý Hống cau mày “Chẳng lẽ là miêu quái loại lớn sao?”

“…” Cho dù các nguơi muốn lưu lại mặt mũi cho lão Đại nhà mình, thì dùng lý do này cũng quá guợng ép đi. Miêu quái loại lớn là cái gì a? Thà rằng cứ bảo là hổ lai miêu còn chính xác hơn.

Bách Chiến Bách Thắng cau mày “Nhưng mà miêu quái loại lớn không phải ma thú cấp một trăm sao?”

Những nguời khác im lặng.

Nếu đúng là như vậy, thì độ khó khăn của nhiệm vụ này cũng quá biến thái đi. Truớc đó không có thông báo gì coi như bỏ qua, nhưng hệ thống thế mà lại để ma thú tân công hai mặt thôn trang. Việc này còn chưa tính xong, họ còn lôi ra loại ma thú cấp một trăm trong truyền thuyết cho người chơi làm nhiệm vụ.

Những hội viên khác của Đế Diệu nghiệp đoàn nhất thời có loại sầu não, giống như tự mình đào hố chui đầu vào.

Không biết đến khi bọn họ xây dựng thôn trang thành công, thì sẽ nhận đuợc loại nhiệm vụ gì đây?!

Bạch Thảo Bao hậu tri hậu giác nói “Thật là miêu sao?”

Không ai lên tiếng trả lời hắn, bời vì những con miêu quái kia đã bổ nhào về phía nguời chơi.

Chuyến này tuyệt đối sẽ là một chiến dịch bi tráng a.

Một giờ còn lại thật sự khiến nguời chơi bị dày vò.

Lúc bắt đầu còn có nguời chơi yên lặng nhẩm tính thời gian, nhưng đến gần cuối cùng, thì khí lực còn sót lại của bọn họ dùng để tính số lần từ vong của mình.

Về sau, khi Quan Miên làm số liệu thống kế tổng số nguời tham gia chiến đấu lúc ấy, tính cả Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn gia nhập vào thời khắc cuối cùng, thì mỗi nguời chơi đều đã chết từ 5 đến 6 lần trong vòng 2 giờ. Số liệu này đã đuợc kéo thấp bình quân xuống, do hội viên của Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn gia nhập tăng lên vào lúc cuối cùng.

Ngay cả nguời luôn có nguyên tắc là chỉ lo liệu cho bản thân mình – Quan Miên cũng đã chết đến tám lần. Trong đó, năm lần là do y nhìn đến quái miêu liền khiến tốc độ phản ứng bị giảm đi. Hắc Ám Đại Công đã chết một lần, Tinh Phi Ngân chết hai lần, đây cũng là số liệu rất khó để tra được.

Thôn trang bị phá hỏng một phần, bởi vì muời phút cuối số lượng ma thú đột nhiên tăng vọt. Nếu không phải do Hắc Diệu Thạch nghiệp đoàn thu được tin tức, biết Đế Diệu nghiệp đoàn cùng Tinh Nguyệt nghiệp đoàn kết thành đồng minh, thì rất có thể thôn trang đã bị ma thu khao khát chiếm lấy.

Tuy là vậy, nhưng chiến dịch lần này cũng không thu được lợi ích gì. Trên thực tế, nó chỉ nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ lúc trước một ít.

Đầu tiên, bọn họ trở thành nghiệp đoàn thứ nhất thành công xây dựng thôn trang, đuợc phép lưu hành mệnh danh “Thôn trang đệ nhất”, sau này khi thôn trang chuyển thành trấn nhỏ vẫn đuợc phép sử dụng danh hiệu này, mỗi ngày sẽ có muời người mới chơi xuất thân tại đệ nhất thôn trang. Mặt khác, bọn họ còn nhận được một đống vật liệu coi như chi phí dùng để xây dựng trấn nhỏ, cứ việc sau này, khi bọn họ phát hiện ra số luợng vật liệu ấy so với hồi báo của nhiệm vụ thôn trang cấp năm sao thì cũng chả bõ bèn gì cả, nhưng đó là sau này, ít nhất ở hiện tại bọn họ thực vừa lòng với đống đồ ấy.

Từng hội viên tham gia chiến đấu của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đều nhận đuợc một mức kinh nghiệm nhất định.

Quan Miên lại tăng lên hai cấp, đạt mức lever 39.

Cuối cùng, bọn họ thành công đón nhận nhiệm vụ mới, nhiệm vụ thành lập trấn nhỏ.

Nhiệm vụ này không hề quy định vị trí của trấn nhỏ. Nói cách khác, bọn họ có thể thành lập trấn nhỏ dựa trên phần móng có truớc của thôn trang, hoặc cũng có thể thành lập ở địa phương khác.

Về vấn đề này, thì bên trong Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sinh ra rất nhiều ý kiến trái chiều khác nhau, mà hai đại biểu đối chọi gat gắt nhất là Tinh Phi Ngân cùng Quan Miên.

Tinh Phi Ngân muốn dựa trên nền móng có truớc của thôn trang để xây dựng trấn nhỏ. Bởi vì rất nhiều yêu cầu trong việc xây dựng trấn nhỏ trùng lặp với thôn trang, cho nên bọn họ chỉ cần lấy mảnh đất hiện tại của thôn trang khuếch tán thêm ra bốn phía. Cứ như vậy, thì Tinh Nguyệt nghiệp đoàn cũng có thể giành trước danh hiệu thành lập trấn nhỏ.

Nhưng Quan Miên thì nguợc lại, y hy vọng một lần nữa tự kiến tạo ra trấn nhỏ, để giữ lại danh hiệu “Đệ nhất thôn trang”.

Hai người giằng co quá lâu, khiến Vô Song, Bạch Thảo Bao cùng một vài nhân sĩ muốn khuyên giải, tất cả đều trở thành vật hy sinh. Trong lúc nhất thời, đệ nhất thôn trang biến thành đệ nhất áp suất thấp thôn trang, ngảy cả những người đi ngang qua đều có thể cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo xung quang Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.

Bất quá, Tinh Phi Ngân cũng không phải là một người độc đoán. Hắn logout xuống, trưng cầu ý kiến của Phồn Tinh Hữu Độ xong, hôm sau login lên, liền hạ lệnh bắt đầu dọn dẹp phế tích ở Bác Đặc thành.

So với bọn họ hiện tại mới bắt tay rửa sạch phế tích, thì phế tích ở Phạm Thụy thành của Đế Diệu nghiệp đoàn đã dọn dẹp xong, hơn nữa đã chính thức bắt đầu làm nhiệm vụ kiến thành.

Đây chính xác là kiến thành, chứ không phải xây dựng thôn trang.

Sau khi Quan Miên nhận được tin này, thì lập tức cùng Tinh Phi Ngân bàn luận, bọn họ cũng phải kiền thành! Hơn nữa còn phải xây dựng một tòa thành giống hệt với Bác Đặc thành trước đây.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Theo như nhiệm vụ thì xây dựng thôn trang chính là yêu cầu thứ nhất, xây dựng trấn nhỏ là thứ hai, và kiến thành là thứ ba. Cho nên chỉ cần kiến thành xong, thì bọn họ đã hoàn thành đuợc hai phần ba nhiệm vụ, không cần phải xây dựng bản vẽ quy hoạch một lần nữa, như vậy có thể trực tiếp một bước lên trời. Đến lúc đó, bọn họ chỉ việc hoàn trả nhiệm vụ lại cho NPC, hơn nữa cũng chấm dứt được việc kiến thành này.

Bạch Thảo Bao có chút nghi hoặc hỏi “Bản vẽ lần trước bọn họ gửi cho chúng ta chính là thiết kế xây dưng thôn trang đi. A?! Chẳng lẽ Hắc Ám Đại Công ngay từ đầu đã muốn lừa chúng ta xây dựng thôn trang, còn bọn họ trực tiếp kiến thành?”

Quan Miên “Không phải”

Bạch Thảo Bao giống như an ủi Quan Miên, nói “Ta biết cảm giác bị lừa thực sự rất khó chịu, nhưng nhìn đến ngươi giống con vịt chết mà vẫn mạnh miệng cãi lại, còn khiến lòng ta khó chịu hơn.”

“Hắc Ám Đại Công chỉ vừa mới thay đổi quyết định khi chúng ta nhận đuợc nhiệm vụ xây dựng trấn nhỏ”

“Làm sao nguơi biết?”

“Rất đơn giản, bởi vì nhiệm vụ xây dựng trấn nhỏ hệ thống giao cho chúng ta, hoàn toàn tuơng tự với những trấn nhỏ đã có sắn trong trò chơi, nhất là phần chuẩn bị là giống nhau như đúc. Cho nên có nhiệm vụ này thúc đẩy, chắc hẳn đến khi kiến thành, hệ thống trò chơi sẽ bắt chúng ta xây dựng lại toàn bộ các thành thị phồn hoa truớc đây của Mộng Đại Lục” Kỳ thật, y vẫn còn một ý tưởng chưa nói ra, đó là nếu làm xong nhiệm vụ kiến thành, thì rất có thể thành thị của bọn họ sẽ đạt được 5 sao.

“Ngươi thực sự rất hiểu Hắc Ám Đại Công”

Quan Miên cau mày hỏi “Có sao?”

“Tuyệt đối có. Hơn nữa, chẳng những mình nguơi hiểu hắn, mà hắn cũng thực sự chiếu cố ngươi!” Bạch Thảo Bao nói “Nguyên bản Đế Diệu nghiệp đoàn có mối quan hệ phi thường sạch sẽ với chúng ta, nhưng hiện tại bọn họ lại giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ xây dựng thôn trang, như vậy quan hệ giữa hai bên sẽ không còn thuần túy như trước kia nữa, cái nhìn của ta đối với bọn họ cũng không được thuần khiết giống trước đây”

“Ngươi định đối đãi không thuần khiết như thế nào với bọn họ?”

Bạch Thảo Bao sửng sốt, sau đó lập tức phát hiện ta từ ngữ hắn dùng hơi có chút vấn đề, lúng túng nói “Chính là… ta hình như đã coi họ thành bằng hữu”

“Lần sau ma thú tấn công thành thị của Đế Diệu nghiệp đoàn, ngươi định đi hỗ trợ sao?”

“Đương nhiên”

Quan Miên nhún nhún vai “Quả nhiên đã muốn trở thành bằng hữu”

Bạch Thảo Bao đột nhiên im lặng một lúc rồi nói “Vào thời điểm bảo vệ thôn trang lần trước, ta đã thấy cả rồi”

“Thấy cái gì?”

“Đại Công thật giống một bảo an, luôn luôn che chở ngươi trong mọi hoàn cảnh”

“…” Đứng ở phụ cận gần y, dùng tư thế oai hùng hiên ngang mà giết quái cũng được gọi là che chở sao? Hắc Ám Đại Công cũng có hai lần dễ dàng thuận tay cứu y, nhưng hắn đã không làm. Đương nhiên, đây chỉ là trò chơi, hơn nữa đều là nam nhân, nên y cũng không hy vọng chính mình được Hắc Ám Đại Công cứu. Nhưng y rõ ràng đã không thu được nửa điểm ân huệ nào, lại còn bị hiểu lầm thành như vậy, khiến bản thân Quan Miên cũng hơi khó chịu “Hắn chỉ là vừa lúc đứng gần phụ cận thôi”

“Vì sao hắn không đứng ở phụ cận chỗ ta, lại cố tình ở chỗ ngươi?”

Quan Miên im lặng mà chăm chú nhìn hắn.

Bạch Thảo Bao bị y nhìn như vậy cả người không được tự nhiên, hỏi “Làm sao vậy?”

“Người cùng Thu Thiên Đãng Đãng gần đây như thế nào?”

“Rất tốt a, sao vậy?” Chẳng lẽ ý định khều góc tường nhà hắn sao? Bạch Thảo Bao cảnh giác mà nhìn Quan Miên.

Quan Miên lạnh nhạt nói “Ngươi phải luôn nhớ rõ những điểm tốt của nàng”

“…A?” Bạch Thảo Bao ngẩn ra một chút, sau đó lập tức nói “Đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác. Chúng ta còn chưa nói xong chuyện của Đại Công đâu!”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Nghe bảo hắn gần đây vẫn thường xuyên login, nhưng lại không mấy khi lộ mặt ra ngoài hả?”

Quan Miên thuận miệng nói “Hắn hiện tại đang bế quan luyện cấp”

“Sao ngươi biết?”

Quan Miên thu thập sổ sách xong liền đứng lên đi ra ngoài “Bởi vì ta bây giờ phải đi gặp hắn”

.

.

.

Hết chương 68

Chương 69: Ma thú tập kích thôn trang (Hạ)

.

.

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

.

.

So với lúc đi cùng các đội ngũ khác, thì tổ đội luyện cấp với Hắc Ám Đại Công lại tốt hơn một điểm.

Đó là Hắc Ám Đại Công sẽ không cho y đứng yên cọ kinh nghiệm, mà khi đi sẽ cùng đi, khi đánh sẽ cùng đánh,… Nhưng như vậy, lại giúp y thu về kinh nghiệm chiến đấu cho bản thân mình. Đó là nguyên nhân chính, khiến Quan Miên không hề do dự đồng ý, mỗi khi Hắc Ám Đại Công đưa ra yêu cầu dẫn y đi luyện cấp.

Địa điểm Hắc Ám Đại Công lựa chọn là sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ.

Tuy sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ trong trò chơi không được nổi danh như Mộng Yển Lâm, Đông Côi Mạc tứ đại bí ấn gì đó, nhưng đối với người chơi mà nói, thì nó so với tứ đại thần bí còn nguy hiểm nhiều hơn. Bởi vì trong Mộng Yển Lâm cùng Đông Côi Mạc, thì người chơi có thể sử dụng tiền tài trân quý để vượt qua nguy hiểm khó khắn, còn sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ thì phải dùng huyết lệ để thu về thành quả cho bản thân mình. Thậm chí trước khi công bố diện mạo ban đầu của nó, thì rất nhiều người chơi đã nghĩ đến sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ là một nơi tươi đẹp, tĩnh lặng, là địa phương phù hợp để xây dựng viện dưỡng lão, an hưởng tuổi giả. Ngoài ra, con boss (con boss này là con rơi) nằm trong Biên Bức (Rơi) động cách sơn cốc không xa từng nói “Mễ Đặc Nhĩ thật sự rất xinh đẹp, hoàn toàn là một địa điểm phù hợp cho các đôi lứa yêu nhau”. Kết quả là đến sơn cốc nói chuyện yêu đương đâu chả thấy, lại khiến cho người chơi sinh ly từ biệt quay trở về, sau đó suýt nữa đem con rơi kia đánh đến nổ động biên bức. Cũng vì trận chiến này, mà trên báo chí thường xuyên xuất hiện các tin tức kiểu như—

Giáp: Các huynh đệ, vào khoảng từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều ngày mai, ta muốn đến Biên Bức động để giết chết con rơi kia. Mong mọi người hộ trợ, gửi hộ vị trí tọa độ cho ta.

Ất: Phụ bản Biên Bức động ngày mai đã có người đặt trước rồi. Ngươi đến sau thì chờ mà xếp hàng đi.

Bính: Hãn. Hôm nay mới tới số 1.

Ất: Cái này thì không còn biện pháp a. Ai bảo con rơi kia lại lẳng lơ như vậy, trêu chọc ta đến nỗi một ngày không thấy nó thì toàn thân cao thấp đều dương lên.

Đinh: Dựa vào đánh boss để giải quyết nhu cầu sinh lý có vẻ không ổn lắm đâu, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên đi tắm nước lạnh đi.

Ất: …

Đương nhiên là những việc này đã phát sinh vào khoảng thời gian trước khi Quan Miên tham gia trò chơi, cho nên y cũng không hề biết truyền thuyết về sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ này. Nguyên nhân chính là vì không biết, cho nên khi Quan Miên đi theo Hắc Ám Đại Công đến một nơi cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa nở rộ như vậy, thật khiến lòng y có chút không thích ứng.

Phía trước sơn cốc rất rộng nhưng bên trong lại chật hẹp, càng đi sâu vào rừng thì mặt đất càng có xu thế thấp đi, nhưng màu sắc của hoa cỏ lại càng ngày càng trở nên tiên diễm, giống như mỗi nơi đều được thoa lên những tầng màu khác nhau.

“Sơn cốc này còn có một tên khác…” Hắc Ám Đại Công chậm rãi lên tiếng “…gọi là Tình Nhân Cốc”

“Nga”

“Nghe nói… đại đa số các cặp tình nhân khi đến nơi này thì đều có thể trôn cùng một mộ với nhau”

“…Nga”

Hắc Ám Đại Công ngừng một lúc lại nói “Do chết trận tại đây”

“…” Nơi này không nên gọi là Tình Nhân Cốc, mà hẳn phải kêu Phần Mộ Tình Yêu.

Đi qua một đoạn không gian chật hẹp trong sơn cốc, thì cảnh sắc xung quanh chợt sáng bừng lên. Những mảng hoa tươi đẹp chạy dọc khắp các sườn núi, xung quanh là từng đợt bướm quần quýt vờn lấy nhau… Nhưng Hắc Ám Đại Công lại không hề biết thưởng thức phong cảnh, mà rất tự nhiên nói “Hoa và bướm ở đây đều là quái vật”

Hắn vừa mới nói xong, thì mặt đất dưới chân chậm rãi rung chuyển, giống như con chó đang bất án gãi gãi, muốn gạt bọ chét xuống khỏi người mình (= =).

Hắc Ám Đại Công vẫn vứng vàng đứng yên trên mặt đất phập phồng, ôm ngực nói “Không chỉ có thể, mà môi trường cũng thực sự ác liệt”

Quan Miên hiển nhiên là không thích ứng được với hoàn cảnh này, liền bắt đầu có chút nghiêng ngả. Y thản nhiên ngồi xổm xuống dưới đất, lấy tay chống đỡ bản thân, nhưng ánh mắt lại không hề buông lòng cảnh giác, mà nhìn những con bướm và bông hoa ở xung quang.

Đột nhiên lúc này có một đóa hoa loa kèn bật ra khỏi lùm cây, tấn công về hướng bọn họ.

Quan Miên nghiêng mình, lăn một vòng ngay tại chỗ để né tránh độc khí nó phun tới, khi quay đầu lại thì Hắc Ám Đại Công đã sạch sẽ lưu loát đem bông hoa kia khảm rớt.

Những con bướm thấy vậy cũng vỗ cánh bay đến. Hắc Ám Đại Công lại lưu loát xoay người vài vòng, sử dụng kỹ năng quần công, khiến cho tất cả đều bị ngã rơi.

Nhưng lúc này, số lượng đóa hoa tấn công bọn họ cũng ngày càng nhiều, không đơn giản chỉ công kích một mình Hắc Ám Đại Công, mà ngay cả Quan Miên cũng được bọn nó chiếu cố không ít.

Y bình tĩnh mà sử dụng các loại kỹ năng của mình. Tuy rằng kỹ năng cũng cần phải có thời gian để hồi phục, nhưng số lượng kỹ năng y học được đã tăng lên, cho nên khoảng cách giữa các đợt kỹ năng bắn ra cũng càng ngày càng ngắn. Quan Miên cố gắng đem tất cả các loại kỹ năng phát huy đến cực hạn, nhưng số lượng hoa và bướm lại tiến đền ngày càng đông, khiến y bị kéo vào thế bị động. Gần như là vị trí nào xung quanh cũng bị công kích.

Hai bên người Quan Miên vừa mới xuất hiện đợt tấn công mới, thì phía sau lưng y lại bị hoa xông lên đánh lén khiến huyết lượng lập tức giảm xuống. Không chút do dự, y liền sử dụng kỹ năng Sơ cấp hồi huyết thuật, một bên bật nguời lên cao ra khỏi phạm vị công kích, một bên nhanh chóng lấy hồng dược ra uống ngay tại chỗ.

Thừa dịp khoảng cách còn xa, ý bắt lấy thời cơ liếc mắt nhìn Hắc Ám Đại Công một cái, liền phát hiện ra hắn đã đi vào phía giữa bụi hoa, mấy con bướm đang lượn thành vòng tròn bay loạn phía bên trên, còn các bông hoa thì tạo thành tầng tiến công mạnh mẽ bên dưới, theo bốn phương tám hướng liên tục giáp công hắn.

Nếu như kẻ đứng ở nói đó là y, thì y nên dùng biên pháp gì đây?

Trong đầu Quan Miên vừa mới hiện lên ý niệm này, thì bả vai y bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Lúc Quan Miên quay đầu lại nhìn, thì có một sợi dây gai dài đang quấn lấy lưng y, giống như trách cứ y ko đủ chuyên tâm.

Lượng huyết của Quan Miên ngày càng giảm thấp.

Vào thời điểm quái vật xuất hiện càng ngày càng nhiều, động đất càng ngày càng mạnh thì một người chơi 39 cấp giống như Quan Miên, có muốn kiên trì tiếp tục chống đỡ cũng không có khả năng. Quan Miên cố gắng trong chốc lát, liền hóa thành bạch quang biến mất dần trong không trung.

Ở trong trò chơi thì sinh tử chính là chuyện bình thường, y chẳng những không có cảm xúc gì, ngược lại càng bị sơn cốc này gợi lên hứng thú. Tuy hoa và bướm cũng không phải loại quái vật gì hiếm có, nhưng sơn cốc này lại có địa hình thường xuyên xảy ra động đất khiến y cảm thấy thực mới mẻ. Không biết có thể lợi dụng nó, để học khống chế khả năng giữ thăng băng cho bản thân mình được hay không?

Quan Miên vừa quay về sơn cốc Mễ Đặc Nhĩ, vừa chuyên chú suy nghĩ vấn đề này. Cho nên khi y bước vào sơn cốc, liền không chú ý thấy Hắc Ám Đại Công đã ngồi ở cửa chờ mình…

Nhìn thấy Quan Miên trở về, Hắc Ám Đại Công đứng dậy khỏi mặt đất, nói “Đi thôi”

Quan Miên có hơi bất ngờ, lên tiếng “Ta đã nghĩ là ngươi sẽ cố gắng giành giật từng giây, để ở bên trong đó tận hưởng lạc thú thăng cấp của minh”

Hắc Ám Đại Công liếc mắt nhìn y một cái, ý vị thâm trường nói “Ta thích làm hai việc cùng một lúc, có thể hợp lý hơn trong cách sử dụng thời gian”

Quan Miên không hỏi hắn sự kiện còn lại trong hai sự kiên kia là gì, bởi vì trực giác nói cho y biết đáp án đó tuyệt đối là thứ y không muốn nghe.

Trong lúc hai người tiếp tục đi vào sơn cốc, thì có một con tiểu tinh linh bay đến đậu trên bờ vai Quan Miên.

Quan Miên vội vàng mở ra.

Sau khi Tinh Nguyệt nghiệp đoàn quyết định dọn sạch phế tích để xây dựng lại một Bác Đặc thành mới, thì công việc của y ở nghiệp đoàn trở nên cực kỳ nhiều. Lần đi luyện cấp này cùng với Hắc Ám Đại Công cũng chỉ có thể nói chính là tranh thủ lúc rảnh rối, cho nên nếu Tinh Phi Ngân hay những người khác gửi thư yêu cầu y trở về, thì Quan Miên đành phải nhanh chóng quay lại để giải quyết những chuyện phát sinh tiếp theo.

Nhưng… phong thư này cũng không phải được gửi đến từ lãnh đạo của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, mà là từ một hội viên bình thuờng khác —-

[Thể Hồ Thanh Tỉnh: Hội trưởng nói hôm nay được nghỉ, cho nên ta đang nhàm chán luyện cấp một mình này… ngươi đang ở đâu vậy?]

Quan Miên rất nhanh hồi âm lại [Quan Miên: Cùng bằng hữu luyện cấp]

[Thể Hồ Thanh Tỉnh: Thật sao? Cho ta tọa độ đi, ta sẽ đến tìm ngươi]

Quan Miên mới gửi tọa độ đi xong, thì chưa đến hai giây sau đã có một phong thư khác được gửi đến [Thể Hồ Thanh Tỉnh: Đúng rồi, người kia sẽ không phải là hội trưởng của Đế Diệu nghiệp đoàn chứ?]

[Quan Miên: Không phải]

Hắc Ám Đại Công thấy Quan Miên chăm chú nhìn hắn, liền tò mò hỏi “Sao thế?”

“Ngươi là hội trưởng của Đế Diệu nghiệp đoàn à?”

“Trước đây từng làm, nhưng bây giờ đã chuyển thành trưởng lão”

Từng làm?

Quan Miên ẩn ẩn cảm thấy hai chữ kia có lẽ sẽ sinh ra một ít vấn đề gì đấy. Nhưng hoa, bướm và động đất hợp lại, khiến y rất nhanh phải dời đi lực chú ý.

Để đến khi Thể Hồ Thanh Tỉnh cao hứng phấn chấn đuổi tới, liền nhìn đến ác mộng suốt một khoảng thời gian dài của hắn, đang rành rành hiện ra trước mặt.

“Hắc Ám… Đại Công?!” Thể Hồ Thanh Tỉnh thất thanh hô lớn.

Hắc Ám Đại Công lúc này đang ôm ngực, đứng chờ Quan Miên sau khi anh dũng hy sinh lại một lần nữa trở về, nhìn thấy hắn liền khẽ gật đầu nói “Ngươi là bằng hữu của Mộng Xuân, Thể Hồ Thanh Tỉnh sao?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh kinh dị mà nhìn y, khẩu khí của Hắc Ám Đại Công xa lạ như vậy, hẳn là đã quên hắn rồi đi?! Nghĩ đến đây, Thể Hồ Thanh Tỉnh thoáng an tâm hơn một chút.

Hắc Ám Đại Công không đợi hắn trả lời, liền nói tiếp “Đã lâu không có cùng người so chiêu ở trong Thực Chiến, ta vẫn thật hoài niềm a”

“…” Quả nhiên là hắn đã an tâm quá sớm rồi?!

Đợi cho đến khi Quan Miên từ dưới âm phủ trở về, thì sơn cốc vẫn chỉ có một mình Hắc Ám Đại Công đang đứng.

“Thể Hồ Thanh Tỉnh vẫn chưa tới sao?” Y kinh ngạc hỏi.

Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm nói “Đã đến, xong lại đi rồi”

Quan Miên cau mày “Vì sao?”

“Có lẽ hắn bận gì đấy”

Chi tiết bị xem nhẹ lúc này một lần nữa lại hiện ra trong đầu Quan Miên. Y nhìn chăm chú Hắc Ám Đại Công, chậm rãi hỏi “Ngươi sẽ không phải là người đã đuổi giết hắn, đến nỗi hắn phải rời bỏ Thực Chiến đi?”

“Chính là ta” Hắc Ám Đại Công thản nhiên thừa nhận.

.

.

.

Hết chương 69.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro